Xuyên Thành Em Trai Nữ Chính Thì Có Gì Sai
Chương 38:
Kim Dạ Lai Thải Cúc
03/11/2023
Chiêu Đệ nôn nóng chạy vào phòng, chị ấy nhìn Tô Cẩn Du ngơ ngác ngồi trong góc vội vàng hỏi: “Cẩn Du, em có sao không? Bị dọa sợ rồi hả? Đợi mẹ về rồi nói mẹ gọi em.”
Trẻ con ở nông thôn sau khi bị hù dọa rất hay bị sốt, kéo dài không dứt, mọi người nói bệnh này là kiểu bị mất hồn, lúc này, người lớn trong nhà sẽ cầm một cái muôi lớn, vào bếp gõ vào vạc nước rồi gọi to tên đứa trẻ: XX, về nhà, XX mau về nhà.
Gọi xong thì cầm cái muôi múc một muỗng nước, cầm vào nhà cho đứa trẻ bị hù uống. Kỳ quái là sau khi uống xong thì hạ sốt.
Vì chuyện này mà có một khoảng thời gian câu cửa miệng của Tô Cẩn Du là: “Tôi muốn hồn lìa khỏi xác.”
Tô Cẩn Du không bị hù dọa, anh chỉ đang nghi ngờ, anh nghi ngờ Tằng Thương Thủy.
“Cẩn Du không sao chứ?” Tô San đứng ở cửa hỏi một câu.
Tô Cẩn Du ngẩng đầu lên: “Chị ơi, anh trai này lợi hại thật đấy, anh ấy sau này là anh rể của em sao?”
Tô San mỉm cười lắc đầu.
“Hả…” Tô Cẩn Du mê man: “Tại sao vậy ạ, em thấy hai người rất xứng đôi, đúng không Chiêu Đệ?”
Chiêu Đệ vội vàng bày tỏ sự đồng tình: “Đúng vậy, nhìn rất xứng đôi, trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ! Một đôi trời sinh! Trời đất tạo thành!”
Tô Cẩn Du nhìn: “Sao lại nhiều thành ngữ như vậy? Còn gì nữa không?”
Chiêu Đệ suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu.
“Ông trời tác hợp! Ha ha ha, chị thua rồi!”
Mặt Tô San hiện lên vẻ bất đắc dĩ, trong mắt cô ta hiện lên chút ý cười.
“Nhưng mà, chị ba à, vì sao hai người không thành vậy, chị không thích anh ấy hay anh ấy không thích chị vậy?” Tô Cẩn Du lơ đãng hỏi một câu, sau đó chọc chọc vào người Tô Chiêu Đệ mấy cái.
Chiêu Đệ nhanh trí nói: “Nhất định là người ta không thích chị đúng không, chuyện này còn cần phải hỏi à?”
Bầu không khí rất thoải mái, Tô San thuận miệng trêu ghẹo hai người bọn họ vài câu: “Chị không thích anh ấy có được không hả?”
“Này, em không tin đâu, nhìn anh trai đó lợi hại như vậy, nhất định là anh ấy không thích chị.”
Tô San tìm trong túi xách rồi lấy danh thiếp Tằng Thương Thủy đưa ném lên giường: “Thấy không, anh ấy còn đưa danh thiếp để chị liên lạc nữa này.”
Tô Cẩn Du nhanh tay hơn Chiêu Đệ, anh lấy tấm danh thiếp kia rồi nhìn, chữ trắng nền đen, phía trên viết tên Tằng Thương Thủy, ở dưới có số điện thoại của Tằng Thương Thủy, là số điện thoại ở Bắc Kinh, trừ hai thứ đó ra trên danh thiếp chẳng còn gì khác, nhìn thật kỳ lạ.
Không chức vụ, không tên công ty, không địa chỉ…
Lát sau Tằng Thương Thủy quay lại, hắn đi vào rồi cười với Tô Cẩn Du: “Có bị dọa sợ không?”
Tô Cẩn Du lắc đầu: “Không, nhưng khi nãy anh nói gì thế em không nghe rõ.”
Tằng Thương Thủy chẳng còn cách nào khác đành phải lặp lại lần nữa: “Anh nói, em vẽ tranh rất đẹp, sau này có thể thì vào trường THPT trực thuộc đại học Bắc Kinh, nơi đó có nền tảng hội họa tốt nhất nước.”
Tô Cẩn Du ngỡ đang mơ, hắn nói như thế thật à? Hình như là không khác lắm, nhưng ấy cứ thấy là lạ ở đây ấy nhỉ.
Hình như có chỗ nào sai sai thì phải…
Ví dụ như trong tiểu thuyết viết, sau khi Tằng Thương Thủy nhập ngũ 2 năm thì về quê cưới vợ, như vậy… Hắn mới 19 tuổi, tại sao đã có danh thiếp nhỉ? Số điện thoại in trên danh thiếp là số điện thoại cá nhân, điều kiện gia đình Tằng Thương Thủy đâu tốt đến vậy, lấy tiền ở đâu để mua điện thoại di động nhỉ… Mấy câu nói kia cũng không đúng lắm, rất khả nghi.
Tô Cẩn Du nghĩ đến một giả thuyết khiến anh sợ đến phát run.
Tằng Thương Thủy không hề biết rằng Tô Cẩn Du lại hiểu rõ cuộc đời và vận mệnh của hai người bọn họ đến vậy, cái điểm mù này khiến anh bảo vệ bản thân rất tốt.
Tô San chính là nữ chính có thể thay đổi vận mệnh của bản thân, cô ta nghĩ rằng không ai biết điều này.
Tằng Thương Thủy nghĩ rằng hắn có chuyện gì tiếc nuối cần hoàn thành, hắn nghĩ rằng chỉ có hắn phát hiện bí mật của Tô San.
Tô Cẩn Du có góc nhìn thượng đế anh có thể nhìn thấu tất cả, anh cho rằng anh có thể trưởng thành một cách bình yên, sau đó tìm bạn gái rồi có chuyện tình cảm ngọt ngào.
Hôn sự của Tô San không thành, mẹ Tô chẳng có phản ứng gì cả, chỉ nói một câu: “Bây giờ con còn nhỏ, từ từ lựa chọn cũng chẳng sao.”
Đúng vậy, Tô San chỉ mới 18 tuổi.
Tô Cẩn Du nghĩ, nếu 18 tuổi đã nói đến chuyện cưới gả thì anh 14 tuổi nói đến chuyện yêu đương không phải sớm nhỉ.
Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ của anh, Tô Cẩn Du không có thú vui yêu trẻ con.
Cuối tháng 8, cô út hùng hổ giết đến nhà họ Tô, cả mùa hè Tô Cẩn Du tiêu dao tự tại phải quay lại với sự kỷ luật.
“Nếu cô không đến đón con, con không lên thành phố đi học đúng không?” Cô út tức giận dí trán Tô Cẩn Du, bà ấy bất đắc dĩ với anh cả và chị dâu, biết bọn họ không nỡ cho con đi học xa, nhưng mà đã 30 tháng 8 rồi, vậy mà chưa chịu đưa Tô Cẩn Du quay về.
Thật sự là chẳng biết nặng nhẹ gì cả!
Mặc dù tức giận trong lòng, nhưng cô út không dám mắng chửi, anh cả khá ổn, người làm em có thể nói vài câu, nhưng chị dâu thì lòng dạ hẹp hòi, bà ấy không muốn đắc tội kiểu người thế này.
Trẻ con ở nông thôn sau khi bị hù dọa rất hay bị sốt, kéo dài không dứt, mọi người nói bệnh này là kiểu bị mất hồn, lúc này, người lớn trong nhà sẽ cầm một cái muôi lớn, vào bếp gõ vào vạc nước rồi gọi to tên đứa trẻ: XX, về nhà, XX mau về nhà.
Gọi xong thì cầm cái muôi múc một muỗng nước, cầm vào nhà cho đứa trẻ bị hù uống. Kỳ quái là sau khi uống xong thì hạ sốt.
Vì chuyện này mà có một khoảng thời gian câu cửa miệng của Tô Cẩn Du là: “Tôi muốn hồn lìa khỏi xác.”
Tô Cẩn Du không bị hù dọa, anh chỉ đang nghi ngờ, anh nghi ngờ Tằng Thương Thủy.
“Cẩn Du không sao chứ?” Tô San đứng ở cửa hỏi một câu.
Tô Cẩn Du ngẩng đầu lên: “Chị ơi, anh trai này lợi hại thật đấy, anh ấy sau này là anh rể của em sao?”
Tô San mỉm cười lắc đầu.
“Hả…” Tô Cẩn Du mê man: “Tại sao vậy ạ, em thấy hai người rất xứng đôi, đúng không Chiêu Đệ?”
Chiêu Đệ vội vàng bày tỏ sự đồng tình: “Đúng vậy, nhìn rất xứng đôi, trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ! Một đôi trời sinh! Trời đất tạo thành!”
Tô Cẩn Du nhìn: “Sao lại nhiều thành ngữ như vậy? Còn gì nữa không?”
Chiêu Đệ suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu.
“Ông trời tác hợp! Ha ha ha, chị thua rồi!”
Mặt Tô San hiện lên vẻ bất đắc dĩ, trong mắt cô ta hiện lên chút ý cười.
“Nhưng mà, chị ba à, vì sao hai người không thành vậy, chị không thích anh ấy hay anh ấy không thích chị vậy?” Tô Cẩn Du lơ đãng hỏi một câu, sau đó chọc chọc vào người Tô Chiêu Đệ mấy cái.
Chiêu Đệ nhanh trí nói: “Nhất định là người ta không thích chị đúng không, chuyện này còn cần phải hỏi à?”
Bầu không khí rất thoải mái, Tô San thuận miệng trêu ghẹo hai người bọn họ vài câu: “Chị không thích anh ấy có được không hả?”
“Này, em không tin đâu, nhìn anh trai đó lợi hại như vậy, nhất định là anh ấy không thích chị.”
Tô San tìm trong túi xách rồi lấy danh thiếp Tằng Thương Thủy đưa ném lên giường: “Thấy không, anh ấy còn đưa danh thiếp để chị liên lạc nữa này.”
Tô Cẩn Du nhanh tay hơn Chiêu Đệ, anh lấy tấm danh thiếp kia rồi nhìn, chữ trắng nền đen, phía trên viết tên Tằng Thương Thủy, ở dưới có số điện thoại của Tằng Thương Thủy, là số điện thoại ở Bắc Kinh, trừ hai thứ đó ra trên danh thiếp chẳng còn gì khác, nhìn thật kỳ lạ.
Không chức vụ, không tên công ty, không địa chỉ…
Lát sau Tằng Thương Thủy quay lại, hắn đi vào rồi cười với Tô Cẩn Du: “Có bị dọa sợ không?”
Tô Cẩn Du lắc đầu: “Không, nhưng khi nãy anh nói gì thế em không nghe rõ.”
Tằng Thương Thủy chẳng còn cách nào khác đành phải lặp lại lần nữa: “Anh nói, em vẽ tranh rất đẹp, sau này có thể thì vào trường THPT trực thuộc đại học Bắc Kinh, nơi đó có nền tảng hội họa tốt nhất nước.”
Tô Cẩn Du ngỡ đang mơ, hắn nói như thế thật à? Hình như là không khác lắm, nhưng ấy cứ thấy là lạ ở đây ấy nhỉ.
Hình như có chỗ nào sai sai thì phải…
Ví dụ như trong tiểu thuyết viết, sau khi Tằng Thương Thủy nhập ngũ 2 năm thì về quê cưới vợ, như vậy… Hắn mới 19 tuổi, tại sao đã có danh thiếp nhỉ? Số điện thoại in trên danh thiếp là số điện thoại cá nhân, điều kiện gia đình Tằng Thương Thủy đâu tốt đến vậy, lấy tiền ở đâu để mua điện thoại di động nhỉ… Mấy câu nói kia cũng không đúng lắm, rất khả nghi.
Tô Cẩn Du nghĩ đến một giả thuyết khiến anh sợ đến phát run.
Tằng Thương Thủy không hề biết rằng Tô Cẩn Du lại hiểu rõ cuộc đời và vận mệnh của hai người bọn họ đến vậy, cái điểm mù này khiến anh bảo vệ bản thân rất tốt.
Tô San chính là nữ chính có thể thay đổi vận mệnh của bản thân, cô ta nghĩ rằng không ai biết điều này.
Tằng Thương Thủy nghĩ rằng hắn có chuyện gì tiếc nuối cần hoàn thành, hắn nghĩ rằng chỉ có hắn phát hiện bí mật của Tô San.
Tô Cẩn Du có góc nhìn thượng đế anh có thể nhìn thấu tất cả, anh cho rằng anh có thể trưởng thành một cách bình yên, sau đó tìm bạn gái rồi có chuyện tình cảm ngọt ngào.
Hôn sự của Tô San không thành, mẹ Tô chẳng có phản ứng gì cả, chỉ nói một câu: “Bây giờ con còn nhỏ, từ từ lựa chọn cũng chẳng sao.”
Đúng vậy, Tô San chỉ mới 18 tuổi.
Tô Cẩn Du nghĩ, nếu 18 tuổi đã nói đến chuyện cưới gả thì anh 14 tuổi nói đến chuyện yêu đương không phải sớm nhỉ.
Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ của anh, Tô Cẩn Du không có thú vui yêu trẻ con.
Cuối tháng 8, cô út hùng hổ giết đến nhà họ Tô, cả mùa hè Tô Cẩn Du tiêu dao tự tại phải quay lại với sự kỷ luật.
“Nếu cô không đến đón con, con không lên thành phố đi học đúng không?” Cô út tức giận dí trán Tô Cẩn Du, bà ấy bất đắc dĩ với anh cả và chị dâu, biết bọn họ không nỡ cho con đi học xa, nhưng mà đã 30 tháng 8 rồi, vậy mà chưa chịu đưa Tô Cẩn Du quay về.
Thật sự là chẳng biết nặng nhẹ gì cả!
Mặc dù tức giận trong lòng, nhưng cô út không dám mắng chửi, anh cả khá ổn, người làm em có thể nói vài câu, nhưng chị dâu thì lòng dạ hẹp hòi, bà ấy không muốn đắc tội kiểu người thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.