Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 13
Lâm Miên Miên
06/12/2021
Người bạn nhỏ này cũng đã cảm nhận được điều bất thường giữa ba và mẹ rồi.
Trong suy nghĩ truyền thống của mọi người, đương nhiên vợ chồng sẽ ngủ cùng nhau rồi, cho dù là phân giường ngủ đi chăng nữa thì cũng là lúc sau bảy tám mươi tuổi.
Nguyễn Hạ không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, Tống Đình Thâm cũng không biết.
Không lẽ trực tiếp nói với đứa nhỏ là ba mẹ nó chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không có chút tình cảm nào sao?
Có vẻ như không hợp lí lắm.
Nguyễn Hạ không hổ là đại vương nói dối, não cô hoạt động một chút, đã nghĩ ra một lí do cực tốt rồi: “Bởi vì thói quen ngủ của mẹ rất muộn, buổi sáng cũng chờ đến lúc ông mặt trời chiếu vào mông mới tỉnh dậy. Ba ba sợ đánh thức mẹ cho nên mới ngủ cùng với Vượng Tử.” Nghĩ một lúc rồi cô lại nói: “Cho nên Vượng Tử phải học tập ưu điểm của ba đấy. Mỗi ngày sáng sớm con đều đánh thức mẹ dậy như thế, nhìn xem, mắt mẹ đen lại hết đây này!”
Dù sao Vượng Tử cũng chỉ là một đứa trẻ, rất dễ dàng bị cuốn vào, hai ngón trỏ của cậu chạm vào nhau: “Là do con đánh thức mẹ sao? Vậy nên buổi tối mẹ mới không muốn ngủ cùng con đúng không?”
Nguyễn Hạ sờ sờ cằm: “Cũng có thể nói như vậy.”
Cô cũng không có ý định lừa gạt trẻ nhỏ, dù sao trên phương diện làm việc ngủ nghỉ này cậu bé thật sự quấy rầy đến cô.
May mắn là tính tình của cô lúc bị đánh thức cũng không tính là quá xấu.
Tống Đình Thâm dạy dỗ Vượng Tử rất tốt, ít nhất là Vượng Tử thật sự nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề này, sau khi lên xe còn trịnh trọng xin lỗi Nguyễn Hạ chuyện này: “Mẹ, đều trách con, sau này con sẽ không quấy mẹ tỉnh nữa. Nhưng mà con vẫn còn có thể ngủ với mẹ không? Trên người mẹ rất thơm.”
Mỗi người nhường nhịn một bước, Nguyễn Hạ cũng không có lí do gì để từ chối một đứa trẻ muốn thân cận: “Có thể chứ nhưng mà Vượng Tử phải nói được làm được đấy.”
“Vâng ạ.”
Ngày hôm sau, Nguyễn Hạ bắt đầu suy nghĩ đến chuyện đi tìm việc làm.
Cô đương nhiên là không muốn đi làm, nhìn thấy số dư trong thẻ, còn có cả bất động sản đứng tên mình, cô cũng muốn được giống nguyên chủ sống phóng khoáng thoải mái. Phải biết rằng lúc cô bị công việc hành hạ đến không chịu được đã từng nghĩ rằng, nếu trong thẻ ngân hàng của cô có mấy chục vạn cô sẽ trực tiếp từ chức, nghỉ ngơi hơn nửa năm. Hiện tại số tiền trong ngân hàng của cô đã lớn hơn mấy chục vạn rất nhiều, theo lý mà nói, cô cũng có thể tạm thời yên tâm thỏa mái làm một con sâu lười rồi.
Nguyên chủ không muốn quay về, đương nhiên, Nguyễn Hạ cũng biết, loại chuyện này không phải cô ấy muốn trở về là có thể trở về được, còn phải xem vận mệnh sắp xếp thế nào.
Nguyễn Hạ làm tốt các công tác chuẩn bị, trong đó có một cái là nếu có một ngày cô phải quay về thế giới ban đầu.
Cuộc sống như thế này rất dễ ăn mòn tinh thần của cô. Nếu như cô bị chính mình nuôi đến phế luôn, đến lúc trở lại vị trí trước kia thì sao có cái thể tiếp tục sống được, sao có thể thích ứng được nữa?
Tuy rằng hiện tại nghĩ đến vấn đề này có chút sớm nhưng không phải hay có một câu như thế này sao, sinh vu ưu hoạn, tử vu an nhạc*.
*Khó khăn có thể nuôi dưỡng ý chí con người, suиɠ sướиɠ có thể gϊếŧ gϊếŧ ý chí con người.
Tiền trong ngân hàng không phải của mình, cuộc sống này cũng không phải của mình, từ đầu đến cuối không thể nào an tâm chỉ ăn rồi chờ chết được.
Nguyễn Hạ tìm ra được tấm bằng tốt nghiệp của nguyên chủ, những thứ nên có đều có, trong năm nay muốn tìm được một công việc cũng không có gì khó.
Mục tiêu của cô vô cùng đơn giản, lương cao việc ít gần nhà, dù sao cũng phải gần giống thế.
Lương cao có nghĩa là phải làm việc bận như chó, dù sao cũng không có ai mở công ty ra để làm từ thiện cả. Trước kia cô có một người bạn cấp ba, tiền lương thật sự đủ để kiêu ngạo trước mặt bạn học khác nhưng nghe nói hắn ta tăng ca vài ngày cũng là chuyện bình thường.
Loại công việc có cường độ cao như thế này hiện tại không thích hợp với cô.
Nguyễn Hạ gửi sơ yếu lí lịch của bản thân rất có mục tiêu, công việc nhẹ nhàng gần nhà tiền lương sẽ không cao, cũng may hiện tại cô không thiếu tiền, tìm việc làm đơn giản vì không muốn bản thân mình trở nên vô dụng.
Chuyện tìm việc làm này, Nguyễn Hạ suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói với người chồng trên danh nghĩa của mình, trên thực tế là bạn cùng phòng một câu: “Tống Đình Thầm, tôi chuẩn bị ra ngoài tìm một công việc.”
Tống Đình Thâm rõ ràng hơi đơ ra, ngưng một lúc rồi mới lấy lại tình thần: “Tìm việc làm sao?”
Hiển nhiên loại chuyện này không hợp với nguyên chủ một chút nào.
Nguyễn Hạ gật gật đầu: “Hiện tại Vượng Tử đã lên nhà trẻ rồi, bình thường cũng không cần tôi phải đưa đón, việc trong nhà ngoài nhà đều đã có dì lo liệu, tôi nghĩ bản thân cũng nên tìm một công việc, bằng không mỗi ngày đều trôi qua rất nhàm chán.”
Thật ra nguyên chủ có rất nhiều bạn bè, đương nhiên, đại đa số toàn là bạn bè xã giao.
Nếu nói Nguyễn Hạ không có chút hứng thú nào với cuộc sống của nguyên chủ thì khẳng định không phải. Thử hỏi, có cô gái nào có thể chống cự được một cuộc sống mỗi ngày chỉ có mua mua mua chơi chơi chơi không? Ít nhất cô không có năng lực chống lại chúng.
Cuộc sống mà ngay cả trong mơ cô cũng muốn sông thật sự xuất hiện trước mặt cô nhưng cô cũng không dám dễ dàng trải nghiệm thử như vậy.
Từ tiết kiệm đến xa hoa thì dễ, từ xa hoa xuống tiết kiệm thì khó, cô rất hiểu đạo lí này.
Ở thế giới ban đầu của cô, cho dù là gia thế của cô, hay là năng lực của chính bản thân cô đều không có khả năng cung cấp cho cô cuộc sống quá xa xỉ. Cô không phải nguyên chủ, không có mĩ mạo tuyệt đỉnh của nguyên chủ, người thường thì nên sống một cuộc sống bình thường thôi!
Tống Đình Thâm cảm thấy gần đây Nguyễn Hạ càng ngày càng kỳ lạ. Anh không biết cô bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hiển nhiên anh cũng không quan tâm nhiều như vậy, nếu cô muốn tìm công việc đương nhiên anh cũng không ngăn cản. Dù sao chuyến này đến cùng cũng không liên quan gì đến anh.
“Được rồi.”
Thái độ của Tống Đình Thâm như vậy, Nguyễn Hạ cũng không có gì ngạc nhiên.
Có điều câu nói tiếp theo của anh, đối với Nguyễn Hạ mà nói là có thêm thu hoạch bất ngờ: “Có cần tôi giúp đỡ gì không?”
Hiện tại dưới trướng Tống thị cũng có công ty chi nhánh. Quy mô của tổng công ti rất lớn, Nguyễn Hạ muốn tìm một công việc thoải mái ở trong đó thì vô cùng đơn giản. Chỉ cần cô muốn, ngày mai liền có thể đến báo cáo.
“Tạm thời vẫn chưa cần.” Nguyễn Hạ lắc lắc đầu, ở trong cuộc sống hiện thực, bởi vì rất nhiều nguyên nhân mà cô vẫn chưa thể làm công việc mà mình yêu thích được, không có thời gian cũng không có dư tiền để học thứ mà cô muốn học. Hiện tại suy nghĩ theo một chiều hướng khác, cô biến thành một người vợ giàu có, thứ không thiếu nhất là tiền và thời gian. Vậy sao cô lại không biến thời gian này thành thời gian nghỉ ngơi, tiện thể nhân dịp này mà học tập một vài việc khác đây?
Nếu sau này phải quay lại thế giới hiện thực, không phải cô sẽ có thêm vài cách mưu sinh sao, cuộc giao dịch này không hề lỗ đâu!
Nếu như không có biện pháp quay trở lại thế giới trước kia, học được mấy thứ này cũng chẳng phải chuyện xấu!
Tống Đình thâm ừm một tiếng: “Nếu có gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói với tôi một tiếng.”
Nguyễn Hạ thật sự vô cùng vừa lòng với người bạn cùng phòng Tống Đình Thâm này.
Vẻ ngoài đẹp trai bắt mắt, bình thường có thể không nói chuyện với cô thì sẽ không nói chuyện, còn ra tay vô cùng hào phóng…
Cô nghĩ một lúc rồi nói: “Có gì cần tôi giúp đỡ anh cứ nói.”
Để báo đáp, Nguyễn Hạ đương nhiên biết Tống Đình Thâm dường như cũng không có yêu cầu gì với nguyên chủ. Cho dù là có thì cũng là việc có liên quan đến đứa nhỏ.
Tống Đình Thâm cũng không khách khí với cô: “Được rồi, vài ngày nữa Vượng Tử sẽ khai giảng, cô đưa đứa nhỏ đi đi.”
Nguyễn Hạ vội vàng đồng ý.
Cô có dự cảm, cho dù bản thân không thể quay về thế giới trước kia, cô và Tống Đình Thâm đều rất thức thời, mối hôn nhân hình thức này, cô tin rằng chỉ cần hai người đều không thay đổi mục đích ban đầu, sẽ hợp tác với nhau rất vui vẻ.
…
Trong tay có tiền, có cả thời gian, ngược lại Nguyễn Hạ không vội vàng tìm công việc, cô muốn để bản thân học thêm vài thứ trước.
Trong vài ngày tiếp theo, cô dẫn theo Vượng Tử chạy khắp nơi, đăng kí lớp học khẩu ngữ tiếng anh, nếu có thể học khẩu ngữ tiếng anh tinh thông lưu loát, trở lại thế giới trước kia, tìm công việc sẽ tiện hơn rất nhiều.
Cuối cùng, Nguyễn Hạ kết hợp với tình hình thực tế, còn học thêm cả làm bánh ngọt.
Trước mắt cô chỉ nghĩ đến hai loại này thôi, cô cũng muốn học những cái khác nữa nhưng thời gian cá nhân có hạn. Học quá nhiều, nếu như kết quả là mọi mặt đều rất bình thường, vậy còn không bằng chỉ học một hai thứ, học đến tinh thông luôn.
Vượng Tử là một đứa trẻ không giữ được bí mật, ở chỗ cậu dường như không tồn tại bí mật, không cần Tống Đình Thâm hỏi, cậu vô cùng đến nơi đến chốn, chia sẻ toàn bộ những chuyện mấy ngày nay cho anh biết: “Mẹ muốn học tiếng Anh, còn muốn học làm… làm bánh ngọt. Đến lúc đó, mẹ còn làm bánh ngọt, làm bánh quy cho con ăn!”
Lúc cậu nói ra những lời này,biểu tình khỏi nói có bao nhiêu kiêu ngạo rồi, giống như là bản thân đã được ăn bánh ngọt bánh quy mà Nguyễn Hạ làm rồi vậy.
“Bánh ngọt với bánh quy mà mẹ con làm khẳng định là thứ ngon nhất trên thế giới!”
Trong suy nghĩ truyền thống của mọi người, đương nhiên vợ chồng sẽ ngủ cùng nhau rồi, cho dù là phân giường ngủ đi chăng nữa thì cũng là lúc sau bảy tám mươi tuổi.
Nguyễn Hạ không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, Tống Đình Thâm cũng không biết.
Không lẽ trực tiếp nói với đứa nhỏ là ba mẹ nó chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không có chút tình cảm nào sao?
Có vẻ như không hợp lí lắm.
Nguyễn Hạ không hổ là đại vương nói dối, não cô hoạt động một chút, đã nghĩ ra một lí do cực tốt rồi: “Bởi vì thói quen ngủ của mẹ rất muộn, buổi sáng cũng chờ đến lúc ông mặt trời chiếu vào mông mới tỉnh dậy. Ba ba sợ đánh thức mẹ cho nên mới ngủ cùng với Vượng Tử.” Nghĩ một lúc rồi cô lại nói: “Cho nên Vượng Tử phải học tập ưu điểm của ba đấy. Mỗi ngày sáng sớm con đều đánh thức mẹ dậy như thế, nhìn xem, mắt mẹ đen lại hết đây này!”
Dù sao Vượng Tử cũng chỉ là một đứa trẻ, rất dễ dàng bị cuốn vào, hai ngón trỏ của cậu chạm vào nhau: “Là do con đánh thức mẹ sao? Vậy nên buổi tối mẹ mới không muốn ngủ cùng con đúng không?”
Nguyễn Hạ sờ sờ cằm: “Cũng có thể nói như vậy.”
Cô cũng không có ý định lừa gạt trẻ nhỏ, dù sao trên phương diện làm việc ngủ nghỉ này cậu bé thật sự quấy rầy đến cô.
May mắn là tính tình của cô lúc bị đánh thức cũng không tính là quá xấu.
Tống Đình Thâm dạy dỗ Vượng Tử rất tốt, ít nhất là Vượng Tử thật sự nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề này, sau khi lên xe còn trịnh trọng xin lỗi Nguyễn Hạ chuyện này: “Mẹ, đều trách con, sau này con sẽ không quấy mẹ tỉnh nữa. Nhưng mà con vẫn còn có thể ngủ với mẹ không? Trên người mẹ rất thơm.”
Mỗi người nhường nhịn một bước, Nguyễn Hạ cũng không có lí do gì để từ chối một đứa trẻ muốn thân cận: “Có thể chứ nhưng mà Vượng Tử phải nói được làm được đấy.”
“Vâng ạ.”
Ngày hôm sau, Nguyễn Hạ bắt đầu suy nghĩ đến chuyện đi tìm việc làm.
Cô đương nhiên là không muốn đi làm, nhìn thấy số dư trong thẻ, còn có cả bất động sản đứng tên mình, cô cũng muốn được giống nguyên chủ sống phóng khoáng thoải mái. Phải biết rằng lúc cô bị công việc hành hạ đến không chịu được đã từng nghĩ rằng, nếu trong thẻ ngân hàng của cô có mấy chục vạn cô sẽ trực tiếp từ chức, nghỉ ngơi hơn nửa năm. Hiện tại số tiền trong ngân hàng của cô đã lớn hơn mấy chục vạn rất nhiều, theo lý mà nói, cô cũng có thể tạm thời yên tâm thỏa mái làm một con sâu lười rồi.
Nguyên chủ không muốn quay về, đương nhiên, Nguyễn Hạ cũng biết, loại chuyện này không phải cô ấy muốn trở về là có thể trở về được, còn phải xem vận mệnh sắp xếp thế nào.
Nguyễn Hạ làm tốt các công tác chuẩn bị, trong đó có một cái là nếu có một ngày cô phải quay về thế giới ban đầu.
Cuộc sống như thế này rất dễ ăn mòn tinh thần của cô. Nếu như cô bị chính mình nuôi đến phế luôn, đến lúc trở lại vị trí trước kia thì sao có cái thể tiếp tục sống được, sao có thể thích ứng được nữa?
Tuy rằng hiện tại nghĩ đến vấn đề này có chút sớm nhưng không phải hay có một câu như thế này sao, sinh vu ưu hoạn, tử vu an nhạc*.
*Khó khăn có thể nuôi dưỡng ý chí con người, suиɠ sướиɠ có thể gϊếŧ gϊếŧ ý chí con người.
Tiền trong ngân hàng không phải của mình, cuộc sống này cũng không phải của mình, từ đầu đến cuối không thể nào an tâm chỉ ăn rồi chờ chết được.
Nguyễn Hạ tìm ra được tấm bằng tốt nghiệp của nguyên chủ, những thứ nên có đều có, trong năm nay muốn tìm được một công việc cũng không có gì khó.
Mục tiêu của cô vô cùng đơn giản, lương cao việc ít gần nhà, dù sao cũng phải gần giống thế.
Lương cao có nghĩa là phải làm việc bận như chó, dù sao cũng không có ai mở công ty ra để làm từ thiện cả. Trước kia cô có một người bạn cấp ba, tiền lương thật sự đủ để kiêu ngạo trước mặt bạn học khác nhưng nghe nói hắn ta tăng ca vài ngày cũng là chuyện bình thường.
Loại công việc có cường độ cao như thế này hiện tại không thích hợp với cô.
Nguyễn Hạ gửi sơ yếu lí lịch của bản thân rất có mục tiêu, công việc nhẹ nhàng gần nhà tiền lương sẽ không cao, cũng may hiện tại cô không thiếu tiền, tìm việc làm đơn giản vì không muốn bản thân mình trở nên vô dụng.
Chuyện tìm việc làm này, Nguyễn Hạ suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói với người chồng trên danh nghĩa của mình, trên thực tế là bạn cùng phòng một câu: “Tống Đình Thầm, tôi chuẩn bị ra ngoài tìm một công việc.”
Tống Đình Thâm rõ ràng hơi đơ ra, ngưng một lúc rồi mới lấy lại tình thần: “Tìm việc làm sao?”
Hiển nhiên loại chuyện này không hợp với nguyên chủ một chút nào.
Nguyễn Hạ gật gật đầu: “Hiện tại Vượng Tử đã lên nhà trẻ rồi, bình thường cũng không cần tôi phải đưa đón, việc trong nhà ngoài nhà đều đã có dì lo liệu, tôi nghĩ bản thân cũng nên tìm một công việc, bằng không mỗi ngày đều trôi qua rất nhàm chán.”
Thật ra nguyên chủ có rất nhiều bạn bè, đương nhiên, đại đa số toàn là bạn bè xã giao.
Nếu nói Nguyễn Hạ không có chút hứng thú nào với cuộc sống của nguyên chủ thì khẳng định không phải. Thử hỏi, có cô gái nào có thể chống cự được một cuộc sống mỗi ngày chỉ có mua mua mua chơi chơi chơi không? Ít nhất cô không có năng lực chống lại chúng.
Cuộc sống mà ngay cả trong mơ cô cũng muốn sông thật sự xuất hiện trước mặt cô nhưng cô cũng không dám dễ dàng trải nghiệm thử như vậy.
Từ tiết kiệm đến xa hoa thì dễ, từ xa hoa xuống tiết kiệm thì khó, cô rất hiểu đạo lí này.
Ở thế giới ban đầu của cô, cho dù là gia thế của cô, hay là năng lực của chính bản thân cô đều không có khả năng cung cấp cho cô cuộc sống quá xa xỉ. Cô không phải nguyên chủ, không có mĩ mạo tuyệt đỉnh của nguyên chủ, người thường thì nên sống một cuộc sống bình thường thôi!
Tống Đình Thâm cảm thấy gần đây Nguyễn Hạ càng ngày càng kỳ lạ. Anh không biết cô bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hiển nhiên anh cũng không quan tâm nhiều như vậy, nếu cô muốn tìm công việc đương nhiên anh cũng không ngăn cản. Dù sao chuyến này đến cùng cũng không liên quan gì đến anh.
“Được rồi.”
Thái độ của Tống Đình Thâm như vậy, Nguyễn Hạ cũng không có gì ngạc nhiên.
Có điều câu nói tiếp theo của anh, đối với Nguyễn Hạ mà nói là có thêm thu hoạch bất ngờ: “Có cần tôi giúp đỡ gì không?”
Hiện tại dưới trướng Tống thị cũng có công ty chi nhánh. Quy mô của tổng công ti rất lớn, Nguyễn Hạ muốn tìm một công việc thoải mái ở trong đó thì vô cùng đơn giản. Chỉ cần cô muốn, ngày mai liền có thể đến báo cáo.
“Tạm thời vẫn chưa cần.” Nguyễn Hạ lắc lắc đầu, ở trong cuộc sống hiện thực, bởi vì rất nhiều nguyên nhân mà cô vẫn chưa thể làm công việc mà mình yêu thích được, không có thời gian cũng không có dư tiền để học thứ mà cô muốn học. Hiện tại suy nghĩ theo một chiều hướng khác, cô biến thành một người vợ giàu có, thứ không thiếu nhất là tiền và thời gian. Vậy sao cô lại không biến thời gian này thành thời gian nghỉ ngơi, tiện thể nhân dịp này mà học tập một vài việc khác đây?
Nếu sau này phải quay lại thế giới hiện thực, không phải cô sẽ có thêm vài cách mưu sinh sao, cuộc giao dịch này không hề lỗ đâu!
Nếu như không có biện pháp quay trở lại thế giới trước kia, học được mấy thứ này cũng chẳng phải chuyện xấu!
Tống Đình thâm ừm một tiếng: “Nếu có gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói với tôi một tiếng.”
Nguyễn Hạ thật sự vô cùng vừa lòng với người bạn cùng phòng Tống Đình Thâm này.
Vẻ ngoài đẹp trai bắt mắt, bình thường có thể không nói chuyện với cô thì sẽ không nói chuyện, còn ra tay vô cùng hào phóng…
Cô nghĩ một lúc rồi nói: “Có gì cần tôi giúp đỡ anh cứ nói.”
Để báo đáp, Nguyễn Hạ đương nhiên biết Tống Đình Thâm dường như cũng không có yêu cầu gì với nguyên chủ. Cho dù là có thì cũng là việc có liên quan đến đứa nhỏ.
Tống Đình Thâm cũng không khách khí với cô: “Được rồi, vài ngày nữa Vượng Tử sẽ khai giảng, cô đưa đứa nhỏ đi đi.”
Nguyễn Hạ vội vàng đồng ý.
Cô có dự cảm, cho dù bản thân không thể quay về thế giới trước kia, cô và Tống Đình Thâm đều rất thức thời, mối hôn nhân hình thức này, cô tin rằng chỉ cần hai người đều không thay đổi mục đích ban đầu, sẽ hợp tác với nhau rất vui vẻ.
…
Trong tay có tiền, có cả thời gian, ngược lại Nguyễn Hạ không vội vàng tìm công việc, cô muốn để bản thân học thêm vài thứ trước.
Trong vài ngày tiếp theo, cô dẫn theo Vượng Tử chạy khắp nơi, đăng kí lớp học khẩu ngữ tiếng anh, nếu có thể học khẩu ngữ tiếng anh tinh thông lưu loát, trở lại thế giới trước kia, tìm công việc sẽ tiện hơn rất nhiều.
Cuối cùng, Nguyễn Hạ kết hợp với tình hình thực tế, còn học thêm cả làm bánh ngọt.
Trước mắt cô chỉ nghĩ đến hai loại này thôi, cô cũng muốn học những cái khác nữa nhưng thời gian cá nhân có hạn. Học quá nhiều, nếu như kết quả là mọi mặt đều rất bình thường, vậy còn không bằng chỉ học một hai thứ, học đến tinh thông luôn.
Vượng Tử là một đứa trẻ không giữ được bí mật, ở chỗ cậu dường như không tồn tại bí mật, không cần Tống Đình Thâm hỏi, cậu vô cùng đến nơi đến chốn, chia sẻ toàn bộ những chuyện mấy ngày nay cho anh biết: “Mẹ muốn học tiếng Anh, còn muốn học làm… làm bánh ngọt. Đến lúc đó, mẹ còn làm bánh ngọt, làm bánh quy cho con ăn!”
Lúc cậu nói ra những lời này,biểu tình khỏi nói có bao nhiêu kiêu ngạo rồi, giống như là bản thân đã được ăn bánh ngọt bánh quy mà Nguyễn Hạ làm rồi vậy.
“Bánh ngọt với bánh quy mà mẹ con làm khẳng định là thứ ngon nhất trên thế giới!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.