Xuyên Thành Lão Thái Bà Mang Không Gian Nuôi Cháu Gái

Chương 3:

Cốc Đông

08/10/2024

"Đây là đâu?"

Minh Châu ngơ ngác nhìn quanh, lúc này cô bé đang đứng ở một nơi xa lạ, xung quanh là những tòa nhà cao lớn mà cô chưa từng thấy bao giờ. Những tòa nhà này phản chiếu ánh sáng, có một đám người ăn mặc kỳ lạ đang điên cuồng chạy về phía trước.

Minh Châu đứng tại chỗ, nhìn trái nhìn phải đầy bối rối, cho đến khi cô bé phát hiện bóng dáng quen thuộc ở phía xa. Minh Châu hét lên đầy sức lực: "Nội ơi, nội, con ở đây!"

Giang Nguyệt nhìn quanh mọi thứ quen thuộc, chẳng lẽ cô đã trở lại rồi sao? Trong lòng ôm hy vọng mơ hồ, cho đến khi cô phát hiện đôi tay khô gầy, hoàn toàn xa lạ và khác hẳn với những gì cô biết, cùng với bộ quần áo vá víu của thời cổ đại. Sự vui mừng mong manh trong lòng cô như bong bóng xà phòng bị bóp nát, tan biến không còn dấu vết.

Minh Châu thấy bà nội không động đậy, đoán rằng bà đã sợ hãi, liền vội vàng chạy tới bên bà.

"Nội, nội đừng sợ, con sẽ bảo vệ nội."

Cô bé rõ ràng sợ đến trắng bệch cả mặt, nhưng vẫn dũng cảm đứng chắn trước Giang Nguyệt, điều này khiến cô cảm động.

Kiếp trước Giang Nguyệt luôn cô độc, mối quan hệ họ hàng rất mỏng manh, vậy mà giờ đây, từ cô bé này, cô lại cảm nhận được sự ấm áp của việc được quan tâm.

Cô vỗ nhẹ lên vai cô bé. Dù không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nhưng đi theo đám đông chắc sẽ không sai.

"Đi thôi, chúng ta cùng theo xem sao."

Bà cháu hai người theo dòng người mà chạy, không phải là không muốn chạy nhanh hơn, mà là vì đói quá nên không thể chạy nổi.

Minh Châu không biết đây là đâu, nhưng chỉ cần có bà nội ở đây, cô bé không thấy sợ hãi chút nào.

Giang Nguyệt chăm chú quan sát các biển hiệu dọc hai bên đường, càng nhìn cô càng kinh ngạc, nơi này chính là Giang Thành – nơi cô đã làm nhiệm vụ cuối cùng ở kiếp trước.

Tuy nhiên, khác với con phố bây giờ còn ngăn nắp, khi đó thế giới đã hỗn loạn. Các cửa hàng ven đường bị đập phá, mùi thối rữa và máu tanh nồng nặc khắp nơi.

Giang Nguyệt không ngờ rằng đích đến của đám đông lại là siêu thị.



Trên màn hình điện tử khổng lồ bên ngoài siêu thị đang phát thông báo mới nhất: “Dịch cúm đang lan rộng, xin cư dân hạn chế ra ngoài và thực hiện các biện pháp phòng hộ cá nhân...”

Minh Châu ngây người nhìn lên màn hình, trời ơi, chẳng lẽ đây là thiên giới sao, bức tường này còn biết nói nữa.

Giang Nguyệt sửng sốt: "Cảnh báo dịch cúm?" Đây chẳng phải là chuyện xảy ra nửa tháng trước khi virus xác sống bùng phát ở kiếp trước sao?

Chẳng lẽ cô đã quay về thời điểm trước khi tận thế bắt đầu?

Nhưng tại sao cô lại quay trở về với thân phận bà lão, còn mang theo cả cháu gái của người khác?

"Nội, đây là nơi thần tiên ở phải không?" Nếu không, sao lại có nhiều thứ cô bé chưa từng thấy như vậy. Cánh cửa kia còn có thể soi được bóng người, rõ ràng hơn cả gương đồng của mẹ cô bé.

Còn những chiếc hộp kỳ lạ trên đường nữa, cô vừa thấy có người bước ra từ trong đó, chẳng lẽ đó là xe sao? Nhưng sao lại không có bò ngựa kéo, thậm chí cũng chẳng thấy con lừa nào.

Còn bên kia nữa, có người ngồi trên xe hai bánh mà không ngã xuống, thật tài tình. Những người này chắc chắn là có pháp thuật.

Cô bé và bà nội chắc hẳn đã lên trời rồi!

Minh Châu cảm thấy mình đã hiểu ra mọi chuyện, nhưng cô bé không hề sợ hãi, chỉ hơi tiếc là cha mẹ cô bé vẫn chưa tới đây.

Nhưng có bà nội ở đây, lát nữa cô sẽ cùng bà đi đón cha mẹ và chú út của mình.

Giang Nguyệt cố gắng vỗ vỗ trán, rốt cuộc đây là chuyện gì vậy?

Nhưng chưa kịp nghĩ ra điều gì, Minh Châu đã kéo tay cô, chỉ về một hướng.

"Nội, nội, ở đó có nước."



Giang Nguyệt nhìn về phía cửa hàng rửa xe bên cạnh siêu thị, nhân viên ở đó đang rửa xe rất chăm chỉ.

Tiếng nước chảy róc rách giống như giọt nước cuối cùng làm tràn ly, Minh Châu theo bản năng chạy nhanh về phía cửa hàng.

Nếu không phải Giang Nguyệt phản ứng kịp, cô bé đã nằm bẹp dưới cống mà liếm nước bẩn chảy ra từ xe rồi.

"Ê, hai người đang làm gì vậy?" Nhân viên rửa xe bị dọa cho một phen, ai mà không giật mình khi đang làm việc thì đột nhiên có hai người kỳ quái lao vào, lại còn ăn mặc lạ lùng và trông rất thảm hại.

Họ trông như những người chưa ăn uống suốt cả trăm năm, còn gầy hơn cả những người tị nạn trên TV.

Minh Châu bị bà nội kéo lại, cô bé ngạc nhiên, chẳng lẽ nhiều nước như vậy mà bà không uống sao?

Giang Nguyệt ngượng ngùng cười: "Xin lỗi, không biết anh có nước không, chúng tôi có thể xin chút nước uống không?"

Nhân viên đó tên là Tấu Chính, anh vừa là nhân viên vừa là chủ cửa hàng. Tiệm rửa xe của anh mới mở, không may lại gặp phải dịch cúm, hôm nay mới khai trương thì đã bị hai người lạ mặt dọa cho một trận.

Ban đầu anh còn hơi bực bội, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của hai người này, trong lòng anh nảy ra một suy đoán.

Tấu Chính kéo hai bà cháu vào phòng tiếp khách trong cửa hàng, cảnh giác nhìn ra ngoài xem có ai khả nghi không, sau đó mới đóng cửa kính lại.

Anh nhìn Giang Nguyệt, người phụ nữ này gầy trơ xương, không rõ bao nhiêu tuổi, nhưng khuôn mặt phúc hậu khiến người ta cảm thấy dễ mến.

Phụ nữ thì cứ gọi là “chị” cho chắc, anh mở lời: “Chị ơi, có phải hai người bị bắt cóc không? Đám người đó đang ở đâu? Có cần tôi báo cảnh sát giúp không?”

Giang Nguyệt: "...Hả?"

Chủ tiệm kiên nhẫn nói: “Chị đừng sợ, chúng ta đang sống trong xã hội pháp trị, chị yên tâm, nếu thực sự có người bắt cóc hai người, cảnh sát sẽ đòi lại công lý cho các người.”

Giang Nguyệt cười khổ, nhưng với bộ dạng hiện tại, bị hiểu lầm như vậy cũng là điều dễ hiểu. Cô nói: “Không có gì đâu, chúng tôi chỉ là lần đầu lên thành phố, còn lạ lẫm chưa quen.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Lão Thái Bà Mang Không Gian Nuôi Cháu Gái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook