Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc
Chương 48:
Lan Kiều Mộc
31/01/2024
Mặc dù những năm gần đây Bích Tiêu Đan Tông có xu hướng suy tàn, nhưng nền tảng tích lũy qua nhiều năm là không thể giả, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, quyền thế của Bích Tiêu Đan Tông ở nhân giới vẫn có thể đè bẹp Tạ gia.
Bảo vệ một Tạ Vãn U thì thừa sức.
Lâm chưởng quỹ suy nghĩ nhanh nhạy, càng nghĩ càng thấy việc dụ dỗ nàng về Bích Hòa Đường ở là một quyết định sáng suốt, không những sau này có thể chỉ điểm cho Tạ Vãn U tốt hơn, mà còn không cần phải lo lắng nàng bị Thiên Nguyên Đan Tông cướp mất.
Lâm chưởng quỹ tính toán rất hay, đáng tiếc Tạ Vãn U suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn từ chối ông ấy.
Lâm chưởng quỹ không hiểu, có lý do gì khiến Tạ Vãn U từ chối đề nghị của mình: "Chẳng lẽ... ngươi vẫn còn lưu luyến với Tạ gia?"
"Tất nhiên là không." Tạ Vãn U bật cười lắc đầu, nàng làm sao có thể lưu luyến Tạ gia được chứ.
Thực ra đề nghị của Lâm chưởng quỹ rất hấp dẫn, lúc đầu Tạ Vãn U cũng định đồng ý, nhưng vừa rồi, hệ thống vẫn luôn im lặng bỗng nói với nàng một chuyện, khiến nàng tạm thời thay đổi quyết định.
Nhìn bộ dạng của Lâm chưởng quỹ không tin lắm vào lời này của nàng, Tạ Vãn U bèn suy nghĩ một chút, rồi nói: "Năm đó ta bị thương, người Tạ gia đã cướp mất một thứ rất quan trọng của ta, trước khi rời khỏi Tạ gia, ta phải lấy lại nó."
Vậy mà lại làm ra hành vi cháy nhà mà đi hôi của? Người Tạ gia đúng là chẳng làm ra trò trống gì!
Lâm chưởng quỹ thầm chửi một câu, định hỏi đó là thứ gì, ông ấy có thể sai người đi lấy giúp nàng, Tạ Vãn U như đoán được suy nghĩ của ông ấy, khẽ lắc đầu: "Chỉ có ta mới cảm nhận được vị trí của nó... Hơn nữa, ta muốn tự tay lấy lại."
Tạ Vãn U không phải người rộng lượng, lúc mới xuyên đến thế giới này, nàng và vật nhỏ đã phải chịu nhiều đau đớn bất công ở Tạ gia, nàng đều ghi nhớ trong lòng.
Nàng vốn là người có thù tất báo.
Nếu tu vi của nàng bị tổn hại, không còn hy vọng khôi phục, thì lúc này nàng sẽ chấp nhận đề nghị của Lâm chưởng quỹ - dù sao người vô dụng báo thù không gọi là báo thù, mà là tự sát.
Nhưng bây giờ tình hình đã khác, tu vi của nàng có khả năng dần dần phục hồi, vậy nàng cũng có thể tự mình báo thù.
Lâm chưởng quỹ không mấy đồng ý: "Tạ gia thâm sâu, ngươi chỉ thân một mình, chưa chắc đã giải quyết được."
Tạ Vãn U nói: "Ta biết rõ, nếu ta thực sự không giải quyết được, lúc đó nhất định sẽ cầu cứu chưởng quỹ."
Lâm chưởng quỹ không lay chuyển được nàng, thở dài một tiếng.
Ông ấy cũng đã nhận ra, thoạt nhìn cô nương này yếu đuối nhưng lại là người cứng đầu, bướng bỉnh.
Thôi thì cứ chiều theo nàng, đệ tử tương lai của Bích Tiêu Đan tông muốn tự mình báo thù, đây là chuyện tốt, thật sự rất có trách nhiệm!
Có phong thái của đệ tử Bích Tiêu Đan tông!
Bảo vệ một Tạ Vãn U thì thừa sức.
Lâm chưởng quỹ suy nghĩ nhanh nhạy, càng nghĩ càng thấy việc dụ dỗ nàng về Bích Hòa Đường ở là một quyết định sáng suốt, không những sau này có thể chỉ điểm cho Tạ Vãn U tốt hơn, mà còn không cần phải lo lắng nàng bị Thiên Nguyên Đan Tông cướp mất.
Lâm chưởng quỹ tính toán rất hay, đáng tiếc Tạ Vãn U suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn từ chối ông ấy.
Lâm chưởng quỹ không hiểu, có lý do gì khiến Tạ Vãn U từ chối đề nghị của mình: "Chẳng lẽ... ngươi vẫn còn lưu luyến với Tạ gia?"
"Tất nhiên là không." Tạ Vãn U bật cười lắc đầu, nàng làm sao có thể lưu luyến Tạ gia được chứ.
Thực ra đề nghị của Lâm chưởng quỹ rất hấp dẫn, lúc đầu Tạ Vãn U cũng định đồng ý, nhưng vừa rồi, hệ thống vẫn luôn im lặng bỗng nói với nàng một chuyện, khiến nàng tạm thời thay đổi quyết định.
Nhìn bộ dạng của Lâm chưởng quỹ không tin lắm vào lời này của nàng, Tạ Vãn U bèn suy nghĩ một chút, rồi nói: "Năm đó ta bị thương, người Tạ gia đã cướp mất một thứ rất quan trọng của ta, trước khi rời khỏi Tạ gia, ta phải lấy lại nó."
Vậy mà lại làm ra hành vi cháy nhà mà đi hôi của? Người Tạ gia đúng là chẳng làm ra trò trống gì!
Lâm chưởng quỹ thầm chửi một câu, định hỏi đó là thứ gì, ông ấy có thể sai người đi lấy giúp nàng, Tạ Vãn U như đoán được suy nghĩ của ông ấy, khẽ lắc đầu: "Chỉ có ta mới cảm nhận được vị trí của nó... Hơn nữa, ta muốn tự tay lấy lại."
Tạ Vãn U không phải người rộng lượng, lúc mới xuyên đến thế giới này, nàng và vật nhỏ đã phải chịu nhiều đau đớn bất công ở Tạ gia, nàng đều ghi nhớ trong lòng.
Nàng vốn là người có thù tất báo.
Nếu tu vi của nàng bị tổn hại, không còn hy vọng khôi phục, thì lúc này nàng sẽ chấp nhận đề nghị của Lâm chưởng quỹ - dù sao người vô dụng báo thù không gọi là báo thù, mà là tự sát.
Nhưng bây giờ tình hình đã khác, tu vi của nàng có khả năng dần dần phục hồi, vậy nàng cũng có thể tự mình báo thù.
Lâm chưởng quỹ không mấy đồng ý: "Tạ gia thâm sâu, ngươi chỉ thân một mình, chưa chắc đã giải quyết được."
Tạ Vãn U nói: "Ta biết rõ, nếu ta thực sự không giải quyết được, lúc đó nhất định sẽ cầu cứu chưởng quỹ."
Lâm chưởng quỹ không lay chuyển được nàng, thở dài một tiếng.
Ông ấy cũng đã nhận ra, thoạt nhìn cô nương này yếu đuối nhưng lại là người cứng đầu, bướng bỉnh.
Thôi thì cứ chiều theo nàng, đệ tử tương lai của Bích Tiêu Đan tông muốn tự mình báo thù, đây là chuyện tốt, thật sự rất có trách nhiệm!
Có phong thái của đệ tử Bích Tiêu Đan tông!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.