Xuyên Thành Gd Làm Sao Bây Giờ?
Chương 22
Bắc Âm Thật
12/08/2017
Edit:Lily_Carlos
"D Ragon!" Song Hee Eun nhẹ nhàng vuốt đầu con mèo: "Nên rời giường rồi!"
Kwon Ji-Yong từ từ mở mắt, trước mắt là khuôn mặt phóng đại của Song Hee Eun, a đó chẳng phải là khuôn mặt của hắn sao, hắn cứ có cảm giác "chính mình" khác đang nhìn mình .
Kwon Ji-Yong rùng mình một cái đứng dậy trên ghế salon: "Cô. . . Muốn làm cái gì."
Song Hee Eun cầm điện thoại di động trong tay mở video lên: "Nào nào, chúng ta luyện tập một chút đi!"
Kwon Ji-Yong lại lười biếng nằm xuống: "Những cái này thì chút nữa cô tới công ty rồi luyện tập nha, mới sáng sớm làm già mà ầm ĩ như vậy, tối hôm qua tôi không được ngủ ngon. . ." Kwon Ji-Yong ngáp một cái, người phụ nữ này hôm qua đi ngủ muộn như vậy, sáng hôm nay lại còn dạy rõ sớm. . . hắn nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường trong phòng khách, nhìn thấy mới có năm giờ sáng hắn lại bắt đầu ỉu xìu.
"Anh không phải nói là anh hát, tôi biểu diễn trên sân khấu còn gì, dù sao chúng ta cũng phảo luyện tập một chút, tôi tập nhảy anh đến hát là được." Thấy Song Hee Eun kiên quyết như vậy Kwon Ji Yong đành phải đáp ứng, đoán chùng không qua được đại hội âm nhạc lần này người này cũng sẽ không yên tĩnh.
Nghe Kwon Ji Yong hát cô thấy được sự khác biệt giữa hàng nguyên bản và cô, thật là có phong phạm, Song Hee Eun nghe một cách chăm chú bất giác lại đắm chìm trong giọng hát ấy, cô lập tức cảm thấy hành trình xuyên qua lần này thật đáng giá, đáng giá, thần tượng nổi tiếng như vậy lại chỉ hát cho một mình cô nghe, càng nghĩ càng thấy sung sướng.
Mấy ngày sau, mỗi ngày Song Hee Eun đều luyện tập vô cùng nghiêm túc, mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm, mục đích của cô chỉ có một đó là biểu diễn thành công trong đại hội âm nhạc sắp tới.
Những ngày này Kwon Ji-Yong đều nhìn thấy từng biểu hiện của cô, lúc đầu hắn đã từng buồn rầu suy nghĩ có khi nào chỉ mấy ngày nữa người phụ nữ này sẽ hủy hoại thành tích hắn vất vả lắm mới có được trong mấy năm nay, nhưng qua biểu hiện mấy ngày nay của cô ấy hắn cảm thấy không đến nỗi tệ lắm, hắn tin tưởng cô ấy sẽ làm tốt.
Đại hội âm nhạc được tổ chức một cách long trong vào mỗi dịp cuối năm đúng hạn tới, 18:00 ngày 31 tháng 12 đại hội âm nhạc chính thức được khai mạc.
Song Hee Eun ngồi trong phòng hóa trang sau cánh gà, cô cảm thấy vừa khẩn trương vừa kích động, cô vừa gặp các thành viên trong Girls' Generation, gặp các thành viên trong f(x), còn có rất nhiều ca sĩ nổi danh của thế hệ trước, trước đây có nằm mơ cô cũng không nghĩ sẽ gặp được những người này, mà bây giờ họ nhìn thấy cô đều sẽ rất nhiệt tình chào hỏi, Song Hee Eun âm thầm ôm trái tim nhỏ trong ngực cẩn thận từng li từng tí.
MC đứng trên sân khấu là Chun Woo, nhiệt tình giới thiệu: "Mời những người sẽ đem lại tiết mục kế tiếp cho chúng ta, nhóm nhạc nam siêu cấp Bigbang!" Thanh âm của hắn trở nên rất lớn.
Song Hee Eun đứng ở vị trí thứ nhất, yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, cô đã để Kwon Ji Yong ở vị trí bí mật, bây giờ việc cô cần làm là hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình là được.
Song Hee Eun lấy dũng khí, sau khi MC giới thiệu bọn họ xong, cô dùng khi thế mười phần ra sân khấu!
Mọi người đều tập chung nhìn về phía sân khấu, các fan dưới khán đài điên cuồng hoan hô: "Bigbang! Bigbang! Bigbang! Các oppa Bigbang, chúng em yêu các anh!" Họ hét ra những âm thanh như muốn phá vỡ cuống họng vậy, trong nhất thời tiếng hét cùng với tiếng nhạc hòa vào nhau sân khấu như trở thành sân nhà của Bigbang.
Âm thanh quen thuộc vang lên làm cho mọi người đều sôi trào.
"Làm sao lại có một con mèo ở chỗ này, không biết là mèo của ai!" Nhân viên công tác của đại hội âm nhạc đi đến bên cạnh sân khấu phất hiện ra một con mèo bị dấu ở góc, liền ôm nó lên âm thầm nói: "Nhìn không giống mèo hoang nha, trông thật sạch sẽ."
Lúc này Kwon Ji Yong chỉ có thể khẩn trương núp vào trong ngực người này, không thể để lộ được.
"Được rồi, đưa đến hậu trường đi lúc kết thúc chắc sẽ có người đến nhận."
Kwon Ji Yong nhìn Song Hee Eun ở trên sân khấu lần cuối thầm nói: "Tiếp theo đành nhờ cô rồi, tôi cũng không giúp được."
Song Hee Eun còn hồn nhiên không biết cây cỏ cứu mạng Kwon Ji Yong bị người ta mang đi mất, thẳng đến khi đến một giai điệu cần cô hát đội viên mới nhắc nhở cô: "Cậu đang ngẩn người gì thế, sao lại không hát."
Ngay cả đám fan hâm mộ ở dưới cũng ngơ ngác nhìn cô, đây là thế nào, có chuyện gì sảy ra vậy.
Song Hee Eun nhất thời quẫn bách không thôi, trong lòng hò hét, con mèo kia đi đâu rồi nói là hắn hát cơ mà, không có cách nào khác, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cô, Song Hee Eun phải tự mình đến hát, giọng nói vẫn là của Kwon Ji Yong, lại thêm mình siêng năng luyện tập lâu như vậy, chắc là hát sẽ không khác biệt lắm, đám fan hâm mộ lại nghe được âm thanh của thần tượng, lại lần nữa hoan hô lên, tựa như tất cả mọi người đều không nghe được sự khác biệt trong đó hẳn là do quá ồn ào hoặc là nhạc quá lớn.
Hát xong mấy bài hát cuối cùng bọn hắn cũng có thể rời khỏi sân khấu, trên đường về hậu trường Young Bae vỗ vỗ vai Song Hee Eun nói: "Ji Yong cậu thế nào rồi, vừa rồi trạng thái của cậu không tốt lắm."
Song Hee Eun phản ứng chậm nửa nhịp cười ngây ngô: "Không có, không có, vừa xong là. . . Tôi là cố ý, muốn tạo nhiều ấn tượng cho mọi người một chút."
Dae Sung ồn ào nói: "Ngay từ đầu mọi người có ấn tượng nhất với cậu, không cần lại khắc sâu."
Song Hee Eun cảm thấy kỳ quái, cuối cùng là Kwon Ji Yong đi đâu rồi.
Trở lại phòng nghỉ của bọn hắn cũng không có trông thấy.
"Ji Yong, cậu đag tìm cái gì vậy?"
Song Hee Eun nhìn trái nhìn phải, lại nhìn xung quanh: "Không thấy mèo của tôi đâu."
"Mèo? Con mèo Garfield kia của cậu sao, cậu còn mag nó đến hiện trường?"
Song Hee Eun gật nhẹ đầu, mở cửa chạy ra ngoài, một khắc này, trong đầu cô đều nghĩ đến con mèo kia, sẽ không sảy ra chuyện gì chứ.
"Chào anh, anh có nhìn thấy mèo của tôi không?"
"Mèo?" Nhìn cái bộ dáng mờ mịt của nhân viên công tác này thì chắc là hắn cũng không biết.
Song Hee Eun buông người ra, nói cảm ơn với người đó rồi lại chạy đi.
Thật là, người lớn như thế vậy rồi, làm cho người ta không bớt lo chút nào, Song Hee Eun vừa tìm vừa nói.
Đột nhiên một bóng người xuất hiện, chặn đường cô: "Chào cậu, nghe nói cậu đang đi tìm mèo, đây là mèo của cậu sao?" Một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo lao động đang ôm Kwon Ji Yong trong ngực, chỉ thấy Kwon Ji Yong dùng bộ mặt như chưa tỉnh ngủ nhìn cô.
Song Hee Eun nhìn hắn, vừa tức giận lại vừa vui mừng, cuối cùng là tìm được hắn làm cô lo lắng gần chết, nhận lấy hắn từ trong tay người đàn ông kia: "Cảm ơn anh."
"Không cần khách khí, tôi tìm thấy nó bên cạnh sân khấu, lần sau đừng để nó đi lung tung nha!" Nói xong người đàn ông liền sờ sờ đầu Kwon Ji Yong một cái, sau đó liền đi khỏi.
Lúc này Song Hee Eun mới phản ứng lại, trừng mắt nhìn bóng lưng người kia, hóa ra là anh phá kế hoạch của chúng tôi!
"D Ragon!" Song Hee Eun nhẹ nhàng vuốt đầu con mèo: "Nên rời giường rồi!"
Kwon Ji-Yong từ từ mở mắt, trước mắt là khuôn mặt phóng đại của Song Hee Eun, a đó chẳng phải là khuôn mặt của hắn sao, hắn cứ có cảm giác "chính mình" khác đang nhìn mình .
Kwon Ji-Yong rùng mình một cái đứng dậy trên ghế salon: "Cô. . . Muốn làm cái gì."
Song Hee Eun cầm điện thoại di động trong tay mở video lên: "Nào nào, chúng ta luyện tập một chút đi!"
Kwon Ji-Yong lại lười biếng nằm xuống: "Những cái này thì chút nữa cô tới công ty rồi luyện tập nha, mới sáng sớm làm già mà ầm ĩ như vậy, tối hôm qua tôi không được ngủ ngon. . ." Kwon Ji-Yong ngáp một cái, người phụ nữ này hôm qua đi ngủ muộn như vậy, sáng hôm nay lại còn dạy rõ sớm. . . hắn nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường trong phòng khách, nhìn thấy mới có năm giờ sáng hắn lại bắt đầu ỉu xìu.
"Anh không phải nói là anh hát, tôi biểu diễn trên sân khấu còn gì, dù sao chúng ta cũng phảo luyện tập một chút, tôi tập nhảy anh đến hát là được." Thấy Song Hee Eun kiên quyết như vậy Kwon Ji Yong đành phải đáp ứng, đoán chùng không qua được đại hội âm nhạc lần này người này cũng sẽ không yên tĩnh.
Nghe Kwon Ji Yong hát cô thấy được sự khác biệt giữa hàng nguyên bản và cô, thật là có phong phạm, Song Hee Eun nghe một cách chăm chú bất giác lại đắm chìm trong giọng hát ấy, cô lập tức cảm thấy hành trình xuyên qua lần này thật đáng giá, đáng giá, thần tượng nổi tiếng như vậy lại chỉ hát cho một mình cô nghe, càng nghĩ càng thấy sung sướng.
Mấy ngày sau, mỗi ngày Song Hee Eun đều luyện tập vô cùng nghiêm túc, mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm, mục đích của cô chỉ có một đó là biểu diễn thành công trong đại hội âm nhạc sắp tới.
Những ngày này Kwon Ji-Yong đều nhìn thấy từng biểu hiện của cô, lúc đầu hắn đã từng buồn rầu suy nghĩ có khi nào chỉ mấy ngày nữa người phụ nữ này sẽ hủy hoại thành tích hắn vất vả lắm mới có được trong mấy năm nay, nhưng qua biểu hiện mấy ngày nay của cô ấy hắn cảm thấy không đến nỗi tệ lắm, hắn tin tưởng cô ấy sẽ làm tốt.
Đại hội âm nhạc được tổ chức một cách long trong vào mỗi dịp cuối năm đúng hạn tới, 18:00 ngày 31 tháng 12 đại hội âm nhạc chính thức được khai mạc.
Song Hee Eun ngồi trong phòng hóa trang sau cánh gà, cô cảm thấy vừa khẩn trương vừa kích động, cô vừa gặp các thành viên trong Girls' Generation, gặp các thành viên trong f(x), còn có rất nhiều ca sĩ nổi danh của thế hệ trước, trước đây có nằm mơ cô cũng không nghĩ sẽ gặp được những người này, mà bây giờ họ nhìn thấy cô đều sẽ rất nhiệt tình chào hỏi, Song Hee Eun âm thầm ôm trái tim nhỏ trong ngực cẩn thận từng li từng tí.
MC đứng trên sân khấu là Chun Woo, nhiệt tình giới thiệu: "Mời những người sẽ đem lại tiết mục kế tiếp cho chúng ta, nhóm nhạc nam siêu cấp Bigbang!" Thanh âm của hắn trở nên rất lớn.
Song Hee Eun đứng ở vị trí thứ nhất, yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, cô đã để Kwon Ji Yong ở vị trí bí mật, bây giờ việc cô cần làm là hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình là được.
Song Hee Eun lấy dũng khí, sau khi MC giới thiệu bọn họ xong, cô dùng khi thế mười phần ra sân khấu!
Mọi người đều tập chung nhìn về phía sân khấu, các fan dưới khán đài điên cuồng hoan hô: "Bigbang! Bigbang! Bigbang! Các oppa Bigbang, chúng em yêu các anh!" Họ hét ra những âm thanh như muốn phá vỡ cuống họng vậy, trong nhất thời tiếng hét cùng với tiếng nhạc hòa vào nhau sân khấu như trở thành sân nhà của Bigbang.
Âm thanh quen thuộc vang lên làm cho mọi người đều sôi trào.
"Làm sao lại có một con mèo ở chỗ này, không biết là mèo của ai!" Nhân viên công tác của đại hội âm nhạc đi đến bên cạnh sân khấu phất hiện ra một con mèo bị dấu ở góc, liền ôm nó lên âm thầm nói: "Nhìn không giống mèo hoang nha, trông thật sạch sẽ."
Lúc này Kwon Ji Yong chỉ có thể khẩn trương núp vào trong ngực người này, không thể để lộ được.
"Được rồi, đưa đến hậu trường đi lúc kết thúc chắc sẽ có người đến nhận."
Kwon Ji Yong nhìn Song Hee Eun ở trên sân khấu lần cuối thầm nói: "Tiếp theo đành nhờ cô rồi, tôi cũng không giúp được."
Song Hee Eun còn hồn nhiên không biết cây cỏ cứu mạng Kwon Ji Yong bị người ta mang đi mất, thẳng đến khi đến một giai điệu cần cô hát đội viên mới nhắc nhở cô: "Cậu đang ngẩn người gì thế, sao lại không hát."
Ngay cả đám fan hâm mộ ở dưới cũng ngơ ngác nhìn cô, đây là thế nào, có chuyện gì sảy ra vậy.
Song Hee Eun nhất thời quẫn bách không thôi, trong lòng hò hét, con mèo kia đi đâu rồi nói là hắn hát cơ mà, không có cách nào khác, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cô, Song Hee Eun phải tự mình đến hát, giọng nói vẫn là của Kwon Ji Yong, lại thêm mình siêng năng luyện tập lâu như vậy, chắc là hát sẽ không khác biệt lắm, đám fan hâm mộ lại nghe được âm thanh của thần tượng, lại lần nữa hoan hô lên, tựa như tất cả mọi người đều không nghe được sự khác biệt trong đó hẳn là do quá ồn ào hoặc là nhạc quá lớn.
Hát xong mấy bài hát cuối cùng bọn hắn cũng có thể rời khỏi sân khấu, trên đường về hậu trường Young Bae vỗ vỗ vai Song Hee Eun nói: "Ji Yong cậu thế nào rồi, vừa rồi trạng thái của cậu không tốt lắm."
Song Hee Eun phản ứng chậm nửa nhịp cười ngây ngô: "Không có, không có, vừa xong là. . . Tôi là cố ý, muốn tạo nhiều ấn tượng cho mọi người một chút."
Dae Sung ồn ào nói: "Ngay từ đầu mọi người có ấn tượng nhất với cậu, không cần lại khắc sâu."
Song Hee Eun cảm thấy kỳ quái, cuối cùng là Kwon Ji Yong đi đâu rồi.
Trở lại phòng nghỉ của bọn hắn cũng không có trông thấy.
"Ji Yong, cậu đag tìm cái gì vậy?"
Song Hee Eun nhìn trái nhìn phải, lại nhìn xung quanh: "Không thấy mèo của tôi đâu."
"Mèo? Con mèo Garfield kia của cậu sao, cậu còn mag nó đến hiện trường?"
Song Hee Eun gật nhẹ đầu, mở cửa chạy ra ngoài, một khắc này, trong đầu cô đều nghĩ đến con mèo kia, sẽ không sảy ra chuyện gì chứ.
"Chào anh, anh có nhìn thấy mèo của tôi không?"
"Mèo?" Nhìn cái bộ dáng mờ mịt của nhân viên công tác này thì chắc là hắn cũng không biết.
Song Hee Eun buông người ra, nói cảm ơn với người đó rồi lại chạy đi.
Thật là, người lớn như thế vậy rồi, làm cho người ta không bớt lo chút nào, Song Hee Eun vừa tìm vừa nói.
Đột nhiên một bóng người xuất hiện, chặn đường cô: "Chào cậu, nghe nói cậu đang đi tìm mèo, đây là mèo của cậu sao?" Một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo lao động đang ôm Kwon Ji Yong trong ngực, chỉ thấy Kwon Ji Yong dùng bộ mặt như chưa tỉnh ngủ nhìn cô.
Song Hee Eun nhìn hắn, vừa tức giận lại vừa vui mừng, cuối cùng là tìm được hắn làm cô lo lắng gần chết, nhận lấy hắn từ trong tay người đàn ông kia: "Cảm ơn anh."
"Không cần khách khí, tôi tìm thấy nó bên cạnh sân khấu, lần sau đừng để nó đi lung tung nha!" Nói xong người đàn ông liền sờ sờ đầu Kwon Ji Yong một cái, sau đó liền đi khỏi.
Lúc này Song Hee Eun mới phản ứng lại, trừng mắt nhìn bóng lưng người kia, hóa ra là anh phá kế hoạch của chúng tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.