Xuyên Thành Mẹ Kế Niên Đại Văn
Chương 12:
Bá Đản Tổng Tài
15/11/2022
Chiếc chiếu trúc để trên mặt nước sẽ rất khó chìm xuống, lúc cọ rửa cũng không quá phiền phức. Tuy nhiên, chiếc chiếu có kích thước lớn, chiếm khá nhiều chỗ, khiến cho hai người bên kia di chuyển không được thuận tiện.
"Hôm nay Tiểu Trần đến rất sớm." Người bên trái nói, chính là chị dâu Vương Chiêu Đệ: "Hôm nay vẫn lên núi chứ?"
Trần Vân chà rửa xong một mặt, đem chiếc chiếu lật lại, tiếp tục chà rửa.
Vương Chiêu Đệ đợi mãi không thấy cô lên tiếng, lại hỏi: "Tiểu Trần, hôm nay em vẫn lên núi chứ?"
"Chị dâu quan tâm em có lên núi hay không để làm gì?" Trần Vân bỏ chút thời gian nhìn cô ta một cái: "Có phải em nói hôm nay vẫn lên núi, chị sẽ quay đầu nói với mọi người là em đi vụng trộm cùng ai đó đúng không?"
Vương Chiêu Đệ không ngờ Trần Vân sẽ nói trắng ra như vậy: "Em đang nói bậy cái gì vậy?"
Trần Vân nghi hoặc nói: "Hóa ra là không phải chị dâu và mọi người truyền tin đồn thất thiệt đó sao?"
"Đương nhiên không phải." Vương Chiêu Đệ chém đinh chặt sắt: "Chị nói dối em làm gì?"
Trần Vân gật gật đầu: "Cũng đúng."
Cô tiếp tục chà rửa chiếu, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Rốt cuộc em nói với chị dâu sẽ lên núi tìm Thiết Trụ, chị dâu lại không phải loại người không có đạo đức đi đồn tin nhảm đó đâu."
Nói xong cô quay đầu cười cười với Vương Chiêu Đệ: "Chị dâu nói xem có đúng không?"
Vẻ mặt Vương Chiêu Đệ có chút không được tự nhiên, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói: "Phải, không sai."
Cô ta không muốn lại đây một chút nào nữa, xoay người vắt khô quần áo muốn rời đi.
Vừa đứng dậy, lại nghe Trần Vân ở kia nói: "Đúng rồi, hôm qua em lên núi có gặp chị dâu và chị Hồng Lâm, nếu không phải là chị dâu nói, vậy chính là chị Hồng Lâm nói nhỉ?"
Cô ném cái xơ mướp sang một bên chiếu, chống eo tức giận nói: "Chị Hồng Lâm sao có thể lại là loại người như vậy, truyền tin đồn nhảm nói không thành có! Không được, em nuốt không trôi cục tức này, chị dâu đợi một chút, lát nữa chúng ta cùng nhau đi tìm cô ta tính sổ!"
"Không… Không cần đâu." Vương Chiêu Đệ nói: "Cũng không phải là chuyện gì lớn, vì vài câu nói mà làm tổn thương hòa khi hai bên, như vậy sẽ không tốt."
"Như thế nào là không phải chuyện gì lớn?" Trần Vân cao giọng: "Truyền tin em vụng trộm với người khác mà không phải truyện lớn sao? Nếu chị dâu không quan tâm đến thanh danh của em thì cũng phải nghĩ đến Trịnh Chí Cường chứ, đó chính là em chồng của chị!"
"Chí Cường, Chí Cường là đàn ông chắc là không để ý đâu." Vương Chiêu Đệ thực sự chột dạ, ánh mắt né tránh: "Hay là bỏ qua đi em dâu, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện."
"Ai nói đàn ông thì không cần để ý? Trịnh Chí Cường còn chưa thành hôn, lại có tin đồn thế này, về sau chú ấy làm sao mà cưới được vợ?"
Trần Vân một bước cũng không nhường Vương Chiêu Đệ, xem ra có chút hùng hổ dọa người: "Chị dâu nếu không quan tâm thì em sẽ nói với thím hai, chị nói xem thím hai có để ý không."
Mẹ chồng Vương Chiêu Đệ tính tình đanh đá, trong mắt bà ta chỉ có con trai út, nếu động đến bà ta, lấy tính cách của người đàn bà hay đi gây chuyện, nếu biết được sự thật là do cô ta làm thế thì coi như xong!
Không được, tuyệt đối không thể!
Chân Vương Chiêu Đệ có chút nhũn ra, bám lấy thân cây, gượng gạo nói: "Những gì mà em dâu Hồng Lâm làm quả thật không có đạo nghĩa, nhưng như vậy đi, dù sao chuyện này cũng không vinh quang gì, làm lớn chuyện sẽ đối với em không tốt."
Trần Vân cười lạnh: "Như thế nào là đối với em không tốt? Em làm hết sức mình không hổ thẹn, không vinh quang thì chính lòng dạ đen tối, không phải sợ trong lòng có quỷ, cho nên hãy nhìn xem ai mới giống kẻ vụng trộm hơn."
Vương Chiêu Đệ hét lên: "Em đang nói bậy gì đó?"
Trần Vân vẻ mặt vô tội nhìn qua: "Chị dâu làm sao vậy? Em chưa nói chị, nói chính là kẻ tung tin đồn, loại người này lòng dạ lang sói hiểm độc.”
Vẻ mặt Vương Chiêu Đệ cực kỳ khó xem, cô ta lại không thể nói người cô mắng chính là tôi, nghẹn đến mức mặt đỏ lên: "Nếu bản thân không có, thì sao người khác sẽ truyền chuyện này đi?"
"Chị dâu có ý gì?" Vẻ mặt Trần Vân trầm xuống: "Lời này chị dâu dám cùng em đến trước mặt thím hai lặp lại lần nữa chứ?"
"Chị không có ý gì cả!" Vương Chiêu Đệ rốt cuộc không muốn ở lại thêm phút giây nào nữa, bưng chậu quần áo chạy đi, lưu lại một câu: "Trong nhà còn có việc, chị không rảnh ở lại nói chuyện cùng em nữa."
Trần Vân nhìn cô ta chạy đi, cười lạnh một tiếng, xoay người lại liền nhìn thấy người ngồi bên phiến đá ở bên phải đang ngạc nhiên nhìn cô.
Người này là người có tiếng trong thôn, chuyện gì đến lỗ tai bà ta, không đến một ngày toàn cả thôn đều đã biết.
Trần Vân nhìn bà ta cười cười, có chút ngượng ngùng: "Khiến thím Hồng chê cười rồi."
"Hôm nay Tiểu Trần đến rất sớm." Người bên trái nói, chính là chị dâu Vương Chiêu Đệ: "Hôm nay vẫn lên núi chứ?"
Trần Vân chà rửa xong một mặt, đem chiếc chiếu lật lại, tiếp tục chà rửa.
Vương Chiêu Đệ đợi mãi không thấy cô lên tiếng, lại hỏi: "Tiểu Trần, hôm nay em vẫn lên núi chứ?"
"Chị dâu quan tâm em có lên núi hay không để làm gì?" Trần Vân bỏ chút thời gian nhìn cô ta một cái: "Có phải em nói hôm nay vẫn lên núi, chị sẽ quay đầu nói với mọi người là em đi vụng trộm cùng ai đó đúng không?"
Vương Chiêu Đệ không ngờ Trần Vân sẽ nói trắng ra như vậy: "Em đang nói bậy cái gì vậy?"
Trần Vân nghi hoặc nói: "Hóa ra là không phải chị dâu và mọi người truyền tin đồn thất thiệt đó sao?"
"Đương nhiên không phải." Vương Chiêu Đệ chém đinh chặt sắt: "Chị nói dối em làm gì?"
Trần Vân gật gật đầu: "Cũng đúng."
Cô tiếp tục chà rửa chiếu, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Rốt cuộc em nói với chị dâu sẽ lên núi tìm Thiết Trụ, chị dâu lại không phải loại người không có đạo đức đi đồn tin nhảm đó đâu."
Nói xong cô quay đầu cười cười với Vương Chiêu Đệ: "Chị dâu nói xem có đúng không?"
Vẻ mặt Vương Chiêu Đệ có chút không được tự nhiên, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói: "Phải, không sai."
Cô ta không muốn lại đây một chút nào nữa, xoay người vắt khô quần áo muốn rời đi.
Vừa đứng dậy, lại nghe Trần Vân ở kia nói: "Đúng rồi, hôm qua em lên núi có gặp chị dâu và chị Hồng Lâm, nếu không phải là chị dâu nói, vậy chính là chị Hồng Lâm nói nhỉ?"
Cô ném cái xơ mướp sang một bên chiếu, chống eo tức giận nói: "Chị Hồng Lâm sao có thể lại là loại người như vậy, truyền tin đồn nhảm nói không thành có! Không được, em nuốt không trôi cục tức này, chị dâu đợi một chút, lát nữa chúng ta cùng nhau đi tìm cô ta tính sổ!"
"Không… Không cần đâu." Vương Chiêu Đệ nói: "Cũng không phải là chuyện gì lớn, vì vài câu nói mà làm tổn thương hòa khi hai bên, như vậy sẽ không tốt."
"Như thế nào là không phải chuyện gì lớn?" Trần Vân cao giọng: "Truyền tin em vụng trộm với người khác mà không phải truyện lớn sao? Nếu chị dâu không quan tâm đến thanh danh của em thì cũng phải nghĩ đến Trịnh Chí Cường chứ, đó chính là em chồng của chị!"
"Chí Cường, Chí Cường là đàn ông chắc là không để ý đâu." Vương Chiêu Đệ thực sự chột dạ, ánh mắt né tránh: "Hay là bỏ qua đi em dâu, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện."
"Ai nói đàn ông thì không cần để ý? Trịnh Chí Cường còn chưa thành hôn, lại có tin đồn thế này, về sau chú ấy làm sao mà cưới được vợ?"
Trần Vân một bước cũng không nhường Vương Chiêu Đệ, xem ra có chút hùng hổ dọa người: "Chị dâu nếu không quan tâm thì em sẽ nói với thím hai, chị nói xem thím hai có để ý không."
Mẹ chồng Vương Chiêu Đệ tính tình đanh đá, trong mắt bà ta chỉ có con trai út, nếu động đến bà ta, lấy tính cách của người đàn bà hay đi gây chuyện, nếu biết được sự thật là do cô ta làm thế thì coi như xong!
Không được, tuyệt đối không thể!
Chân Vương Chiêu Đệ có chút nhũn ra, bám lấy thân cây, gượng gạo nói: "Những gì mà em dâu Hồng Lâm làm quả thật không có đạo nghĩa, nhưng như vậy đi, dù sao chuyện này cũng không vinh quang gì, làm lớn chuyện sẽ đối với em không tốt."
Trần Vân cười lạnh: "Như thế nào là đối với em không tốt? Em làm hết sức mình không hổ thẹn, không vinh quang thì chính lòng dạ đen tối, không phải sợ trong lòng có quỷ, cho nên hãy nhìn xem ai mới giống kẻ vụng trộm hơn."
Vương Chiêu Đệ hét lên: "Em đang nói bậy gì đó?"
Trần Vân vẻ mặt vô tội nhìn qua: "Chị dâu làm sao vậy? Em chưa nói chị, nói chính là kẻ tung tin đồn, loại người này lòng dạ lang sói hiểm độc.”
Vẻ mặt Vương Chiêu Đệ cực kỳ khó xem, cô ta lại không thể nói người cô mắng chính là tôi, nghẹn đến mức mặt đỏ lên: "Nếu bản thân không có, thì sao người khác sẽ truyền chuyện này đi?"
"Chị dâu có ý gì?" Vẻ mặt Trần Vân trầm xuống: "Lời này chị dâu dám cùng em đến trước mặt thím hai lặp lại lần nữa chứ?"
"Chị không có ý gì cả!" Vương Chiêu Đệ rốt cuộc không muốn ở lại thêm phút giây nào nữa, bưng chậu quần áo chạy đi, lưu lại một câu: "Trong nhà còn có việc, chị không rảnh ở lại nói chuyện cùng em nữa."
Trần Vân nhìn cô ta chạy đi, cười lạnh một tiếng, xoay người lại liền nhìn thấy người ngồi bên phiến đá ở bên phải đang ngạc nhiên nhìn cô.
Người này là người có tiếng trong thôn, chuyện gì đến lỗ tai bà ta, không đến một ngày toàn cả thôn đều đã biết.
Trần Vân nhìn bà ta cười cười, có chút ngượng ngùng: "Khiến thím Hồng chê cười rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.