Xuyên Thành Lão Thái Bà Mang Không Gian Nuôi Cháu Gái
Chương 26:
Cốc Đông
09/10/2024
“Được, lát nữa bà sẽ mua.”
Điều quan trọng nhất bây giờ là phải xác định thời gian.
Hai người đi dọc theo con phố, những ánh đèn neon sáng rực hai bên đường. Nhìn cảnh tượng ấy, Giang Nguyệt có cảm giác như đang ở một thế giới khác.
Cửa siêu thị vẫn mở, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng loa của nhân viên bán hàng trong khu mua sắm.
“Hãy nhường đường, đừng chen lấn, vào trong siêu thị nhớ đeo khẩu trang. Không có khẩu trang thì nhận một cái tại quầy dịch vụ, mỗi người chỉ được nhận một chiếc, không được nhận nhiều.”
Hai bà cháu lấy khẩu trang và bước qua cửa kính vào bên trong.
Tiếng chào mừng tự động làm Minh Châu giật mình.
Cô bé ngẩng đầu, nhón chân nhảy lên cao, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Cửa cũng biết nói chuyện sao?”
Giang Nguyệt kéo tay cô bé đi thẳng vào trong.
Từ khi bước vào siêu thị, miệng của Minh Châu gần như không khép lại, đôi mắt tò mò nhìn khắp nơi đến nỗi không biết nhìn vào đâu.
Giang Nguyệt đi thẳng đến quầy dịch vụ ở tầng một. Trên tường phía sau quầy có một chiếc đồng hồ, cô nhìn thấy thời gian: 8 giờ 26 phút.
Cô tính toán quãng đường từ khu nhà bỏ hoang đến đây mất khoảng hai mươi phút. Khu vực này đều là khu phát triển mới, khoảng cách không xa lắm.
Điều này có nghĩa là hai bà cháu đã được dịch chuyển đến đây lúc đúng 8 giờ, gần như là bị bắt buộc phải đến, và tối đa cô chỉ có thể ở lại thế giới này trong sáu tiếng đồng hồ.
Cô có thể chọn quay về sớm, nhưng một khi vượt quá thời gian giới hạn được cho, có lẽ sẽ không dễ dàng như vậy. Giang Nguyệt đoán đêm nay cô chắc chắn sẽ không thể về nhà sớm.
Hai bà cháu mặc dù ăn vận hơi lạ lùng, nhưng có lẽ do đã tắm rửa sạch sẽ, nên không còn nhiều ánh mắt tò mò nữa.
Giang Nguyệt bỏ ra 10 tệ để mua một chiếc đồng hồ báo thức rẻ nhất, loại lên dây cót không cần dùng pin. Cô cũng mua một chiếc đèn pin năng lượng mặt trời mạnh với giá bốn mươi mấy tệ, và thêm hai con dao gọt hoa quả có thể dùng để tự vệ.
Minh Châu ngồi bệt trước quầy trưng bày TV, không muốn rời đi. Cô bé không ngờ những “người tí hon” trong chiếc hộp không chỉ trông giống người thật mà cuộc sống của họ còn phức tạp hơn cả người
thật.
Hóa ra các hoàng hậu, công chúa sống cuộc đời như thế này, cũng chẳng có gì đáng ghen tị lắm, Minh Châu nghĩ. Ngoài chuyện ăn mặc tốt hơn cô, thì cuộc sống của họ thật là mệt mỏi.
Khi Giang Nguyệt đến gọi, cô bé vẫn còn bận rộn giải oan cho một nhân vật trên TV. Cô bé gần như dán mặt vào màn hình, phẫn nộ: “Không phải cô ấy, thật sự không phải cô ấy, các người đã oan sai rồi!”
Giang Nguyệt bất đắc dĩ, nói xin lỗi nhân viên bán hàng rồi kéo Minh Châu ra ngoài.
Cảnh trên màn hình biến mất, Minh Châu cũng rời khỏi câu chuyện trong TV. Cô nhìn những món đồ trong tay bà ngoại, tò mò hỏi: “Bà ơi, mấy cái này là gì vậy?”
Giang Nguyệt giới thiệu sơ qua cho cô, và khi nghe rằng bốn món đồ này, một cái có thể phát sáng, một cái có thể đo thời gian, hai con dao vừa có thể thái rau vừa có thể dùng để tự vệ, thì Minh Châu đã quên hết hoàng hậu với công chúa.
Cô bé muốn chạm vào nhưng lại sợ làm hỏng chúng, mặt mày căng thẳng.
Giang Nguyệt bật cười, rồi đưa cho cô bé ba món đồ.
Minh Châu cẩn thận đón lấy những “báu vật,” mặt mày nhăn nhó căng thẳng đến nỗi không dám chớp mắt.
Giang Nguyệt bị dáng vẻ căng thẳng nhưng ngộ nghĩnh của Minh Châu làm cho buồn cười.
“Thôi nào, chỉ là mấy thứ bình thường thôi, không có gì giá trị cả.”
Sau đó, Giang Nguyệt dẫn Minh Châu đi xem mọi thứ trong siêu thị, từ đồ gia dụng lớn đến những thứ nhỏ nhặt như kim chỉ.
Minh Châu nhìn giá tiền rồi cầm một hộp kim chỉ lên, nhỏ giọng hỏi: “Bà ơi, chúng ta còn đủ tiền mua cái này không?”
Giang Nguyệt gật đầu.
Minh Châu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy con mua một hộp về.”
Ở huyện An, kim chỉ đắt đỏ vô cùng, chỉ có chỉ thì còn mua được, nhưng kim thì đắt đến nỗi ngay cả những thợ thêu bình thường cũng không dám mua. Mẹ cô vẫn đang dùng bộ kim chỉ từ hồi cưới hỏi, bao năm nay dùng rất cẩn thận, sợ kim bị cong hay mất đi.
Điều quan trọng nhất bây giờ là phải xác định thời gian.
Hai người đi dọc theo con phố, những ánh đèn neon sáng rực hai bên đường. Nhìn cảnh tượng ấy, Giang Nguyệt có cảm giác như đang ở một thế giới khác.
Cửa siêu thị vẫn mở, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng loa của nhân viên bán hàng trong khu mua sắm.
“Hãy nhường đường, đừng chen lấn, vào trong siêu thị nhớ đeo khẩu trang. Không có khẩu trang thì nhận một cái tại quầy dịch vụ, mỗi người chỉ được nhận một chiếc, không được nhận nhiều.”
Hai bà cháu lấy khẩu trang và bước qua cửa kính vào bên trong.
Tiếng chào mừng tự động làm Minh Châu giật mình.
Cô bé ngẩng đầu, nhón chân nhảy lên cao, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Cửa cũng biết nói chuyện sao?”
Giang Nguyệt kéo tay cô bé đi thẳng vào trong.
Từ khi bước vào siêu thị, miệng của Minh Châu gần như không khép lại, đôi mắt tò mò nhìn khắp nơi đến nỗi không biết nhìn vào đâu.
Giang Nguyệt đi thẳng đến quầy dịch vụ ở tầng một. Trên tường phía sau quầy có một chiếc đồng hồ, cô nhìn thấy thời gian: 8 giờ 26 phút.
Cô tính toán quãng đường từ khu nhà bỏ hoang đến đây mất khoảng hai mươi phút. Khu vực này đều là khu phát triển mới, khoảng cách không xa lắm.
Điều này có nghĩa là hai bà cháu đã được dịch chuyển đến đây lúc đúng 8 giờ, gần như là bị bắt buộc phải đến, và tối đa cô chỉ có thể ở lại thế giới này trong sáu tiếng đồng hồ.
Cô có thể chọn quay về sớm, nhưng một khi vượt quá thời gian giới hạn được cho, có lẽ sẽ không dễ dàng như vậy. Giang Nguyệt đoán đêm nay cô chắc chắn sẽ không thể về nhà sớm.
Hai bà cháu mặc dù ăn vận hơi lạ lùng, nhưng có lẽ do đã tắm rửa sạch sẽ, nên không còn nhiều ánh mắt tò mò nữa.
Giang Nguyệt bỏ ra 10 tệ để mua một chiếc đồng hồ báo thức rẻ nhất, loại lên dây cót không cần dùng pin. Cô cũng mua một chiếc đèn pin năng lượng mặt trời mạnh với giá bốn mươi mấy tệ, và thêm hai con dao gọt hoa quả có thể dùng để tự vệ.
Minh Châu ngồi bệt trước quầy trưng bày TV, không muốn rời đi. Cô bé không ngờ những “người tí hon” trong chiếc hộp không chỉ trông giống người thật mà cuộc sống của họ còn phức tạp hơn cả người
thật.
Hóa ra các hoàng hậu, công chúa sống cuộc đời như thế này, cũng chẳng có gì đáng ghen tị lắm, Minh Châu nghĩ. Ngoài chuyện ăn mặc tốt hơn cô, thì cuộc sống của họ thật là mệt mỏi.
Khi Giang Nguyệt đến gọi, cô bé vẫn còn bận rộn giải oan cho một nhân vật trên TV. Cô bé gần như dán mặt vào màn hình, phẫn nộ: “Không phải cô ấy, thật sự không phải cô ấy, các người đã oan sai rồi!”
Giang Nguyệt bất đắc dĩ, nói xin lỗi nhân viên bán hàng rồi kéo Minh Châu ra ngoài.
Cảnh trên màn hình biến mất, Minh Châu cũng rời khỏi câu chuyện trong TV. Cô nhìn những món đồ trong tay bà ngoại, tò mò hỏi: “Bà ơi, mấy cái này là gì vậy?”
Giang Nguyệt giới thiệu sơ qua cho cô, và khi nghe rằng bốn món đồ này, một cái có thể phát sáng, một cái có thể đo thời gian, hai con dao vừa có thể thái rau vừa có thể dùng để tự vệ, thì Minh Châu đã quên hết hoàng hậu với công chúa.
Cô bé muốn chạm vào nhưng lại sợ làm hỏng chúng, mặt mày căng thẳng.
Giang Nguyệt bật cười, rồi đưa cho cô bé ba món đồ.
Minh Châu cẩn thận đón lấy những “báu vật,” mặt mày nhăn nhó căng thẳng đến nỗi không dám chớp mắt.
Giang Nguyệt bị dáng vẻ căng thẳng nhưng ngộ nghĩnh của Minh Châu làm cho buồn cười.
“Thôi nào, chỉ là mấy thứ bình thường thôi, không có gì giá trị cả.”
Sau đó, Giang Nguyệt dẫn Minh Châu đi xem mọi thứ trong siêu thị, từ đồ gia dụng lớn đến những thứ nhỏ nhặt như kim chỉ.
Minh Châu nhìn giá tiền rồi cầm một hộp kim chỉ lên, nhỏ giọng hỏi: “Bà ơi, chúng ta còn đủ tiền mua cái này không?”
Giang Nguyệt gật đầu.
Minh Châu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy con mua một hộp về.”
Ở huyện An, kim chỉ đắt đỏ vô cùng, chỉ có chỉ thì còn mua được, nhưng kim thì đắt đến nỗi ngay cả những thợ thêu bình thường cũng không dám mua. Mẹ cô vẫn đang dùng bộ kim chỉ từ hồi cưới hỏi, bao năm nay dùng rất cẩn thận, sợ kim bị cong hay mất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.