Xuyên Thành Gd Làm Sao Bây Giờ?
Chương 5
Bắc Âm Thật
06/06/2017
Edit: Lily_Carlos
“Anh trai này, tại tiệm chúng tôi nhãn hiệu đồ ăn cho mèo này là bán chạy nhất, bọn mèo ăn xong đảm bảo lông mượt mà màu lông trở nên đẹp hơn.” Nói đến đây nữ nhân viên cửa hàng nhìn con mèo trong ngực Song Hee Eun nói: “Anh trai này lông của con mèo này có chút bẩn, có cần sử dụng dịch vụ tắm cho thú nuôi của tiệm chúng tôi hay không, hiện giờ nạp tiền để có thẻ hội viên như vậy sẽ được hưởng giá ưu đãi được giảm 90% nha!”
"Tắm rửa?" Song Hee Eun nói nhỏ một tiếng, vừa dứt lời Kwon Ji Yong trong ngực cô bắt đầu cào loạn lên muốn kháng nghị Song Hee Eun liền đưa tay đè hắn lại k cho nhúc nhích một bên lúng túng giải thích với nhân viên cửa hàng: “Từ trước đến giờ đều là tôi tắm cho nó, nó không thích tắm ở bên ngoài.”
"A, cũng không có việc gì, vậy ngoại trừ 1 gói thức ăn cho mèo anh còn cần cái gì nữa không?"
Song Hee Eun ngắm nhìn xung quanh: “Trước cứ thế đi đã sau này cần thêm cái gì tôi sẽ lại tới.”
“Vậy phiền anh ra quầy hàng thanh toán, tôi sẽ gói lại giúp anh.”
Còn may, số tiền mặt còn lại trong ví vẫn đủ để chi trả, Song Hee Eun cảm thấy nói mình giống đàn ông không phải là không có căn cứ, mang mười cân đồ ăn với gói đồ ăn cho mèo trong ngực còn có một con mèo béo nữa chứ, vậy mà cô vác chúng sang bên đường để bắt taxi mà mặt không đỏ lại không hề thở gấp.
Không biết hôm nay vận khí sao nữa lúc Song Hee Eun và Kwon Ji Yong về nhà thì thấy thang máy hỏng.
"Thang máy đang sửa chữa?" Ha, tốt thật!
Song Hee Eun đi đến bên cầu thang bộ, Kwon Ji-Yong thức thời nhảy xuống từ trong ngực cô tự leo lên cầu thang, động tác lại vô cùng nhẹ nhàng.
Mà Song Hee Eun thì là mang theo gần hai mươi cân vật phẩm, bò một hơi lên mười tầng lầu, lúc cô bỏ tất cả mọi thứ xuống đất chống hai tay lên trên đùi thở hổn hển, một con mèo béo đứng đấy nói: “Cô đúng là không phải người phụ nữ bình thường.”
"Nói nhảm!" Song Hee Eun lườm hắn một cái, đứng dậy ấn mật mã mở cửa, cửa vừa mở mèo béo liền nhảy vào: "Ai!" Thật sự là gấp cái gì chứ.
Cuối cùng Song Hee Eun phải tự mình mang tất cả mọi thứ vào trong nhà, lúc nhìn thấy gói đồ ăn cho mèo lại chợt nhớ ra thế mà cô lại quên không mua bát cho mèo ăn.
"Này anh có đói bụng không, nếu muốn bây giờ tôi sẽ cho anh ăn."
Con mèo béo theo thói quen nằm sấp trên ghế salon đang giương mắt lên nhìn chằm chằm vào Song Hee Eun, phản xạ có điều kiện ánh mắt lại chuyển dời đến cái túi thức ăn cho mèo còn chưa bị bóc ra, bỗng nhiên hắn có một cỗ xúc động muốn nôn mọi thứ trong dạ dày ra ngoài, hắn sẽ phải ăn thứ kia sống qua ngày sao?" Cô. . . Đừng để ý đến tôi, cứ lo cho mình trước đi."
Nha. . . Như vậy để bản thân mình no bụng đã rồi tính sau. "Được, nếu như không có vấn đề gì tôi đi làm đồ ăn đây." Song Hee Eun ngồi xổm xuống mở cái túi lấy tất cả vật phẩm trong đó ra sau đó bày vào trong tủ lạnh, bát đũa vừa mới mua cũng lấy ra rửa một lần, đại khái phải tầm một tiếng sau mới bắt đầu làm cơm trưa ăn.
Thời gian này có chút xấu hổ, đã bốn giờ chiều, dứt khoát gộp cả bữa trưa và bữa tối vào ăn chung, cho nên Song Hee Eun không do dự mà làm phần của hai người.
Chóp mũi của Kwon Ji Yong đang nằm ở trên ghế salon nhắm mắt dưỡng thần giật giật, giống như là ngửi được mùi thơm từ phòng bếp truyền ra, có hải sản, có thịt bò, ngay cả hương vị của rau cải xanh hắn đều có thể đoán ra được, sao đột nhiên khứu giác của hắn lại tốt như vậy...
Thật đói bụng, xem người phụ nữ kia còn mua cái gì để ăn nữa, sau đó liền nhảy từ trên ghế salon xuống, chạy đến chỗ mấy cái túi còn một đống đồ mới mua đặt dưới bàn trà.
"Ừm. . . Thật là thơm, Song Hee Eun ngươi có phong phạm của một đầu bếp nha!" Song Hee Eun bưng mấy món mình vừa mới làm từ trong bếp lên trên bàn khoe khoang chút, lại mở nồi cơm điện ra một làn hơi nước nóng hôi hổi bay lên, nhất thời trong không khí có mùi thơm thoang thoảng của cơm.
Cuối cùng cũng có thể ăn cơm.
Lúc cô đem cơm đã làm xong ra bàn cơm trong phòng, mèo béo Kwon Ji-Yong vẫn nằm trên ghế salon như cũ nhắm mắt dưỡng thần, điều này làm cho Song Hee Eun không thể không hoài nghi gia hỏa này có phải vẫn ngủ từ khi cô vào trong nhà bếp đến bây giờ, chẳng lẽ khi biến thành mèo thì bất tri bất giác cũng nhiễm luôn cái tính của con mèo?
Song Hee Eun hiếu kỳ đi đến bên cạnh hắn, trong nháy mắt Kwon Ji-Yong liền bừng tỉnh, lông trên đầu đều dựng hết cả lên, lúc này cô vô tình về phía thùng rác thì thấy mấy hộp mỳ đều bị vứt vào trong đó: "Mỳ của tôi!" Song Hee Eun chạy tới, đau lòng nhặt tất cả chúng lên: "Anh làm cái gì thế hả tại sao lại vứt tất cả đi thế!"
Kwon Ji-Yong đứng lên, cao cao tại thượng nhìn cô: "Tôi chưa từng ăn như thế này, cho nên những thứ này không được xuất hiện trong nhà của tôi."
"Nhưng tôi ăn mà, cũng không phải là cho anh ăn. . ." Song Hee Eun không đành lòng nhìn bọn chúng, miệng lẩm bẩm.
"Chỉ cần biết đây là thân thể của tôi, nên phải nghe lời tôi." Lời nói này của Kwon Ji Yong là không có ý muốn thương lượng, Song Hee Eun không còn cách nào khác đành phải đem quăng mấy hộp mỳ vào thùng rác một lần nữa.
"Được rồi, không ăn thì không ăn, tôi đi ăn bữa tiệc lớn của tôi!" Nói xong tâm tình của Song Hee Eun lại lập tức tốt hơn, hứng thú bừng bừng nhảy chân sáo về phía bàn ăn, đây là hành vi chỉ có nữ sinh mới làm, nhưng thân thể này là của đàn ông, giống như một bà thím già, hoặc là tiểu thụ.
"Tôi ăn!" Song Hee Eun vừa cho một miệng lớn đồ ăn vào trong miệng, dưới chân giống như bị cái gì cào một cái, cúi đầu xem xét, nguyên lai là Kwon Ji-Yong đến đây.
Chỉ thấy hắn dùng móng vuốt kéo ống quần của Kwon Ji Yong nói: "Này, cô không chuẩn bị thêm một phần cho tôi sao?"
"A." Song Hee Eun buông đồ ăn xuống: "Anh đói bụng sao, tôi đi lấy đồ ăn của mèo cho anh ăn."
Con mèo béo kia không đợi Song Hee Eun đứng lên, bản thân đã nhảy tới trên ghế, lại thuận thế nhảy lên trên bàn cơm, nâng móng vuốt thịt thịt chỉ vào đồ ăn Song Hee Eun mới làm: "Tôi. . . Muốn ăn cái kia."
Song Hee Eun nghe thấy vậy lập tức ôm đồ ăn vào trong ngực: "Không được!" Rồi hoảng sợ nhìn về phía con mèo kia: "Anh không thể ăn đồ ăn của người, trong này có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn mà méo không thể ăn được."
"Tôi mặc kệ, tôi không ăn nổi cái thức ăn cho mèo kia, thật là buồn nôn." Mèo béo cố chấp nói.
"Không được, anh ăn cũng phải ăn, không ăn cũng phải ăn!" Đây là vì nghĩ cho thân thể của anh, Song Hee Eun to gan suy đoán, vạn nhất mèo này ăn bậy một vài thứ, kết quả ngỏm củ tỏi vậy không phải cô sẽ ở bên trong cơ thể này cả đời sao, mặc dù đây là thân thể của siêu cấp thần tượng, thế nhưng cô vẫn muốn tìm nam nhân để yêu đương rồi kết hôn nha!
Cô rất thẳng, rất rất thẳng.
Song Hee Eun cũng không tính toán uy hiếp lợi dụ con mèo béo kia, mà là ôm lấy đồ ăn hai ba lần giải quyết sạch sẽ, nhìn đồ ăn còn lại, Kwon Ji-Yong hoàn toàn không muốn ăn nữa, một mình cô đơn trở về phòng khách.
Song Hee Eun thu thập xong mọi thứ, tìm một cái bát sạch sẽ chuyên dùng để đồ ăn của mèo, chỉ là bát này có chút sâu, mặt con mèo kia lại phẳng có thể ăn được không đây?
"Này, ăn cái này đi, rất tốt với thân thể của anh đấy." Song Hee Eun đem đồ ăn cho mèo đẩy đến trước mặt hắn, Kwon Ji-Yong ngạo kiều đem mặt quay sang một bên.
Song Hee Eun cảm thấy bây giờ mình như là đang dỗ trẻ con ăn cơm vậy, nghĩ hết tất cả biện pháp: "Anh nhìn xem, Anh cũng không cho phép tôi ăn mỳ ăn liền, sợ thân thể này bị hỏng, vậy anh cũng phải làm như vậy không phải sao? Chẳng lẽ anh không muốn có thể khỏe mạnh để trở lại cơ thể của mình sao?"
Nói đến đây, Song Hee Eun nghĩ đến thân thể của mình còn nằm ở trong bệnh viện: "Bây giờ tôi còn không biết cái thân thể kia của tôi còn sống hay đã chết, so với tôi anh cò tốt hơn rất nhiều, nào, nhanh ăn đi." Song Hee Eun kiên nhẫn đẩy bát đồ ăn về phía Kwon Ji Yong một lần nữa.
Kwon Ji-Yong giơ móng vuốt lên, nhìn cái bát chứa đồ ăn cho mèo kia, kích động: "Được rồi, tôi thử một chút." Thỏa hiệp vùi đầu vào trong bát ăn một miếng nhỏ, hương vị cũng không khó ăn như trong tưởng tượng, thậm chí còn không tệ.
Song Hee Eun ngồi ở một bên cũng không lên tiếng, Kwon Ji-Yong bỗng nhiên cảm thấy có chút không quen, hắn đang ăn ngẩng đầu lên hỏi: "Tôi còn chưa biết cô tên gì?"
Song Hee Eun mím mím môi hít hít mũi, xoay đầu lại nở một nụ cười: "Tôi tên là Song Hee Eun."
"Tên này rất quen. . ." Kwon Ji-Yong đột nhiên nghĩ đến, trong tin tức buổi sáng tình cờ nghe thấy cái tên này: "Nữ sinh viên Song Hee Eun bị tai nạn xe cộ." Mặc dù tin này không thể được chú ý như tin tức giải trí, nhưng đây là sự kiện xã hội nên có không ít người quan tâm.
"Thật xin lỗi, tôi không biết chuyện của cô."
Song Hee Eun đột nhiên cười: "Không phải xin lỗi, anh ăn nhanh đi." Nói xong Song Hee Eun đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Lông của anh. . . đúng là rất bẩn, có cần tôi giúp anh tắm một cái không?" Có lẽ vì còn mèo này trước kia thường lang thang bên ngoài, khó trách cô ngửi thấy mùi đó trên người mình, có lẽ là vì mình luôn ôm nó đi.
"Đừng. . . Không phải, ý của tôi là tôi tự tắm."
"Ừm, vậy được rồi, tôi đi tắm trước caí mùi này thật không dễ chịu." Nói xong, Song Hee Eun đứng dậy, nâng cánh tay lên ngửi thật là hôi quá.
Lúc này Kwon Ji-Yong đã ăn xong đồ ăn cho mèo, ngẩng đầu lên vì khẩn trương mà lắp bắp: "Cô. . . Cô nói bây giờ muốn đi tắm sao?" Đây chính là thân thể của tôi nha!
Song Hee Eun nhún vai, xem thường nói: "Đúng nha, làm sao vậy, anh uốn cùng tôi tắm sao?"
"Cái đầu của người phụ nữ như cô đầy những cái gì thế hả. . ."
Trong phòng tắm nước nóng ào ào ào chảy xuống, sương mù bao phủ, Song Hee Eun đứng trước gương, cởi áo khoác, tay không cẩn thận đụng phải trước ngực, mới nhớ tới bây giờ cô là đàn ông, như nghĩ đến cái gì trong nháy mắt mặt cô đỏ đến tận mang tai, nhanh nhanh tắm sạch phần trên.
Song Hee Eun cởi hết tất cả chỉ còn đồ lót, nước thấm xuống dưới nên rất nhanh đồ lót đã bị thấm ướt hoàn toàn, thứ gì nào đó như ẩn như hiện, cô chợt khóa nước lại, mắt dịch chuyển khỏi đó, lại nhịn không được lại đem mắt liếc qua chút, làm sao bây giờ, thật khó nghĩ rốt cuộc có nên tắm tiếp xuống phía dưới không, như vậy không phải là thấy hết thân thể của hắn sao.
Con mèo béo nào đó đang đi tới đi lui trước cửa phòng tắm, cắn chặt răng đau lòng không thôi.
“Anh trai này, tại tiệm chúng tôi nhãn hiệu đồ ăn cho mèo này là bán chạy nhất, bọn mèo ăn xong đảm bảo lông mượt mà màu lông trở nên đẹp hơn.” Nói đến đây nữ nhân viên cửa hàng nhìn con mèo trong ngực Song Hee Eun nói: “Anh trai này lông của con mèo này có chút bẩn, có cần sử dụng dịch vụ tắm cho thú nuôi của tiệm chúng tôi hay không, hiện giờ nạp tiền để có thẻ hội viên như vậy sẽ được hưởng giá ưu đãi được giảm 90% nha!”
"Tắm rửa?" Song Hee Eun nói nhỏ một tiếng, vừa dứt lời Kwon Ji Yong trong ngực cô bắt đầu cào loạn lên muốn kháng nghị Song Hee Eun liền đưa tay đè hắn lại k cho nhúc nhích một bên lúng túng giải thích với nhân viên cửa hàng: “Từ trước đến giờ đều là tôi tắm cho nó, nó không thích tắm ở bên ngoài.”
"A, cũng không có việc gì, vậy ngoại trừ 1 gói thức ăn cho mèo anh còn cần cái gì nữa không?"
Song Hee Eun ngắm nhìn xung quanh: “Trước cứ thế đi đã sau này cần thêm cái gì tôi sẽ lại tới.”
“Vậy phiền anh ra quầy hàng thanh toán, tôi sẽ gói lại giúp anh.”
Còn may, số tiền mặt còn lại trong ví vẫn đủ để chi trả, Song Hee Eun cảm thấy nói mình giống đàn ông không phải là không có căn cứ, mang mười cân đồ ăn với gói đồ ăn cho mèo trong ngực còn có một con mèo béo nữa chứ, vậy mà cô vác chúng sang bên đường để bắt taxi mà mặt không đỏ lại không hề thở gấp.
Không biết hôm nay vận khí sao nữa lúc Song Hee Eun và Kwon Ji Yong về nhà thì thấy thang máy hỏng.
"Thang máy đang sửa chữa?" Ha, tốt thật!
Song Hee Eun đi đến bên cầu thang bộ, Kwon Ji-Yong thức thời nhảy xuống từ trong ngực cô tự leo lên cầu thang, động tác lại vô cùng nhẹ nhàng.
Mà Song Hee Eun thì là mang theo gần hai mươi cân vật phẩm, bò một hơi lên mười tầng lầu, lúc cô bỏ tất cả mọi thứ xuống đất chống hai tay lên trên đùi thở hổn hển, một con mèo béo đứng đấy nói: “Cô đúng là không phải người phụ nữ bình thường.”
"Nói nhảm!" Song Hee Eun lườm hắn một cái, đứng dậy ấn mật mã mở cửa, cửa vừa mở mèo béo liền nhảy vào: "Ai!" Thật sự là gấp cái gì chứ.
Cuối cùng Song Hee Eun phải tự mình mang tất cả mọi thứ vào trong nhà, lúc nhìn thấy gói đồ ăn cho mèo lại chợt nhớ ra thế mà cô lại quên không mua bát cho mèo ăn.
"Này anh có đói bụng không, nếu muốn bây giờ tôi sẽ cho anh ăn."
Con mèo béo theo thói quen nằm sấp trên ghế salon đang giương mắt lên nhìn chằm chằm vào Song Hee Eun, phản xạ có điều kiện ánh mắt lại chuyển dời đến cái túi thức ăn cho mèo còn chưa bị bóc ra, bỗng nhiên hắn có một cỗ xúc động muốn nôn mọi thứ trong dạ dày ra ngoài, hắn sẽ phải ăn thứ kia sống qua ngày sao?" Cô. . . Đừng để ý đến tôi, cứ lo cho mình trước đi."
Nha. . . Như vậy để bản thân mình no bụng đã rồi tính sau. "Được, nếu như không có vấn đề gì tôi đi làm đồ ăn đây." Song Hee Eun ngồi xổm xuống mở cái túi lấy tất cả vật phẩm trong đó ra sau đó bày vào trong tủ lạnh, bát đũa vừa mới mua cũng lấy ra rửa một lần, đại khái phải tầm một tiếng sau mới bắt đầu làm cơm trưa ăn.
Thời gian này có chút xấu hổ, đã bốn giờ chiều, dứt khoát gộp cả bữa trưa và bữa tối vào ăn chung, cho nên Song Hee Eun không do dự mà làm phần của hai người.
Chóp mũi của Kwon Ji Yong đang nằm ở trên ghế salon nhắm mắt dưỡng thần giật giật, giống như là ngửi được mùi thơm từ phòng bếp truyền ra, có hải sản, có thịt bò, ngay cả hương vị của rau cải xanh hắn đều có thể đoán ra được, sao đột nhiên khứu giác của hắn lại tốt như vậy...
Thật đói bụng, xem người phụ nữ kia còn mua cái gì để ăn nữa, sau đó liền nhảy từ trên ghế salon xuống, chạy đến chỗ mấy cái túi còn một đống đồ mới mua đặt dưới bàn trà.
"Ừm. . . Thật là thơm, Song Hee Eun ngươi có phong phạm của một đầu bếp nha!" Song Hee Eun bưng mấy món mình vừa mới làm từ trong bếp lên trên bàn khoe khoang chút, lại mở nồi cơm điện ra một làn hơi nước nóng hôi hổi bay lên, nhất thời trong không khí có mùi thơm thoang thoảng của cơm.
Cuối cùng cũng có thể ăn cơm.
Lúc cô đem cơm đã làm xong ra bàn cơm trong phòng, mèo béo Kwon Ji-Yong vẫn nằm trên ghế salon như cũ nhắm mắt dưỡng thần, điều này làm cho Song Hee Eun không thể không hoài nghi gia hỏa này có phải vẫn ngủ từ khi cô vào trong nhà bếp đến bây giờ, chẳng lẽ khi biến thành mèo thì bất tri bất giác cũng nhiễm luôn cái tính của con mèo?
Song Hee Eun hiếu kỳ đi đến bên cạnh hắn, trong nháy mắt Kwon Ji-Yong liền bừng tỉnh, lông trên đầu đều dựng hết cả lên, lúc này cô vô tình về phía thùng rác thì thấy mấy hộp mỳ đều bị vứt vào trong đó: "Mỳ của tôi!" Song Hee Eun chạy tới, đau lòng nhặt tất cả chúng lên: "Anh làm cái gì thế hả tại sao lại vứt tất cả đi thế!"
Kwon Ji-Yong đứng lên, cao cao tại thượng nhìn cô: "Tôi chưa từng ăn như thế này, cho nên những thứ này không được xuất hiện trong nhà của tôi."
"Nhưng tôi ăn mà, cũng không phải là cho anh ăn. . ." Song Hee Eun không đành lòng nhìn bọn chúng, miệng lẩm bẩm.
"Chỉ cần biết đây là thân thể của tôi, nên phải nghe lời tôi." Lời nói này của Kwon Ji Yong là không có ý muốn thương lượng, Song Hee Eun không còn cách nào khác đành phải đem quăng mấy hộp mỳ vào thùng rác một lần nữa.
"Được rồi, không ăn thì không ăn, tôi đi ăn bữa tiệc lớn của tôi!" Nói xong tâm tình của Song Hee Eun lại lập tức tốt hơn, hứng thú bừng bừng nhảy chân sáo về phía bàn ăn, đây là hành vi chỉ có nữ sinh mới làm, nhưng thân thể này là của đàn ông, giống như một bà thím già, hoặc là tiểu thụ.
"Tôi ăn!" Song Hee Eun vừa cho một miệng lớn đồ ăn vào trong miệng, dưới chân giống như bị cái gì cào một cái, cúi đầu xem xét, nguyên lai là Kwon Ji-Yong đến đây.
Chỉ thấy hắn dùng móng vuốt kéo ống quần của Kwon Ji Yong nói: "Này, cô không chuẩn bị thêm một phần cho tôi sao?"
"A." Song Hee Eun buông đồ ăn xuống: "Anh đói bụng sao, tôi đi lấy đồ ăn của mèo cho anh ăn."
Con mèo béo kia không đợi Song Hee Eun đứng lên, bản thân đã nhảy tới trên ghế, lại thuận thế nhảy lên trên bàn cơm, nâng móng vuốt thịt thịt chỉ vào đồ ăn Song Hee Eun mới làm: "Tôi. . . Muốn ăn cái kia."
Song Hee Eun nghe thấy vậy lập tức ôm đồ ăn vào trong ngực: "Không được!" Rồi hoảng sợ nhìn về phía con mèo kia: "Anh không thể ăn đồ ăn của người, trong này có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn mà méo không thể ăn được."
"Tôi mặc kệ, tôi không ăn nổi cái thức ăn cho mèo kia, thật là buồn nôn." Mèo béo cố chấp nói.
"Không được, anh ăn cũng phải ăn, không ăn cũng phải ăn!" Đây là vì nghĩ cho thân thể của anh, Song Hee Eun to gan suy đoán, vạn nhất mèo này ăn bậy một vài thứ, kết quả ngỏm củ tỏi vậy không phải cô sẽ ở bên trong cơ thể này cả đời sao, mặc dù đây là thân thể của siêu cấp thần tượng, thế nhưng cô vẫn muốn tìm nam nhân để yêu đương rồi kết hôn nha!
Cô rất thẳng, rất rất thẳng.
Song Hee Eun cũng không tính toán uy hiếp lợi dụ con mèo béo kia, mà là ôm lấy đồ ăn hai ba lần giải quyết sạch sẽ, nhìn đồ ăn còn lại, Kwon Ji-Yong hoàn toàn không muốn ăn nữa, một mình cô đơn trở về phòng khách.
Song Hee Eun thu thập xong mọi thứ, tìm một cái bát sạch sẽ chuyên dùng để đồ ăn của mèo, chỉ là bát này có chút sâu, mặt con mèo kia lại phẳng có thể ăn được không đây?
"Này, ăn cái này đi, rất tốt với thân thể của anh đấy." Song Hee Eun đem đồ ăn cho mèo đẩy đến trước mặt hắn, Kwon Ji-Yong ngạo kiều đem mặt quay sang một bên.
Song Hee Eun cảm thấy bây giờ mình như là đang dỗ trẻ con ăn cơm vậy, nghĩ hết tất cả biện pháp: "Anh nhìn xem, Anh cũng không cho phép tôi ăn mỳ ăn liền, sợ thân thể này bị hỏng, vậy anh cũng phải làm như vậy không phải sao? Chẳng lẽ anh không muốn có thể khỏe mạnh để trở lại cơ thể của mình sao?"
Nói đến đây, Song Hee Eun nghĩ đến thân thể của mình còn nằm ở trong bệnh viện: "Bây giờ tôi còn không biết cái thân thể kia của tôi còn sống hay đã chết, so với tôi anh cò tốt hơn rất nhiều, nào, nhanh ăn đi." Song Hee Eun kiên nhẫn đẩy bát đồ ăn về phía Kwon Ji Yong một lần nữa.
Kwon Ji-Yong giơ móng vuốt lên, nhìn cái bát chứa đồ ăn cho mèo kia, kích động: "Được rồi, tôi thử một chút." Thỏa hiệp vùi đầu vào trong bát ăn một miếng nhỏ, hương vị cũng không khó ăn như trong tưởng tượng, thậm chí còn không tệ.
Song Hee Eun ngồi ở một bên cũng không lên tiếng, Kwon Ji-Yong bỗng nhiên cảm thấy có chút không quen, hắn đang ăn ngẩng đầu lên hỏi: "Tôi còn chưa biết cô tên gì?"
Song Hee Eun mím mím môi hít hít mũi, xoay đầu lại nở một nụ cười: "Tôi tên là Song Hee Eun."
"Tên này rất quen. . ." Kwon Ji-Yong đột nhiên nghĩ đến, trong tin tức buổi sáng tình cờ nghe thấy cái tên này: "Nữ sinh viên Song Hee Eun bị tai nạn xe cộ." Mặc dù tin này không thể được chú ý như tin tức giải trí, nhưng đây là sự kiện xã hội nên có không ít người quan tâm.
"Thật xin lỗi, tôi không biết chuyện của cô."
Song Hee Eun đột nhiên cười: "Không phải xin lỗi, anh ăn nhanh đi." Nói xong Song Hee Eun đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Lông của anh. . . đúng là rất bẩn, có cần tôi giúp anh tắm một cái không?" Có lẽ vì còn mèo này trước kia thường lang thang bên ngoài, khó trách cô ngửi thấy mùi đó trên người mình, có lẽ là vì mình luôn ôm nó đi.
"Đừng. . . Không phải, ý của tôi là tôi tự tắm."
"Ừm, vậy được rồi, tôi đi tắm trước caí mùi này thật không dễ chịu." Nói xong, Song Hee Eun đứng dậy, nâng cánh tay lên ngửi thật là hôi quá.
Lúc này Kwon Ji-Yong đã ăn xong đồ ăn cho mèo, ngẩng đầu lên vì khẩn trương mà lắp bắp: "Cô. . . Cô nói bây giờ muốn đi tắm sao?" Đây chính là thân thể của tôi nha!
Song Hee Eun nhún vai, xem thường nói: "Đúng nha, làm sao vậy, anh uốn cùng tôi tắm sao?"
"Cái đầu của người phụ nữ như cô đầy những cái gì thế hả. . ."
Trong phòng tắm nước nóng ào ào ào chảy xuống, sương mù bao phủ, Song Hee Eun đứng trước gương, cởi áo khoác, tay không cẩn thận đụng phải trước ngực, mới nhớ tới bây giờ cô là đàn ông, như nghĩ đến cái gì trong nháy mắt mặt cô đỏ đến tận mang tai, nhanh nhanh tắm sạch phần trên.
Song Hee Eun cởi hết tất cả chỉ còn đồ lót, nước thấm xuống dưới nên rất nhanh đồ lót đã bị thấm ướt hoàn toàn, thứ gì nào đó như ẩn như hiện, cô chợt khóa nước lại, mắt dịch chuyển khỏi đó, lại nhịn không được lại đem mắt liếc qua chút, làm sao bây giờ, thật khó nghĩ rốt cuộc có nên tắm tiếp xuống phía dưới không, như vậy không phải là thấy hết thân thể của hắn sao.
Con mèo béo nào đó đang đi tới đi lui trước cửa phòng tắm, cắn chặt răng đau lòng không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.