Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc
Chương 5:
Lan Kiều Mộc
26/01/2024
Hệ thống vội vàng cổ vũ cô [Cố gắng lên ký chủ! Cô có thể làm được!]
Tạ Vãn U thở dài, không thể làm khác hơn là mở mắt ra, đối mặt với thực tế.
Đập vào mắt là một căn phòng mờ tối, sắc trời bên ngoài cũng đã tối rồi.
Ánh sáng trong phòng miễn cưỡng có thể nhìn thấy được mọi vật, Tạ Vãn U nhìn xung quanh một chút, không tìm thấy vật nhỏ kia, trong lòng không khỏi hơi căng thẳng.
Không biết những người đó có thừa dịp nàng hôn mê bắt nó đi hay không!
Tạ Vãn U nhíu mày, một tay chống xuống đống cỏ bẩn thỉu ẩm ướt dưới người, cắn răng định ngồi dậy, nhưng nàng vừa cử động, đau đớn cả người lập tức tăng lên.
Không xong, có thể là bị gãy xương rồi.
Tạ Vãn U không thể làm gì khác hơn là thử thăm dò, gọi một tiếng: “Vật nhỏ, ngươi vẫn còn ở đây không?”
Trong phòng yên tĩnh mấy giâu, lúc Tạ Vãn U cảm thấy không còn hy vọng nữa, một giọng nói non nớt sợ hãi vang lên cách đó không xa: “... Nương?”
Quá tốt, vật nhỏ không bị bắt đi.
Tạ Vãn U thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Vãn U kho khăn quay đầu nhìn theo hướng phát ra tiếng, thấy một sinh vật màu đen đang từ từ đến chỗ mình.
Vào ban đêm đôi mắt to tròn của nó chiết xạ ra ánh sáng màu xanh như dã thú, nếu bỗng nhiên nhìn vào còn sẽ bị dọa cho giật mình.
Nó đi đến cách một bước với Tiết Vãn U, không đến gần nữa.
Tạ Vãn U không quan tâm, có chút gượng gạo hỏi nó: "Có bị thương không? Có đau không?"
Hình như vật nhỏ sững sờ vài giây, rồi mới phát ra âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Không, không đau ạ..."
"Nói dối." Tạ Vãn U không tin, lúc đó nó bị người hầu kia dùng sức ném xuống đất, sao có thể không bị thương, sao có thể không đau?
Nghĩ đến vật nhỏ vì cứu nàng mà bị thương, nàng dừng lại một chút, cuối cùng vẫn phí sức nâng tay lên: “Tới đây, ta… Kiểm tra cho ngươi.”
Cả người Tạ Tiểu Bạch cứng đờ, ý thức được Tạ Vãn U là muốn nó đi qua, thân thể của nó theo phản xạ có điều kiện bắt đầu run rẩy.
Lại muốn đánh nó sao?
Rõ ràng là nó giúp nàng cắn người xấu, là một đứa bé ngoan, vậy mà vẫn muốn đánh nó sao?
Tạ Tiểu Bạch không muốn đi qua, thậm chí muốn xoay người bỏ trốn, nhưng lần này nương không đánh được nó, lần sau nhất định sẽ đánh càng mạnh càng đau hơn…
Chỉ cần để cho nương phát tiết là được, chỉ là đánh mấy cái mà thôi, rất nhanh sẽ qua.
Cuối cùng, Tạ Tiểu Bạch vẫn không nói lời nào chậm chạp đi về phía trước, để cho Tạ Vãn U dùng ngón tay lạnh như băng chạm vào cơ thể cứng ngắc của mình.
Nhưng lần này thứ chờ đón nó không phải là một trận đánh chửi, mà là cái đụng chạm dịu dàng xa lạ.
Nó lại nghe được lần đầu tiên nương nóng nảy dễ giận của mình dùng giọng nói dịu dàng khen ngợi nó: “Thật là mềm… Thì ra là một con non lông mềm mại, hình như mình thật sự có thể làm được!”
Nhưng mà vuốt ve dịu dàng này không chỉ không để cho Tạ Tiểu Bạch thả lỏng cảnh giác, trái lại còn làm cho nó càng sợ hãi hơn.
Tạ Vãn U rất ít đối xử dịu dàng với no.
Chỉ có mấy lần dịu dàng lúc trước, cũng là muốn đạt được lợi ích từ trên người nó.
Hình như Tạ Tiểu Bạch biết Tạ Vãn U muốn có cái gì rồi…
Tạ Vãn U thở dài, không thể làm khác hơn là mở mắt ra, đối mặt với thực tế.
Đập vào mắt là một căn phòng mờ tối, sắc trời bên ngoài cũng đã tối rồi.
Ánh sáng trong phòng miễn cưỡng có thể nhìn thấy được mọi vật, Tạ Vãn U nhìn xung quanh một chút, không tìm thấy vật nhỏ kia, trong lòng không khỏi hơi căng thẳng.
Không biết những người đó có thừa dịp nàng hôn mê bắt nó đi hay không!
Tạ Vãn U nhíu mày, một tay chống xuống đống cỏ bẩn thỉu ẩm ướt dưới người, cắn răng định ngồi dậy, nhưng nàng vừa cử động, đau đớn cả người lập tức tăng lên.
Không xong, có thể là bị gãy xương rồi.
Tạ Vãn U không thể làm gì khác hơn là thử thăm dò, gọi một tiếng: “Vật nhỏ, ngươi vẫn còn ở đây không?”
Trong phòng yên tĩnh mấy giâu, lúc Tạ Vãn U cảm thấy không còn hy vọng nữa, một giọng nói non nớt sợ hãi vang lên cách đó không xa: “... Nương?”
Quá tốt, vật nhỏ không bị bắt đi.
Tạ Vãn U thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Vãn U kho khăn quay đầu nhìn theo hướng phát ra tiếng, thấy một sinh vật màu đen đang từ từ đến chỗ mình.
Vào ban đêm đôi mắt to tròn của nó chiết xạ ra ánh sáng màu xanh như dã thú, nếu bỗng nhiên nhìn vào còn sẽ bị dọa cho giật mình.
Nó đi đến cách một bước với Tiết Vãn U, không đến gần nữa.
Tạ Vãn U không quan tâm, có chút gượng gạo hỏi nó: "Có bị thương không? Có đau không?"
Hình như vật nhỏ sững sờ vài giây, rồi mới phát ra âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Không, không đau ạ..."
"Nói dối." Tạ Vãn U không tin, lúc đó nó bị người hầu kia dùng sức ném xuống đất, sao có thể không bị thương, sao có thể không đau?
Nghĩ đến vật nhỏ vì cứu nàng mà bị thương, nàng dừng lại một chút, cuối cùng vẫn phí sức nâng tay lên: “Tới đây, ta… Kiểm tra cho ngươi.”
Cả người Tạ Tiểu Bạch cứng đờ, ý thức được Tạ Vãn U là muốn nó đi qua, thân thể của nó theo phản xạ có điều kiện bắt đầu run rẩy.
Lại muốn đánh nó sao?
Rõ ràng là nó giúp nàng cắn người xấu, là một đứa bé ngoan, vậy mà vẫn muốn đánh nó sao?
Tạ Tiểu Bạch không muốn đi qua, thậm chí muốn xoay người bỏ trốn, nhưng lần này nương không đánh được nó, lần sau nhất định sẽ đánh càng mạnh càng đau hơn…
Chỉ cần để cho nương phát tiết là được, chỉ là đánh mấy cái mà thôi, rất nhanh sẽ qua.
Cuối cùng, Tạ Tiểu Bạch vẫn không nói lời nào chậm chạp đi về phía trước, để cho Tạ Vãn U dùng ngón tay lạnh như băng chạm vào cơ thể cứng ngắc của mình.
Nhưng lần này thứ chờ đón nó không phải là một trận đánh chửi, mà là cái đụng chạm dịu dàng xa lạ.
Nó lại nghe được lần đầu tiên nương nóng nảy dễ giận của mình dùng giọng nói dịu dàng khen ngợi nó: “Thật là mềm… Thì ra là một con non lông mềm mại, hình như mình thật sự có thể làm được!”
Nhưng mà vuốt ve dịu dàng này không chỉ không để cho Tạ Tiểu Bạch thả lỏng cảnh giác, trái lại còn làm cho nó càng sợ hãi hơn.
Tạ Vãn U rất ít đối xử dịu dàng với no.
Chỉ có mấy lần dịu dàng lúc trước, cũng là muốn đạt được lợi ích từ trên người nó.
Hình như Tạ Tiểu Bạch biết Tạ Vãn U muốn có cái gì rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.