Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Ta Giúp Nhóc Con Xui Xẻo Nghịch Thiên Cải Mệnh
Chương 29: Cảm Động
Ngữ Mặc Lăng Tiêu
14/11/2022
Trong lòng không nhịn được nói thầm: Nam tử ăn nhiều đến mức nghèo rớt lão nương, nếu Chu gia toàn nữ nhi thì tốt rồi.
Nàng vừa lắc đầu vừa bưng bát đến trước mặt mỗi người.
Lực chú ý của đám nhóc đều đặt lên chén lớn của Chu Thành An, nhìn chằm chằm tới Chu Thành An cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Hắn đỏ mặt xoa xoa tay, nhìn thoáng qua Chu Niệm vẫn bình thản như không có việc gì xảy ra:
“Cái kia… đám nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, hay là để bọn nhỏ ăn nhiều hơn chút. Còn nữa, ngươi với Niệm Niệm cũng ăn nhiều một chút.”
Nói xong, hắn thì vớt trứng ra khỏi mì.
Nhưng bị Khương Nhiên dùng đũa ngăn lại: “Cho ngươi thì ngươi ăn đi, trong nồi vẫn còn.”
“A.” Chu Thành An giật mình, quay đầu nhìn thoáng qua chỗ mì trong nồi rồi lại nhìn nàng một cái.
Tuy nàng vẫn lạnh mặt như trước nhưng hắn vẫn cảm giác được có chỗ nào đó đã khác trước.
Trong lòng đang trào cảm giác kì quái, hắn đỏ mặt cúi đầu, ăn một miếng mì lớn che đi cảm giác kì quái trong lòng.
Đám nhóc đặt toàn bộ tâm trí vào chén mì trước mắt, cũng không còn dư thừa tinh lực quan sát việc khác.
Chu Thành An nhìn thoáng qua ba đứa con trai đang ăn mì, lại nhìn thoáng qua chỗ mì trong nồi, cuối cùng cầm chén lên liếm một lần nữa sau đó lấy cớ nói mình đã ăn no.
Nhưng vẫn bị Khương Nhiên giật chén gắp thêm mì cho.
Hắn nhanh chóng đón lấy, cười thật thà: “Thật ra thì ta ăn no rồi, nếu ngươi chưa ăn no thì ăn nhiều một chút, cũng để lại chút cho bọn nhỏ.”
“Bọn nhỏ đang tuổi trưởng thành, phải ăn nhiều một chút mới có thể trưởng thành khỏe mạnh được.”
“Đủ cho bốn người các ngươi. Không phải ngươi nói chân ngươi tốt hơn rồi sao, nếu đã tốt hơn, không thể ở nhà ăn rồi chờ chết, ăn nhiều một chút mới có sức lực đi kiếm tiền.”
Khương Nhiên lạnh mặt, nàng thật sự lo lắng không biết phải làm thế nào nuôi sống cái nhà này.
Nàng tới để làm nhiệm vụ, không phải để tiêu tiền, nàng có thể san sẻ trọng trách nuôi gia đình, nhưng tuyệt đối sẽ không gánh một mình.
“Ai, vậy ta, vậy ta lại ăn thêm một chút.” Chu Thành An cảm thấy những lời nàng nói cũng đúng.
Mới gắp mấy đũa đã ăn hết bát thứ hai.
Ăn uống no đủ, trong bụng có lương thực, cảm giác cả người thoải mái hơn rất nhiều.
Nếu chân hắn khỏi hẳn, muốn một hơi cuốc hai mẫu đất cũng không phải chuyện không thể làm được.
Chu Thành An ngẩng đầu nhìn Khương Nhiên, tuy nàng vẫn lạnh mặt như cũ nhưng lại khiến hắn có cảm giác kì quái.
Đột nhiên hắn như nhớ tới điều gì: “Cái đó, sao ngươi biết chân ta đã tốt hơn?”
Hỏi xong, nhìn thấy ánh mắt hơi lạnh của nàng, hắn ảo não muốn rút lại lời vừa nói, lại nghe thấy nàng lạnh giọng: “Ta nhìn thấy.”
Trên mặt Chu Thành An hiện lên một tia xấu hổ, thật thà lấy tay gãi gãi đầu.
Ánh mắt hắn dừng lại trên chén mì đã nguội của Niệm Niệm.
“Hẳn là Niệm Niệm cũng dậy rồi, ta mang mì tới cho con bé.”
Nàng vừa lắc đầu vừa bưng bát đến trước mặt mỗi người.
Lực chú ý của đám nhóc đều đặt lên chén lớn của Chu Thành An, nhìn chằm chằm tới Chu Thành An cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Hắn đỏ mặt xoa xoa tay, nhìn thoáng qua Chu Niệm vẫn bình thản như không có việc gì xảy ra:
“Cái kia… đám nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, hay là để bọn nhỏ ăn nhiều hơn chút. Còn nữa, ngươi với Niệm Niệm cũng ăn nhiều một chút.”
Nói xong, hắn thì vớt trứng ra khỏi mì.
Nhưng bị Khương Nhiên dùng đũa ngăn lại: “Cho ngươi thì ngươi ăn đi, trong nồi vẫn còn.”
“A.” Chu Thành An giật mình, quay đầu nhìn thoáng qua chỗ mì trong nồi rồi lại nhìn nàng một cái.
Tuy nàng vẫn lạnh mặt như trước nhưng hắn vẫn cảm giác được có chỗ nào đó đã khác trước.
Trong lòng đang trào cảm giác kì quái, hắn đỏ mặt cúi đầu, ăn một miếng mì lớn che đi cảm giác kì quái trong lòng.
Đám nhóc đặt toàn bộ tâm trí vào chén mì trước mắt, cũng không còn dư thừa tinh lực quan sát việc khác.
Chu Thành An nhìn thoáng qua ba đứa con trai đang ăn mì, lại nhìn thoáng qua chỗ mì trong nồi, cuối cùng cầm chén lên liếm một lần nữa sau đó lấy cớ nói mình đã ăn no.
Nhưng vẫn bị Khương Nhiên giật chén gắp thêm mì cho.
Hắn nhanh chóng đón lấy, cười thật thà: “Thật ra thì ta ăn no rồi, nếu ngươi chưa ăn no thì ăn nhiều một chút, cũng để lại chút cho bọn nhỏ.”
“Bọn nhỏ đang tuổi trưởng thành, phải ăn nhiều một chút mới có thể trưởng thành khỏe mạnh được.”
“Đủ cho bốn người các ngươi. Không phải ngươi nói chân ngươi tốt hơn rồi sao, nếu đã tốt hơn, không thể ở nhà ăn rồi chờ chết, ăn nhiều một chút mới có sức lực đi kiếm tiền.”
Khương Nhiên lạnh mặt, nàng thật sự lo lắng không biết phải làm thế nào nuôi sống cái nhà này.
Nàng tới để làm nhiệm vụ, không phải để tiêu tiền, nàng có thể san sẻ trọng trách nuôi gia đình, nhưng tuyệt đối sẽ không gánh một mình.
“Ai, vậy ta, vậy ta lại ăn thêm một chút.” Chu Thành An cảm thấy những lời nàng nói cũng đúng.
Mới gắp mấy đũa đã ăn hết bát thứ hai.
Ăn uống no đủ, trong bụng có lương thực, cảm giác cả người thoải mái hơn rất nhiều.
Nếu chân hắn khỏi hẳn, muốn một hơi cuốc hai mẫu đất cũng không phải chuyện không thể làm được.
Chu Thành An ngẩng đầu nhìn Khương Nhiên, tuy nàng vẫn lạnh mặt như cũ nhưng lại khiến hắn có cảm giác kì quái.
Đột nhiên hắn như nhớ tới điều gì: “Cái đó, sao ngươi biết chân ta đã tốt hơn?”
Hỏi xong, nhìn thấy ánh mắt hơi lạnh của nàng, hắn ảo não muốn rút lại lời vừa nói, lại nghe thấy nàng lạnh giọng: “Ta nhìn thấy.”
Trên mặt Chu Thành An hiện lên một tia xấu hổ, thật thà lấy tay gãi gãi đầu.
Ánh mắt hắn dừng lại trên chén mì đã nguội của Niệm Niệm.
“Hẳn là Niệm Niệm cũng dậy rồi, ta mang mì tới cho con bé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.