Xuyên Thành Em Trai Ích Kỷ Của Nữ Phụ Trong Truyện Niên Đại
Chương 8
Điềm Điềm Đích Thang Viên
20/08/2022
Cậu bé rung đùi đắc ý khờ dại hỏi: “Mẹ, có phải sinh bệnh là có thể ăn bánh bao hay không?”
Lục Xuân Nùng vừa ngẩng đầu lên đã thấy đôi mắt nhỏ của cậu bé đầy tò mò và hồn nhiên, tựa như trong thế giới nho nhỏ của cậu bé, bánh bao thịt là món ăn ngon nhất.
Cô lại không khỏi nghĩ đến từ khi con trai mình ra đời tới nay, nó chưa từng được ăn món gì ngon lành.
Sống mũi Lục Xuân Nùng cay cay: “Khó mà làm được, bánh bao thịt này là mẹ khen thưởng cho Đông Đông vì sinh bệnh cũng thực nghe lời. Cho nên chỉ cần về sau Đông Đông ngoan ngoãn, mẹ sẽ mua cho Đông Đông.”
“Đúng đúng đúng, mẹ cháu nói đúng đó.” Tôn Lai Muội lập tức đón ý nói hùa. Bà ấy đã đến từng tuổi này, có một vài lời kiêng kị không dám nói ra, đến nỗi vội vàng ho sặc sụa mấy cái trước mặt đứa nhỏ.
“Bà nội?” Khổng Đông Đông bị hành động của bà ấy hấp dẫn lực chú ý.
“Ai, bà nội bị sặc nước, cho nên Đông Đông cần phải ăn từ từ, đừng bắt chước bà nội.”
“Được ạ” Khổng Đông Đông nở nụ cười thật tươi, hai con mắt nheo lại cong cong như vầng trăng non, chọc cho hai người lớn đều cười.
Lúc này, bỗng nhiên Tôn Lai Muội nhớ tới một chuyện, bà ấy ngừng lại động tác: “Xuân Nùng ơi, Lục Tần đâu? Có phải chừa một chút cho nó hay không?”
Bà ấy biết con dâu mình rất quan tâm tới em trai, tuy bà ấy không muốn để ý tới Lục Tần nhưng tốt xấu gì cũng phải hỏi một câu.
Khổng Đông Đông nghe thấy tên cậu, theo bản năng lại giơ lên bàn tay nhỏ trắng nõn của mình, cho mẹ xem hai miếng da bị xây xát trên đó, nũng nịu nói: “Mẹ…”
Trên lớp da thịt trẻ con mịn màng trắng nõn, bị bất kể vết thương gì cũng khiến người ta xót xa không chịu nổi.
Lục Xuân Nùng thu lại nụ cười, cúi đầu nhẹ nhàng thổi vài cái, lại xoa xoa khóe môi cho con trai, bình thản nói: “Không cần, người cũng đã lớn như vậy, sẽ không đói chết.”
Tôn Lai Muội nghe ra giọng điệu của con dâu không quá thích hợp, có điều bà cũng không tiếp tục hỏi nữa.
******
Lúc này, Lục Tần sẽ không đói chết ấy đang vô ý thức lung lay vài vòng ở tầng lầu dưới tại một căn nhà có mái ngói nào đó. Bỗng nhiên anh chợt dừng lại liên tiếp hắt xì hai cái rồi đưa tay xoa xoa cái mũi.
Ai nhớ thương mình nhỉ?
Bỗng nhiên, âm thanh ầm ĩ ở nơi xa cắt ngang suy nghĩ của anh. Lục Tần nheo mắt nhìn qua.
“Mọi người xem, chính là tên này, vừa nhìn đã biết lưu manh. Vừa rồi lúc tôi bước ra đã thấy kẻ này lảng vảng trước cửa WC nữ, cứ một vòng lại tiếp một vòng.
Đến bây giờ kẻ này vẫn còn đang đi lòng vòng kia kìa!” Một người phụ nữ để tóc ngắn dẫn theo ba bốn người đàn ông, lớn tiếng kêu to.
Hả? Lục Tần theo bản năng quay đầu lại nhìn trái ngó phải, sau đó anh dùng ngón trỏ trái chỉ về phía mình, ôm vẻ mặt hoài nghi nhân sinh, không tiếng động nói một câu: “Tôi hả?”
Anh không chỉ còn may, sau khi chỉ, trên mặt người phụ nữ nọ lập tức tràn ra ánh sáng chính nghĩa, giọng nói của chị ta càng thêm cao vút: “Các anh nhìn xem, chính kẻ này còn thừa nhận mình là lưu manh đó!”
Lục Tần:???? Không phải, chị gái ơi, em có thừa nhận mình là lưu manh đâu? Chị định dựa vào giọng lớn mà ép em nhận tội ư?
Ánh mắt hai người đối diện với nhau. Rõ ràng xa tới 10 mét nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng phẫn nộ trong đôi mắt của chị ta chói lòa đến mức muốn thiêu hủy người đối diện.
Lông tóc phía sau lưng Lục Tần dựng thẳng hết lên, kinh nghiệm sinh hoạt nói cho anh biết, lúc này nên chạy.
Lục Xuân Nùng vừa ngẩng đầu lên đã thấy đôi mắt nhỏ của cậu bé đầy tò mò và hồn nhiên, tựa như trong thế giới nho nhỏ của cậu bé, bánh bao thịt là món ăn ngon nhất.
Cô lại không khỏi nghĩ đến từ khi con trai mình ra đời tới nay, nó chưa từng được ăn món gì ngon lành.
Sống mũi Lục Xuân Nùng cay cay: “Khó mà làm được, bánh bao thịt này là mẹ khen thưởng cho Đông Đông vì sinh bệnh cũng thực nghe lời. Cho nên chỉ cần về sau Đông Đông ngoan ngoãn, mẹ sẽ mua cho Đông Đông.”
“Đúng đúng đúng, mẹ cháu nói đúng đó.” Tôn Lai Muội lập tức đón ý nói hùa. Bà ấy đã đến từng tuổi này, có một vài lời kiêng kị không dám nói ra, đến nỗi vội vàng ho sặc sụa mấy cái trước mặt đứa nhỏ.
“Bà nội?” Khổng Đông Đông bị hành động của bà ấy hấp dẫn lực chú ý.
“Ai, bà nội bị sặc nước, cho nên Đông Đông cần phải ăn từ từ, đừng bắt chước bà nội.”
“Được ạ” Khổng Đông Đông nở nụ cười thật tươi, hai con mắt nheo lại cong cong như vầng trăng non, chọc cho hai người lớn đều cười.
Lúc này, bỗng nhiên Tôn Lai Muội nhớ tới một chuyện, bà ấy ngừng lại động tác: “Xuân Nùng ơi, Lục Tần đâu? Có phải chừa một chút cho nó hay không?”
Bà ấy biết con dâu mình rất quan tâm tới em trai, tuy bà ấy không muốn để ý tới Lục Tần nhưng tốt xấu gì cũng phải hỏi một câu.
Khổng Đông Đông nghe thấy tên cậu, theo bản năng lại giơ lên bàn tay nhỏ trắng nõn của mình, cho mẹ xem hai miếng da bị xây xát trên đó, nũng nịu nói: “Mẹ…”
Trên lớp da thịt trẻ con mịn màng trắng nõn, bị bất kể vết thương gì cũng khiến người ta xót xa không chịu nổi.
Lục Xuân Nùng thu lại nụ cười, cúi đầu nhẹ nhàng thổi vài cái, lại xoa xoa khóe môi cho con trai, bình thản nói: “Không cần, người cũng đã lớn như vậy, sẽ không đói chết.”
Tôn Lai Muội nghe ra giọng điệu của con dâu không quá thích hợp, có điều bà cũng không tiếp tục hỏi nữa.
******
Lúc này, Lục Tần sẽ không đói chết ấy đang vô ý thức lung lay vài vòng ở tầng lầu dưới tại một căn nhà có mái ngói nào đó. Bỗng nhiên anh chợt dừng lại liên tiếp hắt xì hai cái rồi đưa tay xoa xoa cái mũi.
Ai nhớ thương mình nhỉ?
Bỗng nhiên, âm thanh ầm ĩ ở nơi xa cắt ngang suy nghĩ của anh. Lục Tần nheo mắt nhìn qua.
“Mọi người xem, chính là tên này, vừa nhìn đã biết lưu manh. Vừa rồi lúc tôi bước ra đã thấy kẻ này lảng vảng trước cửa WC nữ, cứ một vòng lại tiếp một vòng.
Đến bây giờ kẻ này vẫn còn đang đi lòng vòng kia kìa!” Một người phụ nữ để tóc ngắn dẫn theo ba bốn người đàn ông, lớn tiếng kêu to.
Hả? Lục Tần theo bản năng quay đầu lại nhìn trái ngó phải, sau đó anh dùng ngón trỏ trái chỉ về phía mình, ôm vẻ mặt hoài nghi nhân sinh, không tiếng động nói một câu: “Tôi hả?”
Anh không chỉ còn may, sau khi chỉ, trên mặt người phụ nữ nọ lập tức tràn ra ánh sáng chính nghĩa, giọng nói của chị ta càng thêm cao vút: “Các anh nhìn xem, chính kẻ này còn thừa nhận mình là lưu manh đó!”
Lục Tần:???? Không phải, chị gái ơi, em có thừa nhận mình là lưu manh đâu? Chị định dựa vào giọng lớn mà ép em nhận tội ư?
Ánh mắt hai người đối diện với nhau. Rõ ràng xa tới 10 mét nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng phẫn nộ trong đôi mắt của chị ta chói lòa đến mức muốn thiêu hủy người đối diện.
Lông tóc phía sau lưng Lục Tần dựng thẳng hết lên, kinh nghiệm sinh hoạt nói cho anh biết, lúc này nên chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.