Xuyên Thành Giống Cái Siêu Ngoan, Được Các Đại Lão Đoàn Sủng
Chương 11:
Hoa Biến Trủng
25/08/2024
Nhiệt độ trong rừng vào ban đêm thấp hơn nhiều so với ban ngày. Sau khi Trì Ương chìm vào giấc ngủ, cô bị lạnh đến nỗi co ro, chỉ vừa cử động thì ổ lá cây đã phát ra tiếng sột soạt. Bạch Sương nhắm mắt nghỉ ngơi có thể cảm nhận được Trì Ương không ngủ được, thường thì khi thú nhân biến thành hình người cũng sẽ có lớp lông giữ ấm, bọn họ cũng quen với việc biến trở lại hình dạng động vật khi nghỉ ngơi trong tự nhiên.
Anh không hiểu tại sao Trì Ương lạnh đến thế rồi mà vẫn còn giữ hình người.
Báo tuyết đứng dậy, nhảy xuống đất một cách nhẹ nhàng.
Anh vươn móng vuốt kéo Trì Ương tới gần mình, Trì Ương rúc vào đó, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên người báo tuyết, cô vô thức nhích về phía anh. Bộ lông mèo mại mang đến sự ấm áp, Trì Ương dang hai tay ôm lấy báo tuyết, như ôm lấy chiếc chăn lông khiến cô thoải mái.
Vì dễ chịu nên cô cứ dụi vào người báo tuyết, đôi mắt màu lam của chú báo nhìn vào giống cái cuộn tròn trong lòng mình, không hề biết ánh mắt của mình đã dịu dàng hẳn đi.
Đến khi Trì Ương dậy thì Bạch Sương đã tìm được rất nhiều trái cây dại, anh đã rửa sạch dưới suối rồi đặt trên lá chuối cách cô không xa. Anh cũng đã tìm được con mồi của mình, đang ngồi bên suối nước xử lý vết máu do con mồi để lại.
Thấy Trì Ương tỉnh, anh chỉ vào đống trái cây dại, “Cô mau ăn đi, lát nữa còn phải đi.”
Trì Ương gật đầu, cô cầm trái cây, ngoan ngoãn ăn trái cây.
“Tai và đuôi của cô đâu?” Cuối cùng Bạch Sương cũng hỏi được thắc mắc từ hôm qua.
“Tôi là con người, không có tai và đuôi.” Nói xong, Trì Ương sờ sờ trên đầu mình, đáng yêu như một chú mèo đang giơ móng vuốt sờ sờ lên tai.
Tuy là Bạch Sương không hiểu nhưng anh là người không thích hỏi nhiều, anh không nói gì thêm. Sau khi Trì Ương ăn xong, anh bế cô lên để cô ngồi trên tay mình, người Trì Ương lảo đảo, cô vội vàng ôm cổ Bạch Sương. Động tác này khiến bọn họ dựa sát vào nhau, tai của Bạch Sương ở ngay bên mặt Trì Ương, khẽ cọ vào gò má khi anh bước đi, khiến cô hơi nhột.
Lòng cô lại càng muốn sờ tai anh hơn.
Ở nơi Trì Ương không nhìn thấy, bờ môi mím chặt của báo tuyết khẽ nhếch lên mỉm cười vì cô tới gần mình.
Vì Bạch Sương bế Trì Ương nên bọn họ đi nhanh hơn nhiều, đã đến bộ lạc trâu trước khi hoàng hôn buông xuống.
Mặc dù nói là bộ lạc nhưng thực chất cũng chỉ là một vùng đất ngập nước rộng lớn gần sông. Họ dùng bùn trộn với phân của mình để tạo ra những căn nhà chữ U, đó là nhà của thú nhân trâu.
Trì Ương không nhịn được ôm cổ Bạch Sương, bùn đất dính nhớp đen kịt như mực dưới đất còn tỏa ra mùi tanh hôi. Cô thật sự không muốn giẫm xuống đó, chỉ mới nghĩ đến cảm giác dính nhớp nhầy nhụa kia dính lên chân thôi là cô đã rùng mình rồi.
Anh không hiểu tại sao Trì Ương lạnh đến thế rồi mà vẫn còn giữ hình người.
Báo tuyết đứng dậy, nhảy xuống đất một cách nhẹ nhàng.
Anh vươn móng vuốt kéo Trì Ương tới gần mình, Trì Ương rúc vào đó, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên người báo tuyết, cô vô thức nhích về phía anh. Bộ lông mèo mại mang đến sự ấm áp, Trì Ương dang hai tay ôm lấy báo tuyết, như ôm lấy chiếc chăn lông khiến cô thoải mái.
Vì dễ chịu nên cô cứ dụi vào người báo tuyết, đôi mắt màu lam của chú báo nhìn vào giống cái cuộn tròn trong lòng mình, không hề biết ánh mắt của mình đã dịu dàng hẳn đi.
Đến khi Trì Ương dậy thì Bạch Sương đã tìm được rất nhiều trái cây dại, anh đã rửa sạch dưới suối rồi đặt trên lá chuối cách cô không xa. Anh cũng đã tìm được con mồi của mình, đang ngồi bên suối nước xử lý vết máu do con mồi để lại.
Thấy Trì Ương tỉnh, anh chỉ vào đống trái cây dại, “Cô mau ăn đi, lát nữa còn phải đi.”
Trì Ương gật đầu, cô cầm trái cây, ngoan ngoãn ăn trái cây.
“Tai và đuôi của cô đâu?” Cuối cùng Bạch Sương cũng hỏi được thắc mắc từ hôm qua.
“Tôi là con người, không có tai và đuôi.” Nói xong, Trì Ương sờ sờ trên đầu mình, đáng yêu như một chú mèo đang giơ móng vuốt sờ sờ lên tai.
Tuy là Bạch Sương không hiểu nhưng anh là người không thích hỏi nhiều, anh không nói gì thêm. Sau khi Trì Ương ăn xong, anh bế cô lên để cô ngồi trên tay mình, người Trì Ương lảo đảo, cô vội vàng ôm cổ Bạch Sương. Động tác này khiến bọn họ dựa sát vào nhau, tai của Bạch Sương ở ngay bên mặt Trì Ương, khẽ cọ vào gò má khi anh bước đi, khiến cô hơi nhột.
Lòng cô lại càng muốn sờ tai anh hơn.
Ở nơi Trì Ương không nhìn thấy, bờ môi mím chặt của báo tuyết khẽ nhếch lên mỉm cười vì cô tới gần mình.
Vì Bạch Sương bế Trì Ương nên bọn họ đi nhanh hơn nhiều, đã đến bộ lạc trâu trước khi hoàng hôn buông xuống.
Mặc dù nói là bộ lạc nhưng thực chất cũng chỉ là một vùng đất ngập nước rộng lớn gần sông. Họ dùng bùn trộn với phân của mình để tạo ra những căn nhà chữ U, đó là nhà của thú nhân trâu.
Trì Ương không nhịn được ôm cổ Bạch Sương, bùn đất dính nhớp đen kịt như mực dưới đất còn tỏa ra mùi tanh hôi. Cô thật sự không muốn giẫm xuống đó, chỉ mới nghĩ đến cảm giác dính nhớp nhầy nhụa kia dính lên chân thôi là cô đã rùng mình rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.