Xuyên Thành Mẹ Kế Lâm Đại Ngọc
Chương 5
Chung Tư Cố
03/01/2025
Chuyện làm mẹ kế của Lâm Đại Ngọc ta càng không thấy có gánh nặng tâm lý gì, ta rất thích cô bé con này.
Một ngày sau khi Lâm gia nhận hai tiểu nha hoàn, tiểu cô nương đã viết thư cảm ơn ta, ta trân trọng cất bức thư vào trong chiếc hộp nhỏ.
Trong lòng vui như mở cờ: "Đây chính là thư tay Đại Ngọc viết cho ta đấy! Nhìn chữ viết này xem! Nhìn chữ viết này xem! Nhìn văn phong này xem!"
Mẹ ta đến xem, ấp úng hồi lâu rồi nói: "Chữ của Lâm tiểu cô nương quả thật là đẹp, nhưng so với chữ của Lâm đại nhân thì vẫn còn non nớt hơn nhiều... Sao thư của Lâm đại nhân con lại đựng trong sọt tre vậy?"
Ta đáp: "Thư của chàng ấy nhiều như vậy, không đựng trong sọt tre thì đựng bằng gì?"
Mẹ nhìn ta cười, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của ta: "Con bé này, đúng là ngốc nghếch mà có phúc."
Dưới sự chung sức hợp tác của Lâm, Thẩm gia và cả Giả gia, hôn lễ được tổ chức vô cùng long trọng.
Các tẩu tẩu đưa dâu đều khóc, nắm tay ta dặn dò phải thường xuyên về thăm nhà: "Cái trò chơi bài Tây gì đó, muội còn chưa dạy hết cho bọn tẩu đâu!"
Ta rất thích tính cách của mấy tẩu tử, thêm vào đó Thẩm gia tuy gia phong trong sạch nhưng không đặt nặng quy tắc, rất phù hợp để Tiểu Đại Ngọc trưởng thành.
Vì vậy, ta cũng nghiêm túc đáp lại:
"Yên tâm đi, mấy tẩu chuẩn bị nhiều bạc một chút. Đợi lúc ta về thăm nhà sẽ thắng sạch tiền của mấy tẩu!"
Đến lúc đó ta sẽ mang theo con gái mình, hai mẹ con cùng ra tay, quét sạch các tẩu không còn manh giáp!
Mấy tẩu tử đồng thời buông tay: "Này, sao có thể nói chuyện tiền bạc được? Nói chuyện tiền bạc quá thô tục!"
Nói chuyện tiền bạc làm sao có thể tục được?
Tiền là thứ tốt nhất trên đời này!
Thành thân một chuyến này, lợi lộc thu về quả thật không ít.
Người ta thường nói, một vị tri phủ thanh liêm tại vị ba năm cũng có thể tích góp được mười vạn lượng bạc trắng, huống hồ gì Lâm Như Hải lại giữ chức Tuần diêm ngự sử, trên thông thiên tử, dưới đạt thương gia, quan hệ rộng khắp cả quan trường lẫn chốn sĩ lâm, người muốn lấy lòng hắn bằng cách đút lót ắt hẳn nhiều vô số kể.
Thẩm gia vốn là dòng dõi trâm anh thế phiệt, nói trắng ra là thuộc kiểu gia tộc thanh liêm ngay thẳng, dù hoàng đế có băng hà cũng chẳng hề hấn gì, nên hiển nhiên là khách khứa tới dự hôn lễ vô cùng đông đúc.
Những món quà mừng cưới này đâu có tính là tham ô, mà là lễ nghi phép tắc thông thường trong xã hội, huống hồ ngay cả Hoàng thượng cũng đặc biệt sai người đưa lễ vật đến để bày tỏ sự coi trọng.
Vì vậy, sau bữa tiệc linh đình, Thẩm gia thu được vô số vàng bạc châu báu, hỷ sự này quả là kiếm lời gấp bội.
Ta sai người đi mời Lâm Như Hải đến, nói với hắn: "Chàng hãy vén khăn voan lên cho thiếp, rồi chúng ta uống rượu giao bôi trước khi chàng ra ngoài tiếp khách."
Lâm Như Hải khựng lại, có vẻ hơi bất ngờ: "Bây giờ ư?"
Hắn đến là để đưa điểm tâm cho ta, bởi vì tân nương tử thường phải nhịn đói trong ngày cưới, đợi đến khi tân lang tiếp đãi xong khách khứa mới được vào động phòng.
Lâm đại nhân đúng là nam nhân chu đáo cẩn thận, ta rất hài lòng.
Nhưng ta không thể chờ đợi thêm được nữa rồi.
Dưới lớp khăn voan đỏ thẫm, ta khẽ gật đầu: "Vâng ạ."
Nhanh lên một chút. Ta muốn gặp con gái.
Con bé năm nay đã mười ba tuổi rồi.
Trước đây vì chưa thành thân nên ta không tiện tự do ra vào Lâm phủ, nhưng giờ ta đã là thê tử hắn rồi.
Vén khăn voan lên, ta chính là thê tử của Lâm đại nhân, là mẹ kế của Đại Ngọc.
Đương nhiên ta phải gặp ngay cô con gái nhỏ đáng yêu của mình rồi.
Ta chỉ vào những hòm xiểng đựng lễ vật chất đầy sân, nói với hắn: "Phần của hồi môn Thẩm gia thì thiếp tự mình quản lý, còn của chàng thì thiếp sẽ nhờ Ngọc nhi (ý chỉ Đại Ngọc) lo liệu, chàng thấy sao?"
Lâm Như Hải tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn ta hồi lâu, dường như đã quyết định điều gì đó, rồi bước tới nắm lấy tay ta.
"Ta đã cưới nàng, tất nhiên là tin tưởng nàng. Việc nhà ta giao phó hết cho nàng, không cần phải nhờ đến ai khác."
Một ngày sau khi Lâm gia nhận hai tiểu nha hoàn, tiểu cô nương đã viết thư cảm ơn ta, ta trân trọng cất bức thư vào trong chiếc hộp nhỏ.
Trong lòng vui như mở cờ: "Đây chính là thư tay Đại Ngọc viết cho ta đấy! Nhìn chữ viết này xem! Nhìn chữ viết này xem! Nhìn văn phong này xem!"
Mẹ ta đến xem, ấp úng hồi lâu rồi nói: "Chữ của Lâm tiểu cô nương quả thật là đẹp, nhưng so với chữ của Lâm đại nhân thì vẫn còn non nớt hơn nhiều... Sao thư của Lâm đại nhân con lại đựng trong sọt tre vậy?"
Ta đáp: "Thư của chàng ấy nhiều như vậy, không đựng trong sọt tre thì đựng bằng gì?"
Mẹ nhìn ta cười, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của ta: "Con bé này, đúng là ngốc nghếch mà có phúc."
Dưới sự chung sức hợp tác của Lâm, Thẩm gia và cả Giả gia, hôn lễ được tổ chức vô cùng long trọng.
Các tẩu tẩu đưa dâu đều khóc, nắm tay ta dặn dò phải thường xuyên về thăm nhà: "Cái trò chơi bài Tây gì đó, muội còn chưa dạy hết cho bọn tẩu đâu!"
Ta rất thích tính cách của mấy tẩu tử, thêm vào đó Thẩm gia tuy gia phong trong sạch nhưng không đặt nặng quy tắc, rất phù hợp để Tiểu Đại Ngọc trưởng thành.
Vì vậy, ta cũng nghiêm túc đáp lại:
"Yên tâm đi, mấy tẩu chuẩn bị nhiều bạc một chút. Đợi lúc ta về thăm nhà sẽ thắng sạch tiền của mấy tẩu!"
Đến lúc đó ta sẽ mang theo con gái mình, hai mẹ con cùng ra tay, quét sạch các tẩu không còn manh giáp!
Mấy tẩu tử đồng thời buông tay: "Này, sao có thể nói chuyện tiền bạc được? Nói chuyện tiền bạc quá thô tục!"
Nói chuyện tiền bạc làm sao có thể tục được?
Tiền là thứ tốt nhất trên đời này!
Thành thân một chuyến này, lợi lộc thu về quả thật không ít.
Người ta thường nói, một vị tri phủ thanh liêm tại vị ba năm cũng có thể tích góp được mười vạn lượng bạc trắng, huống hồ gì Lâm Như Hải lại giữ chức Tuần diêm ngự sử, trên thông thiên tử, dưới đạt thương gia, quan hệ rộng khắp cả quan trường lẫn chốn sĩ lâm, người muốn lấy lòng hắn bằng cách đút lót ắt hẳn nhiều vô số kể.
Thẩm gia vốn là dòng dõi trâm anh thế phiệt, nói trắng ra là thuộc kiểu gia tộc thanh liêm ngay thẳng, dù hoàng đế có băng hà cũng chẳng hề hấn gì, nên hiển nhiên là khách khứa tới dự hôn lễ vô cùng đông đúc.
Những món quà mừng cưới này đâu có tính là tham ô, mà là lễ nghi phép tắc thông thường trong xã hội, huống hồ ngay cả Hoàng thượng cũng đặc biệt sai người đưa lễ vật đến để bày tỏ sự coi trọng.
Vì vậy, sau bữa tiệc linh đình, Thẩm gia thu được vô số vàng bạc châu báu, hỷ sự này quả là kiếm lời gấp bội.
Ta sai người đi mời Lâm Như Hải đến, nói với hắn: "Chàng hãy vén khăn voan lên cho thiếp, rồi chúng ta uống rượu giao bôi trước khi chàng ra ngoài tiếp khách."
Lâm Như Hải khựng lại, có vẻ hơi bất ngờ: "Bây giờ ư?"
Hắn đến là để đưa điểm tâm cho ta, bởi vì tân nương tử thường phải nhịn đói trong ngày cưới, đợi đến khi tân lang tiếp đãi xong khách khứa mới được vào động phòng.
Lâm đại nhân đúng là nam nhân chu đáo cẩn thận, ta rất hài lòng.
Nhưng ta không thể chờ đợi thêm được nữa rồi.
Dưới lớp khăn voan đỏ thẫm, ta khẽ gật đầu: "Vâng ạ."
Nhanh lên một chút. Ta muốn gặp con gái.
Con bé năm nay đã mười ba tuổi rồi.
Trước đây vì chưa thành thân nên ta không tiện tự do ra vào Lâm phủ, nhưng giờ ta đã là thê tử hắn rồi.
Vén khăn voan lên, ta chính là thê tử của Lâm đại nhân, là mẹ kế của Đại Ngọc.
Đương nhiên ta phải gặp ngay cô con gái nhỏ đáng yêu của mình rồi.
Ta chỉ vào những hòm xiểng đựng lễ vật chất đầy sân, nói với hắn: "Phần của hồi môn Thẩm gia thì thiếp tự mình quản lý, còn của chàng thì thiếp sẽ nhờ Ngọc nhi (ý chỉ Đại Ngọc) lo liệu, chàng thấy sao?"
Lâm Như Hải tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn ta hồi lâu, dường như đã quyết định điều gì đó, rồi bước tới nắm lấy tay ta.
"Ta đã cưới nàng, tất nhiên là tin tưởng nàng. Việc nhà ta giao phó hết cho nàng, không cần phải nhờ đến ai khác."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.