Xuyên Thành Mẹ Kế Niên Đại Văn
Chương 46:
Bá Đản Tổng Tài
04/12/2022
“Nhà tôi nào có tiền chứ! Hết rồi hết rồi!” Bà Đinh đến đòi tiền, kết quả còn chưa nói gì nữa, người ta đã thò tay ra với bà ta trước rồi!
Sao được? Đừng nói giờ bà ta đang hết tiền, dù có tiền đi nữa cũng không thể chưa cho người ngoài!
“Hết tiền thì ăn ít chút đi, trộn gạo tấm vào mà ăn, bữa nào cũng ăn toàn gạo trắng còn tưởng mình là người thành phố à?”
Bà Đinh cay nghiệt cô một câu rồi xoay người đi, Trần Vân tiễn bà ta ra cửa, đến cổng còn cố hỏi: “Nhà thím thật sự không còn thức ăn dư nhiều sao?”
“Hết rồi hết rồi!” Bà Đinh lớn tiếng phủ nhận, nói xong nhấc chân bỏ đi, lo sợ Trần Vân cùng về với bà ta.
Thấy bà Đinh chạy đi như bỏ trốn, tâm trạng của Trần Vân rất tốt, cong cong khóe miệng.
Cô trở vào sân đóng cổng lại, sau khi vào nhà thấy ba đứa nhỏ đều ngồi ngốc nhìn cô.
Ban nãy Nhị Nữu khóc chung với cô, cô bé có thiên phú hơn Trần Vân nhiều, lúc khóc là rơi nước mắt thật nên lúc này mắt hơi khó chịu, vẫn luôn dùng tay dụi.
“Ôi chao không thể dụi mắt.” Trần Vân kéo tay cô bé xuống, ngồi xổm xuống ngang tầm với Nhị Nữu: “Đến để mẹ xem thế nào?”
Nhị Nữu thả tay ra, mở to mắt.
Trần Vân kéo mí mắt ra, phát hiện có một sợi lông mi rơi vào mắt.
“Đừng nhúc nhích, mẹ thổi ra giúp con.” Trần Vân tốn sức lấy sợi lông mi ra ngoài, bảo cô bé chớp mắt: “Giờ còn khó chịu không con?”
Nhị Nữu cảm nhận một lát, lắc đầu.
“Lần sau lúc khóc chừa sức lại chút, rơi nhiều nước mắt thế không đáng.”
Nhị Nữu dựa vào vòng tay cô, hơi ngại ngùng, lại nói: “Sau này con ăn ít chút.”
Trần Vân sững sỡ: “Tại sao? Con xem con gầy như vậy, ăn nhiều chút mới được, gầy quá không xinh đẹp nữa đâu.”
Cô bé ngày ngày hướng về cái đẹp, lúc nghe nói mình không xinh thì tâm trạng hơi buồn bã.
“Mẹ ơi.”
“Được rồi đừng làm nũng, sau này không được nói không ăn cơm nữa.”
“Nhưng không phải nhà chúng ta hết thức ăn rồi hả mẹ?”
“Ai nói đó?” Trần Vân hỏi xong mới phản ứng lại được: “Ban nãy mẹ lừa bà Hai của các con đó, thức ăn của nhà chúng ta đủ ăn!”
Trịnh Vệ Hoa gửi về nhiều phiếu đến thế mà.
Nhị Nữu không hiểu, rõ ràng mới nãy nói đáng thương đến thế cơ.
Thiết Trụ rút ra được bí quyết trong cách chung sống, khoanh tay dạy em gái: “Ngốc, bà Hai đến nhà chúng ta đòi tiền, mẹ kế không muốn cho, dĩ nhiên phải giả nghèo.”
“Ủa?”
“Em nhìn đi, bà ta vừa nghe nói nhà chúng ta hết thức ăn, sợ chúng ta tìm bà ta mượn thức ăn, thì bị dọa chạy đi mất.”
Thiết Trụ nói xong liếc nhìn Trần Vân một cái, muốn nhận được sự đồng tình.
Trần Vân giúp cậu khẳng định suy đoán của mình: “Không sai, bà Hai là người lớn, chúng ta không thể lấy đá chọi đá với bà ta. Giống như lần này vậy, nếu bà Hai mượn tiền mà chúng ta nói thẳng là không cho mượn, mọi người sẽ cảm thấy chúng ta quá đáng, vì đối với mọi người mà nói nhà bà Hai rất thảm, còn từng nuôi nấng cha của các con, theo lý chúng ta phải giúp đỡ, không giúp thì là không có lương tâm.”
Thiết Trụ hừ một tiếng: “Bà ta không có nuôi cha!”
“Lúc ấy con còn chưa ra đời nữa.”
“Chưa sinh tôi cũng biết!” Thiết Trụ tức xì khói: “Tôi biết hết!”
“Được rồi, con biết hết!”
Đối với chuyện giữa bà Đinh và Trịnh Vệ Hoa, Trần Vân không quan tâm.
Dù nuôi cũng được, không nuôi cũng được, cô cũng sẽ không cho một xu!
Một bữa cơm tối thơm ngon bị người ta phá đám, lúc ăn tiếp cơm canh đều nguội cả rồi.
Ăn cơm xong, Thiết Trụ đi tắm, tắm xong về phòng, Trần Vân đã dỗ Thiết Đản đi ngủ, đang dạy Nhị Nữu học chữ.
Cô cho Nhị Nữu học vỡ lòng được một thời gian rồi, nhiệm vụ Trần Vân đưa ra không nặng, dựa theo hứng thú của cô bé, thường là Nhị Nữu nhìn thấy cái gì thú vị sẽ đến hỏi cô viết thế nào.
Năm nay Nhị Nữu ở bên ngoài nhìn thấy một con bướm xinh đẹp, thì muốn học hai chữ này.
Trần Vân cầm tay cô bé viết một lần, tốc độ rất chậm, nhưng chữ có quá nhiều nét, cô bé nhớ xong lại quên.
“Không cần vội, từ từ thôi.” Trần Vân lại cầm tay cô bé viết thêm mấy lần, cuối cùng viết hai chữ siêu to để Nhị Nữu nhìn theo.
Nhị Nữu đạp lên trên băng ghế nhỏ, chăm ngoan học viết chữ. Thiết Trụ vươn dài cổ ra nhìn hai cái, phát hiện mình không biết, lại im lặng rụt đầu về, nằm dài lên bàn làm bài tập.
Một cái bàn ba người, đôi bên không quấy rầy nhau.
Trần Vân nghiêm túc viết bản thảo, đầu bút máy rơi trên giấy phát ra âm thanh sột soạt.
Tiểu thuyết của cô không dài, đã viết được hơn một tháng gần đến phần cuối, chắc thêm khoảng một tuần thì có thể hoàn thành.
Trần Vân cẩn thận chọn lựa trong tài liệu có hạn, sau khi tổng hợp ra phong cách và quy mô nhà xuất bản, cuối cùng chọn nhà xuất bản Nam Thành.
Sao được? Đừng nói giờ bà ta đang hết tiền, dù có tiền đi nữa cũng không thể chưa cho người ngoài!
“Hết tiền thì ăn ít chút đi, trộn gạo tấm vào mà ăn, bữa nào cũng ăn toàn gạo trắng còn tưởng mình là người thành phố à?”
Bà Đinh cay nghiệt cô một câu rồi xoay người đi, Trần Vân tiễn bà ta ra cửa, đến cổng còn cố hỏi: “Nhà thím thật sự không còn thức ăn dư nhiều sao?”
“Hết rồi hết rồi!” Bà Đinh lớn tiếng phủ nhận, nói xong nhấc chân bỏ đi, lo sợ Trần Vân cùng về với bà ta.
Thấy bà Đinh chạy đi như bỏ trốn, tâm trạng của Trần Vân rất tốt, cong cong khóe miệng.
Cô trở vào sân đóng cổng lại, sau khi vào nhà thấy ba đứa nhỏ đều ngồi ngốc nhìn cô.
Ban nãy Nhị Nữu khóc chung với cô, cô bé có thiên phú hơn Trần Vân nhiều, lúc khóc là rơi nước mắt thật nên lúc này mắt hơi khó chịu, vẫn luôn dùng tay dụi.
“Ôi chao không thể dụi mắt.” Trần Vân kéo tay cô bé xuống, ngồi xổm xuống ngang tầm với Nhị Nữu: “Đến để mẹ xem thế nào?”
Nhị Nữu thả tay ra, mở to mắt.
Trần Vân kéo mí mắt ra, phát hiện có một sợi lông mi rơi vào mắt.
“Đừng nhúc nhích, mẹ thổi ra giúp con.” Trần Vân tốn sức lấy sợi lông mi ra ngoài, bảo cô bé chớp mắt: “Giờ còn khó chịu không con?”
Nhị Nữu cảm nhận một lát, lắc đầu.
“Lần sau lúc khóc chừa sức lại chút, rơi nhiều nước mắt thế không đáng.”
Nhị Nữu dựa vào vòng tay cô, hơi ngại ngùng, lại nói: “Sau này con ăn ít chút.”
Trần Vân sững sỡ: “Tại sao? Con xem con gầy như vậy, ăn nhiều chút mới được, gầy quá không xinh đẹp nữa đâu.”
Cô bé ngày ngày hướng về cái đẹp, lúc nghe nói mình không xinh thì tâm trạng hơi buồn bã.
“Mẹ ơi.”
“Được rồi đừng làm nũng, sau này không được nói không ăn cơm nữa.”
“Nhưng không phải nhà chúng ta hết thức ăn rồi hả mẹ?”
“Ai nói đó?” Trần Vân hỏi xong mới phản ứng lại được: “Ban nãy mẹ lừa bà Hai của các con đó, thức ăn của nhà chúng ta đủ ăn!”
Trịnh Vệ Hoa gửi về nhiều phiếu đến thế mà.
Nhị Nữu không hiểu, rõ ràng mới nãy nói đáng thương đến thế cơ.
Thiết Trụ rút ra được bí quyết trong cách chung sống, khoanh tay dạy em gái: “Ngốc, bà Hai đến nhà chúng ta đòi tiền, mẹ kế không muốn cho, dĩ nhiên phải giả nghèo.”
“Ủa?”
“Em nhìn đi, bà ta vừa nghe nói nhà chúng ta hết thức ăn, sợ chúng ta tìm bà ta mượn thức ăn, thì bị dọa chạy đi mất.”
Thiết Trụ nói xong liếc nhìn Trần Vân một cái, muốn nhận được sự đồng tình.
Trần Vân giúp cậu khẳng định suy đoán của mình: “Không sai, bà Hai là người lớn, chúng ta không thể lấy đá chọi đá với bà ta. Giống như lần này vậy, nếu bà Hai mượn tiền mà chúng ta nói thẳng là không cho mượn, mọi người sẽ cảm thấy chúng ta quá đáng, vì đối với mọi người mà nói nhà bà Hai rất thảm, còn từng nuôi nấng cha của các con, theo lý chúng ta phải giúp đỡ, không giúp thì là không có lương tâm.”
Thiết Trụ hừ một tiếng: “Bà ta không có nuôi cha!”
“Lúc ấy con còn chưa ra đời nữa.”
“Chưa sinh tôi cũng biết!” Thiết Trụ tức xì khói: “Tôi biết hết!”
“Được rồi, con biết hết!”
Đối với chuyện giữa bà Đinh và Trịnh Vệ Hoa, Trần Vân không quan tâm.
Dù nuôi cũng được, không nuôi cũng được, cô cũng sẽ không cho một xu!
Một bữa cơm tối thơm ngon bị người ta phá đám, lúc ăn tiếp cơm canh đều nguội cả rồi.
Ăn cơm xong, Thiết Trụ đi tắm, tắm xong về phòng, Trần Vân đã dỗ Thiết Đản đi ngủ, đang dạy Nhị Nữu học chữ.
Cô cho Nhị Nữu học vỡ lòng được một thời gian rồi, nhiệm vụ Trần Vân đưa ra không nặng, dựa theo hứng thú của cô bé, thường là Nhị Nữu nhìn thấy cái gì thú vị sẽ đến hỏi cô viết thế nào.
Năm nay Nhị Nữu ở bên ngoài nhìn thấy một con bướm xinh đẹp, thì muốn học hai chữ này.
Trần Vân cầm tay cô bé viết một lần, tốc độ rất chậm, nhưng chữ có quá nhiều nét, cô bé nhớ xong lại quên.
“Không cần vội, từ từ thôi.” Trần Vân lại cầm tay cô bé viết thêm mấy lần, cuối cùng viết hai chữ siêu to để Nhị Nữu nhìn theo.
Nhị Nữu đạp lên trên băng ghế nhỏ, chăm ngoan học viết chữ. Thiết Trụ vươn dài cổ ra nhìn hai cái, phát hiện mình không biết, lại im lặng rụt đầu về, nằm dài lên bàn làm bài tập.
Một cái bàn ba người, đôi bên không quấy rầy nhau.
Trần Vân nghiêm túc viết bản thảo, đầu bút máy rơi trên giấy phát ra âm thanh sột soạt.
Tiểu thuyết của cô không dài, đã viết được hơn một tháng gần đến phần cuối, chắc thêm khoảng một tuần thì có thể hoàn thành.
Trần Vân cẩn thận chọn lựa trong tài liệu có hạn, sau khi tổng hợp ra phong cách và quy mô nhà xuất bản, cuối cùng chọn nhà xuất bản Nam Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.