Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn
Chương 23:
Lâm Quả Đống
19/09/2023
Editor: Mộc An Chi
Chỉ là Lâm Khinh Khinh ra ra vào vào xách nước mấy đợt, cũng không thấy hai nhà này có ai xuất hiện.
Thật ra đi đến chỗ rẽ bên ngoài cùng thì nhìn thấy vài người phụ nữ ngồi ở đó. Người thì may vá quần áo, người lại cắt vỏ khoai tây, cũng có người đang dệt len.
Thấy Lâm Khinh Khinh đi đến, một người phụ nữ trong đó nói: “Vợ Lục Thừa, cô xuất viện rồi à?”
Lâm Khinh Khinh cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm được người này trong trí nhớ của nguyên chủ.
Nửa tháng trước, khi Lục Thừa mới dẫn nguyên chủ đến bộ đội, cũng gặp được mấy người phụ nữ này ở ven đường, mọi người chào hỏi với Lục Thừa, Lục Thừa cũng giới thiệu nguyên chủ cho mọi người một cách tự nhiên.
Chẳng qua, nguyên chủ không nhớ tên những người này, cho nên Lâm Khinh Khinh cũng không biết nên chào hỏi xưng hô với bọn họ như thế nào.
Cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Chào chị dâu, hồi chiều em mới xuất viện.”
Nhìn dáng vẻ này của họ có vẻ chuyện cô phát sốt 41 độ được giúp đưa đến bệnh viện, mấy nhà xung quanh đều đã biết.
Người phụ nữ nói: “Mệnh cô cũng thật lớn, khi chị Vu tới kêu chúng tôi đưa cô đến bệnh viện, ở nhà cô nhìn thấy cả khuôn mặt cô đỏ bừng, giống như bị ngạt thở vậy, thật là hù chết chúng tôi.”
Đừng nói người phụ nữ sợ hãi, Lâm Khinh Khinh nghe cô ấy nói vậy, cũng cảm thấy hơi sợ. Lúc ấy cô vừa xuyên sách đến đây, chắc hẳn nguyên chủ mới phát sốt đi.
“Thật sự cám ơn chị dâu. Với lại cũng trách bản thân em, lúc em đến đây có ngồi xe lửa vài ngày, bởi vì lần đầu tiên xa nhà, cho nên hơi không quen. Sau khi tới nơi thì cả người choáng váng, em cứ nghĩ uống thuốc vài ngày sẽ khỏi, không ngờ lại uống thuốc suốt nửa tháng, sau đó thì mơ mơ màng màng ngất xỉu.”
“Bệnh nhỏ không lo trị, bệnh nặng sẽ tốn tiền.” Bên cạnh có người phụ nữ nói.
Lâm Khinh Khinh cười cười với đối phương: “Đúng vậy, hiện tại đã hiểu rồi.”
“Nhìn sắc mặt cô ngày hôm nay, khôi phục nhanh thật đó, dù sao cũng là người trẻ tuổi, tinh thần tốt.” Có người tiếp lời.
Lâm Khinh Khinh: “May mà có đồng chí bác sĩ…… Các chị dâu, em có ít việc cần đến nhà chị dâu Vu, chờ thân thể em khỏe hẳn, mời mọi người tới nhà ngồi chơi, mấy ngày nay em vẫn chưa hết bệnh, nên tạm thời em không mời mọi người tới chơi.”
“Đừng khách sáo, dưỡng bệnh quan trọng hơn.”
“Đúng đó, về sau còn rất nhiều cơ hội đến nhà cô ngồi chơi mà.”
Lâm Khinh Khinh tán gẫu với các cô một lát, sau đó tách khỏi các cô.
Chờ Lâm Khinh Khinh đi mất, mấy người phụ nữ nhìn bóng dáng cô bàn luận sôi nổi.
“Vẻ ngoài cô gái này rất đẹp, trắng nõn sạch sẽ, tôi vẫn chưa gặp qua cô gái nào trắng như vậy đâu.”
“Đúng vậy, vừa thấy chính là người có phúc.”
“Vốn dĩ tôi còn định giới thiệu đứa cháu gái trong nhà cho phó đoàn Lục mà.”
“Cô từ bỏ đi, chồng cô chỉ là doanh trưởng, giới thiệu cháu gái cô cho phó đoàn Lục thích hợp à?”
“Cô gái này trông có vẻ vẫn còn trẻ lắm, tại sao lại đi làm mẹ kế người ta? Quá kỳ lạ.” Cũng có người chỉ ra điểm bất thường của Lâm Khinh Khinh.
“Cô từ bỏ đi, nếu làm mẹ kế có thể gả cho phó đoàn trưởng, xem cô có bằng lòng hay không?”
“Đúng đúng, vẻ ngoài đoàn trưởng Lục rất tốt, đứa bé cũng mới năm tuổi, nuôi vài năm là lớn rồi, tại sao không thể gả cho cậu ấy?”
Chỉ là Lâm Khinh Khinh ra ra vào vào xách nước mấy đợt, cũng không thấy hai nhà này có ai xuất hiện.
Thật ra đi đến chỗ rẽ bên ngoài cùng thì nhìn thấy vài người phụ nữ ngồi ở đó. Người thì may vá quần áo, người lại cắt vỏ khoai tây, cũng có người đang dệt len.
Thấy Lâm Khinh Khinh đi đến, một người phụ nữ trong đó nói: “Vợ Lục Thừa, cô xuất viện rồi à?”
Lâm Khinh Khinh cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm được người này trong trí nhớ của nguyên chủ.
Nửa tháng trước, khi Lục Thừa mới dẫn nguyên chủ đến bộ đội, cũng gặp được mấy người phụ nữ này ở ven đường, mọi người chào hỏi với Lục Thừa, Lục Thừa cũng giới thiệu nguyên chủ cho mọi người một cách tự nhiên.
Chẳng qua, nguyên chủ không nhớ tên những người này, cho nên Lâm Khinh Khinh cũng không biết nên chào hỏi xưng hô với bọn họ như thế nào.
Cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Chào chị dâu, hồi chiều em mới xuất viện.”
Nhìn dáng vẻ này của họ có vẻ chuyện cô phát sốt 41 độ được giúp đưa đến bệnh viện, mấy nhà xung quanh đều đã biết.
Người phụ nữ nói: “Mệnh cô cũng thật lớn, khi chị Vu tới kêu chúng tôi đưa cô đến bệnh viện, ở nhà cô nhìn thấy cả khuôn mặt cô đỏ bừng, giống như bị ngạt thở vậy, thật là hù chết chúng tôi.”
Đừng nói người phụ nữ sợ hãi, Lâm Khinh Khinh nghe cô ấy nói vậy, cũng cảm thấy hơi sợ. Lúc ấy cô vừa xuyên sách đến đây, chắc hẳn nguyên chủ mới phát sốt đi.
“Thật sự cám ơn chị dâu. Với lại cũng trách bản thân em, lúc em đến đây có ngồi xe lửa vài ngày, bởi vì lần đầu tiên xa nhà, cho nên hơi không quen. Sau khi tới nơi thì cả người choáng váng, em cứ nghĩ uống thuốc vài ngày sẽ khỏi, không ngờ lại uống thuốc suốt nửa tháng, sau đó thì mơ mơ màng màng ngất xỉu.”
“Bệnh nhỏ không lo trị, bệnh nặng sẽ tốn tiền.” Bên cạnh có người phụ nữ nói.
Lâm Khinh Khinh cười cười với đối phương: “Đúng vậy, hiện tại đã hiểu rồi.”
“Nhìn sắc mặt cô ngày hôm nay, khôi phục nhanh thật đó, dù sao cũng là người trẻ tuổi, tinh thần tốt.” Có người tiếp lời.
Lâm Khinh Khinh: “May mà có đồng chí bác sĩ…… Các chị dâu, em có ít việc cần đến nhà chị dâu Vu, chờ thân thể em khỏe hẳn, mời mọi người tới nhà ngồi chơi, mấy ngày nay em vẫn chưa hết bệnh, nên tạm thời em không mời mọi người tới chơi.”
“Đừng khách sáo, dưỡng bệnh quan trọng hơn.”
“Đúng đó, về sau còn rất nhiều cơ hội đến nhà cô ngồi chơi mà.”
Lâm Khinh Khinh tán gẫu với các cô một lát, sau đó tách khỏi các cô.
Chờ Lâm Khinh Khinh đi mất, mấy người phụ nữ nhìn bóng dáng cô bàn luận sôi nổi.
“Vẻ ngoài cô gái này rất đẹp, trắng nõn sạch sẽ, tôi vẫn chưa gặp qua cô gái nào trắng như vậy đâu.”
“Đúng vậy, vừa thấy chính là người có phúc.”
“Vốn dĩ tôi còn định giới thiệu đứa cháu gái trong nhà cho phó đoàn Lục mà.”
“Cô từ bỏ đi, chồng cô chỉ là doanh trưởng, giới thiệu cháu gái cô cho phó đoàn Lục thích hợp à?”
“Cô gái này trông có vẻ vẫn còn trẻ lắm, tại sao lại đi làm mẹ kế người ta? Quá kỳ lạ.” Cũng có người chỉ ra điểm bất thường của Lâm Khinh Khinh.
“Cô từ bỏ đi, nếu làm mẹ kế có thể gả cho phó đoàn trưởng, xem cô có bằng lòng hay không?”
“Đúng đúng, vẻ ngoài đoàn trưởng Lục rất tốt, đứa bé cũng mới năm tuổi, nuôi vài năm là lớn rồi, tại sao không thể gả cho cậu ấy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.