Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn
Chương 35:
Lâm Quả Đống
11/10/2023
Editor: Mộc An Chi
Nguyên liệu nấu khoai tây nghiền không nhiều lắm, nếu ở hiện đại, Lâm Khinh Khinh thích dùng khoai tây, trứng gà, dưa leo, cà rốt, thịt xông khói hoặc chân giò hun khói, rồi trộn tất cả thành salad.
Nhưng thời đại này không có salad, thật ra cô có thể tự làm, chỉ là hơi phiền phức, ngoài ra lúc này cũng không có thịt xông khói và chân giò hun khói, cho nên Lâm Khinh Khinh chỉ có khoai tây, trứng gà và dưa leo.
Chẳng qua có nhiêu đó cũng đủ rồi, khoai tây là tinh bột, trứng gà là đạm kiêm chất béo, dưa leo là vitamin.
Cô cắt dưa leo thành lát mỏng trước. Chỉ là kỹ thuật dùng dao của cô bình thường, cho nên đành phải chậm rãi cắt.
Hết cách rồi, phòng bếp ở hiện đại có quá nhiều dụng cụ thông minh tiện ích, lúc cô phát sóng trực tiếp nấu ăn, đều là dùng các món dụng cụ nhà bếp thông minh, hoặc nhờ bà nội cô giúp, bà nội cô dùng không quen dụng cụ nhà bếp hiện đại, kỹ thuật dùng dao của bà khá lợi hại.
Sau khi cắt dưa leo thành lát thì dùng muối ướp, bởi vì không có gia vị, cho nên cô bỏ muối nhiều hơn so với ngày thường, nếu ở hiện đại có gia vị salad, thì không thể cho quá nhiều muối.
Chờ nước sôi, khoai tây và trứng gà cũng chín. Hai quả khoai tây hai quả trứng gà, vừa vặn chia đều cho hai người.
Cô lột vỏ khoai tây rồi cắt thành vài khối, sau đó để lên mâm, dùng muỗng nghiền khoai tây cho nhuyễn, sau đó cắt lát trứng luộc, trộn đều với phần khoai tây nhuyễn.
Sau khi trộn xong, dùng tay bóp chặt phần dưa leo ướp muối vừa nãy đến khi chúng hơi khô, những lát dưa leo được sơ chế đến đây trông có vẻ hơi héo héo, sau đó trộn cùng với khoai tây nghiền, như vậy vị mặn của dưa leo sẽ hòa quyện với khoai tây nghiền.
Lâm Khinh Khinh vừa làm xong một phần khoai tây nghiền, thì nghe thấy trong phòng khách truyền đến tiếng kêu to của Lục Hải Từ: “Mẹ ơi…… Mẹ ơi……”
Lâm Khinh Khinh: “Trong phòng bếp.”
Tiếp theo, cô nhìn thấy Lục Hải Từ chạy chân trần tới. Bởi vì ngày hôm qua mới tắm rửa sạch sẽ thơm tho, cho nên mấy cọng tóc ngốc vểnh lên, nhìn vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
Nhìn thấy mẹ, Lục Hải Từ thở phào nhẹ nhõm, ngủ một giấc tỉnh dậy, mẹ bình thường bị bệnh chờ cậu bé đến nhà ăn múc cơm biến mất, khiến cậu hoảng sợ không thôi, trong đầu cậu bé trống rỗng, lập tức xuống giường chạy đi tìm.
Hiện tại thấy mẹ đang nấu bữa sáng, cậu bé mặc kệ việc đi mang giày, để chân trần đứng như trời trồng ở cửa phòng bếp.
Lâm Khinh Khinh thấy thế, không khỏi nói: “Đi mang giày vào, sau đó đi rửa mặt là có thể ăn sáng, ăn sáng xong con còn phải đi nhà trẻ nữa.”
Đứa bé này đã nửa tháng không đi nhà trẻ. Bởi vì “mẹ bị bệnh”.
“Dạ.” Lục Hải Từ nói, nhưng nghĩ nghĩ lại ấp a ấp úng hỏi, “Mẹ ơi, con không đi nhà trẻ được không ạ?”
Lâm Khinh Khinh: “Vì sao không đi nhà trẻ?” Chẳng lẽ bé con bị người khác bắt nạt ở nhà trẻ?
Nghĩ đến những bài viết về nhà trẻ mà cô từng xem trên mạng xã hội, Lâm Khinh Khinh hơi lo lắng.
Mẹ đẻ Lục Hải Từ mất sớm, không tránh được có vài người lớn không kín miệng nhắc đến trước mặt con nhỏ, sau đó một vài đứa trẻ nghịch ngợm nhớ kỹ, vô tình lấy chuyện này làm tổn thương Lục Hải Từ.
Dù sao, cô cũng từng là người bị hại của chuyện này.
Lục Hải Từ lắc đầu, vừa hiểu chuyện vừa lưu luyến nói: “Mẹ vẫn chưa hết bệnh, con muốn ở nhà chăm sóc mẹ.”
Nguyên liệu nấu khoai tây nghiền không nhiều lắm, nếu ở hiện đại, Lâm Khinh Khinh thích dùng khoai tây, trứng gà, dưa leo, cà rốt, thịt xông khói hoặc chân giò hun khói, rồi trộn tất cả thành salad.
Nhưng thời đại này không có salad, thật ra cô có thể tự làm, chỉ là hơi phiền phức, ngoài ra lúc này cũng không có thịt xông khói và chân giò hun khói, cho nên Lâm Khinh Khinh chỉ có khoai tây, trứng gà và dưa leo.
Chẳng qua có nhiêu đó cũng đủ rồi, khoai tây là tinh bột, trứng gà là đạm kiêm chất béo, dưa leo là vitamin.
Cô cắt dưa leo thành lát mỏng trước. Chỉ là kỹ thuật dùng dao của cô bình thường, cho nên đành phải chậm rãi cắt.
Hết cách rồi, phòng bếp ở hiện đại có quá nhiều dụng cụ thông minh tiện ích, lúc cô phát sóng trực tiếp nấu ăn, đều là dùng các món dụng cụ nhà bếp thông minh, hoặc nhờ bà nội cô giúp, bà nội cô dùng không quen dụng cụ nhà bếp hiện đại, kỹ thuật dùng dao của bà khá lợi hại.
Sau khi cắt dưa leo thành lát thì dùng muối ướp, bởi vì không có gia vị, cho nên cô bỏ muối nhiều hơn so với ngày thường, nếu ở hiện đại có gia vị salad, thì không thể cho quá nhiều muối.
Chờ nước sôi, khoai tây và trứng gà cũng chín. Hai quả khoai tây hai quả trứng gà, vừa vặn chia đều cho hai người.
Cô lột vỏ khoai tây rồi cắt thành vài khối, sau đó để lên mâm, dùng muỗng nghiền khoai tây cho nhuyễn, sau đó cắt lát trứng luộc, trộn đều với phần khoai tây nhuyễn.
Sau khi trộn xong, dùng tay bóp chặt phần dưa leo ướp muối vừa nãy đến khi chúng hơi khô, những lát dưa leo được sơ chế đến đây trông có vẻ hơi héo héo, sau đó trộn cùng với khoai tây nghiền, như vậy vị mặn của dưa leo sẽ hòa quyện với khoai tây nghiền.
Lâm Khinh Khinh vừa làm xong một phần khoai tây nghiền, thì nghe thấy trong phòng khách truyền đến tiếng kêu to của Lục Hải Từ: “Mẹ ơi…… Mẹ ơi……”
Lâm Khinh Khinh: “Trong phòng bếp.”
Tiếp theo, cô nhìn thấy Lục Hải Từ chạy chân trần tới. Bởi vì ngày hôm qua mới tắm rửa sạch sẽ thơm tho, cho nên mấy cọng tóc ngốc vểnh lên, nhìn vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
Nhìn thấy mẹ, Lục Hải Từ thở phào nhẹ nhõm, ngủ một giấc tỉnh dậy, mẹ bình thường bị bệnh chờ cậu bé đến nhà ăn múc cơm biến mất, khiến cậu hoảng sợ không thôi, trong đầu cậu bé trống rỗng, lập tức xuống giường chạy đi tìm.
Hiện tại thấy mẹ đang nấu bữa sáng, cậu bé mặc kệ việc đi mang giày, để chân trần đứng như trời trồng ở cửa phòng bếp.
Lâm Khinh Khinh thấy thế, không khỏi nói: “Đi mang giày vào, sau đó đi rửa mặt là có thể ăn sáng, ăn sáng xong con còn phải đi nhà trẻ nữa.”
Đứa bé này đã nửa tháng không đi nhà trẻ. Bởi vì “mẹ bị bệnh”.
“Dạ.” Lục Hải Từ nói, nhưng nghĩ nghĩ lại ấp a ấp úng hỏi, “Mẹ ơi, con không đi nhà trẻ được không ạ?”
Lâm Khinh Khinh: “Vì sao không đi nhà trẻ?” Chẳng lẽ bé con bị người khác bắt nạt ở nhà trẻ?
Nghĩ đến những bài viết về nhà trẻ mà cô từng xem trên mạng xã hội, Lâm Khinh Khinh hơi lo lắng.
Mẹ đẻ Lục Hải Từ mất sớm, không tránh được có vài người lớn không kín miệng nhắc đến trước mặt con nhỏ, sau đó một vài đứa trẻ nghịch ngợm nhớ kỹ, vô tình lấy chuyện này làm tổn thương Lục Hải Từ.
Dù sao, cô cũng từng là người bị hại của chuyện này.
Lục Hải Từ lắc đầu, vừa hiểu chuyện vừa lưu luyến nói: “Mẹ vẫn chưa hết bệnh, con muốn ở nhà chăm sóc mẹ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.