Xuyên Thành Hào Môn Pháo Hôi O
Chương 73: Chia sẻ xíu
La Bặc Hoa Thỏ Tử
17/07/2024
Editor: Thật ra không biết đặt tựa đề là gì nên ghi vậy chứ không có gì cần chia sẻ cả:D
***
Hơi thở cực nóng phả vào lỗ tai, Tạ Ninh có chút ngứa.
Liền hơi né tránh nhưng tay vẫn gắt gao ôm Cố Hành Chu.
Hiện tại trên mông Tạ Ninh vẫn đau, vừa rồi ngã từ trên tường xuống cũng không nhẹ, có thể đã bị bầm.
Tạ Ninh ghé vào cổ Cố Hành Chu, tuy rằng hai người đã tắm cùng nhau, thứ nên nhìn và không nên nhìn đều đã nhìn nhưng Omega vẫn hơi xấu hổ lắc đầu, “Không tốt.”
Âm thanh rầu rĩ của Tạ Ninh vang lên, Cố Hành Chu nghe xong thì cười nhẹ một tiếng với âm thanh đầy dụ hoặc.
Tạ Ninh hơi ngẩng mặt nhỏ nhìn anh, “Sao anh cười?”
Cậu đau mông mà đối phương còn cười.
Cố Hành Chu rũ mắt nhìn Omega trong ngực, đôi mắt đào hoa muốn nhấn chìm người khác, nhẹ giọng nói: “Anh không nghĩ tới bảo bối hiện tại có thể xuất hiện trước mặt mình.”
Nói rồi càng ôm chặt hơn, “Ninh Ninh, anh rất hạnh phúc. Em có thể xuất hiện ở đây là sự kinh hỉ vô cùng lớn.”
Tạ Ninh vừa nghe, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên, nhưng vì nhiệt độ thấp nên mặt đã đỏ bừng, cho nên cậu xấu hổ người ta nhìn không ra.
Đôi mắt hạnh của Tạ Ninh nhìn Cố Hành Chu.
Bọn họ đã hơn một tuần không gặp.
Hiện tại cũng bất chấp xung quanh có người vây xem hay không.
Chỉ muốn đối phương ôm mình thêm một chút.
Sau đó lấy khăn choàng cổ kéo lên, nhẹ nhàng hôn một cái trên mặt Alpha.
Cứ hôn hết cái này đến cái khác, không có âm thanh nhưng tần suất hôn môi là liên tục.
Cố Hành Chu cứ đứng như vậy ôm người quay lưng về đám trẻ, ánh mắt trộn lẫn giữa dục vọng cùng ôn nhu.
Trên má truyền đến cảm xúc mềm mại ấm áp, chóp mũi quẩn quanh hương mật đào ngọt thơm của Omega.
Tạ Ninh như chim gõ kiến liên tục hôn bạn trai mà mình ngày nhớ đêm mong. Vừa hôn vừa nói: “Anh ơi, em nhớ anh.”
“Anh có phải cũng nhớ em không?”
“Anh ơi, chúng ta đã lâu không gặp, tại sao mỗi ngày anh đều bận rộn như thế?”
Âm thanh mềm mại trong sáng của Tạ Ninh vang lên, mỗi lần cậu nói thì lại gõ vào lòng Cố Hành Chu.
Tạ Ninh bình thường không có thói quen biểu đạt tình cảm, giống như bây giờ nói ra lời bày tỏ hết lần này đến lần khác là rất ít.
Chỉ gặp một lần là nghe cậu nói chuyện với thầy chủ nhiệm.
Hiện tại Omega ôm cổ anh, đôi môi hồng liên tiếp hôn anh, lại còn nói thích anh, nhớ anh.
Cố Hành Chu cảm thấy cực kỳ ngứa ngáy, yết hầu lăn lộn, hô thấp nặng hơn.
Tạ Ninh hôn đối phương.
Không có thẹn thùng như mọi ngày.
Chủ yếu là cậu đói bụng, mông đau, trèo tường rồi lăn xuống, lại bị nói là quái thú. Tạ Ninh rất là tủi thân, ôm Cố Hành Chu không buôn tay.
Muốn đối phương đau lòng mình.
Bằng không thì sự tủi thân trong lồng ngực không biến mất được.
Cố Hành Chu nghiêng đầu, nhìn đôi mắt hạnh hơi đỏ của Omega, nhẹ giọng nói: “Bảo bối.”
Ý tứ rất rõ ràng, Tạ Ninh cũng không do dự, nghiêng đầu theo động tác của Cố Hành Chu, hung hăng hôn môi đối phương một cái.
Cố Hành Chu ôm người, tràn đầy sung sướng cùng thoả mãn, môi mỏng hơi cong lên.
Ngay sau đó một âm thanh non nớt từ phía sau truyền đến, “Đại ca, hai người đang làm gì?”
Cố Ái Nhất ngửa đầu, đôi mắt to không chớp nhìn bọn họ, khuôn mặt nhỏ đáng yêu tràn đầy tò mò.
Từ góc độ của cô bé, chỉ thấy đại cục bột trắng lớn kia quấn đôi chân quanh eo đại ca.
Hai người vẫn luôn quay lưng về phía bọn họ, đầu kề nhau, giống như đang thì thầm.
Cố Ái Nhất có chút tò mò, đôi mắt tròn xoe tràn ngập chờ mong.
Cô bé cũng muốn nghe.
Liền mở miệng, Cố Hành Chu có thể cảm nhận cục bột trắng trong ngực đang rin lên.
Môi đang chạm trên môi anh cũng nhanh chóng rời đi.
Vừa định dò đầu lưỡi ra thì nụ hôn đã phải vội vàng kết thúc.
Tạ Ninh nghe âm thanh của đứa nhỏ thì lý trí quay về.
Cậu vừa làm cái gì!
“Anh mau buông em xuống.”
Lúc này cũng không rảnh lo đau mông, Omega đẩy vai Cố Hành Chu, khiến người buông mình ra.
Trường hợp này rất giống tra nam.
Cố Hành Chu còn chưa ôm người bao lâu, hiện tại kêu buông tay, rõ ràng không có cửa.
Tạ Ninh đeo khăn choàng cổ, cũng không đem mặt chôn vào chỗ vai Cố Hành Chu nữa mà quấn khăn choàng cổ che nửa khuôn mặt.
Cố Ái Nhất tò mò không nhịn được lại hỏi: “Ca ca, hai người đang thì thầm với nhau à?”
Cố Hành Chu ôm người hơi nghiêng người, “Ừm, đúng vậy.”
Cố Ái Nhất nghe xong, một bộ nóng lòng muốn thử, “Vậy Ái Nhất có thể cùng nghe không?”
Nói rồi đôi tay nhỏ có chút kích động vẫy vẫy.
Cố Uy còn đang ở một bên quan sát Tạ Ninh, nhìn Cố Ái Nhất nói, “Hai anh nói lời thì thầm thì có nghĩa là chỉ hai người họ mới được nghe.”
Cố Ái Nhất nghe xong gương mặt nhỏ có chút mất mát, nhìn Cố Hành Chu, “Thật sao anh?”
Tạ Ninh nâng mắt nhìn cô gái nhỏ cách đó không xa lớn lên xinh đẹp, bộ dáng đáng thương khiến trái tim tan chảy.
Cố Hành Chu rũ mắt nhìn cô bé, “Đúng vậy, nhưng về sau anh có thể nói cho em nghe.”
Nghe xong tuy có chút mất mát nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, “Được, vậy Ái Nhất sẽ nghe sau.”
Tạ Ninh vẫn luôn ở trong ngực Cố Hành Chu quan sát đám trẻ này. Cả đám đều vô cùng xinh đẹp. Sau đó Tạ Ninh nhìn Cố Hành Chu lần nữa. Quả nhiên là gien vô cùng ưu tú.
Diện mạo của Cố gia gần như đều là mỹ nhân.
“Anh trai, còn có đốt pháo hoa không?” Cố Uy nhìn Cố Hành Chu.
Trả qua nhắc nhở, các bạn nhỏ khác cũng mới nhớ tới, bọn họ về thay quần áo xong để xem pháo hoa.
“Đại ca, pháo hoa, pháo hoa lớn.”
“Đại ca, tụi em đều mặt nhiều quần áo.”
Thấy bọn nhỏ muốn xem pháo hoa, Tạ Ninh nhỏ giọng nói: 'Anh thả em xuống trước đi.”
Đã hứa với bọn trẻ thì không thể không giữ lời.
Cố Hành Chu nhìn Tạ Ninh, lưu luyến không rời buông Omega ra.
Tạ Ninh đứng vững trên mặt đất.
Nháy mắt có không ít đôi mắt nhìn tới.
Cố Ái Nhất cùng Cố uy cũng tò mò nhìn.
Bởi vì đại ca nói cục bột trắng không phải đại quái thú mà là đại bảo bối của đại ca.
Sẽ không nguy hiểm.
Nên Cố Mộ Nhất cũng không ngăn cản em gái.
Cố ÁI Nhất tò mò, chân ngắn bước về phía Tạ Ninh.
Chỉ thấy cục bột trắng kia tay cầm một nắm pháo.
Cố Ái Nhất muốn nhìn mặt Tạ Ninh nhưng nửa mặt đều bị che không thấy rõ.
Liền nhờ Cố Hành Chu giúp đỡ, “Đại ca, hiện tại có thể nhìn bảo bối của anh chưa?”
Thấy cục bột trắng hiện không còn sợ hãi, Cố Ái Nhất lại đi hỏi ý kiến của đại ca.
Đôi mắt đào hoa của Cố Hành Chu còn đang bận nhìn Tạ Ninh bên cạnh, “Em hỏi xem anh trai có đồng ý không, nếu anh trai đồng ý thì mới được.”
Cố Ái Nhất cùng Cố Uy há miệng ngạc nhiên.
Đại ca lợi hại như vậy mà còn phải nghe lời bảo bối, vậy chẳng phải bảo bối của đại ca còn lợi hại hơn sao.
Cố Ái Nhất nghe xong thử lấy tay nhỏ chạm vào chân Tạ Ninh, “Anh trai, có thể nhìn anh không? Ái Nhất muốn nhìn anh, cho Ái Nhất nhìn một lần, Ái Nhất liền cho anh kẹo.”
Nói rồi đôi tay nhỏ móc từ trong túi gáo ra một cái gói có mấy viên kẹo mềm.
“Mỗi ngày chỉ được ăn một viên, mẹ không cho Ái Nhất ăn nhiều. Đây là kẹo mà Ái Nhất trộm giấu đi, hiện tại nếu anh để em nhìn thì em cho anh.”
Nói rồi chủ động đưa kẹo về phía trước.
Tạ Ninh bị cô bé làm cho nhũn tim.
Đôi mắt hạnh không chớp nhìn gương mặt ngây thơ.
Trong mắt căn bản không còn chút bóng dáng nào của Cố Hành Chu.
Cố Hành Chu cảm thấy ăn giấm.
Tạ Ninh đau mông không ngồi được, ngồi xổm có chút cố sức.
Cố Hành Chu thấy liền bước lên, kéo người dậy, rồi khom lưng bế Cố Ái Nhất để nhìn thẳng Tạ Ninh.
Đột nhiên được bay lên cao Cố Ái Nhất còn có chút hưng phấn, cười lộ hàm răng trắng, hai mắt phát sáng nhìn Tạ Ninh.
Sau đó đưa kẹo mềm trên tay cho Tạ Ninh, “Đều cho anh, kẹo của Ái Nhất đều cho anh.”
Tạ Ninh nhìn Cố Ái Nhất, bị choáng trước sự đáng yêu này.
Liền mở miệng, “Anh không cần kẹo, Ái Nhất giữ lại tự ăn đi.”
Cố Ái Nhất nghe xong khuôn mặt nhỏ kinh ngạc, sau đó là mất mát, vội quay đầu nhìn Cố Hành Chu, uỷ khuất nói: “Đại ca, bảo bối không cần kẹo của Ái Nhất vậy Ái Nhất có được xem không?”
Tạ Ninh nghe xong vội nói: “Không phải, Ái Nhất khong cho kẹo thì anh cũng cho em nhìn.”
Cố Ái Nhất nghe xong liền quay đầu vẻ mặt chờ mong.
Ánh mắt hồn nhiên chờ đợi.
Tạ Ninh có chút lo lắng, sợ mình lớn lên khó coi, cô bé không thích rồi thất vọng thì sao.
Liền liếc nhìn Cố Hành Chu một cái.
Rồi mới kéo khăn choàng cổ xuống.
Gương mặt thiếu niên trắng hồng ngoan ngoãn hiện ra.
Cố Ái Nhất mở đôi mắt xoe tròn đối mắt với đôi mắt hạnh tròn xoe.
Thấy bộ dáng tạ Ninh liền sửng sốt.
Sau đó chân ngắn ở trong ngực Cố Hành Chu giãy giụa, không bận tâm tâm tình của đại ca đang ôm mình, đôi tay nhỏ duỗi về phía Tạ Ninh.
Quả nhiên bảo bối dù là người hay vật đều xinh đẹp.
Đại bảo bối của đại ca cũng đẹp.
Cô bé thíc đại bảo bối của đại ca.
Nháy mắt đại ca không còn ý nghĩa gì.
“Ôm ôm!” Cố Ái Nhất sốt ruột giơ tay với Tạ Ninh.
Tạ Ninh thấy thì lòng mềm rối tinh rối mù, định đi lên ôm lấy.
Toàn bộ quá trình Cố Hành Chu như một công cụ hình người.
Nhìn Omega, cảm thấy lòng buồn không chịu được.
Nhưng mà hai bên nguyện ý, không thể không đồng ý.
Cố Hành Chu đối với Cố Ái Nhât dặn dò, “Anh trai ôm không được lộn xộn, biết chưa?”
Cố Ái Nhất gật đầu, “Vâng, không lộn xộn.”
Nói rồi vẻ mặt sốt ruột nhìn Tạ Ninh.
Cố Hành Chu lúc này mới hơi tiến lên, đưa cô bé tới trong ngực Tạ Ninh.
Cố Ái Nhất đã năm tuổi, lại mặc nhiều đồ, nên khá nặng.
Bởi vì Tạ Ninh ngã trên tường xuống, Cố Hành Chu sợ cậu ôm không được vẫn chưa thả tay ra.
Ai ngờ cô bé được Tạ Ninh ôm thì ghét bỏ đại ca, “Đại ca, sao anh còn chưa rời đi?”
Cố Hành Chu: “...”
Cố Ái Nhất ôm cổ Tạ ninh nhìn Cố Hành Chu nói: “Em muốn nói chuyện riêng với anh trai.”
Cố Hành Chu: “...”
Cố Ái Nhất: “Nói thì thầm chỉ có hai người nghe.”
Cố Hành Chu: “...”
Tạ Ninh ôm cô bé, cũng bắt đầu đuổi người, nói với Cố Hành Chu: “Anh dẫn bọn trẻ đi đốt pháo hoa trước đi.”
Cđôi mắt đào hoa của Cố Hành Chu dừng ở trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Tạ Ninh một lát, hít một hơi rồi nói với bọn trẻ, “Đi đốt pháo hoa thôi.”
Bọn trẻ vừa nghe liền hưng phấn.
Bởi vì Tạ Ninh đau mông, đi đường vô cùng khó khăn.
Trong ngực còn phải ôm Cố Ái Nhất, bước đi một bước cũng khó.
Cô bé trong ngực cũng hiểu chuyện “Anh trai, chúng ta không cần đi, pháo hoa nổ tung trên trời, từ đây cũng có thể xem.”
Tạ Ninh nhìn khuôn mặt nhỏ của Cố ÁI Nhất, “Ái Nhất thật hiểu chuyện.”
Cứ như vậy hai cái đầu xù xù ghé vào nhau to nhỏ, Cố Hành Chu cảm thấy hối hận khi cho người khác xem bảo bối của mình.
Cố Hành Chu đưa một đám trẻ đến bên kia đốt pháo hoa.
Chờ khai hoả xong liền trở về chỗ hai người một lớn một nhỏ bên này.
Cố ÁI Nhất ôm cổ Tạ Ninh, hai người ngửa đầu xem pháo hoa.
Cố Hành Chu từ phía xa tiến lên xoa eo Tạ Ninh.
Vì Tạ Ninh mặc như quả cầu, căn bản không cảm nhận được.
Nhưng với Cố Hành Chu mà nói thì sau thời gian xa cách như thế cũng đã thoả mãn. Chờ pháo hoa nổ xong Cố Ái Nhất mới phát hiện đại ca lặng lẽ trở về từ lúc nào.
“Đại ca, sao anh quay lại?”
Ngữ khí hồn nhiên kia giống như nói Cố Hành Chu không nên xuất hiện ở đây.
Cố Hành Chu: “Trở lại xem đại bảo bối của anh.”
Tạ Ninh nghe xong khuôn mặt đỏ lên, bất mãn nhìn cẩu nam nhân trước mắt.
Làm trò gì trước mặt trẻ con thế chứ?
Cố Hành Chu bị Tạ Ninh nhìn tâm nóng lên.
Cố Ái Nhất nhìn Tạ Ninh lại nhìn Cố Hành Chu. Cái miệng nhỏ im lặng, không biết suy nghĩ cái gì.
Trong phòng mạt chược vẫn hừng hực khí thế. Vận may của Phương Uyển còn ổn, không thắng nhưng cũng không thua.
Đám con nít xem pháo hoa xong thì Cố Uy tự mình vào nhà.
Phương Uyển thấy nói: “Tiểu Uy, sao một mình quay lại? Đại ca đâu?”
Cố Uy ngẩng đầu nhìn Phương Uyển, “Đại bảo bối của đại ca tới đây.”
Dứt lời không chỉ có Phương Uyển mà một đám người lớn không hiểu mô tê gì.
Cố lão gia tử đang ở một bên uống trà coi TV tò mò, “Đại bảo bối của Cố Hành Chu?”
Cố Uy gật đầu: “Ban đầu là đại quái thú nhưng đại ca nói đó là đại bảo bối của đại ca.”
Phương Uyển giống như lọt vào sương mù, con trai từ nhỏ đến giờ chưa từng coi thứ gì là bảo bối.
Không phải là Ninh Ninh tới chứ!
Nhưng mà nếu có ai đến Cố gia thì người làm sẽ thông báo. Tạ Ninh không biết vị trí. Phương Uyển hỏi thử, “Đại bảo bối của đại ca trông như thế nào?”
Cố Uy còn chưa thấy mặt Tạ Ninh, chỉ miêu tả tình huống: “Đại bảo bối của đại ca là cục bột trắng lớn, rất tròn, còn béo nữa.”
Phương Uyển: “...”
Không lẽ Cố Hành Chu chơi đắp người tuyết?
Từ nhỏ cũng chưa từng thấy Cố Hành Chu trẻ con như thế.
Cố lão gia tử cũng tò mò đứng lên, nói với Cố Uy, “Con dẫn ông đi nhìn một cái.”
Cố Uy, “Dạ dược, ông đi theo con!”
Dứt lời liền mang theo Cố lão gia tử ra ngoài.
Cố lão gia tử vừa đi thì những người khác cũng tò mò đi theo.
Phương Uyển đứng lên nói với Cố Phong: “Anh giúp em đánh một ván, em đi coi thử.”
Cố Phong người không hề biết chơi mạt chược: “...”
Niệm Nhất Nhất cũng tò mò: “Chồng, anh giúp em chơi một ván đi.”
Cứ như vậy hai anh em đều không biết chơi mạt chược lại đối mặt trên bàn mạt chược.
Phương Uyển đi theo Niệm Nhất Nhất ra cửa.
Đi dạo một vòng quanh sân lớn vẫn không thấy Cố Hành Chu, nhưng lại thấy một đám trẻ ngửa đầu coi pháo hoa.
Cố Mộ Nhất vừa thấy Niệm Nhất Nhất liền vui vẻ kêu lên, “Mẹ!”
Niệm Nhất Nhất nhìn khắp nơi không thấy con gái, “Mộ Nhất, em gái đâu?”
Cố Mộ Nhất: 'Em gái đang ở cùng với đại bảo bối của đại ca.”
Lại là đại bảo bối.
Phương Uyển trong lúc này nghĩ muốn bể đầu cũng không nghĩ ra được đại bảo bối của tiểu tử nhà mình là cái gì.
Chờ mấy người đi bộ một đoạn mới thấy thân ảnh cao lớn của Cố Hành Chu.
Bên cạnh Alpha còn có một người mặc quần áo trắng, trong ngực ôm Cố Ái Nhất.
Phương Uyển cẩn thận nhìn có chút kinh ngạc, “Ninh Ninh!”
Tạ Ninh nghe có người kêu mình, quay đầu nhìn lại chỉ thấy bên kia có không ít người nhìn cậu. Nhất thời không biết làm sao.
“Dì.”
Cố Ái Nhất cũng nhìn thấy Niệm Nhất Nhất, ở trong ngực Tạ Ninh cười như hoa, “Mẹ.”
Nói rồi liền muốn Tạ Ninh dẫn cô bé đến chỗ mẹ mình muốn giới thiệu anh trai xinh đẹp này cho mẹ mình.
Trong suy nghĩ của cô bé thì đại bảo bối của đại ca đã trở thành anh trai xinh đẹp.
Phương Uyển thấy Tạ Ninh thì ngạc nhiên cùng vui vẻ, vội tiến lên, “Sao Ninh Ninh ở đây? Cũng không nói với dì?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ có chút dơ của Tạ Ninh, lấy khăn tay cho Tạ Ninh xoa mặt.
Tạ Ninh có chút ngại, thì thầm, “Dì, con không tìm dược cửa vào nên trèo tường...”
Phương Uyển vừa nghe liền nhịn không được cười ra tiếng.
Cố lão gia tử ở bên cạnh nhìn, Cố Hành Chu tự giác đi tới.
Nói thẳng vào trọng điểm vấn đề: “Ông nội, cậu ấy là bạn trai con, gọi là Tạ Ninh.”
Sau khi nghe xong Cố lão gia tử cũng bước lên nhìn, ông cũng muốn biết bạn trai của Cố Hành Chu là dạng Omega gì mà lọt được vào mắt tiểu tử thúi này.
Thấy người đều lên nhìn mình, Tạ Ninh lúng túng nhưng vẫn lễ phép mở miệng, nhìn Cố lão gia tử cùng Niệm Nhất Nhất chào hỏi: “Chào ông, chào dì... con là Tạ Ninh, năm nay mười tám, con... con năm nay thi đại học, thân thể khoẻ mạnh.”
Đầu óc Tạ Ninh loạn thành một đoàn, lúc này nói chuyện không biết mình đang nói gì.
Thấy người khẩn trương, Cố Hành Chu liền đi đến bên cạnh Tạ Ninh.
“Ông nội, lát lại nhìn sau, hiện tại bên ngoài lạnh lẽo, về phòng trước đã.”
Nhìn ra được tên tiểu tử thúi này bênh vực người mình, Cố lão gia tử cũng không nhìn nữa, nhưng diện mạo đại khái thì cũng thấy, lớn lên không tồi. Niệm Nhất Nhất: “Ái Nhất xuống đã, để các anh vào nhà trước.”
Cố Ái Nhất vừa nghe thì khuôn mặt xuất hiện biểu tình lưu luyến, không muốn buôn tay.
Nhưng Nhiệm Nhất Nhất không thể để người đến làm khách mà cứ đứng ôm con mình liền tiến lên ôm con.
Liền nghe thấy thiếu niên sạch sẽ trắng nõn ngoan ngoãn nói: “Dì ơi không có việc gì, Ái Nhất nhẹ, con ôm được.”
Niệm Nhất Nhất, “Ngại quá.”
Tạ Ninh lắc đầu, “không có việc gì.”
Niệm Nhất Nhất hơi nhìn về phía Phương Uyển, lặng lẽ giơ ngón tay cái.
Phương Uyển hơi nhướng mày đáp trả.
Chỉ có Cố Hành Chu nghe được cô bé kia còn chưa chịu xuống thì đen mặt.
Cố Ái Nhất nghe anh trai xinh đẹp muốn ôm mình, vui vẻ xoay người hôn một cái trên má Tạ Ninh.
Cố Hành Chu: “...”
Mọi người dự định đi vào nhà nhưng hiện tại Tạ Ninh đau mông đi dường khó khăn.
Cố Hành Chu đau lòng muốn bước lên ôm người nhưng bị Tạ Ninh né.
Tạ Ninh trừng mắt với anh.
Cố Hành Chu cảm thấy tâm ngứa, ở bên tai nhẹ giọng thì thầm: “Trở về anh xoa cho em.”
Cô bé Cố Nhất Ái ở gần liền hỏi: “Xoa cái gì? Ái Nhất cũng giúp anh trai xoa.”
Tạ Ninh nhát mặt đỏ mặt.
“Không có gì, cảm ơn Ái Nhất.”
Cô bé hào phóng nói: “Không có gì, Ái Nhất thích anh trai.”
Tạ Ninh nghe xong trả lời: “Anh trai cũng thích em.”
Cũng không thèm quan tâm Cố Hành Chu đang oán giận ở bên cảnh, dường như không tồn tại.
Bởi vì Tạ Ninh ngại nên Phương Uyển cũng không dẫn cậu ra ngoài gặp người mà dẫn vào nhà bếp.
Nghe con trai nói tạ Ninh còn chưa ăn cơm, muốn đợi Tạ Ninh ăn no rồi mới đi gặp họ hàng.
“Ninh Ninh có thể ăn sủi cảo không?”
Tạ Ninh: “Có thể, cảm ơn dì.”
Phương Uyển xua tay, “Khách sáo cái gì.”
Bởi vì Tạ Ninh đau mông nên ngồi xuống sẽ đau, Cố Hành Chu cố ý tìm cái đệm mềm cho Tạ Ninh lót ngồi.
Cố Ái Nhất biết anh trai muốn ăn cơm nên ngoan ngoãn leo xuống, để đối phương ăn cơm cho dễ.
Sau đó nhìn Cố Hành Chu đang ngồi bên cạnh tạ Ninh, lại bí mật đến bên người Niệm Nhất Nhất nói: “Mẹ, có thể cho con ứng trước kẹo mềm của một tuần không?”
Tạ Ninh không ăn cơm chiều, giờ đói bụng cồn cào, Cố Hành Chu đau lòng nhìn Omega, sủi cảo còn chưa có xong, liền lấy trái cây đút Tạ Ninh ăn.
Tạ Ninh cũng mặc kệ đối phương đưa cái gì, cứ há mồm liền nhai nuốt.
Chờ sủi cảo xong liền bắt đầu ăn cơm.
Cố Hành Chu sợ Tạ Ninh bỏng nên nhẹ giọng nói: “Thổi một chút, cẩn thận nóng.”
Hai má Tạ Ninh phình lên, giống hamster nhỏ gật đầu.
Sau đó Cố Ái Nhất bước về phía Cố Hành Chu: “Đại ca có thể ra đây một lát không?”
Tạ Ninh thấy cô bé đang gọi liền thúc giục Alpha, “Anh đi nhanh đi.”
Cố Hành Chu đứng dậy đi theo Cố Ái Nhất ra khỏi nhà ăn.
Khom lưng nhìn cô bé, “Ái Nhất sao vậy?”
Ngay sau đó thấy cô bé lấy một túi kẹo mềm nhét vào tay Cố Hành Chu.
“Đổi.”
Cố Hành Chu nhướng mày, “Đổi cái gì?”
“Đại ca cùng Ái Nhất trao đổi!” Cố Ái Nhất hùng hồn nói: “Đại ca nhận kẹo của Ái Nhất thì đại bảo bối của đại ca trở thành đại bảo bối của Ái Nhất!”
***
Hơi thở cực nóng phả vào lỗ tai, Tạ Ninh có chút ngứa.
Liền hơi né tránh nhưng tay vẫn gắt gao ôm Cố Hành Chu.
Hiện tại trên mông Tạ Ninh vẫn đau, vừa rồi ngã từ trên tường xuống cũng không nhẹ, có thể đã bị bầm.
Tạ Ninh ghé vào cổ Cố Hành Chu, tuy rằng hai người đã tắm cùng nhau, thứ nên nhìn và không nên nhìn đều đã nhìn nhưng Omega vẫn hơi xấu hổ lắc đầu, “Không tốt.”
Âm thanh rầu rĩ của Tạ Ninh vang lên, Cố Hành Chu nghe xong thì cười nhẹ một tiếng với âm thanh đầy dụ hoặc.
Tạ Ninh hơi ngẩng mặt nhỏ nhìn anh, “Sao anh cười?”
Cậu đau mông mà đối phương còn cười.
Cố Hành Chu rũ mắt nhìn Omega trong ngực, đôi mắt đào hoa muốn nhấn chìm người khác, nhẹ giọng nói: “Anh không nghĩ tới bảo bối hiện tại có thể xuất hiện trước mặt mình.”
Nói rồi càng ôm chặt hơn, “Ninh Ninh, anh rất hạnh phúc. Em có thể xuất hiện ở đây là sự kinh hỉ vô cùng lớn.”
Tạ Ninh vừa nghe, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên, nhưng vì nhiệt độ thấp nên mặt đã đỏ bừng, cho nên cậu xấu hổ người ta nhìn không ra.
Đôi mắt hạnh của Tạ Ninh nhìn Cố Hành Chu.
Bọn họ đã hơn một tuần không gặp.
Hiện tại cũng bất chấp xung quanh có người vây xem hay không.
Chỉ muốn đối phương ôm mình thêm một chút.
Sau đó lấy khăn choàng cổ kéo lên, nhẹ nhàng hôn một cái trên mặt Alpha.
Cứ hôn hết cái này đến cái khác, không có âm thanh nhưng tần suất hôn môi là liên tục.
Cố Hành Chu cứ đứng như vậy ôm người quay lưng về đám trẻ, ánh mắt trộn lẫn giữa dục vọng cùng ôn nhu.
Trên má truyền đến cảm xúc mềm mại ấm áp, chóp mũi quẩn quanh hương mật đào ngọt thơm của Omega.
Tạ Ninh như chim gõ kiến liên tục hôn bạn trai mà mình ngày nhớ đêm mong. Vừa hôn vừa nói: “Anh ơi, em nhớ anh.”
“Anh có phải cũng nhớ em không?”
“Anh ơi, chúng ta đã lâu không gặp, tại sao mỗi ngày anh đều bận rộn như thế?”
Âm thanh mềm mại trong sáng của Tạ Ninh vang lên, mỗi lần cậu nói thì lại gõ vào lòng Cố Hành Chu.
Tạ Ninh bình thường không có thói quen biểu đạt tình cảm, giống như bây giờ nói ra lời bày tỏ hết lần này đến lần khác là rất ít.
Chỉ gặp một lần là nghe cậu nói chuyện với thầy chủ nhiệm.
Hiện tại Omega ôm cổ anh, đôi môi hồng liên tiếp hôn anh, lại còn nói thích anh, nhớ anh.
Cố Hành Chu cảm thấy cực kỳ ngứa ngáy, yết hầu lăn lộn, hô thấp nặng hơn.
Tạ Ninh hôn đối phương.
Không có thẹn thùng như mọi ngày.
Chủ yếu là cậu đói bụng, mông đau, trèo tường rồi lăn xuống, lại bị nói là quái thú. Tạ Ninh rất là tủi thân, ôm Cố Hành Chu không buôn tay.
Muốn đối phương đau lòng mình.
Bằng không thì sự tủi thân trong lồng ngực không biến mất được.
Cố Hành Chu nghiêng đầu, nhìn đôi mắt hạnh hơi đỏ của Omega, nhẹ giọng nói: “Bảo bối.”
Ý tứ rất rõ ràng, Tạ Ninh cũng không do dự, nghiêng đầu theo động tác của Cố Hành Chu, hung hăng hôn môi đối phương một cái.
Cố Hành Chu ôm người, tràn đầy sung sướng cùng thoả mãn, môi mỏng hơi cong lên.
Ngay sau đó một âm thanh non nớt từ phía sau truyền đến, “Đại ca, hai người đang làm gì?”
Cố Ái Nhất ngửa đầu, đôi mắt to không chớp nhìn bọn họ, khuôn mặt nhỏ đáng yêu tràn đầy tò mò.
Từ góc độ của cô bé, chỉ thấy đại cục bột trắng lớn kia quấn đôi chân quanh eo đại ca.
Hai người vẫn luôn quay lưng về phía bọn họ, đầu kề nhau, giống như đang thì thầm.
Cố Ái Nhất có chút tò mò, đôi mắt tròn xoe tràn ngập chờ mong.
Cô bé cũng muốn nghe.
Liền mở miệng, Cố Hành Chu có thể cảm nhận cục bột trắng trong ngực đang rin lên.
Môi đang chạm trên môi anh cũng nhanh chóng rời đi.
Vừa định dò đầu lưỡi ra thì nụ hôn đã phải vội vàng kết thúc.
Tạ Ninh nghe âm thanh của đứa nhỏ thì lý trí quay về.
Cậu vừa làm cái gì!
“Anh mau buông em xuống.”
Lúc này cũng không rảnh lo đau mông, Omega đẩy vai Cố Hành Chu, khiến người buông mình ra.
Trường hợp này rất giống tra nam.
Cố Hành Chu còn chưa ôm người bao lâu, hiện tại kêu buông tay, rõ ràng không có cửa.
Tạ Ninh đeo khăn choàng cổ, cũng không đem mặt chôn vào chỗ vai Cố Hành Chu nữa mà quấn khăn choàng cổ che nửa khuôn mặt.
Cố Ái Nhất tò mò không nhịn được lại hỏi: “Ca ca, hai người đang thì thầm với nhau à?”
Cố Hành Chu ôm người hơi nghiêng người, “Ừm, đúng vậy.”
Cố Ái Nhất nghe xong, một bộ nóng lòng muốn thử, “Vậy Ái Nhất có thể cùng nghe không?”
Nói rồi đôi tay nhỏ có chút kích động vẫy vẫy.
Cố Uy còn đang ở một bên quan sát Tạ Ninh, nhìn Cố Ái Nhất nói, “Hai anh nói lời thì thầm thì có nghĩa là chỉ hai người họ mới được nghe.”
Cố Ái Nhất nghe xong gương mặt nhỏ có chút mất mát, nhìn Cố Hành Chu, “Thật sao anh?”
Tạ Ninh nâng mắt nhìn cô gái nhỏ cách đó không xa lớn lên xinh đẹp, bộ dáng đáng thương khiến trái tim tan chảy.
Cố Hành Chu rũ mắt nhìn cô bé, “Đúng vậy, nhưng về sau anh có thể nói cho em nghe.”
Nghe xong tuy có chút mất mát nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, “Được, vậy Ái Nhất sẽ nghe sau.”
Tạ Ninh vẫn luôn ở trong ngực Cố Hành Chu quan sát đám trẻ này. Cả đám đều vô cùng xinh đẹp. Sau đó Tạ Ninh nhìn Cố Hành Chu lần nữa. Quả nhiên là gien vô cùng ưu tú.
Diện mạo của Cố gia gần như đều là mỹ nhân.
“Anh trai, còn có đốt pháo hoa không?” Cố Uy nhìn Cố Hành Chu.
Trả qua nhắc nhở, các bạn nhỏ khác cũng mới nhớ tới, bọn họ về thay quần áo xong để xem pháo hoa.
“Đại ca, pháo hoa, pháo hoa lớn.”
“Đại ca, tụi em đều mặt nhiều quần áo.”
Thấy bọn nhỏ muốn xem pháo hoa, Tạ Ninh nhỏ giọng nói: 'Anh thả em xuống trước đi.”
Đã hứa với bọn trẻ thì không thể không giữ lời.
Cố Hành Chu nhìn Tạ Ninh, lưu luyến không rời buông Omega ra.
Tạ Ninh đứng vững trên mặt đất.
Nháy mắt có không ít đôi mắt nhìn tới.
Cố Ái Nhất cùng Cố uy cũng tò mò nhìn.
Bởi vì đại ca nói cục bột trắng không phải đại quái thú mà là đại bảo bối của đại ca.
Sẽ không nguy hiểm.
Nên Cố Mộ Nhất cũng không ngăn cản em gái.
Cố ÁI Nhất tò mò, chân ngắn bước về phía Tạ Ninh.
Chỉ thấy cục bột trắng kia tay cầm một nắm pháo.
Cố Ái Nhất muốn nhìn mặt Tạ Ninh nhưng nửa mặt đều bị che không thấy rõ.
Liền nhờ Cố Hành Chu giúp đỡ, “Đại ca, hiện tại có thể nhìn bảo bối của anh chưa?”
Thấy cục bột trắng hiện không còn sợ hãi, Cố Ái Nhất lại đi hỏi ý kiến của đại ca.
Đôi mắt đào hoa của Cố Hành Chu còn đang bận nhìn Tạ Ninh bên cạnh, “Em hỏi xem anh trai có đồng ý không, nếu anh trai đồng ý thì mới được.”
Cố Ái Nhất cùng Cố Uy há miệng ngạc nhiên.
Đại ca lợi hại như vậy mà còn phải nghe lời bảo bối, vậy chẳng phải bảo bối của đại ca còn lợi hại hơn sao.
Cố Ái Nhất nghe xong thử lấy tay nhỏ chạm vào chân Tạ Ninh, “Anh trai, có thể nhìn anh không? Ái Nhất muốn nhìn anh, cho Ái Nhất nhìn một lần, Ái Nhất liền cho anh kẹo.”
Nói rồi đôi tay nhỏ móc từ trong túi gáo ra một cái gói có mấy viên kẹo mềm.
“Mỗi ngày chỉ được ăn một viên, mẹ không cho Ái Nhất ăn nhiều. Đây là kẹo mà Ái Nhất trộm giấu đi, hiện tại nếu anh để em nhìn thì em cho anh.”
Nói rồi chủ động đưa kẹo về phía trước.
Tạ Ninh bị cô bé làm cho nhũn tim.
Đôi mắt hạnh không chớp nhìn gương mặt ngây thơ.
Trong mắt căn bản không còn chút bóng dáng nào của Cố Hành Chu.
Cố Hành Chu cảm thấy ăn giấm.
Tạ Ninh đau mông không ngồi được, ngồi xổm có chút cố sức.
Cố Hành Chu thấy liền bước lên, kéo người dậy, rồi khom lưng bế Cố Ái Nhất để nhìn thẳng Tạ Ninh.
Đột nhiên được bay lên cao Cố Ái Nhất còn có chút hưng phấn, cười lộ hàm răng trắng, hai mắt phát sáng nhìn Tạ Ninh.
Sau đó đưa kẹo mềm trên tay cho Tạ Ninh, “Đều cho anh, kẹo của Ái Nhất đều cho anh.”
Tạ Ninh nhìn Cố Ái Nhất, bị choáng trước sự đáng yêu này.
Liền mở miệng, “Anh không cần kẹo, Ái Nhất giữ lại tự ăn đi.”
Cố Ái Nhất nghe xong khuôn mặt nhỏ kinh ngạc, sau đó là mất mát, vội quay đầu nhìn Cố Hành Chu, uỷ khuất nói: “Đại ca, bảo bối không cần kẹo của Ái Nhất vậy Ái Nhất có được xem không?”
Tạ Ninh nghe xong vội nói: “Không phải, Ái Nhất khong cho kẹo thì anh cũng cho em nhìn.”
Cố Ái Nhất nghe xong liền quay đầu vẻ mặt chờ mong.
Ánh mắt hồn nhiên chờ đợi.
Tạ Ninh có chút lo lắng, sợ mình lớn lên khó coi, cô bé không thích rồi thất vọng thì sao.
Liền liếc nhìn Cố Hành Chu một cái.
Rồi mới kéo khăn choàng cổ xuống.
Gương mặt thiếu niên trắng hồng ngoan ngoãn hiện ra.
Cố Ái Nhất mở đôi mắt xoe tròn đối mắt với đôi mắt hạnh tròn xoe.
Thấy bộ dáng tạ Ninh liền sửng sốt.
Sau đó chân ngắn ở trong ngực Cố Hành Chu giãy giụa, không bận tâm tâm tình của đại ca đang ôm mình, đôi tay nhỏ duỗi về phía Tạ Ninh.
Quả nhiên bảo bối dù là người hay vật đều xinh đẹp.
Đại bảo bối của đại ca cũng đẹp.
Cô bé thíc đại bảo bối của đại ca.
Nháy mắt đại ca không còn ý nghĩa gì.
“Ôm ôm!” Cố Ái Nhất sốt ruột giơ tay với Tạ Ninh.
Tạ Ninh thấy thì lòng mềm rối tinh rối mù, định đi lên ôm lấy.
Toàn bộ quá trình Cố Hành Chu như một công cụ hình người.
Nhìn Omega, cảm thấy lòng buồn không chịu được.
Nhưng mà hai bên nguyện ý, không thể không đồng ý.
Cố Hành Chu đối với Cố Ái Nhât dặn dò, “Anh trai ôm không được lộn xộn, biết chưa?”
Cố Ái Nhất gật đầu, “Vâng, không lộn xộn.”
Nói rồi vẻ mặt sốt ruột nhìn Tạ Ninh.
Cố Hành Chu lúc này mới hơi tiến lên, đưa cô bé tới trong ngực Tạ Ninh.
Cố Ái Nhất đã năm tuổi, lại mặc nhiều đồ, nên khá nặng.
Bởi vì Tạ Ninh ngã trên tường xuống, Cố Hành Chu sợ cậu ôm không được vẫn chưa thả tay ra.
Ai ngờ cô bé được Tạ Ninh ôm thì ghét bỏ đại ca, “Đại ca, sao anh còn chưa rời đi?”
Cố Hành Chu: “...”
Cố Ái Nhất ôm cổ Tạ ninh nhìn Cố Hành Chu nói: “Em muốn nói chuyện riêng với anh trai.”
Cố Hành Chu: “...”
Cố Ái Nhất: “Nói thì thầm chỉ có hai người nghe.”
Cố Hành Chu: “...”
Tạ Ninh ôm cô bé, cũng bắt đầu đuổi người, nói với Cố Hành Chu: “Anh dẫn bọn trẻ đi đốt pháo hoa trước đi.”
Cđôi mắt đào hoa của Cố Hành Chu dừng ở trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Tạ Ninh một lát, hít một hơi rồi nói với bọn trẻ, “Đi đốt pháo hoa thôi.”
Bọn trẻ vừa nghe liền hưng phấn.
Bởi vì Tạ Ninh đau mông, đi đường vô cùng khó khăn.
Trong ngực còn phải ôm Cố Ái Nhất, bước đi một bước cũng khó.
Cô bé trong ngực cũng hiểu chuyện “Anh trai, chúng ta không cần đi, pháo hoa nổ tung trên trời, từ đây cũng có thể xem.”
Tạ Ninh nhìn khuôn mặt nhỏ của Cố ÁI Nhất, “Ái Nhất thật hiểu chuyện.”
Cứ như vậy hai cái đầu xù xù ghé vào nhau to nhỏ, Cố Hành Chu cảm thấy hối hận khi cho người khác xem bảo bối của mình.
Cố Hành Chu đưa một đám trẻ đến bên kia đốt pháo hoa.
Chờ khai hoả xong liền trở về chỗ hai người một lớn một nhỏ bên này.
Cố ÁI Nhất ôm cổ Tạ Ninh, hai người ngửa đầu xem pháo hoa.
Cố Hành Chu từ phía xa tiến lên xoa eo Tạ Ninh.
Vì Tạ Ninh mặc như quả cầu, căn bản không cảm nhận được.
Nhưng với Cố Hành Chu mà nói thì sau thời gian xa cách như thế cũng đã thoả mãn. Chờ pháo hoa nổ xong Cố Ái Nhất mới phát hiện đại ca lặng lẽ trở về từ lúc nào.
“Đại ca, sao anh quay lại?”
Ngữ khí hồn nhiên kia giống như nói Cố Hành Chu không nên xuất hiện ở đây.
Cố Hành Chu: “Trở lại xem đại bảo bối của anh.”
Tạ Ninh nghe xong khuôn mặt đỏ lên, bất mãn nhìn cẩu nam nhân trước mắt.
Làm trò gì trước mặt trẻ con thế chứ?
Cố Hành Chu bị Tạ Ninh nhìn tâm nóng lên.
Cố Ái Nhất nhìn Tạ Ninh lại nhìn Cố Hành Chu. Cái miệng nhỏ im lặng, không biết suy nghĩ cái gì.
Trong phòng mạt chược vẫn hừng hực khí thế. Vận may của Phương Uyển còn ổn, không thắng nhưng cũng không thua.
Đám con nít xem pháo hoa xong thì Cố Uy tự mình vào nhà.
Phương Uyển thấy nói: “Tiểu Uy, sao một mình quay lại? Đại ca đâu?”
Cố Uy ngẩng đầu nhìn Phương Uyển, “Đại bảo bối của đại ca tới đây.”
Dứt lời không chỉ có Phương Uyển mà một đám người lớn không hiểu mô tê gì.
Cố lão gia tử đang ở một bên uống trà coi TV tò mò, “Đại bảo bối của Cố Hành Chu?”
Cố Uy gật đầu: “Ban đầu là đại quái thú nhưng đại ca nói đó là đại bảo bối của đại ca.”
Phương Uyển giống như lọt vào sương mù, con trai từ nhỏ đến giờ chưa từng coi thứ gì là bảo bối.
Không phải là Ninh Ninh tới chứ!
Nhưng mà nếu có ai đến Cố gia thì người làm sẽ thông báo. Tạ Ninh không biết vị trí. Phương Uyển hỏi thử, “Đại bảo bối của đại ca trông như thế nào?”
Cố Uy còn chưa thấy mặt Tạ Ninh, chỉ miêu tả tình huống: “Đại bảo bối của đại ca là cục bột trắng lớn, rất tròn, còn béo nữa.”
Phương Uyển: “...”
Không lẽ Cố Hành Chu chơi đắp người tuyết?
Từ nhỏ cũng chưa từng thấy Cố Hành Chu trẻ con như thế.
Cố lão gia tử cũng tò mò đứng lên, nói với Cố Uy, “Con dẫn ông đi nhìn một cái.”
Cố Uy, “Dạ dược, ông đi theo con!”
Dứt lời liền mang theo Cố lão gia tử ra ngoài.
Cố lão gia tử vừa đi thì những người khác cũng tò mò đi theo.
Phương Uyển đứng lên nói với Cố Phong: “Anh giúp em đánh một ván, em đi coi thử.”
Cố Phong người không hề biết chơi mạt chược: “...”
Niệm Nhất Nhất cũng tò mò: “Chồng, anh giúp em chơi một ván đi.”
Cứ như vậy hai anh em đều không biết chơi mạt chược lại đối mặt trên bàn mạt chược.
Phương Uyển đi theo Niệm Nhất Nhất ra cửa.
Đi dạo một vòng quanh sân lớn vẫn không thấy Cố Hành Chu, nhưng lại thấy một đám trẻ ngửa đầu coi pháo hoa.
Cố Mộ Nhất vừa thấy Niệm Nhất Nhất liền vui vẻ kêu lên, “Mẹ!”
Niệm Nhất Nhất nhìn khắp nơi không thấy con gái, “Mộ Nhất, em gái đâu?”
Cố Mộ Nhất: 'Em gái đang ở cùng với đại bảo bối của đại ca.”
Lại là đại bảo bối.
Phương Uyển trong lúc này nghĩ muốn bể đầu cũng không nghĩ ra được đại bảo bối của tiểu tử nhà mình là cái gì.
Chờ mấy người đi bộ một đoạn mới thấy thân ảnh cao lớn của Cố Hành Chu.
Bên cạnh Alpha còn có một người mặc quần áo trắng, trong ngực ôm Cố Ái Nhất.
Phương Uyển cẩn thận nhìn có chút kinh ngạc, “Ninh Ninh!”
Tạ Ninh nghe có người kêu mình, quay đầu nhìn lại chỉ thấy bên kia có không ít người nhìn cậu. Nhất thời không biết làm sao.
“Dì.”
Cố Ái Nhất cũng nhìn thấy Niệm Nhất Nhất, ở trong ngực Tạ Ninh cười như hoa, “Mẹ.”
Nói rồi liền muốn Tạ Ninh dẫn cô bé đến chỗ mẹ mình muốn giới thiệu anh trai xinh đẹp này cho mẹ mình.
Trong suy nghĩ của cô bé thì đại bảo bối của đại ca đã trở thành anh trai xinh đẹp.
Phương Uyển thấy Tạ Ninh thì ngạc nhiên cùng vui vẻ, vội tiến lên, “Sao Ninh Ninh ở đây? Cũng không nói với dì?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ có chút dơ của Tạ Ninh, lấy khăn tay cho Tạ Ninh xoa mặt.
Tạ Ninh có chút ngại, thì thầm, “Dì, con không tìm dược cửa vào nên trèo tường...”
Phương Uyển vừa nghe liền nhịn không được cười ra tiếng.
Cố lão gia tử ở bên cạnh nhìn, Cố Hành Chu tự giác đi tới.
Nói thẳng vào trọng điểm vấn đề: “Ông nội, cậu ấy là bạn trai con, gọi là Tạ Ninh.”
Sau khi nghe xong Cố lão gia tử cũng bước lên nhìn, ông cũng muốn biết bạn trai của Cố Hành Chu là dạng Omega gì mà lọt được vào mắt tiểu tử thúi này.
Thấy người đều lên nhìn mình, Tạ Ninh lúng túng nhưng vẫn lễ phép mở miệng, nhìn Cố lão gia tử cùng Niệm Nhất Nhất chào hỏi: “Chào ông, chào dì... con là Tạ Ninh, năm nay mười tám, con... con năm nay thi đại học, thân thể khoẻ mạnh.”
Đầu óc Tạ Ninh loạn thành một đoàn, lúc này nói chuyện không biết mình đang nói gì.
Thấy người khẩn trương, Cố Hành Chu liền đi đến bên cạnh Tạ Ninh.
“Ông nội, lát lại nhìn sau, hiện tại bên ngoài lạnh lẽo, về phòng trước đã.”
Nhìn ra được tên tiểu tử thúi này bênh vực người mình, Cố lão gia tử cũng không nhìn nữa, nhưng diện mạo đại khái thì cũng thấy, lớn lên không tồi. Niệm Nhất Nhất: “Ái Nhất xuống đã, để các anh vào nhà trước.”
Cố Ái Nhất vừa nghe thì khuôn mặt xuất hiện biểu tình lưu luyến, không muốn buôn tay.
Nhưng Nhiệm Nhất Nhất không thể để người đến làm khách mà cứ đứng ôm con mình liền tiến lên ôm con.
Liền nghe thấy thiếu niên sạch sẽ trắng nõn ngoan ngoãn nói: “Dì ơi không có việc gì, Ái Nhất nhẹ, con ôm được.”
Niệm Nhất Nhất, “Ngại quá.”
Tạ Ninh lắc đầu, “không có việc gì.”
Niệm Nhất Nhất hơi nhìn về phía Phương Uyển, lặng lẽ giơ ngón tay cái.
Phương Uyển hơi nhướng mày đáp trả.
Chỉ có Cố Hành Chu nghe được cô bé kia còn chưa chịu xuống thì đen mặt.
Cố Ái Nhất nghe anh trai xinh đẹp muốn ôm mình, vui vẻ xoay người hôn một cái trên má Tạ Ninh.
Cố Hành Chu: “...”
Mọi người dự định đi vào nhà nhưng hiện tại Tạ Ninh đau mông đi dường khó khăn.
Cố Hành Chu đau lòng muốn bước lên ôm người nhưng bị Tạ Ninh né.
Tạ Ninh trừng mắt với anh.
Cố Hành Chu cảm thấy tâm ngứa, ở bên tai nhẹ giọng thì thầm: “Trở về anh xoa cho em.”
Cô bé Cố Nhất Ái ở gần liền hỏi: “Xoa cái gì? Ái Nhất cũng giúp anh trai xoa.”
Tạ Ninh nhát mặt đỏ mặt.
“Không có gì, cảm ơn Ái Nhất.”
Cô bé hào phóng nói: “Không có gì, Ái Nhất thích anh trai.”
Tạ Ninh nghe xong trả lời: “Anh trai cũng thích em.”
Cũng không thèm quan tâm Cố Hành Chu đang oán giận ở bên cảnh, dường như không tồn tại.
Bởi vì Tạ Ninh ngại nên Phương Uyển cũng không dẫn cậu ra ngoài gặp người mà dẫn vào nhà bếp.
Nghe con trai nói tạ Ninh còn chưa ăn cơm, muốn đợi Tạ Ninh ăn no rồi mới đi gặp họ hàng.
“Ninh Ninh có thể ăn sủi cảo không?”
Tạ Ninh: “Có thể, cảm ơn dì.”
Phương Uyển xua tay, “Khách sáo cái gì.”
Bởi vì Tạ Ninh đau mông nên ngồi xuống sẽ đau, Cố Hành Chu cố ý tìm cái đệm mềm cho Tạ Ninh lót ngồi.
Cố Ái Nhất biết anh trai muốn ăn cơm nên ngoan ngoãn leo xuống, để đối phương ăn cơm cho dễ.
Sau đó nhìn Cố Hành Chu đang ngồi bên cạnh tạ Ninh, lại bí mật đến bên người Niệm Nhất Nhất nói: “Mẹ, có thể cho con ứng trước kẹo mềm của một tuần không?”
Tạ Ninh không ăn cơm chiều, giờ đói bụng cồn cào, Cố Hành Chu đau lòng nhìn Omega, sủi cảo còn chưa có xong, liền lấy trái cây đút Tạ Ninh ăn.
Tạ Ninh cũng mặc kệ đối phương đưa cái gì, cứ há mồm liền nhai nuốt.
Chờ sủi cảo xong liền bắt đầu ăn cơm.
Cố Hành Chu sợ Tạ Ninh bỏng nên nhẹ giọng nói: “Thổi một chút, cẩn thận nóng.”
Hai má Tạ Ninh phình lên, giống hamster nhỏ gật đầu.
Sau đó Cố Ái Nhất bước về phía Cố Hành Chu: “Đại ca có thể ra đây một lát không?”
Tạ Ninh thấy cô bé đang gọi liền thúc giục Alpha, “Anh đi nhanh đi.”
Cố Hành Chu đứng dậy đi theo Cố Ái Nhất ra khỏi nhà ăn.
Khom lưng nhìn cô bé, “Ái Nhất sao vậy?”
Ngay sau đó thấy cô bé lấy một túi kẹo mềm nhét vào tay Cố Hành Chu.
“Đổi.”
Cố Hành Chu nhướng mày, “Đổi cái gì?”
“Đại ca cùng Ái Nhất trao đổi!” Cố Ái Nhất hùng hồn nói: “Đại ca nhận kẹo của Ái Nhất thì đại bảo bối của đại ca trở thành đại bảo bối của Ái Nhất!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.