Chương 58: Hoắc Nghênh Phong Bùng Nổ
Nữ Vương Bất Tại Gia
13/06/2021
Toàn bộ nha hoàn trong phòng khách đều cúi đầu, không ai dám nhìn thêm một chút nào, bọn họ không dám nhìn thiên kim đại tiểu thư kiêu ngạo quỳ gối.
Mặt Hoắc Nghênh Vân đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng rốt cuộc vẫn quỳ xuống. Hương trà phảng phất, vẻ mặt của Hoắc Quân Thanh lạnh lẽo như tảng băng ngàn năm không tan.
Hắn thậm chí còn không thèm nhìn đến Hoắc Nghênh Vân đang quỳ trên mặt đất, thay vào đó là một đôi mắt lạnh lùng rơi vào Hoắc Nghênh Phong bên cạnh.
Sau khi Hoắc Nghênh Phong trấn kinh xong thì từ từ hồi thần trở lại. Y không buồn nghĩ xem mình là con của vợ cả hay tiểu thiếp, y chỉ một lòng nghĩ về Hương Vũ.
Y nhìn chằm chằm vào Hương Vũ với vẻ không thể tin được, nhìn thấy Hương Vũ nhất mực quấn quít đứng bên cạnh phụ thân, mặt mày rủ xuống, thậm chí sợi tóc xõa qua tai cũng thật mượt mà quyến rũ.
Y chưa từng thấy qua một Hương Vũ như vậy. Hương Vũ đã trở thành nữ nhân của phụ thân y!
Lúc này trong đầu y nhớ tới rất nhiều chuyện, ví dụ như có lần Hương Vũ bị phụ thân giam cầm ở hậu viện, hắn van xin không được thì chỉ nghĩ rằng Hương Vũ đã đắc tội với phụ thân, ví dụ hôm y đến thư phòng và cảm nhận được khí tức thơm mềm khác với thường ngày bên trong đó.
Thực ra lúc đó cũng cảm thấy khá quen thuộc, nhưng căn bản không hề nghĩ gì nhiều.
Làm sao có thể ngờ rằng Hương Vũ lại là nữ nhân của phụ thân, thực ra mùi thơm mềm đó đến từ Hương Vũ.
Hay là nói, trong thư phòng ngày hôm đó, thực ra Hương Vũ vốn đang hầu hạ bên cạnh phụ thân?
Nghĩ đến ngày hôm đó trong thư phòng, Hoắc Nghênh Phong đột nhiên nhớ lại mình đã nói dối phụ thân rằng Hương Vũ đã mang thai cốt nhục của y rồi!
Y đột nhiên nhìn vòng eo thon thả không thừa ra một ngấn nào của Hương Vũ, lập tức, sự nhục nhã từ dưới chân truyền đến như thủy triều, tức khắc nhấn chìm y.
Hóa ra phụ thân sớm đã nhìn thấu tất cả rồi!
Tại sao hôm nay phụ thân lại để cho y tận mắt nhìn thấy Hương Vũ, là đang nghi ngờ Hương Vũ sao?
Hoắc Nghênh Phong nghĩ đến đây, tay liền run lên.
Lúc này, Hoắc Quân Thanh quét đôi mắt khiến người ta không thể nhìn thấu tâm tư qua.
Hoắc Nghênh Phong đột nhiên ớn lạnh sống lưng.
Y trở nên sợ hãi, y cảm thấy có thể y đã làm hại Hương Vũ.
Y quỳ xuống đó và vội vàng gọi: "Phụ thân…"
Có điều sau âm thanh này, phải giải thích như thế nào, nói như thế nào, y
thực sự nghẹn ở trong họng.
***
Bữa cơm gia đình này cứ thế mà tan trong bầu không khí không mấy vui vẻ.
Hoắc Quân Thanh hiển nhiên là bất mãn với hai đứa con này, tuy rằng hắn không nói nhiều lời nhưng Hoắc Nghênh Vân và Hoắc Nghênh Phong đều mất hết kiêu ngạo.
Đến nỗi trong bữa ăn gia đình sau đó, khi Hương Vũ gắp thức ăn cho Hoắc Quân Thanh một cách tận tình chu đáo thì Hoắc Nghênh Vân cũng không thể nặn ra một nụ cười nào, còn Hoắc Nghênh Phong thì xấu hổ đến mức hai mắt không biết để đi đâu.
Hương Vũ nhìn tình cảnh này lại cảm thấy rất bình tĩnh.
Nàng vốn từng cảm thấy làm thiếp của hầu gia rất chột dạ và thiếu tự tin, cảm thấy bản thân đã làm điều không nên làm. Bây giờ phát hiện rằng không có gì là không nên cả, một nha hoàn cần nhiều liêm sỉ để làm gì, hơn nữa nhìn bộ dạng xấu hổ của tiểu thư, trong lòng nàng cảm thấy rất hưởng thụ.
Vì vậy nàng cần phải ân cần chu đáo hơn để lấy lòng Hoắc Quân Thanh, một câu hai câu cũng hầu gia, không chỉ giúp hắn gắp thức ăn mà còn giúp hắn lừa xương cá.
Sau đó còn cười chào hỏi Hoắc Nghênh Vân: "Sao tiểu thư không ăn, nên ăn nhiều một chút mới tốt."
Điều này suýt chút làm cho Hoắc Nghênh Vân tức chết, một tiểu nha hoàn nhỏ nhoi mà cũng dám làm ra vẻ một nữ hầu gia. Nàng ta xứng sao!
Mà sau khi Hương Vũ nói xong thì lặng lẽ quan sát sắc mặt của Hoắc Quân Thanh, thấy hắn không hề có phản ứng gì với việc này, xem ra là không để tâm, hiện tại lòng nàng càng cảm thấy tự tin hơn.
Hoắc Nghênh Vân nhìn Hương Vũ hầu hạ phụ thân, Hương Vũ càng mặt tươi mày tỉnh niềm nở chu đáo thì nàng càng thêm như ngồi trên đống lửa không thể nuốt nổi thức ăn. Sau đó không biết Hương Vũ đã nói gì với phụ thân mà mím môi cười, trong khi phụ thân bên cạnh… Dù không cười nhưng trong mắt lại có một chút dịu dàng.
Trái tim nàng đang rỉ máu!
Như vậy, bữa tiệc gia đình dằn vặt cuối cùng cũng xong, Hoắc Nghênh Vân run rẩy bước ra khỏi tiền sảnh, nàng không thể đứng vững.
Bên cạnh hai người Nguyệt Tinh và Lan Nhược phải tiến lên đỡ nàng, nhưng cũng chỉ là đỡ mà thôi, hai nha hoàn không nói một lời.
Thông thường nếu tiểu thư nhà họ buồn bã thì bọn họ cũng nên tỏ vẻ nịnh
bợ dỗ dành một chút.
Nhưng hiện tại thì không.
Thật ra, nhìn thấy tiểu thư nhà họ chịu phải đả kích như vậy, mà người khiến nàng ấy bị đả kích còn là Hương Vũ, bọn họ nghĩ thế nào cũng cảm thấy mừng thầm trong lòng, cực kỳ vui sướng.
Vì vậy mấy người nha hoàn đều cúi đầu, giống như người gỗ, chỉ lạnh mắt bàng quan.
Hoắc Nghênh Vân cũng không để ý tới mấy người nha hoàn, kỳ thật cả người nàng đều như bị lạc mất hồn phách.
Kỳ thực trước đây nàng cũng đã từng nghe lén Vương quản sự nói với mấy người khác về chuyện lai lịch của mình, biết rằng mình được bế từ bên ngoài vào phủ, và còn loáng thoáng nghe được một số chuyện khác.
Về vấn đề này, nàng đã từng ngầm phỏng đoán rất nhiều lần, ước chừng cũng đoán được câu chuyện ở trong đó.
Chắc là phụ thân khi còn trẻ phóng đãng không kiềm chế được, từng yêu thích một nữ tử nào đó, nữ tử đó có thân phận cao quý nhưng vì nguyên nhân nào đó mà không thể ở bên cạnh phụ thân, phụ thân chỉ có thể chịu đựng nỗi đau ôm mình và đệ đệ về phủ tự nuôi nấng.
Nữ tử đó và phụ thân chưa từng được hôn phối, cái này thì nàng luôn biết.
Nhưng nàng tưởng rằng chắc là phụ thân yêu nữ tử đó vô cùng sâu đậm cho nên mới vô cùng yêu thương mình và đệ đệ, còn về thân phận đích hay thứ, điều này đương nhiên không thành vấn đề với vị phụ thân hành sự không biết kiềm chế của nàng.
Hơn nữa, phụ thân cũng không có đứa con nào khác.
Nhưng bây giờ, nàng nhận ra có thể mình đã sai rồi.
Phụ thân lại vì một nha hoàn mà trực tiếp nói thẳng ra thân phận bất kham của nàng.
Hoắc Nghênh Vân cắn chặt môi, nắm chặt tay, bắt đầu suy nghĩ mẹ ruột của mình là ai?
Đúng lúc này, Hoắc Nghênh Phong đi tới.
Sắc mặt Hoắc Nghênh Phong tối sầm, thoạt nhìn là biết y đang cảm thấy không dễ chịu, nghĩ thấy cũng đúng thôi, phỏng chừng hiện giờ đang rất nghẹn khuất cơ.
Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn Hoắc Nghênh Phong, thở dài thương cảm: "Thật không ngờ, thì ra Hương Vũ lại là thiếp của cha, uổn cho đệ còn nhớ nhung nàng ta nhiều như vậy."
Vừa nói, nàng lại tiếp tục an ủi Hoắc Nghênh Phong: "Bỏ đi, loại nữ nhân như vậy đệ không cần phải suy nghĩ nhiều, người ta bay lên cành cao làm phượng hoàng, bây giờ thậm chí còn lớn hơn cả ta và đệ…"
Nhưng khi nàng nói được nửa lời thì thấy Hoắc Nghênh Phong đang nhìn chằm chằm vào mình bằng đôi mắt đỏ rực, giống như một con bò rừng bị ép vào ngõ cụt.
Nàng giật mình, thân thể gần như lùi lại một bước.
Phải biết rằng đệ đệ nàng là một người tính tình lương thiện, trước này luôn nhẫn nhịn chịu đựng, cũng chưa giận ai bao giờ, nàng chưa từng thấy bộ dạng của đệ đệ hung ác như bây giờ.
Nàng có chút sượng sờ, chỉ đành nói: "Đệ đừng buồn, cứ quên đi..." Nhưng mà, Hoắc Nghênh Phong đột nhiên gầm lên một tiếng giận giữ: "Tỷ thật quá đáng!"
Hoắc Nghênh Vân sợ tới mức tim lệch một nhịp: "Đệ làm gì mà nổi điên với ta? Đệ có bản lĩnh thì đi mà hung hăng với phụ thân, hằn học với Hương Vũ ấy."
Hoắc Nghênh Phong siết chặt nắm đấm kêu răng rắc, gân xanh trên trán theo đó mà nổi lên từng đợt: "Tỷ sớm đã biết rồi, có phải không?!"
Vị công tử ca sống trong nhung lụa này thật ra lúc giận giữ cũng rất có khí chất bức người.
Lúc này Hoắc Nghênh Vân đang bị sốc, hoàn toàn chấn kinh.
Nàng không biết rằng người đệ đệ lương thiện nhu nhược này khi nổi giận lại đáng sợ như vậy, như thể muốn xé xác nàng ra luôn không bằng.
Nàng miễn cưỡng biện minh cho bản thân, khó khăn nói: "Ta, ta biết cái gì chứ?"
Hoắc Nghênh Phong trút ra một nụ cười giễu cợt, gầm gừ: "Tỷ à, tỷ vẫn muốn lừa ta sao? Ta đã nghi tự nhiên sao tỷ lại tốt bụng như vậy, có phải tỷ sớm đã biết tiểu phu nhân của phụ thân chính là Hương Vũ rồi không? Tỷ cố ý! Cố ý muốn ta đi cầu xin nàng ấy, muốn ta tự mình khám phá ra sự thật này, sau đó không thể chấp nhận nỗi đau mà ở đó thống khổ chật vật. Có phải là tỷ sợ thiên hạ chưa đủ loạn không, có phải là muốn ta đi làm lớn chuyện và khiến Hương Vũ xấu hổ không? Tất cả đều do tỷ cố ý hết!” Mỗi một câu đều là sự thật, mấy người nha hoàn Nguyệt Tinh, Lan Nhược đều cúi đầu không dám nói gì.
Sao khí thế của thiếu gia đột nhiên mạnh mẽ như vậy, sao lại trở nên thông minh thế nhỉ?!
Thiếu gia quả nhiên là thiếu gia!
Hoắc Nghênh Vân cũng ngẩn ra, không thể ngờ được đây chính là đệ đệ ngốc năm xưa luôn bị mình ức hiếp.
Nếu là trước đây, nàng nhất định sẽ lập tức già mồm át lẽ phải áp chế đệ đệ mình, dù sao cho dù nàng có sai, nàng cũng có thể nói thành đệ đệ sai, nhưng hiện tại, nàng nhận ra thế mà mình lại không dám.
Nàng có chút sợ đứa đệ đệ giống như sư tử bị chọc giận này, chỉ đành miễn cưỡng giải thích: "Dựa vào đâu mà đệ nói ta cố tình? Hương Vũ cũng là nha
hoàn của ta, ta cũng rất mong nàng ấy được tốt, nếu nàng ấy trở thành thiếp của phụ thân, dù trong lòng ta có chút khó chịu, nhưng cũng không tới mức hi vọng nàng ấy khó coi, vậy thì sao phải hại nàng ấy chứ?”
Tuy nhiên, sau khi nàng nói xong, thay vì bị thuyết phục, Hoắc Nghênh Phong lại dùng ánh mắt khiến người ta sợ hãi nhìn nàng.
Hoắc Nghênh Vân đột nhiên thấy lạnh sống lưng, nàng cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình đều bị Hoắc Nghênh Phong nhìn thấu. Đây có thực sự là đệ đệ nhà nàng không...
Nàng đứng đó, có chút không biết phải làm sao: "Đệ, đệ và ta là tỷ đệ ruột thịt đó, tuyệt đối không tới mức…"
Tuy nhiên, trước khi nàng nói hết lời, Hoắc Nghênh Phong đột nhiên hỏi bằng một giọng áp bức và khác thường: "Tỷ, có phải là tỷ luôn không ưa Hương Vũ không? Tỷ ghen tị với nàng ấy, vì nàng ấy xinh đẹp hơn tỷ, học hành thông minh hơn tỷ, ngay cả thêu thùa cũng tốt hơn tỷ không biết bao nhiêu lần! Cho nên tỷ vẫn luôn ôm hận trong lòng, nhưng tỷ cũng muốn lợi dụng Hương Vũ, vì vậy cũng không buông tha cho nàng ấy đi, khống chế nàng ấy dưới tay tỷ, hết lần này đến lần khác chèn ép nàng, tỷ muốn khiến nàng ấy để mặc cho tỷ tùy ý hành hạ vê nắn!"
Hoắc Nghênh Vân sửng sốt, đột nhiên lùi lại một bước: "Đệ, đệ đang nói cái gì vậy?!"
Hoắc Nghênh Phong lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Trước nay tỷ luôn cho rằng ta ngốc, hết lần này đến lần khác lợi dụng ta, lừa gạt ta, tưởng là ta không biết ư? Chỉ là ta cho rằng dù gì chúng ta cũng là tỷ đệ một mẹ sinh ra, không muốn vạch trần mà thôi. Nhưng bây giờ, thậm chí tỷ còn nghĩ đến việc bắt ta phải bày ra một trò hề khó coi như vậy trước mặt phụ thân, chỉ vì để khiến cho Hương Vũ mất mặt mà tỷ chớ hề nể tình tỷ đệ của hai ta? Tâm địa rắn độc đó của tỷ tưởng rằng ta không biết sao?"
Sắc mặt Hoắc Nghênh Vân tái nhợt, gần như sợ tới mức thở không ra hơi, muốn phản bác nhưng lại không phản bác được.
Không sai, đệ đệ nói đúng, nàng đố kị một nha hoàn cỏn con như Hương Vũ mà lại có tướng mạo xinh đẹp đó, nàng cũng từng nghĩ đến việc đuổi
tiểu nha hoàn này đi rồi tùy ý gả cho một nam nhân thô lỗ để nàng ta mãi mãi không thể trở mình, nhưng nàng lại dựa dẫm vào tài năng của Hương Vũ để giúp đỡ mình.
Nàng cảm thấy loại như Hương Vũ không để sử dụng cho riêng mình thì thật là đáng tiếc, thế nên mới phải nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn.
Chưa từng nghĩ, ý đồ đen tối nhất trong lòng mình lại bị đệ đệ vạch trần. Đúng là trước đây nàng đã đánh giá thấp đứa đệ đệ này!
Hoắc Nghênh Phong nhìn chằm chằm vị tỷ tỷ của mình, đột nhiên nhướng mày, giễu cợt nói: "Bây giờ tỷ vui chưa? Phụ thân nói rồi, ông ấy chưa từng cưới vợ, chúng ta đều là con của thiếp, nhưng ta lại không sợ, chung quy ta vẫn là con trai, có là đích tử hay thứ tử gì cũng vậy, cho dù sau này tước vị của phụ thân không trao cho ta, tiền đồ của mình ta có thể tự giành lấy, nhưng còn tỷ thì sao? Tỷ cho rằng nếu là con thiếp sinh, thậm chí chỉ là con ngoài giá thú không nhập tịch thì cái vị công tử Sở gia mà tỷ mến mộ sẽ không chê ghét tỷ ư?"
Nói xong, y quay người nghênh ngang rời đi.
Còn cả người Hoắc Nghênh Vân thì mềm nhũn, suýt chút nữa trực tiếp ngã ở đó.
Công tử Sở gia, công tử Sở gia…đó là mơ ước của nàng mà!
------oOo------
Mặt Hoắc Nghênh Vân đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng rốt cuộc vẫn quỳ xuống. Hương trà phảng phất, vẻ mặt của Hoắc Quân Thanh lạnh lẽo như tảng băng ngàn năm không tan.
Hắn thậm chí còn không thèm nhìn đến Hoắc Nghênh Vân đang quỳ trên mặt đất, thay vào đó là một đôi mắt lạnh lùng rơi vào Hoắc Nghênh Phong bên cạnh.
Sau khi Hoắc Nghênh Phong trấn kinh xong thì từ từ hồi thần trở lại. Y không buồn nghĩ xem mình là con của vợ cả hay tiểu thiếp, y chỉ một lòng nghĩ về Hương Vũ.
Y nhìn chằm chằm vào Hương Vũ với vẻ không thể tin được, nhìn thấy Hương Vũ nhất mực quấn quít đứng bên cạnh phụ thân, mặt mày rủ xuống, thậm chí sợi tóc xõa qua tai cũng thật mượt mà quyến rũ.
Y chưa từng thấy qua một Hương Vũ như vậy. Hương Vũ đã trở thành nữ nhân của phụ thân y!
Lúc này trong đầu y nhớ tới rất nhiều chuyện, ví dụ như có lần Hương Vũ bị phụ thân giam cầm ở hậu viện, hắn van xin không được thì chỉ nghĩ rằng Hương Vũ đã đắc tội với phụ thân, ví dụ hôm y đến thư phòng và cảm nhận được khí tức thơm mềm khác với thường ngày bên trong đó.
Thực ra lúc đó cũng cảm thấy khá quen thuộc, nhưng căn bản không hề nghĩ gì nhiều.
Làm sao có thể ngờ rằng Hương Vũ lại là nữ nhân của phụ thân, thực ra mùi thơm mềm đó đến từ Hương Vũ.
Hay là nói, trong thư phòng ngày hôm đó, thực ra Hương Vũ vốn đang hầu hạ bên cạnh phụ thân?
Nghĩ đến ngày hôm đó trong thư phòng, Hoắc Nghênh Phong đột nhiên nhớ lại mình đã nói dối phụ thân rằng Hương Vũ đã mang thai cốt nhục của y rồi!
Y đột nhiên nhìn vòng eo thon thả không thừa ra một ngấn nào của Hương Vũ, lập tức, sự nhục nhã từ dưới chân truyền đến như thủy triều, tức khắc nhấn chìm y.
Hóa ra phụ thân sớm đã nhìn thấu tất cả rồi!
Tại sao hôm nay phụ thân lại để cho y tận mắt nhìn thấy Hương Vũ, là đang nghi ngờ Hương Vũ sao?
Hoắc Nghênh Phong nghĩ đến đây, tay liền run lên.
Lúc này, Hoắc Quân Thanh quét đôi mắt khiến người ta không thể nhìn thấu tâm tư qua.
Hoắc Nghênh Phong đột nhiên ớn lạnh sống lưng.
Y trở nên sợ hãi, y cảm thấy có thể y đã làm hại Hương Vũ.
Y quỳ xuống đó và vội vàng gọi: "Phụ thân…"
Có điều sau âm thanh này, phải giải thích như thế nào, nói như thế nào, y
thực sự nghẹn ở trong họng.
***
Bữa cơm gia đình này cứ thế mà tan trong bầu không khí không mấy vui vẻ.
Hoắc Quân Thanh hiển nhiên là bất mãn với hai đứa con này, tuy rằng hắn không nói nhiều lời nhưng Hoắc Nghênh Vân và Hoắc Nghênh Phong đều mất hết kiêu ngạo.
Đến nỗi trong bữa ăn gia đình sau đó, khi Hương Vũ gắp thức ăn cho Hoắc Quân Thanh một cách tận tình chu đáo thì Hoắc Nghênh Vân cũng không thể nặn ra một nụ cười nào, còn Hoắc Nghênh Phong thì xấu hổ đến mức hai mắt không biết để đi đâu.
Hương Vũ nhìn tình cảnh này lại cảm thấy rất bình tĩnh.
Nàng vốn từng cảm thấy làm thiếp của hầu gia rất chột dạ và thiếu tự tin, cảm thấy bản thân đã làm điều không nên làm. Bây giờ phát hiện rằng không có gì là không nên cả, một nha hoàn cần nhiều liêm sỉ để làm gì, hơn nữa nhìn bộ dạng xấu hổ của tiểu thư, trong lòng nàng cảm thấy rất hưởng thụ.
Vì vậy nàng cần phải ân cần chu đáo hơn để lấy lòng Hoắc Quân Thanh, một câu hai câu cũng hầu gia, không chỉ giúp hắn gắp thức ăn mà còn giúp hắn lừa xương cá.
Sau đó còn cười chào hỏi Hoắc Nghênh Vân: "Sao tiểu thư không ăn, nên ăn nhiều một chút mới tốt."
Điều này suýt chút làm cho Hoắc Nghênh Vân tức chết, một tiểu nha hoàn nhỏ nhoi mà cũng dám làm ra vẻ một nữ hầu gia. Nàng ta xứng sao!
Mà sau khi Hương Vũ nói xong thì lặng lẽ quan sát sắc mặt của Hoắc Quân Thanh, thấy hắn không hề có phản ứng gì với việc này, xem ra là không để tâm, hiện tại lòng nàng càng cảm thấy tự tin hơn.
Hoắc Nghênh Vân nhìn Hương Vũ hầu hạ phụ thân, Hương Vũ càng mặt tươi mày tỉnh niềm nở chu đáo thì nàng càng thêm như ngồi trên đống lửa không thể nuốt nổi thức ăn. Sau đó không biết Hương Vũ đã nói gì với phụ thân mà mím môi cười, trong khi phụ thân bên cạnh… Dù không cười nhưng trong mắt lại có một chút dịu dàng.
Trái tim nàng đang rỉ máu!
Như vậy, bữa tiệc gia đình dằn vặt cuối cùng cũng xong, Hoắc Nghênh Vân run rẩy bước ra khỏi tiền sảnh, nàng không thể đứng vững.
Bên cạnh hai người Nguyệt Tinh và Lan Nhược phải tiến lên đỡ nàng, nhưng cũng chỉ là đỡ mà thôi, hai nha hoàn không nói một lời.
Thông thường nếu tiểu thư nhà họ buồn bã thì bọn họ cũng nên tỏ vẻ nịnh
bợ dỗ dành một chút.
Nhưng hiện tại thì không.
Thật ra, nhìn thấy tiểu thư nhà họ chịu phải đả kích như vậy, mà người khiến nàng ấy bị đả kích còn là Hương Vũ, bọn họ nghĩ thế nào cũng cảm thấy mừng thầm trong lòng, cực kỳ vui sướng.
Vì vậy mấy người nha hoàn đều cúi đầu, giống như người gỗ, chỉ lạnh mắt bàng quan.
Hoắc Nghênh Vân cũng không để ý tới mấy người nha hoàn, kỳ thật cả người nàng đều như bị lạc mất hồn phách.
Kỳ thực trước đây nàng cũng đã từng nghe lén Vương quản sự nói với mấy người khác về chuyện lai lịch của mình, biết rằng mình được bế từ bên ngoài vào phủ, và còn loáng thoáng nghe được một số chuyện khác.
Về vấn đề này, nàng đã từng ngầm phỏng đoán rất nhiều lần, ước chừng cũng đoán được câu chuyện ở trong đó.
Chắc là phụ thân khi còn trẻ phóng đãng không kiềm chế được, từng yêu thích một nữ tử nào đó, nữ tử đó có thân phận cao quý nhưng vì nguyên nhân nào đó mà không thể ở bên cạnh phụ thân, phụ thân chỉ có thể chịu đựng nỗi đau ôm mình và đệ đệ về phủ tự nuôi nấng.
Nữ tử đó và phụ thân chưa từng được hôn phối, cái này thì nàng luôn biết.
Nhưng nàng tưởng rằng chắc là phụ thân yêu nữ tử đó vô cùng sâu đậm cho nên mới vô cùng yêu thương mình và đệ đệ, còn về thân phận đích hay thứ, điều này đương nhiên không thành vấn đề với vị phụ thân hành sự không biết kiềm chế của nàng.
Hơn nữa, phụ thân cũng không có đứa con nào khác.
Nhưng bây giờ, nàng nhận ra có thể mình đã sai rồi.
Phụ thân lại vì một nha hoàn mà trực tiếp nói thẳng ra thân phận bất kham của nàng.
Hoắc Nghênh Vân cắn chặt môi, nắm chặt tay, bắt đầu suy nghĩ mẹ ruột của mình là ai?
Đúng lúc này, Hoắc Nghênh Phong đi tới.
Sắc mặt Hoắc Nghênh Phong tối sầm, thoạt nhìn là biết y đang cảm thấy không dễ chịu, nghĩ thấy cũng đúng thôi, phỏng chừng hiện giờ đang rất nghẹn khuất cơ.
Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn Hoắc Nghênh Phong, thở dài thương cảm: "Thật không ngờ, thì ra Hương Vũ lại là thiếp của cha, uổn cho đệ còn nhớ nhung nàng ta nhiều như vậy."
Vừa nói, nàng lại tiếp tục an ủi Hoắc Nghênh Phong: "Bỏ đi, loại nữ nhân như vậy đệ không cần phải suy nghĩ nhiều, người ta bay lên cành cao làm phượng hoàng, bây giờ thậm chí còn lớn hơn cả ta và đệ…"
Nhưng khi nàng nói được nửa lời thì thấy Hoắc Nghênh Phong đang nhìn chằm chằm vào mình bằng đôi mắt đỏ rực, giống như một con bò rừng bị ép vào ngõ cụt.
Nàng giật mình, thân thể gần như lùi lại một bước.
Phải biết rằng đệ đệ nàng là một người tính tình lương thiện, trước này luôn nhẫn nhịn chịu đựng, cũng chưa giận ai bao giờ, nàng chưa từng thấy bộ dạng của đệ đệ hung ác như bây giờ.
Nàng có chút sượng sờ, chỉ đành nói: "Đệ đừng buồn, cứ quên đi..." Nhưng mà, Hoắc Nghênh Phong đột nhiên gầm lên một tiếng giận giữ: "Tỷ thật quá đáng!"
Hoắc Nghênh Vân sợ tới mức tim lệch một nhịp: "Đệ làm gì mà nổi điên với ta? Đệ có bản lĩnh thì đi mà hung hăng với phụ thân, hằn học với Hương Vũ ấy."
Hoắc Nghênh Phong siết chặt nắm đấm kêu răng rắc, gân xanh trên trán theo đó mà nổi lên từng đợt: "Tỷ sớm đã biết rồi, có phải không?!"
Vị công tử ca sống trong nhung lụa này thật ra lúc giận giữ cũng rất có khí chất bức người.
Lúc này Hoắc Nghênh Vân đang bị sốc, hoàn toàn chấn kinh.
Nàng không biết rằng người đệ đệ lương thiện nhu nhược này khi nổi giận lại đáng sợ như vậy, như thể muốn xé xác nàng ra luôn không bằng.
Nàng miễn cưỡng biện minh cho bản thân, khó khăn nói: "Ta, ta biết cái gì chứ?"
Hoắc Nghênh Phong trút ra một nụ cười giễu cợt, gầm gừ: "Tỷ à, tỷ vẫn muốn lừa ta sao? Ta đã nghi tự nhiên sao tỷ lại tốt bụng như vậy, có phải tỷ sớm đã biết tiểu phu nhân của phụ thân chính là Hương Vũ rồi không? Tỷ cố ý! Cố ý muốn ta đi cầu xin nàng ấy, muốn ta tự mình khám phá ra sự thật này, sau đó không thể chấp nhận nỗi đau mà ở đó thống khổ chật vật. Có phải là tỷ sợ thiên hạ chưa đủ loạn không, có phải là muốn ta đi làm lớn chuyện và khiến Hương Vũ xấu hổ không? Tất cả đều do tỷ cố ý hết!” Mỗi một câu đều là sự thật, mấy người nha hoàn Nguyệt Tinh, Lan Nhược đều cúi đầu không dám nói gì.
Sao khí thế của thiếu gia đột nhiên mạnh mẽ như vậy, sao lại trở nên thông minh thế nhỉ?!
Thiếu gia quả nhiên là thiếu gia!
Hoắc Nghênh Vân cũng ngẩn ra, không thể ngờ được đây chính là đệ đệ ngốc năm xưa luôn bị mình ức hiếp.
Nếu là trước đây, nàng nhất định sẽ lập tức già mồm át lẽ phải áp chế đệ đệ mình, dù sao cho dù nàng có sai, nàng cũng có thể nói thành đệ đệ sai, nhưng hiện tại, nàng nhận ra thế mà mình lại không dám.
Nàng có chút sợ đứa đệ đệ giống như sư tử bị chọc giận này, chỉ đành miễn cưỡng giải thích: "Dựa vào đâu mà đệ nói ta cố tình? Hương Vũ cũng là nha
hoàn của ta, ta cũng rất mong nàng ấy được tốt, nếu nàng ấy trở thành thiếp của phụ thân, dù trong lòng ta có chút khó chịu, nhưng cũng không tới mức hi vọng nàng ấy khó coi, vậy thì sao phải hại nàng ấy chứ?”
Tuy nhiên, sau khi nàng nói xong, thay vì bị thuyết phục, Hoắc Nghênh Phong lại dùng ánh mắt khiến người ta sợ hãi nhìn nàng.
Hoắc Nghênh Vân đột nhiên thấy lạnh sống lưng, nàng cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình đều bị Hoắc Nghênh Phong nhìn thấu. Đây có thực sự là đệ đệ nhà nàng không...
Nàng đứng đó, có chút không biết phải làm sao: "Đệ, đệ và ta là tỷ đệ ruột thịt đó, tuyệt đối không tới mức…"
Tuy nhiên, trước khi nàng nói hết lời, Hoắc Nghênh Phong đột nhiên hỏi bằng một giọng áp bức và khác thường: "Tỷ, có phải là tỷ luôn không ưa Hương Vũ không? Tỷ ghen tị với nàng ấy, vì nàng ấy xinh đẹp hơn tỷ, học hành thông minh hơn tỷ, ngay cả thêu thùa cũng tốt hơn tỷ không biết bao nhiêu lần! Cho nên tỷ vẫn luôn ôm hận trong lòng, nhưng tỷ cũng muốn lợi dụng Hương Vũ, vì vậy cũng không buông tha cho nàng ấy đi, khống chế nàng ấy dưới tay tỷ, hết lần này đến lần khác chèn ép nàng, tỷ muốn khiến nàng ấy để mặc cho tỷ tùy ý hành hạ vê nắn!"
Hoắc Nghênh Vân sửng sốt, đột nhiên lùi lại một bước: "Đệ, đệ đang nói cái gì vậy?!"
Hoắc Nghênh Phong lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Trước nay tỷ luôn cho rằng ta ngốc, hết lần này đến lần khác lợi dụng ta, lừa gạt ta, tưởng là ta không biết ư? Chỉ là ta cho rằng dù gì chúng ta cũng là tỷ đệ một mẹ sinh ra, không muốn vạch trần mà thôi. Nhưng bây giờ, thậm chí tỷ còn nghĩ đến việc bắt ta phải bày ra một trò hề khó coi như vậy trước mặt phụ thân, chỉ vì để khiến cho Hương Vũ mất mặt mà tỷ chớ hề nể tình tỷ đệ của hai ta? Tâm địa rắn độc đó của tỷ tưởng rằng ta không biết sao?"
Sắc mặt Hoắc Nghênh Vân tái nhợt, gần như sợ tới mức thở không ra hơi, muốn phản bác nhưng lại không phản bác được.
Không sai, đệ đệ nói đúng, nàng đố kị một nha hoàn cỏn con như Hương Vũ mà lại có tướng mạo xinh đẹp đó, nàng cũng từng nghĩ đến việc đuổi
tiểu nha hoàn này đi rồi tùy ý gả cho một nam nhân thô lỗ để nàng ta mãi mãi không thể trở mình, nhưng nàng lại dựa dẫm vào tài năng của Hương Vũ để giúp đỡ mình.
Nàng cảm thấy loại như Hương Vũ không để sử dụng cho riêng mình thì thật là đáng tiếc, thế nên mới phải nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn.
Chưa từng nghĩ, ý đồ đen tối nhất trong lòng mình lại bị đệ đệ vạch trần. Đúng là trước đây nàng đã đánh giá thấp đứa đệ đệ này!
Hoắc Nghênh Phong nhìn chằm chằm vị tỷ tỷ của mình, đột nhiên nhướng mày, giễu cợt nói: "Bây giờ tỷ vui chưa? Phụ thân nói rồi, ông ấy chưa từng cưới vợ, chúng ta đều là con của thiếp, nhưng ta lại không sợ, chung quy ta vẫn là con trai, có là đích tử hay thứ tử gì cũng vậy, cho dù sau này tước vị của phụ thân không trao cho ta, tiền đồ của mình ta có thể tự giành lấy, nhưng còn tỷ thì sao? Tỷ cho rằng nếu là con thiếp sinh, thậm chí chỉ là con ngoài giá thú không nhập tịch thì cái vị công tử Sở gia mà tỷ mến mộ sẽ không chê ghét tỷ ư?"
Nói xong, y quay người nghênh ngang rời đi.
Còn cả người Hoắc Nghênh Vân thì mềm nhũn, suýt chút nữa trực tiếp ngã ở đó.
Công tử Sở gia, công tử Sở gia…đó là mơ ước của nàng mà!
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.