Xuyên Thành Mẹ Kế Ta Mang Manh Bảo Phất Nhanh
Chương 34:
Lộc Trục Khê
11/08/2023
Lão nương kia dữ tợn vứt cái quốc trong tay đi, vừa tức vừa nhìn Tống Vãn Khanh khinh miệt mắng: “Giả bộ cái gì mà giả bộ, còn không phải chỉ là một nữ nhi bị phụ thân đam mê cờ bạc bán đi sao, kiêu căng cái gì!”
Đại nương Trần thấy thế, vội vàng kéo tay Tống Vãn Khanh lại, ngăn cản nói: “Vãn Khanh à, không cần không cần, thứ này chắc chắn rất quý, ta chỉ có thửa ruộng, ta tự làm là được rồi.”
Đại nương Trần vui vẻ vỗ mu bàn tay Tống Vãn Khanh, nói: “Ta biết là con sợ ta mệt, nhưng ta cũng không giúp con được cái gì, làm sao mà không biết xấu hổ để con dùng pháp bảo giúp ta cày cấy chứ!”
“Dưỡng mẫu, nếu người đã đồng ý nhận con làm con gái nuôi, con kính hiếu dưỡng mẫu cũng là chuyện nên làm, hơn nữa là, thứ quý báu này còn phải nhìn người.” Tống Vãn Khanh liếc mắt nhìn Trịnh Thị một cái, Trịnh Thị gắt gao nhìn nàng chằm chằm, giống như muốn bắn thủng hai cái lỗ trên người nàng.
Nàng thản nhiên dời tầm mắt đi, để cho bù nhìn làm ruộng giúp đỡ đại nương Trần.
Đại nương Trần không thể lay chuyển nàng, cũng chỉ có thể đồng ý. Lại múc một chén cháo từ trong nhà mang ra, giống như nước canh, nhưng là món no duy nhất trong nhà mà đại nương Trần có.
Tống Vãn Khanh nhìn thửa ruộng của đại nương Trần trong chốc lát, nhìn ra thửa ruộng này không giống như mấy thửa khác. Thửa ruộng của đại nương Trần, chính là thửa ruộng tốt nhất!
Đất đai phì nhiêu không nói, mấu chốt là cách thức trồng của đại nương Trần không giống với người khác, cách chiết cây này không phải thời hiện đại mới có sao?
Tống Vãn Khanh thấy kì lạ, bỗng nhiên nhớ tới lời nói trước kia của tiểu bảo bối.
Đại nương Trần am hiểu tìm tòi học hỏi nông canh, ngay từ đầu nàng chỉ thầm nghĩ mau chóng cày xong, mà không có để ý, không ngờ rằng hôm nay nhìn kỹ lại, phát hiện ra một thu hoạch bất ngờ.
Đại nương Trần nhìn vẻ mặt Tống Vãn Khanh, có hơi ngại mở miệng nói: “Mấy cái đó là ta tự trồng Vãn Khanh đừng cười.”
Tống Vãn Khanh thấy dưỡng mẫu xấu hổ không yên, ôm bả vai dưỡng mẫu, cười nói.
“Dưỡng mẫu xấu hổ sao? Ta chỉ là chưa từng thấy, cảm thấy rất ngạc nhiên. Ta còn nhận ra rằng, ruộng nương của dưỡng mẫu so với nhà khác sinh trưởng tốt hơn rất nhiều.”
Đại nương Trần cười đến sáng rực: “Con đừng thấy ta làm bừa mà cười, sản lượng bình thường có thể sáng bằng gần với sản lượng hai thửa ruộng nhà người khác đó!”
Đại nương Trần thấy thế, vội vàng kéo tay Tống Vãn Khanh lại, ngăn cản nói: “Vãn Khanh à, không cần không cần, thứ này chắc chắn rất quý, ta chỉ có thửa ruộng, ta tự làm là được rồi.”
Đại nương Trần vui vẻ vỗ mu bàn tay Tống Vãn Khanh, nói: “Ta biết là con sợ ta mệt, nhưng ta cũng không giúp con được cái gì, làm sao mà không biết xấu hổ để con dùng pháp bảo giúp ta cày cấy chứ!”
“Dưỡng mẫu, nếu người đã đồng ý nhận con làm con gái nuôi, con kính hiếu dưỡng mẫu cũng là chuyện nên làm, hơn nữa là, thứ quý báu này còn phải nhìn người.” Tống Vãn Khanh liếc mắt nhìn Trịnh Thị một cái, Trịnh Thị gắt gao nhìn nàng chằm chằm, giống như muốn bắn thủng hai cái lỗ trên người nàng.
Nàng thản nhiên dời tầm mắt đi, để cho bù nhìn làm ruộng giúp đỡ đại nương Trần.
Đại nương Trần không thể lay chuyển nàng, cũng chỉ có thể đồng ý. Lại múc một chén cháo từ trong nhà mang ra, giống như nước canh, nhưng là món no duy nhất trong nhà mà đại nương Trần có.
Tống Vãn Khanh nhìn thửa ruộng của đại nương Trần trong chốc lát, nhìn ra thửa ruộng này không giống như mấy thửa khác. Thửa ruộng của đại nương Trần, chính là thửa ruộng tốt nhất!
Đất đai phì nhiêu không nói, mấu chốt là cách thức trồng của đại nương Trần không giống với người khác, cách chiết cây này không phải thời hiện đại mới có sao?
Tống Vãn Khanh thấy kì lạ, bỗng nhiên nhớ tới lời nói trước kia của tiểu bảo bối.
Đại nương Trần am hiểu tìm tòi học hỏi nông canh, ngay từ đầu nàng chỉ thầm nghĩ mau chóng cày xong, mà không có để ý, không ngờ rằng hôm nay nhìn kỹ lại, phát hiện ra một thu hoạch bất ngờ.
Đại nương Trần nhìn vẻ mặt Tống Vãn Khanh, có hơi ngại mở miệng nói: “Mấy cái đó là ta tự trồng Vãn Khanh đừng cười.”
Tống Vãn Khanh thấy dưỡng mẫu xấu hổ không yên, ôm bả vai dưỡng mẫu, cười nói.
“Dưỡng mẫu xấu hổ sao? Ta chỉ là chưa từng thấy, cảm thấy rất ngạc nhiên. Ta còn nhận ra rằng, ruộng nương của dưỡng mẫu so với nhà khác sinh trưởng tốt hơn rất nhiều.”
Đại nương Trần cười đến sáng rực: “Con đừng thấy ta làm bừa mà cười, sản lượng bình thường có thể sáng bằng gần với sản lượng hai thửa ruộng nhà người khác đó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.