Xuyên Thành Hào Môn Đại Mỹ Nhân, Ta Bị Cả Nhà Phản Diện Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 41: Ở rể
Chi Lan
10/07/2024
Phó Thanh Thù bị một loạt các tình tiết làm cho cả người căng thẳng, tính cách cũng đột nhiên trở nên bất thường.
Hơn nữa, những người bạn thiên kim của mình đều là nhân vật trong kịch bản, đều mê trai. Còn nàng, một chút cũng không muốn dính dáng đến nam chính. Vậy nên thái độ của nàng cũng dứt khoát hơn, nói ra câu nào là tuyệt tình câu đó.
Nghĩ đến đây, nàng cười lạnh: “Tùy cho các ngươi thôi! Bất quá các ngươi đều thiếu nợ ân tình của ta cùng Phó gia a, hi vọng các ngươi nhớ cho kĩ.”
Lúc này, đại khái cũng đến thời gian kịch bản kết thúc. Trên thực tế, các nàng bị lưu manh quấy rối cũng đã lâu. Lúc này, cuối cùng cũng có người báo cảnh sát, gia tộc của mấy vị thiên kim kia cũng có người đến đón các nàng đi.
Cố Du Bạch sắc mặt đen lại, nghe xong những lời của Phó Thanh Thù nói, không thèm quay đầu lại mà xoay người đi thẳng.
Mọi chuyện đột nhiên phát triển thành như này, đến cả tên còn chưa biết nữa là. Không biết kịch bản còn có thể phát triển đến đâu!
Chỉ bất quá, Tô Vãn Kiều rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của Phó Thanh Thù, cũng không ngờ được rằng nàng sẽ tỏ thái độ như vậy với mấy người bạn thiên kim kia của nàng.
【 Trong kịch bản, Phó Thanh Thù vô cùng thân thiết với bạn bè của nàng. Mấy cô gái kia luôn khen ngợi Cố Du Bạch đẹp trai, tài giỏi, bla bla… trước mặt Phó Thanh Thù, do đó khiến nàng động lòng cũng không có gì lạ. Nhưng tình hiện tại đã khác. Phó Thanh Thù có vẻ không hứng thú gì lắm với Cố Du Bạch.】
Phải biết rằng, chủ động và bị động có sự khác nhau rất lớn. Khi bị động, tất cả những gì tiếp nhận được đều là nghe được và nhìn thấy từ người khác.
Còn khi chủ động thì có thể kiểm soát được diễn biến sự việc. Phó Thanh Thù từ bị động biến thành chủ động, từ bị dẫn dắt thành nàng tự mình dẫn dắt tư tưởng của nhóm bạn, sự thay đổi của nàng ảnh hưởng vẫn là rất lớn.
Đợi mọi người đều đã rời đi, bốn người cũng lên xe về nhà.
Trên đường trở về.
Phó Hoài Yến và Phó Tư Dao thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay sự việc được xử lý rất kịp thời, không để tai nạn xảy ra. Nhìn thái độ của Phó Thanh Thù là biết, sau này nàng ấy chắc chắn sẽ không có giao tiếp gì với Cố Du Bạch nữa.
Phó Thanh Thù trên đường về vẫn một mực im lặng, nàng liên tục hồi tưởng lại những sự kiện trong đầu.
Biểu cảm của mọi người hôm nay và nguyên nhân sự việc, rồi đột nhiên nghĩ đến ánh mắt không thể tin nổi của mấy người bạn thiên kim khi ra về kia.
Rất khiếp sợ, kinh ngạc và rất khó chấp nhận.
Nàng có chút thích ánh mắt như vậy, thật hận không thể để các nàng có thể kích động hơn nữa.
Phó Thanh Thù đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.
Trong lòng nàng âm thầm hạ quyết tâm, sẽ không để kịch bản tiếp tục khống chế nữa. Ngược lại, nàng sẽ làm người khống chế người khác.
Nàng muốn trở thành người điều khiển kịch bản, làm người kiểm soát người khác để đạt được mục đích.
Vì cảm giác này đối với nàng thực sự rất thoải mái, thoải mái đến mức làm nàng như phát nghiện, khiến nàng cảm thấy rất có thành tựu.
Hơn nữa đây cũng là cách duy nhất để nàng thoát khỏi nỗi sợ hãi khi đối mặt với kịch bản.
Thay vì chờ đợi kịch bản từng bước hại mình và gia đình, vậy còn không bằng để nàng lợi dụng kịch bản, sớm diệt trừ tất cả các mối nguy hiểm trước.
Tô Vãn Kiều bọn hắn đều không có phát hiện ra, trên mặt Phó Thanh Thù lộ ra một nụ cười quỷ dị. Nàng cảm thấy, mình có thể thích thiết lập yêu nam chính, nhưng tất cả phải đặt lợi ích của mình lên hàng đầu.
Ngày hôm sau, phụ mẫu của mấy vị thiên kim kia đích thân đến Phó gia để nói lời cảm ơn về việc hôm qua.
Một là, vì Phó gia đã cứu con gái mình, lần này mắc nợ một ân tình lớn, cho nên đến để nói lời cảm ơn.
Hai là, nhân cơ hội tốt như vậy, nhất định phải mượn cơ hội bàn chuyện hợp tác với Phó gia.
Vì vậy, những người này hầu như ngày thứ hai đaz mang đến những lễ vật quý giá, giá trị liên thành. Giọng điệu đối với Phó Hoài Yến và Tô Vãn Kiều, cũng như Phó Tư Dao tràn đầy chân thành tha thiết.
Mấy vị thiên kim thì được Phó Thanh Thù nhẹ giọng mời lên lầu, vào phòng ngủ nói chuyện riêng. Để lại phụ mẫu và vợ chồng Phó Hoài Yến cùng Phó Tư Dao, ở trong phòng khách nói chuyện.
Trong cuộc trò chuyện, có thể nghe thấy ý định kết thông gia trong lời nói của họ của bọn hắn.
Bất quá đều bị Phó Hoài Yến khéo léo từ chối.
Phó Tư Dao cũng là ngoài cười nhưng trong không cười, im lặng không lên tiếng.
Tô Vãn Kiều nghe được hai từ “thông gia”, nhịn không được mà nghĩ.
【Tại sao Tư Dao không kén rể nhỉ?】
“!”
Phó Tư Dao ngoài mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng thì kích động không thôi khi nhìn thấy dòng chữ này.
Nàng thật sự muốn quỳ xuống bái lạy đại tẩu mình ghê. Khó vậy cũng nghĩ ra được!
Bất quá, suy nghĩ này lại rất hợp với ý nàng nha. Tại sao phải là nàng về làm dâu nhà người khác, rồi bị gia đình bên nhà chồng bắt nạt, uy hiếp.
Thay vào đó, nàng có thể kén rể mà. Với địa vị như Phó gia hiện tại, lo gì không kiếm được rể quý a. Với lại, nếu kén rể thì khả năng sẽ an toàn cho nàng và gia đình hơn.
Phó Hoài Yến nghe xong tiếng lòng của Tô Vãn Kiều, cũng bị nghẹn họng một chút.
À thì....
Hình như cũng không phải là không được?
Bất quá, hắn chỉ lo ngại việc kén rể sẽ gặp phải gã cặn bã như Ngô lão, loại nam nhân ăn tuyệt hậu này cũng không tốt a.
Nhưng Phó gia gia thế lớn mạnh, con cháu đông đúc như thế này, cũng không sợ con rể có ý đồ khác. Dù sao thì đấu đá nội bộ trong Phó gia cũng không đáng sợ, nếu đối phương có ý đồ bất chính thì đừng trách mình ra tay tàn nhẫn.
Đợi đến hai nhà hợp tác không sai biệt lắm, hắn cũng sẽ cho tra nam cặn bã Ngô lão bên kia một chút giáo huấn. Hắn sẽ tung chuyện xấu của hắn ta lên mạng. Lúc đó cổ phiếu bên Ngô lão giảm lớn, Phó Thị nhân cơ hội thu mua, cho Ngô lão nhận kết cục như bên Trần gia luôn.
Do đó, Phó Hoài Yến đối với việc kết thông gia đã xem xét rõ ràng. Suy đi nghĩ kĩ càng rồi nói.
“Phó gia chỉ cân nhắc về việc ở rể, về phần chuyện hợp tác thì thương trường vẫn là thương trường,. Bất quá biến thành thông gia thì chính là người nhà với nhau rồi, mọi chuyện sẽ dễ nói chuyện hơn.”
“...”
Vương, Lý, Tôn, Lưu mấy vị phụ mẫu của các thiên kim không khỏi kinh ngạc.
Tô Vãn Kiều cũng sợ ngây người. Nà ní! Chẳng lẽ Phó Hoài Yến có thể đọc được suy nghĩ của mình à? Sao lại đưa ra ý tưởng ở rể giống mình nghĩ quá vậy!
Thật sự rất tà môn luôn nha.
Mà loại loại tình huống này cũng không phải xảy ra lần đầu, nàng cũng từng thấy điều này với Phó Tư Dao rồi.
Cho nên, cái này chắc chắn không phải là trùng hợp! Càng nghĩ càng thấy lạ, đợi đến khi khách nhân đi về hết, nàng nhất định phải hỏi rõ ràng xem sao.
Đám người kia cũng không nghĩ tới, Phó Hoài Yến vậy mà lại đưa ra ý định kén rể. Phải biết rằng, nếu không phải là thấp kém hoặc con ngoài giá thú không được trọng dụng, thì nhà ai lại đường đường chính chính để con trai (người thừa kế) đi ở rể nhà khác chứ! Đẻ một đứa con rồi nuôi nấng nó lên thành người thừa kế tương lai đâu phải dẽ dàng, giờ lại cho nó đi ở rể là sao! Ai lại chịu mua bán lỗ vốn như thế bao giờ!
Hơn nữa, ở xã hội hiện tại vẫn còn cho rằng ở rể là việc mất mặt. Dù xã hội thời đại mới, nam nữ bình đẳng, nhưng nhiều người vẫn còn giữ trong mình cái tư tưởng bảo thủ, chỉ cần là ở rể thì liền bị coi thường.
Nên mấy gia đình nghe xong liền do dự, không chấp nhận được đề nghị này, nhưng
Cho nên, mấy nhà bọn hắn nghe Phó Hoài Yến nói xong liền lộ vẻ do dự, có chút không thể chấp nhận được đề nghị này, nhưng bọn hắn cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội hợp tác với Phó gia.
Hơn nữa, những người bạn thiên kim của mình đều là nhân vật trong kịch bản, đều mê trai. Còn nàng, một chút cũng không muốn dính dáng đến nam chính. Vậy nên thái độ của nàng cũng dứt khoát hơn, nói ra câu nào là tuyệt tình câu đó.
Nghĩ đến đây, nàng cười lạnh: “Tùy cho các ngươi thôi! Bất quá các ngươi đều thiếu nợ ân tình của ta cùng Phó gia a, hi vọng các ngươi nhớ cho kĩ.”
Lúc này, đại khái cũng đến thời gian kịch bản kết thúc. Trên thực tế, các nàng bị lưu manh quấy rối cũng đã lâu. Lúc này, cuối cùng cũng có người báo cảnh sát, gia tộc của mấy vị thiên kim kia cũng có người đến đón các nàng đi.
Cố Du Bạch sắc mặt đen lại, nghe xong những lời của Phó Thanh Thù nói, không thèm quay đầu lại mà xoay người đi thẳng.
Mọi chuyện đột nhiên phát triển thành như này, đến cả tên còn chưa biết nữa là. Không biết kịch bản còn có thể phát triển đến đâu!
Chỉ bất quá, Tô Vãn Kiều rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của Phó Thanh Thù, cũng không ngờ được rằng nàng sẽ tỏ thái độ như vậy với mấy người bạn thiên kim kia của nàng.
【 Trong kịch bản, Phó Thanh Thù vô cùng thân thiết với bạn bè của nàng. Mấy cô gái kia luôn khen ngợi Cố Du Bạch đẹp trai, tài giỏi, bla bla… trước mặt Phó Thanh Thù, do đó khiến nàng động lòng cũng không có gì lạ. Nhưng tình hiện tại đã khác. Phó Thanh Thù có vẻ không hứng thú gì lắm với Cố Du Bạch.】
Phải biết rằng, chủ động và bị động có sự khác nhau rất lớn. Khi bị động, tất cả những gì tiếp nhận được đều là nghe được và nhìn thấy từ người khác.
Còn khi chủ động thì có thể kiểm soát được diễn biến sự việc. Phó Thanh Thù từ bị động biến thành chủ động, từ bị dẫn dắt thành nàng tự mình dẫn dắt tư tưởng của nhóm bạn, sự thay đổi của nàng ảnh hưởng vẫn là rất lớn.
Đợi mọi người đều đã rời đi, bốn người cũng lên xe về nhà.
Trên đường trở về.
Phó Hoài Yến và Phó Tư Dao thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay sự việc được xử lý rất kịp thời, không để tai nạn xảy ra. Nhìn thái độ của Phó Thanh Thù là biết, sau này nàng ấy chắc chắn sẽ không có giao tiếp gì với Cố Du Bạch nữa.
Phó Thanh Thù trên đường về vẫn một mực im lặng, nàng liên tục hồi tưởng lại những sự kiện trong đầu.
Biểu cảm của mọi người hôm nay và nguyên nhân sự việc, rồi đột nhiên nghĩ đến ánh mắt không thể tin nổi của mấy người bạn thiên kim khi ra về kia.
Rất khiếp sợ, kinh ngạc và rất khó chấp nhận.
Nàng có chút thích ánh mắt như vậy, thật hận không thể để các nàng có thể kích động hơn nữa.
Phó Thanh Thù đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.
Trong lòng nàng âm thầm hạ quyết tâm, sẽ không để kịch bản tiếp tục khống chế nữa. Ngược lại, nàng sẽ làm người khống chế người khác.
Nàng muốn trở thành người điều khiển kịch bản, làm người kiểm soát người khác để đạt được mục đích.
Vì cảm giác này đối với nàng thực sự rất thoải mái, thoải mái đến mức làm nàng như phát nghiện, khiến nàng cảm thấy rất có thành tựu.
Hơn nữa đây cũng là cách duy nhất để nàng thoát khỏi nỗi sợ hãi khi đối mặt với kịch bản.
Thay vì chờ đợi kịch bản từng bước hại mình và gia đình, vậy còn không bằng để nàng lợi dụng kịch bản, sớm diệt trừ tất cả các mối nguy hiểm trước.
Tô Vãn Kiều bọn hắn đều không có phát hiện ra, trên mặt Phó Thanh Thù lộ ra một nụ cười quỷ dị. Nàng cảm thấy, mình có thể thích thiết lập yêu nam chính, nhưng tất cả phải đặt lợi ích của mình lên hàng đầu.
Ngày hôm sau, phụ mẫu của mấy vị thiên kim kia đích thân đến Phó gia để nói lời cảm ơn về việc hôm qua.
Một là, vì Phó gia đã cứu con gái mình, lần này mắc nợ một ân tình lớn, cho nên đến để nói lời cảm ơn.
Hai là, nhân cơ hội tốt như vậy, nhất định phải mượn cơ hội bàn chuyện hợp tác với Phó gia.
Vì vậy, những người này hầu như ngày thứ hai đaz mang đến những lễ vật quý giá, giá trị liên thành. Giọng điệu đối với Phó Hoài Yến và Tô Vãn Kiều, cũng như Phó Tư Dao tràn đầy chân thành tha thiết.
Mấy vị thiên kim thì được Phó Thanh Thù nhẹ giọng mời lên lầu, vào phòng ngủ nói chuyện riêng. Để lại phụ mẫu và vợ chồng Phó Hoài Yến cùng Phó Tư Dao, ở trong phòng khách nói chuyện.
Trong cuộc trò chuyện, có thể nghe thấy ý định kết thông gia trong lời nói của họ của bọn hắn.
Bất quá đều bị Phó Hoài Yến khéo léo từ chối.
Phó Tư Dao cũng là ngoài cười nhưng trong không cười, im lặng không lên tiếng.
Tô Vãn Kiều nghe được hai từ “thông gia”, nhịn không được mà nghĩ.
【Tại sao Tư Dao không kén rể nhỉ?】
“!”
Phó Tư Dao ngoài mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng thì kích động không thôi khi nhìn thấy dòng chữ này.
Nàng thật sự muốn quỳ xuống bái lạy đại tẩu mình ghê. Khó vậy cũng nghĩ ra được!
Bất quá, suy nghĩ này lại rất hợp với ý nàng nha. Tại sao phải là nàng về làm dâu nhà người khác, rồi bị gia đình bên nhà chồng bắt nạt, uy hiếp.
Thay vào đó, nàng có thể kén rể mà. Với địa vị như Phó gia hiện tại, lo gì không kiếm được rể quý a. Với lại, nếu kén rể thì khả năng sẽ an toàn cho nàng và gia đình hơn.
Phó Hoài Yến nghe xong tiếng lòng của Tô Vãn Kiều, cũng bị nghẹn họng một chút.
À thì....
Hình như cũng không phải là không được?
Bất quá, hắn chỉ lo ngại việc kén rể sẽ gặp phải gã cặn bã như Ngô lão, loại nam nhân ăn tuyệt hậu này cũng không tốt a.
Nhưng Phó gia gia thế lớn mạnh, con cháu đông đúc như thế này, cũng không sợ con rể có ý đồ khác. Dù sao thì đấu đá nội bộ trong Phó gia cũng không đáng sợ, nếu đối phương có ý đồ bất chính thì đừng trách mình ra tay tàn nhẫn.
Đợi đến hai nhà hợp tác không sai biệt lắm, hắn cũng sẽ cho tra nam cặn bã Ngô lão bên kia một chút giáo huấn. Hắn sẽ tung chuyện xấu của hắn ta lên mạng. Lúc đó cổ phiếu bên Ngô lão giảm lớn, Phó Thị nhân cơ hội thu mua, cho Ngô lão nhận kết cục như bên Trần gia luôn.
Do đó, Phó Hoài Yến đối với việc kết thông gia đã xem xét rõ ràng. Suy đi nghĩ kĩ càng rồi nói.
“Phó gia chỉ cân nhắc về việc ở rể, về phần chuyện hợp tác thì thương trường vẫn là thương trường,. Bất quá biến thành thông gia thì chính là người nhà với nhau rồi, mọi chuyện sẽ dễ nói chuyện hơn.”
“...”
Vương, Lý, Tôn, Lưu mấy vị phụ mẫu của các thiên kim không khỏi kinh ngạc.
Tô Vãn Kiều cũng sợ ngây người. Nà ní! Chẳng lẽ Phó Hoài Yến có thể đọc được suy nghĩ của mình à? Sao lại đưa ra ý tưởng ở rể giống mình nghĩ quá vậy!
Thật sự rất tà môn luôn nha.
Mà loại loại tình huống này cũng không phải xảy ra lần đầu, nàng cũng từng thấy điều này với Phó Tư Dao rồi.
Cho nên, cái này chắc chắn không phải là trùng hợp! Càng nghĩ càng thấy lạ, đợi đến khi khách nhân đi về hết, nàng nhất định phải hỏi rõ ràng xem sao.
Đám người kia cũng không nghĩ tới, Phó Hoài Yến vậy mà lại đưa ra ý định kén rể. Phải biết rằng, nếu không phải là thấp kém hoặc con ngoài giá thú không được trọng dụng, thì nhà ai lại đường đường chính chính để con trai (người thừa kế) đi ở rể nhà khác chứ! Đẻ một đứa con rồi nuôi nấng nó lên thành người thừa kế tương lai đâu phải dẽ dàng, giờ lại cho nó đi ở rể là sao! Ai lại chịu mua bán lỗ vốn như thế bao giờ!
Hơn nữa, ở xã hội hiện tại vẫn còn cho rằng ở rể là việc mất mặt. Dù xã hội thời đại mới, nam nữ bình đẳng, nhưng nhiều người vẫn còn giữ trong mình cái tư tưởng bảo thủ, chỉ cần là ở rể thì liền bị coi thường.
Nên mấy gia đình nghe xong liền do dự, không chấp nhận được đề nghị này, nhưng
Cho nên, mấy nhà bọn hắn nghe Phó Hoài Yến nói xong liền lộ vẻ do dự, có chút không thể chấp nhận được đề nghị này, nhưng bọn hắn cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội hợp tác với Phó gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.