Xuyên Thành Mẹ Kế Ta Mang Manh Bảo Phất Nhanh
Chương 9:
Lộc Trục Khê
04/08/2023
Cả nhóm người dân run lên, cảm giác như bị loài sói đói khát nhìn chằm chằm.
Kỳ lạ, đây không phải là tiểu cô nương không thể làm được việc gì sao? Sao bọn họ phải sợ nàng chứ!
Bị gọi tên hai người đều đáp lại, “Tiểu cô nương, tìm chúng ta có chuyện gì?” Gương mặt bọn họ hiền hậu.
“Trời ạ, đây không phải là quý tức mà Trình lão gia lấy về à? Hình như nàng ta là quỷ giả người, đừng đáp lại đừng đáp lại, coi chừng lát nữa nàng ta sẽ giết ngươi đấy!” Có người lên tiếng.
Ánh mắt Tống Vãn Khanh tối sầm lại, đôi môi đỏ mọng lộ ra nụ cười. Đi đến trước mắt bọn họ, bỗng nhiên nàng che mặt đi, giả vờ lau nước mắt, yếu đuối tủi thân nói.
“Thẩm thẩm, không phải là thẩm thẩm không thích ta chứ?”
“Ta một thân một mình từ nơi khác đến cái gì cũng không biết, nếu có gì không đúng mong thẩm thẩm tha lỗi cho ta. Thẩm thẩm cũng biết gia cảnh nha ta như nào mà, ta muốn dựa vào hàng xóm để làm điểm tựa, đổi lấy bánh bao ăn…”
Thấy dáng vẻ Tống Vãn Khanh như vậy, hôm nay những người chưa từng gặp nàng tức khắc cảm thấy nàng thật đáng thương, trách móc địa thẩm kia.
“Ngày thường ngươi đã lắm chuyện rồi, sao bây giờ còn bịa chuyện với tiểu cô nương chứ!”
“Nhìn xem dáng vẻ đáng thương này đi, chắc chắn là chịu không ít khổ cực!”
Lão tiền bối Trần đau lòng kéo tay Tống Vãn Khanh, vỗ nhẹ, nói: “Nữ nhi của ta cũng lớn gần bằng ngươi sống ở bên kia núi, ngày thường ta rất ít khi nhìn thấy, nhìn thấy ngươi ta còn tưởng rằng là nữ nhi của ta.”
“Cô nương à, sau này chịu uất ức gì có thể tìm đại nương để nói, không nên quan tâm mấy kẻ mồm thối này!” Nói xong, đại nương còn lạnh lùng liếc đại thẩm kia một cái.
“Ngươi, nói như nào mấy người cũng không tin! Tức chết mà!”
Ngay lập tức đại thẩm kia hết đường chối cãi, chỉ có thể ấp úng xấu hổ tức giận rời đi
“Cảm ơn đại nương, mẫu thân ta chết sớm, nếu như ta có thể nhận đại nương làm dưỡng mẫu thì tốt biết mấy!” Tống Vãn Khanh nước mắt lưng tròng, siết chặt tay đại nương.
“Được được hài nhi, đừng buồn, sau này đại nương là dưỡng mẫu của con!” Lão tiền bối Trần bị cảm động nước mắt loáng thoáng rơi, vì quá xúc động nên nhận luôn nữ nhi.
“Dạ.” Tống Vãn Khanh gật đầu mãnh liệt, lấy cái quốc của lão tiền bối trần, “Dưỡng mẫu, dưỡng mẫu nghỉ ngơi đi, mảnh ruộng này hôm nay để con làm!”
“Được, đúng là đứa nhỏ ngoan.” Lão tiền bối Trần vui mừng nhìn nữ nhi mới vừa nhận, mỉm cười âu yếm.
Kỳ lạ, đây không phải là tiểu cô nương không thể làm được việc gì sao? Sao bọn họ phải sợ nàng chứ!
Bị gọi tên hai người đều đáp lại, “Tiểu cô nương, tìm chúng ta có chuyện gì?” Gương mặt bọn họ hiền hậu.
“Trời ạ, đây không phải là quý tức mà Trình lão gia lấy về à? Hình như nàng ta là quỷ giả người, đừng đáp lại đừng đáp lại, coi chừng lát nữa nàng ta sẽ giết ngươi đấy!” Có người lên tiếng.
Ánh mắt Tống Vãn Khanh tối sầm lại, đôi môi đỏ mọng lộ ra nụ cười. Đi đến trước mắt bọn họ, bỗng nhiên nàng che mặt đi, giả vờ lau nước mắt, yếu đuối tủi thân nói.
“Thẩm thẩm, không phải là thẩm thẩm không thích ta chứ?”
“Ta một thân một mình từ nơi khác đến cái gì cũng không biết, nếu có gì không đúng mong thẩm thẩm tha lỗi cho ta. Thẩm thẩm cũng biết gia cảnh nha ta như nào mà, ta muốn dựa vào hàng xóm để làm điểm tựa, đổi lấy bánh bao ăn…”
Thấy dáng vẻ Tống Vãn Khanh như vậy, hôm nay những người chưa từng gặp nàng tức khắc cảm thấy nàng thật đáng thương, trách móc địa thẩm kia.
“Ngày thường ngươi đã lắm chuyện rồi, sao bây giờ còn bịa chuyện với tiểu cô nương chứ!”
“Nhìn xem dáng vẻ đáng thương này đi, chắc chắn là chịu không ít khổ cực!”
Lão tiền bối Trần đau lòng kéo tay Tống Vãn Khanh, vỗ nhẹ, nói: “Nữ nhi của ta cũng lớn gần bằng ngươi sống ở bên kia núi, ngày thường ta rất ít khi nhìn thấy, nhìn thấy ngươi ta còn tưởng rằng là nữ nhi của ta.”
“Cô nương à, sau này chịu uất ức gì có thể tìm đại nương để nói, không nên quan tâm mấy kẻ mồm thối này!” Nói xong, đại nương còn lạnh lùng liếc đại thẩm kia một cái.
“Ngươi, nói như nào mấy người cũng không tin! Tức chết mà!”
Ngay lập tức đại thẩm kia hết đường chối cãi, chỉ có thể ấp úng xấu hổ tức giận rời đi
“Cảm ơn đại nương, mẫu thân ta chết sớm, nếu như ta có thể nhận đại nương làm dưỡng mẫu thì tốt biết mấy!” Tống Vãn Khanh nước mắt lưng tròng, siết chặt tay đại nương.
“Được được hài nhi, đừng buồn, sau này đại nương là dưỡng mẫu của con!” Lão tiền bối Trần bị cảm động nước mắt loáng thoáng rơi, vì quá xúc động nên nhận luôn nữ nhi.
“Dạ.” Tống Vãn Khanh gật đầu mãnh liệt, lấy cái quốc của lão tiền bối trần, “Dưỡng mẫu, dưỡng mẫu nghỉ ngơi đi, mảnh ruộng này hôm nay để con làm!”
“Được, đúng là đứa nhỏ ngoan.” Lão tiền bối Trần vui mừng nhìn nữ nhi mới vừa nhận, mỉm cười âu yếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.