Xuyên Thành Ma Tôn Sau Ta Thành Đoàn Sủng
Chương 4: Ta Không Phải Loại Đệ Tử Như Vậy!
Lộc Thập
16/11/2022
Vài ba câu của tiểu sư đệ đã làm Văn Triều khiếp sợ đến không còn lời nào để diễn tả.
Không có khả năng đi……
Sư tôn tiên phong đạo cốt, thanh lãnh cấm dục của cậu sao có thể đem đồ đệ trói mai rùa?
Nhất định là sư đệ nhìn lầm, hoặc là ở trong “thế giới truyện”, trói mai rùa cũng được xem là một cách để trói người thôi.
Sư tôn của cậu, tuyệt đối sẽ không làm ra loại sự tình này.
Tuyệt đối…… Sẽ không.
Mặt ngoài cậu giả vờ bình tĩnh, cố gắng không cho tiểu sư đệ nhìn ra cái gì bất thường từ mình, ho nhẹ nói: “Cho nên, sư tôn vì cái gì lại muốn trói ta?”
Phong Xu trong mắt toát ra một tia mất mát: “Sư huynh cái này cũng không nhớ rõ sao…… Khi ấy là lúc sư huynh đang luyện đan, ngươi thêm vào đan lô một đồ vật kỳ kỳ quái quái, dẫn tới việc đan lô nổ tung, tự làm chính mình bị thương, sư tôn liền phạt sư huynh đóng cửa ăn năn bảy ngày bảy đêm sẵn tiện dưỡng thương, nhưng sư huynh không chịu nghe lời, sư tôn liền đem sư huynh trói lại.”
Nội tâm Văn Triều run rẩy: “Đồ vật kỳ kỳ quái quái…… Là chỉ cái gì?”
Phong Xu dời mắt: “Ta…… Ta cũng không biết, sư tôn nói tuổi của ta vẫn chưa đủ để biết đồ vật đó là gì.”
Văn Triều: “……”
Vậy là…… Không phù hợp với trẻ em sao?
Văn Phong Minh thật sự là cái dạng này người sao? Trong sách không có viết.
Hắn chột dạ nói: “Ngươi vẫn là…… Đổi cái pháp trói bình thường đi.”
Tiểu sư đệ nghe theo mà thao tác dây leo thay đổi hình dạng, Văn Triều lại dặn dò: “Về sau đừng tùy tiện dùng…… cái phương pháp trói người đó nữa.”
Phong Xu ngoan ngoãn nói: “Dạ.”
Nhưng thiếu niên mới lớn thường có lòng hiếu kỳ mãnh liệt. Phong Xu trong chốc lát, vẫn là nhịn không được mà hỏi: “Vì cái gì mà không thể sử dụng ạ? Loại pháp trói này có chỗ đặc biệt hay sao?”
Này là muốn cậu trả lời như thế nào?
Phong Xu lại hỏi: “Chẳng lẽ, là chỉ có sư tôn mới có thể dùng, và chỉ có thể dùng ở trên người sư huynh thôi sao?”
Văn Triều nhìn cặp mắt trong sạch của tiểu sư đệ, không đành lòng làm ô nhiễm thiếu niên thuần khiết trong sáng, cắn răng nói: “Ngươi cứ coi… là vậy đi.”
“Vâng ạ.” lần này Phong Xu không còn nghi vấn, “ Là pháp trói đặc biệt, chỉ có sư tôn mới có thể dùng với sư huynh.”
Văn Triều: “……”
Ây da.
Văn Triều không dám lại tiếp tục câu chuyện này, vội nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, ngươi biết trên núi có loại gỗ nào cứng cáp không?”
“Gỗ? Đương nhiên là có, sư huynh hiện tại rất cần sao?”
“Hiện tại rất cần.”
“Vây để ta đưa sư huynh đi.” Phong Xu lại liếc nhìn Thừa Diễn bị trói, “Vậy còn gã, chẳng nhẽ ném ở chỗ này sao?”
“Cùng nhau kéo gã đi.”
Cậu nói gì tiểu sư đệ nghe nấy, cậu nói hướng đông thì tuyệt đối không đi hướng tây, cậu nói “Kéo” thì Phong Xu tuyệt đối không “Khiêng”.
Hai người kéo Thừa Diễn xĩu ngang rời khỏi Xích Ô Tiểu Trúc, theo đường đá xanh nhỏ bước lên địa phương tối cao của Phù Vân phong, quay đầu là phía đông mênh mông mây trắng, biển mây vây quanh Phù Vân phong, so với chốn bồng lai tiên cảnh chẳng khác nhau là mấy.
Văn Triều nhất thời xem đến ngây người —— trong 27 năm trong cuộc đời, cậu chưa từng nghĩ tới một ngày mình có thể bước lên núi tuyết, đứng ở độ cao hơn 1.000m và lặng lẽ thưởng thức bình minh.
Cậu đã từng cho rằng ô vuông một tấc trong bệnh viện mới là nơi mình thuộc về.
Nhưng hôm nay, cậu bỗng cất đôi cánh thoát ra khỏi ô vuông ấy và bay vào thế giới rộng lớn này.
Cho dù là mơ thì cũng đáng.
Dưới nắng sớm ban mai, cả người cậu giống như được mạ lên một lớp bạc tinh tế.
Phong Xu nhẹ giọng gọi: “Sư huynh……”
“À, đi thôi.”
Dưới sự dẵn dắt của Phong Xu, Văn Triều rất mau tìm được loại gỗ mình cần, sau đó…… cậu nhìn thấy tiểu sư đệ nhu nhược một tay đẩy ngã cây cổ thụ trăm năm, hắn nghiêng đầu hỏi: “Sư huynh muốn gỗ này để làm cái gì?”
Văn Triều khóe mắt giật giật, trong lòng thầm nói nếu đợi mấy trăm năm nữa, tiểu sư đệ chắn chắn tuyệt đối sẽ trở thành đại lão siêu cấp vip pro nhất Tu Tiên giới.
Hầu kết cậu khẽ động: “Ta phải làm cho sư tôn một cái xe lăn.”
“Xe lăn là cái gì ạ?”
“Xe lăn chính là…… Đợi ta làm xong ngươi sẽ biết.”
Tiểu sư đệ từ nhỏ ở Phù Vân Phái lớn lên, chưa từng thấy qua thế gian hồng trần, không biết xe lăn là vật gì thì thực ra cũng bình thường. Hắn là đứa nhỏ bị vứt bỏ ở chân núi Phù Vân phong, Yến Lâm thấy hắn đáng thương, mới thu hắn làm quan môn đệ tử, sau đó phát hiện thiên phú hắn cực cao, là một hạt giống tốt để tu tiên, cũng coi như là cơ duyên đến.
(Quan môn đệ tử: Quan môn = đóng cửa. Đệ tử được thu cuối cùng của 1 người. Chịu trách nhiệm đưa ma cho sư phụ.)
Phong Xu lại hỏi: “Phải làm như thế nào ạ?”
Văn Triều hướng hắn ra thần bí khó lường mà cười: “Giao cho ta đi.”
Lúc trước bởi vì thân thể không tốt, ngoài việc hằng ngày đi làm thì cậu rất ít khi ra khỏi cửa, vậy nên việc mà cậu yêu thích nhất chính là ở nhà làm mô hình. Tay nghề cậu rất cao, trong mấy năm qua, mô hình chất đầy vài cái giá sách, còn giành được không ít thưởng.
Mô hình đều là dựa theo tỉ lệ thật mà làm, nếu cần làm một chiếc xe lăn thật, chỉ cần đem tỉ lệ chỉnh thành 1: 1 là được.
Cậu đem những bản vẽ trước đó trải ra, kiên nhẫn chỉ cho tiểu sư đệ nhìn những chi tiết, rồi nhờ đối phương giúp cậu cắt gỗ, rất mau liền xong các linh kiện.
Lại đem linh kiện ghép lại với nhau, chưa tới một canh giờ, xe lăn đã thành hình.
Phong Xu kinh ngạc cảm thán nói: “Sư huynh thật là lợi hại! Có cái này rồi, sư tôn liền có thể tự do di chuyển ở trong sân sao?”
Văn Triều đắc ý gật đầu.
Tuy rằng đối với người tu tiên mà nói, khả năng di chuyển bị hạn chế cũng có thể nhờ pháp khí phi hành, nhưng pháp khí càng cao yêu cầu linh lực càng nhiều, hiện tại sư tôn trọng thương chưa lành, không bằng liền dùng xe lăn bình thường là tốt nhất.
Trời đã hoàn toàn sáng, Yến Lâm chắc giờ vẫn chưa dậy, Văn Triều giãn ra gân cốt một chút, thuận miệng hỏi: “Sư đệ, chúng ta trưa ăn cái gì?”
Phong Xu sửng sốt: “Ăn…… Ăn?”
Cậu quên mất, nơi này là thế giới Tu Tiên, ai cũng tích cốc, căn bản không cần ăn cơm.
Kỳ thật cậu cũng không đói bụng, nhưng chính là muốn ăn gì đó—— hai tháng trước khi cậu chết, hoàn toàn không được ăn cơm, mỗi ngày đều phải dựa vào truyền dịch mà duy trì sinh mệnh, khứu giác cùng vị giác gần như không còn, không còn nhớ rõ đồ ăn có vị gì.
Cậu hiện tại gấp không chờ nổi mà muốn một lần nữa được ăn cái gì đó.
Vì thế cậu dạo quanh đỉnh núi một vòng, bắt được một con thỏ đem về.
Thỏ tuyết tròn vo, rất là to múp, hiển nhiên được tẩm bổ bởi không ít linh khí của Phù Vân phong.
Văn Triều liếc mắt một cái nhìn Thừa Diễn bị trói ở bên cạnh, xách theo con thỏ hướng gã đi đến, ở trước mặt gã cảm thán thỏ con thật đáng yêu một phen, đồng thời từ trong không gian trữ vật lấy ra một cây đao nhỏ mỏng, dứt khoát lưu loát mà đưa tiểu khả ái đăng xuất khỏi thế giới.
Phong Xu che lại mắt: “Thỏ thỏ đáng yêu như vậy, sao lại có thể…… Ăn thỏ thỏ……”
- -
Thừa Diễn thật ra đã sớm tỉnh lại, bị kéo đến tỉnh.
Nhưng nghe theo lý trí gã không dám động, híp mắt giả bộ bất tỉnh, cũng yên lặng dõi theo toàn bộ quá trình chế tác xe lăn của hai sư huynh đệ kia, không biết đấy là vật thể kì lạ gì.
Sau đó…… Sau đó gã liền nhìn đến ắk wỷ một thân hắc y xách theo một con thỏ tuyết hướng gã mà tới, cách gã vài bước chân liền giơ tay chém xuống, nhắm cổ con thỏ mà bổ.
Máu thỏ đỏ tươi bắn tung tóe khắp mặt tuyết, thậm chí có một giọt bắn lên mặt Thừa Diễn, gã rốt cuộc không chịu nổi nữa, mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng, buộc miệng nó:"Có...... chuyện gì cũng từ từ nói."
“Ồ? Ngươi tỉnh rồi.” Văn Triều vẻ mặt như cũ, không đổi sắc mà lau máu con thỏ, đao nhỏ ở đầu ngón tay linh hoạt lướt một vòng trên thân con thỏ, tiếp theo lột ra một mảng hoàn chỉnh.
Cơ mặt Thừa Diễn đều bắt đầu run rẩy.
Gã nhìn đến Văn Triều đem da thỏ để ở bên cạnh, lẩm bẩm: “Con thỏ béo như vậy mà chỉ có nhiêu đây da, một chút cũng không đủ làm khăn quàng cổ cho sư tôn…… Nếu làm bao cổ tay thì sao?”
Thừa Diễn bị dây leo trói đến cả người đều đau, cảm giác mình chính là con thỏ bị lột da kia, hình ảnh đao nhỏ mỏng không ngừng lắc lư ở trước mặt gã, ánh đao sắc bén tựa hồ muốn cắt mắt gã, giống như ngay giây sau lưỡi đao liền sẽ bổ vào yết hầu gã như cách nó bổ con thỏ.
Văn Triều đã nhập ma, giết hại đồng môn là chuyện có thể xảy ra, hơn nữa có thể gã là “Đồng môn” đầu tiên……
Thừa Diễn gian nan mà nuốt nước miếng, giữa “Tôn nghiêm” cùng “Mạng sống” gã quyết đoán lựa chọn vế sau: “Cầu xin ngươi, tha cho ta đi.”
Văn Triều liếc nhìn gã một cái, động tác không ngừng lại, đem con thỏ mổ bụng, móc nội tạng ném qua một bên, nhàn nhạt nói: “Sư huynh sao lại nói lời này, ngươi và ta đều là đệ tử Phù Vân Phái, tự nhiên ngươi muốn huynh hữu đệ cung (anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau), sư đệ yêu quý ngươi cầu còn không được, đối với sư huynh có làm cái gì đâu?”
Thừa Diễn mồ hôi lạnh đều thấm đẫm quần áo, cảm giác bốn chữ “Huynh hữu đệ cung” thật sự mỉa mai, giọng nói gã run rẩy: “Ta thật sự sai rồi, Phong Minh sư đệ, ngươi tha cho ta đi, ta không nên đi tìm ngươi gây phiền toái, không nên nói ẩu nói tả là muốn thay Thanh Nhai Tiên Tôn thanh lý môn hộ…… Là ta quá tự cao tự đại, ta……”
Bắt một kẻ tâm cao khí ngạo thừa nhận chính sai lầm của mình, không khác gì đem gã rút gân lột da. Thừa Diễn mặt đỏ tai hồng, cắn chặt hàm răng, phảng phất như thể thừa nhận là một nỗi đau đớn tột cùng.
Văn Triều vốn dĩ cũng không định tính gì với gã, đơn giản là chỉ muốn hù dọa gã một chút, thấy gã đã chủ động nhận sai, liền không nói gì cả, nhặt lên một nhánh cây, đem thịt thỏ đã làm sạch để lên.
Cậu nâng lên một nắm tuyết xoa sạch đôi tay dính đầy máu thỏ, ngẩng đầu hỏi Phong Xu: “Có gia vị không?”
Phong Xu: “Gia vị…… Đệ tử ngoại môn dưới núi hình như có đó, có cần ta đi xuống dưới giúp sư huynh mượn không?”
“Phiền ngươi rồi.”
“Không phiền, sư huynh chờ ta một chút.”
Thừa Diễn bị cậu bơ một bên, cũng không biết gã rốt cuộc suy nghĩ cái gì, mông dịch ra sau, lấy hết can đảm hỏi: “Ngươi…… Ngươi chịu tha thứ ta?”
Văn Triều dùng nhánh cây dựng một cái giá đơn giản, đem củi thừa để dưới giá, từ lòng bàn tay tạo ra một ngọn lửa, đốt đống củi ấy: “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì trước đó ngươi chưa làm gì Phong Xu, nếu không thì……”
Nói rồi cậu đem một cây củi gỗ ném vào ngọn lửa, ngọn lửa “Bang” một tiếng xong bắn ra vài tia lửa.
Thừa Diễn cả người run lên.
Gã thẳng cổ, với quyết tâm của tráng sĩ chịu chết(?): “Ta…… Ta thề, nếu Phong Minh có thể tha thứ cho hành vi lỗ mãng này của ta, Thừa Diễn ta từ nay về sau sẽ không cùng Phong Minh đối địch!”
Văn Triều: “Ồ?”
Thừa Diễn cho rằng cậu đối điều kiện này vẫn chưa hài lòng, vội tiếp tục thêm vào: “Hơn nữa, hơn nữa…… Sẽ đáp ứng hết thảy điều kiện mà Phong Minh đưa, chỉ cần không trái với môn quy!”
Gã vừa mới hô lên những lời này, Phong Xu đã trở về còn ôm một đống hũ sành trong tay, kỳ quái hỏi: “Hả? Thừa Diễn sư huynh vì cái gì mà tự nhiên lại thề với trời?”
Thừa Diễn nháy mắt câm miệng, từ cổ tới rồi đỉnh đầu vẫn luôn đỏ hồng.
Văn Triều cẩn thận cân nhắc một chút lợi và hại —— ở trong nguyên tác, Phù Vân Phái có tổng cộng ba vị Tiên Tôn, là Thanh Chập, Thanh Nhai, Thanh Ngô, cả ba đều là đồng môn cùng một thầy. Thanh Chập cùng Thanh Nhai tu vi tương đương, được xưng là “Phù Vân song tử”, hai người họ cùng quản lý mọi việc trên dưới Phù Vân Phái, cứ cách 500 năm liền sẽ trao đổi chưởng môn ấn, thay phiên nhau làm chưởng môn.
Khoảng cách thay đổi chưởng môn đã gần đến, theo cốt truyện, hai vị Tiên Tôn khi đó sẽ quay mặt với nhau. Thanh Chập sư bá đau đớn vì mất đi ái đồ đã chỉ trích Thanh Nhai, nói y đã không xứng làm chưởng môn Phù Vân Phái chưởng, 500 năm sau hắn sẽ không giao ra chưởng môn ấn.
Hiện tại Thừa Diễn không chết, còn muốn cùng cậu xóa tan hiềm khích lúc trước, sư bá cư nhiên sẽ không cùng sư tôn quay mặt, cậu liền có thể yên tâm mà giúp sư tôn chữa trị chân.
Vì thế cậu gật đầu nói: “Vậy cũng được, hy vọng Thừa Diễn sư huynh nói lời phải giữ lấy lời.”
Thừa Diễn thở phào một hơi, ậm ừ nói: “Ừm…… Đó là điều đương nhiên. Trước kia…… Ta mắng ngươi rất nhiều lời khó nghe, hi vọng ngươi…… Chớ có để bụng.”
Văn Triều hào phóng mà xua tay: “Không để bụng, ta trước cũng mắng ngươi là người đầu tiên không có não được Guinness công nhận, suy nghĩ bằng háng, nết hãm cành cạch, sống còn thua miếng băng vệ sinh vì dội hoài không trôi, mắt chó coi người thấp, ếch ngồi đáy giếng, bụng dạ hẹp hòi —— chúng ta coi như huề.”
Thừa Diễn: “……”
Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng vẫn cảm thấy lời đối phương mắng gã khó nghe vô cùng.
Văn Triều cẩn thận phân biệt gia vị Phong Xu mang về, tuy thiếu ớt cay cùng thì là, nhưng cũng chẳng vấn đề gì.
Cậu đem gia vị bôi đều lên trên thịt thỏ thượng, ướp một lát để chút nữa bắt đầu nướng, hướng tiểu sư đệ nói: “Phong Xu sư đệ, mở trói cho Thừa Diễn sư huynh.”
Dây leo rút lui, Thừa Diễn xoa xoa cổ tay bị trói đau của mình, liền thấy có cái gì đó bay về phía mình, vội duỗi tay tiếp nhận, phát hiện là một lọ tiên dược.
Văn Triều: “Tối hôm qua không khống chế tốt lực đạo, đả thương ngươi, dược này có thể khiến nội thương nhanh chóng khép lại, ngươi dùng đi.”
Thừa Diễn cảm động vô cùng: “Đa tạ.”
Gã dùng một viên đan dược, trộm đánh giá người đối diện —— có lẽ bởi vì thứ Văn Triều đưa tiên dược, gã liền cảm thấy người này nhìn thuận mắt hơn rất nhiều.
Lại nói tiếp, Văn Phong Minh trước nay cũng chưa từng chủ động trêu chọc gã, đều là tự gã một bên tình nguyện chán ghét đối phương, hiện tại cậu ngồi một chỗ an tĩnh mà nướng thịt thỏ, ngón tay thon dài trắng nõn chậm rãi di chuyển cành cây, đôi mắt đen hơi rũ xuống, tóc như sợi chỉ bạc lặng lẽ từ vai rơi rơi, ma văn đỏ tươi dưới mắt khiến cậu càng thêm phần…… Yêu kiều mĩ lệ.
Gã trước kia chưa từng chú ý tới, Phong Minh sư đệ có một vẻ ngoài xinh đẹp khiến người khác phải đố kỵ.
Ma xui quỷ khiến thế nào, gã mở miệng nói: “Phong Minh sư đệ, ngươi thật là đẹp mắt.”
“……?” Văn Triều kinh ngạc ngẩng đầu, “Cái gì?”
“Không có gì,” Thừa Diễn cuống quít dời mắt, “Ta…… Ta nói là, thịt thỏ này ngươi nướng thật thơm.”
Trên thịt thỏ nướng được rắc tiêu, bên ngoài nướng cháy cạnh bên trong mọng nước, tiếng xèo xèo và mùi hương hấp dẫn xông thẳng vào tâm trí người ta.
Văn Triều vừa rồi chỉ chuyên tâm vào việc “ luyện đan dược cho sư tôn”, thực sự không nghe được câu “Ngươi thật là đẹp mắt” kia, lúc này cậu mới lấy lại tinh thần, tiếp lời Thừa Diễn: “Muốn nếm thử sao?”
“Không…… Không cần,” Thừa Diễn quay đầu đi, “Tuy rằng…… Thịt ngươi nướng rất thơm, nhưng Phù Vân Phái chúng ta quy củ, đệ tử trong môn phái không được sát sinh, sư đệ…… Ngươi về sau vẫn là đừng làm, kẻo bị chưởng môn trách phạt.”
“Vậy sao?” Văn Triều thật sự là không biết có quy củ này, trong lòng không khỏi sinh ra tiếc nuối, không thể sát sinh, vậy sao còn có thể thưởng thức mỹ vị nhân gian nữa?
Cậu nhìn xung quanh một vòng, phát hiện Phong Xu sớm không thể chịu nổi mùi thơm thịt nướng, không biết đã chạy đi nơi nào trốn rồi, đành phải thở dài: “Xem ra con thỏ nướng này, chỉ có một mình ta hưởng thụ.”
Thừa Diễn nhìn cậu ăn, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, hầu kết hoạt động, nước bọt điên cuồng phân bố, sau nhiều năm tích cốc đây là lần đầu tiên muốn ăn gì đó.
Không kiên trì được bao lâu, lần thứ hai buông xuống tôn nghiêm, đem theo tâm tư nhỏ mà tiến đến bên cạnh Văn Triều, thấp giọng nói: “Nếm một miếng…… Hẳn là không có vấn đề gì đi?”
Văn Triều xem bộ dáng này của gã, bất giác mười phần buồn cười, trực tiếp đưa cho gã nguyên cái đùi thỏ.
Thừa Diễn cắn một miếng thịt thỏ, ở trong miệng nhấm nhám một phen, nhất thời trước mắt sáng ngời.
Văn Triều: “Ăn ngon không?”
Thừa Diễn liên tục gật đầu: “Ăn ngon, tay nghề ngươi thật tốt.”
Văn Triều vui vẻ nhận lấy lời khen, liền nghe đối phương lại nói: “Trên núi còn nhiều thỏ tuyết lắm, lần sau ngươi muốn bắt thì cứ nói ta, ta biết tổ của chúng ở đâu.”
“……?” ủa
Thừa Diễn: “Mấy con thỏ này sinh sản nhanh quá, tuy rằng đệ tử ngoại môn vẫn hay bắt ăn, nhưng có thể thấy số lượng không hề hao hụt, chưa kể đôi khi chúng nó còn sẽ gặm hư hoa màu…… Chúng ta làm vậy cũng coi như là vì dân trừ hại đi. Sư tôn cùng chưởng môn, bọn họ nhất định sẽ không trách phạt chúng ta.”
Văn Triều: “……”
Hảo hán.
Vừa rồi còn nói không thể sát sinh, hiện tại không chỉ muốn sát, mà còn sát rất nhiều, thậm chí còn tìm được một cái cớ không thể nhảm nhí hơn?
Thừa Diễn sư huynh quả thật là một nhân tài.
Sau khi hai người cùng nhau chia sẻ cả con thỏ tuyết nướng, Văn Triều nhặt lên da thỏ đã lột, Thừa Diễn đột nhiên ho khan một tiếng: “Ngươi…… ừm…… Muốn đem thứ này lấy về để làm bao cổ tay cho chưởng môn?”
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Mặt Thừa Diễn bỗng đỏ lên, tầm mắt nhìn loạn: “Tiểu sư thúc nói với ta…… Ma tu thích nhất là dùng các tiên nhân xinh đẹp yếu ớt làm lô đỉnh, sau đó dùng lông chồn lông cáo làm quần áo đưa cho tiên nhân. Đăc biệt là giữa sư tôn đồ đệ, có phải ngươi cũng là……”
Văn Triều sửng sốt một hồi, mới phản ứng lại là “Ma tu” là chỉ chính mình, “Tiên nhân xinh đẹp yếu ớt” chính là chỉ Yến Lâm, nhất thời trợn mắt: “Nói hươu nói vượn, ta không phải loại đệ tử như vậy!”
Không có khả năng đi……
Sư tôn tiên phong đạo cốt, thanh lãnh cấm dục của cậu sao có thể đem đồ đệ trói mai rùa?
Nhất định là sư đệ nhìn lầm, hoặc là ở trong “thế giới truyện”, trói mai rùa cũng được xem là một cách để trói người thôi.
Sư tôn của cậu, tuyệt đối sẽ không làm ra loại sự tình này.
Tuyệt đối…… Sẽ không.
Mặt ngoài cậu giả vờ bình tĩnh, cố gắng không cho tiểu sư đệ nhìn ra cái gì bất thường từ mình, ho nhẹ nói: “Cho nên, sư tôn vì cái gì lại muốn trói ta?”
Phong Xu trong mắt toát ra một tia mất mát: “Sư huynh cái này cũng không nhớ rõ sao…… Khi ấy là lúc sư huynh đang luyện đan, ngươi thêm vào đan lô một đồ vật kỳ kỳ quái quái, dẫn tới việc đan lô nổ tung, tự làm chính mình bị thương, sư tôn liền phạt sư huynh đóng cửa ăn năn bảy ngày bảy đêm sẵn tiện dưỡng thương, nhưng sư huynh không chịu nghe lời, sư tôn liền đem sư huynh trói lại.”
Nội tâm Văn Triều run rẩy: “Đồ vật kỳ kỳ quái quái…… Là chỉ cái gì?”
Phong Xu dời mắt: “Ta…… Ta cũng không biết, sư tôn nói tuổi của ta vẫn chưa đủ để biết đồ vật đó là gì.”
Văn Triều: “……”
Vậy là…… Không phù hợp với trẻ em sao?
Văn Phong Minh thật sự là cái dạng này người sao? Trong sách không có viết.
Hắn chột dạ nói: “Ngươi vẫn là…… Đổi cái pháp trói bình thường đi.”
Tiểu sư đệ nghe theo mà thao tác dây leo thay đổi hình dạng, Văn Triều lại dặn dò: “Về sau đừng tùy tiện dùng…… cái phương pháp trói người đó nữa.”
Phong Xu ngoan ngoãn nói: “Dạ.”
Nhưng thiếu niên mới lớn thường có lòng hiếu kỳ mãnh liệt. Phong Xu trong chốc lát, vẫn là nhịn không được mà hỏi: “Vì cái gì mà không thể sử dụng ạ? Loại pháp trói này có chỗ đặc biệt hay sao?”
Này là muốn cậu trả lời như thế nào?
Phong Xu lại hỏi: “Chẳng lẽ, là chỉ có sư tôn mới có thể dùng, và chỉ có thể dùng ở trên người sư huynh thôi sao?”
Văn Triều nhìn cặp mắt trong sạch của tiểu sư đệ, không đành lòng làm ô nhiễm thiếu niên thuần khiết trong sáng, cắn răng nói: “Ngươi cứ coi… là vậy đi.”
“Vâng ạ.” lần này Phong Xu không còn nghi vấn, “ Là pháp trói đặc biệt, chỉ có sư tôn mới có thể dùng với sư huynh.”
Văn Triều: “……”
Ây da.
Văn Triều không dám lại tiếp tục câu chuyện này, vội nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, ngươi biết trên núi có loại gỗ nào cứng cáp không?”
“Gỗ? Đương nhiên là có, sư huynh hiện tại rất cần sao?”
“Hiện tại rất cần.”
“Vây để ta đưa sư huynh đi.” Phong Xu lại liếc nhìn Thừa Diễn bị trói, “Vậy còn gã, chẳng nhẽ ném ở chỗ này sao?”
“Cùng nhau kéo gã đi.”
Cậu nói gì tiểu sư đệ nghe nấy, cậu nói hướng đông thì tuyệt đối không đi hướng tây, cậu nói “Kéo” thì Phong Xu tuyệt đối không “Khiêng”.
Hai người kéo Thừa Diễn xĩu ngang rời khỏi Xích Ô Tiểu Trúc, theo đường đá xanh nhỏ bước lên địa phương tối cao của Phù Vân phong, quay đầu là phía đông mênh mông mây trắng, biển mây vây quanh Phù Vân phong, so với chốn bồng lai tiên cảnh chẳng khác nhau là mấy.
Văn Triều nhất thời xem đến ngây người —— trong 27 năm trong cuộc đời, cậu chưa từng nghĩ tới một ngày mình có thể bước lên núi tuyết, đứng ở độ cao hơn 1.000m và lặng lẽ thưởng thức bình minh.
Cậu đã từng cho rằng ô vuông một tấc trong bệnh viện mới là nơi mình thuộc về.
Nhưng hôm nay, cậu bỗng cất đôi cánh thoát ra khỏi ô vuông ấy và bay vào thế giới rộng lớn này.
Cho dù là mơ thì cũng đáng.
Dưới nắng sớm ban mai, cả người cậu giống như được mạ lên một lớp bạc tinh tế.
Phong Xu nhẹ giọng gọi: “Sư huynh……”
“À, đi thôi.”
Dưới sự dẵn dắt của Phong Xu, Văn Triều rất mau tìm được loại gỗ mình cần, sau đó…… cậu nhìn thấy tiểu sư đệ nhu nhược một tay đẩy ngã cây cổ thụ trăm năm, hắn nghiêng đầu hỏi: “Sư huynh muốn gỗ này để làm cái gì?”
Văn Triều khóe mắt giật giật, trong lòng thầm nói nếu đợi mấy trăm năm nữa, tiểu sư đệ chắn chắn tuyệt đối sẽ trở thành đại lão siêu cấp vip pro nhất Tu Tiên giới.
Hầu kết cậu khẽ động: “Ta phải làm cho sư tôn một cái xe lăn.”
“Xe lăn là cái gì ạ?”
“Xe lăn chính là…… Đợi ta làm xong ngươi sẽ biết.”
Tiểu sư đệ từ nhỏ ở Phù Vân Phái lớn lên, chưa từng thấy qua thế gian hồng trần, không biết xe lăn là vật gì thì thực ra cũng bình thường. Hắn là đứa nhỏ bị vứt bỏ ở chân núi Phù Vân phong, Yến Lâm thấy hắn đáng thương, mới thu hắn làm quan môn đệ tử, sau đó phát hiện thiên phú hắn cực cao, là một hạt giống tốt để tu tiên, cũng coi như là cơ duyên đến.
(Quan môn đệ tử: Quan môn = đóng cửa. Đệ tử được thu cuối cùng của 1 người. Chịu trách nhiệm đưa ma cho sư phụ.)
Phong Xu lại hỏi: “Phải làm như thế nào ạ?”
Văn Triều hướng hắn ra thần bí khó lường mà cười: “Giao cho ta đi.”
Lúc trước bởi vì thân thể không tốt, ngoài việc hằng ngày đi làm thì cậu rất ít khi ra khỏi cửa, vậy nên việc mà cậu yêu thích nhất chính là ở nhà làm mô hình. Tay nghề cậu rất cao, trong mấy năm qua, mô hình chất đầy vài cái giá sách, còn giành được không ít thưởng.
Mô hình đều là dựa theo tỉ lệ thật mà làm, nếu cần làm một chiếc xe lăn thật, chỉ cần đem tỉ lệ chỉnh thành 1: 1 là được.
Cậu đem những bản vẽ trước đó trải ra, kiên nhẫn chỉ cho tiểu sư đệ nhìn những chi tiết, rồi nhờ đối phương giúp cậu cắt gỗ, rất mau liền xong các linh kiện.
Lại đem linh kiện ghép lại với nhau, chưa tới một canh giờ, xe lăn đã thành hình.
Phong Xu kinh ngạc cảm thán nói: “Sư huynh thật là lợi hại! Có cái này rồi, sư tôn liền có thể tự do di chuyển ở trong sân sao?”
Văn Triều đắc ý gật đầu.
Tuy rằng đối với người tu tiên mà nói, khả năng di chuyển bị hạn chế cũng có thể nhờ pháp khí phi hành, nhưng pháp khí càng cao yêu cầu linh lực càng nhiều, hiện tại sư tôn trọng thương chưa lành, không bằng liền dùng xe lăn bình thường là tốt nhất.
Trời đã hoàn toàn sáng, Yến Lâm chắc giờ vẫn chưa dậy, Văn Triều giãn ra gân cốt một chút, thuận miệng hỏi: “Sư đệ, chúng ta trưa ăn cái gì?”
Phong Xu sửng sốt: “Ăn…… Ăn?”
Cậu quên mất, nơi này là thế giới Tu Tiên, ai cũng tích cốc, căn bản không cần ăn cơm.
Kỳ thật cậu cũng không đói bụng, nhưng chính là muốn ăn gì đó—— hai tháng trước khi cậu chết, hoàn toàn không được ăn cơm, mỗi ngày đều phải dựa vào truyền dịch mà duy trì sinh mệnh, khứu giác cùng vị giác gần như không còn, không còn nhớ rõ đồ ăn có vị gì.
Cậu hiện tại gấp không chờ nổi mà muốn một lần nữa được ăn cái gì đó.
Vì thế cậu dạo quanh đỉnh núi một vòng, bắt được một con thỏ đem về.
Thỏ tuyết tròn vo, rất là to múp, hiển nhiên được tẩm bổ bởi không ít linh khí của Phù Vân phong.
Văn Triều liếc mắt một cái nhìn Thừa Diễn bị trói ở bên cạnh, xách theo con thỏ hướng gã đi đến, ở trước mặt gã cảm thán thỏ con thật đáng yêu một phen, đồng thời từ trong không gian trữ vật lấy ra một cây đao nhỏ mỏng, dứt khoát lưu loát mà đưa tiểu khả ái đăng xuất khỏi thế giới.
Phong Xu che lại mắt: “Thỏ thỏ đáng yêu như vậy, sao lại có thể…… Ăn thỏ thỏ……”
- -
Thừa Diễn thật ra đã sớm tỉnh lại, bị kéo đến tỉnh.
Nhưng nghe theo lý trí gã không dám động, híp mắt giả bộ bất tỉnh, cũng yên lặng dõi theo toàn bộ quá trình chế tác xe lăn của hai sư huynh đệ kia, không biết đấy là vật thể kì lạ gì.
Sau đó…… Sau đó gã liền nhìn đến ắk wỷ một thân hắc y xách theo một con thỏ tuyết hướng gã mà tới, cách gã vài bước chân liền giơ tay chém xuống, nhắm cổ con thỏ mà bổ.
Máu thỏ đỏ tươi bắn tung tóe khắp mặt tuyết, thậm chí có một giọt bắn lên mặt Thừa Diễn, gã rốt cuộc không chịu nổi nữa, mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng, buộc miệng nó:"Có...... chuyện gì cũng từ từ nói."
“Ồ? Ngươi tỉnh rồi.” Văn Triều vẻ mặt như cũ, không đổi sắc mà lau máu con thỏ, đao nhỏ ở đầu ngón tay linh hoạt lướt một vòng trên thân con thỏ, tiếp theo lột ra một mảng hoàn chỉnh.
Cơ mặt Thừa Diễn đều bắt đầu run rẩy.
Gã nhìn đến Văn Triều đem da thỏ để ở bên cạnh, lẩm bẩm: “Con thỏ béo như vậy mà chỉ có nhiêu đây da, một chút cũng không đủ làm khăn quàng cổ cho sư tôn…… Nếu làm bao cổ tay thì sao?”
Thừa Diễn bị dây leo trói đến cả người đều đau, cảm giác mình chính là con thỏ bị lột da kia, hình ảnh đao nhỏ mỏng không ngừng lắc lư ở trước mặt gã, ánh đao sắc bén tựa hồ muốn cắt mắt gã, giống như ngay giây sau lưỡi đao liền sẽ bổ vào yết hầu gã như cách nó bổ con thỏ.
Văn Triều đã nhập ma, giết hại đồng môn là chuyện có thể xảy ra, hơn nữa có thể gã là “Đồng môn” đầu tiên……
Thừa Diễn gian nan mà nuốt nước miếng, giữa “Tôn nghiêm” cùng “Mạng sống” gã quyết đoán lựa chọn vế sau: “Cầu xin ngươi, tha cho ta đi.”
Văn Triều liếc nhìn gã một cái, động tác không ngừng lại, đem con thỏ mổ bụng, móc nội tạng ném qua một bên, nhàn nhạt nói: “Sư huynh sao lại nói lời này, ngươi và ta đều là đệ tử Phù Vân Phái, tự nhiên ngươi muốn huynh hữu đệ cung (anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau), sư đệ yêu quý ngươi cầu còn không được, đối với sư huynh có làm cái gì đâu?”
Thừa Diễn mồ hôi lạnh đều thấm đẫm quần áo, cảm giác bốn chữ “Huynh hữu đệ cung” thật sự mỉa mai, giọng nói gã run rẩy: “Ta thật sự sai rồi, Phong Minh sư đệ, ngươi tha cho ta đi, ta không nên đi tìm ngươi gây phiền toái, không nên nói ẩu nói tả là muốn thay Thanh Nhai Tiên Tôn thanh lý môn hộ…… Là ta quá tự cao tự đại, ta……”
Bắt một kẻ tâm cao khí ngạo thừa nhận chính sai lầm của mình, không khác gì đem gã rút gân lột da. Thừa Diễn mặt đỏ tai hồng, cắn chặt hàm răng, phảng phất như thể thừa nhận là một nỗi đau đớn tột cùng.
Văn Triều vốn dĩ cũng không định tính gì với gã, đơn giản là chỉ muốn hù dọa gã một chút, thấy gã đã chủ động nhận sai, liền không nói gì cả, nhặt lên một nhánh cây, đem thịt thỏ đã làm sạch để lên.
Cậu nâng lên một nắm tuyết xoa sạch đôi tay dính đầy máu thỏ, ngẩng đầu hỏi Phong Xu: “Có gia vị không?”
Phong Xu: “Gia vị…… Đệ tử ngoại môn dưới núi hình như có đó, có cần ta đi xuống dưới giúp sư huynh mượn không?”
“Phiền ngươi rồi.”
“Không phiền, sư huynh chờ ta một chút.”
Thừa Diễn bị cậu bơ một bên, cũng không biết gã rốt cuộc suy nghĩ cái gì, mông dịch ra sau, lấy hết can đảm hỏi: “Ngươi…… Ngươi chịu tha thứ ta?”
Văn Triều dùng nhánh cây dựng một cái giá đơn giản, đem củi thừa để dưới giá, từ lòng bàn tay tạo ra một ngọn lửa, đốt đống củi ấy: “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì trước đó ngươi chưa làm gì Phong Xu, nếu không thì……”
Nói rồi cậu đem một cây củi gỗ ném vào ngọn lửa, ngọn lửa “Bang” một tiếng xong bắn ra vài tia lửa.
Thừa Diễn cả người run lên.
Gã thẳng cổ, với quyết tâm của tráng sĩ chịu chết(?): “Ta…… Ta thề, nếu Phong Minh có thể tha thứ cho hành vi lỗ mãng này của ta, Thừa Diễn ta từ nay về sau sẽ không cùng Phong Minh đối địch!”
Văn Triều: “Ồ?”
Thừa Diễn cho rằng cậu đối điều kiện này vẫn chưa hài lòng, vội tiếp tục thêm vào: “Hơn nữa, hơn nữa…… Sẽ đáp ứng hết thảy điều kiện mà Phong Minh đưa, chỉ cần không trái với môn quy!”
Gã vừa mới hô lên những lời này, Phong Xu đã trở về còn ôm một đống hũ sành trong tay, kỳ quái hỏi: “Hả? Thừa Diễn sư huynh vì cái gì mà tự nhiên lại thề với trời?”
Thừa Diễn nháy mắt câm miệng, từ cổ tới rồi đỉnh đầu vẫn luôn đỏ hồng.
Văn Triều cẩn thận cân nhắc một chút lợi và hại —— ở trong nguyên tác, Phù Vân Phái có tổng cộng ba vị Tiên Tôn, là Thanh Chập, Thanh Nhai, Thanh Ngô, cả ba đều là đồng môn cùng một thầy. Thanh Chập cùng Thanh Nhai tu vi tương đương, được xưng là “Phù Vân song tử”, hai người họ cùng quản lý mọi việc trên dưới Phù Vân Phái, cứ cách 500 năm liền sẽ trao đổi chưởng môn ấn, thay phiên nhau làm chưởng môn.
Khoảng cách thay đổi chưởng môn đã gần đến, theo cốt truyện, hai vị Tiên Tôn khi đó sẽ quay mặt với nhau. Thanh Chập sư bá đau đớn vì mất đi ái đồ đã chỉ trích Thanh Nhai, nói y đã không xứng làm chưởng môn Phù Vân Phái chưởng, 500 năm sau hắn sẽ không giao ra chưởng môn ấn.
Hiện tại Thừa Diễn không chết, còn muốn cùng cậu xóa tan hiềm khích lúc trước, sư bá cư nhiên sẽ không cùng sư tôn quay mặt, cậu liền có thể yên tâm mà giúp sư tôn chữa trị chân.
Vì thế cậu gật đầu nói: “Vậy cũng được, hy vọng Thừa Diễn sư huynh nói lời phải giữ lấy lời.”
Thừa Diễn thở phào một hơi, ậm ừ nói: “Ừm…… Đó là điều đương nhiên. Trước kia…… Ta mắng ngươi rất nhiều lời khó nghe, hi vọng ngươi…… Chớ có để bụng.”
Văn Triều hào phóng mà xua tay: “Không để bụng, ta trước cũng mắng ngươi là người đầu tiên không có não được Guinness công nhận, suy nghĩ bằng háng, nết hãm cành cạch, sống còn thua miếng băng vệ sinh vì dội hoài không trôi, mắt chó coi người thấp, ếch ngồi đáy giếng, bụng dạ hẹp hòi —— chúng ta coi như huề.”
Thừa Diễn: “……”
Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng vẫn cảm thấy lời đối phương mắng gã khó nghe vô cùng.
Văn Triều cẩn thận phân biệt gia vị Phong Xu mang về, tuy thiếu ớt cay cùng thì là, nhưng cũng chẳng vấn đề gì.
Cậu đem gia vị bôi đều lên trên thịt thỏ thượng, ướp một lát để chút nữa bắt đầu nướng, hướng tiểu sư đệ nói: “Phong Xu sư đệ, mở trói cho Thừa Diễn sư huynh.”
Dây leo rút lui, Thừa Diễn xoa xoa cổ tay bị trói đau của mình, liền thấy có cái gì đó bay về phía mình, vội duỗi tay tiếp nhận, phát hiện là một lọ tiên dược.
Văn Triều: “Tối hôm qua không khống chế tốt lực đạo, đả thương ngươi, dược này có thể khiến nội thương nhanh chóng khép lại, ngươi dùng đi.”
Thừa Diễn cảm động vô cùng: “Đa tạ.”
Gã dùng một viên đan dược, trộm đánh giá người đối diện —— có lẽ bởi vì thứ Văn Triều đưa tiên dược, gã liền cảm thấy người này nhìn thuận mắt hơn rất nhiều.
Lại nói tiếp, Văn Phong Minh trước nay cũng chưa từng chủ động trêu chọc gã, đều là tự gã một bên tình nguyện chán ghét đối phương, hiện tại cậu ngồi một chỗ an tĩnh mà nướng thịt thỏ, ngón tay thon dài trắng nõn chậm rãi di chuyển cành cây, đôi mắt đen hơi rũ xuống, tóc như sợi chỉ bạc lặng lẽ từ vai rơi rơi, ma văn đỏ tươi dưới mắt khiến cậu càng thêm phần…… Yêu kiều mĩ lệ.
Gã trước kia chưa từng chú ý tới, Phong Minh sư đệ có một vẻ ngoài xinh đẹp khiến người khác phải đố kỵ.
Ma xui quỷ khiến thế nào, gã mở miệng nói: “Phong Minh sư đệ, ngươi thật là đẹp mắt.”
“……?” Văn Triều kinh ngạc ngẩng đầu, “Cái gì?”
“Không có gì,” Thừa Diễn cuống quít dời mắt, “Ta…… Ta nói là, thịt thỏ này ngươi nướng thật thơm.”
Trên thịt thỏ nướng được rắc tiêu, bên ngoài nướng cháy cạnh bên trong mọng nước, tiếng xèo xèo và mùi hương hấp dẫn xông thẳng vào tâm trí người ta.
Văn Triều vừa rồi chỉ chuyên tâm vào việc “ luyện đan dược cho sư tôn”, thực sự không nghe được câu “Ngươi thật là đẹp mắt” kia, lúc này cậu mới lấy lại tinh thần, tiếp lời Thừa Diễn: “Muốn nếm thử sao?”
“Không…… Không cần,” Thừa Diễn quay đầu đi, “Tuy rằng…… Thịt ngươi nướng rất thơm, nhưng Phù Vân Phái chúng ta quy củ, đệ tử trong môn phái không được sát sinh, sư đệ…… Ngươi về sau vẫn là đừng làm, kẻo bị chưởng môn trách phạt.”
“Vậy sao?” Văn Triều thật sự là không biết có quy củ này, trong lòng không khỏi sinh ra tiếc nuối, không thể sát sinh, vậy sao còn có thể thưởng thức mỹ vị nhân gian nữa?
Cậu nhìn xung quanh một vòng, phát hiện Phong Xu sớm không thể chịu nổi mùi thơm thịt nướng, không biết đã chạy đi nơi nào trốn rồi, đành phải thở dài: “Xem ra con thỏ nướng này, chỉ có một mình ta hưởng thụ.”
Thừa Diễn nhìn cậu ăn, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, hầu kết hoạt động, nước bọt điên cuồng phân bố, sau nhiều năm tích cốc đây là lần đầu tiên muốn ăn gì đó.
Không kiên trì được bao lâu, lần thứ hai buông xuống tôn nghiêm, đem theo tâm tư nhỏ mà tiến đến bên cạnh Văn Triều, thấp giọng nói: “Nếm một miếng…… Hẳn là không có vấn đề gì đi?”
Văn Triều xem bộ dáng này của gã, bất giác mười phần buồn cười, trực tiếp đưa cho gã nguyên cái đùi thỏ.
Thừa Diễn cắn một miếng thịt thỏ, ở trong miệng nhấm nhám một phen, nhất thời trước mắt sáng ngời.
Văn Triều: “Ăn ngon không?”
Thừa Diễn liên tục gật đầu: “Ăn ngon, tay nghề ngươi thật tốt.”
Văn Triều vui vẻ nhận lấy lời khen, liền nghe đối phương lại nói: “Trên núi còn nhiều thỏ tuyết lắm, lần sau ngươi muốn bắt thì cứ nói ta, ta biết tổ của chúng ở đâu.”
“……?” ủa
Thừa Diễn: “Mấy con thỏ này sinh sản nhanh quá, tuy rằng đệ tử ngoại môn vẫn hay bắt ăn, nhưng có thể thấy số lượng không hề hao hụt, chưa kể đôi khi chúng nó còn sẽ gặm hư hoa màu…… Chúng ta làm vậy cũng coi như là vì dân trừ hại đi. Sư tôn cùng chưởng môn, bọn họ nhất định sẽ không trách phạt chúng ta.”
Văn Triều: “……”
Hảo hán.
Vừa rồi còn nói không thể sát sinh, hiện tại không chỉ muốn sát, mà còn sát rất nhiều, thậm chí còn tìm được một cái cớ không thể nhảm nhí hơn?
Thừa Diễn sư huynh quả thật là một nhân tài.
Sau khi hai người cùng nhau chia sẻ cả con thỏ tuyết nướng, Văn Triều nhặt lên da thỏ đã lột, Thừa Diễn đột nhiên ho khan một tiếng: “Ngươi…… ừm…… Muốn đem thứ này lấy về để làm bao cổ tay cho chưởng môn?”
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Mặt Thừa Diễn bỗng đỏ lên, tầm mắt nhìn loạn: “Tiểu sư thúc nói với ta…… Ma tu thích nhất là dùng các tiên nhân xinh đẹp yếu ớt làm lô đỉnh, sau đó dùng lông chồn lông cáo làm quần áo đưa cho tiên nhân. Đăc biệt là giữa sư tôn đồ đệ, có phải ngươi cũng là……”
Văn Triều sửng sốt một hồi, mới phản ứng lại là “Ma tu” là chỉ chính mình, “Tiên nhân xinh đẹp yếu ớt” chính là chỉ Yến Lâm, nhất thời trợn mắt: “Nói hươu nói vượn, ta không phải loại đệ tử như vậy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.