Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 49
Lâm Miên Miên
06/12/2021
“Nếu ba mẹ biết em tơ tưởng đến một người đàn ông đã có vợ, bọn họ cũng sẽ bị em làm cho tức chết. Đây cũng chẳng phải là chuyện vinh quang gì, em đã bao giờ nghĩ tới tâm tư của em, hành vi của em kì thật là đang làm tổn thương một người phụ nữ khác, một đứa nhỏ khác chưa? Em muốn theo đuổi tình yêu, cái này không sai nhưng nếu kết quả được lập ra trên sự đau khổ của người khác, vậy là không được rồi. Chuyện phá hoại hôn nhân gia đình của người khác này, đó là chuyện không thể dính vào được, phải bảo vệ giới hạn đạo đức của bản thân mình.” Lê Viễn Hàng dừng một chút, nói tiếp: “Chuyện này không cần bàn thêm nữa, em cũng không cần phải lo lắng, em đi đề đơn từ chức, đừng tiếp tục ở lại Tống thị nữa. Anh cho em thời gian một tháng, nếu một tháng sau em vẫn còn ở lại Tống thị, anh sẽ suy nghĩ đến việc nói chuyện này cho ba mẹ biết, em không nghe lời anh, chung quy vẫn nên nghe lời ba mẹ chứ?”
Lê Tĩnh không nói thêm gì, cô ta kinh ngạc nhìn ly nước trái cây trước mặt, sắc mặt rất không ổn.
“Được rồi, anh cũng không quấy rầy em đi làm nữa.” Lê Viễn Hàng giơ tay nhìn đồng hồ, cuối cùng trước khi rời, giọng nói của hắn cũng mềm đi không ít: “Tiểu Tĩnh, anh hi vọng em sẽ không đi con đường lệch lạc. Chờ lúc sau em sẽ hiểu được, có một số việc có điểm mấu chốt là không thể đụng vào được. Chẳng sợ em tiếp tục thích cậu ấy, càng huống hồ, cậu ấy cũng không thích em.”
Hắn hi vọng em gái có thể tiếp thu được những lời thật mất lòng ngày hôm nay.
Thân là một người anh trai, nếu như nói chuyện khó nghe có thể khiến em gái thức tỉnh, như vậy về sau em gái có trách hắn, hắn cũng sẽ tiếp nhận, chỉ hi vọng em gái sẽ không đi vào con đường lệch lạc.
…
Lúc Tống Đình Thâm tan tầm, cố ý dặn dò tài xế một câu: “Lúc đi ngang qua cửa hàng bán hoa thì dừng lại một lúc, tôi có việc.”
“Vâng, Tống tổng.”
Tống thị đặt tại vị trí gần trung tâm, có không ít cửa hàng bán hoa, tài xế lựa chọn một chỗ tiện để dừng xe, quay đầu nói: “Tống tổng, đã đến cửa hàng bán hoa rồi, cần tôi đi xuống không?”
“Không cần.” Tống Đình Thâm buông Ipad trong tay xuống, mở cửa xe, hiện tại không phải lễ tết gì hết, việc làm ăn của cửa hàng bán hoa cũng không tính là tốt, anh vừa mới đi vào đã nhận được sự chiêu đãi nhiệt tình của nhân viên cửa hàng.
“Tiên sinh, xin hỏi anh muốn mua loại hoa nào? Bên của chúng tôi đều là hoa tươi mới nhất, chủng loại cũng là đầy đủ hơn so với nơi khác.”
Tống Đình Thâm nhìn hoa hồng đỏ, trong lòng anh lập tức loại bỏ, người khác tặng hoa hồng đỏ, anh cũng tặng, sẽ không có gì mới mẻ, cũng không đặc biệt chút nào.
Anh nhìn quanh cửa hàng bán hoa một vòng, trong lòng anh cũng không có chủ ý gì hết.
Anh không có kinh nghiệm tặng hoa cho người khác, cuối cùng lựa chọn hoa hồng champagne mà thẩm mỹ của anh cho là đẹp nhất.
Mua mười chín đóa hoa hồng champagne, dùng bạch trúc mai màu trắng bao quanh, nhân viên cửa hàng rất nhanh đã gói xong rồi, sau khi Tống Đình Thâm thanh toán xong, trong tay cầm theo bó hoa này rời khỏi cửa hàng.
Tài xế ngồi trên xe vội vàng xuống xe mở cửa cho anh, tuy biết rằng Tống Đình Thâm bảo ông ta dừng ở trước cửa hàng bán hoa, tám chín phần là muốn mua hoa rồi nhưng thật sự nhìn thấy anh cầm bó hoa đi ra, tài xế lại cảm thấy quá không chân thực, giờ này Tống tổng hẳn là sẽ trực tiếp đi về nhà, bó hoa này khẳng định là tặng cho Tống phu nhân rồi…
Giữa vợ chồng tặng hoa là chuyện rất bình thường, vì sao đặt trên người Tống tổng ông ta lại cảm thấy rất kì lạ đây?
Kì thật Tống Đình Thâm cũng rất không thoải mái, dù sao đây vẫn là lần đầu tiên từ khi anh sinh ra tặng hoa cho một người phụ nữ, anh nhanh chóng lên xe, sau khi đóng cửa xe xong, nói với tài xế: “Về nhà của tôi.”
Đợi đến lúc xe dừng lại trước cửa biệt thự, Tống Đình Thâm nhìn bó hoa hồng champagne lại cảm thấy khó khăn, anh làm như vậy có khi nào không quá thích hợp không, Nguyễn Hạ có thể nào không thích hay không? Hoặc là nói hành vi này của anh có thể làm cả hai người cảm thấy ngại ngùng không?
Tài xế cũng không dám thúc giục Tống Đình Thâm xuống xe nhanh.
Tống Đình Thâm đột nhiên hỏi: “Anh tặng hoa cho vợ anh, vợ anh có vui không?”
Bị đặt câu hỏi thình lình như vậy, tài xế sửng sốt một chút, vội vàng trả lời: “Cô ấy sẽ vừa vui mừng vừa trách tôi lãng phí tiền.”
Sau khi nói xong ông ta lại bổ sung thêm một câu: “Có điều, phụ nữ chắc đều thích được tặng hoa.”
Như vậy có nghĩa là sẽ vui vẻ sao?
Nguyễn Hạ cũng không biết còn có một chuyện “Kinh hỉ” như vậy chờ cô, Vượng Tử nghe được tiếng xe dừng lại, cậu đã bước từng bước chân nhỏ đến gần cửa chờ đợi ba mình.
Tống Đình Thâm cũng không ở lại trên xe quá lâu, bó hoa này anh đã mua rồi thì nhất định phải tặng cho được, anh cầm lấy bó hoa kia, mở cửa bước xuống xe.
Đợi đến lúc đi đến cửa, anh lại dừng lại trước cửa một lúc, trong lòng đắn đo vài giây, quét vân tay mở cửa, cửa vừa mới mở ra, Vượng Tử liền mạnh mẽ ôm lấy đùi anh, ngẩng đầu nhe răng cười với anh: “Ba ba!”
Trước giờ Tống Đình Thâm luôn sẽ ôm lấy cậu, hôm nay trong tay đang cầm một bó hoa, thật sự không có cách nào ôm cậu được.
Vượng Tử nhìn thấy bó hoa trong tay Tống Đình Thâm, woa lên một tiếng, chân ngắn chạy bình bịch đến trước cầu thang hét lớn lên: “Mẹ ơi, ba ba mua hoa hoa về rồi này!”
Vừa đúng lúc Nguyễn Hạ từ trên lầu đi xuống, nghe thấy những lời này còn chưa kịp phản ứng lại, thẳng đến khi cô bước xuống cầu thang, nhìn thấy Tống Đình Thâm đứng trong phòng khách, còn cả một bó hoa hồng champagne trong tay anh, cả người cô đều ngơ ra.
Đây là có ý gì?
Anh tặng hoa cho cô, hẳn là vậy nhỉ? Trong nhà này ngoại trừ cô chỉ còn Vượng Tử và dì. Hiển nhiên Tống Đình Thâm không có khả năng tặng hoa cho dì rồi, cũng không thể tặng chúng cho Vượng Tử, như vậy thì chỉ còn cô thôi. Vì lí do gì mà anh lại muốn tặng hoa cho cô, chẳng lẽ là chuyện lúc ban ngày đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh rồi? Vậy cũng không chắn! Buổi sang anh còn rất bình tĩnh mà!
Vượng Tử còn đang hưng phấn reo hò: “Ba ba mua hoa hoa cho mẹ rồi!”
Có tiền thật tốt mà!
“Hoa hoa ba ba mua còn đẹp hơn buổi sáng nhiều!”
Trẻ nhỏ mới bốn tuổi chỉ lo hưng phấn thôi, tuy rằng cậu chẳng biết bản thân đang hưng phấn điều gì…
Nguyễn Hạ đi đến trước mặt Tống Đình Thâm, cũng không biết phải có biểu cảm gì.
Kì thật Tống Đình Thâm cũng cảm thấy ngại ngùng, anh đặt hoa vào trong lòng cô, vẻ mặt vẫn trấn định tự nhiên y như cũ, ngữ khí cũng rất bình tĩnh: “Đối với đứa nhỏ mà nói, mẹ nhận được hoa không phải do ba tặng có thể sẽ thấy rất kì quái, nói không chừng buổi tối hôm nay Vượng Tử sẽ hỏi tôi vì sao lại không mua hoa tặng cho cô. Có điều tôi còn muốn bày tỏ một chút lập trường của mình, đối với chuyện buổi sáng hôm nay, tôi không tức giận, cũng sẽ không nghi ngờ cô.”
Nguyễn Hạ hiểu rồi.
Anh tặng hoa cho cô là vì sợ Vượng Tử sẽ hỏi ra vấn đề làm anh khó xử. Cho nên dứt khoát trước lúc Vượng Tử đặt câu hỏi, anh liền mua một bó hoa mang về.
Chuyện này ngược lại cô có thể hiểu được, dù sao cô vốn nghĩ rằng chuyện tặng hoa này, trẻ con sẽ không để ở trong lòng không buống, nhưng hiển nhiên là Vượng Tử vẫn cảm giác được.
Đương nhiên điều để cho Nguyễn Hạ cảm thấy an tâm là câu nói phía sau của anh. Tuy biết rằng dựa trên tính cách của anh hẳn là sẽ không tức giận đâu, dù sao giữa hai người bọn họ vốn đã không có tình cảm nam nữ rồi, nhưng nghe thấy anh nói không tức giận không nghi ngờ, điều này vẫn để Nguyễn Hạ cảm thấy vô cùng vui mừng. Bởi vì nói như vậy, cô nhờ anh giúp đỡ, anh hẳn là sẽ không từ chối đâu.
“Cảm ơn,” Nhất thời tâm trạng Nguyễn Hạ rất tốt, cười tủm tỉm với Tống Đình Thâm.
Không biết có phải là do tác dụng tâm lí hay không, cô cảm thấy một bó hoa này còn đẹp hơn so với bó hoa hồng chín mươi chín đóa buổi sáng!
Tống Đình Thâm nghĩ một chút, trước khi bước lên lầu, vì nhằm mục đích bảo vệ, vẫn thấp giọng nói với Nguyễn Hạ: “Bó hoa này, cô không được bán cho người khác đâu đấy.”
Nguyễn Hạ mới đầu vẫn chưa phản ứng lại, chờ đến lúc Tống Đình Thâm lên lầu rồi, cô mới quay sang nhìn Vượng Tử đang ngồi chơi xếp gỗ ở trên thảm, nhất thời có chút muốn phát điên.
Sao cô lại có thể quên được nhỉ, đứa trẻ Vượng Tử này rất thông minh mà, lúc mà cô bán hoa hồng cho người Trình Tự Viên kia, đứa trẻ này ở bên cạnh nhìn thấy toàn bộ quá trình, thậm chí còn đưa ra rất nhiều câu hỏi, điều này có nghĩa là gì? Rõ ràng cậu đang đảm đương vai trò của một tình báo viên đến đây!
Thừa dịp Tống Đình Thâm đi lên thay quần áo, cô vội vàng tiến đến trước mặt Vượng Tử, xụ mặt hỏi: “Có phải con nói chuyện mẹ bán hoa cho chú kia nói cho ba nghe không?”
Tống Đình Thâm sẽ nghĩ như thế nào về cô, sẽ nhìn cô như thế nào, khẳng định anh sẽ cho rằng cô là một kẻ mê tiền, cô vì bản thân mình mà xấu hổ rồi.
Vượng Tử đã sớm quên đi ngọn nguồn chi tiết câu chuyện rồi, nghĩ một chút: “Buổi trưa ba có gọi điện thoại cho con, hình như con đã kể rồi.”
Dung lượng não của trẻ con lại lớn đến như vậy, cậu đâu có nhớ rõ các chi tiết, cũng không hề phát hiện ra cha ruột của cậu bất tri bất giác đã đẩy nồi lên người cậu rồi.
Nguyễn Hạ muốn nói với Vượng Tử, sau này không nên chuyện gì cũng nói với ba ba, nhưng suy nghĩ cẩn thận, làm như vậy có vẻ không tốt lắm.
Lê Tĩnh không nói thêm gì, cô ta kinh ngạc nhìn ly nước trái cây trước mặt, sắc mặt rất không ổn.
“Được rồi, anh cũng không quấy rầy em đi làm nữa.” Lê Viễn Hàng giơ tay nhìn đồng hồ, cuối cùng trước khi rời, giọng nói của hắn cũng mềm đi không ít: “Tiểu Tĩnh, anh hi vọng em sẽ không đi con đường lệch lạc. Chờ lúc sau em sẽ hiểu được, có một số việc có điểm mấu chốt là không thể đụng vào được. Chẳng sợ em tiếp tục thích cậu ấy, càng huống hồ, cậu ấy cũng không thích em.”
Hắn hi vọng em gái có thể tiếp thu được những lời thật mất lòng ngày hôm nay.
Thân là một người anh trai, nếu như nói chuyện khó nghe có thể khiến em gái thức tỉnh, như vậy về sau em gái có trách hắn, hắn cũng sẽ tiếp nhận, chỉ hi vọng em gái sẽ không đi vào con đường lệch lạc.
…
Lúc Tống Đình Thâm tan tầm, cố ý dặn dò tài xế một câu: “Lúc đi ngang qua cửa hàng bán hoa thì dừng lại một lúc, tôi có việc.”
“Vâng, Tống tổng.”
Tống thị đặt tại vị trí gần trung tâm, có không ít cửa hàng bán hoa, tài xế lựa chọn một chỗ tiện để dừng xe, quay đầu nói: “Tống tổng, đã đến cửa hàng bán hoa rồi, cần tôi đi xuống không?”
“Không cần.” Tống Đình Thâm buông Ipad trong tay xuống, mở cửa xe, hiện tại không phải lễ tết gì hết, việc làm ăn của cửa hàng bán hoa cũng không tính là tốt, anh vừa mới đi vào đã nhận được sự chiêu đãi nhiệt tình của nhân viên cửa hàng.
“Tiên sinh, xin hỏi anh muốn mua loại hoa nào? Bên của chúng tôi đều là hoa tươi mới nhất, chủng loại cũng là đầy đủ hơn so với nơi khác.”
Tống Đình Thâm nhìn hoa hồng đỏ, trong lòng anh lập tức loại bỏ, người khác tặng hoa hồng đỏ, anh cũng tặng, sẽ không có gì mới mẻ, cũng không đặc biệt chút nào.
Anh nhìn quanh cửa hàng bán hoa một vòng, trong lòng anh cũng không có chủ ý gì hết.
Anh không có kinh nghiệm tặng hoa cho người khác, cuối cùng lựa chọn hoa hồng champagne mà thẩm mỹ của anh cho là đẹp nhất.
Mua mười chín đóa hoa hồng champagne, dùng bạch trúc mai màu trắng bao quanh, nhân viên cửa hàng rất nhanh đã gói xong rồi, sau khi Tống Đình Thâm thanh toán xong, trong tay cầm theo bó hoa này rời khỏi cửa hàng.
Tài xế ngồi trên xe vội vàng xuống xe mở cửa cho anh, tuy biết rằng Tống Đình Thâm bảo ông ta dừng ở trước cửa hàng bán hoa, tám chín phần là muốn mua hoa rồi nhưng thật sự nhìn thấy anh cầm bó hoa đi ra, tài xế lại cảm thấy quá không chân thực, giờ này Tống tổng hẳn là sẽ trực tiếp đi về nhà, bó hoa này khẳng định là tặng cho Tống phu nhân rồi…
Giữa vợ chồng tặng hoa là chuyện rất bình thường, vì sao đặt trên người Tống tổng ông ta lại cảm thấy rất kì lạ đây?
Kì thật Tống Đình Thâm cũng rất không thoải mái, dù sao đây vẫn là lần đầu tiên từ khi anh sinh ra tặng hoa cho một người phụ nữ, anh nhanh chóng lên xe, sau khi đóng cửa xe xong, nói với tài xế: “Về nhà của tôi.”
Đợi đến lúc xe dừng lại trước cửa biệt thự, Tống Đình Thâm nhìn bó hoa hồng champagne lại cảm thấy khó khăn, anh làm như vậy có khi nào không quá thích hợp không, Nguyễn Hạ có thể nào không thích hay không? Hoặc là nói hành vi này của anh có thể làm cả hai người cảm thấy ngại ngùng không?
Tài xế cũng không dám thúc giục Tống Đình Thâm xuống xe nhanh.
Tống Đình Thâm đột nhiên hỏi: “Anh tặng hoa cho vợ anh, vợ anh có vui không?”
Bị đặt câu hỏi thình lình như vậy, tài xế sửng sốt một chút, vội vàng trả lời: “Cô ấy sẽ vừa vui mừng vừa trách tôi lãng phí tiền.”
Sau khi nói xong ông ta lại bổ sung thêm một câu: “Có điều, phụ nữ chắc đều thích được tặng hoa.”
Như vậy có nghĩa là sẽ vui vẻ sao?
Nguyễn Hạ cũng không biết còn có một chuyện “Kinh hỉ” như vậy chờ cô, Vượng Tử nghe được tiếng xe dừng lại, cậu đã bước từng bước chân nhỏ đến gần cửa chờ đợi ba mình.
Tống Đình Thâm cũng không ở lại trên xe quá lâu, bó hoa này anh đã mua rồi thì nhất định phải tặng cho được, anh cầm lấy bó hoa kia, mở cửa bước xuống xe.
Đợi đến lúc đi đến cửa, anh lại dừng lại trước cửa một lúc, trong lòng đắn đo vài giây, quét vân tay mở cửa, cửa vừa mới mở ra, Vượng Tử liền mạnh mẽ ôm lấy đùi anh, ngẩng đầu nhe răng cười với anh: “Ba ba!”
Trước giờ Tống Đình Thâm luôn sẽ ôm lấy cậu, hôm nay trong tay đang cầm một bó hoa, thật sự không có cách nào ôm cậu được.
Vượng Tử nhìn thấy bó hoa trong tay Tống Đình Thâm, woa lên một tiếng, chân ngắn chạy bình bịch đến trước cầu thang hét lớn lên: “Mẹ ơi, ba ba mua hoa hoa về rồi này!”
Vừa đúng lúc Nguyễn Hạ từ trên lầu đi xuống, nghe thấy những lời này còn chưa kịp phản ứng lại, thẳng đến khi cô bước xuống cầu thang, nhìn thấy Tống Đình Thâm đứng trong phòng khách, còn cả một bó hoa hồng champagne trong tay anh, cả người cô đều ngơ ra.
Đây là có ý gì?
Anh tặng hoa cho cô, hẳn là vậy nhỉ? Trong nhà này ngoại trừ cô chỉ còn Vượng Tử và dì. Hiển nhiên Tống Đình Thâm không có khả năng tặng hoa cho dì rồi, cũng không thể tặng chúng cho Vượng Tử, như vậy thì chỉ còn cô thôi. Vì lí do gì mà anh lại muốn tặng hoa cho cô, chẳng lẽ là chuyện lúc ban ngày đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh rồi? Vậy cũng không chắn! Buổi sang anh còn rất bình tĩnh mà!
Vượng Tử còn đang hưng phấn reo hò: “Ba ba mua hoa hoa cho mẹ rồi!”
Có tiền thật tốt mà!
“Hoa hoa ba ba mua còn đẹp hơn buổi sáng nhiều!”
Trẻ nhỏ mới bốn tuổi chỉ lo hưng phấn thôi, tuy rằng cậu chẳng biết bản thân đang hưng phấn điều gì…
Nguyễn Hạ đi đến trước mặt Tống Đình Thâm, cũng không biết phải có biểu cảm gì.
Kì thật Tống Đình Thâm cũng cảm thấy ngại ngùng, anh đặt hoa vào trong lòng cô, vẻ mặt vẫn trấn định tự nhiên y như cũ, ngữ khí cũng rất bình tĩnh: “Đối với đứa nhỏ mà nói, mẹ nhận được hoa không phải do ba tặng có thể sẽ thấy rất kì quái, nói không chừng buổi tối hôm nay Vượng Tử sẽ hỏi tôi vì sao lại không mua hoa tặng cho cô. Có điều tôi còn muốn bày tỏ một chút lập trường của mình, đối với chuyện buổi sáng hôm nay, tôi không tức giận, cũng sẽ không nghi ngờ cô.”
Nguyễn Hạ hiểu rồi.
Anh tặng hoa cho cô là vì sợ Vượng Tử sẽ hỏi ra vấn đề làm anh khó xử. Cho nên dứt khoát trước lúc Vượng Tử đặt câu hỏi, anh liền mua một bó hoa mang về.
Chuyện này ngược lại cô có thể hiểu được, dù sao cô vốn nghĩ rằng chuyện tặng hoa này, trẻ con sẽ không để ở trong lòng không buống, nhưng hiển nhiên là Vượng Tử vẫn cảm giác được.
Đương nhiên điều để cho Nguyễn Hạ cảm thấy an tâm là câu nói phía sau của anh. Tuy biết rằng dựa trên tính cách của anh hẳn là sẽ không tức giận đâu, dù sao giữa hai người bọn họ vốn đã không có tình cảm nam nữ rồi, nhưng nghe thấy anh nói không tức giận không nghi ngờ, điều này vẫn để Nguyễn Hạ cảm thấy vô cùng vui mừng. Bởi vì nói như vậy, cô nhờ anh giúp đỡ, anh hẳn là sẽ không từ chối đâu.
“Cảm ơn,” Nhất thời tâm trạng Nguyễn Hạ rất tốt, cười tủm tỉm với Tống Đình Thâm.
Không biết có phải là do tác dụng tâm lí hay không, cô cảm thấy một bó hoa này còn đẹp hơn so với bó hoa hồng chín mươi chín đóa buổi sáng!
Tống Đình Thâm nghĩ một chút, trước khi bước lên lầu, vì nhằm mục đích bảo vệ, vẫn thấp giọng nói với Nguyễn Hạ: “Bó hoa này, cô không được bán cho người khác đâu đấy.”
Nguyễn Hạ mới đầu vẫn chưa phản ứng lại, chờ đến lúc Tống Đình Thâm lên lầu rồi, cô mới quay sang nhìn Vượng Tử đang ngồi chơi xếp gỗ ở trên thảm, nhất thời có chút muốn phát điên.
Sao cô lại có thể quên được nhỉ, đứa trẻ Vượng Tử này rất thông minh mà, lúc mà cô bán hoa hồng cho người Trình Tự Viên kia, đứa trẻ này ở bên cạnh nhìn thấy toàn bộ quá trình, thậm chí còn đưa ra rất nhiều câu hỏi, điều này có nghĩa là gì? Rõ ràng cậu đang đảm đương vai trò của một tình báo viên đến đây!
Thừa dịp Tống Đình Thâm đi lên thay quần áo, cô vội vàng tiến đến trước mặt Vượng Tử, xụ mặt hỏi: “Có phải con nói chuyện mẹ bán hoa cho chú kia nói cho ba nghe không?”
Tống Đình Thâm sẽ nghĩ như thế nào về cô, sẽ nhìn cô như thế nào, khẳng định anh sẽ cho rằng cô là một kẻ mê tiền, cô vì bản thân mình mà xấu hổ rồi.
Vượng Tử đã sớm quên đi ngọn nguồn chi tiết câu chuyện rồi, nghĩ một chút: “Buổi trưa ba có gọi điện thoại cho con, hình như con đã kể rồi.”
Dung lượng não của trẻ con lại lớn đến như vậy, cậu đâu có nhớ rõ các chi tiết, cũng không hề phát hiện ra cha ruột của cậu bất tri bất giác đã đẩy nồi lên người cậu rồi.
Nguyễn Hạ muốn nói với Vượng Tử, sau này không nên chuyện gì cũng nói với ba ba, nhưng suy nghĩ cẩn thận, làm như vậy có vẻ không tốt lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.