Xuyên Thành Nam Chính Trong Cẩu Huyết Ngược Văn
Chương 54: Xin em.
Long Nữ Dạ Bạch
05/12/2020
Kế
tiếp mấy ngày sau Trang Hàn liền không rời đi khỏi M thị, hắn mỗi ngày
đều lặng lẽ đi theo Cố Tư, ở một góc nhìn Cố Tư, thật giống như là một
tên biến thái.
Hắn để người điều tra xong, tuy rằng Kha Hải luôn là ở trước mặt hắn kêu Cố Tư là lão bà, nhưng Cố Tư cùng hắn quan hệ nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là đối tác.
Cố Tư phụ trách thiết kế trang phục, Kha Hải phụ trách đem quần áo đặt làm ra sau đó cầm tới trong tiệm đi bán. Năm tháng trước cửa hàng mặt tiền của hắn kinh doanh sắp không trụ nổi, Cố Tư liền giúp hắn, sau đó hai người bắt đầu hợp tác, chẳng qua bởi vì Cố Tư chưa bao giờ dùng chứng kiện chính mình cho nên trên pháp luật ý nghĩa gian cửa hàng trang phục nho nhỏ kia vẫn là hoàn toàn thuộc về Kha Hải.
Kết quả là như thế này, Trang Hàn có chút thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng Cố Tư cũng sẽ không thích Kha Hải như vậy. Người Cố Tư thích hẳn là người ôn nhu, mà không phải Kha Hải hán tử thô lỗ như vậy. Huống chi Kha Hải nói Cố Tư sẽ không nấu cơm, sao có thể? Hắn còn nhớ rõ ngày đầu tiên chính mình xuyên qua Cố Tư liền làm cho hắn một bàn đồ ăn.
Cho nên tình huống hiện tại chính là, Kha Hải thích Cố Tư, nhưng Cố Tư không thích Kha Hải. Đến nỗi Cố Tư còn có thích mình hay không, cái này còn chờ nghiệm chứng.
Sáng sớm tinh mơ liền từ trên giường bò dậy, gọi điện thoại để thư ký Tiểu Vương đem hợp đồng yêu cầu đưa đến M thị, lúc sau Trang Hàn qua loa ăn cơm sáng xong liền lái xe đi đến địa phương Cố Tư ở.
Kha Hải từ trên lầu đi xuống, ở cửa tiểu khu còn mang bữa sáng nào là cháo còn có bánh rán, trứng gà, sữa đậu nành, thực rõ ràng là mua cho Cố Tư. Trang Hàn xem ở trong mắt mà đau ở trong lòng, Cố Tư còn đang mang thai, có thể ăn mấy thứ này sao?
Hắn cảm thấy chính mình không thể cứ như vậy mà sống, có một số việc vẫn là tốc chiến tốc thắng tốt hơn. Lịch sử kinh nghiệm nói cho mọi người, càng kéo dài càng không có kết quả tốt.
Kha Hải cùng Cố Tư cùng nhau ăn bữa sáng, nhìn Cố Tư chỉ ăn một chén nhỏ cháo trắng cùng một quả trứng gà, hắn quan tâm nói: “Nếu không lại ăn thêm chút đi, chờ lát nữa đói bụng thì làm sao bây giờ?”
“Không cần, tôi đã ăn no.” Cố Tư lau miệng nói: “Anh đi đến tiệm đi, tôi hôm nay không đi đến tiệm.”
Kha Hải gật gật đầu, nói: “Cũng được, có chuyện gì liền gọi điện thoại cho tôi.”
Hắn đi xuống lầu, mở ra chiếc xe đã rất cũ nát hiệu Minibus đi đến tiệm. Trang Hàn nhìn thoáng qua trên lầu, sau đó lái xe đi theo Kha Hải đi đến cửa hàng trang phục của hắn.
Kha Hải mới vừa mở cửa cuốn ra, một chiếc xe Bentley màu đen liền ngừng ở trước cửa hàng của hắn. Kha Hải đầu tiên là có chút si mê nhìn thoáng qua chiếc xe kia, sau đó hắn đi đến phía bên cạnh xe gõ gõ cửa sổ xe.
Cửa sổ xe mở ra, lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi soái ca.
Kha Hải lúc ấy trong lòng liền có một chút không cân bằng như vậy, so với chính mình có tiền thì cũng thôi đi, cư nhiên còn so với chính mình soái như vậy. Hắn chỉ vào cửa hàng chính mình nói: “Xe cậu không thể ngừng ở nơi này, che mất cửa hàng của tôi.”
Trang Hàn đánh giá hai mắt hắn, sau đó nói: “Quan Vũ.”
“. . .” Kha Hải có chút không thể tin tưởng, “Đại Kiều?”
“Là tôi.” Trang Hàn nói: “Tôi tới tìm cậu.”
Kha Hải: “. . .”
Kha Hải lớn như vậy chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ có một soái ca mở cửa siêu xe tới tìm chính mình, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn của Trang Hàn, Kha Hải trong lòng tình phức tạp một chút. Cuối cùng hắn nói: “Cậu là như thế nào biết tôi ở chỗ này?”
“Rất đơn giản.” Trang Hàn nói: “Tôi đem số điện thoại của cậu để người ta cầm đi tra, hiện tại tôi đến tên ông nội và bố cậu gọi là gì cũng đều biết.”
Kha Hải chính mình cũng không biết ông nội và bố hắn gọi là cái gì. . .
Trong nháy mắt kia hắn cư nhiên không biết nên là vì Trang Hàn điều tra chính mình mà cảm thấy sinh khí, hay là nên vì có tiền có thể muốn làm gì thì làm mà cảm thấy hâm mộ.
Nghẹn một lúc lâu, Kha Hải rốt cuộc hỏi ra câu mà hắn luôn muốn hỏi thật lâu, “Cậu có phải hay không thật sự muốn tán tôi?”
Trang Hàn lạnh mặt nhìn hắn nói: “Cậu buổi sáng rời giường chưa đi WC sao?”
Tuy rằng không biết hắn vì cái gì hỏi cái vấn đề này, nhưng Kha Hải vẫn là rất thành thật nói: “Tôi đã quên đi WC.”
“Vậy cậu còn không chạy nhanh đi vệ sinh.” Trang Hàn nói: “Chiếu cố chính mình cho tốt, cậu cảm thấy tôi có thể coi trọng cậu cái gì?”
Kha Hải cư nhiên thật sự nghiêm túc tự hỏi một chút, lúc sau nói: “Tôi. . . Thanh thuần không làm ra vẻ khác với những người yêu diễm đê tiện đó?”
Trang Hàn: “. . .”
Trang Hàn nói không ra lời, Kha Hải nói: “Vậy cậu có thể hay không đem xe lái đi, cậu như vậy tôi vô pháp buôn bán.”
Trang Hàn nói: “Cửa hàng này của cậu một ngày có thể kiếm bao nhiêu?”
“Xem tình huống đi.” Kha Hải liếc mắt nhìn Trang Hàn một cái, nói: “Thời điểm làm ăn tốt, một ngày vài ngàn cũng có.”
“Được, tôi cho cậu một vạn.” Trang Hàn nói: “Cậu hôm nay đừng mở cửa hàng.”
“Vì. . . Vì cái gì nha?”
“Tôi khó có được tới M thành một chuyến, chẳng lẽ muốn tôi chính mình một người ở nơi đây hoảng loạn?”
Nói có đạo lý, Kha Hải cân nhắc một chút phát hiện cái mua bán này kiếm không tồi. Hơn nữa hắn như vậy liền có thời gian trở về bồi Cố Tư, vì thế hắn đáp ứng nói: “Vậy cậu muốn đi chỗ nào chơi a?”
Trang Hàn nói: “Tôi lần đầu tiên tới đây, không muốn mời tôi đi nhà cậu làm khách sao?”
Lúc Cố Tư ăn cơm sáng xong lại đi xuống dưới lầu dạo qua một vòng, sau đó liền trở về trên lầu bắt đầu vẽ. Khoảng thời gian trước bán quần áo thiết kế không tồi, nàng tính toán không ngừng cố gắng có thêm nhiều thiết kế nữa. Thừa dịp hiện tại con cái còn chưa có sinh ra muốn tích cóp một chút tiền, đến lúc đó chỗ muốn tiêu tiền có nhiều lắm.
Đang trong suy nghĩ, thanh âm mở cửa lại truyền đến.
Kỳ quái, Kha Hải hôm nay trở về sớm như vậy sao? Cố Tư hướng phía cửa nhìn nhìn, nói: “Anh đã trở lại a?”
“Đúng vậy.” Kha Hải cầm theo hai cái túi nilon, nói: “Hôm nay trong nhà có khách nhân, cửa hàng liền đóng cửa một ngày.”
Từ lúc cùng Kha Hải nhận thức, Cố Tư còn chưa có gặp qua Kha Hải hướng trong nhà mang bằng hữu tới đâu.
Kha Hải đi đến, đối với Trang Hàn phía sau nói: “Nhà cửa đơn sơ, đừng ghét bỏ a.”
Trang Hàn cởi giày da tiến vào, cái phòng ở này trang hoàng rất đơn giản, nội thất cũng rất đơn giản, phòng khách thậm chí không có TV. Hắn liếc mắt một cái liền thấy Cố Tư ngồi ở cái bàn bên cạnh, Cố Tư mặc một cái váy màu xanh nước biển, thấy Kha Hải xách theo hai cái túi lớn, liền hỏi: “Đều là đồ ăn sao?”
“Đúng.” Kha Hải cười nói: “Mời người đến ăn cơm a, tới nhận thức đi, đây là Đại Kiều tôi có nói qua cho em.”
Cố Tư đứng lên xoay người, liền thấy Trang Hàn đang ở sau chăm chú nhìn nàng.
Cố Tư lúc ấy liền đứng không vững, người lui về phía sau một cái.
Kha Hải hoảng sợ, liền tiến lên đỡ nàng, “Đây là làm sao vậy?”
Nào biết người một nhà còn chưa có tới đỡ, một người khác liền nhanh nhẹn vọt qua đỡ cánh tay Cố Tư. Vì thế Kha Hải vươn đôi tay cứ như vậy xấu hổ ngừng ở giữa không trung, muốn thu hồi cũng không được tiếp tục duỗi cũng không được.
Hắn gãi gãi đầu, đối Trang Hàn nói: "Người anh em, cảm ơn cậu a."
Sau đó lại đối Cố Tư nói: “Em không sao chứ?”
Nói xong lúc sau hắn mới phát hiện, hai người này căn bản không chú ý tới chính mình. Chỉ thấy hai người bọn họ duy trì cái tư thế một người đỡ một người bị người khác đỡ, cứ như vậy yên lặng đối diện. Người khác không nói, cố tình lại là tuấn nam mỹ nữ trông còn rất xứng đôi. . .
“Làm gì vậy?” Kha Hải cau mày nhìn hai người, “Như thế nào còn phát ngốc?”
Trang Hàn rốt cuộc mở miệng, “Em còn tốt đi?”
Cố Tư: “Anh như thế nào tìm được em?”
“Tôi không tìm em, em liền tính toán vẫn luôn gạt tôi sao?”
“Cái gì gạt và không gạt? Anh để ý sao?”
Trang Hàn: “Em không nói cho tôi biết, lại như thế nào biết tôi không để bụng?”
Cố Tư: “Anh còn nhớ rõ tối hôm ấy sao? Em không cảm thấy anh sẽ để ý.”
Kha Hải ở một bên nghe hai người không đầu không đuôi nói một hồi, không hiểu ra sao nói: “Hai người. . . Nhận thức?”
Tay Trang Hàn vẫn như cũ vững vàng đỡ Cố Tư, hắn đối Kha Hải nói: “Có nhận thức, trong bụng nàng đang mang con của tôi.”
Kha Hải: “. . .”
Kha Hải vẻ mặt dại ra nhìn về phía Cố Tư, chỉ thấy Cố Tư vẻ mặt lã chã ướt át, nhưng cũng không có ý tứ muốn phủ định.
Đến phiên này hắn đứng không yên, hắn lui về phía sau một bước đặt mông ngồi ở trên sô pha. Không thể tin tưởng nhìn hai người trước mặt, sau đó run run rẩy rẩy chỉ vào Trang Hàn nói: “Cho nên cậu căn bản không phải tới tìm tôi, cậu là tới tìm nàng?”
“Nhưng là tôi còn muốn cảm ơn cậu.” Trang Hàn thiệt tình thành ý nói: “Nếu không phải bởi vì cậu, tôi căn bản tìm không thấy Cố Tư.”
Kha Hải: “Cậu như thế nào tìm được nàng?”
“Tôi chơi trò chơi biết số di động của cậu, ở lúc tra cậu ngoài ý muốn phát hiện Cố Tư cư nhiên cùng cậu ở bên nhau.” Trang Hàn nói: “Đây thật là ý trời a.”
“Ô. . .” Kha Hải rất muốn khóc, hắn nhìn đôi tay chính mình, trong lòng nói đến tột cùng là như thế nào một đôi tiện tay mới có thể chơi trò chơi, đem tức phụ đều chơi ném đi. Trước kia luôn nghe nói chơi trò chơi không tốt, nhưng cũng không biết đến tột cùng là nơi nào không tốt, hiện tại hắn rốt cuộc hiểu ra.
Cố Tư tránh ra cánh tay Trang Hàn, lui về phía sau một bước nói: “Em hiện tại rất tốt, em cũng không nghĩ muốn nhìn thấy anh, mời anh rời đi.”
Trang Hàn há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì. Hắn cũng lui về phía sau một bước, không nghĩ muốn Cố Tư có áp lực quá lớn, sau đó nói: “Em quá không tốt, tôi có thể cảm giác được. Chuyện lúc trước là tôi sai rồi, tôi khi đó cho rằng em cái gì cũng không biết, tôi cho rằng em rời đi tôi sẽ tốt hơn một chút, sau đó tôi liền biết tôi sai rồi. Cố Tư, em có thể cho tôi một cơ hội được không?”
Hốc mắt nàng đỏ lên, quay mặt đi nói: “Anh cho rằng anh cho rằng đều là anh cho rằng, ahh cho rằng em như thế nào anh liền làm như thế, vậy anh có hay không hỏi qua ý kiến của em? Anh có hay không đi tìm hiểu ý nghĩ của em? Em lúc trước cầu xin anh như vậy, em cầu xin anh đừng rời khỏi em, nhưng anh đến mở mắt nhìn em một cái anh cũng đều không muốn.”
“Là tôi sai.” Trang Hàn năn nỉ nhìn Cố Tư, “Tôi sẽ sửa, em cho tôi một cơ hội đi, tôi xin em.”
Cố Tư lau một chút nước mắt ở khóe mắt, đột nhiên hỏi Trang Hàn: “Nếu em không phải đang mang thai, anh sẽ như vậy sao?”
Trang Hàn đột nhiên nghẹn lời, xác thật hắn năm tháng này vẫn luôn phát điên đi tìm Cố Tư, nhưng là lúc hắn chân chính hạ quyết tâm muốn cùng Cố Tư ở bên nhau vẫn là lúc phát hiện nàng đang mang thai. Lúc này hắn có thể lừa Cố Tư, nhưng là hắn lại không nghĩ vậy.
“Năm tháng qua tôi vẫn luôn tìm em.” Trang Hàn nói: “Lúc tìm được em, tôi không biết em đã mang thai.”
“Nói cách khác, anh không phủ nhận điểm này?” Cố Tư chớp mắt, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, “Anh đi đi, em không nghĩ muốn nhìn thấy anh.”
Trang Hàn: “Cố Tư. . .”
“Anh đi đi!” Cố Tư quay lưng lại, đối Kha Hải nói: “Có thể hay không mời anh đem hắn đuổi ra ngoài?”
Kha Hải không nói hai lời liền nhảy dựng lên, đem Trang Hàn đẩy ra bên ngoài nói: “Đi thôi đi thôi, không nghe thấy nàng nói không nghĩ thấy cậu sao. . .”
Hắn để người điều tra xong, tuy rằng Kha Hải luôn là ở trước mặt hắn kêu Cố Tư là lão bà, nhưng Cố Tư cùng hắn quan hệ nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là đối tác.
Cố Tư phụ trách thiết kế trang phục, Kha Hải phụ trách đem quần áo đặt làm ra sau đó cầm tới trong tiệm đi bán. Năm tháng trước cửa hàng mặt tiền của hắn kinh doanh sắp không trụ nổi, Cố Tư liền giúp hắn, sau đó hai người bắt đầu hợp tác, chẳng qua bởi vì Cố Tư chưa bao giờ dùng chứng kiện chính mình cho nên trên pháp luật ý nghĩa gian cửa hàng trang phục nho nhỏ kia vẫn là hoàn toàn thuộc về Kha Hải.
Kết quả là như thế này, Trang Hàn có chút thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng Cố Tư cũng sẽ không thích Kha Hải như vậy. Người Cố Tư thích hẳn là người ôn nhu, mà không phải Kha Hải hán tử thô lỗ như vậy. Huống chi Kha Hải nói Cố Tư sẽ không nấu cơm, sao có thể? Hắn còn nhớ rõ ngày đầu tiên chính mình xuyên qua Cố Tư liền làm cho hắn một bàn đồ ăn.
Cho nên tình huống hiện tại chính là, Kha Hải thích Cố Tư, nhưng Cố Tư không thích Kha Hải. Đến nỗi Cố Tư còn có thích mình hay không, cái này còn chờ nghiệm chứng.
Sáng sớm tinh mơ liền từ trên giường bò dậy, gọi điện thoại để thư ký Tiểu Vương đem hợp đồng yêu cầu đưa đến M thị, lúc sau Trang Hàn qua loa ăn cơm sáng xong liền lái xe đi đến địa phương Cố Tư ở.
Kha Hải từ trên lầu đi xuống, ở cửa tiểu khu còn mang bữa sáng nào là cháo còn có bánh rán, trứng gà, sữa đậu nành, thực rõ ràng là mua cho Cố Tư. Trang Hàn xem ở trong mắt mà đau ở trong lòng, Cố Tư còn đang mang thai, có thể ăn mấy thứ này sao?
Hắn cảm thấy chính mình không thể cứ như vậy mà sống, có một số việc vẫn là tốc chiến tốc thắng tốt hơn. Lịch sử kinh nghiệm nói cho mọi người, càng kéo dài càng không có kết quả tốt.
Kha Hải cùng Cố Tư cùng nhau ăn bữa sáng, nhìn Cố Tư chỉ ăn một chén nhỏ cháo trắng cùng một quả trứng gà, hắn quan tâm nói: “Nếu không lại ăn thêm chút đi, chờ lát nữa đói bụng thì làm sao bây giờ?”
“Không cần, tôi đã ăn no.” Cố Tư lau miệng nói: “Anh đi đến tiệm đi, tôi hôm nay không đi đến tiệm.”
Kha Hải gật gật đầu, nói: “Cũng được, có chuyện gì liền gọi điện thoại cho tôi.”
Hắn đi xuống lầu, mở ra chiếc xe đã rất cũ nát hiệu Minibus đi đến tiệm. Trang Hàn nhìn thoáng qua trên lầu, sau đó lái xe đi theo Kha Hải đi đến cửa hàng trang phục của hắn.
Kha Hải mới vừa mở cửa cuốn ra, một chiếc xe Bentley màu đen liền ngừng ở trước cửa hàng của hắn. Kha Hải đầu tiên là có chút si mê nhìn thoáng qua chiếc xe kia, sau đó hắn đi đến phía bên cạnh xe gõ gõ cửa sổ xe.
Cửa sổ xe mở ra, lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi soái ca.
Kha Hải lúc ấy trong lòng liền có một chút không cân bằng như vậy, so với chính mình có tiền thì cũng thôi đi, cư nhiên còn so với chính mình soái như vậy. Hắn chỉ vào cửa hàng chính mình nói: “Xe cậu không thể ngừng ở nơi này, che mất cửa hàng của tôi.”
Trang Hàn đánh giá hai mắt hắn, sau đó nói: “Quan Vũ.”
“. . .” Kha Hải có chút không thể tin tưởng, “Đại Kiều?”
“Là tôi.” Trang Hàn nói: “Tôi tới tìm cậu.”
Kha Hải: “. . .”
Kha Hải lớn như vậy chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ có một soái ca mở cửa siêu xe tới tìm chính mình, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn của Trang Hàn, Kha Hải trong lòng tình phức tạp một chút. Cuối cùng hắn nói: “Cậu là như thế nào biết tôi ở chỗ này?”
“Rất đơn giản.” Trang Hàn nói: “Tôi đem số điện thoại của cậu để người ta cầm đi tra, hiện tại tôi đến tên ông nội và bố cậu gọi là gì cũng đều biết.”
Kha Hải chính mình cũng không biết ông nội và bố hắn gọi là cái gì. . .
Trong nháy mắt kia hắn cư nhiên không biết nên là vì Trang Hàn điều tra chính mình mà cảm thấy sinh khí, hay là nên vì có tiền có thể muốn làm gì thì làm mà cảm thấy hâm mộ.
Nghẹn một lúc lâu, Kha Hải rốt cuộc hỏi ra câu mà hắn luôn muốn hỏi thật lâu, “Cậu có phải hay không thật sự muốn tán tôi?”
Trang Hàn lạnh mặt nhìn hắn nói: “Cậu buổi sáng rời giường chưa đi WC sao?”
Tuy rằng không biết hắn vì cái gì hỏi cái vấn đề này, nhưng Kha Hải vẫn là rất thành thật nói: “Tôi đã quên đi WC.”
“Vậy cậu còn không chạy nhanh đi vệ sinh.” Trang Hàn nói: “Chiếu cố chính mình cho tốt, cậu cảm thấy tôi có thể coi trọng cậu cái gì?”
Kha Hải cư nhiên thật sự nghiêm túc tự hỏi một chút, lúc sau nói: “Tôi. . . Thanh thuần không làm ra vẻ khác với những người yêu diễm đê tiện đó?”
Trang Hàn: “. . .”
Trang Hàn nói không ra lời, Kha Hải nói: “Vậy cậu có thể hay không đem xe lái đi, cậu như vậy tôi vô pháp buôn bán.”
Trang Hàn nói: “Cửa hàng này của cậu một ngày có thể kiếm bao nhiêu?”
“Xem tình huống đi.” Kha Hải liếc mắt nhìn Trang Hàn một cái, nói: “Thời điểm làm ăn tốt, một ngày vài ngàn cũng có.”
“Được, tôi cho cậu một vạn.” Trang Hàn nói: “Cậu hôm nay đừng mở cửa hàng.”
“Vì. . . Vì cái gì nha?”
“Tôi khó có được tới M thành một chuyến, chẳng lẽ muốn tôi chính mình một người ở nơi đây hoảng loạn?”
Nói có đạo lý, Kha Hải cân nhắc một chút phát hiện cái mua bán này kiếm không tồi. Hơn nữa hắn như vậy liền có thời gian trở về bồi Cố Tư, vì thế hắn đáp ứng nói: “Vậy cậu muốn đi chỗ nào chơi a?”
Trang Hàn nói: “Tôi lần đầu tiên tới đây, không muốn mời tôi đi nhà cậu làm khách sao?”
Lúc Cố Tư ăn cơm sáng xong lại đi xuống dưới lầu dạo qua một vòng, sau đó liền trở về trên lầu bắt đầu vẽ. Khoảng thời gian trước bán quần áo thiết kế không tồi, nàng tính toán không ngừng cố gắng có thêm nhiều thiết kế nữa. Thừa dịp hiện tại con cái còn chưa có sinh ra muốn tích cóp một chút tiền, đến lúc đó chỗ muốn tiêu tiền có nhiều lắm.
Đang trong suy nghĩ, thanh âm mở cửa lại truyền đến.
Kỳ quái, Kha Hải hôm nay trở về sớm như vậy sao? Cố Tư hướng phía cửa nhìn nhìn, nói: “Anh đã trở lại a?”
“Đúng vậy.” Kha Hải cầm theo hai cái túi nilon, nói: “Hôm nay trong nhà có khách nhân, cửa hàng liền đóng cửa một ngày.”
Từ lúc cùng Kha Hải nhận thức, Cố Tư còn chưa có gặp qua Kha Hải hướng trong nhà mang bằng hữu tới đâu.
Kha Hải đi đến, đối với Trang Hàn phía sau nói: “Nhà cửa đơn sơ, đừng ghét bỏ a.”
Trang Hàn cởi giày da tiến vào, cái phòng ở này trang hoàng rất đơn giản, nội thất cũng rất đơn giản, phòng khách thậm chí không có TV. Hắn liếc mắt một cái liền thấy Cố Tư ngồi ở cái bàn bên cạnh, Cố Tư mặc một cái váy màu xanh nước biển, thấy Kha Hải xách theo hai cái túi lớn, liền hỏi: “Đều là đồ ăn sao?”
“Đúng.” Kha Hải cười nói: “Mời người đến ăn cơm a, tới nhận thức đi, đây là Đại Kiều tôi có nói qua cho em.”
Cố Tư đứng lên xoay người, liền thấy Trang Hàn đang ở sau chăm chú nhìn nàng.
Cố Tư lúc ấy liền đứng không vững, người lui về phía sau một cái.
Kha Hải hoảng sợ, liền tiến lên đỡ nàng, “Đây là làm sao vậy?”
Nào biết người một nhà còn chưa có tới đỡ, một người khác liền nhanh nhẹn vọt qua đỡ cánh tay Cố Tư. Vì thế Kha Hải vươn đôi tay cứ như vậy xấu hổ ngừng ở giữa không trung, muốn thu hồi cũng không được tiếp tục duỗi cũng không được.
Hắn gãi gãi đầu, đối Trang Hàn nói: "Người anh em, cảm ơn cậu a."
Sau đó lại đối Cố Tư nói: “Em không sao chứ?”
Nói xong lúc sau hắn mới phát hiện, hai người này căn bản không chú ý tới chính mình. Chỉ thấy hai người bọn họ duy trì cái tư thế một người đỡ một người bị người khác đỡ, cứ như vậy yên lặng đối diện. Người khác không nói, cố tình lại là tuấn nam mỹ nữ trông còn rất xứng đôi. . .
“Làm gì vậy?” Kha Hải cau mày nhìn hai người, “Như thế nào còn phát ngốc?”
Trang Hàn rốt cuộc mở miệng, “Em còn tốt đi?”
Cố Tư: “Anh như thế nào tìm được em?”
“Tôi không tìm em, em liền tính toán vẫn luôn gạt tôi sao?”
“Cái gì gạt và không gạt? Anh để ý sao?”
Trang Hàn: “Em không nói cho tôi biết, lại như thế nào biết tôi không để bụng?”
Cố Tư: “Anh còn nhớ rõ tối hôm ấy sao? Em không cảm thấy anh sẽ để ý.”
Kha Hải ở một bên nghe hai người không đầu không đuôi nói một hồi, không hiểu ra sao nói: “Hai người. . . Nhận thức?”
Tay Trang Hàn vẫn như cũ vững vàng đỡ Cố Tư, hắn đối Kha Hải nói: “Có nhận thức, trong bụng nàng đang mang con của tôi.”
Kha Hải: “. . .”
Kha Hải vẻ mặt dại ra nhìn về phía Cố Tư, chỉ thấy Cố Tư vẻ mặt lã chã ướt át, nhưng cũng không có ý tứ muốn phủ định.
Đến phiên này hắn đứng không yên, hắn lui về phía sau một bước đặt mông ngồi ở trên sô pha. Không thể tin tưởng nhìn hai người trước mặt, sau đó run run rẩy rẩy chỉ vào Trang Hàn nói: “Cho nên cậu căn bản không phải tới tìm tôi, cậu là tới tìm nàng?”
“Nhưng là tôi còn muốn cảm ơn cậu.” Trang Hàn thiệt tình thành ý nói: “Nếu không phải bởi vì cậu, tôi căn bản tìm không thấy Cố Tư.”
Kha Hải: “Cậu như thế nào tìm được nàng?”
“Tôi chơi trò chơi biết số di động của cậu, ở lúc tra cậu ngoài ý muốn phát hiện Cố Tư cư nhiên cùng cậu ở bên nhau.” Trang Hàn nói: “Đây thật là ý trời a.”
“Ô. . .” Kha Hải rất muốn khóc, hắn nhìn đôi tay chính mình, trong lòng nói đến tột cùng là như thế nào một đôi tiện tay mới có thể chơi trò chơi, đem tức phụ đều chơi ném đi. Trước kia luôn nghe nói chơi trò chơi không tốt, nhưng cũng không biết đến tột cùng là nơi nào không tốt, hiện tại hắn rốt cuộc hiểu ra.
Cố Tư tránh ra cánh tay Trang Hàn, lui về phía sau một bước nói: “Em hiện tại rất tốt, em cũng không nghĩ muốn nhìn thấy anh, mời anh rời đi.”
Trang Hàn há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì. Hắn cũng lui về phía sau một bước, không nghĩ muốn Cố Tư có áp lực quá lớn, sau đó nói: “Em quá không tốt, tôi có thể cảm giác được. Chuyện lúc trước là tôi sai rồi, tôi khi đó cho rằng em cái gì cũng không biết, tôi cho rằng em rời đi tôi sẽ tốt hơn một chút, sau đó tôi liền biết tôi sai rồi. Cố Tư, em có thể cho tôi một cơ hội được không?”
Hốc mắt nàng đỏ lên, quay mặt đi nói: “Anh cho rằng anh cho rằng đều là anh cho rằng, ahh cho rằng em như thế nào anh liền làm như thế, vậy anh có hay không hỏi qua ý kiến của em? Anh có hay không đi tìm hiểu ý nghĩ của em? Em lúc trước cầu xin anh như vậy, em cầu xin anh đừng rời khỏi em, nhưng anh đến mở mắt nhìn em một cái anh cũng đều không muốn.”
“Là tôi sai.” Trang Hàn năn nỉ nhìn Cố Tư, “Tôi sẽ sửa, em cho tôi một cơ hội đi, tôi xin em.”
Cố Tư lau một chút nước mắt ở khóe mắt, đột nhiên hỏi Trang Hàn: “Nếu em không phải đang mang thai, anh sẽ như vậy sao?”
Trang Hàn đột nhiên nghẹn lời, xác thật hắn năm tháng này vẫn luôn phát điên đi tìm Cố Tư, nhưng là lúc hắn chân chính hạ quyết tâm muốn cùng Cố Tư ở bên nhau vẫn là lúc phát hiện nàng đang mang thai. Lúc này hắn có thể lừa Cố Tư, nhưng là hắn lại không nghĩ vậy.
“Năm tháng qua tôi vẫn luôn tìm em.” Trang Hàn nói: “Lúc tìm được em, tôi không biết em đã mang thai.”
“Nói cách khác, anh không phủ nhận điểm này?” Cố Tư chớp mắt, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, “Anh đi đi, em không nghĩ muốn nhìn thấy anh.”
Trang Hàn: “Cố Tư. . .”
“Anh đi đi!” Cố Tư quay lưng lại, đối Kha Hải nói: “Có thể hay không mời anh đem hắn đuổi ra ngoài?”
Kha Hải không nói hai lời liền nhảy dựng lên, đem Trang Hàn đẩy ra bên ngoài nói: “Đi thôi đi thôi, không nghe thấy nàng nói không nghĩ thấy cậu sao. . .”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.