Xuyên Thành Hào Môn Pháo Hôi O

Chương 71: Quả nhiên minh quân khó làm!

La Bặc Hoa Thỏ Tử

17/07/2024

Một tiếng “Chồng cũ” này không lớn, chỉ có Tạ Trường Hằng cùng tên Alpha trẻ tuổi cao lớn kia nghe thấy.

Giọng nói của đối phương tràn ngập ý vị khiêu khích.

Tạ Trường Hằng rũ mắt nhìn cánh tay của đối phương, thân hình cao lớn không di chuyển.

Rõ ràng.

Hắn không muốn bắt tay hay chào hỏi với Alpha trước mặt.

Alpha kia vẫn luôn duỗi tay về phía Tạ Trường Hằng, nhưng động tác không nhận được đáp lại từ bên kia, không thể nghi ngờ hành động này khá xấu hổ.

Chung quanh người đến người đi, nhất thời không nhịn được đều ghé mắt nhìn xem.

Nhưng mà tên Alpha trẻ tuổi cao lớn này sắc mặt như thường, biểu tình không lộ ra tia quẫn bách nào.

Ánh mắt thường nhìn về phía Quý Niên đang nói chuyện với Tạ Ninh.

Sau đó chỉ thấy đối phương xoay người nói: “Tôi còn non trẻ, lại hấp tấp muốn bắt tay cùng với nhân sĩ thành công như Tạ đổng, quả thật có chút thất lễ.”

Nói xong còn dùng ngữ khí xin lỗi, “Xin lỗi Tạ đổng.”

Tạ Trường Hằng sắc mặt nhăn lại, không biết vì cái gì người này đột nhiên thay đổi.

Vừa rồi còn khiêu khích hắn, hiện tại lại bày ra vẻ mặt xin lỗi, giống như hai người khác nhau.

Rất không bình thường.

Quả nhiên,

Tạ Trường Hằng vừa nhìn lên thì thấy ánh mắt không hài lòng của Quý Niên.

Tạ Trường Hằng: “...”

Tạ Ninh cũng nhìn qua.

Chỉ thấy trên mặt Tạ Trường Hằng không có biểu tình gì nhưng có thể nhìn ra, hắn đối với Alpha trẻ tuổi kia ngập tràn địch ý.

Ánh mắt Quý Niên không bằng lòng nhìn Tạ Trường Hằng, như thể rất thất vọng với hành vi không được lịch sự vừa rồi.

“Tôn Bằng.”

Alpha trẻ tuổi kia nghe người ta kêu tên mình, xoay lưng về phía Quý Niên, trong mắt là ý vị khó lường nhìn nam nhân trước mặt rồi mới quay khuôn mặt tươi cười đi về phía Quý Niên.

Tôn Bằng đi đến cạnh Quý Niên, gọi: “Lão sư.”

Tạ Ninh ở một bên nhìn, không nhịn được cảm thấy Tạ Trường Hằng có chút đáng thương, liền vẫy tay với nam nhân,

“Ba lớn.”

Liền kêu người lại đây.

Tạ Trường Hằng cất bước đi qua.

Tạ Ninh nhìn Alpha trẻ tuổi trước mặt nghi hoặc hỏi Quý Niên: “Ba nhỏ, đây là ai?”

Quý Niên: “Vị này chính là Tôn Bằng, là học sinh cũ của ba. Hiện tại là đồng nghiệp, lần đi học tập này cậu ta cũng báo danh, thuận tiện gặp mặt nên cùng nhau trở về.”

Quý Niên giới thiệu xong, Tôn Bằng tiến lên nói chuyện với Tạ Ninh, “Xin chào, cậu là con trai của Quý lão sư nhỉ. Tôi là Tôn Bằng, năm nay 26 tuổi.”

Nói đến con số “26” thì Tôn Bằng lại nhìn Tạ Trường Hằng mặt không cảm xúc gì nhưng thanh âm cố ý nâng lên.

Tạ - năm nay đã đầu 40 - Trường Hằng: “...”

Tạ Ninh nhất thời bối rối với lời giới thiệu của tên Alpha kia. Cũng chẳng có ai tra hộ khẩu, tuổi gì đó ai mượn báo cáo!

Nhưng mà ý tứ cường điệu của đối phương, dường như đang ra vẻ khoe khoang ưu điểm.

Tạ Ninh đảo mắt hạnh, lễ phép trả lời: “Xin chào, em là Tạ Ninh, là con trai của Quý Niên lão sư. Năm nay mười tám.”

Cậu dựa trên trật tự giới thiệu của đối phương mà trả lời.

Ai ngờ vừa dứt lời liền thấy sắc mặt của Alpha đối diện hơi thay đổi, dường như có chút quẫn bách.

Tôn Bằng nhìn Tạ Ninh, lúc trước hắn biết Quý Niên có con trai nhưng không nghĩ lớn như vậy.

Trừ bỏ balo, trên tay Quý Niên còn có rương hành lý lớn.

Khi mọi người tính toán ra ngoài sân bay, Tạ Trường Hằng vô cùng tự nhiên nhận lấy hành lý trong tay Quý Niên.

Nhưng mà trùng hợp, Tôn Bằng cũng duỗi tay tới.

Tôn Bằng nhìn Tạ Trường Hằng, nói: “Tạ đổng, để tôi. Anh làm tổng giám đốc, sao có thể tự mình cầm hành lý.”

Tạ Trường Hằng sắc mặt không đổi, ngữ khí lạnh nhạt, “Không có gì, dù sao cũng không thể để trẻ con cầm.”

Nói rồi mặc kệ sắc mặt đối phương khó coi, duỗi tay cầm lấy hành lý, bước nhanh đuổi theo hai cha con phía trước.

Mặc dù lần này chiếm thế thượng phong nhưng Tạ Trường Hằng vẫn không vui vẻ gì.

Con số “26” vừa rồi giống như cây châm, chui vào trong ngực người đàn ông lớn tuổi.

Quý Niên là giảng viên đại học, mỗi ngày đều tiếp xúc với những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết. Tạ Trường Hằng thậm chí còn bắt đầu tự hỏi có khi nào Quý Niên ghét bỏ hắn tuổi tác lớn không.

Khi rời khỏi sân bày, Tôn Bằng không tiện đường nên bọn họ đường ai nấy đi.

Lúc này cảm xúc của Tạ Trường Hằng mới tốt lên đôi chút.

Sau đó cầm hành lý của Quý Niên bỏ vào cốp xe, lúc này mới lái xe ra khỏi sân bay.

Còn có mấy ngày liền đến tết, Tạ Ninh lần đầu tiên cùng người nhà đón tết, trong lòng có chút kích động. Nhìn Quý Niên hỏi: “Ba nhỏ, năm nay ba ăn tết ở đâu, có thể ăn tết với con không?

Ánh mắt nhu hoà của Quý Niên nhìn biểu tình chờ mong của Tạ Ninh, không thể nghi ngờ đây là một lời mời.

Nam nhân ngồi lái xe ở phía trước cũng chú ý ghế sau.

Quý Niên cười nói: “Năm nay sẽ ăn tết cùng Ninh Ninh.”

Tạ Ninh nghe xong đôi mắt hạnh sáng lên, “Thật sao, ba nhỏ sẽ đến nhà sao?”

Lời vừa nói ra, Quý Niên liếc bóng dáng đang lái xe của Tạ Trường Hằng, rồi nói: “Ừm, năm nay ở nhà ăn tết cùng Ninh Ninh.”

Tạ Ninh trong lòng sung sướng, khoé miệng nâng lên, hai lúm đồng tiền nhỏ cũng hiện lên.

Tạ Trừờng Hằng nghe xong cũng nhẹ nhàng thở ra, lúc ăn tết Quý Niên có thể tới là tốt rồi.

Từ lần trước Quý Niên biết hắn hút thuốc, mà hút tận chín năm. Hai người liền không liên lạc gì, gọi điện thoại thì đối phương trực tiếp kéo vào sổ đen.

Hiện tại Quý Niên trừ bỏ bọn họ cũng không có người thân nào, ăn tết cũng chỉ có thể một mình một người hiu quạnh nơi ký túc xá. Nghe đối phương nói năm nay đến nhà ăn tết, khiến Tạ Trường Hằng đỡ phải lo lắng nhiều.

Cách ăn tết còn có mấy ngày, Tạ Trường Hằng lái xe đưa Quý Niên về ký túc xá trường để người đi lên lấy quần áo, rồi về Tạ gia đợi đến tết luôn.

Trải qua lần trước, đối phương từ chối ngủ chung với mình, thậm chí còn muốn ngủ trên sàn. Tạ Trường Hằng cố ý gọi về nhà cho Lý thẩm, kêu người dọn phòng khách.

Tạ Trường Hằng tính toán về nhà liền chuyển đến phòng khách, để Quý Niên ngủ ở phòng ngủ chính.

Chờ quý Niên thu thập xong hành lý, một nhà ba người trở về Tạ gia.

Lý thẩm đã sớm chờ ở cửa.

Tạ Ninh xuống xe đầu tiên, thấy người liền vui vẻ gọi, “Thím Lý.”

Thấy biểu tình của Tạ Ninh liền biết đứa trẻ này đang rất vui vẻ. Nhưng nghĩ lại thì cả hai người cha đề ở cùng với mình. Đối với đứa trẻ từ nhỏ đã bị bắt ép rời khỏi người nhà, thực sự đây đúng là chuyện vui mừng.

Nhìn Tạ Ninh tinh thần phấn chấn trước mặt, Lý thẩm không biết sao chóp mũi có chút lên men.

Bà còn nhớ rõ Tạ Ninh lúc mới về đây.

Cả người Omega nhỏ gầy, trừ bỏ cặp sách trên người thì cái gì cũng không có, vào cửa cũng sợ sệt đủ thứ.

Cái gì cũng không dám sờ, cái gì cũng không dám chạm vào, sợ mình làm dơ làm hư.

Nói chuyện cũng rất ngoan, luôn cúi đầu.

Nhìn người hiện tại đang ngập tràn tinh thần phấn chấn cùng người nhà về nhà, Lý thẩm cảm thấy vui mừng thay cậu từ tận đáy lòng.

Từ nhỏ ăn nhiều khổ cực như thế, hiện tại cũng qua cơn bỉ cực đến hồi thái lai (Ý là đã trải qua hết gian khổ đời người thì cuộc sống về sau sẽ càng ngày càng tốt.)

Quý Niên nhìn Lý thẩm, cũng lễ phép chào hỏi.

Lý thẩm là thành viên lớn tuổi ở Tạ gia. Khi anh cùng Tạ Trường Hằng kết hôn thì Lý thẩm đã ở Tạ gia công tác nhiều năm.

Lý thẩm nhìn Quý Niên, cười hoà ái, “Năm nay ở nhà đón tết sao?”

Quý Niên gật đầu.

Bởi vì hôm qua ngủ trễ, nay lại dậy sớm. Hiện tại Tạ Ninh ngáp dài ngáp ngắn. Nói với Quý Niên một tiếng liền lên lầu định ngủ nướng.

Đi vào phòng liền thấy cái áo lông cổ cao mà Cố Hành Chu đưa cậu mặc về hôm qua, trong lúc nhất thời có chút buồn ngủ, duỗi tay cầm lấy, rồi ngã trên giường, cầm áo ôm vào ngực.

Trên áo vẫn còn lưu lại hơi lạnh thấu xương của Cố Hành Chu. Tạ Ninh như một chút mèo ngây thơ ngửi ngửi, trên mặt lại vô cùng thư giãn.

Chờ tỉnh lại lần nữa đã là buổi chiều.

Tạ Ninh mở to mắt, bình tĩnh chốc lát. Sau đó cầm điện thoại di động ở đầu giường. Mở ra thấy tất cả đều là cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn của Cố Hành Chu trên Wechat.



Tạ Ninh mở to mắt hạnh, vội mở miệng thoại trả lời.

Chuông vừa reo vài tiếng đã có người bắt máy, giọng nói trầm thấp từ ống nghe truyền đến, “Ninh Ninh.”

Tạ Ninh vừa tỉnh ngủ, âm thanh có chút lười biếng, “Ừm.”

Cố Hành Chu nghe được thì cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, ngữ khí nhẹ thêm vài phần, “Hôm nay đi đón người thuận lợi chứ?”

Tạ Ninh: “Rất thuận lợi.”

Nói rồi còn vô cùng vui vẻ chia sẻ với Cố Hành Chu, “Năm nay ba nhỏ đến nhà cùng ăn tết với em.”

Ngữ khí của Omega vô cùng vui sướng, Cố Hành Chu cũng nâng khoé miệng, đổi giọng hỏi: “Em có nhớ anh không.”

Tạ Ninh nhìn áo lông cổ cao trong ngực, cố ý nói: “Không có.”

Đối phương không giận, mà nhẹ giọng nói: “Anh nhớ em.”

Tạ Ninh cảm thấy ngứa lỗ tai.

“Chúng ta không phải mới gặp hôm qua sao?”

“Nhưng hôm nay chưa gặp.”

Sau đó nghe âm thanh khàn khàn của Alpha: “Chờ chúng ta đính hôn liền ở chung, vậy là mỗi ngày đều có thể nhìn thấy.”

Hai người đính hôn xong cũng là vào đại học, xác thực có thể thuê nhà ở chung.

Tạ Ninh: “Được, đợi đính hôn xong thì liền ở cùng nhau.”

Lần ăn tết này Tạ Ninh được như ý nguyện đón tết cùng gia đình.

Mặc dù quan hệ giữa hai người ba vẫn cứng nhắc nhưng Tạ Ninh hài lòng với hiện tại.

Bên kia Cố gia phải về nhà cũ đón tết.

Thế nên trong khoảng thời gian này, Tạ Ninh và Cố Hành Chu chỉ có thể thấy nhau qua video.

Đêm 30, Tạ Ninh có chút nhớ bạn trai như hoa như ngọc của mình liền gọi điện thoại qua.

Nhưng Cố gia lúc đón tết xã giao nhiều, Cố Hành Chu căn bản không có thời gian nghe.

Sau một lúc rất lâu mới có cuộc gọi lại.

“Ninh Ninh.”

Giọng nói của Cố Hành Chu có sự mệt mỏi, hiển nhiên mấy ngày nay hoạt động xã giao khiến anh vô cùng mệt.

Tạ Ninh nghe xong không nhịn được đau lòng, hai người mấy ngày không gặp, cậu cũng nhớ đối phương, liền hỏi: “Anh nhớ em không?”

Nháy mắt tâm can của Cố Cành Chu trở nên mềm mại, hiện tại hận không thể ở bên cạnh Omega, đem người ôm ấp hôn hít.

“Nhớ.”

Tạ Ninh: “Nhớ như nào?”

Cố Hành Chu nháy mắt thay đổi tông giọng: “Toàn thân đều nhớ em.”

“Đặc biệt...”

Tạ Ninh vừa nghe đối phương lại nói điều không đứng đắn, vội ngắt lời: “Em... em biết anh nhớ em, không cần nói nữa.”

Sau đó từ ống nghe truyền đến tiếng cười khẽ đầy từ tính, Tạ Ninh cảm thấy lỗ tai hơi nhột.

“Không nói hết ra làm sao Ninh Ninh biết được anh nhớ em chừng nào.”

Tạ Ninh có chút nói năng lộn xộn, “Em đều biết, không cần nói.”

“Oh?” Cố Hành Chu ngữ khí chất vấn nói: “Vậy bảo bối nói thử, anh nhớ bảo bối như nào?”

Quả nhiên Cố Hành chu vừa dứt lời, Tạ Ninh liền giống người câm, một từ cũng không nói ra được.

Mọt lát sau mới đỏ mặt lên án: “Anh lại không đứng đắn!”

Cố Hành Chu vô cùng vô tội, “Không hề, anh chưa nói cái gì cả.”

Cố Hành Chu cũng biết đây là cái tết đầu tiên của Tạ Ninh cùng với người nhà, hỏi: “Mấy ngày nay vui vẻ không?”

Tạ Ninh: 'Vui vẻ, nhưng mà...”

Cố Hành Chu nhướng mày, nghe ra trong lời Omega nói có chút mất mát, hỏi: “Nhưng mà cái gì?”

Khuôn mặt nhỏ của Tạ Ninh nhíu lại, “Nhưng mà không được thấy anh.”

Mấy ngày nay không nhìn thấy Cố Hành Chu, Tạ Ninh quả thực có nhớ anh. Lúc ăn tết có nhiều thứ vui vẻ, cậu cũng muốn chia cho Cố Hành Chu sự vui vẻ này.

Nhưng người không ở bên cạnh, lại còn bận rộn ở nhà cũ Cố gia. Mấy ngày nay hai người giao lưu không nhiều nên Tạ Ninh luôn nhớ mong đối phương.

Muốn kể cho người ta biết mình có gì vui, cũng muốn cùng người đón tết.

Cố Hành Chu cảm thấy ngọt ngào, nếu không phải vì quy cũ, anh hiện tại cũng không ngồi đợi ở nhà cũ không đi.

Cố gia là gia tộc hàng trăm năm. Mỗi năm tết đến dù có bận thế nào cũng phải bỏ hết mọi thứ về nhà cũ ăn tết.

Phải đợi đến 15 mới có thể rời đi ai làm việc nấy.

Những gia đình giàu có khi ăn tết cái gì cũng không thiếu. Cho nên lúc này không ai bước chân ra khỏi nhà cũ của Cố gia.

Nhà cũ của Cố gia còn ở chỗ sườn núi, diện tích cực lớn. Nhưng mà cho dù lớn đến đâu, ở nhiều năm như thế, tự nhiên cũng không có gì để xem.

Nhà cũ của Cố gia sẽ có không ít họ hàng thân thích gì đó, rất là nhàm chán nhưng cũng vô cùng bận.

Cũng phải kết nối với người ta, liền tốn ít tâm tư.

Cố Hành Chu cũng nhớ Tạ Ninh thậm chí còn tính toán nửa đêm ra ngoài.

Nhưng mà Cố lão gia tử ở đây, cho dù thế nào cũng phải tuân theo quy củ.

Cố Hành Chu nói với giọng trầm thấp, dịu dàng, “Bảo bối, em nhớ anh lắm à?”

Tạ Ninh mím mím môi, “Ừm.”

Một tiếng “ừm” rầu rĩ lại khiến tâm Cố Hành Chu nhộn nhạo.

Lại có ai đó kêu Cố Hành Chu, hai người hàn huyên thêm vài câu rồi lưu luyến không rời cúp máy.

Buổi tối đêm 30, ở Tạ Ninh chuẩn bị làm sủi cảo.

Lý thẩm đã chuận bị sẵn nguyên liệu.

Sủi cảo có nhiều loại nhân.

Lý thẩm: “A Ninh xuống dưới nào, hai tiên sinh đều đang ở trong bếp.”

Tạ Ninh nghe xong hơi kinh ngạc, hướng vào nhà bếp.

Còn chưa đi được mấy bước liền nghe âm thanh ghét bỏ của Quý Niên, “Nếu mà không biết gói thì đi ra ngoài, chỉ làm vướng bận thôi.”

Vừa dứt lời liền thấy Tạ Trường Hằng tay cầm bột mì bị người đuổi ra khỏi nhà bếp.

Cha con hai người chưa chuẩn bị tự dưng gặp nhau.

Tạ Trường Hằng: “...”

Tạ Ninh: “...”

Không khí vô cùng xấu hổ, Tạ Ninh có thể nhìn ra được ba lớn của mình đang lúng túng, cố nén cười không chọc thủng đối phương.

Cất bước đi vào bếp.

Nhưng mà vợ cùng con trai đều ở trong nhà bếp, hắn không muốn ở ngoài này.

Tạ Trường Hằng xoay người, căng da đầu đi vào lai.

Tạ Ninh vừa vào liền thấy Quý Niên gói sủi cảo.

Mỗi cái đều trắng trẻo mập mạp, vô cùng gọn gàng.

Mà cách đó không xa thì có vài sủi cảo hình thù kỳ quái.

Không hỏi cũng biết là của Tạ Trường Hằng gói.

Quý Niên thấy con trai tới liền cười nói: “Ninh Ninh, muốn thử một chút không?”

Tạ Ninh gật đầu, sau đó rửa tay rồi gói sủi cảo.

Nhưng thành quả không khác Tạ Trường hằng bao nhiêu.

Quý Niên thấy thì cười nói: “Không sao, Ninh Ninh lần đầu làm, vậy đã tốt rồi.”

Tạ - bị mắng vướng tay vướng chân - Trường Hằng: “...”

Vừa rồi anh không có nói như vậy.

Nhưng mà không muốn gây vấn đề, Tạ Trường Hằng chỉ đứng phía sau làm trợ thủ hình người. Một nhà ba người làm sủi cảo gần hai tiếng.

Chờ tới giữa đêm, thì bắt đầu ăn sủi cảo cùng ước nguyện.



Năm nay là sáng sớm mồng một, Tạ Ninh dậy từ sớm.

Vì là năm mới nên có thể nhận lì xì. Trừ bỏ lì xì từ WeChat, Tạ Ninh trước giờ chưa được trưởng bối phát lì xì bao giờ.

Cố ý mặc quần áo mới xuống lầu.

Tạ Ninh mặt đầu chờ mong đi vào phòng khách, trên người mặc áo lông vàng nhạt, mái tóc che một phần trán, khuôn mặt đỏ bừng. Nhìn qua rất là vui sướng.

“Ba ba, năm mới vui vẻ!”

Quý Niên cùng Tạ Trường Hằng đều lấy bao lì xì đã chuẩn bị từ sớm đưa qua.

Sau đó Tạ Ninh nằm trên sofa cùng hai ba ba xem TV.

Tạ Trường Hằng thấy Tạ Ninh luôn nhìn chằm chằm di động, giống như đợi tin tức, mở miệng hỏi: “Mấy ngày nay con có gặp tiểu tử của Cố gia kia không?”

Tạ Ninh mất mát lắc đầu: “Không có.”

Thấy con trai không vui vẻ, Tạ Trường hằng không biết an ủi thế nào, đành mở miệng nói: “Cố gia có quy củ, hiện tại chắc hẳn không ra ngoài được. Chờ ra giêng là được rồi.”

Tạ Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Trường Hằng: “Không ra ngoài được thì làm sao đi thăm bà con họ hàng?”

Tạ Trường Hằng: “Không ra được nhưng có thể vào.”

Tạ Ninh: “...”

“Vậy ba lớn có đi qua đó không?”

Tạ Trường Hằng nhấp ngụm trà nói: “Có.”

Tạ thị khắc phục khó khăn trở thành doanh nghiệp lớn, Cố lão gia tử cũng vô cùng yêu quý Tạ Trường Hằng. Có qua có lại cũng mời hắn đến nhà chơi.

Tạ Ninh nghe xong ánh mắt sáng lên.

Tạ Trường Hằng nhìn thấy cảm thấy sai sai.

Quả nhiên ngay sau đó nghe âm thanh trong sáng của Tạ Ninh nói: “Ba ba, có thể cho con vị trí không?”

Sau mười phút dưới ánh mắt sáng lấp lánh thỉnh cầu của Tạ Ninh, Tạ Trường Hằng gục ngã liền nói vị trí cho Tạ Ninh.

Hắn vốn dĩ định đưa con trai qua.

Nhưng Tạ Ninh lại kiên trì nói chính mình tự đi. Nói là đi qua xem một lát liền trở về, đừng kinh động người khác.

Quý Niên thấy cũng không ngăn cản, rốt cuộc năm đó Tạ gia không đồng ý hôn sự của anh cùng Tạ Trường Hằng, họ cũng thường bí mật gặp nhau như thế.

Quý Niên nhìn con trai nói, “Chú ý an toàn, nhớ gọi điện nếu con không về.”

Tạ Ninh gật đầu, ăn cơm trưa xong liền mặc áo khoác, lấy “nhi tử vịt” rồi bước ra cửa bắt đầu hành trình đi tìm bạn trai.

Quả nhiên minh quân khó làm, vì hồng nhan hoạ thuỷ mà quyết định mồng một đi tìm đối phương.

Hai người lâu lắm không gặp, đều vô cùng nhớ nhau.

Tạ Ninh ở trên đường nghĩ nghĩ không biết nếu gặp Cố Hành Chu thì nên làm gì.

Đương nhiên tết thì muốn xem bắn pháo hoa.

Nhưng mà hộp pháo hoa lớn, Tạ Ninh không bê được, cuối cùng mua một ít pháo cầm tay.

Chuẩn bị sau khi hai người gặp được thì đốt chơi.

Nhìn pháo trong tay, gương mặt nhỏ của Tạ Ninh cười đến xán lạn.

Liền bắt taxi, nói địa chỉ rồi hướng về phía nhà cũ của Cố gia đi tới.

Nhưng mà trời không toại lòng người, đường núi xung quanh, tài xế bị địa hình lòng vòng khiến cho phát ngốc.

Cuối cùng dưới sự hướng dẫn hơn nửa ngày mới tới.

Chờ khi Tạ Ninh tới nhà cũ của Cố gia đã là tối.

Mùa đông rất lạnh, nhưng cũng may hôm nay không có gió. Tạ Ninh mặc nhiều cũng không thấy quá lạnh, chỉ là lỗ tai cùng gương mặt vẫn vì lạnh mà đỏ bừng.

Diện tích của nhà cũ Cố gia lớn, tài xế dừng ở một bên nhưng không phải lối vào, Tạ Ninh lại phải đi một đoạn xa vẫn không tìm thấy.

Cơm chiều chưa ăn, Tạ Ninh đói bụng, bụng kêu ục ục.

Tuy rằng muốn cho Cố Hành Chu kinh hỉ nhưng mà toàn bộ nhà cũ Cố gia đều là sườn núi, căn bản không tìm được cổng vào.

Tìm không được, Tạ Ninh không có lựa chọn nào đành lấy điện thoại gọi Cố Hành Chu, kêu người ra đón.

Nhưng xui xẻo thế nào, di động lại tắt máy.

Tạ Ninh đứng tại chỗ ngây ngẩng chốc lát.

Cuối cùng nhìn pháo trong tay, nhìn bờ tường trước mặt.

Nếu không.

Cứ thử thôi.

Tạ Ninh mặc nhiều, bên trong áo lông vàng nhạt lại là áo lông vũ màu trắng, khăn quàng cổ cũng màu trắng che cằm.

Nhìn từ xa giống như quả cầu.

Do dự chốc lát, phát hiện hiện tại cũng chỉ có biện pháp này.

Theo sau đó cần pháp nóng lòng muốn thử.

Buổi tối, mọi người trong Cố gia vừa dùng xong cơm.

Cố Hành Chu nói chuyện với Cố lão gia tử một lát, đã bị một đám hài tử quấn lấy đòi ra ngoài đốt pháo hoa.

Cố gia đông người nên con nít cũng không ít.

Cố Phong là con cả, vào đại học liền cưới Phương Uyển. Vừa tốt nghiệp thì lại có con.

Cố Hành Chu ở trong mắt bọn trẻ ở Cố gia được xem là người lớn nhất.

Những người còn lại lớn nhất cũng mới mười ba.

“Anh ơi đi đốt pháo hoa.”

“Pháo hoa lớn, anh ơi, đi đốt cho tụi em đi.”

“Anh ơi.”

Mấy đứa trẻ này mỗi đứa một tiếng, Cố lão gia tử cảm thấy ồn ào.

Liền quyết đoán vứt bỏ Cố Hành Chu.

“Con, đứa lớn nhất, mau dẫn em trai em gái đi đốt pháo hoa.”

Cố Hành Chu: “...”

Không phải lúc nãy còn lôi kéo nói có lời muốn nói với mình sao.

Cố Hành Chu mặc áo khoác, mang theo mấy đứa trẻ ra ngoài.

Mấy đứa nhóc rất hưng phấn, kêu ca ca hết lần này lần khác.

Cố Hành Chu đều trả lời từng cái một nhưng trong lòng lại nghĩ đến Tạ Minh.

Nếu bảo bối của anh làm sai thì cũng luôn kêu anh “anh ơi“.

Hai người đã lâu không gặp, lúc này nhớ đến ruột gan cồn cào.

Lấy di động gọi qua, vang lên hồi lâu không ai nghe.

Gọi lại lần nữa, nhưng bên phía đối diện truyền đến giọng nữ máy móc.

Cố Hành Chu nhíu mày.

Không nghĩ tới Tạ Ninh sẽ tắt máy.

“Anh trai, mau đốt, mau đốt.”

Mấy đứa trẻ gọi thúc giục.

Cố Hành Chu chuyển pháo hoa đến một nơi xa, không cho bọn trẻ lại gần.

Sau đó bật lửa, lui ra khoảng cách xa.

Pháo hoa diễm lệ nổ tung trên không.

Tạ Ninh người đang trèo lên được một nửa bờ tường.

Bị tiếng pháo hoa nổ lớn làm hoảng sợ.

Chỉ thấy một cục bột trắng tròn xoe,

Móng vuốt không giữ vững,

Trực tiếp từ trên tường rớt xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Hào Môn Pháo Hôi O

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook