Xuyên Thành Hào Môn Pháo Hôi O
Chương 48: Ai bắt nạt em?
La Bặc Hoa Thỏ Tử
17/07/2024
Editor: Chúc bà con cuối tuần vui vẻ:D
“Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Một bên nữ cảnh sát nhiệt tình duỗi tay đưa cho Tạ Ninh cùng Quý Niên một ít khăn giấy.
Biết đến hai người này đều là hăng hái làm việc nghĩa, giúp đỡ thai phụ bắt trộm tới lấy lời khai. Nếu mà không biết... Còn tưởng hai người là tội phạm vào cục cảnh sát sám hối.
“Không sao rồi...” Quý Niên lắc đầu nhận khăn giấy, “Cảm ơn đồng chí.”
Nữ cảnh sát kia đỏ mặt, “Không có gì, không có gì, đủ chưa? Vẫn còn nữa.”
Quý Niên cầm khăn giấy gật đầu với cô, “Đủ rồi, cảm ơn.”
Nói rồi cúi đầu, cần giấy lau mũi của Tạ Ninh, ánh mắt ôn nhu, âm thanh mềm mại, “Xì nào.”
Tạ Ninh khóc uỷ khuất, nước mắt nước mũi đều tràn ra, cảm thấy khó chịu, liền “xì” một cái vào giấy Quý Niên cầm.
Quý Niên giúp Tạ Ninh lau nước mũi xong, lại lấy giấy lau khuôn mặt khóc đến đỏ bừng của cậu.
“Anh thật nhiệt tình.” Nữ cảnh sát ở bên cạnh nói.
Quý Niên gật đầu, “Hằn là.”
Người vừa tới, nữ cảnh sát cho rằng hai người là cha con nhưng người nam nhân lại nói không phải.
Nữ cảnh sát mím môi hỏi, “Anh năm nay bao tuổi rồi, đã kết hôn chưa?”
Quý Niên đang ôm Tạ Ninh nhìn về phía nữ cảnh sát với đầy nghi hoặc, “Tôi sao?”
Nữ xảnh sát gật đầu.
Quý Niên thành thật nói: “Tôi năm nay 43 tuổi, hiện tại không có kết hôn nhưng có chồng trước và một con trai.”
Nữ cảnh sát: “!!!”
Một vài nữ cảnh sát khác đang lắng tai nghe cũng kinh ngạc.
“Anh 43?!”
Quý Niên gật đầu, nhìn nữ cảnh sát trẻ tuổi trước mặt nói, “Cô có thể gọi tôi là chú.”
Nữ cảnh sát: “...”
Tôi là muốn cùng anh hẹn hò, không nghĩ tới anh lại muốn làm chú tôi.
Ý nghĩ hẹn hò đánh mất, nữ cảnh sát thở dài, nhìn Quý Niên định rời đi.
Omega lớn lên nhìn đẹp như thế, lại có chồng cũ.
Nhưng mà vừa quay người liền thấy Tạ Trường Hằng quần áo không chỉnh tề đứng cách đó không xa.
Nam nhân vì vội vàng chạy tới nên có chút chật vật. Tóc tai bình thường luôn vuốt keo thẳng thớm thì giờ này hỗn loạn, tóc rũ trên trán. Áo sơ mi cũng gài sai nút, trên vạt áo cái ngắn cái dài, thế nên cơ bắp trên ngực đều lộ ra.
Nữ cảnh sát nhíu mày, phía sau còn có Omega, vội tiến lên nói: “Tiên sinh, đây là nơi công cộng. Vui lòng chú ý hình tượng, phiền ngài đến phòng nghỉ chỉnh lại trang phục.”
Tạ Ninh trong lúc nhất thời vì khóc mà đôi mắt có chút đau. Quý Niên hiện tại trong mắt chỉ có con trai, căn bản không chú ý đến ai tiến vào cục cách sát.
Quý Niên nhìn Tạ Ninh đau lòng nói: “Khi còn nhỏ thường xuyên ăn không đủ no sao?”
Tạ Ninh gật đầu, “Bọn họ bắt con làm việc nhưng không cho con ăn cơm. Con chỉ có thể nửa đêm lén xuống ruộng nhổ củ cải gặm.”
Nói rồi Tạ Ninh nghĩ tới củ cải có vị ngọt lúc đó, “Nhưng... nhưng ăn cũng khá ngon.”
Quý Niên nghe xong nhất thời không biết nên khóc hay cười, nhưng càng nghĩ càng khổ sở. Con trai anh vốn không cần phải chịu cực không cần phải chịu uỷ khuất như thế.
Con trai anh vốn sinh ra có thể cơm áo vô lo, được người nâng trong bàn tay mà lớn. Ai biết được thế nào thậm chí còn không có cơm ăn, chỉ có thể nửa đêm xuống ruộng nhổ củ cải mà ăn.
Quý Niên: “Hiện tại con sống ở đâu?”
Tạ Ninh: “Con sống với ba lớn.”
Quý Niên nghe xong mím môi: “Ba lớn đối với con tốt không?”
Tạ Ninh đầu tiên là tự hỏi trong chốc lát, mới vừa nhận về thì Tạ Trường Hằng luôn bay trên trời, quanh năm suốt tháng không gặp được mấy lần, hiện tại tốt hơn rất nhiều, cuối cùng nói: “Khá tốt.”
Câu này của Tạ Ninh chính là lời thật, Tạ Trường Hằng khi cậu về trễ cũng gọi xác nhận cậu bình an, dạy cậu dùng máy tính, có nữ nhân xinh đẹp đến cũng không nhìn, đảm bảo cậu không chịu uỷ khuất.
“Tiên sinh, ngài có đang nghe tôi nói chuyện không, tiên sinh?'
Tạ Trường Hằng đứng sững sờ tại chỗ, nhìn cha con hai người đang ngồi trên ghế tại hành lang.
Cuối cùng vẫn là Tạ Ninh chú ý đến hắn, “Ba lớn.”
Quý Niên nháy mắt thân hình cứng đờ, quay đầu nhìn lại. Làm giáo viên ngày thường hành sự tác phong không chút cẩu thả, lúc này nhìn thấy Tạ Trường Hằng ăn mặc lố bịch, anh nhíu mày.
Vốn tính toán không nói chuyện nhưng cuối cùng không nhịn được, “Anh làm sao mà ăn mặc thành như thế?”
Tạ Trường Hằng lúc này mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn cách thức mình ăn mặc, xác thực có chút đau đầu.
Vội vàng nói với tài xế, “Cậu trở về lấy giúp tôi bộ quần áo.”
Theo sao nhìn Quý Niên cùng Tạ Ninh rồi mới tiến vào phòng nghỉ chờ.
Quý Niên sau khi nói xong thì liền quay đi không nhìn hắn nữa, hai người năm đó cũng coi như tan rã không vui.
Chờ tài xế vội vàng cầm quần áo trở lại, Tạ Trường Hằng thay quần áo xong mới đi ra.
Tạ Ninh có thể cảm nhận được không khí xấu hổ giữa hai người.
Trong lúc nhất thời như bánh mì kẹp thịt, không biết nên nói gì.
Cuối cùng chỉ có thể vỗ vỗ cái ghế trông không bên cạnh rồi nhìn về phía Tạ Trường Hằng.
Ba tới ngồi đi nè.
Tạ Trường Hằng cất bước đi qua ngồi xuống.
Mặt mày sắc bén đảo qua cánh tay với mảng thuốc đỏ trên cánh tay Tạ Ninh, “Đau không?”
Vừa mới bắt đầu thì rất đau nhưng vừa rồi lực chú ý chỉ ở trên người Quý Niên nên không để ý vết thương, hiện tại Tạ Trường Hằng nhắc tới thì mới cảm thấy... có chút đau.
Tạ Trường Hằng cùng Quý Niên đều dừng mắt trên cánh tay bị thương của Tạ Ninh.
Tạ Ninh trong lúc nhất thời không quen ánh nhìn chăm chú như này, vội xua xua tay, “Đã bôi thuốc rồi, không đau.”
Bởi vì là trầy da, lại là mùa hè nên nếu băng gạc sẽ khiến vết thương lâu khỏi, cho nên nữ cảnh sát chỉ bôi thuốc đỏ và tiêu độc.
Không phải trọng thương, chỉ là do thuốc đỏ bôi lên nhìn có chút doạ người.
Tóc Quý Niên có chút dài, có thể che hoàn toàn phần cổ trắng nõn.
Anh cúi đầu nhìn vết thương của Tạ Ninh, tóc dài cũng tuỳ ý rơi xuống.
Tạ Trường Hằng ở bên cạnh nhìn.
Đã thật lâu hắn không nhìn thấy Quý Niên.
Khí chất trên người anh không đổi, ngoại hình thì thay đổi không ít. Trước kia Quý Niên bất luận là khi còn đi học hay vào xã hội đi dạy học thì cũng không để tóc dài.
Anh sợ học sinh bắt chước kiểu tóc của mình mà không tuân thủ nội quy trường học, vì vậy luôn cắt tóc gọn gàng trước khi ra ngoài.
Nhưng mà hiện tại cả người Quý Niên có điểm bất đồng.
Hắn biết Quý Niên đi vùng núi làm giáo viên, có thể nói lựa chọn này là bất đắc dĩ.
Nhìn kỹ thì sẽ thấy đuôi tóc của Quý Niên có chút so le không đồng đều.
Tựa như... bị chó gặm...
Phỏng chừng là anh soi gương rồi tự cắt tóc nên không được đẹp.
Quý Niên chăm chú nhìn cánh tay Tạ Ninh, theo sau đó cảm giác bên tai có chút ngứa.
Chỉ thấy Tạ Trường Hằng vòng qua Tạ Ninh, vén mái tóc rũ xuống của Quý Niên ra sau tai.
Cơ hồ là nháy mắt, Quý Niên đột nhiên ngồi thẳng.
Tạ Ninh: “...”
Tạ Trường Hằng hoàn toàn là xuất phát từ bản năng, chờ làm xong mới phát giác có chút không ổn, cọ xát đầu ngón tay rồi thu hồi tay.
“Xin lỗi.” Tạ Trường Hằng mở miệng trong sự cứng nhắc.
Hai người đã nhiều năm không gặp, đã sớm xa lạ, không biết nên giao lưu thế nào.
Nhưng nhìn thấy quần áo bị giặt đến bạc màu của Quý Niên thì Tạ Trường Hằng không nhịn được cảm thấy buồn.
Quý Niên đi vùng núi giảng dạy, nên mọi thứ hết sức đơn giản, Tạ Trường Hằng biết anh rất yêu sạch sẽ và thường xuyên thay đổi quần áo.
Trong lúc nhất thời bốn phía lâm vào trầm mặc, ba người đều lúng túng.
Cuối cùng vẫn là thai phụ kết thúc cho lời khai đi tới bảo Quý Niên đi qua thì ba người mới đánh vỡ cục diện bế tắc.
Quý Niên đi qua ghi lời khai, người phụ nữ thấy anh thì nói, “Hôm nay thực sự rất cảm ơn cậu.”
Nói rồi liền khom lưng, Quý Niên nhíu mày, vội đỡ lấy bả vai người phụ nữ.
Thời gian mang thai đừng nói là khom lưng, đến đứng còn phải đỡ bụng mới được. Nếu cong xuống thì miễn bàn có bao nhiêu khó chịu.
Quý Niên cũng có kinh nghiệm nên vội vàng đỡ lấy vai thai phụ nói, “Không có gì, việc nên làm thôi.”
Thai phụ thập phần cảm kích.
Có vài người đang chờ thẩm vấn ngồi ở một bên xem náo nhiệt, trong đó có một nam nhân cười nhạo nói, “Nếu mà cô giữ ví tiền cẩn thận thì có phải là không cần làm phiền người khác không. Có cái ví tiền mà không biết trông coi cho cẩn thận thì còn có thể làm được cái gì?”
Thai phụ vừa nghe, mặt đỏ lên, tràn đầy lúng túng.
Quý Niên mày nhăn lại, nhìn về nam nhân đang móc mỉa người khác kia, “Nếu mà mày có đầu óc thì hẳn là hiện tại không cần ngồi ở đây, thường là người có đầu óc thì sẽ không làm ra những việc mất mặt.”
“Mày...”
Nam nhân kia đột nhiên đứng lên, nháy mắt thu hút ánh nhìn của cảnh sát xung quanh, theo đó lúng túng mở miệng, “Mày nói chuyện gì mà khó nghe thế hả?”
Quý Niên nhìn về phía hắn, ngữ khí lạnh nhạt nói, “Mày cũng biết lời nói khó nghe?”
Nam nhân kia bị nói nghẹn một họng.
“Nếu cô ta cẩn thận thì cũng sẽ không bị trộm.”
Trong mắt Quý Niên ngập tràn khinh thường, đi ngang qua hung hăng dẫm lên chân người nọ một cái.
Quý Niên dùng lực không nhỏ, đem người nọ dẫm “bịch” một tiếng.
Nam nhân kia đau đến nghiến răng, “Mày làm gì, mọi người đều thấy.. mày...”
Quý Niên giương mắt nhìn hắn, “Mọi người thấy gì?”
“Đương nhiên thấy mày dẫm chân tao, mày cố ý, tao nói cho mày...”
Một cảnh sát đem nam nhân ấn xuống, “Nơi công cộng, phiền tuân thủ kỷ luật.”
Nam nhân kia vẻ mặt tức giận, “Tôi chỗ nào không tuân thủ kỷ luật, cô không thấy anh ta dẫm chân tôi?”
Quý Niên nhìn về phía cảnh sát, ngữ khí nhàn nhạt nói, “Tôi không có dẫm hắn.”
“Mày...” Nam nhân vừa mới mở miệng thì bị cảnh sát bên cạnh doạ nuốt trở về.
“Vừa rồi rõ ràng chính là mày dẫm tao.”
Quý Niên, “Tôi chỉ đi đường thôi.”
Nam nhân giận đến khó thở, “Mày...”
“Mày cái gì, tôi chỉ bước đi, nếu cậu thu chân thì sẽ không bị dẫm rồi, có thu chân còn không biết thì còn có thể làm được trò trống gì?”
Quý Niên đem lời của nam nhân kia nói với thai phụ trả về nguyên vẹn.
Sau đó cũng không thèm liếc nhìn nam nhân đi vào phòng cho lời khai.
Thai phụ cảm kích nhìn anh, thu lại ánh mắt rồi ghét bỏ nhìn tên nam nhân kia, “hừ” một tiếng rời đi.
Nam nhân kia bị bỏ lại tức đến đỏ mặt.
Thai phụ hỏi cảnh sát vị trí của Tạ Ninh, tính toán đi qua nói lời cảm ơn.
Tạ Ninh đang nâng cánh tay để Tạ Trường Hằng quan sát miệng vết thương thì thấy thai phụ đỡ eo đi tới.
Tạ Trường Hằng đang ngồi ở ngoài, thấy thai phụ tới thì đứng dậy nhường chỗ.
Rồi tiến về phía bên kia của Tạ Ninh, ôm balo của Quý Niên đang đặt ở ghế dài rồi ngồi xuống.
Thai phụ có chút ngượng ngùng, “Cảm ơn ngài.”
Tạ Trường Hằng không nói gì.
Thai phụ ngồi xuống nhìn cánh tay bôi thuốc đỏ của Tạ Ninh, lời nói mang ngữ khí xin lỗi, “Liên luỵ đến em, thật xin lỗi.”
Tạ Ninh vừa nghe liền nhảy dựng, này có gì mà liên luỵ cơ chứ?
“Không ạ, nên vậy mà.”
Thai phụ nhìn mặt mày Tạ Ninh giống y đúc nam Omega vừa nãy, hai người cũng có tính chất tốt bụng như nhau.
Vừa rồi nam nhân Omega kia thấy cô bị người ta cười nhạo khi dễ cũng giúp đánh trả.
Một câu thô tục cũng không nói ra lại đánh cho quân địch không còn một mảnh.
“Vừa rồi vị tiên sinh kia là cha con nhỉ?”
Tạ Ninh gật gật đầu, “Là ba nhỏ của em ạ.”
Thai phụ vừa nghe liền tiếp tục, “Nhìn hai người lớn lên giống nhau như đúc.”
Tạ Trường Hằng ở một bên nghe xong cong khoé miệng.
“Đây chắc cũng là ba em nhỉ, tướng mạo đều đẹp.”
Cả gia đình đều có giá trị nhan sắc rất cao.
Tạ Ninh nhìn về phía Tạ Trường Hằng, giới thiệu với thai phụ, “Đây là ba lớn của em.”
Không biết vì sao, trường hợp này giống như Tạ Ninh mới là gia trưởng đang khoe khoang hài tử ưu tú nhà mình.
Tạ Ninh ưỡn ngực, nhất thời cũng quên luôn cánh tay đau.
Từ nhỏ hễ có người hỏi về ba mẹ, cậu cũng chỉ trả lời cho có vì cậu biết nếu cậu nói xong thì đối phương nhất định sẽ nói, “Thật xin lỗi, tôi không biết tình huống của cháu, thực xin lỗi.”
Mỗi lần nghe lời như thế thì Tạ Ninh có chút buồn tủi.
Từ nhỏ cậu không cha không mẹ nhưng người khác không biết, người ta chỉ là vô tình hỏi tới, không biết không có tội.
Nhưng mà mỗi lần Tạ Ninh nghe nhắc tới thì trong lòng đều chua xót. Không phải bởi vì cha mẹ không ở bên người mà là cậu chuẩn bị tốt công tác để quên đi nhưng trong cuộc sống lại vô số lần bị người không biết nhắc tới.
Cho dù không muốn làm bạn với cô đơn nên muốn học cách quên đi nhưng cũng không quên được.
Thai phụ cảm kích nhìn Tạ Trường Hằng, “Tiên sinh, ngài giáo dục con trai thật tốt. Cậu ấy vừa nhiệt tình vừa thiện lương. Lúc nãy tôi bị trộm trên đường, chính là con trai ngài đã xông lên chặn lại, phi thường dũng cảm.”
Tạ Trường Hằng nghe xong trong lòng có chút chua xót, duỗi tay xoa xoa đầu con trai.
Tạ Ninh thập phần ưu tú, vô luận là học tập hay đạo đức.
Nhưng thai phụ có nói sai một điều. Lý do Tạ Ninh trở thành người tốt như thế không hề dính dáng gì với người làm cha như hắn.
Hắn bỏ lỡ giai đoạn trưởng thành của Tạ Ninh. Từ khi sinh ra đến giờ hết thảy là chính Tạ Ninh làm được.
Ở trong môi trường khắc khổ khó khăn, có thể dưỡng thành phẩm chất đạo đức tốt đẹp như thế. Chính hắn là cha cũng cảm thấy khâm phục con trai mình.
Tạ Ninh trưởng thành không có người hướng dẫn, không ai nói cho cậu biết thế nào là đúng thế nào là sai, cái gì cậu nên và không nên làm. Mọi thứ đều là chính cậu chậm rãi khám phá.
Không có ai bảo hộ cùng yêu thương.
Tạ Trường Hằng có xem qua tư liệu của Tạ Ninh trong quá khứ, đến bây giờ hắn cũng không dám đọc lại lần thứ hai.
Tạ Ninh lúc còn rất nhỏ đã phải lên núi làm việc, gánh nước. Đó là cái lu nước rất lớn. Omega thân gầy nhom không biết phải đi tới đi lui bao nhiêu lần mới có thể đổ đầy.
Tạ Ninh cũng đến trường ở vùng núi, lúc đó người nhận nuôi còn tính toán không cho cậu đi, nhưng nhờ trưởng thôn biết nên cậu mới có cơ hội đi học.
Mỗi ngày học xong về phải tiếp tục làm việc, luôn ăn không đủ no.
Ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt sinh tồn, lại không dưỡng thành tính cách cực đoan.
Có rất nhiều lối đi sai lầm mà cậu lại chọn được chính xác con đường duy nhất để trưởng thành cho dù tràn ngập bụi gai.
Ở với hai người nhận nuôi suốt ngày chửi rủa cùng mắng nhiếc nhưng khi đi học cậu vẫn chọn học được sự lễ phép và tôn trọng người khác.
Lúc cậu khó khăn không ai đưa tay giúp đỡ nhưng cậu lại trong hoàn cảnh nguy hiểm đưa tay tương trợ.
Tạ Ninh trưởng thành như hiện tại không phải nhờ vào bất kỳ ai, mà bởi vì chính bản thân cậu.
Không ai cho cậu ngọn hải đăng, cậu tự bò lê bò lết để tìm đường. Không ai nói cho cậu đạo lý, cậu liền tự mình thử qua rồi rút ra định nghĩ đúng sai. Cậu chính là tấm gương sáng nhất rồi.
Sở dĩ ưu tú như vậy không nhờ vào bất kỳ ai.
Tạ Trường Hằng xoa đầu Tạ Ninh, đôi mắt sắc bén lúc này trở nên nhu hoà, “Con đã trưởng thành bộ dáng rất đáng khen.”
Câu nói này xuất phát từ tình yêu và sự khâm phục từ người cha không làm tròn chức trách với đứa con trai của mình.
Khoé miệng Tạ Ninh cong lên, mọi người đều khen cậu nên nhất thời có chút ngại.
Giương mắt nhìn Tạ Trường Hằng, “Thật không?”
Thai phụ cười nói tiếp, “Đúng vậy, thực sự rất đáng khen.”
Nói rồi còn sờ em bé trong bụng, “Hy vọng hài tử sau khi sinh cũng có thể lớn lên giống cháu.”
Tạ Ninh lại bị khen đỏ mặt.
Trùng hợp lúc này Quý Niên đã lấy lời khai xong đi tới, đến lượt Tạ Ninh đi.
Quý Niên nhìn balo trong ngực Tạ Trường Hằng, nhất thời không biết mở miệng đòi về như nào.
Hai người đã quá lâu không gặp mặt, đã sớm không còn thân mật như xưa.
Tạ Trường Hằng thấy Quý Niên ra tới thì đứng lên, thân hình cao lớn đứng trước mặt Omega, vô cùng tuấn tú, thành thục. Bộ dáng muốn nói rồi lại thôi.
Thai phụ có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy. Không khí giữa hai người chồng chồng này có chút kỳ lạ.
Cuối cùng Tạ Trường Hằng mở miệng, “Mấy năm nay em sống tốt không?”
Trong giọng nói có chút mất tự nhiên.
Quý Niên mím môi, “Không tệ.”
Theo sau nói: “Anh nhận Tạ Ninh trở về khi nào?”
Tạ Trường Hằng: “Ba năm trước, vốn dĩ muốn báo cho em trước nhưng không gọi được.”
Mới vừa nhận Tạ Ninh thì Tạ Trường Hằng đã gọi Quý Niên rất nhiều lần nhưng không ai nghe máy. Tạ Trường Hằng nghĩ đối phương không muốn nghe điện thoại của mình nên nhờ Mộ Thượng gọi, nhưng vẫn như cũ không ai trả lời. Dãy số vẫn luôn ở ngoài vùng phủ sóng.
Lúc sau điều tra mới biết được Quý Niên lại đi làm giáo viên tình nguyện.
Sở dĩ dùng từ “lại” là vì trước đó Quý Niên đã đi nhiều lần, nhưng mỗi lần đi nhiều nhất cũng chỉ một năm, nhưng lần này lại đi lâu hơn.
Quý Niên mím môi, trong lòng có nhiều tiếc nuối. Nếu anh sớm hoàn thành chương trình dạy thì có lẽ sẽ được bồi nhi tử sớm hai năm.
Nói xong hai người lại rơi vào lúng túng.
Tạ Trường Hằng ho “khụ khụ”, rõ ràng lúc nhìn ảnh chụp của Quý Niên thì nói rất nhiều nhưng hiện tại người ở trước mặt thì lại không nói ra được câu nào.
“Em mới trở về hôm nay sao?”
Balo Quý Niên không nhẹ, bên trong chứa không ít đồ vật, có cả kem đánh răng cùng dụng cụ tẩy rửa.
Quý Niên gật đầu, “Ừm, tàu vừa đến sáng sớm nay.”
“Vậy... hiện tại em có chỗ ở chưa?” Tạ Trường Hằng cẩn thận hỏi.
Chỉ cần đối phương nói không có chỗ thì hắn sẽ mời người về nhà
Quý Niên mở miệng, “Có, tôi về ký túc xá trường.”
Ý tưởng trong lòng thất bại, Tạ Trường Hằng nhất thời không biết nói gì.
Quý Niên là giảng viên đại học, trường sẽ có ký túc xá cho anh.
Tạ Ninh khai xong, ăn trộm cũng từ phòng thẩm vấn đi ra.
Vẻ mặt tên trộm căm hận nhìn Quý Niên cùng Tạ Ninh, đột nhiên cảm nhận được tầm mắt sắc bén dừng ở trên người hắn.
Ăn trộm nhìn lại, chỉ thấy một Alpha cao lớn đang nhìn mình.
Ăn trộm nháy mắt cả người cứng đờ, nam nhân trước mặt là Alpha cao cấp, ở xã hội có địa vị rất cao. Đây tuyệt đối không phải người đơn giản.
Vốn dĩ còn ở trong phòng thẩm vấn kêu gào, “Có biết ba tôi là ai không” thì bây giờ không còn khí thế.
Nam nhân này phỏng chừng chính là ông chủ lớn của tên tiểu bạch kiểm kia.
Ánh mắt Tạ trường Hằng sắc bén nhìn ăn trộm, giống như muốn đào ra cái lỗ trên người hắn.
Tạ Ninh bị thương cánh tay còn tên trộm dường như không có bị thương nghiêm trọng trừ vài vết xước trên mặt do Quý Niên dẫm lên.
Tạ Trường Hằng càng nhìn càng không hài lòng, tên trộm kia cũng càng lúc càng sợ hãi.
Hắn tháng này đã gây sự, ba hắn cắt tiền tiêu vặt nhưng có vài tên cẩu bằng hữu gọi hắn ra ngoài. Trên người không có tiền còn chơi cái rắm gì. Không biết xấu hổ hay sao mà chơi.
Thấy thai phụ ở trên đường mua đồ, hắn mới nổi tâm tư.
Ai biết hôm nay cũng gặp xui xẻo, gặp hai tên thích xen vào chuyện người khác. Một tên tiểu bạch kiểm ở sau lưng người đàn ông kia, vừa nhìn liền thấy không tốt.
Bởi vì hắn là vị thành niên, nhiều nhất cũng chỉ đi Trung tâm cải tạo thiếu niên ngồi xổm mấy tháng. HIện tại trước mắt chính là không đắc tội nam nhân này.
Nhưng mà trời không toại lòng người, trong chốc lát thấy một nam nhân lùn mập mang theo cái túi tiền kẹp dưới nách đao to búa lớn đi đến.
“Con trai tôi đâu? Hôm nay tôi muốn nhìn xem ai hại con trai tôi!”
Ăn trộm: “...”
Tạ Ninh đứng một bên, nam nhân nhíu mày, “Là mày, tên nhãi ranh, cha mẹ mày đang làm gì, đi làm ở đâu?”
Nam nhân vừa nói liền duỗi cánh tay thô béo nắm lấy cổ áo Tạ Ninh.
Ngay sau đó bị cánh tay rắn chắc chặn lại.
Ánh mắt Tạ Trường Hằng đầy lạnh lẽo nhìn phía lão ta, “Tôi là cha của cậu nhóc.”
Nữ cảnh sát thấy Tạ Ninh vẫn là học sinh nên đem cậu cùng thai phụ tới phòng nghỉ, Quý Niên không đi theo mà đứng ở bên người Tạ Trường Hằng, khuôn mặt nghiêm túc nhìn tên đàn ông béo ịch trước mắt. Vừa tiến vào mở mồm là chửi rủa.
Tạ Ninh bị đưa tới phòng nghỉ ăn không ngồi rồi cùng thai phụ hàn huyên trong chốc lát. Cũng biết chồng của thai phụ làm ở nơi khác đang trở về.
Lúc này điện thoại của Tạ Ninh reo lên, là tiếng chuông báo video từ Cố Hành Chu.
Tạ Ninh nháy mắt nhớ tới tờ giấy tỏ tình viết ở cửa hàng hoa.
Hạnh phúc bấm kết nối.
Điện thoại vừa kết nối thì Cố Hành Chu liền thấy bảo bối anh ngày nhớ đêm mong.
Nhưng nháy mắt thấy Tạ Ninh, đôi mắt đào hoa lập tức tối sầm.
Chỉ thấy Omega đối diện mắt hồng mũi đỏ, giống như thỏ con bị bắt nạt. Chính là vừa mới khóc.
Cố Hành Chu âm thanh lạnh băng, ánh mắt nhìn thẳng Tạ Ninh, “Ai bắt nạt em?”
“Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Một bên nữ cảnh sát nhiệt tình duỗi tay đưa cho Tạ Ninh cùng Quý Niên một ít khăn giấy.
Biết đến hai người này đều là hăng hái làm việc nghĩa, giúp đỡ thai phụ bắt trộm tới lấy lời khai. Nếu mà không biết... Còn tưởng hai người là tội phạm vào cục cảnh sát sám hối.
“Không sao rồi...” Quý Niên lắc đầu nhận khăn giấy, “Cảm ơn đồng chí.”
Nữ cảnh sát kia đỏ mặt, “Không có gì, không có gì, đủ chưa? Vẫn còn nữa.”
Quý Niên cầm khăn giấy gật đầu với cô, “Đủ rồi, cảm ơn.”
Nói rồi cúi đầu, cần giấy lau mũi của Tạ Ninh, ánh mắt ôn nhu, âm thanh mềm mại, “Xì nào.”
Tạ Ninh khóc uỷ khuất, nước mắt nước mũi đều tràn ra, cảm thấy khó chịu, liền “xì” một cái vào giấy Quý Niên cầm.
Quý Niên giúp Tạ Ninh lau nước mũi xong, lại lấy giấy lau khuôn mặt khóc đến đỏ bừng của cậu.
“Anh thật nhiệt tình.” Nữ cảnh sát ở bên cạnh nói.
Quý Niên gật đầu, “Hằn là.”
Người vừa tới, nữ cảnh sát cho rằng hai người là cha con nhưng người nam nhân lại nói không phải.
Nữ cảnh sát mím môi hỏi, “Anh năm nay bao tuổi rồi, đã kết hôn chưa?”
Quý Niên đang ôm Tạ Ninh nhìn về phía nữ cảnh sát với đầy nghi hoặc, “Tôi sao?”
Nữ xảnh sát gật đầu.
Quý Niên thành thật nói: “Tôi năm nay 43 tuổi, hiện tại không có kết hôn nhưng có chồng trước và một con trai.”
Nữ cảnh sát: “!!!”
Một vài nữ cảnh sát khác đang lắng tai nghe cũng kinh ngạc.
“Anh 43?!”
Quý Niên gật đầu, nhìn nữ cảnh sát trẻ tuổi trước mặt nói, “Cô có thể gọi tôi là chú.”
Nữ cảnh sát: “...”
Tôi là muốn cùng anh hẹn hò, không nghĩ tới anh lại muốn làm chú tôi.
Ý nghĩ hẹn hò đánh mất, nữ cảnh sát thở dài, nhìn Quý Niên định rời đi.
Omega lớn lên nhìn đẹp như thế, lại có chồng cũ.
Nhưng mà vừa quay người liền thấy Tạ Trường Hằng quần áo không chỉnh tề đứng cách đó không xa.
Nam nhân vì vội vàng chạy tới nên có chút chật vật. Tóc tai bình thường luôn vuốt keo thẳng thớm thì giờ này hỗn loạn, tóc rũ trên trán. Áo sơ mi cũng gài sai nút, trên vạt áo cái ngắn cái dài, thế nên cơ bắp trên ngực đều lộ ra.
Nữ cảnh sát nhíu mày, phía sau còn có Omega, vội tiến lên nói: “Tiên sinh, đây là nơi công cộng. Vui lòng chú ý hình tượng, phiền ngài đến phòng nghỉ chỉnh lại trang phục.”
Tạ Ninh trong lúc nhất thời vì khóc mà đôi mắt có chút đau. Quý Niên hiện tại trong mắt chỉ có con trai, căn bản không chú ý đến ai tiến vào cục cách sát.
Quý Niên nhìn Tạ Ninh đau lòng nói: “Khi còn nhỏ thường xuyên ăn không đủ no sao?”
Tạ Ninh gật đầu, “Bọn họ bắt con làm việc nhưng không cho con ăn cơm. Con chỉ có thể nửa đêm lén xuống ruộng nhổ củ cải gặm.”
Nói rồi Tạ Ninh nghĩ tới củ cải có vị ngọt lúc đó, “Nhưng... nhưng ăn cũng khá ngon.”
Quý Niên nghe xong nhất thời không biết nên khóc hay cười, nhưng càng nghĩ càng khổ sở. Con trai anh vốn không cần phải chịu cực không cần phải chịu uỷ khuất như thế.
Con trai anh vốn sinh ra có thể cơm áo vô lo, được người nâng trong bàn tay mà lớn. Ai biết được thế nào thậm chí còn không có cơm ăn, chỉ có thể nửa đêm xuống ruộng nhổ củ cải mà ăn.
Quý Niên: “Hiện tại con sống ở đâu?”
Tạ Ninh: “Con sống với ba lớn.”
Quý Niên nghe xong mím môi: “Ba lớn đối với con tốt không?”
Tạ Ninh đầu tiên là tự hỏi trong chốc lát, mới vừa nhận về thì Tạ Trường Hằng luôn bay trên trời, quanh năm suốt tháng không gặp được mấy lần, hiện tại tốt hơn rất nhiều, cuối cùng nói: “Khá tốt.”
Câu này của Tạ Ninh chính là lời thật, Tạ Trường Hằng khi cậu về trễ cũng gọi xác nhận cậu bình an, dạy cậu dùng máy tính, có nữ nhân xinh đẹp đến cũng không nhìn, đảm bảo cậu không chịu uỷ khuất.
“Tiên sinh, ngài có đang nghe tôi nói chuyện không, tiên sinh?'
Tạ Trường Hằng đứng sững sờ tại chỗ, nhìn cha con hai người đang ngồi trên ghế tại hành lang.
Cuối cùng vẫn là Tạ Ninh chú ý đến hắn, “Ba lớn.”
Quý Niên nháy mắt thân hình cứng đờ, quay đầu nhìn lại. Làm giáo viên ngày thường hành sự tác phong không chút cẩu thả, lúc này nhìn thấy Tạ Trường Hằng ăn mặc lố bịch, anh nhíu mày.
Vốn tính toán không nói chuyện nhưng cuối cùng không nhịn được, “Anh làm sao mà ăn mặc thành như thế?”
Tạ Trường Hằng lúc này mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn cách thức mình ăn mặc, xác thực có chút đau đầu.
Vội vàng nói với tài xế, “Cậu trở về lấy giúp tôi bộ quần áo.”
Theo sao nhìn Quý Niên cùng Tạ Ninh rồi mới tiến vào phòng nghỉ chờ.
Quý Niên sau khi nói xong thì liền quay đi không nhìn hắn nữa, hai người năm đó cũng coi như tan rã không vui.
Chờ tài xế vội vàng cầm quần áo trở lại, Tạ Trường Hằng thay quần áo xong mới đi ra.
Tạ Ninh có thể cảm nhận được không khí xấu hổ giữa hai người.
Trong lúc nhất thời như bánh mì kẹp thịt, không biết nên nói gì.
Cuối cùng chỉ có thể vỗ vỗ cái ghế trông không bên cạnh rồi nhìn về phía Tạ Trường Hằng.
Ba tới ngồi đi nè.
Tạ Trường Hằng cất bước đi qua ngồi xuống.
Mặt mày sắc bén đảo qua cánh tay với mảng thuốc đỏ trên cánh tay Tạ Ninh, “Đau không?”
Vừa mới bắt đầu thì rất đau nhưng vừa rồi lực chú ý chỉ ở trên người Quý Niên nên không để ý vết thương, hiện tại Tạ Trường Hằng nhắc tới thì mới cảm thấy... có chút đau.
Tạ Trường Hằng cùng Quý Niên đều dừng mắt trên cánh tay bị thương của Tạ Ninh.
Tạ Ninh trong lúc nhất thời không quen ánh nhìn chăm chú như này, vội xua xua tay, “Đã bôi thuốc rồi, không đau.”
Bởi vì là trầy da, lại là mùa hè nên nếu băng gạc sẽ khiến vết thương lâu khỏi, cho nên nữ cảnh sát chỉ bôi thuốc đỏ và tiêu độc.
Không phải trọng thương, chỉ là do thuốc đỏ bôi lên nhìn có chút doạ người.
Tóc Quý Niên có chút dài, có thể che hoàn toàn phần cổ trắng nõn.
Anh cúi đầu nhìn vết thương của Tạ Ninh, tóc dài cũng tuỳ ý rơi xuống.
Tạ Trường Hằng ở bên cạnh nhìn.
Đã thật lâu hắn không nhìn thấy Quý Niên.
Khí chất trên người anh không đổi, ngoại hình thì thay đổi không ít. Trước kia Quý Niên bất luận là khi còn đi học hay vào xã hội đi dạy học thì cũng không để tóc dài.
Anh sợ học sinh bắt chước kiểu tóc của mình mà không tuân thủ nội quy trường học, vì vậy luôn cắt tóc gọn gàng trước khi ra ngoài.
Nhưng mà hiện tại cả người Quý Niên có điểm bất đồng.
Hắn biết Quý Niên đi vùng núi làm giáo viên, có thể nói lựa chọn này là bất đắc dĩ.
Nhìn kỹ thì sẽ thấy đuôi tóc của Quý Niên có chút so le không đồng đều.
Tựa như... bị chó gặm...
Phỏng chừng là anh soi gương rồi tự cắt tóc nên không được đẹp.
Quý Niên chăm chú nhìn cánh tay Tạ Ninh, theo sau đó cảm giác bên tai có chút ngứa.
Chỉ thấy Tạ Trường Hằng vòng qua Tạ Ninh, vén mái tóc rũ xuống của Quý Niên ra sau tai.
Cơ hồ là nháy mắt, Quý Niên đột nhiên ngồi thẳng.
Tạ Ninh: “...”
Tạ Trường Hằng hoàn toàn là xuất phát từ bản năng, chờ làm xong mới phát giác có chút không ổn, cọ xát đầu ngón tay rồi thu hồi tay.
“Xin lỗi.” Tạ Trường Hằng mở miệng trong sự cứng nhắc.
Hai người đã nhiều năm không gặp, đã sớm xa lạ, không biết nên giao lưu thế nào.
Nhưng nhìn thấy quần áo bị giặt đến bạc màu của Quý Niên thì Tạ Trường Hằng không nhịn được cảm thấy buồn.
Quý Niên đi vùng núi giảng dạy, nên mọi thứ hết sức đơn giản, Tạ Trường Hằng biết anh rất yêu sạch sẽ và thường xuyên thay đổi quần áo.
Trong lúc nhất thời bốn phía lâm vào trầm mặc, ba người đều lúng túng.
Cuối cùng vẫn là thai phụ kết thúc cho lời khai đi tới bảo Quý Niên đi qua thì ba người mới đánh vỡ cục diện bế tắc.
Quý Niên đi qua ghi lời khai, người phụ nữ thấy anh thì nói, “Hôm nay thực sự rất cảm ơn cậu.”
Nói rồi liền khom lưng, Quý Niên nhíu mày, vội đỡ lấy bả vai người phụ nữ.
Thời gian mang thai đừng nói là khom lưng, đến đứng còn phải đỡ bụng mới được. Nếu cong xuống thì miễn bàn có bao nhiêu khó chịu.
Quý Niên cũng có kinh nghiệm nên vội vàng đỡ lấy vai thai phụ nói, “Không có gì, việc nên làm thôi.”
Thai phụ thập phần cảm kích.
Có vài người đang chờ thẩm vấn ngồi ở một bên xem náo nhiệt, trong đó có một nam nhân cười nhạo nói, “Nếu mà cô giữ ví tiền cẩn thận thì có phải là không cần làm phiền người khác không. Có cái ví tiền mà không biết trông coi cho cẩn thận thì còn có thể làm được cái gì?”
Thai phụ vừa nghe, mặt đỏ lên, tràn đầy lúng túng.
Quý Niên mày nhăn lại, nhìn về nam nhân đang móc mỉa người khác kia, “Nếu mà mày có đầu óc thì hẳn là hiện tại không cần ngồi ở đây, thường là người có đầu óc thì sẽ không làm ra những việc mất mặt.”
“Mày...”
Nam nhân kia đột nhiên đứng lên, nháy mắt thu hút ánh nhìn của cảnh sát xung quanh, theo đó lúng túng mở miệng, “Mày nói chuyện gì mà khó nghe thế hả?”
Quý Niên nhìn về phía hắn, ngữ khí lạnh nhạt nói, “Mày cũng biết lời nói khó nghe?”
Nam nhân kia bị nói nghẹn một họng.
“Nếu cô ta cẩn thận thì cũng sẽ không bị trộm.”
Trong mắt Quý Niên ngập tràn khinh thường, đi ngang qua hung hăng dẫm lên chân người nọ một cái.
Quý Niên dùng lực không nhỏ, đem người nọ dẫm “bịch” một tiếng.
Nam nhân kia đau đến nghiến răng, “Mày làm gì, mọi người đều thấy.. mày...”
Quý Niên giương mắt nhìn hắn, “Mọi người thấy gì?”
“Đương nhiên thấy mày dẫm chân tao, mày cố ý, tao nói cho mày...”
Một cảnh sát đem nam nhân ấn xuống, “Nơi công cộng, phiền tuân thủ kỷ luật.”
Nam nhân kia vẻ mặt tức giận, “Tôi chỗ nào không tuân thủ kỷ luật, cô không thấy anh ta dẫm chân tôi?”
Quý Niên nhìn về phía cảnh sát, ngữ khí nhàn nhạt nói, “Tôi không có dẫm hắn.”
“Mày...” Nam nhân vừa mới mở miệng thì bị cảnh sát bên cạnh doạ nuốt trở về.
“Vừa rồi rõ ràng chính là mày dẫm tao.”
Quý Niên, “Tôi chỉ đi đường thôi.”
Nam nhân giận đến khó thở, “Mày...”
“Mày cái gì, tôi chỉ bước đi, nếu cậu thu chân thì sẽ không bị dẫm rồi, có thu chân còn không biết thì còn có thể làm được trò trống gì?”
Quý Niên đem lời của nam nhân kia nói với thai phụ trả về nguyên vẹn.
Sau đó cũng không thèm liếc nhìn nam nhân đi vào phòng cho lời khai.
Thai phụ cảm kích nhìn anh, thu lại ánh mắt rồi ghét bỏ nhìn tên nam nhân kia, “hừ” một tiếng rời đi.
Nam nhân kia bị bỏ lại tức đến đỏ mặt.
Thai phụ hỏi cảnh sát vị trí của Tạ Ninh, tính toán đi qua nói lời cảm ơn.
Tạ Ninh đang nâng cánh tay để Tạ Trường Hằng quan sát miệng vết thương thì thấy thai phụ đỡ eo đi tới.
Tạ Trường Hằng đang ngồi ở ngoài, thấy thai phụ tới thì đứng dậy nhường chỗ.
Rồi tiến về phía bên kia của Tạ Ninh, ôm balo của Quý Niên đang đặt ở ghế dài rồi ngồi xuống.
Thai phụ có chút ngượng ngùng, “Cảm ơn ngài.”
Tạ Trường Hằng không nói gì.
Thai phụ ngồi xuống nhìn cánh tay bôi thuốc đỏ của Tạ Ninh, lời nói mang ngữ khí xin lỗi, “Liên luỵ đến em, thật xin lỗi.”
Tạ Ninh vừa nghe liền nhảy dựng, này có gì mà liên luỵ cơ chứ?
“Không ạ, nên vậy mà.”
Thai phụ nhìn mặt mày Tạ Ninh giống y đúc nam Omega vừa nãy, hai người cũng có tính chất tốt bụng như nhau.
Vừa rồi nam nhân Omega kia thấy cô bị người ta cười nhạo khi dễ cũng giúp đánh trả.
Một câu thô tục cũng không nói ra lại đánh cho quân địch không còn một mảnh.
“Vừa rồi vị tiên sinh kia là cha con nhỉ?”
Tạ Ninh gật gật đầu, “Là ba nhỏ của em ạ.”
Thai phụ vừa nghe liền tiếp tục, “Nhìn hai người lớn lên giống nhau như đúc.”
Tạ Trường Hằng ở một bên nghe xong cong khoé miệng.
“Đây chắc cũng là ba em nhỉ, tướng mạo đều đẹp.”
Cả gia đình đều có giá trị nhan sắc rất cao.
Tạ Ninh nhìn về phía Tạ Trường Hằng, giới thiệu với thai phụ, “Đây là ba lớn của em.”
Không biết vì sao, trường hợp này giống như Tạ Ninh mới là gia trưởng đang khoe khoang hài tử ưu tú nhà mình.
Tạ Ninh ưỡn ngực, nhất thời cũng quên luôn cánh tay đau.
Từ nhỏ hễ có người hỏi về ba mẹ, cậu cũng chỉ trả lời cho có vì cậu biết nếu cậu nói xong thì đối phương nhất định sẽ nói, “Thật xin lỗi, tôi không biết tình huống của cháu, thực xin lỗi.”
Mỗi lần nghe lời như thế thì Tạ Ninh có chút buồn tủi.
Từ nhỏ cậu không cha không mẹ nhưng người khác không biết, người ta chỉ là vô tình hỏi tới, không biết không có tội.
Nhưng mà mỗi lần Tạ Ninh nghe nhắc tới thì trong lòng đều chua xót. Không phải bởi vì cha mẹ không ở bên người mà là cậu chuẩn bị tốt công tác để quên đi nhưng trong cuộc sống lại vô số lần bị người không biết nhắc tới.
Cho dù không muốn làm bạn với cô đơn nên muốn học cách quên đi nhưng cũng không quên được.
Thai phụ cảm kích nhìn Tạ Trường Hằng, “Tiên sinh, ngài giáo dục con trai thật tốt. Cậu ấy vừa nhiệt tình vừa thiện lương. Lúc nãy tôi bị trộm trên đường, chính là con trai ngài đã xông lên chặn lại, phi thường dũng cảm.”
Tạ Trường Hằng nghe xong trong lòng có chút chua xót, duỗi tay xoa xoa đầu con trai.
Tạ Ninh thập phần ưu tú, vô luận là học tập hay đạo đức.
Nhưng thai phụ có nói sai một điều. Lý do Tạ Ninh trở thành người tốt như thế không hề dính dáng gì với người làm cha như hắn.
Hắn bỏ lỡ giai đoạn trưởng thành của Tạ Ninh. Từ khi sinh ra đến giờ hết thảy là chính Tạ Ninh làm được.
Ở trong môi trường khắc khổ khó khăn, có thể dưỡng thành phẩm chất đạo đức tốt đẹp như thế. Chính hắn là cha cũng cảm thấy khâm phục con trai mình.
Tạ Ninh trưởng thành không có người hướng dẫn, không ai nói cho cậu biết thế nào là đúng thế nào là sai, cái gì cậu nên và không nên làm. Mọi thứ đều là chính cậu chậm rãi khám phá.
Không có ai bảo hộ cùng yêu thương.
Tạ Trường Hằng có xem qua tư liệu của Tạ Ninh trong quá khứ, đến bây giờ hắn cũng không dám đọc lại lần thứ hai.
Tạ Ninh lúc còn rất nhỏ đã phải lên núi làm việc, gánh nước. Đó là cái lu nước rất lớn. Omega thân gầy nhom không biết phải đi tới đi lui bao nhiêu lần mới có thể đổ đầy.
Tạ Ninh cũng đến trường ở vùng núi, lúc đó người nhận nuôi còn tính toán không cho cậu đi, nhưng nhờ trưởng thôn biết nên cậu mới có cơ hội đi học.
Mỗi ngày học xong về phải tiếp tục làm việc, luôn ăn không đủ no.
Ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt sinh tồn, lại không dưỡng thành tính cách cực đoan.
Có rất nhiều lối đi sai lầm mà cậu lại chọn được chính xác con đường duy nhất để trưởng thành cho dù tràn ngập bụi gai.
Ở với hai người nhận nuôi suốt ngày chửi rủa cùng mắng nhiếc nhưng khi đi học cậu vẫn chọn học được sự lễ phép và tôn trọng người khác.
Lúc cậu khó khăn không ai đưa tay giúp đỡ nhưng cậu lại trong hoàn cảnh nguy hiểm đưa tay tương trợ.
Tạ Ninh trưởng thành như hiện tại không phải nhờ vào bất kỳ ai, mà bởi vì chính bản thân cậu.
Không ai cho cậu ngọn hải đăng, cậu tự bò lê bò lết để tìm đường. Không ai nói cho cậu đạo lý, cậu liền tự mình thử qua rồi rút ra định nghĩ đúng sai. Cậu chính là tấm gương sáng nhất rồi.
Sở dĩ ưu tú như vậy không nhờ vào bất kỳ ai.
Tạ Trường Hằng xoa đầu Tạ Ninh, đôi mắt sắc bén lúc này trở nên nhu hoà, “Con đã trưởng thành bộ dáng rất đáng khen.”
Câu nói này xuất phát từ tình yêu và sự khâm phục từ người cha không làm tròn chức trách với đứa con trai của mình.
Khoé miệng Tạ Ninh cong lên, mọi người đều khen cậu nên nhất thời có chút ngại.
Giương mắt nhìn Tạ Trường Hằng, “Thật không?”
Thai phụ cười nói tiếp, “Đúng vậy, thực sự rất đáng khen.”
Nói rồi còn sờ em bé trong bụng, “Hy vọng hài tử sau khi sinh cũng có thể lớn lên giống cháu.”
Tạ Ninh lại bị khen đỏ mặt.
Trùng hợp lúc này Quý Niên đã lấy lời khai xong đi tới, đến lượt Tạ Ninh đi.
Quý Niên nhìn balo trong ngực Tạ Trường Hằng, nhất thời không biết mở miệng đòi về như nào.
Hai người đã quá lâu không gặp mặt, đã sớm không còn thân mật như xưa.
Tạ Trường Hằng thấy Quý Niên ra tới thì đứng lên, thân hình cao lớn đứng trước mặt Omega, vô cùng tuấn tú, thành thục. Bộ dáng muốn nói rồi lại thôi.
Thai phụ có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy. Không khí giữa hai người chồng chồng này có chút kỳ lạ.
Cuối cùng Tạ Trường Hằng mở miệng, “Mấy năm nay em sống tốt không?”
Trong giọng nói có chút mất tự nhiên.
Quý Niên mím môi, “Không tệ.”
Theo sau nói: “Anh nhận Tạ Ninh trở về khi nào?”
Tạ Trường Hằng: “Ba năm trước, vốn dĩ muốn báo cho em trước nhưng không gọi được.”
Mới vừa nhận Tạ Ninh thì Tạ Trường Hằng đã gọi Quý Niên rất nhiều lần nhưng không ai nghe máy. Tạ Trường Hằng nghĩ đối phương không muốn nghe điện thoại của mình nên nhờ Mộ Thượng gọi, nhưng vẫn như cũ không ai trả lời. Dãy số vẫn luôn ở ngoài vùng phủ sóng.
Lúc sau điều tra mới biết được Quý Niên lại đi làm giáo viên tình nguyện.
Sở dĩ dùng từ “lại” là vì trước đó Quý Niên đã đi nhiều lần, nhưng mỗi lần đi nhiều nhất cũng chỉ một năm, nhưng lần này lại đi lâu hơn.
Quý Niên mím môi, trong lòng có nhiều tiếc nuối. Nếu anh sớm hoàn thành chương trình dạy thì có lẽ sẽ được bồi nhi tử sớm hai năm.
Nói xong hai người lại rơi vào lúng túng.
Tạ Trường Hằng ho “khụ khụ”, rõ ràng lúc nhìn ảnh chụp của Quý Niên thì nói rất nhiều nhưng hiện tại người ở trước mặt thì lại không nói ra được câu nào.
“Em mới trở về hôm nay sao?”
Balo Quý Niên không nhẹ, bên trong chứa không ít đồ vật, có cả kem đánh răng cùng dụng cụ tẩy rửa.
Quý Niên gật đầu, “Ừm, tàu vừa đến sáng sớm nay.”
“Vậy... hiện tại em có chỗ ở chưa?” Tạ Trường Hằng cẩn thận hỏi.
Chỉ cần đối phương nói không có chỗ thì hắn sẽ mời người về nhà
Quý Niên mở miệng, “Có, tôi về ký túc xá trường.”
Ý tưởng trong lòng thất bại, Tạ Trường Hằng nhất thời không biết nói gì.
Quý Niên là giảng viên đại học, trường sẽ có ký túc xá cho anh.
Tạ Ninh khai xong, ăn trộm cũng từ phòng thẩm vấn đi ra.
Vẻ mặt tên trộm căm hận nhìn Quý Niên cùng Tạ Ninh, đột nhiên cảm nhận được tầm mắt sắc bén dừng ở trên người hắn.
Ăn trộm nhìn lại, chỉ thấy một Alpha cao lớn đang nhìn mình.
Ăn trộm nháy mắt cả người cứng đờ, nam nhân trước mặt là Alpha cao cấp, ở xã hội có địa vị rất cao. Đây tuyệt đối không phải người đơn giản.
Vốn dĩ còn ở trong phòng thẩm vấn kêu gào, “Có biết ba tôi là ai không” thì bây giờ không còn khí thế.
Nam nhân này phỏng chừng chính là ông chủ lớn của tên tiểu bạch kiểm kia.
Ánh mắt Tạ trường Hằng sắc bén nhìn ăn trộm, giống như muốn đào ra cái lỗ trên người hắn.
Tạ Ninh bị thương cánh tay còn tên trộm dường như không có bị thương nghiêm trọng trừ vài vết xước trên mặt do Quý Niên dẫm lên.
Tạ Trường Hằng càng nhìn càng không hài lòng, tên trộm kia cũng càng lúc càng sợ hãi.
Hắn tháng này đã gây sự, ba hắn cắt tiền tiêu vặt nhưng có vài tên cẩu bằng hữu gọi hắn ra ngoài. Trên người không có tiền còn chơi cái rắm gì. Không biết xấu hổ hay sao mà chơi.
Thấy thai phụ ở trên đường mua đồ, hắn mới nổi tâm tư.
Ai biết hôm nay cũng gặp xui xẻo, gặp hai tên thích xen vào chuyện người khác. Một tên tiểu bạch kiểm ở sau lưng người đàn ông kia, vừa nhìn liền thấy không tốt.
Bởi vì hắn là vị thành niên, nhiều nhất cũng chỉ đi Trung tâm cải tạo thiếu niên ngồi xổm mấy tháng. HIện tại trước mắt chính là không đắc tội nam nhân này.
Nhưng mà trời không toại lòng người, trong chốc lát thấy một nam nhân lùn mập mang theo cái túi tiền kẹp dưới nách đao to búa lớn đi đến.
“Con trai tôi đâu? Hôm nay tôi muốn nhìn xem ai hại con trai tôi!”
Ăn trộm: “...”
Tạ Ninh đứng một bên, nam nhân nhíu mày, “Là mày, tên nhãi ranh, cha mẹ mày đang làm gì, đi làm ở đâu?”
Nam nhân vừa nói liền duỗi cánh tay thô béo nắm lấy cổ áo Tạ Ninh.
Ngay sau đó bị cánh tay rắn chắc chặn lại.
Ánh mắt Tạ Trường Hằng đầy lạnh lẽo nhìn phía lão ta, “Tôi là cha của cậu nhóc.”
Nữ cảnh sát thấy Tạ Ninh vẫn là học sinh nên đem cậu cùng thai phụ tới phòng nghỉ, Quý Niên không đi theo mà đứng ở bên người Tạ Trường Hằng, khuôn mặt nghiêm túc nhìn tên đàn ông béo ịch trước mắt. Vừa tiến vào mở mồm là chửi rủa.
Tạ Ninh bị đưa tới phòng nghỉ ăn không ngồi rồi cùng thai phụ hàn huyên trong chốc lát. Cũng biết chồng của thai phụ làm ở nơi khác đang trở về.
Lúc này điện thoại của Tạ Ninh reo lên, là tiếng chuông báo video từ Cố Hành Chu.
Tạ Ninh nháy mắt nhớ tới tờ giấy tỏ tình viết ở cửa hàng hoa.
Hạnh phúc bấm kết nối.
Điện thoại vừa kết nối thì Cố Hành Chu liền thấy bảo bối anh ngày nhớ đêm mong.
Nhưng nháy mắt thấy Tạ Ninh, đôi mắt đào hoa lập tức tối sầm.
Chỉ thấy Omega đối diện mắt hồng mũi đỏ, giống như thỏ con bị bắt nạt. Chính là vừa mới khóc.
Cố Hành Chu âm thanh lạnh băng, ánh mắt nhìn thẳng Tạ Ninh, “Ai bắt nạt em?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.