Xuyên Thành Giống Cái Siêu Ngoan, Được Các Đại Lão Đoàn Sủng
Chương 34:
Hoa Biến Trủng
25/08/2024
Nghe vây, Tuân lão chẳng thấy nhục nhã mà còn mỉm cười vuốt râu như thể tự hào lắm, thầm mắng lão già báo tuyết lão thất phu, sau đó vờ ra vẻ nghiêm túc ho khan mấy tiếng, hắng giọng đáp, “Chắc ngài Bạch cũng biết chuyện xảy ra vào mấy chục năm trước, sau khi đánh mất trứng phượng hoàng, tất cả vu sư xem chiêm tinh cũng không tìm được chút dấu vết nào. Nhưng cách đây không lâu, sao phượng hoàng vốn đã tắt lại chợt lóe sáng yếu ớt, đó là tín hiệu phượng hoàng đã sinh ra, chỉ là khi chúng tôi muốn điều tra thì chẳng còn manh mối gì. Bây giờ khả năng lớn nhất là có thể trứng phượng hoàng ngủ say nhiều năm ở đâu đó đã nở ra, chỉ là cô ấy không trải qua dục hỏa trùng sinh, chưa thể trở thành phượng hoàng thật sự.”
“Vậy nên tôi nghĩ là sau khi ngài mang tin tức này về quý tộc, chắc chắn lão thất phu báo tuyết kia sẽ hợp tác với những vu sư, quý tộc khác để cấp phát ấn tre cho các vu sư, để các vu sư có thể đoán được tung tích của phượng hoàng. Suy cho cùng thì điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra phượng hoàng để cô ấy có thể tái sinh thành một thánh thú thực sự.”
“Tiếp đến chuyện của lão thất phu kia, kẻ ám sát ông ta không phải ai xa lạ, chính là tộc sói năm đó ám sát phượng hoàng, cướp phượng hoàng đi.”
“Chẳng phải năm đó tộc sói đã bị giết rồi sao?” Bạch Sương sửng sốt, anh nhíu mày.
Tuân lão xua tay, ông ta nói tiếp, “Đó là không đúng, năm đó, đúng là tất cả mọi người đã tiêu diệt tộc sói nhưng sự thật là khi các quý tộc tới tộc sói, mới phát hiện ở đó không còn ai. Thực tế là bọn họ đã trốn chứ không phải là bị diệt tộc như những gì quý tộc công bố. Ha ha, vì thể diện ấy mà, dù sao thì tộc sói đã qua mặt được năm tộc lớn, ám sát phượng hoàng rồi còn trộm trứng đi nửa, nếu không công bố với người ngoài là bọn họ đã tiêu diệt tộc sói thì còn gì là uy nghiêm.”
Bạch Sương lẳng lặng ngồi nghe, ngón tay khẽ xoa vào cốc nói, anh nghĩ ngợi những gì Tuân lão nói. Anh không để ý tới lời ông ta trào phúng quý tộc mà suy nghĩ đến tộc sói.
Tộc sói chưa bị tiêu diệt, lén lút chạy vào tộc báo tuyết ám sát tộc trưởng – cũng là bố của Bạch Sương, theo logic cũ thì là chúng muốn trả thù quý tộc.
Nhưng cách đây không lâu, tín hiệu phượng hoàng sinh ra đã được vu sư của các tộc phát hiện, thế thì qua một thời gian nữa mọi người đều sẽ biết chuyện này. Trong lúc mấu chốt ấy, rốt cuộc màn ám sát của tộc sói là trả thù quý tộc hay là tìm hiểu thông tin về phượng hoàng?
“Chắc là lão thất phu kia không nói thật với ngài, e rằng ông ta không chỉ bị ám sát mà còn mất đồ. Năm ấy, còn có một món thần khí được chế tạo từ máu đầu tim của phượng hoàng, có thể giúp tiểu phượng hoàng dục hỏa trùng sinh.” Tuân lão lấy bút ra vẽ vời, tiếp tục hào hứng nói, “Mỗi một đời phượng hoàng, khi dục hỏa trùng sinh đều phải có sự bảo vệ của mẹ mới có thể tăng tỷ lệ thành công lên, mà phượng hoàng ở thế hệ trước đã hy sinh trước khi trứng phượng hoàng nở, bà ấy đã dồn hết sức mạnh còn sót lại để bảo vệ thế giới này, cũng lấy máu đầu tim ngưng tụ thành hồn ngọc, chia thành năm mảnh giao cho năm quý tộc lớn, để chờ khi tiểu phượng hoàng sinh ra sẽ có thể giúp cô ấy dục hỏa trùng sinh. Tất nhiên đó chỉ là nghi ngờ của tôi, hay là ngài về hỏi bố ngài xem mảnh hồn ngọc còn nằm trong tay ông ta hay không.”
“Vậy nên tôi nghĩ là sau khi ngài mang tin tức này về quý tộc, chắc chắn lão thất phu báo tuyết kia sẽ hợp tác với những vu sư, quý tộc khác để cấp phát ấn tre cho các vu sư, để các vu sư có thể đoán được tung tích của phượng hoàng. Suy cho cùng thì điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra phượng hoàng để cô ấy có thể tái sinh thành một thánh thú thực sự.”
“Tiếp đến chuyện của lão thất phu kia, kẻ ám sát ông ta không phải ai xa lạ, chính là tộc sói năm đó ám sát phượng hoàng, cướp phượng hoàng đi.”
“Chẳng phải năm đó tộc sói đã bị giết rồi sao?” Bạch Sương sửng sốt, anh nhíu mày.
Tuân lão xua tay, ông ta nói tiếp, “Đó là không đúng, năm đó, đúng là tất cả mọi người đã tiêu diệt tộc sói nhưng sự thật là khi các quý tộc tới tộc sói, mới phát hiện ở đó không còn ai. Thực tế là bọn họ đã trốn chứ không phải là bị diệt tộc như những gì quý tộc công bố. Ha ha, vì thể diện ấy mà, dù sao thì tộc sói đã qua mặt được năm tộc lớn, ám sát phượng hoàng rồi còn trộm trứng đi nửa, nếu không công bố với người ngoài là bọn họ đã tiêu diệt tộc sói thì còn gì là uy nghiêm.”
Bạch Sương lẳng lặng ngồi nghe, ngón tay khẽ xoa vào cốc nói, anh nghĩ ngợi những gì Tuân lão nói. Anh không để ý tới lời ông ta trào phúng quý tộc mà suy nghĩ đến tộc sói.
Tộc sói chưa bị tiêu diệt, lén lút chạy vào tộc báo tuyết ám sát tộc trưởng – cũng là bố của Bạch Sương, theo logic cũ thì là chúng muốn trả thù quý tộc.
Nhưng cách đây không lâu, tín hiệu phượng hoàng sinh ra đã được vu sư của các tộc phát hiện, thế thì qua một thời gian nữa mọi người đều sẽ biết chuyện này. Trong lúc mấu chốt ấy, rốt cuộc màn ám sát của tộc sói là trả thù quý tộc hay là tìm hiểu thông tin về phượng hoàng?
“Chắc là lão thất phu kia không nói thật với ngài, e rằng ông ta không chỉ bị ám sát mà còn mất đồ. Năm ấy, còn có một món thần khí được chế tạo từ máu đầu tim của phượng hoàng, có thể giúp tiểu phượng hoàng dục hỏa trùng sinh.” Tuân lão lấy bút ra vẽ vời, tiếp tục hào hứng nói, “Mỗi một đời phượng hoàng, khi dục hỏa trùng sinh đều phải có sự bảo vệ của mẹ mới có thể tăng tỷ lệ thành công lên, mà phượng hoàng ở thế hệ trước đã hy sinh trước khi trứng phượng hoàng nở, bà ấy đã dồn hết sức mạnh còn sót lại để bảo vệ thế giới này, cũng lấy máu đầu tim ngưng tụ thành hồn ngọc, chia thành năm mảnh giao cho năm quý tộc lớn, để chờ khi tiểu phượng hoàng sinh ra sẽ có thể giúp cô ấy dục hỏa trùng sinh. Tất nhiên đó chỉ là nghi ngờ của tôi, hay là ngài về hỏi bố ngài xem mảnh hồn ngọc còn nằm trong tay ông ta hay không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.