Xuyên Thành Hào Môn Pháo Hôi O
Chương 41:
La Bặc Hoa Thỏ Tử
17/07/2024
***
Bởi vì cùng Cố Hành Chu thì thầm bị tài xế thấy. Tạ Ninh dọc đường đều để hoa ở trước ngực, ngượng ngùng lấy hoa che mặt để bớt lúng túng.
Bên cạnh còn có rất nhiều túi mà Cố Hành Chu mua cho bên cạnh, số lượng không ít.
Vừa tới nhà, Tạ Ninh cũng quá ngại nên không nhờ tài xế mà tự mình cầm hoa rồi cầm hết các túi, treo tận vào trong cánh tay mới miễn cưỡng cầm hết.
Tài xế nhìn thấy nói, “Để chú cầm giúp vài cái.”
Tạ Ninh đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Không cần, một mình con làm được.”
Nói rồi liền banh rộng hai chân ra, tự nhận là bước đi vững vàng, kỳ thực là lắc lư đi vào cửa.
Vừa vào thì vội vàng đổi giày, nhanh chóng lên phòng.
Phòng Tạ Ninh sạch sẽ, mỗi lần về đều thay quần áo rồi đi tắm.
Nhưng lần này lại không có, bởi vì chạy nhanh lên lầu nên thở dốc, sau đó lại chạy lộc cộc xuống lầu.
Tạ Ninh đứng ở phòng bếp, ghé mắt nhìn rồi lại ngóc đầu vào.
Nhìn Lý thẩm đang nấu canh, “Thím Lý, trong nhà có dư bình hoa hay bình thuỷ tinh không?”
Lý thẩm có chút ngoài ý muốn, đây là lần đầu tiên Tạ Ninh hỏi bà đồ vật trong nhà, “Có, thím nhớ là ở trong nhà kho hậu viện có không ít.”
Nói rồi xoa xoa tay trên tạp dề, nhìn cái đầu nhỏ xù xù của Tạ Ninh, “Thiếu gia, chờ một chút.”
Lý thẩm còn muốn xem canh trong phòng bếp, Tạ Ninh cũng không muốn làm phiền bà, “Thím ơi, thím nói cho con vị trí là được, con tự mình đi lấy.”
Sau khi nói xong sợ Lý thẩm nghĩ nhiều nên lại nói thêm một câu, “Không phải khách khí, mà con chỉ cần lấy một cái.”
Trong nhà cũng có những người hầu khác nhưng đều chỉ làm nhiệm vụ quét dọn. Họ cũng không tiếp xúc gì với Tạ Ninh. Trong nhà có thể nói chuyện cũng chỉ có quản gia cùng Lý thẩm.
Bàn tay đang lau của thím Lý cứng đờ, sau đó mỉm cười nói, “Phòng kho ở hậu viện, con đi đến chỗ cửa nhìn về bên trái là có thể thấy.”
Rồi lại nói thêm, “Hậu viện còn có một nhà chứa khác, thiếu gia đừng nhầm lẫn.”
Tạ Ninh gật đầu rồi đi ra phía hậu viện.
Hiện tại đã trễ, ở phía xa xa cũng chỉ dư lại một rặng mây đỏ.
Vốn dĩ Tạ Ninh cho rằng biệt thự của Tạ gia khá là lớn, nhưng trước giờ chưa từng tính toán diện tích mà Tạ gia chiếm đóng ở khu vực giàu có này.
Không đi đến hậu viện còn không biết ngôi nhà của Tạ gia to đến nhường ấy. Có một vườn hoa cùng nhà ấm, thậm chí còn có bể bơi nhưng không giống bể phun nước ở tiền viện, không có bể chứa.
Tạ Ninh đi một hồi lâu mới nhìn thấy phòng kho ở hậu viện mà Lý thẩm nói.
Nhưng mà phòng kho này cũng không hề nhỏ, cửa không khoá, Tạ Ninh đẩy cửa rồi đi vào.
Ánh chiều tà theo lối cửa mở soi rọi vào bên trong. Có rất nhiều đồ vật ở trong này, đại bộ phận đều được dùng vải che phủ nhưng bày biện vô cùng ngăn nắp, sạch sẽ, cũng không hề có chút bụi nào. Dường như có người đúng giờ sẽ đến quét dọn, thậm chí sàn nhà cũng sáng bóng.
Có một bàn trà vô cùng xa hoa trong phòng, tên đó bày những dụng cụ pha trà tinh xảo, bên cạnh có ghế dựa, giống như thường ngày sẽ có người đến đây ngồi.
Toàn bộ phòng vô cùng sạch sẽ, nhưng cách đó không xa lại có một khung ảnh vô cùng to được bọc vải, hơi lộ ra gương mặt cương nghị của Tạ Trường Hằng.
Tạ Ninh do dự muốn tiến lên mở ra thử.
Vải lót màu trắng, vô cùng sạch sẽ, cảm xúc giống như tơ lụa.
Tạ Ninh vừa cảm thán đến miếng vải lót cũng xa xỉ như thế, một bên kéo một góc tấm vải hướng lên trên. Ai ngờ bên góc muốn kéo lên thì không lên mà lại làm góc đối diện rớt xuống.
Tạ - chân tay vụng về - Ninh: “...”
Tạ Ninh tuân theo định mệnh đi về phía bên kia thì có một người khác trong khung ảnh rơi hoàn toàn vào trong mắt Tạ Ninh.
Đó là một người nam nhân cười rộ lên cực kỳ ôn nhu, gương mặt tựa như gió xuân, có một loại ôn tồn lễ độ khó diễn tả thành lời. Cũng có đôi mắt hạnh, đang nhìn vào camera với nụ cười tươi trên gương mặt.
Tạ Ninh nhìn thấy thì tay cầm tấm vải lót chậm chạp không đắp lên.
Một đôi mắt hạnh khẽ mở to, ảnh chụp này tự dưng cho cậu cảm giác cực kỳ thân thiết.
Tạ Ninh nhìn kỹ, cũng biết đây là ảnh chụp của Quý Niên.
Bởi vì ánh mắt của hai người không có khác biệt.
Tạ Ninh cũng không nhớ rõ cha mẹ đời trước có dáng vẻ nào, thậm chí cũng chưa từng xuất hiện trong đầu cậu.
Tạ Ninh không chớp mắt nhìn ảnh chụp người kia, dường như bị hấp dẫn, nhìn đến mức trong lòng có cảm giác thuộc về, rõ ràng hai người chưa gặp qua nhưng Tạ Ninh vẫn muốn đem gương mặt này khắc vào đáy lòng.
Tạ Ninh nhìn hồi lâu mới nhớ tới việc tìm bình hoa, xoay người nhìn về bên trái, nhưng không có thứ gì ngoài một số thứ đã được sắp xếp cẩn thận.
Tạ Ninh sửng sốt, hẳn là cậu đi nhầm, đi tới căn phòng mà Lý thẩm có nói trước đó.
Đem vải lót phủ lên, Tạ Ninh quay đầu nhìn lại rồi đi ra cửa.
Sau khi đi loanh quanh một hồi thì tìm được phòng kho mà Lý thẩm chỉ cậu.
Tạ Ninh đẩy cửa đi vào, nháy mắt bị sặc ho lên.
“Khụ khụ...”
Tạ Ninh vẫy vẫy tay, thật vất vả mới bật được đèn trong phòng, bên trong đồ vật vô cùng hỗn độn, Tạ Ninh xoay đầu nhìn quanh.
Quả nhiên có rất nhiều bình hoa không dùng được bọc giấy ở bên trái căn phòng.
Tạ Ninh cũng không có thẩm mỹ gì, cũng không biết bình nào nhìn đẹp, đơn giản liền cầm mấy bình thuỷ tinh trong suốt.
Nhưng nhớ tới Cố Hành Chu đưa cậu bó hoa tươi quá lớn, sợ không đựng hết liền quay đầu lại cầm thêm hai cái nữa, tổng cộng là năm bình.
Tạ Ninh ôm năm bình thuỷ tinh về tiền viện.
Không trực tiếp dùng. Những cái bình này do thời gian dài không sử dụng nên thân có chút bẩn. Không riêng gì đôi tay trắng nõn của Tạ Ninh biến thành móng vuốt đen mà cả đồng phục cũng bị cọ bẩn. Trên đầu cũng bị dính bẩn khi mở cửa thì có bụi rơi xuống.
Tạ Trường Hằng trở về liền thấy bộ dáng dơ hề hề của con trai, trong ngực còn ôm mấy cái lọ.
Tạ Ninh còn đang lo lắng sẽ bị rơi vỡ, nên bước chân vững vàng như thể đang đi hành quân.
Khi Tạ Ninh vừa ra tới cửa thì liền thấy Tạ Trường Hằng giày da tây trang đứng ở huyền quan. Nhớ về cuộc điện thoại lúc trước, cậu mím môi, có chút khó khăn mở miệng, “Ba, ba đã trở lại.”
Khuôn mặt lạnh lẽo của Tạ Trường Hằng hơi nhu hoà, duỗi tay xoa xoa đầu Tạ Ninh.
“Ừm, ba đã về.”
Kết quả vỗ bụi không rơi mà thêm lẫn lộn vào trong tóc.
Bàn tay Tạ Trường Hằng cứng đờ, Tạ Ninh cũng cảm nhận được, có một ít tro bụi rơi xuống trước mắt cậu.
“...”
“...”
Bầu không khí vốn đã hoà hoãn nháy mắt lại lặng ngắt như tờ. Hai cha con xấu hổ đứng chốc lát, theo sau không hẹn đổi giày như thể sự kiện vừa rồi không diễn ra.
Tạ Ninh nói cùng Tạ Trường Hằng một tiếng rồi lên lầu về phòng.
Đem mấy bình thuỷ tinh trọng ngực tẩy rửa, rót nửa bình nước vào mỗi bình, Tạ Ninh mới từ từ mở bó hoa ra, nhét vào từng bình rồi bày biện khắp nơi.
Khi làm xong hết thì mới đi tắm rửa.
Chờ Tạ Ninh thay quần đùi cùng áo tay ngắn xong, lấy khăn lau tóc thì điện thoại rung một cái.
Tạ Ninh cầm lên xem thì thấy cuộc gọi video từ WeChat. Trong lúc nhất thời luống cuống chân tay, cuối cùng hít một hơi thật sâu mới bấm kết nối.
Giây tiếp theo gương mặt tuấn tú của Cố Hành Chu hiện lên trên màn hình. Bối cảnh là phòng của đối phương, trong phòng trang trí khá là đơn giản.
Giọng nói trầm thấp của đối phương vang lên cùng với tiếng cười khẽ, “Buổi tối an lành.”
Khuôn mặt nhỏ của Tạ Ninh hơi phiếm hồng, “Buổi tối tốt lành.”
Omega vừa mới tắm xong, đôi mắt tròn xoe còn mang theo chút ẩm ướt, gương mặt trắng hồng cùng một khăn tắm phủ trên mái tóc còn ướt.
Mắt Cố Hành Chu đột nhiên tối sầm, hầu kết lăn lộn, “Đợi anh một chút.”
Nói rồi liền đứng dậy rời khỏi màn ảnh.
Tạ Ninh cầm di động hơi sửng sốt.
“???”
Cố Hành Chu đứng dậy hít một hơi thật sâu, cầm lấy ly nước uống cạn mới làm tiêu trừ bớt cảm giác miệng lưỡi khô đắng.
Chờ khi trở lại, Tạ Ninh đặt điện thoại một bên để lau tóc.
Từ góc độ này có thể nhìn thấy Tạ Ninh mặc quần đùi lộ ra một đôi chân với làn da trắng nõn, cùng một đoạn eo trắng như tuyết vì tay giơ lên mà lộ ra.
Bởi vì di động đặt ở vị trí thấp, khi Tạ Ninh thấy Cố Hành Chu xuất hiện trên màn hình trở lại thì phải hơi khom người mới có thể nhìn thấy anh.
Chỉ thấy vòng eo trắng như tuyết kia khẽ cong lại, một khuôn mặt nhỏ ngoan ngoãn tinh xảo xuất hiện trên màn hình. Bởi vì tư thế, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy da thịt trong cổ áo của cậu.
Yết hầu Cố Hành Chu lập tức thắt lại, “Bảo bối, ăn cơm chưa?”
Tạ Ninh dùng khăn lau lau tóc, “Chưa có ăn.”
“Vậy lát nữa anh gọi lại cho em sau.” Nói rồi liền ngắt video.
Tạ Ninh: “???”
Tạ Ninh nhìn video bị ngắt, trong lúc nhất thời cạn lời. Cậu thậm chí nghi ngờ Cố Hành Chu gọi cuôc điện thoại này cho cậu bởi vì đơn thuần muốn chơi trò ngắt điện thoại với cậu.
Cố Hành Chu ngắt video xong thì trực tiếp đi đến phòng tắm. Thời tiết nóng bức, và anh cũng đang ở độ tuổi khí huyết dồi dào.
Trở ra lại cũng là chuyện của bốn mươi phút sau đó.
Cố Hành Chu trở ra lại rót đầy một chén nước, nghĩ đến gương mặt vừa rồi của Tạ Ninh, trong lòng cảm thấy may mắn.
May mắn là đã theo đuổi người tới tay, may mắn là Tạ Ninh cũng thích anh.
Có thể ôm cậu, hôn cậu, về sau có thể ở chung với nhau chỉ nhiều hơn chứ không ít.
Ở đầu bên kia trong khi Tạ Ninh đợi Cố Hành Chu gọi video lần nữa thì xuống lầu ăn cơm.
Trờ về xong dự định học bài thì cảm thấy có một chút phiền não.
Nếu yêu đương về sau mỗi ngày đều gọi video thì thời gian học tập cũng bị ít đi?
Đang suy tư thì ánh mắt dừng ở đống đồ cách đó không xa.
Từ lúc Cố Hành Chu đưa cậu đến giờ thì cậu còn chưa có mở ra xem.
Xuất phát từ tò mò, Tạ Ninh lê dép lộc cộc đi qua.
Có mấy cái túi còn khá nặng, Tạ Ninh còn tốn không ít sức mới đưa hết được đống đồ lên bàn.
Có một cái túi Tạ Ninh rất quen mắt, giống như cái túi đựng điểm tâm ngọt cùng bánh kem mà Cố Hành Chu mua cho cậu lần trước.
Quả nhiên bên trong có không ít điểm tâm ngọt cùng kẹo.
Tạ Ninh trước hết chọn những túi nhẹ mở trước, có vài quyển tiểu thuyết hoặc vật dụng mới lạ đáng yêu mà Omega nhìn sẽ thích. Nhìn giá trên những vật dụng còn chưa kịp xé đi, Tạ Ninh nháy mắt tối sầm, vội cẩn thận dọn chúng.
Vốn tưởng rằng những đồ vật nhỏ này có mấy chục tệ nhưng thì ra là kiến thức của cậu hạn hẹp.
Chờ gỡ túi nhẹ xong chỉ còn lại hai túi nặng hơn.
Tạ Ninh mở ra liền sửng sốt,
Chỉ thấy trong hai cái túi chứa mấy bộ đề cương ôn thi, Ngũ Tam, Hoàng Cương và những đề thi vào đại học.
Tác giả có lời muốn nói: Cố cẩu: Để theo đuổi vợ tới tay thì cần phải làm những gì mà vợ thích!
P/s: Bị dị ứng ngứa quá không ngủ được dậy đăng truyện sớm.
Bởi vì cùng Cố Hành Chu thì thầm bị tài xế thấy. Tạ Ninh dọc đường đều để hoa ở trước ngực, ngượng ngùng lấy hoa che mặt để bớt lúng túng.
Bên cạnh còn có rất nhiều túi mà Cố Hành Chu mua cho bên cạnh, số lượng không ít.
Vừa tới nhà, Tạ Ninh cũng quá ngại nên không nhờ tài xế mà tự mình cầm hoa rồi cầm hết các túi, treo tận vào trong cánh tay mới miễn cưỡng cầm hết.
Tài xế nhìn thấy nói, “Để chú cầm giúp vài cái.”
Tạ Ninh đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Không cần, một mình con làm được.”
Nói rồi liền banh rộng hai chân ra, tự nhận là bước đi vững vàng, kỳ thực là lắc lư đi vào cửa.
Vừa vào thì vội vàng đổi giày, nhanh chóng lên phòng.
Phòng Tạ Ninh sạch sẽ, mỗi lần về đều thay quần áo rồi đi tắm.
Nhưng lần này lại không có, bởi vì chạy nhanh lên lầu nên thở dốc, sau đó lại chạy lộc cộc xuống lầu.
Tạ Ninh đứng ở phòng bếp, ghé mắt nhìn rồi lại ngóc đầu vào.
Nhìn Lý thẩm đang nấu canh, “Thím Lý, trong nhà có dư bình hoa hay bình thuỷ tinh không?”
Lý thẩm có chút ngoài ý muốn, đây là lần đầu tiên Tạ Ninh hỏi bà đồ vật trong nhà, “Có, thím nhớ là ở trong nhà kho hậu viện có không ít.”
Nói rồi xoa xoa tay trên tạp dề, nhìn cái đầu nhỏ xù xù của Tạ Ninh, “Thiếu gia, chờ một chút.”
Lý thẩm còn muốn xem canh trong phòng bếp, Tạ Ninh cũng không muốn làm phiền bà, “Thím ơi, thím nói cho con vị trí là được, con tự mình đi lấy.”
Sau khi nói xong sợ Lý thẩm nghĩ nhiều nên lại nói thêm một câu, “Không phải khách khí, mà con chỉ cần lấy một cái.”
Trong nhà cũng có những người hầu khác nhưng đều chỉ làm nhiệm vụ quét dọn. Họ cũng không tiếp xúc gì với Tạ Ninh. Trong nhà có thể nói chuyện cũng chỉ có quản gia cùng Lý thẩm.
Bàn tay đang lau của thím Lý cứng đờ, sau đó mỉm cười nói, “Phòng kho ở hậu viện, con đi đến chỗ cửa nhìn về bên trái là có thể thấy.”
Rồi lại nói thêm, “Hậu viện còn có một nhà chứa khác, thiếu gia đừng nhầm lẫn.”
Tạ Ninh gật đầu rồi đi ra phía hậu viện.
Hiện tại đã trễ, ở phía xa xa cũng chỉ dư lại một rặng mây đỏ.
Vốn dĩ Tạ Ninh cho rằng biệt thự của Tạ gia khá là lớn, nhưng trước giờ chưa từng tính toán diện tích mà Tạ gia chiếm đóng ở khu vực giàu có này.
Không đi đến hậu viện còn không biết ngôi nhà của Tạ gia to đến nhường ấy. Có một vườn hoa cùng nhà ấm, thậm chí còn có bể bơi nhưng không giống bể phun nước ở tiền viện, không có bể chứa.
Tạ Ninh đi một hồi lâu mới nhìn thấy phòng kho ở hậu viện mà Lý thẩm nói.
Nhưng mà phòng kho này cũng không hề nhỏ, cửa không khoá, Tạ Ninh đẩy cửa rồi đi vào.
Ánh chiều tà theo lối cửa mở soi rọi vào bên trong. Có rất nhiều đồ vật ở trong này, đại bộ phận đều được dùng vải che phủ nhưng bày biện vô cùng ngăn nắp, sạch sẽ, cũng không hề có chút bụi nào. Dường như có người đúng giờ sẽ đến quét dọn, thậm chí sàn nhà cũng sáng bóng.
Có một bàn trà vô cùng xa hoa trong phòng, tên đó bày những dụng cụ pha trà tinh xảo, bên cạnh có ghế dựa, giống như thường ngày sẽ có người đến đây ngồi.
Toàn bộ phòng vô cùng sạch sẽ, nhưng cách đó không xa lại có một khung ảnh vô cùng to được bọc vải, hơi lộ ra gương mặt cương nghị của Tạ Trường Hằng.
Tạ Ninh do dự muốn tiến lên mở ra thử.
Vải lót màu trắng, vô cùng sạch sẽ, cảm xúc giống như tơ lụa.
Tạ Ninh vừa cảm thán đến miếng vải lót cũng xa xỉ như thế, một bên kéo một góc tấm vải hướng lên trên. Ai ngờ bên góc muốn kéo lên thì không lên mà lại làm góc đối diện rớt xuống.
Tạ - chân tay vụng về - Ninh: “...”
Tạ Ninh tuân theo định mệnh đi về phía bên kia thì có một người khác trong khung ảnh rơi hoàn toàn vào trong mắt Tạ Ninh.
Đó là một người nam nhân cười rộ lên cực kỳ ôn nhu, gương mặt tựa như gió xuân, có một loại ôn tồn lễ độ khó diễn tả thành lời. Cũng có đôi mắt hạnh, đang nhìn vào camera với nụ cười tươi trên gương mặt.
Tạ Ninh nhìn thấy thì tay cầm tấm vải lót chậm chạp không đắp lên.
Một đôi mắt hạnh khẽ mở to, ảnh chụp này tự dưng cho cậu cảm giác cực kỳ thân thiết.
Tạ Ninh nhìn kỹ, cũng biết đây là ảnh chụp của Quý Niên.
Bởi vì ánh mắt của hai người không có khác biệt.
Tạ Ninh cũng không nhớ rõ cha mẹ đời trước có dáng vẻ nào, thậm chí cũng chưa từng xuất hiện trong đầu cậu.
Tạ Ninh không chớp mắt nhìn ảnh chụp người kia, dường như bị hấp dẫn, nhìn đến mức trong lòng có cảm giác thuộc về, rõ ràng hai người chưa gặp qua nhưng Tạ Ninh vẫn muốn đem gương mặt này khắc vào đáy lòng.
Tạ Ninh nhìn hồi lâu mới nhớ tới việc tìm bình hoa, xoay người nhìn về bên trái, nhưng không có thứ gì ngoài một số thứ đã được sắp xếp cẩn thận.
Tạ Ninh sửng sốt, hẳn là cậu đi nhầm, đi tới căn phòng mà Lý thẩm có nói trước đó.
Đem vải lót phủ lên, Tạ Ninh quay đầu nhìn lại rồi đi ra cửa.
Sau khi đi loanh quanh một hồi thì tìm được phòng kho mà Lý thẩm chỉ cậu.
Tạ Ninh đẩy cửa đi vào, nháy mắt bị sặc ho lên.
“Khụ khụ...”
Tạ Ninh vẫy vẫy tay, thật vất vả mới bật được đèn trong phòng, bên trong đồ vật vô cùng hỗn độn, Tạ Ninh xoay đầu nhìn quanh.
Quả nhiên có rất nhiều bình hoa không dùng được bọc giấy ở bên trái căn phòng.
Tạ Ninh cũng không có thẩm mỹ gì, cũng không biết bình nào nhìn đẹp, đơn giản liền cầm mấy bình thuỷ tinh trong suốt.
Nhưng nhớ tới Cố Hành Chu đưa cậu bó hoa tươi quá lớn, sợ không đựng hết liền quay đầu lại cầm thêm hai cái nữa, tổng cộng là năm bình.
Tạ Ninh ôm năm bình thuỷ tinh về tiền viện.
Không trực tiếp dùng. Những cái bình này do thời gian dài không sử dụng nên thân có chút bẩn. Không riêng gì đôi tay trắng nõn của Tạ Ninh biến thành móng vuốt đen mà cả đồng phục cũng bị cọ bẩn. Trên đầu cũng bị dính bẩn khi mở cửa thì có bụi rơi xuống.
Tạ Trường Hằng trở về liền thấy bộ dáng dơ hề hề của con trai, trong ngực còn ôm mấy cái lọ.
Tạ Ninh còn đang lo lắng sẽ bị rơi vỡ, nên bước chân vững vàng như thể đang đi hành quân.
Khi Tạ Ninh vừa ra tới cửa thì liền thấy Tạ Trường Hằng giày da tây trang đứng ở huyền quan. Nhớ về cuộc điện thoại lúc trước, cậu mím môi, có chút khó khăn mở miệng, “Ba, ba đã trở lại.”
Khuôn mặt lạnh lẽo của Tạ Trường Hằng hơi nhu hoà, duỗi tay xoa xoa đầu Tạ Ninh.
“Ừm, ba đã về.”
Kết quả vỗ bụi không rơi mà thêm lẫn lộn vào trong tóc.
Bàn tay Tạ Trường Hằng cứng đờ, Tạ Ninh cũng cảm nhận được, có một ít tro bụi rơi xuống trước mắt cậu.
“...”
“...”
Bầu không khí vốn đã hoà hoãn nháy mắt lại lặng ngắt như tờ. Hai cha con xấu hổ đứng chốc lát, theo sau không hẹn đổi giày như thể sự kiện vừa rồi không diễn ra.
Tạ Ninh nói cùng Tạ Trường Hằng một tiếng rồi lên lầu về phòng.
Đem mấy bình thuỷ tinh trọng ngực tẩy rửa, rót nửa bình nước vào mỗi bình, Tạ Ninh mới từ từ mở bó hoa ra, nhét vào từng bình rồi bày biện khắp nơi.
Khi làm xong hết thì mới đi tắm rửa.
Chờ Tạ Ninh thay quần đùi cùng áo tay ngắn xong, lấy khăn lau tóc thì điện thoại rung một cái.
Tạ Ninh cầm lên xem thì thấy cuộc gọi video từ WeChat. Trong lúc nhất thời luống cuống chân tay, cuối cùng hít một hơi thật sâu mới bấm kết nối.
Giây tiếp theo gương mặt tuấn tú của Cố Hành Chu hiện lên trên màn hình. Bối cảnh là phòng của đối phương, trong phòng trang trí khá là đơn giản.
Giọng nói trầm thấp của đối phương vang lên cùng với tiếng cười khẽ, “Buổi tối an lành.”
Khuôn mặt nhỏ của Tạ Ninh hơi phiếm hồng, “Buổi tối tốt lành.”
Omega vừa mới tắm xong, đôi mắt tròn xoe còn mang theo chút ẩm ướt, gương mặt trắng hồng cùng một khăn tắm phủ trên mái tóc còn ướt.
Mắt Cố Hành Chu đột nhiên tối sầm, hầu kết lăn lộn, “Đợi anh một chút.”
Nói rồi liền đứng dậy rời khỏi màn ảnh.
Tạ Ninh cầm di động hơi sửng sốt.
“???”
Cố Hành Chu đứng dậy hít một hơi thật sâu, cầm lấy ly nước uống cạn mới làm tiêu trừ bớt cảm giác miệng lưỡi khô đắng.
Chờ khi trở lại, Tạ Ninh đặt điện thoại một bên để lau tóc.
Từ góc độ này có thể nhìn thấy Tạ Ninh mặc quần đùi lộ ra một đôi chân với làn da trắng nõn, cùng một đoạn eo trắng như tuyết vì tay giơ lên mà lộ ra.
Bởi vì di động đặt ở vị trí thấp, khi Tạ Ninh thấy Cố Hành Chu xuất hiện trên màn hình trở lại thì phải hơi khom người mới có thể nhìn thấy anh.
Chỉ thấy vòng eo trắng như tuyết kia khẽ cong lại, một khuôn mặt nhỏ ngoan ngoãn tinh xảo xuất hiện trên màn hình. Bởi vì tư thế, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy da thịt trong cổ áo của cậu.
Yết hầu Cố Hành Chu lập tức thắt lại, “Bảo bối, ăn cơm chưa?”
Tạ Ninh dùng khăn lau lau tóc, “Chưa có ăn.”
“Vậy lát nữa anh gọi lại cho em sau.” Nói rồi liền ngắt video.
Tạ Ninh: “???”
Tạ Ninh nhìn video bị ngắt, trong lúc nhất thời cạn lời. Cậu thậm chí nghi ngờ Cố Hành Chu gọi cuôc điện thoại này cho cậu bởi vì đơn thuần muốn chơi trò ngắt điện thoại với cậu.
Cố Hành Chu ngắt video xong thì trực tiếp đi đến phòng tắm. Thời tiết nóng bức, và anh cũng đang ở độ tuổi khí huyết dồi dào.
Trở ra lại cũng là chuyện của bốn mươi phút sau đó.
Cố Hành Chu trở ra lại rót đầy một chén nước, nghĩ đến gương mặt vừa rồi của Tạ Ninh, trong lòng cảm thấy may mắn.
May mắn là đã theo đuổi người tới tay, may mắn là Tạ Ninh cũng thích anh.
Có thể ôm cậu, hôn cậu, về sau có thể ở chung với nhau chỉ nhiều hơn chứ không ít.
Ở đầu bên kia trong khi Tạ Ninh đợi Cố Hành Chu gọi video lần nữa thì xuống lầu ăn cơm.
Trờ về xong dự định học bài thì cảm thấy có một chút phiền não.
Nếu yêu đương về sau mỗi ngày đều gọi video thì thời gian học tập cũng bị ít đi?
Đang suy tư thì ánh mắt dừng ở đống đồ cách đó không xa.
Từ lúc Cố Hành Chu đưa cậu đến giờ thì cậu còn chưa có mở ra xem.
Xuất phát từ tò mò, Tạ Ninh lê dép lộc cộc đi qua.
Có mấy cái túi còn khá nặng, Tạ Ninh còn tốn không ít sức mới đưa hết được đống đồ lên bàn.
Có một cái túi Tạ Ninh rất quen mắt, giống như cái túi đựng điểm tâm ngọt cùng bánh kem mà Cố Hành Chu mua cho cậu lần trước.
Quả nhiên bên trong có không ít điểm tâm ngọt cùng kẹo.
Tạ Ninh trước hết chọn những túi nhẹ mở trước, có vài quyển tiểu thuyết hoặc vật dụng mới lạ đáng yêu mà Omega nhìn sẽ thích. Nhìn giá trên những vật dụng còn chưa kịp xé đi, Tạ Ninh nháy mắt tối sầm, vội cẩn thận dọn chúng.
Vốn tưởng rằng những đồ vật nhỏ này có mấy chục tệ nhưng thì ra là kiến thức của cậu hạn hẹp.
Chờ gỡ túi nhẹ xong chỉ còn lại hai túi nặng hơn.
Tạ Ninh mở ra liền sửng sốt,
Chỉ thấy trong hai cái túi chứa mấy bộ đề cương ôn thi, Ngũ Tam, Hoàng Cương và những đề thi vào đại học.
Tác giả có lời muốn nói: Cố cẩu: Để theo đuổi vợ tới tay thì cần phải làm những gì mà vợ thích!
P/s: Bị dị ứng ngứa quá không ngủ được dậy đăng truyện sớm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.