Xuyên Thành Em Trai Ích Kỷ Của Nữ Phụ Trong Truyện Niên Đại
Chương 40
Điềm Điềm Đích Thang Viên
08/09/2022
Trong khi đó, người bên ngoài nhìn vào đều nói Lục Tần nhà cô là một cái bình dầu kéo, căn nhà đang gửi thân là của gia đình anh rể chị gái, bên trên không có người lớn cần em trai cô ấy đi phụ dưỡng, chỉ cần Lục Tần có dã tâm, đến lúc đó còn không phải toàn tâm toàn ý dựa vào nhà gái bên kia ư?
Một câu từ trong miệng Lục Xuân Nùng, làm ba người có mặt trực tiếp rơi vào tự hỏi.
Tới lúc này, rốt cuộc sương mù mê man trong đầu Lục Tần cũng tan ra. Hay thật, cũng khó trách... Trước khi ngồi nghe chuyện, anh vẫn không xác định được trong trí nhớ của mình có phát sinh loại tình huống này hay không, nhưng khi nghe thủng câu chuyện rồi, anh mới phát hiện, căn bản là nguyên thân chưa từng trải qua loại tình huống này.
Tạm gác chuyện có hay không có qua một bên đã, anh chỉ hơi thắc mắc hiện giờ anh mới mười sáu tuổi mà! Lông còn chưa có… Ế không phải, là lông còn chưa mọc dài.
Hồi nãy, thím Ngô còn đang cảm thán đôi mắt của Lục Xuân Nùng lớn lên đẹp thật, hiện giờ vừa nghe cô ấy hỏi, da mặt lập tức nóng lên.
“Đúng, chuyện này cũng gần như suy nghĩ của cháu vậy, nhưng điều kiện nhà gái thực sự rất tốt.”
Từ lúc bước vào cánh cửa này, thím Ngô chưa bao giờ có suy nghĩ mình sẽ bị từ chối.
Bà ấy vẫn luôn cường điệu điều kiện của nhà gái, cho nên từ đáy lòng bà ấy cho rằng ngoại trừ gương mặt, Lục Tần kia, chẳng có điểm nào so sánh được với con gái nhà người ta.
Đúng quá còn gì nữa, người ta có công tác, còn có cha mẹ rất giỏi giang.
Anh có cái mặt, thế cái mặt của anh có mài ra làm cơm ăn được không?
Từ nãy tới giờ, Lục Tần vẫn luôn dựng lỗ tai lên lắng nghe, lúc này mới nói: “Cho nên ý của thím là muốn cháu đi ở rể?”
Cổ họng thím Ngô mắc nghẹn. Sao cách nói chuyện của hai chị em này lạ lùng thế? Một người còn trực tiếp hơn một người!
Bà ấy cùng không biết người ta có thích cách gọi này hay không, nhưng người đàn ông nào cũng có lòng tự trọng, bởi vậy bà ấy giả vờ làm một lớp ngụy trang: “Cũng không thể nói như vậy được, nếu cháu coi mắt thành công vẫn có thể chăm sóc chị của cháu bên này mà.”
Bà ấy lại thêm ít lửa: “Nói không chừng, người ta bên kia còn có thể bố trí cho cháu một công tác trong thành nữa. Chuyện này rất tốt nha.”
Lúc trước thím Ngô đã hỏi thăm đủ các loại phương diện rồi, cũng biết gần đây Lục Tần đang phiền não về chuyện tìm công tác trong thành.
Nhưng bà ấy không biết chính là, hiện giờ Lục Tần đã chuyển thành một thanh niên của thế kỷ 21 có đời sống sinh hoạt cực kỳ sung sướng dưới Hồng Kỳ, anh đương nhiên không có chút hứng thú nào với chuyện làm công cho người khác.
Nếu là nguyên thân, chỉ sợ đã sớm dán lên rồi.
Thím Ngô tung chiêu nhưng thật lâu không nhận được lời đáp lại, bà ấy bắt đầu hoài nghi chính mình. Dường như dưới mông bà ấy bắt đầu có lửa, không cách nào ngồi yên được nữa.
Bà ấy lại nỗ lực tận tình khuyên nhủ: “Nhà này có điều kiện rất tốt đó. Cháu mà thành công, về sau Xuân Nùng cũng không cần vất vả quá mức như vậy.”
Đột nhiên lúc này, trong phòng vang lên tiếng đứa nhỏ khóc, thím Ngô cảm thấy hơi thất bại, nhưng vẫn không chịu từ bỏ: “Ngày mai thím phải qua nhà con trai trông nom con cái giùm nó. Nếu Lục Tần cảm thấy hài lòng, ngày mai cháu cứ lên huyện thành tìm thím đi.”
Tôn Lai Muội giữ bà ấy ở lại: “Trời đã tối rồi, nếu không chị ở lại nhà chúng tôi ăn một bữa cơm lại đi?”
Một câu từ trong miệng Lục Xuân Nùng, làm ba người có mặt trực tiếp rơi vào tự hỏi.
Tới lúc này, rốt cuộc sương mù mê man trong đầu Lục Tần cũng tan ra. Hay thật, cũng khó trách... Trước khi ngồi nghe chuyện, anh vẫn không xác định được trong trí nhớ của mình có phát sinh loại tình huống này hay không, nhưng khi nghe thủng câu chuyện rồi, anh mới phát hiện, căn bản là nguyên thân chưa từng trải qua loại tình huống này.
Tạm gác chuyện có hay không có qua một bên đã, anh chỉ hơi thắc mắc hiện giờ anh mới mười sáu tuổi mà! Lông còn chưa có… Ế không phải, là lông còn chưa mọc dài.
Hồi nãy, thím Ngô còn đang cảm thán đôi mắt của Lục Xuân Nùng lớn lên đẹp thật, hiện giờ vừa nghe cô ấy hỏi, da mặt lập tức nóng lên.
“Đúng, chuyện này cũng gần như suy nghĩ của cháu vậy, nhưng điều kiện nhà gái thực sự rất tốt.”
Từ lúc bước vào cánh cửa này, thím Ngô chưa bao giờ có suy nghĩ mình sẽ bị từ chối.
Bà ấy vẫn luôn cường điệu điều kiện của nhà gái, cho nên từ đáy lòng bà ấy cho rằng ngoại trừ gương mặt, Lục Tần kia, chẳng có điểm nào so sánh được với con gái nhà người ta.
Đúng quá còn gì nữa, người ta có công tác, còn có cha mẹ rất giỏi giang.
Anh có cái mặt, thế cái mặt của anh có mài ra làm cơm ăn được không?
Từ nãy tới giờ, Lục Tần vẫn luôn dựng lỗ tai lên lắng nghe, lúc này mới nói: “Cho nên ý của thím là muốn cháu đi ở rể?”
Cổ họng thím Ngô mắc nghẹn. Sao cách nói chuyện của hai chị em này lạ lùng thế? Một người còn trực tiếp hơn một người!
Bà ấy cùng không biết người ta có thích cách gọi này hay không, nhưng người đàn ông nào cũng có lòng tự trọng, bởi vậy bà ấy giả vờ làm một lớp ngụy trang: “Cũng không thể nói như vậy được, nếu cháu coi mắt thành công vẫn có thể chăm sóc chị của cháu bên này mà.”
Bà ấy lại thêm ít lửa: “Nói không chừng, người ta bên kia còn có thể bố trí cho cháu một công tác trong thành nữa. Chuyện này rất tốt nha.”
Lúc trước thím Ngô đã hỏi thăm đủ các loại phương diện rồi, cũng biết gần đây Lục Tần đang phiền não về chuyện tìm công tác trong thành.
Nhưng bà ấy không biết chính là, hiện giờ Lục Tần đã chuyển thành một thanh niên của thế kỷ 21 có đời sống sinh hoạt cực kỳ sung sướng dưới Hồng Kỳ, anh đương nhiên không có chút hứng thú nào với chuyện làm công cho người khác.
Nếu là nguyên thân, chỉ sợ đã sớm dán lên rồi.
Thím Ngô tung chiêu nhưng thật lâu không nhận được lời đáp lại, bà ấy bắt đầu hoài nghi chính mình. Dường như dưới mông bà ấy bắt đầu có lửa, không cách nào ngồi yên được nữa.
Bà ấy lại nỗ lực tận tình khuyên nhủ: “Nhà này có điều kiện rất tốt đó. Cháu mà thành công, về sau Xuân Nùng cũng không cần vất vả quá mức như vậy.”
Đột nhiên lúc này, trong phòng vang lên tiếng đứa nhỏ khóc, thím Ngô cảm thấy hơi thất bại, nhưng vẫn không chịu từ bỏ: “Ngày mai thím phải qua nhà con trai trông nom con cái giùm nó. Nếu Lục Tần cảm thấy hài lòng, ngày mai cháu cứ lên huyện thành tìm thím đi.”
Tôn Lai Muội giữ bà ấy ở lại: “Trời đã tối rồi, nếu không chị ở lại nhà chúng tôi ăn một bữa cơm lại đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.