Xuyên Thành Em Trai Nữ Chính Thì Có Gì Sai
Chương 25:
Kim Dạ Lai Thải Cúc
17/10/2023
Tô Cẩn Du cảm thấy nhân sinh của chị cả rất đáng buồn, chị ấy và Lý Ứng Hiếu bằng tuổi, khi Lý Ứng Hiếu bắt đầu bước trên con đường đại học thì chị ấy đã làm mẹ. Rõ ràng, chị ấy vẫn còn rất nhỏ.
Còn Nhị Ny, không, bây giờ phải gọi là Tô Tuyết, khi lên lớp 8 thì Tô Nhị Ny nằng nặc đòi đổi tên thành Tô Tuyết, Tô San cũng đi theo, chính thức đổi tên từ Tô Tam thành Tô San.
Mẹ Tô cảm thấy không làm thì thôi, đã làm thì làm đến nói, giòn giã hỏi Tiểu Chiêu Đệ có muốn đổi tên luôn không, chẳng nghĩ đến Tiểu Chiêu Đệ cảm thấy ten này cũng ổn mà, không cần đổi.
Chị ấy cảm thấy, vì cái tên này nên chị ấy mới có một đứa em trai tốt thế này, đây là chuyện may mắn vì vậy không cần đổi đâu.
Nói thật, thành tích của Tiểu Chiêu Đệ không xuất sắc lắm, nhưng khi học ở trường tiểu học của một huyện nhỏ thế này, thì vẫn có thể thi được hạng nhất hoặc hạng nhìn so với bạn đồng trang lứa.
Tiểu Chiêu Đệ không phải một cô gái thông minh, thành tích thế này là do chị ấy nỗ lực bằng cả tính mạng mà đạt được,
So sánh tiếp nữa, phải nói đến Tô Cẩn Du, anh học hành rất lười biếng, hàng ngày lên lớp không nằm dài trên bàn ngủ thì ngồi vẽ tranh, đây là vấn đề nghiêm trọng.
Nhưng mỗi lần thi, hết lần này đến lần khác đều đạt chuẩn, lại còn là học sinh có năng khiếu của trường, nên giáo viên chẳng có cách nào nói được anh.
“Tô Cẩn Du, ra ngoài chơi không?” Mấy cô bé mặc váy công chúa xinh đẹp vây quanh Tô Cẩn Du, muốn kéo anh ra khỏi bàn.
Tô Cẩn Du nằm dài trên bàn nhìn mấy cô ấy: “Không đi, mấy cậu tự chơi đi.” Mấy chị gái à, tha cho tôi đi, tôi sắp 24 tuổi rồi, cảm xúc rất chân thật, chẳng muốn chơi nhảy dây với mấy chị đâu.
“Được rồi.”
Thường nói trường học là một xã hội thu nhỏ, cho dù tiểu học cũng là một xã hội thu nhỏ, đem cho học sinh một thế giới mới, mà hình thành chuyện thế này là do sự dạy dỗ của giáo viên.
Hạ Mỹ Thần là lớp trưởng cả mấy năm cấp một, nguyên nhân chủ yếu do cô ấy xinh đẹp, miệng rất ngọt, nhà lại giàu, ngày lễ tết hay đưa chút quà biếu giáo viên chủ nhiệm.
À đúng rồi, mẹ của cô ấy là hiệu phó của trường.
Cô bé đeo kính tên là Lưu Song, học siêu giỏi, nhà cũng nghèo như Tô Cẩn Du, chính xác là cũng ở nông thôn, khác với kiểu học sinh đi học theo dạng năng khiếu như Tô Cẩn Du, người ta thi toàn hạng nhất với hạng nhì ở tiểu học dưới thôn, nên được đề cử lên đây học.
Tô Cẩn Du đã làm bạn học với cô ấy 5 năm, chưa từng thấy cô bé này ra sân chơi cùng các bạn.
Mà hai cô bé như hai thái cực đối lập nhau này, lại ngồi hai bên trái phải Tô Cẩn Du. Vì hai cô bé này, Tô Cẩn Du không muốn học cũng không được, anh chỉ hận không thể về quê trồng rau nuôi cá.
“Cẩn Du, trưa cậu ăn gì thế, mẹ tôi làm thịt kho tàu để tôi mang theo, còn có trứng xào cà chua, canh cá nấu cải chua, nếu cậu muốn ăn thì tôi còn có trái cây nè. Mẹ tôi nói ăn nhiều trái cây da sẽ rất đẹp… Bla bla bla…” Hạ Mỹ Thần miệng liến thoắng liên hồi, nếu cô ấy muốn đánh chết bạn, trước khi đánh thì cô ấy sẽ nói không ngừng, bạn sẽ phiền đến chết luôn.
Hai năm nay trình độ và đời sống của nhân dân được cải thiện hơn, Tô Cẩn Du khi về thôn, không phải ăn bánh ngô rán mỗi ngày nữa, đối với viên kẹo bọc đường mà Hạ Mỹ Thần mời Tô Cẩn Du chẳng thể chối từ được.
“Nhưng mà… Thôi đi, mình cũng mang thức ăn mà.” Tô Cẩn Du đành ngồi ăn chung với Hạ Mỹ Thần, anh đã từng bị dụ dỗ bằng đồ ăn ngon, nhưng mà hơn 10 phút đồng hồ ăn cơm, Hạ Mỹ Thần hết kể đến chuyện gia đình của cô ấy, đến những chuyện lý thú mà cô ấy gặp hàng ngày, rồi lại đến váy mới, đồng hồ và balo mới. Toàn bộ bữa cơm Tô Cẩn Du chỉ: “Ừm.”
Sau một bữa cơm khắc cốt ghi tâm, Tô Cẩn Du chẳng dám trải nghiệm lần nữa. Anh mở hộp cơm của mình ra, quả nhiên so với đại tiểu thư nhà họ Hạ thì cơm của anh đơn giản hơn rất nhiều, một hộp sủi cảo nhân thịt heo cần tây, hai quả trứng luộc, một túi nước tương nhỏ.
Tô Cẩn Du nhìn cơm của Lưu Song, vẫn là cơm gạo cũ và dưa muối.
Tô Cẩn Du thở dài, gắp một quả trứng đưa cô ấy: “Cho cậu nè.”
Làm bạn học 5 năm, mỗi ngày Tô Cẩn Du đều cho cô ấy một quả trứng. Thật ra chẳng có lý do gì đặc biệt cả, Tô Cẩn Du chỉ cảm thấy cô bé này rất giống Tiểu Chiêu Đệ.
Còn Nhị Ny, không, bây giờ phải gọi là Tô Tuyết, khi lên lớp 8 thì Tô Nhị Ny nằng nặc đòi đổi tên thành Tô Tuyết, Tô San cũng đi theo, chính thức đổi tên từ Tô Tam thành Tô San.
Mẹ Tô cảm thấy không làm thì thôi, đã làm thì làm đến nói, giòn giã hỏi Tiểu Chiêu Đệ có muốn đổi tên luôn không, chẳng nghĩ đến Tiểu Chiêu Đệ cảm thấy ten này cũng ổn mà, không cần đổi.
Chị ấy cảm thấy, vì cái tên này nên chị ấy mới có một đứa em trai tốt thế này, đây là chuyện may mắn vì vậy không cần đổi đâu.
Nói thật, thành tích của Tiểu Chiêu Đệ không xuất sắc lắm, nhưng khi học ở trường tiểu học của một huyện nhỏ thế này, thì vẫn có thể thi được hạng nhất hoặc hạng nhìn so với bạn đồng trang lứa.
Tiểu Chiêu Đệ không phải một cô gái thông minh, thành tích thế này là do chị ấy nỗ lực bằng cả tính mạng mà đạt được,
So sánh tiếp nữa, phải nói đến Tô Cẩn Du, anh học hành rất lười biếng, hàng ngày lên lớp không nằm dài trên bàn ngủ thì ngồi vẽ tranh, đây là vấn đề nghiêm trọng.
Nhưng mỗi lần thi, hết lần này đến lần khác đều đạt chuẩn, lại còn là học sinh có năng khiếu của trường, nên giáo viên chẳng có cách nào nói được anh.
“Tô Cẩn Du, ra ngoài chơi không?” Mấy cô bé mặc váy công chúa xinh đẹp vây quanh Tô Cẩn Du, muốn kéo anh ra khỏi bàn.
Tô Cẩn Du nằm dài trên bàn nhìn mấy cô ấy: “Không đi, mấy cậu tự chơi đi.” Mấy chị gái à, tha cho tôi đi, tôi sắp 24 tuổi rồi, cảm xúc rất chân thật, chẳng muốn chơi nhảy dây với mấy chị đâu.
“Được rồi.”
Thường nói trường học là một xã hội thu nhỏ, cho dù tiểu học cũng là một xã hội thu nhỏ, đem cho học sinh một thế giới mới, mà hình thành chuyện thế này là do sự dạy dỗ của giáo viên.
Hạ Mỹ Thần là lớp trưởng cả mấy năm cấp một, nguyên nhân chủ yếu do cô ấy xinh đẹp, miệng rất ngọt, nhà lại giàu, ngày lễ tết hay đưa chút quà biếu giáo viên chủ nhiệm.
À đúng rồi, mẹ của cô ấy là hiệu phó của trường.
Cô bé đeo kính tên là Lưu Song, học siêu giỏi, nhà cũng nghèo như Tô Cẩn Du, chính xác là cũng ở nông thôn, khác với kiểu học sinh đi học theo dạng năng khiếu như Tô Cẩn Du, người ta thi toàn hạng nhất với hạng nhì ở tiểu học dưới thôn, nên được đề cử lên đây học.
Tô Cẩn Du đã làm bạn học với cô ấy 5 năm, chưa từng thấy cô bé này ra sân chơi cùng các bạn.
Mà hai cô bé như hai thái cực đối lập nhau này, lại ngồi hai bên trái phải Tô Cẩn Du. Vì hai cô bé này, Tô Cẩn Du không muốn học cũng không được, anh chỉ hận không thể về quê trồng rau nuôi cá.
“Cẩn Du, trưa cậu ăn gì thế, mẹ tôi làm thịt kho tàu để tôi mang theo, còn có trứng xào cà chua, canh cá nấu cải chua, nếu cậu muốn ăn thì tôi còn có trái cây nè. Mẹ tôi nói ăn nhiều trái cây da sẽ rất đẹp… Bla bla bla…” Hạ Mỹ Thần miệng liến thoắng liên hồi, nếu cô ấy muốn đánh chết bạn, trước khi đánh thì cô ấy sẽ nói không ngừng, bạn sẽ phiền đến chết luôn.
Hai năm nay trình độ và đời sống của nhân dân được cải thiện hơn, Tô Cẩn Du khi về thôn, không phải ăn bánh ngô rán mỗi ngày nữa, đối với viên kẹo bọc đường mà Hạ Mỹ Thần mời Tô Cẩn Du chẳng thể chối từ được.
“Nhưng mà… Thôi đi, mình cũng mang thức ăn mà.” Tô Cẩn Du đành ngồi ăn chung với Hạ Mỹ Thần, anh đã từng bị dụ dỗ bằng đồ ăn ngon, nhưng mà hơn 10 phút đồng hồ ăn cơm, Hạ Mỹ Thần hết kể đến chuyện gia đình của cô ấy, đến những chuyện lý thú mà cô ấy gặp hàng ngày, rồi lại đến váy mới, đồng hồ và balo mới. Toàn bộ bữa cơm Tô Cẩn Du chỉ: “Ừm.”
Sau một bữa cơm khắc cốt ghi tâm, Tô Cẩn Du chẳng dám trải nghiệm lần nữa. Anh mở hộp cơm của mình ra, quả nhiên so với đại tiểu thư nhà họ Hạ thì cơm của anh đơn giản hơn rất nhiều, một hộp sủi cảo nhân thịt heo cần tây, hai quả trứng luộc, một túi nước tương nhỏ.
Tô Cẩn Du nhìn cơm của Lưu Song, vẫn là cơm gạo cũ và dưa muối.
Tô Cẩn Du thở dài, gắp một quả trứng đưa cô ấy: “Cho cậu nè.”
Làm bạn học 5 năm, mỗi ngày Tô Cẩn Du đều cho cô ấy một quả trứng. Thật ra chẳng có lý do gì đặc biệt cả, Tô Cẩn Du chỉ cảm thấy cô bé này rất giống Tiểu Chiêu Đệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.