Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn
Chương 40:
Lâm Quả Đống
11/10/2023
Editor: Mộc An Chi
Đời trước Hứa Tuệ Quyên qua đời vào đầu thập niên 80, đầu thập niên 80 và đầu thập niên 60, tuy rằng tư tưởng của người dân đã hơi tiến bộ, xã hội cũng bắt đầu phát triển hướng ra nước ngoài, nhưng thói quen sinh hoạt của người dân không thay đổi nhiều lắm.
Mà cách xưng hô mẹ cộng với tên bạn nhỏ là cách gọi thịnh hành thời hiện đại sau này, mọi người đều thích gọi mẹ của các bạn nhỏ ở nhà trẻ là mẹ cộng với tên bạn nhỏ đó.
Tuy rằng Hứa Tuệ Quyên kinh ngạc trước cách xưng hô này, nhưng cô ấy rất thích.
Đời này cô ấy hạ quyết tâm không sinh thêm con, chỉ muốn chăm sóc cậu con riêng hiếu thuận thật tốt, cho nên Lâm Khinh Khinh gọi cô ấy là mẹ Quý Dương, cô ấy cực kỳ thích.
“Trên mặt Lục Hải Từ bị cào ra một vết móng tay, rách da, nhưng không đổ máu. Cánh tay Quý Dương bị cắn một cái, chảy máu, đã đưa đến trạm y tế."
Cô ấy nói tiếp, "Về phần đám nhóc khác có đứa bị đá trúng chân, nghiêm trọng nhất chính là Tần Minh, bị Lục Hải Từ đẩy ngã xuống đất, thân thể không sao, nhưng cánh tay và lòng bàn tay cọ xát với mặt đất làm rách da, cũng chảy máu.”
Nói đến việc này, Hứa Tuệ Quyên hơi tức giận, “Bởi vì giúp Lục Hải Từ nên Quý Dương mới bị thương, đồng chí Lâm, chờ có thời gian cô phải dạy dỗ Lục Hải Từ lại đi.”
Cô ấy tức giận Lục Hải Từ liên luỵ đến Quý Dương.
Lâm Khinh Khinh nghe ra cảm xúc trong lời nói của Hứa Tuệ Quyên, cô lập tức nói: “Mẹ Quý Dương, thật ngại quá, tôi sẽ trả tiền thuốc men cho cô, lại nấu vài món ngon cho Quý Dương, cảm ơn Quý Dương đã bảo vệ Hải Từ nhà tôi.”
Nghe cô nói vậy, trong lòng Hứa Tuệ Quyên tốt hơn rất nhiều. “Tiền thuốc men thì khỏi đi, tụi nhỏ giúp đỡ nhau cũng không sao. Chẳng qua, cô phải cẩn thận với bà nội Tần Minh đó.”
Dù sao đời trước cũng từng qua lại thân thiết một thời gian, Hứa Tuệ Quyên nhịn không được nhắc nhở.
Lâm Khinh Khinh nói: “Được được, nhưng bà nội Tần Minh thì sao? Rất cãi chày cãi cối à?”
Hứa Tuệ Quyên sửng sốt, Lâm Khinh Khinh trọng sinh xong là quên mất thân phận của Tần Minh luôn à?
Chuyện này không thể nào, đời trước dù gì cô cũng đã sống ở đây năm năm, sao có thể quên Tần Minh là cháu trai sư trưởng Tần?
Cho nên, Lâm Khinh Khinh không phải trọng sinh.
Nhưng nếu không phải Lâm Khinh Khinh trọng sinh thay đổi tính cách, vậy tại sao tính cách lại khác hẳn đời trước?
Cô ấy nhìn kỹ Lâm Khinh Khinh, thật sự khác hoàn toàn tính cách của Lâm Khinh Khinh đời trước.
Ánh mắt Lâm Khinh Khinh trước mặt vô cùng ôn hòa điềm đạm, cả người mang theo khí chất dịu dàng, mà Lâm Khinh Khinh đời trước là người rất kiêu ngạo.
Đời trước cô ấy thân thiết với Lâm Khinh Khinh, vẫn còn một nguyên nhân, Lục Thừa là phó đoàn trưởng, mà lão Quý nhà bọn họ là doanh trưởng, cho nên cô ấy có phần nịnh bợ Lâm Khinh Khinh.
Cho nên, người trước mặt không phải Lâm Khinh Khinh đời trước.
Đời trước Hứa Tuệ Quyên qua đời vào đầu thập niên 80, đầu thập niên 80 và đầu thập niên 60, tuy rằng tư tưởng của người dân đã hơi tiến bộ, xã hội cũng bắt đầu phát triển hướng ra nước ngoài, nhưng thói quen sinh hoạt của người dân không thay đổi nhiều lắm.
Mà cách xưng hô mẹ cộng với tên bạn nhỏ là cách gọi thịnh hành thời hiện đại sau này, mọi người đều thích gọi mẹ của các bạn nhỏ ở nhà trẻ là mẹ cộng với tên bạn nhỏ đó.
Tuy rằng Hứa Tuệ Quyên kinh ngạc trước cách xưng hô này, nhưng cô ấy rất thích.
Đời này cô ấy hạ quyết tâm không sinh thêm con, chỉ muốn chăm sóc cậu con riêng hiếu thuận thật tốt, cho nên Lâm Khinh Khinh gọi cô ấy là mẹ Quý Dương, cô ấy cực kỳ thích.
“Trên mặt Lục Hải Từ bị cào ra một vết móng tay, rách da, nhưng không đổ máu. Cánh tay Quý Dương bị cắn một cái, chảy máu, đã đưa đến trạm y tế."
Cô ấy nói tiếp, "Về phần đám nhóc khác có đứa bị đá trúng chân, nghiêm trọng nhất chính là Tần Minh, bị Lục Hải Từ đẩy ngã xuống đất, thân thể không sao, nhưng cánh tay và lòng bàn tay cọ xát với mặt đất làm rách da, cũng chảy máu.”
Nói đến việc này, Hứa Tuệ Quyên hơi tức giận, “Bởi vì giúp Lục Hải Từ nên Quý Dương mới bị thương, đồng chí Lâm, chờ có thời gian cô phải dạy dỗ Lục Hải Từ lại đi.”
Cô ấy tức giận Lục Hải Từ liên luỵ đến Quý Dương.
Lâm Khinh Khinh nghe ra cảm xúc trong lời nói của Hứa Tuệ Quyên, cô lập tức nói: “Mẹ Quý Dương, thật ngại quá, tôi sẽ trả tiền thuốc men cho cô, lại nấu vài món ngon cho Quý Dương, cảm ơn Quý Dương đã bảo vệ Hải Từ nhà tôi.”
Nghe cô nói vậy, trong lòng Hứa Tuệ Quyên tốt hơn rất nhiều. “Tiền thuốc men thì khỏi đi, tụi nhỏ giúp đỡ nhau cũng không sao. Chẳng qua, cô phải cẩn thận với bà nội Tần Minh đó.”
Dù sao đời trước cũng từng qua lại thân thiết một thời gian, Hứa Tuệ Quyên nhịn không được nhắc nhở.
Lâm Khinh Khinh nói: “Được được, nhưng bà nội Tần Minh thì sao? Rất cãi chày cãi cối à?”
Hứa Tuệ Quyên sửng sốt, Lâm Khinh Khinh trọng sinh xong là quên mất thân phận của Tần Minh luôn à?
Chuyện này không thể nào, đời trước dù gì cô cũng đã sống ở đây năm năm, sao có thể quên Tần Minh là cháu trai sư trưởng Tần?
Cho nên, Lâm Khinh Khinh không phải trọng sinh.
Nhưng nếu không phải Lâm Khinh Khinh trọng sinh thay đổi tính cách, vậy tại sao tính cách lại khác hẳn đời trước?
Cô ấy nhìn kỹ Lâm Khinh Khinh, thật sự khác hoàn toàn tính cách của Lâm Khinh Khinh đời trước.
Ánh mắt Lâm Khinh Khinh trước mặt vô cùng ôn hòa điềm đạm, cả người mang theo khí chất dịu dàng, mà Lâm Khinh Khinh đời trước là người rất kiêu ngạo.
Đời trước cô ấy thân thiết với Lâm Khinh Khinh, vẫn còn một nguyên nhân, Lục Thừa là phó đoàn trưởng, mà lão Quý nhà bọn họ là doanh trưởng, cho nên cô ấy có phần nịnh bợ Lâm Khinh Khinh.
Cho nên, người trước mặt không phải Lâm Khinh Khinh đời trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.