Xuyên Thành Mèo Của Thủ Phú Giàu Nhất
Chương 15: Phiên ngoại 4
Đồ Nương Như Tề
31/12/2020
Phiên ngoại 4
Edit: Cá
cố lên chỉ còn 1 chương nữa =)))))
............
"Là em ấy." Văn Chi Vọng nghiêng người, hỏi mẹ mình, "Mẹ, mẹ ưng ý chưa?"
Văn nữ sĩ sắc mặt cổ quái nhìn Văn Chi Vọng.
"Tiểu Đàm nó... đủ tuổi thành niên chưa?"
Ánh mắt hoài nghi của Văn nữ sĩ làm Văn Chi Vọng hơi tổn thương.
Văn Chi Vọng nói: "Đương nhiên là đủ tuổi thành niên rồi."
Cơ mà nói thật, anh cũng không biết Đoàn Đoàn bao nhiêu tuổi nữa.
Nhưng nếu kì phát tình của Đoàn Đoàn đã tới thì chứng minh nhóc chắc là không nhỏ, hẳn là đã đủ tuổi trưởng thành rồi.
Văn nữ sĩ liếc mắt nhìn Văn Chi Vọng một cái, đột nhiên thở dài.
Nàng nói: "Tiểu Đàm nhìn vừa nhỏ lại vừa ngoan ngoãn, mà con thì một bó tuổi rồi, mẹ lo lắng thay con đó. Nam sinh giống Tiểu Đàm như thế thì bên ngoài cả tá người thích! Con nói coi... tại sao con lại không chịu chủ động một chút hả!"
Văn Chi Vọng "một bó tuổi", đơ mặt nhìn Văn nữ sĩ.
Văn nữ sĩ vẫy tay, nói: "Thôi bỏ đi, để mẹ bày cho con vài chiêu. Mà con có tiếp thu được hay không..."
Văn nữ sĩ ý vị thâm trường, nói: "... thì tùy vào con thôi."
Văn Chi Vọng không nói gì.
Anh hết sức chăm chú nhìn Đàm Nhiên cách đó không xa.
Đàm Nhiên cầm "phí bao nuôi" ngồi ở quán cà phê dành cho nhân viên của công ty Văn Chi Vọng, từ từ thưởng thức bánh ngọt, uống cà phê.
Vẫn là biến thành người tốt hơn, ít nhất là có vô số thức ăn ngon có thể ăn!
Đàm Nhiên múc một muỗng bánh gato anh đào thạch trái cây, bánh gato chua chua ngọt ngọt, hơi lạnh, vào miệng là tan.
Dựa theo kế hoạch, nhóc chỉ cần ngồi ở đây ăn xong phần bánh này là hoàn thành nhiệm vụ.
Đàm Nhiên nhìn chiếc mâm còn dư có chút xíu bánh ngọt, chớp mắt.
Cũng không biết tính hình ở chỗ Văn Chi Vọng thế nào rồi.
Đàm Nhiên nhịn không được hơi nghiêng đầu.
Một đôi mắt đen chớp chớp đập vào tầm mắt anh.
Văn Chi Vọng lập tức thu hồi tầm mắt, anh hơi nghiêng người, chặn ánh mắt Văn nữ sĩ.
"Thời gian không còn sớm." Văn Chi Vọng nói, "Con nhớ là hôm nay dì Triệu hẹn mẹ ra ngoài dạo phố mà phải không?"
Văn nữ sĩ vỗ tay một cái, nói: "May là con nhắc mẹ, xém chút mẹ quên mất chuyện này rồi."
"Vậy hôm nay mẹ nói tới đây thôi." Văn nữ sĩ vội vàng đi đến cửa công ty, "Lỡ mà trễ hẹn thì dì Triệu của con cứ càm ràm mẹ mãi cho mà xem."
Văn Chi Vọng nhìn mẹ mình rời đi.
Khi anh xoay người lại, Văn Chi Vọng phát hiện dưới chân mình có thêm một con mèo Ragdoll.
Mèo Ragdoll níu lấy quần anh, muốn bò lên người anh.
Văn Chi Vọng duỗi tay bé nhóc mèo lên, nhóc mèo thuận thế bò lên vai anh.
"Nhìn kìa! Thế nhưng lại có mèo dám bò lên người boss!"
"Nếu boss và mèo đều là của tớ thì tốt quá rồi!"
"Bồ ăn đến ngu người rồi hả? Có cần tớ cốc vài cái vào đầu cho tỉnh táo không?"
Văn Chi Vọng cũng không để ý đến âm thanh xung quanh mình.
Lúc này, nhóc mèo đang nằm trên vai anh cứ loi nhoi mãi.
Hai chân sau nhóc mèo dẫm lên vai anh, hai chân trước thì chọt chọt tai anh.
Cảm xúc đến từ lớp thịt đệm mềm mại cùng lớp lông xù xù cũng không làm Văn Chi Vọng tức giận.
Ngược lại anh có chút tò mò, rốt cuộc Đoàn Đoàn muốn làm gì?
Rất nhanh, động tác tiếp theo của nhóc mèo đã cho anh biết đáp án.
Đàm Nhiên không ngừng cố gắng, rốt cuộc chân trước của nhóc cũng sờ đến mái tóc mềm mại đen nhánh của anh.
Đàm Nhiên dẫm dẫm lên tóc của Văn Chi Vọng.
Trong lòng nhóc cảm thán, không hộ là nhà giàu số một, ngay cả tóc cũng nhiều như vậy.
Sau đó, hai chân sau của nhóc hẩy hẩy về phía trước.
Chiếc bụng mềm mại của nhóc mèo tiếp xúc với đỉnh đầu Văn Chi Vọng, nhóc mèo Ragdoll xám trắng nằm trên đầu Văn Chi Vọng. (đội vợ lên đầu trường sinh bất tử =))))))))
Nhóc mở to mắt mèo, nhìn khắp nơi, sau đó dùng vuốt mèo ấn ấn tai Văn Chi Vọng, tuyên bố chủ quyền của nhóc.
"Wow! Bé mèo này đáng yêu quá trời luôn!"
"Lập nhóm đi trộm mèo nhớ mời tôi nha!"
"Cơ mà đó là đầu của boss nha! Mấy bồ nhìn sắc mặt đại boss kìa, hình như không vui cho lắm."
Văn Chi Vọng nghe mọi người xì xầm bàn tán, anh nhíu mày, nói: "Hiện tại đang là thời gian làm việc, im hết đi."
Nháy mắt, những âm thanh bàn tán xôn xao đều biến mất.
Nhóm nhân viên đứng một bên lén nhìn phương hướng mà Văn Chi Vọng đi, lộ vẻ lo lắng.
Chắc là boss không giận cá chém thớt lên người bé mèo đâu ha?
Đương nhiên Văn Chi Vọng sẽ không làm thế.
Anh cứ thế mà "đội" nhóc mèo lên đầu, bình tĩnh trở về phòng làm việc.
Lúc đó nhóm nhân viên từ vẻ mặt lo lắng biến thành khiếp sợ.
Trời đất! Thế mà boss lại "đội" mèo lên đầu mà đi một lèo về phòng!
Đây chính là kì tích trăm năm khó gặp đó!
Trở lại văn phòng, nhóc mèo hẩy hẩy vài cái, từ đầu Văn Chi Vọng bò xuống nhảy lên bàn.
Văn Chi Vọng vớt nhóc mèo đặt lên đùi mình.
"Gan lớn quá ha? Dám nằm lên đầu anh luôn à?" Văn Chi Vọng nhẹ nhàng véo mặt nhóc mèo.
Giây tiếp theo, cậu nhóc xuất hiện ngồi trên đùi anh.
"Anh nhẹ tay tí coi, anh nhéo mặt tôi đau quá!" Đàm Nhiên xoa khuôn mặt đã hơi đỏ nói, "Thế nào, biểu hiện của tôi hôm nay không tệ ha?"
Văn Chi Vọng nhìn Đàm Nhiên, bất đắc dĩ nói: "Em bước xuống khỏi đùi anh trước đã."
"Được thôi."
Đàm Nhiên đứng lên, ngoan ngoãn mà ngồi trên ghế sofa.
Lúc nhóc biến thành mèo không thể nói chuyện, chỉ có khi biến thành người mới có thể nói chuyện mà thôi.
Với cả mỗi ngày nhóc đều nằm trên đùi Văn Chi Vọng như vậy nên cũng không biết biến hình người mà ngồi lên đùi Văn Chi Vọng là không ổn tí nào.
Văn Chi Vọng nói: "Em làm tốt lắm..."
"Thế thì có thưởng không?" Đàm Nhiên hỏi.
Văn Chi Vọng nhìn dáng vẻ gấp gáp của Đàm Nhiên, mắt hiện lên ý cười.
"Có thưởng. Hôm nay thưởng cho em thêm một con cá khô nhỏ."
"Chỉ một con?" Đàm Nhiên hơi thất vọng.
Văn Chi Vọng nói: "Vậy thì hai con?"
Đàm Nhiên do dự nói: "Chỉ có hai con..."
Văn Chi Vọng nhìn dáng vẻ tham ăn mà lại không dám nói của nhóc, mềm lòng nói: "Ba con, không thể nhiều hơn. Ăn nhiều hơn em sẽ mập lên."
Đàm Nhiên theo phản xạ mà nhéo bụng nhỏ của mình: "Kỳ thật là mèo mà mập một chút mới dễ thương, phải không?"
Văn Chi Vọng thở dài: "Được rồi, vậy thì ba con cá khô nhỏ, ăn nhiều không chỉ mập lên mà còn không tốt cho sức khỏe. Vậy đi, tối anh sẽ mát xa đầu cho nhóc bằng máy mát xa, được không nè?"
Mát xa đầu! Cái này thì duyệt!
Đã lâu rồi nhóc không hưởng thụ được sự thoải mái khi dùng mát mát xa đầu!
Hai mắt Đàm Nhiên sáng lên, nhanh nhảu đáp ứng: "Quyết định thế đi!!!"
Edit: Cá
cố lên chỉ còn 1 chương nữa =)))))
............
"Là em ấy." Văn Chi Vọng nghiêng người, hỏi mẹ mình, "Mẹ, mẹ ưng ý chưa?"
Văn nữ sĩ sắc mặt cổ quái nhìn Văn Chi Vọng.
"Tiểu Đàm nó... đủ tuổi thành niên chưa?"
Ánh mắt hoài nghi của Văn nữ sĩ làm Văn Chi Vọng hơi tổn thương.
Văn Chi Vọng nói: "Đương nhiên là đủ tuổi thành niên rồi."
Cơ mà nói thật, anh cũng không biết Đoàn Đoàn bao nhiêu tuổi nữa.
Nhưng nếu kì phát tình của Đoàn Đoàn đã tới thì chứng minh nhóc chắc là không nhỏ, hẳn là đã đủ tuổi trưởng thành rồi.
Văn nữ sĩ liếc mắt nhìn Văn Chi Vọng một cái, đột nhiên thở dài.
Nàng nói: "Tiểu Đàm nhìn vừa nhỏ lại vừa ngoan ngoãn, mà con thì một bó tuổi rồi, mẹ lo lắng thay con đó. Nam sinh giống Tiểu Đàm như thế thì bên ngoài cả tá người thích! Con nói coi... tại sao con lại không chịu chủ động một chút hả!"
Văn Chi Vọng "một bó tuổi", đơ mặt nhìn Văn nữ sĩ.
Văn nữ sĩ vẫy tay, nói: "Thôi bỏ đi, để mẹ bày cho con vài chiêu. Mà con có tiếp thu được hay không..."
Văn nữ sĩ ý vị thâm trường, nói: "... thì tùy vào con thôi."
Văn Chi Vọng không nói gì.
Anh hết sức chăm chú nhìn Đàm Nhiên cách đó không xa.
Đàm Nhiên cầm "phí bao nuôi" ngồi ở quán cà phê dành cho nhân viên của công ty Văn Chi Vọng, từ từ thưởng thức bánh ngọt, uống cà phê.
Vẫn là biến thành người tốt hơn, ít nhất là có vô số thức ăn ngon có thể ăn!
Đàm Nhiên múc một muỗng bánh gato anh đào thạch trái cây, bánh gato chua chua ngọt ngọt, hơi lạnh, vào miệng là tan.
Dựa theo kế hoạch, nhóc chỉ cần ngồi ở đây ăn xong phần bánh này là hoàn thành nhiệm vụ.
Đàm Nhiên nhìn chiếc mâm còn dư có chút xíu bánh ngọt, chớp mắt.
Cũng không biết tính hình ở chỗ Văn Chi Vọng thế nào rồi.
Đàm Nhiên nhịn không được hơi nghiêng đầu.
Một đôi mắt đen chớp chớp đập vào tầm mắt anh.
Văn Chi Vọng lập tức thu hồi tầm mắt, anh hơi nghiêng người, chặn ánh mắt Văn nữ sĩ.
"Thời gian không còn sớm." Văn Chi Vọng nói, "Con nhớ là hôm nay dì Triệu hẹn mẹ ra ngoài dạo phố mà phải không?"
Văn nữ sĩ vỗ tay một cái, nói: "May là con nhắc mẹ, xém chút mẹ quên mất chuyện này rồi."
"Vậy hôm nay mẹ nói tới đây thôi." Văn nữ sĩ vội vàng đi đến cửa công ty, "Lỡ mà trễ hẹn thì dì Triệu của con cứ càm ràm mẹ mãi cho mà xem."
Văn Chi Vọng nhìn mẹ mình rời đi.
Khi anh xoay người lại, Văn Chi Vọng phát hiện dưới chân mình có thêm một con mèo Ragdoll.
Mèo Ragdoll níu lấy quần anh, muốn bò lên người anh.
Văn Chi Vọng duỗi tay bé nhóc mèo lên, nhóc mèo thuận thế bò lên vai anh.
"Nhìn kìa! Thế nhưng lại có mèo dám bò lên người boss!"
"Nếu boss và mèo đều là của tớ thì tốt quá rồi!"
"Bồ ăn đến ngu người rồi hả? Có cần tớ cốc vài cái vào đầu cho tỉnh táo không?"
Văn Chi Vọng cũng không để ý đến âm thanh xung quanh mình.
Lúc này, nhóc mèo đang nằm trên vai anh cứ loi nhoi mãi.
Hai chân sau nhóc mèo dẫm lên vai anh, hai chân trước thì chọt chọt tai anh.
Cảm xúc đến từ lớp thịt đệm mềm mại cùng lớp lông xù xù cũng không làm Văn Chi Vọng tức giận.
Ngược lại anh có chút tò mò, rốt cuộc Đoàn Đoàn muốn làm gì?
Rất nhanh, động tác tiếp theo của nhóc mèo đã cho anh biết đáp án.
Đàm Nhiên không ngừng cố gắng, rốt cuộc chân trước của nhóc cũng sờ đến mái tóc mềm mại đen nhánh của anh.
Đàm Nhiên dẫm dẫm lên tóc của Văn Chi Vọng.
Trong lòng nhóc cảm thán, không hộ là nhà giàu số một, ngay cả tóc cũng nhiều như vậy.
Sau đó, hai chân sau của nhóc hẩy hẩy về phía trước.
Chiếc bụng mềm mại của nhóc mèo tiếp xúc với đỉnh đầu Văn Chi Vọng, nhóc mèo Ragdoll xám trắng nằm trên đầu Văn Chi Vọng. (đội vợ lên đầu trường sinh bất tử =))))))))
Nhóc mở to mắt mèo, nhìn khắp nơi, sau đó dùng vuốt mèo ấn ấn tai Văn Chi Vọng, tuyên bố chủ quyền của nhóc.
"Wow! Bé mèo này đáng yêu quá trời luôn!"
"Lập nhóm đi trộm mèo nhớ mời tôi nha!"
"Cơ mà đó là đầu của boss nha! Mấy bồ nhìn sắc mặt đại boss kìa, hình như không vui cho lắm."
Văn Chi Vọng nghe mọi người xì xầm bàn tán, anh nhíu mày, nói: "Hiện tại đang là thời gian làm việc, im hết đi."
Nháy mắt, những âm thanh bàn tán xôn xao đều biến mất.
Nhóm nhân viên đứng một bên lén nhìn phương hướng mà Văn Chi Vọng đi, lộ vẻ lo lắng.
Chắc là boss không giận cá chém thớt lên người bé mèo đâu ha?
Đương nhiên Văn Chi Vọng sẽ không làm thế.
Anh cứ thế mà "đội" nhóc mèo lên đầu, bình tĩnh trở về phòng làm việc.
Lúc đó nhóm nhân viên từ vẻ mặt lo lắng biến thành khiếp sợ.
Trời đất! Thế mà boss lại "đội" mèo lên đầu mà đi một lèo về phòng!
Đây chính là kì tích trăm năm khó gặp đó!
Trở lại văn phòng, nhóc mèo hẩy hẩy vài cái, từ đầu Văn Chi Vọng bò xuống nhảy lên bàn.
Văn Chi Vọng vớt nhóc mèo đặt lên đùi mình.
"Gan lớn quá ha? Dám nằm lên đầu anh luôn à?" Văn Chi Vọng nhẹ nhàng véo mặt nhóc mèo.
Giây tiếp theo, cậu nhóc xuất hiện ngồi trên đùi anh.
"Anh nhẹ tay tí coi, anh nhéo mặt tôi đau quá!" Đàm Nhiên xoa khuôn mặt đã hơi đỏ nói, "Thế nào, biểu hiện của tôi hôm nay không tệ ha?"
Văn Chi Vọng nhìn Đàm Nhiên, bất đắc dĩ nói: "Em bước xuống khỏi đùi anh trước đã."
"Được thôi."
Đàm Nhiên đứng lên, ngoan ngoãn mà ngồi trên ghế sofa.
Lúc nhóc biến thành mèo không thể nói chuyện, chỉ có khi biến thành người mới có thể nói chuyện mà thôi.
Với cả mỗi ngày nhóc đều nằm trên đùi Văn Chi Vọng như vậy nên cũng không biết biến hình người mà ngồi lên đùi Văn Chi Vọng là không ổn tí nào.
Văn Chi Vọng nói: "Em làm tốt lắm..."
"Thế thì có thưởng không?" Đàm Nhiên hỏi.
Văn Chi Vọng nhìn dáng vẻ gấp gáp của Đàm Nhiên, mắt hiện lên ý cười.
"Có thưởng. Hôm nay thưởng cho em thêm một con cá khô nhỏ."
"Chỉ một con?" Đàm Nhiên hơi thất vọng.
Văn Chi Vọng nói: "Vậy thì hai con?"
Đàm Nhiên do dự nói: "Chỉ có hai con..."
Văn Chi Vọng nhìn dáng vẻ tham ăn mà lại không dám nói của nhóc, mềm lòng nói: "Ba con, không thể nhiều hơn. Ăn nhiều hơn em sẽ mập lên."
Đàm Nhiên theo phản xạ mà nhéo bụng nhỏ của mình: "Kỳ thật là mèo mà mập một chút mới dễ thương, phải không?"
Văn Chi Vọng thở dài: "Được rồi, vậy thì ba con cá khô nhỏ, ăn nhiều không chỉ mập lên mà còn không tốt cho sức khỏe. Vậy đi, tối anh sẽ mát xa đầu cho nhóc bằng máy mát xa, được không nè?"
Mát xa đầu! Cái này thì duyệt!
Đã lâu rồi nhóc không hưởng thụ được sự thoải mái khi dùng mát mát xa đầu!
Hai mắt Đàm Nhiên sáng lên, nhanh nhảu đáp ứng: "Quyết định thế đi!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.