Xuyên Thành Em Trai Ích Kỷ Của Nữ Phụ Trong Truyện Niên Đại
Chương 14
Điềm Điềm Đích Thang Viên
21/08/2022
Bên trong có hai vị bác sĩ khá lớn tuổi đang ngồi làm việc, một nam một nữ, còn có một nữ hộ sĩ trẻ trung. Nữ hộ sĩ kia vừa thấy Lục Xuân Nùng tiến đến đã chuyển tầm mắt dừng ở trên người cô ấy.
Lục Xuân Nùng nhận ra nữ hộ sĩ nọ đang nhìn mình nhưng tầm mắt cô ấy lại rơi xuống người vị bác sĩ nam lớn tuổi đang ngồi ở bên trái: “Xin chào bác sĩ, tôi muốn hỏi về tiền viện phí.”
Bác sĩ nam nghe tiếng ngẩng đầu, đưa mắt nhìn lại. Ông ấy có biết người phụ nữ này, sau khi xác định tin tức một chút, mới mở tờ hóa đơn ra, nói: “Tổng cộng 47 đồng tiền.”
Sau đó, ông ấy lại bổ sung hai câu: “Đúng rồi, cô qua bên đó nộp tiền trước, sau đó lại qua bên này tôi sẽ kê cho mấy đơn thuốc.”
“Được” Lục Xuân Nùng do dự một chút, cô ấy véo véo lòng bàn tay, vẫn đứng một bên không nhúc nhích.
Bác sĩ nam hơi nghi hoặc, đang muốn ngẩng đầu, lại nghe người trước mắt hỏi: “Tôi có thể đợi đến 12 giờ trưa nay mới nộp tiền viện phí hay không?”
“A?” Vị bác sĩ sửng sốt, ngẩng đầu lên, nhưng ông ấy cũng phản ứng lại rất nhanh rồi nhẹ giọng nói: “Có thể, nhưng nếu cô thu xếp được sớm thì nộp trước đi, sớm chút nào hay chút đó.”
Lục Xuân Nùng dịu dàng nói một tiếng cảm ơn rồi đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, nữ hộ sĩ đã thở dài, thuận miệng nói: “Cũng không biết cô ấy có nộp được tiền hay không.”
“Làm sao vậy?”
Nữ hộ sĩ lập tức dốc lòng tâm sự: “Chú Giang, chú không biết đó thôi, hôm qua khi nhà bọn họ xảy ra chuyện, vừa lúc cháu đi ngang qua bên đó. Đúng là người phụ nữ vừa xuất hiện ở đây này, em trai cô ấy đã mang hết tiền trong nhà đi rồi......”
Hơn nữa phụ nữ này vốn không phải người đanh đá hay gây sự, hoàn cảnh cô ấy cũng rất đáng thương, lại còn hiểu chuyện nữa.
Mỗi khi có người ngoài đi ngang qua, cô ấy sẽ dừng lại, không muốn để người khác biết chuyện xấu của nhà bọn họ, cũng không biết cô ấy làm như vậy là vì trong nhà dạy dỗ tốt hay vì giữ thể diện cho em trai.
Nghe xong chuyện này, vị bác sĩ được gọi là chú Giang hơi ngây người một lát, cũng không biết nên nói gì nữa.
Vị nữ bác sĩ vẫn ngồi bên cạnh ông ấy, từ nãy giờ chưa nói lời nào lại lên tiếng nói một câu: “Trong bệnh viện chúng ta cũng gặp rất nhiều gia đình có hoàn cảnh như thế rồi. Theo thím thấy, cái này gọi là gieo nhân nào gặt quả ấy, không cần biết hoàn cảnh ra sao, khoản tiền viện phí này nhất định phải nộp, dù cô ấy có phải đi vay chăng nữa.”
Bà ấy lớn tuổi rồi, lại công tác ở cương vị này, mấy năm nay đã xem qua rất nhiều hoàn cảnh, cũng rõ ràng nhân tình ấm lạnh rồi, không hẳn là không thương xót, chẳng qua, việc ai nấy làm đời ai nấy sống mà thôi.
Rắc rối của gia đình mình, mình phải tự giải quyết được, người khác làm sao mà giúp được?
Lục Xuân Nùng đã rời đi từ lâu, căn bản không biết mấy người bọn họ đang thảo luận về chuyện nhà cô ấy.
…….
Con dâu của Lý Đại Quyên vừa sinh cho bà ấy một đứa cháu nội mập mạp, thế nhưng trên mặt bà ấy chẳng những không có chút sung sướng vui vẻ nào, ngược lại khóe miệng còn nổi lên mấy bọng nước do bị bỏng màu hồng hồng.
Không còn cách nào khác, bà ấy quá muộn phiền rồi.
Con dâu thiếu sữa, cháu nội mập mạp của bà ấy chỉ ăn hai miếng đã hết cả rồi, thằng bé ăn không đủ no chỉ có thể nằm ở đó mà oa ao khóc lớn, khóc đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Lục Xuân Nùng nhận ra nữ hộ sĩ nọ đang nhìn mình nhưng tầm mắt cô ấy lại rơi xuống người vị bác sĩ nam lớn tuổi đang ngồi ở bên trái: “Xin chào bác sĩ, tôi muốn hỏi về tiền viện phí.”
Bác sĩ nam nghe tiếng ngẩng đầu, đưa mắt nhìn lại. Ông ấy có biết người phụ nữ này, sau khi xác định tin tức một chút, mới mở tờ hóa đơn ra, nói: “Tổng cộng 47 đồng tiền.”
Sau đó, ông ấy lại bổ sung hai câu: “Đúng rồi, cô qua bên đó nộp tiền trước, sau đó lại qua bên này tôi sẽ kê cho mấy đơn thuốc.”
“Được” Lục Xuân Nùng do dự một chút, cô ấy véo véo lòng bàn tay, vẫn đứng một bên không nhúc nhích.
Bác sĩ nam hơi nghi hoặc, đang muốn ngẩng đầu, lại nghe người trước mắt hỏi: “Tôi có thể đợi đến 12 giờ trưa nay mới nộp tiền viện phí hay không?”
“A?” Vị bác sĩ sửng sốt, ngẩng đầu lên, nhưng ông ấy cũng phản ứng lại rất nhanh rồi nhẹ giọng nói: “Có thể, nhưng nếu cô thu xếp được sớm thì nộp trước đi, sớm chút nào hay chút đó.”
Lục Xuân Nùng dịu dàng nói một tiếng cảm ơn rồi đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, nữ hộ sĩ đã thở dài, thuận miệng nói: “Cũng không biết cô ấy có nộp được tiền hay không.”
“Làm sao vậy?”
Nữ hộ sĩ lập tức dốc lòng tâm sự: “Chú Giang, chú không biết đó thôi, hôm qua khi nhà bọn họ xảy ra chuyện, vừa lúc cháu đi ngang qua bên đó. Đúng là người phụ nữ vừa xuất hiện ở đây này, em trai cô ấy đã mang hết tiền trong nhà đi rồi......”
Hơn nữa phụ nữ này vốn không phải người đanh đá hay gây sự, hoàn cảnh cô ấy cũng rất đáng thương, lại còn hiểu chuyện nữa.
Mỗi khi có người ngoài đi ngang qua, cô ấy sẽ dừng lại, không muốn để người khác biết chuyện xấu của nhà bọn họ, cũng không biết cô ấy làm như vậy là vì trong nhà dạy dỗ tốt hay vì giữ thể diện cho em trai.
Nghe xong chuyện này, vị bác sĩ được gọi là chú Giang hơi ngây người một lát, cũng không biết nên nói gì nữa.
Vị nữ bác sĩ vẫn ngồi bên cạnh ông ấy, từ nãy giờ chưa nói lời nào lại lên tiếng nói một câu: “Trong bệnh viện chúng ta cũng gặp rất nhiều gia đình có hoàn cảnh như thế rồi. Theo thím thấy, cái này gọi là gieo nhân nào gặt quả ấy, không cần biết hoàn cảnh ra sao, khoản tiền viện phí này nhất định phải nộp, dù cô ấy có phải đi vay chăng nữa.”
Bà ấy lớn tuổi rồi, lại công tác ở cương vị này, mấy năm nay đã xem qua rất nhiều hoàn cảnh, cũng rõ ràng nhân tình ấm lạnh rồi, không hẳn là không thương xót, chẳng qua, việc ai nấy làm đời ai nấy sống mà thôi.
Rắc rối của gia đình mình, mình phải tự giải quyết được, người khác làm sao mà giúp được?
Lục Xuân Nùng đã rời đi từ lâu, căn bản không biết mấy người bọn họ đang thảo luận về chuyện nhà cô ấy.
…….
Con dâu của Lý Đại Quyên vừa sinh cho bà ấy một đứa cháu nội mập mạp, thế nhưng trên mặt bà ấy chẳng những không có chút sung sướng vui vẻ nào, ngược lại khóe miệng còn nổi lên mấy bọng nước do bị bỏng màu hồng hồng.
Không còn cách nào khác, bà ấy quá muộn phiền rồi.
Con dâu thiếu sữa, cháu nội mập mạp của bà ấy chỉ ăn hai miếng đã hết cả rồi, thằng bé ăn không đủ no chỉ có thể nằm ở đó mà oa ao khóc lớn, khóc đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.