Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn
Chương 38:
Lâm Quả Đống
11/10/2023
Editor: Mộc An Chi
Lục Hải Từ: “……”
Cậu bé cũng không biết khoai tây nghiền là loại bùn gì, nhưng mà, “Khoai tây nghiền chính là khoai tây nghiền ăn được, có khoai tây, trứng gà, dưa leo, và bùn khác bùn không ăn được.”
Nghe cuộc đối thoại của bọn họ, Lâm Khinh Khinh lắc đầu, cô chào hỏi Hứa Tuệ Quyên: “Chào buổi sáng mẹ Quý Dương.”
“Chào buổi sáng.” Từ nãy đến giờ Hứa Tuệ Quyên vẫn luôn đánh giá Lâm Khinh Khinh.
Ngày hôm qua, cô ấy cứ tưởng Lâm Khinh Khinh ngụy trang, nhưng lúc này thấy Lâm Khinh Khinh, cô ấy lại lật đổ suy nghĩ ngày hôm qua.
Lâm Khinh Khinh bây giờ rất khác Lâm Khinh Khinh đời trước.
Đời trước, cô ấy và Lâm Khinh Khinh qua lại thân thiết nhiều năm, cho đến khi Lâm Khinh Khinh và Lục Thừa ly hôn, cho nên đối với tính cách của Lâm Khinh Khinh, cô ấy vẫn hiểu biết.
Cô ta hoàn toàn không phải như thế này. Cái gì khoai tây nghiền……
Đúng rồi, còn có món cơm đêm qua, đời trước Lâm Khinh Khinh chính là mười ngón tay không dính nước xuân, căn bản sẽ không biết nấu cơm.
Đột nhiên, Hứa Tuệ Quyên có một ý nghĩ, chẳng lẽ, Lâm Khinh Khinh cũng trọng sinh giống cô ấy?
Nghĩ như vậy, cô ấy cảm thấy hoàn toàn có khả năng.
Cô ấy có thể trọng sinh, vì sao người khác không thể?
Cho nên, hiện tại sở dĩ Lâm Khinh Khinh biết nấu cơm, nhất định là sau khi ly hôn với Lục Thừa, cuộc sống cô không như ý, cho nên mới học được.
Hiện tại nhìn có vẻ cô đối xử với Lục Hải Từ khá tốt, chắc chắn cũng là đời trước sau khi ly hôn với Lục Thừa, trải qua cuộc sống không như ý rồi hối hận, cho nên đời này cô không muốn ly hôn với Lục Thừa, mới đối tốt với Lục Hải Từ.
Nếu là thế, vậy cô ấy phải cẩn thận trước mặt Lâm Khinh Khinh, miễn cho cô phát hiện cô ấy cũng trọng sinh.
Còn có một việc, vốn dĩ, cô ấy định chờ Lục Thừa sau khi quay về, nhắc nhở Lục Thừa một chút, về chuyện Lâm Khinh Khinh bắt nạt Lục Hải Từ, cũng coi như giải cứu Lục Hải Từ.
Nhưng hiện tại, nếu Lâm Khinh Khinh vì hôn nhân của cô và Lục Thừa, không còn bắt nạt Lục Hải Từ nữa, vậy thì cô ấy nhắc nhở cũng không tốt.
Tóm lại, trước mắt cứ nhìn xem đã.
Nhưng có một việc, cô ấy nhất định phải chú ý, đó chính là không thể bại lộ trước mặt Lâm Khinh Khinh.
Muốn không bại lộ trước mặt Lâm Khinh Khinh, thì phải giữ khoảng cách với Lâm Khinh Khinh.
Nhưng hai nhà bọn họ là hàng xóm, phải giữ khoảng cách thế nào đây?
Chờ lão Quý trở về, cô ấy phải thuyết phục Lão Quý đổi mỗi chỗ ở khác. Chỉ là, thuyết phục lão Quý cần lý do, cô ấy phải cẩn thận ngẫm lại lý do mới được.
Lâm Khinh Khinh hoàn toàn không biết Hứa Tuệ Quyên trong đầu đang suy nghĩ điều gì, chẳng qua bởi vì Hứa Tuệ Quyên im lặng, sau khi cô chào hỏi với Hứa Tuệ Quyên lúc đầu, cũng không mở miệng nói chuyện tiếp.
Vốn dĩ nhà trẻ ở trong khu người nhà quân nhân, cho nên chỉ đi vài phút là đến.
“Mẹ ơi, con vào đây.” Sau khi Lục Hải Từ tạm biệt Lâm Khinh Khinh, gấp không chờ nổi chạy vào trong cùng với Quý Dương.
Cậu bé muốn vào đó nói với các bạn khác, bé cũng có mẹ, hôm nay là mẹ đưa cậu bé đi học.
Lâm Khinh Khinh thấy bạn nhỏ chạy nhanh thì lo lắng cậu bé té ngã: “Đừng chạy nhanh quá, coi chừng té ngã.”
Hồi còn bé cô cũng thích chạy, sau đó thường xuyên té ngã, đặc biệt là đầu gối, sau khi lớn lên vẫn còn một vết sẹo nhàn nhạt.
Lục Hải Từ: “……”
Cậu bé cũng không biết khoai tây nghiền là loại bùn gì, nhưng mà, “Khoai tây nghiền chính là khoai tây nghiền ăn được, có khoai tây, trứng gà, dưa leo, và bùn khác bùn không ăn được.”
Nghe cuộc đối thoại của bọn họ, Lâm Khinh Khinh lắc đầu, cô chào hỏi Hứa Tuệ Quyên: “Chào buổi sáng mẹ Quý Dương.”
“Chào buổi sáng.” Từ nãy đến giờ Hứa Tuệ Quyên vẫn luôn đánh giá Lâm Khinh Khinh.
Ngày hôm qua, cô ấy cứ tưởng Lâm Khinh Khinh ngụy trang, nhưng lúc này thấy Lâm Khinh Khinh, cô ấy lại lật đổ suy nghĩ ngày hôm qua.
Lâm Khinh Khinh bây giờ rất khác Lâm Khinh Khinh đời trước.
Đời trước, cô ấy và Lâm Khinh Khinh qua lại thân thiết nhiều năm, cho đến khi Lâm Khinh Khinh và Lục Thừa ly hôn, cho nên đối với tính cách của Lâm Khinh Khinh, cô ấy vẫn hiểu biết.
Cô ta hoàn toàn không phải như thế này. Cái gì khoai tây nghiền……
Đúng rồi, còn có món cơm đêm qua, đời trước Lâm Khinh Khinh chính là mười ngón tay không dính nước xuân, căn bản sẽ không biết nấu cơm.
Đột nhiên, Hứa Tuệ Quyên có một ý nghĩ, chẳng lẽ, Lâm Khinh Khinh cũng trọng sinh giống cô ấy?
Nghĩ như vậy, cô ấy cảm thấy hoàn toàn có khả năng.
Cô ấy có thể trọng sinh, vì sao người khác không thể?
Cho nên, hiện tại sở dĩ Lâm Khinh Khinh biết nấu cơm, nhất định là sau khi ly hôn với Lục Thừa, cuộc sống cô không như ý, cho nên mới học được.
Hiện tại nhìn có vẻ cô đối xử với Lục Hải Từ khá tốt, chắc chắn cũng là đời trước sau khi ly hôn với Lục Thừa, trải qua cuộc sống không như ý rồi hối hận, cho nên đời này cô không muốn ly hôn với Lục Thừa, mới đối tốt với Lục Hải Từ.
Nếu là thế, vậy cô ấy phải cẩn thận trước mặt Lâm Khinh Khinh, miễn cho cô phát hiện cô ấy cũng trọng sinh.
Còn có một việc, vốn dĩ, cô ấy định chờ Lục Thừa sau khi quay về, nhắc nhở Lục Thừa một chút, về chuyện Lâm Khinh Khinh bắt nạt Lục Hải Từ, cũng coi như giải cứu Lục Hải Từ.
Nhưng hiện tại, nếu Lâm Khinh Khinh vì hôn nhân của cô và Lục Thừa, không còn bắt nạt Lục Hải Từ nữa, vậy thì cô ấy nhắc nhở cũng không tốt.
Tóm lại, trước mắt cứ nhìn xem đã.
Nhưng có một việc, cô ấy nhất định phải chú ý, đó chính là không thể bại lộ trước mặt Lâm Khinh Khinh.
Muốn không bại lộ trước mặt Lâm Khinh Khinh, thì phải giữ khoảng cách với Lâm Khinh Khinh.
Nhưng hai nhà bọn họ là hàng xóm, phải giữ khoảng cách thế nào đây?
Chờ lão Quý trở về, cô ấy phải thuyết phục Lão Quý đổi mỗi chỗ ở khác. Chỉ là, thuyết phục lão Quý cần lý do, cô ấy phải cẩn thận ngẫm lại lý do mới được.
Lâm Khinh Khinh hoàn toàn không biết Hứa Tuệ Quyên trong đầu đang suy nghĩ điều gì, chẳng qua bởi vì Hứa Tuệ Quyên im lặng, sau khi cô chào hỏi với Hứa Tuệ Quyên lúc đầu, cũng không mở miệng nói chuyện tiếp.
Vốn dĩ nhà trẻ ở trong khu người nhà quân nhân, cho nên chỉ đi vài phút là đến.
“Mẹ ơi, con vào đây.” Sau khi Lục Hải Từ tạm biệt Lâm Khinh Khinh, gấp không chờ nổi chạy vào trong cùng với Quý Dương.
Cậu bé muốn vào đó nói với các bạn khác, bé cũng có mẹ, hôm nay là mẹ đưa cậu bé đi học.
Lâm Khinh Khinh thấy bạn nhỏ chạy nhanh thì lo lắng cậu bé té ngã: “Đừng chạy nhanh quá, coi chừng té ngã.”
Hồi còn bé cô cũng thích chạy, sau đó thường xuyên té ngã, đặc biệt là đầu gối, sau khi lớn lên vẫn còn một vết sẹo nhàn nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.