Xuyên Thành Mẹ Kế Ta Mang Manh Bảo Phất Nhanh
Chương 3:
Lộc Trục Khê
02/08/2023
Bị tiểu bảo bối kéo, hai mắt nàng nhìn tiểu bảo bối như nhiễm một loại tình cảm trẻ con quấn quýt phụ mẫu, sự hoài nghi trong lòng Tống Vãn Khanh chợt phân tán đi.
Đứa nhỏ này, à mà thôi. Tạm tin nó vậy.
Đôi mi thanh tú của Tống Vãn Khanh cụp xuống, đôi môi đỏ thắm khẽ mở: “Con vẫn chưa ra đời, sao lại không đi đầu thai đi?”
[Đáng lẽ là kiếp trước người đã không chết sớm, chỉ vì kiếp này của người và con, người báo thù cho con bị phù thủy lấy máu nguyền rủa, khiến cho số mệnh người trắc trở, nên là những kiếp sống tiếp theo của người đều sẽ bị chết yểu.]
[Thượng Tiên nói con có duyên, đồng ý giúp con kiếp sau gặp lại người. Sớm gỡ được lời nguyền rủa trên người, sau này đầu thai chuyển kiếp mới suôn sẻ]
Đồng tử Tống Vãn Khanh khẽ run, ngạc nhiên nhìn nó.
Hay thật, ta nói tuổi trẻ hàng vạn hàng nghìn tài phú mê tôi như điếu đổ, làm sao lại không tha hồ mà hưởng thụ! Thì ra là thế!
“Người đó là ai? Hóa giải lời nguyền đó bằng cách nào?” Ánh mắt Tống Vãn Khanh sắc bén.
Dám ảnh hưởng tới tài vận của ta! Sau này ta mà bắt được người đó, ta chắc chắn sẽ nghiền nát xương hắn thành tro!
Tiểu bảo bối ngoan ngoãn trả lời.
[Thượng Tiên nói, chỉ cần chúng ta tích cóp đủ công đức, thời cơ tới sẽ tự nhiên mà gặp lại. Đến lúc đó gặp nhau, là lúc để phá giải!]
Tống Vãn Khanh: “Ồ, vậy bây giờ phải làm như nào để tích góp đủ công đức đây?”
[Chuyện này còn cần đầu nguồn lên tiếng] Tiểu bảo bối duyên dáng nói.
…
Nơi này là Vương triều Tây Lăng, một thôn quê nghèo khó, tên là ‘thôn Hoa Lan’, đất thôn Hoa Lan cằn cỗi, núi bao quanh tứ phía, người dân trong bản chỉ giải quyết ấm no tạm thời, cũng may người dân giản dị, bà con thường xuyên hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau, cũng coi như cũng khá an nhàn.
Bây giờ chỗ nàng ở là Trình gia, phu quân của nàng là Trình Kì An không phải là thân tử của Trình gia, mà là do đại ca Trình Trí mang hắn từ cô nhi viện về.
Vài năm trước, Trình Chí vì cứu Trình Kì An mà chết, trước khi chết gửi gắm hai nhi tử của mình cho Trình Kì An, cũng do đó mà Trình gia hận Trình Kì An đến tận xương tủy. Sau đó lại bởi vì đủ loại nguyên nhân, đám trẻ và Trình gia lục đục, từ đó luôn bị hành hạ.
Trình gia vì để Trình Kì An sớm ngày dọn ra ngoài ở riêng, nên bất đắc dĩ mua cho hắn một người thê tử. Ngay trước đấy, phụ thân của nàng vì nghiện cờ bạc không có cách nào để trả nợ, nên quyết định bán nữ nhi cho Trình gia.
Tất nhiên là nàng không muốn, nàng dốc sức chạy trốn, lại bị phụ thân bỏ thuốc bắt lại, đẩy nàng lên giường của Trình gia.
Đêm đó, nguyên chủ tuyệt vọng, đập đầu chết ở Trình gia, mới xảy ra cảnh tượng ngày hôm nay.
[Chuyện là như vậy, nếu chúng ta muốn tích cóp công đức, thì phải giúp những người tốt vượt qua cửa ải khó khăn, làm nhiều việc thiện.] Tiểu bảo bối loạng choạng đầu, nói chút chuyện lạ.
Đứa nhỏ này, à mà thôi. Tạm tin nó vậy.
Đôi mi thanh tú của Tống Vãn Khanh cụp xuống, đôi môi đỏ thắm khẽ mở: “Con vẫn chưa ra đời, sao lại không đi đầu thai đi?”
[Đáng lẽ là kiếp trước người đã không chết sớm, chỉ vì kiếp này của người và con, người báo thù cho con bị phù thủy lấy máu nguyền rủa, khiến cho số mệnh người trắc trở, nên là những kiếp sống tiếp theo của người đều sẽ bị chết yểu.]
[Thượng Tiên nói con có duyên, đồng ý giúp con kiếp sau gặp lại người. Sớm gỡ được lời nguyền rủa trên người, sau này đầu thai chuyển kiếp mới suôn sẻ]
Đồng tử Tống Vãn Khanh khẽ run, ngạc nhiên nhìn nó.
Hay thật, ta nói tuổi trẻ hàng vạn hàng nghìn tài phú mê tôi như điếu đổ, làm sao lại không tha hồ mà hưởng thụ! Thì ra là thế!
“Người đó là ai? Hóa giải lời nguyền đó bằng cách nào?” Ánh mắt Tống Vãn Khanh sắc bén.
Dám ảnh hưởng tới tài vận của ta! Sau này ta mà bắt được người đó, ta chắc chắn sẽ nghiền nát xương hắn thành tro!
Tiểu bảo bối ngoan ngoãn trả lời.
[Thượng Tiên nói, chỉ cần chúng ta tích cóp đủ công đức, thời cơ tới sẽ tự nhiên mà gặp lại. Đến lúc đó gặp nhau, là lúc để phá giải!]
Tống Vãn Khanh: “Ồ, vậy bây giờ phải làm như nào để tích góp đủ công đức đây?”
[Chuyện này còn cần đầu nguồn lên tiếng] Tiểu bảo bối duyên dáng nói.
…
Nơi này là Vương triều Tây Lăng, một thôn quê nghèo khó, tên là ‘thôn Hoa Lan’, đất thôn Hoa Lan cằn cỗi, núi bao quanh tứ phía, người dân trong bản chỉ giải quyết ấm no tạm thời, cũng may người dân giản dị, bà con thường xuyên hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau, cũng coi như cũng khá an nhàn.
Bây giờ chỗ nàng ở là Trình gia, phu quân của nàng là Trình Kì An không phải là thân tử của Trình gia, mà là do đại ca Trình Trí mang hắn từ cô nhi viện về.
Vài năm trước, Trình Chí vì cứu Trình Kì An mà chết, trước khi chết gửi gắm hai nhi tử của mình cho Trình Kì An, cũng do đó mà Trình gia hận Trình Kì An đến tận xương tủy. Sau đó lại bởi vì đủ loại nguyên nhân, đám trẻ và Trình gia lục đục, từ đó luôn bị hành hạ.
Trình gia vì để Trình Kì An sớm ngày dọn ra ngoài ở riêng, nên bất đắc dĩ mua cho hắn một người thê tử. Ngay trước đấy, phụ thân của nàng vì nghiện cờ bạc không có cách nào để trả nợ, nên quyết định bán nữ nhi cho Trình gia.
Tất nhiên là nàng không muốn, nàng dốc sức chạy trốn, lại bị phụ thân bỏ thuốc bắt lại, đẩy nàng lên giường của Trình gia.
Đêm đó, nguyên chủ tuyệt vọng, đập đầu chết ở Trình gia, mới xảy ra cảnh tượng ngày hôm nay.
[Chuyện là như vậy, nếu chúng ta muốn tích cóp công đức, thì phải giúp những người tốt vượt qua cửa ải khó khăn, làm nhiều việc thiện.] Tiểu bảo bối loạng choạng đầu, nói chút chuyện lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.