Xuyên Thành Giống Cái Siêu Ngoan, Được Các Đại Lão Đoàn Sủng
Chương 45:
Hoa Biến Trủng
25/08/2024
Thương nhân giới thiệu cho Trì Ương, thật ra khi chỉ vừa mở túi thì cô đã nhận ra thứ bên trong. Ban đầu cô tới đây chỉ ăn may, không ngờ lại có được gừng và tiêu, còn có một gói chứa muối.
Trì Ương mua hết số này, trước khi Bạch Sương đi cũng đã để lại một túi linh thạch trên bàn cho cô. Vốn dĩ thấy Trì Ương còn nhỏ nên thương nhân định sư tử ngoạm, nhưng vì Gia Lị đi cùng nên chẳng những không lấy được thêm linh thạch mà còn hải tặng một chai rượu, làm cho ông ta đau lòng đến nỗi trợn mắt nhe răng.
Sau khi về nhà, Trì Ương lau sạch tảng đá lớn ngoài cửa bằng tuyết, cắt một phần thịt heo ra rồi cắt thành mảnh nhỏ, sau đó cắt nhỏ măng mùa đông ra, cho thêm gừng và muối rồi nhét vào ống tre. Gia Lị còn mang tới nước sạch và củi cho cô.
Trì Ương tận dụng nơi đốt lửa đêm qua, cô thắp lửa, ném ống tre vào lửa. Nói thật thì cô không biết nên nướng bao lâu là vừa, vì học lý thuyết suông nên cô chỉ đành chống cằm ngồi cạnh đống lửa mà canh, thường dùng gậy gỗ chọc chọc, lật ống tre lại tránh cho chỗ khét chỗ sống.
Ngọn lửa kêu lách tách thiêu đốt củi và ống tre, mùi hương thịt nướng thơm lừng tỏa ra, thoang thoảng quanh nhà. Trì Ương lấy gậy gỗ khều ống tre ra ngoài. Ống tre đen cháy đang bốc hơi dưới nhiệt độ thấp, sau khi Trì Ương phủ tuyết cho nguội dần, cô mới quay về nhà gỗ.
Trì Ương đặt ống trúc lên bàn, cầm dao rọc từ giữa ra, mùi thịt thơm phối hợp với mùi măng xộc vào mũi. Gia Lị ngồi cạnh đã sốt ruột lắm rồi, cô ấy dựa vào bàn lấy một miếng thịt ăn thử. Miếng thịt ấm được bọc trong mùi thơm của tre, gừng vụn nhồi bên trong có tác dụng khử mùi tanh rất tốt, chỉ cần cắn nhẹ là sẽ nát ra, mềm ngọt cực kỳ. Thú nhân đã quen ăn thịt tươi và chỉ biết làm chín thức ăn bằng cách cho nguyên liệu lên lửa, cho ít muối rồi nướng, không hề biết nhiều cách thực hiện món ăn như thế - vừa đơn giản lại ngon, khiến Gia Lị cứ trầm trồ khen mãi.
Trì Ương cũng bắt chước Gia Lị, lấy một miếng thịt ăn thử. Xưa kia khi ở phòng thí nghiệm, hằng ngày những đầu bếp giỏi nhất chế biến những bữa ăn bằng những nguyên liệu tươi ngon và cao cấp nhất cho cô ăn, đảm bảo dinh dưỡng cân đối và sức khỏe tốt. Ngay cả nước cô uống cũng là nước khoáng nhập khẩu. Thế nên khi ăn thịt nấu măng như thế này, cũng chỉ coi là tạm ăn được, được Gia Lị khen, cô chỉ thấy chột dạ.
Trì Ương thầm nghĩ sau này mình sẽ sống ở đây, nhưng trước hết chắc chắn phải giải quyết vấn đề ăn uống. Trì Ương đọc nhiều sách, cũng nhớ lâu, cô đọc sách dạy học chính thống rồi đến tiểu thuyết tiên hiệp này họ, không từ chối thể loại nào nên bây giờ những thứ xuất hiện trong đầu cô đều là những chuyện làm nông trồng trọt chăn nuôi của những nữ chính sau khi xuyên không.
Trồng rau, chăn nuôi, nuôi tằm và dệt vải đều đọng lại trong tâm trí Trì Ương. Cô nghĩ đến chuyện đơn giản nhất là trồng rau, nhưng khi cô nói chuyện này với Gia Lị thì trông Gia Lị có vẻ là lạ.
“Ương Ương, đây là vùng tuyết, khó trồng rau lắm.” Gia Lị nhìn Trì Ương hào hứng, tuy là không muốn làm cô mất hứng nhưng đó là sự thật.
“Ở vùng tuyết không có bốn mùa sao?” Trì Ương lại lấy măng ăn, vị giòn giòn khá ngon.
Gia Lị lắc đầu rồi lại gật đầu, sau đó giải thích với Trì Ương, “Ở vùng tuyết có bốn mùa nhưng dù là mùa hè thì thỉnh thoảng cũng sẽ có tuyết rơi chứ đừng nói là đến mùa tuyết rơi. Khi đó, tuyết lớn kéo tới, xung quanh đều là tuyết đọng cao tới đầu gối, lạnh lẽo đến nỗi không có cây cối nào sống được.”
Điều này khiến Trì Ương khó xử, thế thì khó mà trồng được rau.
Thấy đôi mắt trong veo long lanh kia như nhạt nhòa vì những gì mình nói, Trì Ương lại cúi đầu như chú cún con tội nghiệp, Gia Lị cứ muốn xoa đầu cô mãi thôi. Gia Lị an ủi, “Mấy hôm nữa tôi và bố sẽ đến chỗ tập kết để mua thảo mộc. Đây là chợ buôn bán lớn nhất trong toàn vùng tuyết, sẽ có những tộc khác tới, chắc chắn có người bán rau. Tôi về nói với bố xem có thể dẫn cô tới đó hay không nhé?”
Chợ buôn bán lớn nhất!
Cụm từ này khiến Trì Ương ngẩng đầu lên, từ trước tới nay cô chưa từng đi chợ siêu lớn như thế, cũng chỉ nghe trong sách nói, điều này khiến cô thấy hứng thú dạt dào.
Trì Ương mua hết số này, trước khi Bạch Sương đi cũng đã để lại một túi linh thạch trên bàn cho cô. Vốn dĩ thấy Trì Ương còn nhỏ nên thương nhân định sư tử ngoạm, nhưng vì Gia Lị đi cùng nên chẳng những không lấy được thêm linh thạch mà còn hải tặng một chai rượu, làm cho ông ta đau lòng đến nỗi trợn mắt nhe răng.
Sau khi về nhà, Trì Ương lau sạch tảng đá lớn ngoài cửa bằng tuyết, cắt một phần thịt heo ra rồi cắt thành mảnh nhỏ, sau đó cắt nhỏ măng mùa đông ra, cho thêm gừng và muối rồi nhét vào ống tre. Gia Lị còn mang tới nước sạch và củi cho cô.
Trì Ương tận dụng nơi đốt lửa đêm qua, cô thắp lửa, ném ống tre vào lửa. Nói thật thì cô không biết nên nướng bao lâu là vừa, vì học lý thuyết suông nên cô chỉ đành chống cằm ngồi cạnh đống lửa mà canh, thường dùng gậy gỗ chọc chọc, lật ống tre lại tránh cho chỗ khét chỗ sống.
Ngọn lửa kêu lách tách thiêu đốt củi và ống tre, mùi hương thịt nướng thơm lừng tỏa ra, thoang thoảng quanh nhà. Trì Ương lấy gậy gỗ khều ống tre ra ngoài. Ống tre đen cháy đang bốc hơi dưới nhiệt độ thấp, sau khi Trì Ương phủ tuyết cho nguội dần, cô mới quay về nhà gỗ.
Trì Ương đặt ống trúc lên bàn, cầm dao rọc từ giữa ra, mùi thịt thơm phối hợp với mùi măng xộc vào mũi. Gia Lị ngồi cạnh đã sốt ruột lắm rồi, cô ấy dựa vào bàn lấy một miếng thịt ăn thử. Miếng thịt ấm được bọc trong mùi thơm của tre, gừng vụn nhồi bên trong có tác dụng khử mùi tanh rất tốt, chỉ cần cắn nhẹ là sẽ nát ra, mềm ngọt cực kỳ. Thú nhân đã quen ăn thịt tươi và chỉ biết làm chín thức ăn bằng cách cho nguyên liệu lên lửa, cho ít muối rồi nướng, không hề biết nhiều cách thực hiện món ăn như thế - vừa đơn giản lại ngon, khiến Gia Lị cứ trầm trồ khen mãi.
Trì Ương cũng bắt chước Gia Lị, lấy một miếng thịt ăn thử. Xưa kia khi ở phòng thí nghiệm, hằng ngày những đầu bếp giỏi nhất chế biến những bữa ăn bằng những nguyên liệu tươi ngon và cao cấp nhất cho cô ăn, đảm bảo dinh dưỡng cân đối và sức khỏe tốt. Ngay cả nước cô uống cũng là nước khoáng nhập khẩu. Thế nên khi ăn thịt nấu măng như thế này, cũng chỉ coi là tạm ăn được, được Gia Lị khen, cô chỉ thấy chột dạ.
Trì Ương thầm nghĩ sau này mình sẽ sống ở đây, nhưng trước hết chắc chắn phải giải quyết vấn đề ăn uống. Trì Ương đọc nhiều sách, cũng nhớ lâu, cô đọc sách dạy học chính thống rồi đến tiểu thuyết tiên hiệp này họ, không từ chối thể loại nào nên bây giờ những thứ xuất hiện trong đầu cô đều là những chuyện làm nông trồng trọt chăn nuôi của những nữ chính sau khi xuyên không.
Trồng rau, chăn nuôi, nuôi tằm và dệt vải đều đọng lại trong tâm trí Trì Ương. Cô nghĩ đến chuyện đơn giản nhất là trồng rau, nhưng khi cô nói chuyện này với Gia Lị thì trông Gia Lị có vẻ là lạ.
“Ương Ương, đây là vùng tuyết, khó trồng rau lắm.” Gia Lị nhìn Trì Ương hào hứng, tuy là không muốn làm cô mất hứng nhưng đó là sự thật.
“Ở vùng tuyết không có bốn mùa sao?” Trì Ương lại lấy măng ăn, vị giòn giòn khá ngon.
Gia Lị lắc đầu rồi lại gật đầu, sau đó giải thích với Trì Ương, “Ở vùng tuyết có bốn mùa nhưng dù là mùa hè thì thỉnh thoảng cũng sẽ có tuyết rơi chứ đừng nói là đến mùa tuyết rơi. Khi đó, tuyết lớn kéo tới, xung quanh đều là tuyết đọng cao tới đầu gối, lạnh lẽo đến nỗi không có cây cối nào sống được.”
Điều này khiến Trì Ương khó xử, thế thì khó mà trồng được rau.
Thấy đôi mắt trong veo long lanh kia như nhạt nhòa vì những gì mình nói, Trì Ương lại cúi đầu như chú cún con tội nghiệp, Gia Lị cứ muốn xoa đầu cô mãi thôi. Gia Lị an ủi, “Mấy hôm nữa tôi và bố sẽ đến chỗ tập kết để mua thảo mộc. Đây là chợ buôn bán lớn nhất trong toàn vùng tuyết, sẽ có những tộc khác tới, chắc chắn có người bán rau. Tôi về nói với bố xem có thể dẫn cô tới đó hay không nhé?”
Chợ buôn bán lớn nhất!
Cụm từ này khiến Trì Ương ngẩng đầu lên, từ trước tới nay cô chưa từng đi chợ siêu lớn như thế, cũng chỉ nghe trong sách nói, điều này khiến cô thấy hứng thú dạt dào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.