Xuyên Thành Em Trai Ích Kỷ Của Nữ Phụ Trong Truyện Niên Đại
Chương 36
Điềm Điềm Đích Thang Viên
08/09/2022
Tuy hiện giờ, nhà nào cũng có trứng gà nhưng đại đa số mọi người đều cất trứng gà đi rồi mang đi đổi tiền, ngẫu nhiên mới dám nấu một chén canh trứng ăn cho đỡ thèm. Còn có thịt viên nữa, ăn bánh trôi bỏ thêm một chút thịt bằm, còn ngon hơn ăn bánh bao.
Lục Tần thấy cả đám nhóc đã bị anh lay động, lập tức rèn ngay khi còn nóng: “Các cháu xem các cháu có trứng gà ăn không? Có thịt viên ăn không? Bình dầu kéo như chú đây, muốn ăn gì lại chẳng cần tự mình đi kiếm.”
Ngưu Đản lắc đầu, nó nhìn Khổng Đông Đông đang ăn trứng gà, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy Lục Tần nói rất đúng.
“Cho nên mới nói, làm bình dầu kéo chẳng những không cần làm việc, còn có thể muốn ăn gì thì ăn nấy. Chú hỏi cháu, cái này gọi là không có tiền đồ sao?”
Lục Tần thành công tẩy não được một đám trẻ nhỏ, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực rồi dẫn cháu ngoại trai tiện nghi rời đi.
Mãi cho đến khi hai cậu cháu không còn nhìn thấy đám nhóc con kia nữa, anh mới vuốt đầu cậu bé: “Cậu đã đưa quả trứng gà mình để dành hồi sáng cho cháu ăn rồi đó.”
Khổng Đông Đông nghe hiểu một chút, rất ngoan ngoãn giơ lên miếng trứng gà còn sót lại trong tay, non nớt nói: “Cậu ăn đi!”
Lục Tần cảm thấy trong lòng được an ủi vô cùng, dịu dàng nói: “Cậu không ăn, cháu mau ăn đi.”
Hai cậu cháu dạo xong một vòng, Lục Tần mới ôm đứa nhỏ về nhà.
Anh vừa vào cửa, Tôn Lai Muội đã cẩn thận đánh giá trên người cháu trai một vòng, không thấy có miệng vết thương mới mới yên lòng.
Ban đêm, Lục Tần đang ăn cơm chiều, hơi cảm thán bánh trôi không có nhân thịt, bằng không nếu món này đúng như thím Tôn miêu tả sẽ ngon biết mấy, bỗng nhiên vài nhà gần đó lại vang lên tiếng khóc của đứa nhỏ.
Tôn Lai Muội đang cầm chén cơm, bị âm thanh này dọa cho nhảy dựng: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy chứ? Là đứa nhỏ nhà ai đang khóc?”
Dường như tiếng khóc này không chỉ vang lên ở một nhà.
Lục Tần ăn bánh trôi nhỏ rồi a một tiếng, tỏ vẻ không quan tâm: “Phỏng chừng là đứa nhỏ không nghe lời thôi.”
Lục Tần thấy cả đám nhóc đã bị anh lay động, lập tức rèn ngay khi còn nóng: “Các cháu xem các cháu có trứng gà ăn không? Có thịt viên ăn không? Bình dầu kéo như chú đây, muốn ăn gì lại chẳng cần tự mình đi kiếm.”
Ngưu Đản lắc đầu, nó nhìn Khổng Đông Đông đang ăn trứng gà, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy Lục Tần nói rất đúng.
“Cho nên mới nói, làm bình dầu kéo chẳng những không cần làm việc, còn có thể muốn ăn gì thì ăn nấy. Chú hỏi cháu, cái này gọi là không có tiền đồ sao?”
Lục Tần thành công tẩy não được một đám trẻ nhỏ, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực rồi dẫn cháu ngoại trai tiện nghi rời đi.
Mãi cho đến khi hai cậu cháu không còn nhìn thấy đám nhóc con kia nữa, anh mới vuốt đầu cậu bé: “Cậu đã đưa quả trứng gà mình để dành hồi sáng cho cháu ăn rồi đó.”
Khổng Đông Đông nghe hiểu một chút, rất ngoan ngoãn giơ lên miếng trứng gà còn sót lại trong tay, non nớt nói: “Cậu ăn đi!”
Lục Tần cảm thấy trong lòng được an ủi vô cùng, dịu dàng nói: “Cậu không ăn, cháu mau ăn đi.”
Hai cậu cháu dạo xong một vòng, Lục Tần mới ôm đứa nhỏ về nhà.
Anh vừa vào cửa, Tôn Lai Muội đã cẩn thận đánh giá trên người cháu trai một vòng, không thấy có miệng vết thương mới mới yên lòng.
Ban đêm, Lục Tần đang ăn cơm chiều, hơi cảm thán bánh trôi không có nhân thịt, bằng không nếu món này đúng như thím Tôn miêu tả sẽ ngon biết mấy, bỗng nhiên vài nhà gần đó lại vang lên tiếng khóc của đứa nhỏ.
Tôn Lai Muội đang cầm chén cơm, bị âm thanh này dọa cho nhảy dựng: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy chứ? Là đứa nhỏ nhà ai đang khóc?”
Dường như tiếng khóc này không chỉ vang lên ở một nhà.
Lục Tần ăn bánh trôi nhỏ rồi a một tiếng, tỏ vẻ không quan tâm: “Phỏng chừng là đứa nhỏ không nghe lời thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.