Xuyên Thành Lão Thái Bà Mang Không Gian Nuôi Cháu Gái
Chương 29:
Cốc Đông
09/10/2024
Giang Nguyệt dẫn Minh Châu ra khỏi quán, Hoàng Thành cũng vừa ăn xong, chuẩn bị đội mũ để đi giao đơn tiếp theo.
Giang Nguyệt chặn anh lại.
Hoàng Thành hơi nghi hoặc, “Dì ơi, có chuyện gì sao?” Chắc không phải vì lời nói đùa vô hại mà dì lại muốn gây rắc rối chứ.
Giang Nguyệt chỉ vào vết máu trên quần anh hỏi: “Cậu trai, cậu thật sự không biết máu này từ đâu à?”
Hoàng Thành giơ chân lên, vừa rồi nếu không phải mọi người nói, anh cũng chẳng để ý đến vết máu. Anh vốn là người khá cẩu thả, lúc nãy chỉ vén quần lên xem không có gì nghiêm trọng rồi cũng không bận tâm. Nhưng giờ thấy Giang Nguyệt quan tâm như vậy, anh cũng hơi lo lắng.
“Dì ơi, chẳng lẽ con gặp ma rồi sao?”
Giang Nguyệt: “...Ý cậu là gì?”
Hoàng Thành suy nghĩ một lúc rồi quyết định xuống xe điện, “Dì à, đã hỏi rồi thì con kể cho dì nghe, dì đừng thấy con phiền nha.”
Hoàng Thành nói mình là trẻ mồ côi, không có học vấn cao cũng chẳng có tài cán gì, hằng ngày sống bằng nghề giao đồ ăn. Thỉnh thoảng anh mua vé số để thêm chút hy vọng cho cuộc sống. Cuộc sống của anh vốn rất bình thường, nhưng hôm nay anh lại gặp một chuyện bất thường. Lần đầu tiên anh giao đơn bị trễ, chỉ vì anh ngã trong một bãi cỏ xanh.
Theo lý mà nói, cỏ cây chỉ là cây xanh, dù có ngã vào thì cũng không đến mức bị thương nặng, nhưng anh lại ngất đi. Đến khi tỉnh lại, đầu óc anh choáng váng, cảm thấy mình mơ màng. Nếu không phải khách gọi điện mắng thì có lẽ anh còn nằm lâu hơn trong bãi cỏ ấy.
Giang Nguyệt nhíu mày, “Bãi cỏ nào?”
Hoàng Thành hào hứng đáp: “Ở ngay bên cạnh khu nhà bỏ hoang đó.” Đây cũng là lý do Hoàng Thành nghĩ mình gặp ma, vì nghe nói trước đây chỗ đó từng là một lò hỏa táng, giờ thì đã bỏ hoang. Những lời đồn đại về ma quỷ lan truyền khắp nơi, đặc biệt là từ những câu chuyện của các cụ già.
Giang Nguyệt nói: “Dẫn tôi đến đó xem.”
Dù sao cô cũng định đến khu nhà bỏ hoang, coi như tiện đường.
Hoàng Thành dĩ nhiên sẵn lòng. Anh vẫn còn cảm thấy hơi choáng váng, nếu không phải vì khát khao kiếm tiền mua nhà, có lẽ anh đã nằm nghỉ ở nhà từ lâu rồi.
Bãi cỏ mà Hoàng Thành nói đến quả nhiên không xa khu nhà bỏ hoang. Khu vực này do nhu cầu phát triển đã được quy hoạch từ lâu, cây cối cũng đã được trồng đầy đủ. Cũng vì điều này mà nhiều người đã mua nhà ở đây.
Giang Nguyệt cúi xuống bới cỏ và kiểm tra kỹ lưỡng. Cô vừa cảm nhận được một luồng sức mạnh rất mạnh mẽ, giống như có thứ gì đó đang cố gắng chui ra khỏi lòng đất, nhưng lại bị thứ gì đó kìm nén nên không thể thực hiện.
Đến khi cô phát hiện ra bóng dáng của một cây dương kim hoa, cô lập tức nhận ra điều bất thường. Dương kim hoa, hay còn gọi là hoa mạn đà la, tuyệt đối không thể xuất hiện ở khu vực cây xanh này.
Cây dương kim hoa thông thường nếu không bị nuốt nhầm thì sẽ không gây hại lớn cho cơ thể người, nhưng máu dính trên quần Hoàng Thành cũng không thể do ăn nhầm dương kim hoa mà ra.
Cô yêu cầu Hoàng Thành vén quần lên, không có vết thương lớn nào, chỉ có một lỗ máu nhỏ đã đóng vảy, rất dễ bị bỏ qua.
Giang Nguyệt rút con dao nhỏ từ tay áo ra, định cắt một nhánh cây dương kim hoa, nhưng điều bất ngờ đã xảy ra.
Cây dương kim hoa bất ngờ chạy đi ngay trước mắt họ!
Không chỉ Minh Châu há hốc mồm, mà Hoàng Thành cũng trố mắt, miệng há thành hình chữ “O”. Anh chỉ tay về hướng mà cây dương kim hoa vừa chạy, lắp bắp nói: “Cái-cái-cái, cái quái gì thế, sao cây lại mọc chân mà chạy được?”
Nếu anh không nhìn nhầm, đó là một cây thực vật, từ bao giờ thực vật lại biến thành tinh như vậy?
Hoàng Thành ôm đầu, "Xong rồi, xong rồi, thế là hết rồi, cây cối thành tinh rồi, liệu có khi nào chúng ăn chúng ta không?”
Giang Nguyệt chặn anh lại.
Hoàng Thành hơi nghi hoặc, “Dì ơi, có chuyện gì sao?” Chắc không phải vì lời nói đùa vô hại mà dì lại muốn gây rắc rối chứ.
Giang Nguyệt chỉ vào vết máu trên quần anh hỏi: “Cậu trai, cậu thật sự không biết máu này từ đâu à?”
Hoàng Thành giơ chân lên, vừa rồi nếu không phải mọi người nói, anh cũng chẳng để ý đến vết máu. Anh vốn là người khá cẩu thả, lúc nãy chỉ vén quần lên xem không có gì nghiêm trọng rồi cũng không bận tâm. Nhưng giờ thấy Giang Nguyệt quan tâm như vậy, anh cũng hơi lo lắng.
“Dì ơi, chẳng lẽ con gặp ma rồi sao?”
Giang Nguyệt: “...Ý cậu là gì?”
Hoàng Thành suy nghĩ một lúc rồi quyết định xuống xe điện, “Dì à, đã hỏi rồi thì con kể cho dì nghe, dì đừng thấy con phiền nha.”
Hoàng Thành nói mình là trẻ mồ côi, không có học vấn cao cũng chẳng có tài cán gì, hằng ngày sống bằng nghề giao đồ ăn. Thỉnh thoảng anh mua vé số để thêm chút hy vọng cho cuộc sống. Cuộc sống của anh vốn rất bình thường, nhưng hôm nay anh lại gặp một chuyện bất thường. Lần đầu tiên anh giao đơn bị trễ, chỉ vì anh ngã trong một bãi cỏ xanh.
Theo lý mà nói, cỏ cây chỉ là cây xanh, dù có ngã vào thì cũng không đến mức bị thương nặng, nhưng anh lại ngất đi. Đến khi tỉnh lại, đầu óc anh choáng váng, cảm thấy mình mơ màng. Nếu không phải khách gọi điện mắng thì có lẽ anh còn nằm lâu hơn trong bãi cỏ ấy.
Giang Nguyệt nhíu mày, “Bãi cỏ nào?”
Hoàng Thành hào hứng đáp: “Ở ngay bên cạnh khu nhà bỏ hoang đó.” Đây cũng là lý do Hoàng Thành nghĩ mình gặp ma, vì nghe nói trước đây chỗ đó từng là một lò hỏa táng, giờ thì đã bỏ hoang. Những lời đồn đại về ma quỷ lan truyền khắp nơi, đặc biệt là từ những câu chuyện của các cụ già.
Giang Nguyệt nói: “Dẫn tôi đến đó xem.”
Dù sao cô cũng định đến khu nhà bỏ hoang, coi như tiện đường.
Hoàng Thành dĩ nhiên sẵn lòng. Anh vẫn còn cảm thấy hơi choáng váng, nếu không phải vì khát khao kiếm tiền mua nhà, có lẽ anh đã nằm nghỉ ở nhà từ lâu rồi.
Bãi cỏ mà Hoàng Thành nói đến quả nhiên không xa khu nhà bỏ hoang. Khu vực này do nhu cầu phát triển đã được quy hoạch từ lâu, cây cối cũng đã được trồng đầy đủ. Cũng vì điều này mà nhiều người đã mua nhà ở đây.
Giang Nguyệt cúi xuống bới cỏ và kiểm tra kỹ lưỡng. Cô vừa cảm nhận được một luồng sức mạnh rất mạnh mẽ, giống như có thứ gì đó đang cố gắng chui ra khỏi lòng đất, nhưng lại bị thứ gì đó kìm nén nên không thể thực hiện.
Đến khi cô phát hiện ra bóng dáng của một cây dương kim hoa, cô lập tức nhận ra điều bất thường. Dương kim hoa, hay còn gọi là hoa mạn đà la, tuyệt đối không thể xuất hiện ở khu vực cây xanh này.
Cây dương kim hoa thông thường nếu không bị nuốt nhầm thì sẽ không gây hại lớn cho cơ thể người, nhưng máu dính trên quần Hoàng Thành cũng không thể do ăn nhầm dương kim hoa mà ra.
Cô yêu cầu Hoàng Thành vén quần lên, không có vết thương lớn nào, chỉ có một lỗ máu nhỏ đã đóng vảy, rất dễ bị bỏ qua.
Giang Nguyệt rút con dao nhỏ từ tay áo ra, định cắt một nhánh cây dương kim hoa, nhưng điều bất ngờ đã xảy ra.
Cây dương kim hoa bất ngờ chạy đi ngay trước mắt họ!
Không chỉ Minh Châu há hốc mồm, mà Hoàng Thành cũng trố mắt, miệng há thành hình chữ “O”. Anh chỉ tay về hướng mà cây dương kim hoa vừa chạy, lắp bắp nói: “Cái-cái-cái, cái quái gì thế, sao cây lại mọc chân mà chạy được?”
Nếu anh không nhìn nhầm, đó là một cây thực vật, từ bao giờ thực vật lại biến thành tinh như vậy?
Hoàng Thành ôm đầu, "Xong rồi, xong rồi, thế là hết rồi, cây cối thành tinh rồi, liệu có khi nào chúng ăn chúng ta không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.