Xuyên Thành Giáo Viên Chủ Nhiệm Của Chồng
Chương 12: Chồng cô ánh mắt cũng không tệ
Mộng Tiêu Nhị
03/09/2020
Ý tưởng làm bài đụng liên tục, còn giống nhau như đúc, đây là thần giao cách cảm?
Trong nháy mắt Chu Thành Ngộ bỏ ý nghĩ này, ở phía sau thần giao cách cảm đánh ba cái xxx thật to.
" Nghiêu Nghiêu, em đưa bút cho cô mượn một chút." Lê Nhược đưa tay ra, " Cho cô thêm một tờ giấy, không cần giấy trắng, bản nháp cũng được."
Cô cố ý đem cái vòng tay lắc ở trước mắt Chu Thành Ngộ. Chu Thành Ngộ:"..." Bất đắc dĩ nghiêng mình về phía sau, dựa vào bàn học.
Chu Nghiêu Nghiêu trực tiếp xé một tờ giấy trên vở đang làm cùng với bút đưa cho Lê Nhược:" Nhược Nhược, cô lại nghĩ ra cách giải thứ tư?
Lê Nhược:" Không phải, không phải."
Chu Nghiêu Nghiêu là nữ sinh, đối với các loại đồ trang sức vô cùng nhạy cảm. Cô phát hiện vòng tay của Lê Nhược lại đổi, cùng cái ngày hôm qua không khác biệt lắm, nhưng mà lại thời thượng hơn một ít.
" Nhược Nhược, vòng tay của cô thật đẹp." Cô bé lại khen tiếp.
Chu Thành Ngộ theo bản năng cũng nhìn cái vòng tay.
Lê Nhược cười nói:" Cám ơn." Lại còn cố ý khoe khoang:" Chồng cô đưa cô."
Chu Thành Ngộ nhìn chằm chằm vòng tay thêm mấy lần, ' Ha, ha' hai tiếng. Chồng cô ánh mắt cũng chả ra sao.
Quê mùa như đất vậy.
Chu Thành Ngộ đứng dậy, đem băng ghế phía sau đá một cái, vỗ vỗ Chu Nghiêu Nghiêu:" Nhường một chút."
Chu Nghiêu Nghiêu:" Phí qua đường."
Chu Thành Ngộ:"..." Từ trong túi lấy ra hai đồng tiền ném trên bàn cô.
Chu Nghiêu Nghiêu sờ mũi, ngửa đầu nhìn Chu Thành Ngộ:" Hôm nay chính thức thông báo cho cậu, ngày mai lên giá, sau này sẽ là năm đồng tiền một lần qua."
Chu Thành Ngộ đem hai đồng tiền vừa ném cho Chu Nghiêu Nghiêu lấy lại, anh còn không thích đi.
" Cô Lê, nhường một chút." Anh đạp băng ghế, trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra.
Chu Nghiêu Nghiêu thở hổn hển:" Chu Thành Ngộ, cậu con mẹ nó quá keo kiệt, năm đồng cũng không bỏ ra được. Sau này người con gái nào có thể vừa ý cậu? Trừ phi cô ta mù mắt!"
Lê Nhược:"..."
Cô ho nhẹ hai tiếng.
Cô mù mắt sao?
Chu Thành Ngộ cho tới bây giờ không cùng phụ nữ tranh chấp, bất kể Chu Nghiêu Nghiêu nói gì, anh làm như không nghe được.
" Chu Thành Ngộ." Lê Nhược kêu anh.
Chu Thành Ngộ:" Có chuyện gì?" Trong giọng nói mơ hồ lộ ra không kiên nhẫn, Lê Nhược đem mái tóc dài búi lên, anh thấy cái vòng tay kia, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt."
Lê Nhược đem giấy và bút đưa cho anh:" Đem địa chỉ cụ thể nhà em viết cho cô,cô đi thăm nhà.
Chu Nghiêu Nghiêu tâm tình thoải mái một chút, tốt nhất ngày ngày đều đi thăm hỏi nhà anh, sau đó hướng về phía anh cười trên sự đau khổ của người khác, ' Hừ hừ' hai tiếng, lúc tầm mắt chuyển qua người Lê Nhược, ánh mắt cô nhu tình như nước:" Nhược Nhược, quá yêu cô. Cám ơn cô vì những cô gái yếu đuối như em làm chủ."
Chu Thành Ngộ nhìn Chu Nghiêu Nghiêu một cái, " Cậu cân nặng gần đuổi kịp tôi, còn yếu đuối cái gì?"
Chu Nghiêu Nghiêu:"... Chu Thành Ngộ! Tôi nguyền rủa vợ cậu so với tôi còn mập hơn!" Sau đó bắt đầu hận hận nhìn câu trả lời bài toán.
Lê Nhược ho nhẹ hai tiếng, sau đó nhìn Chu Thành Ngộ:" Cái này em không cần lo lắng, sẽ không đâu."
Chu Thành Ngộ bị các cô làm cho sụp đổ, cầm lấy bút bắt đầu viết địa chỉ cụ thể.
Lê Nhược lại gần, chữ anh bây giờ cùng chữ lúc ba mươi tuổi nhìn cũng giống nhau.
Cô nhỏ giọng hỏi:" Cuối tuần này ba mẹ em có nahf không?"
Chu Thành Ngộ suy nghĩ một lát:" Không có ở nhà."
Lê Nhược rất hài lòng gật đầu:" Vậy thì thật là tốt, cô đi thăm nhà."
Chu Thành Ngộ:"?" Hồ nghi nhìn cô.
Lê Nhược yên lặng cúi đầu cười, lại vân vê cái vòng tay.
Chu Thành Ngộ viết xong địa chỉ, ném bút cho cô, cất bước đi.
Lê Nhược hài lòng đem towg giấy cất đi, cuối tuần cô đi đến nhà Chu Thành Ngộ, nhìn xem anh thời niên thiếu ở phòng như thế nào.
Chu Thành Ngộ mới vừa đi tới cửa sau, gặp phải Trình Tâm Nhị ở đối diện. Trình Tâm Nhị vẫn là câu nói kia:" Hôm nay mẹ tớ lại không thể đón tớ, tan học chờ tớ một chút."
Chu Thành Ngộ theo thói quen 'Ừ' một tiếng.
Lê Nhược nghe được đối thoại của bọn họ, cô tâm tư nhỏ, so với kim còn nhỏ hơn. Trực giác của phụ nữ là đúng nhất, Trình Tâm Nhị thích Chu Thành Ngộ, mãi cho đến năm 2018, cô ấy vẫn thích Chu Thành Ngộ.
Cô không hiểu, tại sao Chu Thành Ngộ không cự tuyệt Trình Tâm Nhị, hay là anh đối với Trình Tâm Nhị cũng có hảo cảm?
Lê Nhược suy nghĩ mấy giây, hỏi Chu Nghiêu Nghiêu:" Nghiêu Nghiêu, chú nhỏ của em có phải hay không cùng bạn học nào đó trong lớp yêu sớm?"
Chu Nghiêu Nghiêu mâu thuẫn, cô không muốn nói dối Nhược Nhược, nhưng lại không thể đại nghĩa diệt thân, làm người tốt cũng khó khăn nha.
Cô than thở:" Nhược Nhược, cô có phải hay không lại bắt học sinh yêu sớm, lấy Chu Thành Ngộ khai đao?"
Lê Nhược biết tâm tư của cô gái nhỏ, cũng không làm khó cô bé, bảo đảm nói:" Cô chỉ muons trong lòng có cái đo đếm, tận lực dẫn dắt bọn họ, mối tình đầu rất tốt đẹp, cô là người từng trải. Bây giờ nghĩ thông suốt, tại sao phải nóp chết sự tốt đẹp như vậy, nhưng mà cô thân là chủ nhiệm lớp, không thể để cho bọn họ quá buông thả. Thích để trong lòng là được, miễn là không đem ảnh hưởng xấu cho lớp."
Chu Nghiêu Nghiêu lần này yên tâm, cô tin Nhược Nhược. Nhược Nhược nói ngày hôm qua về nhà làm đề cho cô, quả nhiên đã làm cho cô, còn mất nhiều thời gian như vậy, nghiên cứu cho cô ba cách giải.
Cô chuyển qua chỗ ngồi Chu Thành Ngộ, nhỏ giọng cùng Lê Nhược nói:" Nhược Nhược, trước ki cô bị ngã đã thu thư tình của Chu Thành Ngộ, cô không nhớ?"
Lê Nhược thật thà lắc đầu. anh thật sự yêu đương nha, trong lòng như uống nước chanh vậy.
Bất quá ngoài mặt vẫn phong khinh vân đạm:" Có phải hay không cùng Trình Tâm Nhị?"
Chu Nghiêu Nghiêu:"Không phải , mẹ Trình Tâm Nhị cùng mẹ Chu Thành Ngộ là bạn tốt, cho nên Trình Tâm Nhị thường xuyên đi nhờ xe về. Người Chu Thành Ngộ thích là đại biểu số học của lớp chúng ta. Chính là cô ấy."
Cô bé chỉ cho Lê Nhược, đại biểu số học ngồi hàng nào, mặc quần áo màu gì.
Lê Nhược theo phương hướng đi tìm, thấy được một nữ sinh xinh đẹp khí chất có chút lạnh lùng, buộc tóc đuôi ngựa, đang làm bài.
"Em ấy tên là gì?" Cô hỏi Chu Nghiêu Nghiêu.
Chu Nghiêu Nghiêu thiếu chút nữa đã quên rồi, Nhược Nhược mất trí nhớ. Cô nhỏ giọng nói:" Trần Hi".
Lê Nhược hỏi rất thẳng thừng:" Chu Thành Ngộ thích em ấy?"
Chu Nghiêu Nghiêu cũng không nắm chắc trâm phần trăm, nhưng mà:" Căn cứ theo phán đoán của em, hẳn là vậy. Chu Thành Ngộ nhận được một bức thư tình, là một bài thơ tình yêu bằng tiếng Anh cùng một bức họa bày tỏ. Bởi vì không có chữ viết, hơn nữa tiếng Anh cũng là dùng máy tính in ra, cô lúc ấy không có cách nào xác định xem có phải là bút tích của Trần Hi hay không. Chỗ kí tên bị Chu Thành Ngộ xé tan lúc bị cô thu. Nhưng mơ hồ có thể thấy chữ Hi ở đầu.
Chu Thành Ngộ lúc ấy nóng nảy, nếu không thích cô gái kia, anh cũng lười bảo vệ.
Trước kia Chu Thành Ngộ thường xuyên nhận được thư tình của những nữ sinh lớp khác, cũng nhiều lần bị Lê Tường thu, nhưng anh không có chút phản ứng nào, cũng không giống lần trước, đem chỗ kí tên xé đi.
Lúc ấy Lê Tường tức muốn chết, trước mặt bạn học cả lớp để cho Chu Thành Ngộ đứng lên, hỏi là do ai viết.
Chu Thành Ngộ nói là anh tự viết.
Bức thư tình ấy là trong giờ tự học truyền từ phía trước tới tay Chu Thành Ngộ. Thật ra thì trong lớp tất cả bạn học đều biết là Trần Hi, nhưng không có ai nói cho Lê Tường.
Bởi vì Lê Tường là diệt diệt, không có ai thích cô.
Tận mắt nhìn chồng mình lúc trẻ ở dưới mí mắt mình nói yêu đương là cảm thụ gì?
Đó gọi là chua xót sảng khoái.
Lê Nhược quyết định, ở năm 2006, cô còn phải làm một cái bình chữa lửa, nơi nào có ngọn lửa liền hướng chỗ đó phun.
Rất nhanh, chuông vào học vang lên.
Chu Thành Ngộ không nhanh không chậm từ phòng vệ sinh đi tới, Lê Nhược nghênh đón, ánh mắt lạnh buốt, nhắc nhở anh:" Tan học tới phòng làm việc tìm tôi."
Chu Thành Ngộ vô cùng không tình nguyện, 'Ừ' một tiếng.
Lê Nhược trở lại phòng làm việc, một số thầy cô không có lớp đang trao đổi bài tập, một số đang chuẩn bị lên lớp, không có ai chơi điện thoại. Năm 2006, mạng Internet không có gì thú vị.
Cô ở chỗ ngồi ngẩn người, sách cũng không muốn nhìn.
Đang lúc thất thần, điện thoại di động reo, là Trầm Tri Lâm gọi tới. Cô bị dọa cho giật mình, thiếu chút nữa đã quên có nhân vật này.
" A lô." Cô đi ra khỏi phòng làm việc mới nghe.
" Bảo bảo, em đang ở đâu thế?"
" Trường học."
" Gọi không quấy rầy em chứ?"
" Quấy rầy."
"..."
Trầm Tri Lâm cười, cho là Lê Tường đang trêu anh. Anh đem cuộc sống ở nước ngoài mấy ngày nay đơn giản nói cho cô, lại hỏi cô làm sao buổi tối không gọi điện thoại được? Tối hôm qua anh muốn gọi video cho cô, nhưng không làm sao gọi được. Ở trên QQ nhắn cô cũng không trả lời.
" Em không tức giận chứ?" Anh hỏi.
Cô trước kia lệ thuộc vào anh như vậy, khẳng định phương diện sinh hoạt bây giờ không quen.
Lê Nhược chỉ có thể nói theo:"Ừ, bảo bảo rất tức giận."
Trầm Tri Lâm lần nữa bị chọc cười. Năm 2006, đường giây quốc tế vẫn rất đắt tiền, trong lúc vô tình anh cùng Lê Nhược trò chuyện gần nửa giờ. Lê Nhược quả thực không có lời gì muốn nói cùng anh. Hơn nữa cũng không muốn cùng anh nói những lời buồn nôn.
Cô nói:" Anh mau cúp điện thoại đi, tiền xài tiết kiệm một chút.
Trầm Tri Lâm:" Có đắt hơn nữa cũng không cần tiết kiệm."
Lê Nhược:" Em không nói đùa với anh, sau này anh phải nuôi hai đứa bé, tiết kiệm tiền sữa bột một chút. Về sau các lớp năng khiếu rất đắt, nhà cũng mười mấy vạn một căn."
Trầm Tri Lâm:"... Anh với em đều ở biên chế, không thể sinh hai đứa con." Trầm Tri Lâm không phải con một, anh còn có một chị gái, không phù hợp chính sách sinh đôi.
Lê Nhược phổ cập cho anh:" Đến năm 2018, chính sách sinh con thứ hai đã mở rộng, quốc gia khích lệ sinh hai đứa."
Trầm Tri Lâm một mực cười, nhà còn phải mấy trăm ngàn một căn?
Anh nói:" Có phải hay không chú Lê gần đây lại có kịch bản mới?
Lê Nhược:"..."
Trầm Tri Lâm bên kia phải đi làm, anh dặn cô mở điện thoại, tùy thời liên lạc. Anh gọi lần này chủ yếu chính là nói cho cô:" Mẹ anh bảo em cuối tuần qua ăn cơm, làm món ăn em thích nhất, nhớ buổi trưa qua nhé."
Lê Nhược vốn muốn cự tuyệt nhưng lại sợ cự tuyệt thì sau này sẽ ảnh hưởng mối quan hệ giữa Lê Tường và mẹ chồng, chỉ có thể nhắm mắt đáp ứng.
Cuối tuần này cô đủ bận rộn, phải đi đến nhà mẹ chồng tương lai, lại phải đến thăm nhà Chu Thành Ngộ.
Chiều nay, tất cả học sinh lớp 12 sử dụng thời gian tự học tiến hành khảo sát Tiếng Anh. Thời gian tự học không đủ, làm chậm lại thời gian tan học.
Thẳng đến sáu rưỡi, bài thi mới kết thúc.
Lê Nhược lại đợi hơn mười phút, không đợi được Chu Thành Ngộ, còn tưởng rằng anh quên liền đi đến lớp học tìm anh.
" Nghiêu Nghiêu, Chu Thành Ngộ đâu?"
Chu Nghiêu Nghiêu:" Sớm đi rồi ạ."
Lê Nhược hôm nay không kịp tìm anh tính sổ, cô phải đi về năm 2018, có hẹn với thầy dạy thêm 7 giờ gặp mặt nên không thể làm gì khác hơn là vội vã tìm chỗ vắng người, kêu Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp trực tiếp trở về năm 2018.
Chu Thành Ngộ ở phòng làm việc đợi hai mươi phút, không thấy Lê Nhược tới.
Anh vừa rồi không có về mà đi đến nhà vệ sinh, đi thẳng xuống cầu thang gần phòng vệ sinh, mà Lê Nhược là đi từ cầu thang bên kia đến, hai người không gặp nhau.
Trong nháy mắt Chu Thành Ngộ bỏ ý nghĩ này, ở phía sau thần giao cách cảm đánh ba cái xxx thật to.
" Nghiêu Nghiêu, em đưa bút cho cô mượn một chút." Lê Nhược đưa tay ra, " Cho cô thêm một tờ giấy, không cần giấy trắng, bản nháp cũng được."
Cô cố ý đem cái vòng tay lắc ở trước mắt Chu Thành Ngộ. Chu Thành Ngộ:"..." Bất đắc dĩ nghiêng mình về phía sau, dựa vào bàn học.
Chu Nghiêu Nghiêu trực tiếp xé một tờ giấy trên vở đang làm cùng với bút đưa cho Lê Nhược:" Nhược Nhược, cô lại nghĩ ra cách giải thứ tư?
Lê Nhược:" Không phải, không phải."
Chu Nghiêu Nghiêu là nữ sinh, đối với các loại đồ trang sức vô cùng nhạy cảm. Cô phát hiện vòng tay của Lê Nhược lại đổi, cùng cái ngày hôm qua không khác biệt lắm, nhưng mà lại thời thượng hơn một ít.
" Nhược Nhược, vòng tay của cô thật đẹp." Cô bé lại khen tiếp.
Chu Thành Ngộ theo bản năng cũng nhìn cái vòng tay.
Lê Nhược cười nói:" Cám ơn." Lại còn cố ý khoe khoang:" Chồng cô đưa cô."
Chu Thành Ngộ nhìn chằm chằm vòng tay thêm mấy lần, ' Ha, ha' hai tiếng. Chồng cô ánh mắt cũng chả ra sao.
Quê mùa như đất vậy.
Chu Thành Ngộ đứng dậy, đem băng ghế phía sau đá một cái, vỗ vỗ Chu Nghiêu Nghiêu:" Nhường một chút."
Chu Nghiêu Nghiêu:" Phí qua đường."
Chu Thành Ngộ:"..." Từ trong túi lấy ra hai đồng tiền ném trên bàn cô.
Chu Nghiêu Nghiêu sờ mũi, ngửa đầu nhìn Chu Thành Ngộ:" Hôm nay chính thức thông báo cho cậu, ngày mai lên giá, sau này sẽ là năm đồng tiền một lần qua."
Chu Thành Ngộ đem hai đồng tiền vừa ném cho Chu Nghiêu Nghiêu lấy lại, anh còn không thích đi.
" Cô Lê, nhường một chút." Anh đạp băng ghế, trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra.
Chu Nghiêu Nghiêu thở hổn hển:" Chu Thành Ngộ, cậu con mẹ nó quá keo kiệt, năm đồng cũng không bỏ ra được. Sau này người con gái nào có thể vừa ý cậu? Trừ phi cô ta mù mắt!"
Lê Nhược:"..."
Cô ho nhẹ hai tiếng.
Cô mù mắt sao?
Chu Thành Ngộ cho tới bây giờ không cùng phụ nữ tranh chấp, bất kể Chu Nghiêu Nghiêu nói gì, anh làm như không nghe được.
" Chu Thành Ngộ." Lê Nhược kêu anh.
Chu Thành Ngộ:" Có chuyện gì?" Trong giọng nói mơ hồ lộ ra không kiên nhẫn, Lê Nhược đem mái tóc dài búi lên, anh thấy cái vòng tay kia, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt."
Lê Nhược đem giấy và bút đưa cho anh:" Đem địa chỉ cụ thể nhà em viết cho cô,cô đi thăm nhà.
Chu Nghiêu Nghiêu tâm tình thoải mái một chút, tốt nhất ngày ngày đều đi thăm hỏi nhà anh, sau đó hướng về phía anh cười trên sự đau khổ của người khác, ' Hừ hừ' hai tiếng, lúc tầm mắt chuyển qua người Lê Nhược, ánh mắt cô nhu tình như nước:" Nhược Nhược, quá yêu cô. Cám ơn cô vì những cô gái yếu đuối như em làm chủ."
Chu Thành Ngộ nhìn Chu Nghiêu Nghiêu một cái, " Cậu cân nặng gần đuổi kịp tôi, còn yếu đuối cái gì?"
Chu Nghiêu Nghiêu:"... Chu Thành Ngộ! Tôi nguyền rủa vợ cậu so với tôi còn mập hơn!" Sau đó bắt đầu hận hận nhìn câu trả lời bài toán.
Lê Nhược ho nhẹ hai tiếng, sau đó nhìn Chu Thành Ngộ:" Cái này em không cần lo lắng, sẽ không đâu."
Chu Thành Ngộ bị các cô làm cho sụp đổ, cầm lấy bút bắt đầu viết địa chỉ cụ thể.
Lê Nhược lại gần, chữ anh bây giờ cùng chữ lúc ba mươi tuổi nhìn cũng giống nhau.
Cô nhỏ giọng hỏi:" Cuối tuần này ba mẹ em có nahf không?"
Chu Thành Ngộ suy nghĩ một lát:" Không có ở nhà."
Lê Nhược rất hài lòng gật đầu:" Vậy thì thật là tốt, cô đi thăm nhà."
Chu Thành Ngộ:"?" Hồ nghi nhìn cô.
Lê Nhược yên lặng cúi đầu cười, lại vân vê cái vòng tay.
Chu Thành Ngộ viết xong địa chỉ, ném bút cho cô, cất bước đi.
Lê Nhược hài lòng đem towg giấy cất đi, cuối tuần cô đi đến nhà Chu Thành Ngộ, nhìn xem anh thời niên thiếu ở phòng như thế nào.
Chu Thành Ngộ mới vừa đi tới cửa sau, gặp phải Trình Tâm Nhị ở đối diện. Trình Tâm Nhị vẫn là câu nói kia:" Hôm nay mẹ tớ lại không thể đón tớ, tan học chờ tớ một chút."
Chu Thành Ngộ theo thói quen 'Ừ' một tiếng.
Lê Nhược nghe được đối thoại của bọn họ, cô tâm tư nhỏ, so với kim còn nhỏ hơn. Trực giác của phụ nữ là đúng nhất, Trình Tâm Nhị thích Chu Thành Ngộ, mãi cho đến năm 2018, cô ấy vẫn thích Chu Thành Ngộ.
Cô không hiểu, tại sao Chu Thành Ngộ không cự tuyệt Trình Tâm Nhị, hay là anh đối với Trình Tâm Nhị cũng có hảo cảm?
Lê Nhược suy nghĩ mấy giây, hỏi Chu Nghiêu Nghiêu:" Nghiêu Nghiêu, chú nhỏ của em có phải hay không cùng bạn học nào đó trong lớp yêu sớm?"
Chu Nghiêu Nghiêu mâu thuẫn, cô không muốn nói dối Nhược Nhược, nhưng lại không thể đại nghĩa diệt thân, làm người tốt cũng khó khăn nha.
Cô than thở:" Nhược Nhược, cô có phải hay không lại bắt học sinh yêu sớm, lấy Chu Thành Ngộ khai đao?"
Lê Nhược biết tâm tư của cô gái nhỏ, cũng không làm khó cô bé, bảo đảm nói:" Cô chỉ muons trong lòng có cái đo đếm, tận lực dẫn dắt bọn họ, mối tình đầu rất tốt đẹp, cô là người từng trải. Bây giờ nghĩ thông suốt, tại sao phải nóp chết sự tốt đẹp như vậy, nhưng mà cô thân là chủ nhiệm lớp, không thể để cho bọn họ quá buông thả. Thích để trong lòng là được, miễn là không đem ảnh hưởng xấu cho lớp."
Chu Nghiêu Nghiêu lần này yên tâm, cô tin Nhược Nhược. Nhược Nhược nói ngày hôm qua về nhà làm đề cho cô, quả nhiên đã làm cho cô, còn mất nhiều thời gian như vậy, nghiên cứu cho cô ba cách giải.
Cô chuyển qua chỗ ngồi Chu Thành Ngộ, nhỏ giọng cùng Lê Nhược nói:" Nhược Nhược, trước ki cô bị ngã đã thu thư tình của Chu Thành Ngộ, cô không nhớ?"
Lê Nhược thật thà lắc đầu. anh thật sự yêu đương nha, trong lòng như uống nước chanh vậy.
Bất quá ngoài mặt vẫn phong khinh vân đạm:" Có phải hay không cùng Trình Tâm Nhị?"
Chu Nghiêu Nghiêu:"Không phải , mẹ Trình Tâm Nhị cùng mẹ Chu Thành Ngộ là bạn tốt, cho nên Trình Tâm Nhị thường xuyên đi nhờ xe về. Người Chu Thành Ngộ thích là đại biểu số học của lớp chúng ta. Chính là cô ấy."
Cô bé chỉ cho Lê Nhược, đại biểu số học ngồi hàng nào, mặc quần áo màu gì.
Lê Nhược theo phương hướng đi tìm, thấy được một nữ sinh xinh đẹp khí chất có chút lạnh lùng, buộc tóc đuôi ngựa, đang làm bài.
"Em ấy tên là gì?" Cô hỏi Chu Nghiêu Nghiêu.
Chu Nghiêu Nghiêu thiếu chút nữa đã quên rồi, Nhược Nhược mất trí nhớ. Cô nhỏ giọng nói:" Trần Hi".
Lê Nhược hỏi rất thẳng thừng:" Chu Thành Ngộ thích em ấy?"
Chu Nghiêu Nghiêu cũng không nắm chắc trâm phần trăm, nhưng mà:" Căn cứ theo phán đoán của em, hẳn là vậy. Chu Thành Ngộ nhận được một bức thư tình, là một bài thơ tình yêu bằng tiếng Anh cùng một bức họa bày tỏ. Bởi vì không có chữ viết, hơn nữa tiếng Anh cũng là dùng máy tính in ra, cô lúc ấy không có cách nào xác định xem có phải là bút tích của Trần Hi hay không. Chỗ kí tên bị Chu Thành Ngộ xé tan lúc bị cô thu. Nhưng mơ hồ có thể thấy chữ Hi ở đầu.
Chu Thành Ngộ lúc ấy nóng nảy, nếu không thích cô gái kia, anh cũng lười bảo vệ.
Trước kia Chu Thành Ngộ thường xuyên nhận được thư tình của những nữ sinh lớp khác, cũng nhiều lần bị Lê Tường thu, nhưng anh không có chút phản ứng nào, cũng không giống lần trước, đem chỗ kí tên xé đi.
Lúc ấy Lê Tường tức muốn chết, trước mặt bạn học cả lớp để cho Chu Thành Ngộ đứng lên, hỏi là do ai viết.
Chu Thành Ngộ nói là anh tự viết.
Bức thư tình ấy là trong giờ tự học truyền từ phía trước tới tay Chu Thành Ngộ. Thật ra thì trong lớp tất cả bạn học đều biết là Trần Hi, nhưng không có ai nói cho Lê Tường.
Bởi vì Lê Tường là diệt diệt, không có ai thích cô.
Tận mắt nhìn chồng mình lúc trẻ ở dưới mí mắt mình nói yêu đương là cảm thụ gì?
Đó gọi là chua xót sảng khoái.
Lê Nhược quyết định, ở năm 2006, cô còn phải làm một cái bình chữa lửa, nơi nào có ngọn lửa liền hướng chỗ đó phun.
Rất nhanh, chuông vào học vang lên.
Chu Thành Ngộ không nhanh không chậm từ phòng vệ sinh đi tới, Lê Nhược nghênh đón, ánh mắt lạnh buốt, nhắc nhở anh:" Tan học tới phòng làm việc tìm tôi."
Chu Thành Ngộ vô cùng không tình nguyện, 'Ừ' một tiếng.
Lê Nhược trở lại phòng làm việc, một số thầy cô không có lớp đang trao đổi bài tập, một số đang chuẩn bị lên lớp, không có ai chơi điện thoại. Năm 2006, mạng Internet không có gì thú vị.
Cô ở chỗ ngồi ngẩn người, sách cũng không muốn nhìn.
Đang lúc thất thần, điện thoại di động reo, là Trầm Tri Lâm gọi tới. Cô bị dọa cho giật mình, thiếu chút nữa đã quên có nhân vật này.
" A lô." Cô đi ra khỏi phòng làm việc mới nghe.
" Bảo bảo, em đang ở đâu thế?"
" Trường học."
" Gọi không quấy rầy em chứ?"
" Quấy rầy."
"..."
Trầm Tri Lâm cười, cho là Lê Tường đang trêu anh. Anh đem cuộc sống ở nước ngoài mấy ngày nay đơn giản nói cho cô, lại hỏi cô làm sao buổi tối không gọi điện thoại được? Tối hôm qua anh muốn gọi video cho cô, nhưng không làm sao gọi được. Ở trên QQ nhắn cô cũng không trả lời.
" Em không tức giận chứ?" Anh hỏi.
Cô trước kia lệ thuộc vào anh như vậy, khẳng định phương diện sinh hoạt bây giờ không quen.
Lê Nhược chỉ có thể nói theo:"Ừ, bảo bảo rất tức giận."
Trầm Tri Lâm lần nữa bị chọc cười. Năm 2006, đường giây quốc tế vẫn rất đắt tiền, trong lúc vô tình anh cùng Lê Nhược trò chuyện gần nửa giờ. Lê Nhược quả thực không có lời gì muốn nói cùng anh. Hơn nữa cũng không muốn cùng anh nói những lời buồn nôn.
Cô nói:" Anh mau cúp điện thoại đi, tiền xài tiết kiệm một chút.
Trầm Tri Lâm:" Có đắt hơn nữa cũng không cần tiết kiệm."
Lê Nhược:" Em không nói đùa với anh, sau này anh phải nuôi hai đứa bé, tiết kiệm tiền sữa bột một chút. Về sau các lớp năng khiếu rất đắt, nhà cũng mười mấy vạn một căn."
Trầm Tri Lâm:"... Anh với em đều ở biên chế, không thể sinh hai đứa con." Trầm Tri Lâm không phải con một, anh còn có một chị gái, không phù hợp chính sách sinh đôi.
Lê Nhược phổ cập cho anh:" Đến năm 2018, chính sách sinh con thứ hai đã mở rộng, quốc gia khích lệ sinh hai đứa."
Trầm Tri Lâm một mực cười, nhà còn phải mấy trăm ngàn một căn?
Anh nói:" Có phải hay không chú Lê gần đây lại có kịch bản mới?
Lê Nhược:"..."
Trầm Tri Lâm bên kia phải đi làm, anh dặn cô mở điện thoại, tùy thời liên lạc. Anh gọi lần này chủ yếu chính là nói cho cô:" Mẹ anh bảo em cuối tuần qua ăn cơm, làm món ăn em thích nhất, nhớ buổi trưa qua nhé."
Lê Nhược vốn muốn cự tuyệt nhưng lại sợ cự tuyệt thì sau này sẽ ảnh hưởng mối quan hệ giữa Lê Tường và mẹ chồng, chỉ có thể nhắm mắt đáp ứng.
Cuối tuần này cô đủ bận rộn, phải đi đến nhà mẹ chồng tương lai, lại phải đến thăm nhà Chu Thành Ngộ.
Chiều nay, tất cả học sinh lớp 12 sử dụng thời gian tự học tiến hành khảo sát Tiếng Anh. Thời gian tự học không đủ, làm chậm lại thời gian tan học.
Thẳng đến sáu rưỡi, bài thi mới kết thúc.
Lê Nhược lại đợi hơn mười phút, không đợi được Chu Thành Ngộ, còn tưởng rằng anh quên liền đi đến lớp học tìm anh.
" Nghiêu Nghiêu, Chu Thành Ngộ đâu?"
Chu Nghiêu Nghiêu:" Sớm đi rồi ạ."
Lê Nhược hôm nay không kịp tìm anh tính sổ, cô phải đi về năm 2018, có hẹn với thầy dạy thêm 7 giờ gặp mặt nên không thể làm gì khác hơn là vội vã tìm chỗ vắng người, kêu Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp trực tiếp trở về năm 2018.
Chu Thành Ngộ ở phòng làm việc đợi hai mươi phút, không thấy Lê Nhược tới.
Anh vừa rồi không có về mà đi đến nhà vệ sinh, đi thẳng xuống cầu thang gần phòng vệ sinh, mà Lê Nhược là đi từ cầu thang bên kia đến, hai người không gặp nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.