Xuyên Thành Hào Môn Pháo Hôi O
Chương 60: Cẩu nam nhân không xứng uống nước!
La Bặc Hoa Thỏ Tử
17/07/2024
Tạ Ninh cầm bình nước đứng ngốc lăng tại chỗ, trong lúc nhất thời không thể tin vào những gì mình nghe được.
Cậu cũng biết Cố Hành Chu đại diện cho khối mười hai đi phát biểu tại đại hội chào đón học sinh mới.
Rốt cuộc thì năm nào cũng là anh.
Tạ Ninh kinh ngạc một lát, rồi nhìn học sinh lớp mười bên cạnh hỏi: “Cố học trưởng các bạn nói là Cố Hành Chu sao?”
Học sinh lớp mười nghe được câu hỏi liền có chút ngoài ý muốn, sau đó nói: “Đúng vậy, ở đại hội đón người mới hôm nay, đại biểu cho khối mười hai đọc diễn văn là Cố Hành Chu Cố học trưởng đó.”
Tạ Ninh: “...”
“Về chuyện hôn môi là sao?”
Học sinh khối mười nghi hoặc nhìn Tạ Ninh một cái, Dư Hải cao trung mặc đồng phục thống nhất, từ khối mười đến mười hai đều một mẫu, cùng màu.
Căn bản không nhìn ra được là học sinh khối nào.
Nhưng mà Cố Hành Chu ở đại hội đón người mới phát ngôn gây sốc, không nghĩ còn có người không biết.
Học sinh khối mười và mười một đều tham gia, còn mười hai thì không đi nhưng trên diễn đàn có đăng bài với nhiệt độ cao.
Tạ Ninh lớn lên trắng nõn sạch sẽ, nhìn qua cho người ta cảm giác thoải mái.
Người bạn học khối mười kia nghi ngờ trong chốc lát liền kiên nhẫn giải thích tình huống cho Tạ Ninh.
Tạ Ninh cơ hồ là hoá đá trước những câu giải thích của người kia.
“Trên diễn đàn cũng có, nếu muốn ăn dưa nữa thì liền lên diễn đàn trường tìm đi. Đó là chủ đề nóng nhất hôm nay.”
Nhớ tới ánh mắt kỳ kỳ quái quái nhìn mình của các bạn học, cùng ngón tay cái của bạn trong lớp. Sau khi nghe sự tình ở đại hội xong thì mọi nghi vấn đề được giải đáp.
Nhìn Cố Hành Chu với phong cách nổi bật trên sân.
Lại nhìn chai nước trong tay mình.
Tạ Ninh đi đến kết luận.
Cẩu nam nhân không xứng uống nước.
Theo đó liền đỏ mặt mở nắp bình nước mua cho Cố Hành Chu.
Uống một ngụm lớn.
Thậm chí hôm nay dù có uống căng đến bể bụng hay dạ dày chỉ toàn chứa nước thì cũng sẽ không cho Cố Hành Chu ngụm nào.
Trận đấu kết thúc, Cố Hành Chu nhìn thấy Tạ Ninh ở bên ngoài sân.
Chỉ thấy Omega đứng trong đám người, cầm bình nước, nét mặt phẫn hận, từng ngụm uống hết.
Cố Hành Chu thấy, lập tức đi đến chỗ Tạ Ninh.
Tạ Ninh đang uống nước liền thấy Cố Hành Chu đi qua hướng này. Sợ tới mức nước chưa kịp uống, còn ngậm một miệng khiến hai má phồng lên quay đầu chạy đi.
Nghe Cố Hành Chu lớn mật gây chuyện ở đại hội đón người mới, Tạ Ninh hận không thể tìm cái đường hầm bò đi.
Giờ thì tốt rồi!
Cả trường đều biết hai người bọn họ hôm qua hôn môi!
Hiện tại mà không chạy lẹ, Cố Hành Chu lại đây, thì cậu phải tiếp thu ánh mắt rửa tội từ tứ phía.
Nhưng mà Tạ Ninh mới ra khỏi sân vài bước đã bị Cố Hành Chu đuổi theo.
Cố Hành Chu lôi kéo tay không cầm nước của Tạ Ninh: “Vì sao lại chạy?”
Tạ Ninh mở đôi mắt hạnh tròn xoe lên án nhìn Cố Hành Chu.
Dường như muốn nói anh còn có mặt mũi hỏi.
Tạ Ninh đem nước nuốt xuống, muốn giáo dục một chút, hợp tình hợp lý mở miệng,
“Ợ”
“...”
Cậu uống có hơi nhiều nước, vừa rồi một hơi uống nửa bình.
Tạ Ninh xấu hổ mím môi, nhưng khí thế không thể ném, bộ dáng vấn tội nhìn Cố Hành Chu.
“Hôm nay ở đại hội đón người mới anh làm cái gì?”
Vừa rồi vì muốn trốn Cố Hành Chu, gió mùa thu thổi qua khiến tóc đen trên trán Tạ Ninh bị thổi toán loạn.
Cố Hành Chu đem vuốt phẳng đầu tóc lộn xộn của Tạ Ninh rồi lại ngứa tay xoa xoa hai lần, nhìn Omega mở miệng.
“Đọc diễn văn.”
Tạ Ninh hung dữ nói: “Còn gì nữa?”
Cố Hành Chu: “Trả lời vài vấn đề của học sinh mới.”
Tạ Ninh: “Anh nói dối!”
Cố Hành Chu sửng sốt, trong lòng lộp bộp một tiếng, âm thanh trầm thấp nói: “Ninh Ninh, anh sẽ không nói dối em.”
Trừ bỏ lần trước lừa Tạ Ninh đánh dấu.
Hiện tại Tạ Ninh đang tức giận, khuôn mặt có chút đỏ.
Từ trong áo đồng phục lấy điện thoại ra, ngón tay ở trên màn hình nhanh chóng ấn ấn.
Rồi tìm đến bài đăng trên diễn đàn trường đưa tới trước mặt Cố Hành Chu: “Đây là anh nói?”
Cố Hành Chu rũ mắt nhìn, cũng không phủ nhận, “Đúng vậy.”
Tạ Ninh thấy người không hề hối cãi, giống như đánh vào không khí: “Hôn môi cũng là anh nói!”
Cố Hành Chu: “Đúng vậy.”
Thấy Omega mặt đỏ bừng, Cố Hành Chu duỗi tay muốn sờ.
Ai ngờ vừa mới đưa tay lên thì thấy Tạ Ninh lui lại một bước.
Rõ ràng,
Omega của anh sinh khí.
Chỉ mới cách giờ ăn trưa hai tiết, Tạ Ninh giữa trưa ăn nhiều, ăn tận hai tô cơm, giờ lại uống hơn nửa chai nước, khiến bụng no căng.
Hiện tại cùng Cố Hành Chu tức giận, khuôn mặt đỏ bừng vừa bị nấc.
“Hức... em... hức... sẽ không đến nhà anh!”
Thấy người bị nấc, Cố Hành Chu muốn kéo người lại vỗ vỗ lưng cho Omega dễ chịu hơn.
Ai ngờ vừa định tiến lên liền nghe âm thanh mềm mại của Omega mang theo sự lên án: “Anh... hức... đừng có lại đây, em... hức... đang giận!”
Ngữ khí của Tạ Ninh hung dữ, nhưng mỗi câu nói liền không khống chế được nấc lên, nguyên bản bài phê bình lên án thay đổi ý vị.
Ngữ khí cùng ý tứ tạo ra cảm giác đối lập.
Như thể tức giận muốn nói, “Em đang giận, nếu anh dỗ không tốt thì liệu hồn!”
Tạ Ninh hiện tại không muốn cùng Cố Hành Chu nói chuyện, quay đầu muốn đi.
Ngay sau đó lại nhìn chai nước còn một nửa trong tay.
Cố Hành Chu mới từ sân bóng đi ra, trên trán có mồ hôi mỏng, hơi thở cũng không ổn định.
Chỉ thấy Tạ Ninh quay người, hung hung đem nửa bình nước dư lại ném trên người Cố Hành Chu rồi quay đầu bỏ đi.
Cố Hành Chu cầm nửa bình nước, trên môi mỏng hiện lên chút ý cười.
Tạ Ninh trở về lớp, nấc liên tục hơn mười phút mới dần bình phục.
Lúc tan học cũng không định chờ Cố Hành Chu, tự ra khu dạy học đi về nhà.
Ai ngờ vừa ra tới cổng trường liền lấy thân ảnh cao thẳng tắp đứng đợi ở đó.
Tạ Ninh làm bộ không thấy, trực tiếp đi qua.
Cố Hành Chu liền bước theo sau.
Tạ Ninh nhìn khắp nơi tìm xe của Tạ gia nhưng không thấy chiếc xe không có tay nắm mở cửa đắt tiền của Tạ gia trong biển xe tại đây.
Cố Hành Chu thấy cái đây nhỏ xù xù của Omega nhìn xung quanh, liền ở phía sau nói: “Anh bảo chú tài xế về trước rồi.”
Cố Hành Chu ở kỳ nghỉ đến Tạ gia không ít, gia trưởng cũng gặp qua nên tài xế cũng biết anh.
Cố Hành Chu tìm được tài xế của Tạ gia, tài xế cũng không thấy ngoài ý muốn, rốt cuộc Tạ Ninh tan học đều đến Cố gia học bài.
Khi nghe người ta kêu mình trở về, liền dẫm chân ga rồi đi.
Tạ Ninh quay đầu nhìn anh: “Anh cố ý?”
Ai ngờ thấy tên cẩu nam nhân nào không chút che giấu nói: “Đúng thế.”
“...”
Tạ Ninh xoay người hướng đến chỗ trạm xe bus cách đó không xa.
Vừa đi còn lấy vịt vàng đã được giải phẫu mông ra.
Thấy người còn tức giận, Cố Hành Chu bước đến bên cạnh Tạ Ninh.
Vừa duỗi tay qua, đã bị Tạ Ninh tránh né, Omega giống như tiểu sư tử tạc mao hung hăng nhìn nah: “Không cho nắm!”
Cố Hành Chu: “Chúng ta hôm nay chỉ mới nắm tay một lần.”
Lúc sáng Tạ Ninh tỉnh ngủ đi tìm anh vì muốn anh không giận nên mới nắm tay.
Bình thường lúc tan học hai người luôn tay trong tay đi ra khỏi trường.
Nhưng mà học kỳ mới khai giảng hai ngày, hôm qua Cố Hành Chu không tới, hôm nay Tạ Ninh giận không cho nắm.
Tạ Ninh nghe xong mím môi.
Cố Hành Chu dựa vào gương mặt này, đã giả vờ đáng thương thành công rất nhiều lần.
Chủ yếu là dùng nhan sắc mê hoặc nhân tâm.
Nhưng mà sau đó liền thấy,
Tạ Ninh đem đôi tay bỏ vào trong túi đồng phục.
“...”
Lần này cậu rất quyết tâm.
Nhưng mà hai người đứng tại chỗ giằng co thì xe bus cùng đi qua.
Cố Hành Chu: “Xe bus đi rồi.”
Ở cổng trường không dễ bắt taxi, tài xế của Tạ gia bị đuổi đi, lại bỏ lỡ xe bus.
Ngụ ý chính là, em chỉ có thể cùng anh về nhà.
“...”
Tạ Ninh nhăn mày đứng tại chỗ: “Hôm nay em sẽ không trở về cùng anh.”
Nói rồi xoay người bước đi, ý độ dựa vào lộ trình của xe bus số 11 này trở về.
Cố Hành Chu thấy người bước đi liền bắt lấy cặp sách của cậu. Việc học ở khối mười hai rất nặng, cơ hồ tư liệu học tập cùng đề bài rất nhiều. Tạ Ninh lại luôn mang theo mỗi ngày.
Thấy người muốn mang cặp sách cho mình, Tạ Ninh cũng không cự tuyệt, dù sao Cố hành Chu lớn lên thân thể cường tráng, cũng không cần phải lo.
Cố Hành Chu rũ mắt nhìn cậu, Tạ Ninh da mặt mỏng, tức giận cũng dễ hiểu.
Nhưng mà dù Tạ Ninh có giận thế nào thì buổi chiều vẫn để lại nửa chai nước cho anh.
Cố Hành Chu muốn chạm vào người nhưng đối phương giận không cho nắm tay.
Chỉ thấy thân ảnh cao lớn hơi cong lưng, ở bên tai Tạ Ninh dỗ dành: “Sự tình hôm nay là anh không đúng, biết em dễ xấu hổ mà còn đem việc thân mật riêng tư nói ra.”
Tạ Ninh hơi quay đầu nhìn anh một cái, cũng không nói gì.
Ngay tiếp đó liền thấy Alpha với cặp mắt đào hoa chan chứa tình yêu nhìn cậu, “Thực xin lỗi, chọc Ninh Ninh sinh khí, Ninh Ninh có thể tha thứ cho anh không?”
Tạ Ninh chịu không nổi, cặp mắt cùng bộ dáng thâm tình kia vô cùng có mị lực.
Nhưng cậu không thể mất mặt khi người mới dỗ một câu mà đã dễ dàng bỏ qua.
Tạ Ninh liền tiến về hướng khác, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Trong quá khứ Cố Hành Chu luôn dùng da mặt dày làm đủ chuyện, lần này cậu nhất định phải cho đối phương một bài học.
Tạ Ninh vừa mới hạ quyết tâm, sau đó liền nghe Cố Hành Chu nói: “Hôm nay trong đề vật lý có một câu hỏi đặc thù, cùng với những câu hỏi thông thường không giống nhau. Còn có nhiều điểm tri thức kết hợp.”
Lời này hiển nhiên là nói cho Tạ Ninh nghe được, hơn nữa tính dụ hoặc cực đại.
Tạ Ninh chưa dừng bước chân nhưng đầu nhỏ nhất thời lâm vào trầm tư.
Thấy người vẻ mặt rối rắm, Cố Hành Chu thuận thế cho người bậc thang, “Nếu anh khiến Ninh Ninh bớt giận thì Ninh Ninh có thể cùng anh trở về nghe giải đề không?”
Tạ Ninh ở trong lòng tính toán, cũng không tính lâu.
Sau đó dừng bước, ánh mắt nhìn về phía bên phải, “Được, nếu anh làm em nguôi giận thì sẽ về nhà cùng anh.”
Cố Hành Chu nhìn theo ánh nhìn của cậu, liền thấy chỗ bán trái cây cách đó không xa.
Mà khu vực chiếm diện tích lớn nhất là những quả đầy gai nhọn cứng... sầu riêng!
“...”
Cậu cũng biết Cố Hành Chu đại diện cho khối mười hai đi phát biểu tại đại hội chào đón học sinh mới.
Rốt cuộc thì năm nào cũng là anh.
Tạ Ninh kinh ngạc một lát, rồi nhìn học sinh lớp mười bên cạnh hỏi: “Cố học trưởng các bạn nói là Cố Hành Chu sao?”
Học sinh lớp mười nghe được câu hỏi liền có chút ngoài ý muốn, sau đó nói: “Đúng vậy, ở đại hội đón người mới hôm nay, đại biểu cho khối mười hai đọc diễn văn là Cố Hành Chu Cố học trưởng đó.”
Tạ Ninh: “...”
“Về chuyện hôn môi là sao?”
Học sinh khối mười nghi hoặc nhìn Tạ Ninh một cái, Dư Hải cao trung mặc đồng phục thống nhất, từ khối mười đến mười hai đều một mẫu, cùng màu.
Căn bản không nhìn ra được là học sinh khối nào.
Nhưng mà Cố Hành Chu ở đại hội đón người mới phát ngôn gây sốc, không nghĩ còn có người không biết.
Học sinh khối mười và mười một đều tham gia, còn mười hai thì không đi nhưng trên diễn đàn có đăng bài với nhiệt độ cao.
Tạ Ninh lớn lên trắng nõn sạch sẽ, nhìn qua cho người ta cảm giác thoải mái.
Người bạn học khối mười kia nghi ngờ trong chốc lát liền kiên nhẫn giải thích tình huống cho Tạ Ninh.
Tạ Ninh cơ hồ là hoá đá trước những câu giải thích của người kia.
“Trên diễn đàn cũng có, nếu muốn ăn dưa nữa thì liền lên diễn đàn trường tìm đi. Đó là chủ đề nóng nhất hôm nay.”
Nhớ tới ánh mắt kỳ kỳ quái quái nhìn mình của các bạn học, cùng ngón tay cái của bạn trong lớp. Sau khi nghe sự tình ở đại hội xong thì mọi nghi vấn đề được giải đáp.
Nhìn Cố Hành Chu với phong cách nổi bật trên sân.
Lại nhìn chai nước trong tay mình.
Tạ Ninh đi đến kết luận.
Cẩu nam nhân không xứng uống nước.
Theo đó liền đỏ mặt mở nắp bình nước mua cho Cố Hành Chu.
Uống một ngụm lớn.
Thậm chí hôm nay dù có uống căng đến bể bụng hay dạ dày chỉ toàn chứa nước thì cũng sẽ không cho Cố Hành Chu ngụm nào.
Trận đấu kết thúc, Cố Hành Chu nhìn thấy Tạ Ninh ở bên ngoài sân.
Chỉ thấy Omega đứng trong đám người, cầm bình nước, nét mặt phẫn hận, từng ngụm uống hết.
Cố Hành Chu thấy, lập tức đi đến chỗ Tạ Ninh.
Tạ Ninh đang uống nước liền thấy Cố Hành Chu đi qua hướng này. Sợ tới mức nước chưa kịp uống, còn ngậm một miệng khiến hai má phồng lên quay đầu chạy đi.
Nghe Cố Hành Chu lớn mật gây chuyện ở đại hội đón người mới, Tạ Ninh hận không thể tìm cái đường hầm bò đi.
Giờ thì tốt rồi!
Cả trường đều biết hai người bọn họ hôm qua hôn môi!
Hiện tại mà không chạy lẹ, Cố Hành Chu lại đây, thì cậu phải tiếp thu ánh mắt rửa tội từ tứ phía.
Nhưng mà Tạ Ninh mới ra khỏi sân vài bước đã bị Cố Hành Chu đuổi theo.
Cố Hành Chu lôi kéo tay không cầm nước của Tạ Ninh: “Vì sao lại chạy?”
Tạ Ninh mở đôi mắt hạnh tròn xoe lên án nhìn Cố Hành Chu.
Dường như muốn nói anh còn có mặt mũi hỏi.
Tạ Ninh đem nước nuốt xuống, muốn giáo dục một chút, hợp tình hợp lý mở miệng,
“Ợ”
“...”
Cậu uống có hơi nhiều nước, vừa rồi một hơi uống nửa bình.
Tạ Ninh xấu hổ mím môi, nhưng khí thế không thể ném, bộ dáng vấn tội nhìn Cố Hành Chu.
“Hôm nay ở đại hội đón người mới anh làm cái gì?”
Vừa rồi vì muốn trốn Cố Hành Chu, gió mùa thu thổi qua khiến tóc đen trên trán Tạ Ninh bị thổi toán loạn.
Cố Hành Chu đem vuốt phẳng đầu tóc lộn xộn của Tạ Ninh rồi lại ngứa tay xoa xoa hai lần, nhìn Omega mở miệng.
“Đọc diễn văn.”
Tạ Ninh hung dữ nói: “Còn gì nữa?”
Cố Hành Chu: “Trả lời vài vấn đề của học sinh mới.”
Tạ Ninh: “Anh nói dối!”
Cố Hành Chu sửng sốt, trong lòng lộp bộp một tiếng, âm thanh trầm thấp nói: “Ninh Ninh, anh sẽ không nói dối em.”
Trừ bỏ lần trước lừa Tạ Ninh đánh dấu.
Hiện tại Tạ Ninh đang tức giận, khuôn mặt có chút đỏ.
Từ trong áo đồng phục lấy điện thoại ra, ngón tay ở trên màn hình nhanh chóng ấn ấn.
Rồi tìm đến bài đăng trên diễn đàn trường đưa tới trước mặt Cố Hành Chu: “Đây là anh nói?”
Cố Hành Chu rũ mắt nhìn, cũng không phủ nhận, “Đúng vậy.”
Tạ Ninh thấy người không hề hối cãi, giống như đánh vào không khí: “Hôn môi cũng là anh nói!”
Cố Hành Chu: “Đúng vậy.”
Thấy Omega mặt đỏ bừng, Cố Hành Chu duỗi tay muốn sờ.
Ai ngờ vừa mới đưa tay lên thì thấy Tạ Ninh lui lại một bước.
Rõ ràng,
Omega của anh sinh khí.
Chỉ mới cách giờ ăn trưa hai tiết, Tạ Ninh giữa trưa ăn nhiều, ăn tận hai tô cơm, giờ lại uống hơn nửa chai nước, khiến bụng no căng.
Hiện tại cùng Cố Hành Chu tức giận, khuôn mặt đỏ bừng vừa bị nấc.
“Hức... em... hức... sẽ không đến nhà anh!”
Thấy người bị nấc, Cố Hành Chu muốn kéo người lại vỗ vỗ lưng cho Omega dễ chịu hơn.
Ai ngờ vừa định tiến lên liền nghe âm thanh mềm mại của Omega mang theo sự lên án: “Anh... hức... đừng có lại đây, em... hức... đang giận!”
Ngữ khí của Tạ Ninh hung dữ, nhưng mỗi câu nói liền không khống chế được nấc lên, nguyên bản bài phê bình lên án thay đổi ý vị.
Ngữ khí cùng ý tứ tạo ra cảm giác đối lập.
Như thể tức giận muốn nói, “Em đang giận, nếu anh dỗ không tốt thì liệu hồn!”
Tạ Ninh hiện tại không muốn cùng Cố Hành Chu nói chuyện, quay đầu muốn đi.
Ngay sau đó lại nhìn chai nước còn một nửa trong tay.
Cố Hành Chu mới từ sân bóng đi ra, trên trán có mồ hôi mỏng, hơi thở cũng không ổn định.
Chỉ thấy Tạ Ninh quay người, hung hung đem nửa bình nước dư lại ném trên người Cố Hành Chu rồi quay đầu bỏ đi.
Cố Hành Chu cầm nửa bình nước, trên môi mỏng hiện lên chút ý cười.
Tạ Ninh trở về lớp, nấc liên tục hơn mười phút mới dần bình phục.
Lúc tan học cũng không định chờ Cố Hành Chu, tự ra khu dạy học đi về nhà.
Ai ngờ vừa ra tới cổng trường liền lấy thân ảnh cao thẳng tắp đứng đợi ở đó.
Tạ Ninh làm bộ không thấy, trực tiếp đi qua.
Cố Hành Chu liền bước theo sau.
Tạ Ninh nhìn khắp nơi tìm xe của Tạ gia nhưng không thấy chiếc xe không có tay nắm mở cửa đắt tiền của Tạ gia trong biển xe tại đây.
Cố Hành Chu thấy cái đây nhỏ xù xù của Omega nhìn xung quanh, liền ở phía sau nói: “Anh bảo chú tài xế về trước rồi.”
Cố Hành Chu ở kỳ nghỉ đến Tạ gia không ít, gia trưởng cũng gặp qua nên tài xế cũng biết anh.
Cố Hành Chu tìm được tài xế của Tạ gia, tài xế cũng không thấy ngoài ý muốn, rốt cuộc Tạ Ninh tan học đều đến Cố gia học bài.
Khi nghe người ta kêu mình trở về, liền dẫm chân ga rồi đi.
Tạ Ninh quay đầu nhìn anh: “Anh cố ý?”
Ai ngờ thấy tên cẩu nam nhân nào không chút che giấu nói: “Đúng thế.”
“...”
Tạ Ninh xoay người hướng đến chỗ trạm xe bus cách đó không xa.
Vừa đi còn lấy vịt vàng đã được giải phẫu mông ra.
Thấy người còn tức giận, Cố Hành Chu bước đến bên cạnh Tạ Ninh.
Vừa duỗi tay qua, đã bị Tạ Ninh tránh né, Omega giống như tiểu sư tử tạc mao hung hăng nhìn nah: “Không cho nắm!”
Cố Hành Chu: “Chúng ta hôm nay chỉ mới nắm tay một lần.”
Lúc sáng Tạ Ninh tỉnh ngủ đi tìm anh vì muốn anh không giận nên mới nắm tay.
Bình thường lúc tan học hai người luôn tay trong tay đi ra khỏi trường.
Nhưng mà học kỳ mới khai giảng hai ngày, hôm qua Cố Hành Chu không tới, hôm nay Tạ Ninh giận không cho nắm.
Tạ Ninh nghe xong mím môi.
Cố Hành Chu dựa vào gương mặt này, đã giả vờ đáng thương thành công rất nhiều lần.
Chủ yếu là dùng nhan sắc mê hoặc nhân tâm.
Nhưng mà sau đó liền thấy,
Tạ Ninh đem đôi tay bỏ vào trong túi đồng phục.
“...”
Lần này cậu rất quyết tâm.
Nhưng mà hai người đứng tại chỗ giằng co thì xe bus cùng đi qua.
Cố Hành Chu: “Xe bus đi rồi.”
Ở cổng trường không dễ bắt taxi, tài xế của Tạ gia bị đuổi đi, lại bỏ lỡ xe bus.
Ngụ ý chính là, em chỉ có thể cùng anh về nhà.
“...”
Tạ Ninh nhăn mày đứng tại chỗ: “Hôm nay em sẽ không trở về cùng anh.”
Nói rồi xoay người bước đi, ý độ dựa vào lộ trình của xe bus số 11 này trở về.
Cố Hành Chu thấy người bước đi liền bắt lấy cặp sách của cậu. Việc học ở khối mười hai rất nặng, cơ hồ tư liệu học tập cùng đề bài rất nhiều. Tạ Ninh lại luôn mang theo mỗi ngày.
Thấy người muốn mang cặp sách cho mình, Tạ Ninh cũng không cự tuyệt, dù sao Cố hành Chu lớn lên thân thể cường tráng, cũng không cần phải lo.
Cố Hành Chu rũ mắt nhìn cậu, Tạ Ninh da mặt mỏng, tức giận cũng dễ hiểu.
Nhưng mà dù Tạ Ninh có giận thế nào thì buổi chiều vẫn để lại nửa chai nước cho anh.
Cố Hành Chu muốn chạm vào người nhưng đối phương giận không cho nắm tay.
Chỉ thấy thân ảnh cao lớn hơi cong lưng, ở bên tai Tạ Ninh dỗ dành: “Sự tình hôm nay là anh không đúng, biết em dễ xấu hổ mà còn đem việc thân mật riêng tư nói ra.”
Tạ Ninh hơi quay đầu nhìn anh một cái, cũng không nói gì.
Ngay tiếp đó liền thấy Alpha với cặp mắt đào hoa chan chứa tình yêu nhìn cậu, “Thực xin lỗi, chọc Ninh Ninh sinh khí, Ninh Ninh có thể tha thứ cho anh không?”
Tạ Ninh chịu không nổi, cặp mắt cùng bộ dáng thâm tình kia vô cùng có mị lực.
Nhưng cậu không thể mất mặt khi người mới dỗ một câu mà đã dễ dàng bỏ qua.
Tạ Ninh liền tiến về hướng khác, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Trong quá khứ Cố Hành Chu luôn dùng da mặt dày làm đủ chuyện, lần này cậu nhất định phải cho đối phương một bài học.
Tạ Ninh vừa mới hạ quyết tâm, sau đó liền nghe Cố Hành Chu nói: “Hôm nay trong đề vật lý có một câu hỏi đặc thù, cùng với những câu hỏi thông thường không giống nhau. Còn có nhiều điểm tri thức kết hợp.”
Lời này hiển nhiên là nói cho Tạ Ninh nghe được, hơn nữa tính dụ hoặc cực đại.
Tạ Ninh chưa dừng bước chân nhưng đầu nhỏ nhất thời lâm vào trầm tư.
Thấy người vẻ mặt rối rắm, Cố Hành Chu thuận thế cho người bậc thang, “Nếu anh khiến Ninh Ninh bớt giận thì Ninh Ninh có thể cùng anh trở về nghe giải đề không?”
Tạ Ninh ở trong lòng tính toán, cũng không tính lâu.
Sau đó dừng bước, ánh mắt nhìn về phía bên phải, “Được, nếu anh làm em nguôi giận thì sẽ về nhà cùng anh.”
Cố Hành Chu nhìn theo ánh nhìn của cậu, liền thấy chỗ bán trái cây cách đó không xa.
Mà khu vực chiếm diện tích lớn nhất là những quả đầy gai nhọn cứng... sầu riêng!
“...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.