Xuyên Thành Lão Thái Bà Mang Không Gian Nuôi Cháu Gái
Chương 46:
Cốc Đông
09/10/2024
“Minh Châu, nắm chặt tay bà.”
Hai bà cháu cố gắng bì bõm lội về phía nơi có địa hình cao hơn.
Mưa không ngừng rơi, từng giọt đập mạnh xuống mặt như bị nước tạt vào, Giang Nguyệt giơ tay lên chắn trước mắt. Xung quanh mờ mịt một màu bạc, khu chợ đầu mối hôm qua còn nhộn nhịp giờ đây đã biến thành biển nước.
Trong nước trôi nổi đủ loại vật dụng, Minh Châu vừa đi vừa cố nhặt nhạnh bỏ vào không gian.
Hai người khó khăn lắm mới tìm được một con đường cao hơn, nơi này không có công trình nào cả, Giang Nguyệt nheo mắt tìm kiếm chỗ nào có thể trú mưa.
“Bà ơi, bà nhìn kìa, mấy thứ đó là gì vậy?” Cô bé nhanh mắt chỉ về phía một vật thể màu xám đang trôi dạt không xa.
Giang Nguyệt lau nước trên mặt, nheo mắt nhìn theo. Nhờ có thị lực tốt, mặc dù mưa lớn ảnh hưởng đến tầm nhìn, cô vẫn nhìn ra đó là một bầy gà đang trôi nổi trên nước.
Thấy rõ là gì, Giang Nguyệt không do dự nữa: “Đi nào, đến xem thử.”
Có quá nhiều thứ nổi lềnh bềnh trong nước, cô cảm giác mực nước đã dâng cao hơn một chút.
Hai bà cháu men theo đường đi tới, càng lại gần, đúng là một bầy gà.
Nhưng những con gà này trông có vẻ ngơ ngác, có lẽ là gà nuôi trong chuồng trại, cả đời chưa từng gặp chuyện gì lớn, cũng chưa bao giờ được đi nhiều. Từng con một theo dòng nước trôi đi vô định.
Minh Châu không kìm được thèm thuồng, “Bà ơi, gà kìa, nhiều gà quá!”
Cô bé xắn váy định nhảy xuống nước vớt gà.
Giang Nguyệt kéo cô bé lại.
Từ cửa khác của chợ đầu mối có vài người bước vào, không giống hai bà cháu Giang Nguyệt, họ có vẻ đã chuẩn bị trước, mỗi người đều mang theo một bao tải lớn.
Giang Nguyệt nhíu mày, chẳng lẽ thời thế bây giờ đã loạn?
Chợ đầu mối vốn có địa thế thấp, giờ nước đã ngập hơn một mét, xung quanh chắc chắn đã mất điện, khi camera ngừng hoạt động, lòng người cũng dễ bị khuấy động.
Đợi đám người đó rời đi, Giang Nguyệt mới xuống nước vớt những con gà.
Đám gà này rõ ràng đã sợ hãi không ít, khi bị Giang Nguyệt nhấc lên khỏi mặt nước, chúng chẳng hề phản kháng.
Giang Nguyệt liền vặn cổ giết gà, hai bà cháu phối hợp rất ăn ý, một người vặn, một người thu, hơn chục con gà được nhét vào không gian.
Hai người còn nhặt được rất nhiều thứ khác từ trong nước, đặc biệt là một túi ni lông lớn để che mưa. Đầu cũng được bọc kín trong túi để tránh nước.
Khu chợ quá lớn, chẳng mấy chốc hai bà cháu đã bước vào khu vực buôn bán gia cầm sống.
Mùi ở đây không dễ chịu lắm, ngay cả khi trời mưa, không khí vẫn phảng phất mùi phân gia cầm khó chịu.
Rất nhiều con vật đã thoát ra ngoài, nhưng số chết nhiều hơn, có con chết trong lồng sắt, có con nổi bồng bềnh trên mặt nước.
Nhớ lại cảnh những người gầy trơ xương trong làng Đại Sơn, Giang Nguyệt thở dài, bước xuống nước.
Cô qua lại mấy lần, kéo lên vài cái lồng sắt rỗng và đem lên bờ, để Minh Châu ở lại canh chừng, còn cô thì tiếp tục đưa những con vật còn sống vào lồng.
Chợ gia cầm này chủ yếu là gà và vịt. May mà đây không phải chợ gia súc, nếu không Giang Nguyệt chắc sẽ tiếc đứt ruột khi phải bỏ lại những miếng thịt ngon lành này.
Giang Nguyệt không biết mình đã thu thập bao lâu, tất cả vật còn sống được nhốt vào lồng, những con đã chết thì để Minh Châu cất vào không gian.
Ngâm
trong nước quá lâu, mũi Giang Nguyệt tràn ngập mùi hôi thối của nước bẩn.
Khi cô nhấc con vịt cuối cùng lên bờ, Minh Châu khẽ nói: “Bà ơi, không gian hết chỗ rồi.”
Giang Nguyệt nhìn quanh, lúc này cô mới nhận ra mình đã nhặt được bảy tám cái lồng sắt lớn, mỗi cái gần như có dung tích 4 mét khối. Bên trong đều đã đầy ắp vật sống.
Dường như còn rất nhiều thứ bên trong, nhưng không còn chỗ để nữa.
Lồng sắt đều được chồng hai cái lên nhau, đã được phân loại và nhét đầy.
Lồng chật chội, Giang Nguyệt không chắc có thể mang chúng về hết trong một lần. Nếu không được thì đành để lại cho người khác vậy.
Đám người kia vẫn chưa xuất hiện, điều này cũng dễ hiểu, bên trong còn nhiều thứ có giá trị, như thịt lợn hay thịt cừu, khiến Giang Nguyệt cũng thèm thuồng, nhưng đành phải đợi đến ngày mai.
Hai bà cháu cố gắng hết sức để tiếp xúc với các lồng sắt càng nhiều càng tốt. Giang Nguyệt thầm niệm quay về.
Hai bà cháu cố gắng bì bõm lội về phía nơi có địa hình cao hơn.
Mưa không ngừng rơi, từng giọt đập mạnh xuống mặt như bị nước tạt vào, Giang Nguyệt giơ tay lên chắn trước mắt. Xung quanh mờ mịt một màu bạc, khu chợ đầu mối hôm qua còn nhộn nhịp giờ đây đã biến thành biển nước.
Trong nước trôi nổi đủ loại vật dụng, Minh Châu vừa đi vừa cố nhặt nhạnh bỏ vào không gian.
Hai người khó khăn lắm mới tìm được một con đường cao hơn, nơi này không có công trình nào cả, Giang Nguyệt nheo mắt tìm kiếm chỗ nào có thể trú mưa.
“Bà ơi, bà nhìn kìa, mấy thứ đó là gì vậy?” Cô bé nhanh mắt chỉ về phía một vật thể màu xám đang trôi dạt không xa.
Giang Nguyệt lau nước trên mặt, nheo mắt nhìn theo. Nhờ có thị lực tốt, mặc dù mưa lớn ảnh hưởng đến tầm nhìn, cô vẫn nhìn ra đó là một bầy gà đang trôi nổi trên nước.
Thấy rõ là gì, Giang Nguyệt không do dự nữa: “Đi nào, đến xem thử.”
Có quá nhiều thứ nổi lềnh bềnh trong nước, cô cảm giác mực nước đã dâng cao hơn một chút.
Hai bà cháu men theo đường đi tới, càng lại gần, đúng là một bầy gà.
Nhưng những con gà này trông có vẻ ngơ ngác, có lẽ là gà nuôi trong chuồng trại, cả đời chưa từng gặp chuyện gì lớn, cũng chưa bao giờ được đi nhiều. Từng con một theo dòng nước trôi đi vô định.
Minh Châu không kìm được thèm thuồng, “Bà ơi, gà kìa, nhiều gà quá!”
Cô bé xắn váy định nhảy xuống nước vớt gà.
Giang Nguyệt kéo cô bé lại.
Từ cửa khác của chợ đầu mối có vài người bước vào, không giống hai bà cháu Giang Nguyệt, họ có vẻ đã chuẩn bị trước, mỗi người đều mang theo một bao tải lớn.
Giang Nguyệt nhíu mày, chẳng lẽ thời thế bây giờ đã loạn?
Chợ đầu mối vốn có địa thế thấp, giờ nước đã ngập hơn một mét, xung quanh chắc chắn đã mất điện, khi camera ngừng hoạt động, lòng người cũng dễ bị khuấy động.
Đợi đám người đó rời đi, Giang Nguyệt mới xuống nước vớt những con gà.
Đám gà này rõ ràng đã sợ hãi không ít, khi bị Giang Nguyệt nhấc lên khỏi mặt nước, chúng chẳng hề phản kháng.
Giang Nguyệt liền vặn cổ giết gà, hai bà cháu phối hợp rất ăn ý, một người vặn, một người thu, hơn chục con gà được nhét vào không gian.
Hai người còn nhặt được rất nhiều thứ khác từ trong nước, đặc biệt là một túi ni lông lớn để che mưa. Đầu cũng được bọc kín trong túi để tránh nước.
Khu chợ quá lớn, chẳng mấy chốc hai bà cháu đã bước vào khu vực buôn bán gia cầm sống.
Mùi ở đây không dễ chịu lắm, ngay cả khi trời mưa, không khí vẫn phảng phất mùi phân gia cầm khó chịu.
Rất nhiều con vật đã thoát ra ngoài, nhưng số chết nhiều hơn, có con chết trong lồng sắt, có con nổi bồng bềnh trên mặt nước.
Nhớ lại cảnh những người gầy trơ xương trong làng Đại Sơn, Giang Nguyệt thở dài, bước xuống nước.
Cô qua lại mấy lần, kéo lên vài cái lồng sắt rỗng và đem lên bờ, để Minh Châu ở lại canh chừng, còn cô thì tiếp tục đưa những con vật còn sống vào lồng.
Chợ gia cầm này chủ yếu là gà và vịt. May mà đây không phải chợ gia súc, nếu không Giang Nguyệt chắc sẽ tiếc đứt ruột khi phải bỏ lại những miếng thịt ngon lành này.
Giang Nguyệt không biết mình đã thu thập bao lâu, tất cả vật còn sống được nhốt vào lồng, những con đã chết thì để Minh Châu cất vào không gian.
Ngâm
trong nước quá lâu, mũi Giang Nguyệt tràn ngập mùi hôi thối của nước bẩn.
Khi cô nhấc con vịt cuối cùng lên bờ, Minh Châu khẽ nói: “Bà ơi, không gian hết chỗ rồi.”
Giang Nguyệt nhìn quanh, lúc này cô mới nhận ra mình đã nhặt được bảy tám cái lồng sắt lớn, mỗi cái gần như có dung tích 4 mét khối. Bên trong đều đã đầy ắp vật sống.
Dường như còn rất nhiều thứ bên trong, nhưng không còn chỗ để nữa.
Lồng sắt đều được chồng hai cái lên nhau, đã được phân loại và nhét đầy.
Lồng chật chội, Giang Nguyệt không chắc có thể mang chúng về hết trong một lần. Nếu không được thì đành để lại cho người khác vậy.
Đám người kia vẫn chưa xuất hiện, điều này cũng dễ hiểu, bên trong còn nhiều thứ có giá trị, như thịt lợn hay thịt cừu, khiến Giang Nguyệt cũng thèm thuồng, nhưng đành phải đợi đến ngày mai.
Hai bà cháu cố gắng hết sức để tiếp xúc với các lồng sắt càng nhiều càng tốt. Giang Nguyệt thầm niệm quay về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.