Xuyên Thành Lão Thái Bà Mang Không Gian Nuôi Cháu Gái
Chương 48:
Cốc Đông
09/10/2024
Nhiều gà vịt như vậy, bà không thể phát miễn phí, bà không phải là thánh nhân và cũng không có khả năng đó. Hơn nữa, Giang Nguyệt hiểu rõ mối lo của Minh Tư Dũng, làm việc tốt một lần thì dễ, nhưng làm hoài rồi ngừng lại sẽ dễ trở thành kẻ thù của người khác.
Bà sẽ không tự biến mình thành mục tiêu của đám người vong ân phụ nghĩa.
Giang Nguyệt lấy cây dương kim hoa ra, với sự hiện diện của nó, bà tin rằng dân làng sẽ đồng ý với kế hoạch của bà.
Bà bảo Minh Xương Thịnh và Vương Xuân Hoa mang theo Minh Viễn về nhà với số gà vịt đã chọn.
Bà đặc biệt bảo gia đình Minh Xương Thịnh đi trước không vì gì khác, nhưng Minh Châu dù sao cũng không phải con của họ, một số bí mật Minh Tư Dũng có thể biết, nhưng Minh Xương Thịnh thì không. Không phải bà không tin Minh Xương Thịnh, mà bởi bà cần phải đề phòng mọi bất trắc.
“Giờ không có ai ngoài mình, Minh Châu, lấy một ít vịt từ trong không gian ra cho cha xem.”
Minh Tư Dũng chưa kịp hiểu mẹ nói gì, chỉ thấy con gái cười với mình một cái, rồi trước mặt bỗng xuất hiện cả đống gà vịt chết cao gần nửa người.
Những đôi mắt nhắm nghiền kia khiến Minh Tư Dũng không chuẩn bị tâm lý, bị giật mình một phen. Chưa kịp hỏi kỹ, trước mắt lại trống không, như chưa có gì xảy ra.
Minh Tư Dũng dù ngốc cũng hiểu ý mẹ, đây chắc là bí mật của Minh Châu, và mẹ anh không định nói cho chú hai biết.
Anh cảm thấy mắt mình cay cay, cổ họng như bị nghẹn lại, không thể nói thành lời.
Mẹ đã vì anh suy nghĩ chu đáo đến vậy.
Không làm cha không thể hiểu hết tình yêu thương này.
"Mẹ, cảm ơn mẹ."
Giang Nguyệt thở dài: "Chuyện này mẹ sẽ không nói với người khác, nhưng mẹ cũng hy vọng, nếu có chuyện xảy ra với con, Ngọc Lan hoặc những đứa con khác, thì con cũng đừng nói cho họ. Con hiểu không?"
Minh Tư Dũng gật đầu: “Mẹ yên tâm, chuyện này để con lo với Ngọc Lan.”
Giang Nguyệt không quá để tâm, dù sao bà đã làm hết sức mình. Bà là người lớn trong nhà, đây lại là thời cổ đại, đám con cháu không dám làm gì bà, hơn nữa Giang Nguyệt có dị năng điều khiển cây cối, bà cũng không sợ họ có ý đồ xấu.
Không nói đâu xa, cây cối cũng có thể giết người, huống hồ dị năng của bà rõ ràng không chỉ giới hạn ở thực vật.
Chỉ cần bọn họ không làm quá đáng, có một chút toan tính cũng chẳng sao, bà sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
"Mẹ, còn chuyện này?"
"Đi gọi bác cả qua."
Giang Nguyệt nghĩ tới tính cách chậm chạp của Minh Đức Toàn, “Thôi quên đi, mang hai con gà vịt, chúng ta đi tìm ông ấy.”
Minh Đức Toàn hoàn toàn không ngờ rằng, dị tượng đêm qua không phải là vì Sơn Thần hiển linh, mà là do cây thuốc mà người em dâu trồng đã thành tinh.
Ông nghi ngờ nhìn Giang Nguyệt với vẻ mặt bình thản, rồi lại nhìn sang cây dương kim hoa luôn bám chặt lấy bà từ khi bước vào. Nghi ngờ trong lòng cũng vơi bớ
t đi.
Nếu không phải do em dâu tự tay trồng, thì cây dương kim hoa này làm sao mà dính chặt lấy bà như vậy.
"Nhưng tại sao hôm qua mọi người không nói gì?"
"‘Tử bất ngữ quái lực loạn thần’, con bảo mẹ đừng nói ra." Minh Tư Dũng giải thích.
"Thế hôm nay?"
Giang Nguyệt thở dài: "Hôm nay vốn dĩ tôi cũng không định nói, nhưng ai mà ngờ được cái cây này lại nuốt mất 6 lạng bạc còn lại của nhà tôi. Hôm nay nó mang đến mấy trăm con gà vịt để trả nợ.”
“Nhưng nhiều gà vịt quá, con sống thì không sao, giữ lại nuôi đẻ trứng. Nhưng còn đám gà vịt chết, ăn không hết. Đúng lúc nhà tôi cần người làm đất, nhờ dân làng giúp một tay, số gà vịt này coi như là trả công.”
Những lời sau đó Minh Đức Toàn chẳng nghe được gì, trong đầu ông chỉ lặp lại cụm từ “mấy trăm con gà vịt.”
Mãi đến khi Giang Nguyệt nói xong, ông vẫn chìm đắm trong đám gà vịt không thoát ra được.
Minh Xương Mậu đứng bên cạnh không nhịn được nữa, kéo tay áo cha, “Cha, bác ấy vẫn đang chờ cha trả lời kìa.”
Minh Đức Toàn bừng tỉnh, “Gì cơ?”
Giang Nguyệt bất đắc dĩ: "Tôi dự định sẽ lấy lại ruộng đất để tự canh tác trong năm nay, nhưng nhà tôi ai cũng là người đọc sách, tôi định trả công cho người dân bằng số gà vịt này để nhờ họ giúp làm ruộng. Nhưng nếu dân làng không muốn, tôi sẽ bảo vợ thằng hai đi hỏi thử bên làng Đại Thạch."
Minh Đức Toàn vội vàng lắc đầu: "Không cần hỏi đâu, chắc chắn họ sẽ đồng ý."
Làm công mà còn được trả bằng gà vịt, nghe ý em dâu thì số gà vịt còn nhiều, chuyện tốt thế này làm sao có thể để làng khác hưởng. Nhất định phải giữ lại cho dân làng Đại Sơn làm.
Bà sẽ không tự biến mình thành mục tiêu của đám người vong ân phụ nghĩa.
Giang Nguyệt lấy cây dương kim hoa ra, với sự hiện diện của nó, bà tin rằng dân làng sẽ đồng ý với kế hoạch của bà.
Bà bảo Minh Xương Thịnh và Vương Xuân Hoa mang theo Minh Viễn về nhà với số gà vịt đã chọn.
Bà đặc biệt bảo gia đình Minh Xương Thịnh đi trước không vì gì khác, nhưng Minh Châu dù sao cũng không phải con của họ, một số bí mật Minh Tư Dũng có thể biết, nhưng Minh Xương Thịnh thì không. Không phải bà không tin Minh Xương Thịnh, mà bởi bà cần phải đề phòng mọi bất trắc.
“Giờ không có ai ngoài mình, Minh Châu, lấy một ít vịt từ trong không gian ra cho cha xem.”
Minh Tư Dũng chưa kịp hiểu mẹ nói gì, chỉ thấy con gái cười với mình một cái, rồi trước mặt bỗng xuất hiện cả đống gà vịt chết cao gần nửa người.
Những đôi mắt nhắm nghiền kia khiến Minh Tư Dũng không chuẩn bị tâm lý, bị giật mình một phen. Chưa kịp hỏi kỹ, trước mắt lại trống không, như chưa có gì xảy ra.
Minh Tư Dũng dù ngốc cũng hiểu ý mẹ, đây chắc là bí mật của Minh Châu, và mẹ anh không định nói cho chú hai biết.
Anh cảm thấy mắt mình cay cay, cổ họng như bị nghẹn lại, không thể nói thành lời.
Mẹ đã vì anh suy nghĩ chu đáo đến vậy.
Không làm cha không thể hiểu hết tình yêu thương này.
"Mẹ, cảm ơn mẹ."
Giang Nguyệt thở dài: "Chuyện này mẹ sẽ không nói với người khác, nhưng mẹ cũng hy vọng, nếu có chuyện xảy ra với con, Ngọc Lan hoặc những đứa con khác, thì con cũng đừng nói cho họ. Con hiểu không?"
Minh Tư Dũng gật đầu: “Mẹ yên tâm, chuyện này để con lo với Ngọc Lan.”
Giang Nguyệt không quá để tâm, dù sao bà đã làm hết sức mình. Bà là người lớn trong nhà, đây lại là thời cổ đại, đám con cháu không dám làm gì bà, hơn nữa Giang Nguyệt có dị năng điều khiển cây cối, bà cũng không sợ họ có ý đồ xấu.
Không nói đâu xa, cây cối cũng có thể giết người, huống hồ dị năng của bà rõ ràng không chỉ giới hạn ở thực vật.
Chỉ cần bọn họ không làm quá đáng, có một chút toan tính cũng chẳng sao, bà sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
"Mẹ, còn chuyện này?"
"Đi gọi bác cả qua."
Giang Nguyệt nghĩ tới tính cách chậm chạp của Minh Đức Toàn, “Thôi quên đi, mang hai con gà vịt, chúng ta đi tìm ông ấy.”
Minh Đức Toàn hoàn toàn không ngờ rằng, dị tượng đêm qua không phải là vì Sơn Thần hiển linh, mà là do cây thuốc mà người em dâu trồng đã thành tinh.
Ông nghi ngờ nhìn Giang Nguyệt với vẻ mặt bình thản, rồi lại nhìn sang cây dương kim hoa luôn bám chặt lấy bà từ khi bước vào. Nghi ngờ trong lòng cũng vơi bớ
t đi.
Nếu không phải do em dâu tự tay trồng, thì cây dương kim hoa này làm sao mà dính chặt lấy bà như vậy.
"Nhưng tại sao hôm qua mọi người không nói gì?"
"‘Tử bất ngữ quái lực loạn thần’, con bảo mẹ đừng nói ra." Minh Tư Dũng giải thích.
"Thế hôm nay?"
Giang Nguyệt thở dài: "Hôm nay vốn dĩ tôi cũng không định nói, nhưng ai mà ngờ được cái cây này lại nuốt mất 6 lạng bạc còn lại của nhà tôi. Hôm nay nó mang đến mấy trăm con gà vịt để trả nợ.”
“Nhưng nhiều gà vịt quá, con sống thì không sao, giữ lại nuôi đẻ trứng. Nhưng còn đám gà vịt chết, ăn không hết. Đúng lúc nhà tôi cần người làm đất, nhờ dân làng giúp một tay, số gà vịt này coi như là trả công.”
Những lời sau đó Minh Đức Toàn chẳng nghe được gì, trong đầu ông chỉ lặp lại cụm từ “mấy trăm con gà vịt.”
Mãi đến khi Giang Nguyệt nói xong, ông vẫn chìm đắm trong đám gà vịt không thoát ra được.
Minh Xương Mậu đứng bên cạnh không nhịn được nữa, kéo tay áo cha, “Cha, bác ấy vẫn đang chờ cha trả lời kìa.”
Minh Đức Toàn bừng tỉnh, “Gì cơ?”
Giang Nguyệt bất đắc dĩ: "Tôi dự định sẽ lấy lại ruộng đất để tự canh tác trong năm nay, nhưng nhà tôi ai cũng là người đọc sách, tôi định trả công cho người dân bằng số gà vịt này để nhờ họ giúp làm ruộng. Nhưng nếu dân làng không muốn, tôi sẽ bảo vợ thằng hai đi hỏi thử bên làng Đại Thạch."
Minh Đức Toàn vội vàng lắc đầu: "Không cần hỏi đâu, chắc chắn họ sẽ đồng ý."
Làm công mà còn được trả bằng gà vịt, nghe ý em dâu thì số gà vịt còn nhiều, chuyện tốt thế này làm sao có thể để làng khác hưởng. Nhất định phải giữ lại cho dân làng Đại Sơn làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.