Xuyên Thành Em Trai Nữ Chính Thì Có Gì Sai
Chương 33:
Kim Dạ Lai Thải Cúc
28/10/2023
Mãi cho đến khi bà mối đến nhà Tô Cẩn Du mới nhớ ra, Tô San đã 18 tuổi rồi, vừa hay đến tuổi kết hôn, vì con gái không nhiều, nên khi những cô gái vừa đến tuổi thì như nụ hoa chớm nở chờ người ta đến hái.
Thấy Tô San đến 18 tuổi bà mối lập tức đến. Bà mối này Tô Cẩn Du biết.
“Chao ôi, họa sĩ lớn ở nhà đấy à, đến đây thím cho con dưa hấu và hồng này, vừa hái xong, rất ngọt, đến đây ăn thử đi.” Vừa nói thím Tô vừa cầm trái hồng nhét vào miệng Tô Cẩn Du, sau đó thỏa mãn khi thấy Tô Cẩn Du ăn, vừa nhìn vừa nhịp nhịp ngón tay.
“Bà nói xem, đến thì đến thôi, sao còn mang quà đến làm gì, nhưng mà hồng nhà bà ngon thật đấy.” Mẹ Tô hiểu mục đích bà ấy đến đây, nhưng không nhắc đến một lời, chỉ nói đến chủ đề khác.
Sở dĩ mẹ Tô làm vậy vì bà nghĩ thím Tô đến đây vì hôn sự của Tô Tuyết, trước khi rời nhà Tô Tuyết từng nói với mẹ Tô, bất kỳ an đến làm mai cũng không được đồng ý, chị ấy muốn vào thành phố làm việc 2 năm, rồi tìm một người chồng có điều kiện gia đình tốt.
“Đúng vậy, ăn ngon thế này mới mang sang cho bà chứ, để cho họa sĩ lớn ăn, Cẩn Du càng lớn càng đẹp trai, xem cái mặt này, tương lai nhất định không sợ không tìm được vợ.” Thím Tô đã làm bà mối nhiều năm rồi, là trăm trận trăm thắng, nói một câu tán dương xong thì quay lại chuyện làm mối.
Mẹ Tô cười, vẫn bình tĩnh như cũ: “Cẩn Du nói muốn cưới một cô gái ở thành phố.”
Tô Cẩn Du ngồi cắn hồng giòn vừa hóng chuyện, anh rất thích nghe mấy cô mấy thím tám chuyện. Cảm giác rất thú vị, nghe mấy thím ấy nói còn thú vị hơn xem phim trên TV.
Hai người phụ nữ trung niên ngồi nói chuyện hơn 2 tiếng đồng hồ, chuyện chính vẫn chưa nói đến.
“Con gái thứ 3 của bà năm nay 18 rồi nhỉ, bây giờ đang ở đâu?”
Con gái thứ 3 hả, mẹ Tô sửng sốt: “Ở Thượng Hải, làm quản lý ở khách sạn…”
Thím Tô cười: “Tốt thật đấy, hàng tháng kiếm bộn tiền nhỉ.”
“Tạm được, ở thành phố lớn chi tiêu rất nhiều, cũng may nó biết chi tiêu cân đối, hàng tháng gửi về nhà hơn 100 đồng, còn con của bà thì sao?”
Nghe được ts hàng tháng gửi về nhà tận 100 đồng thì thím Tô trợn trừng mắt, khi nghĩ đến con gái của mình thì thở dài: “Haiz, đừng nói nữa, sống chết muốn thi đại học, đã 17 tuổi rồi, vẫn đang đi học, bà nói xem học thì có gì tốt chứ, học xong thì làm được gì, sau này vẫn phải lấy chồng thôi.”
Tô Cẩn Du đang hóng chuyện thì ngẩn ra, ngẩng đầu lên muốn nói chuyện, vội vàng ngắt lời: “Đi học tốt mà, giáo viên dạy mỹ thuật của con là giáo viên nữ, cô ấy cũng đến từ nông thôn, học xong đại học thì đến Cung Thiếu Niên dạy học, tiền lương 1 tháng hơn 500 đồng đấy ạ.”
Mấy câu kia, trừ một anh có giáo viên nữ dạy mỹ thuật ra, tất cả đều là giả.
“Kiếm 500 đồng hay 1000 đồng thì khác gì nhau, cuối cùng vẫn phải gả cho người ta.” Tư tưởng này của thím Tô thì Tô Cẩn Du hiểu, anh nhất định phải nói cho cả thím Tô lẫn mẹ Tô hiểu mới được.
“Việc này con cũng hỏi cô giáo, con hỏi tại sao cô ấy chưa lấy chồng. Cô ấy nói mọi người đều nghĩ con gái thì nhất định phải gả cho người có tiền, nhưng mà học thức không có, tiền kiếm không ra, mặt cũng không đẹp tuyệt mỹ, vậy các cô có gì để người giàu xem trọng.” Tô Cẩn Du nhìn vẻ mặt của hai người phụ nữ trung niên, sau đó anh hắng giọng rồi nói tiếp.
“Cho dù có gương mặt xinh đẹp động lòng người, kẻ có tiền coi trọng, nhưng mà thời gian trôi qua, dung mạo và dáng người xuống cấp, hắn ta dứt áo bỏ đi, vậy tuổi già lấy gì sống đây, chẳng khác nào phí hoài thanh xuân.”
Tô Cẩn Du cảm thấy anh như đang rưới súp gà cho bọn họ, có cơ hội phải nói cho Tô Tuyết.
“Haiz, đúng vậy, cô giáo của con nói đúng đấy, trái tim của mấy kẻ có tiền rất sắt đá, nói không chừng hết trẻ đẹp thì trở mặt bỏ đi, kết hôn toàn mấy cô gái trẻ đẹp, cho nên, cứ tìm một người đàn ông bình thường, thành thật sống qua ngày.” Thím Tô không uống chén súp gà này, ngược lại thả thêm độc vào.
Tô Cẩn Du chỉ có thể nói tiếp: “Hừm, cô ấy thật sự không gả cho kẻ có tiền, cô ấy tìm được một người đàn ông cũng là giáo viên, điều kiện bình thường, nhưng có nhà và xe ở thành phố, nhưng nghe nói một tháng hai bọn họ gặp nhau chẳng được mấy lần.”
Thím Tô cười gượng: “Điều kiện thế này tốt mà.”
Tô Cẩn Du mặt ngây thơ: “Đâu có tốt đâu, cô giáo của con dạy học ở thành phố nhiều năm như vậy cũng đã xây được nhà lầu, còn đưa gia đình ở nông thôn lên ở, thu nhập khá ổn, còn mua TV, còn mua cả sô pha để nằm xem TV nữa cơ.
Nghe nói như thế, biểu cảm của mẹ Tô và thím Tô giống nhau như đúc, không còn nghi ngờ gì nữa đã thay đổi định kiến về chuyện con gái mình đi học.
Thấy Tô San đến 18 tuổi bà mối lập tức đến. Bà mối này Tô Cẩn Du biết.
“Chao ôi, họa sĩ lớn ở nhà đấy à, đến đây thím cho con dưa hấu và hồng này, vừa hái xong, rất ngọt, đến đây ăn thử đi.” Vừa nói thím Tô vừa cầm trái hồng nhét vào miệng Tô Cẩn Du, sau đó thỏa mãn khi thấy Tô Cẩn Du ăn, vừa nhìn vừa nhịp nhịp ngón tay.
“Bà nói xem, đến thì đến thôi, sao còn mang quà đến làm gì, nhưng mà hồng nhà bà ngon thật đấy.” Mẹ Tô hiểu mục đích bà ấy đến đây, nhưng không nhắc đến một lời, chỉ nói đến chủ đề khác.
Sở dĩ mẹ Tô làm vậy vì bà nghĩ thím Tô đến đây vì hôn sự của Tô Tuyết, trước khi rời nhà Tô Tuyết từng nói với mẹ Tô, bất kỳ an đến làm mai cũng không được đồng ý, chị ấy muốn vào thành phố làm việc 2 năm, rồi tìm một người chồng có điều kiện gia đình tốt.
“Đúng vậy, ăn ngon thế này mới mang sang cho bà chứ, để cho họa sĩ lớn ăn, Cẩn Du càng lớn càng đẹp trai, xem cái mặt này, tương lai nhất định không sợ không tìm được vợ.” Thím Tô đã làm bà mối nhiều năm rồi, là trăm trận trăm thắng, nói một câu tán dương xong thì quay lại chuyện làm mối.
Mẹ Tô cười, vẫn bình tĩnh như cũ: “Cẩn Du nói muốn cưới một cô gái ở thành phố.”
Tô Cẩn Du ngồi cắn hồng giòn vừa hóng chuyện, anh rất thích nghe mấy cô mấy thím tám chuyện. Cảm giác rất thú vị, nghe mấy thím ấy nói còn thú vị hơn xem phim trên TV.
Hai người phụ nữ trung niên ngồi nói chuyện hơn 2 tiếng đồng hồ, chuyện chính vẫn chưa nói đến.
“Con gái thứ 3 của bà năm nay 18 rồi nhỉ, bây giờ đang ở đâu?”
Con gái thứ 3 hả, mẹ Tô sửng sốt: “Ở Thượng Hải, làm quản lý ở khách sạn…”
Thím Tô cười: “Tốt thật đấy, hàng tháng kiếm bộn tiền nhỉ.”
“Tạm được, ở thành phố lớn chi tiêu rất nhiều, cũng may nó biết chi tiêu cân đối, hàng tháng gửi về nhà hơn 100 đồng, còn con của bà thì sao?”
Nghe được ts hàng tháng gửi về nhà tận 100 đồng thì thím Tô trợn trừng mắt, khi nghĩ đến con gái của mình thì thở dài: “Haiz, đừng nói nữa, sống chết muốn thi đại học, đã 17 tuổi rồi, vẫn đang đi học, bà nói xem học thì có gì tốt chứ, học xong thì làm được gì, sau này vẫn phải lấy chồng thôi.”
Tô Cẩn Du đang hóng chuyện thì ngẩn ra, ngẩng đầu lên muốn nói chuyện, vội vàng ngắt lời: “Đi học tốt mà, giáo viên dạy mỹ thuật của con là giáo viên nữ, cô ấy cũng đến từ nông thôn, học xong đại học thì đến Cung Thiếu Niên dạy học, tiền lương 1 tháng hơn 500 đồng đấy ạ.”
Mấy câu kia, trừ một anh có giáo viên nữ dạy mỹ thuật ra, tất cả đều là giả.
“Kiếm 500 đồng hay 1000 đồng thì khác gì nhau, cuối cùng vẫn phải gả cho người ta.” Tư tưởng này của thím Tô thì Tô Cẩn Du hiểu, anh nhất định phải nói cho cả thím Tô lẫn mẹ Tô hiểu mới được.
“Việc này con cũng hỏi cô giáo, con hỏi tại sao cô ấy chưa lấy chồng. Cô ấy nói mọi người đều nghĩ con gái thì nhất định phải gả cho người có tiền, nhưng mà học thức không có, tiền kiếm không ra, mặt cũng không đẹp tuyệt mỹ, vậy các cô có gì để người giàu xem trọng.” Tô Cẩn Du nhìn vẻ mặt của hai người phụ nữ trung niên, sau đó anh hắng giọng rồi nói tiếp.
“Cho dù có gương mặt xinh đẹp động lòng người, kẻ có tiền coi trọng, nhưng mà thời gian trôi qua, dung mạo và dáng người xuống cấp, hắn ta dứt áo bỏ đi, vậy tuổi già lấy gì sống đây, chẳng khác nào phí hoài thanh xuân.”
Tô Cẩn Du cảm thấy anh như đang rưới súp gà cho bọn họ, có cơ hội phải nói cho Tô Tuyết.
“Haiz, đúng vậy, cô giáo của con nói đúng đấy, trái tim của mấy kẻ có tiền rất sắt đá, nói không chừng hết trẻ đẹp thì trở mặt bỏ đi, kết hôn toàn mấy cô gái trẻ đẹp, cho nên, cứ tìm một người đàn ông bình thường, thành thật sống qua ngày.” Thím Tô không uống chén súp gà này, ngược lại thả thêm độc vào.
Tô Cẩn Du chỉ có thể nói tiếp: “Hừm, cô ấy thật sự không gả cho kẻ có tiền, cô ấy tìm được một người đàn ông cũng là giáo viên, điều kiện bình thường, nhưng có nhà và xe ở thành phố, nhưng nghe nói một tháng hai bọn họ gặp nhau chẳng được mấy lần.”
Thím Tô cười gượng: “Điều kiện thế này tốt mà.”
Tô Cẩn Du mặt ngây thơ: “Đâu có tốt đâu, cô giáo của con dạy học ở thành phố nhiều năm như vậy cũng đã xây được nhà lầu, còn đưa gia đình ở nông thôn lên ở, thu nhập khá ổn, còn mua TV, còn mua cả sô pha để nằm xem TV nữa cơ.
Nghe nói như thế, biểu cảm của mẹ Tô và thím Tô giống nhau như đúc, không còn nghi ngờ gì nữa đã thay đổi định kiến về chuyện con gái mình đi học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.