Xuyên Thành Nam Phụ Chỉ Làm Người Qua Đường
Chương 4
Tg Hoa Giã
18/03/2022
Tổng giám đốc của công ty Minh Thành cố ý hẹn gặp mặt làm Đỗ Tuấn Kiệt
rất bất ngờ, cân nhắc hồi lâu mới đồng ý, hắn muốn xem Võ Tự Minh lại
muốn giở trò gì.
Biết người hẹn đã đến, ánh mắt Võ Tự Minh trở nên sâu hơn, biểu cảm dần lạnh nhạt. Võ Tự Minh lấy ra bộ dáng của một tổng tài để bàn việc quan trọng với đối phương.
"Ký chủ rất có phong thái!" Hệ thống một bên âm thầm cổ vũ.
"..." Võ Tự Minh không để ý đến hệ thống đang "khoa tay múa chân", hắn gật đầu xem như chào hỏi với Đỗ Tuấn Kiệt mới đến.
Trên một chiếc bàn vuông, không khí ở đây hơi trầm lặng, Võ Tự Minh ngồi đối diện với Đỗ Tuấn Kiệt, hai người đang yên lặng đánh giá đối phương.
Võ Tự Đức ngồi giữa hai người, thấy hai người không ai lên tiếng gấp không chờ được, ánh mắt như cún con gọi: "Anh...".
Võ Tự Minh liếc cậu một cái, lại tập trung lên người người đối diện. Hắn không quên mục đích hôm nay là gì.
Theo những gì hắn biết, người này là một người chính trực, trong công việc rất nghiêm túc tận lực, làm bạn bè lại rất nghĩa khí, bề ngoài thì anh tuấn. Võ Tự Đức thật có mắt nhìn, hắn rất yên tâm.
Hơi thả lỏng một chút, Võ Tự Minh nói: "Tôi nghĩ phó tổng Đỗ cũng đã biết mục đích của tôi là gì, tôi cũng không muốn vòng vo, chuyện tình cảm tôi không xen vào, Tự Đức có quyền tự do yêu đương của em ấy. Nhưng phó tổng Đỗ hình như không nghĩ vậy. Nếu là vì Tự Đức là em trai tôi, tôi hy vọng phó tổng Đỗ không xen lẫn giữa việc công và việc tư mà xem nhẹ tình cảm của em ấy."
Đỗ Tuấn Kiệt nghe hắn nói vậy, trên mặt lại hiện lên vẻ khinh thường: "Làm gì có đạo lý cùng người của công ty đối thủ kết thân, còn không phải vì muốn lấy được tin tức? Võ tổng ngay cả em trai cũng muốn dùng làm một con cờ sao? Thật vô sĩ."
Bị hiểu lầm như vậy, Võ Tự Đức gấp gáp muốn giải thích: "Không phải như vậy... Anh em không có lợi dụng em, là em thật sự thích anh mới muốn ở cạnh, anh ấy không phải kêu em đến làm nội gián, em cũng không cần tin tức gì trong công ty anh hết. Anh tin em đi."
Võ Tự Minh nhíu mày, hắn không biết hình tượng của mình lại xấu đến như vậy, hơn nữa Đỗ Tuấn Kiệt còn không hiểu ý tứ trong lời nói vừa rồi của hắn.
"Tự Đức, lúc nãy anh đến thấy phía tay phải cách đây hơn trăm mét có một cửa hàng hoa tươi, em đi mua một bó về trưng trong nhà đi."
"Hả?" Võ Tự Đức ngơ ngác, chuyện của cậu còn chưa giải quyết xong, cậu không hiểu tại sao anh lại muốn cậu đi mua hoa ngay lúc này.
Cậu trừng mắt với hắn: "Chuyện của em..."
Võ Tự Minh: "Anh muốn nói chuyện riêng với hắn, em đi mua hoa đi."
Có một số chuyện hắn không muốn để cho em trai biết.
Võ Tự Đức chần chừ không muốn đi, cậu sợ hai người nói chuyện không hợp thì càng làm quan hệ của cậu với Đỗ Tuấn Kiệt thêm tệ. Nhưng dưới sự thúc giục và bảo đảm sẽ nói rõ ràng của anh trai, cậu đành nghe lời đi ra ngoài.
Hiện tại chỉ còn hai người ngồi đối mặt nhau, tuy không đến nổi giương cung bạt kiếm, nhưng cũng không tốt đẹp.
Võ Tự Minh: "Hai công ty làm cùng lĩnh vực khó tránh có xung đột trong việc kinh doanh, nhưng tôi tuyệt đối không lợi dụng em trai mình để trục lợi. Tôi nghĩ phó tổng Đỗ phải phân biệt được đâu là việc công đâu là việc riêng, là một người công tư phân minh. Chuyện của Tự Đức là chuyện riêng, Đỗ Tuấn Kiệt, anh không nên vì chuyện công ty mà làm nó tổn thương."
Võ Tự Minh cảm thấy gọi một tiếng "phó tổng Đỗ" là vì tôn trọng đối phương, nhưng xưng hô này dính đến công việc, cho nên hắn đổi thành gọi thẳng tên đối phương để vạch rõ ranh giới công - tư.
Đỗ Tuấn Kiệt cười lạnh, nói: "Võ Tự Minh, tôi nghĩ anh phải là người rõ nhất, chuyện anh gây sự với Đình Vỹ tôi đều biết rõ, chuyện của cậu ấy cũng là chuyện của tôi, anh là đối thủ của cậu ấy thì cũng là kẻ địch của tôi. Tất cả nên trách người làm anh không ra gì như anh, làm liên lụy đến em trai mình."
Đỗ Tuấn Kiệt gọi thẳng tên của Võ Tự Minh là vì trong mắt hắn, Võ Tự Minh là kẻ thủ đoạn, không biết liêm sĩ cướp bạn gái của bạn thân hắn, hắn xem thường loại người này.
Câu chuyện quanh đi quẩn lại vẫn không thể tách khỏi nhân vật chính, vấn đề cốt lỗi ở đây cũng liên quan đến nhân vật chính. Võ Tự Minh bám theo nữ chính, đối đầu với nam chính, chuyện này đã xảy ra và còn đang tiếp diễn, nếu quyển tiểu thuyết này phát sinh theo đúng quỷ đạo.
Từ lúc bắt đầu, Võ Tự Minh đã xem nhẹ vấn đề này, hắn cho rằng cứ vậy mà sống cho phần mình, không nhìn đến nữ chính là được. Nhưng cái nút này chưa giải, vấn đề vẫn sẽ phát sinh.
Giống như chuyện của Võ Tự Đức, chính là vì chuyện Võ Tự Minh dây vào nữ chính, đây là nhân, kéo theo chuyện của Võ Tự Đức và Đỗ Tuấn Kiệt bị ảnh hưởng, đây là quả.
Có nhân ắt có quả, quả cũng sẽ vì nhân thay đổi mà thay đổi.
Võ Tự Minh: "Nếu là vì chuyện này thì cũng không khó giải quyết, tôi có thể đảm bảo sẽ không làm phiền tình nhân của Phạm Đình Vỹ."
Lần này đến lượt Đỗ Tuấn Kiệt nhíu mày nhìn hắn, xem hắn đang muốn bày mưu tính kế gì.
Hắn cũng cảm thấy nói như vậy không đủ thuyết phục, lại nói: "Thời gian qua tôi cũng đã có một vài cảm nhận mới, lúc trước là do tôi suy nghĩ bốc đồng, không biết nặng nhẹ. Bây giờ tôi đã nhận ra sai lầm của mình, tôi sẽ không đi tranh giành nữ nhân với người khác nữa."
"Anh nói thế nào thì là như vậy sao?"
Thấy Đỗ Tuấn Kiệt vẫn còn nữa tin nữa ngờ Võ Tự Minh cắn răng hạ quyết tâm, thể hiện thành ý: "Dự án công của Hà Thành chắc quý công ty cũng đã nghe nói qua. Nếu xét đến thực lực, công ty của tôi cũng là một đối thủ lớn của Cát Đình, tôi sẽ rút lui trong dự án này."
"Anh nói cái gì?" Đỗ Tuấn Kiệt không tin vào điều mà hắn vừa nghe được. Dự án này tầm ảnh hưởng không nhỏ, công ty lớn nhỏ đều muốn có cơ hội tham gia đấu thầu tranh giành, dù chỉ được một phần. Hắn không tin Võ Tự Minh lại không biết đều này.
Hệ thống đồng thời cũng trấn kinh lên tiếng: "Ký chủ, ngài thật muốn làm như vậy sao? Mặc dù kết quả chính là như vậy, nhưng không phải ngài thua cuộc mà là tự mình nhường a."
"Thua cuộc vinh quang lắm sao? Nếu vậy tự rút lui vẫn tốt hơn chứ." Võ Tự Minh bất động thanh sắc truyền âm với hệ thống.
Thật ra hắn cũng không quá cam tâm, nếu hắn thực sự làm không chừng vẫn có cơ hội thắng. Nhưng kịch bản đã viết hắn thua, dự án này công ty Cát Đình sẽ thắng thầu. Nếu đã như vậy hắn nên tận dụng chút tầm ảnh hưởng của nó tìm kiếm cơ hội cho em trai hắn, bỏ cũng đáng.
Võ Tự Minh nói: "Tôi nói, dự án công xây dựng công viên tự nhiên công ty Minh Thành sẽ không tham gia đấu thầu. Tôi biết với thực lực của các người vẫn có tự tin giành phần thắng, nhưng bớt được một đối thủ cạnh tranh vẫn tốt hơn.
Lấy chuyện công ra đặt điều kiện với chuyện tư, tôi biết không hợp lý lắm, nhưng đây là thành ý của tôi. Hy vọng anh có thể thay đổi cách nhìn nhận về tôi, cũng như cho Tự Đức một cơ hội."
Lần này Đỗ Tuấn Kiệt thật sự không nhìn ra bàn tính trong lòng Võ Tự Minh. Hắn không biết Võ Tự Minh đang bày ra quỷ kế gì, nhưng cái giá này thật sự quá lớn. Nhận thức của hắn về người đối diện đã có một chút thay đổi so với trước đây.
Biết người hẹn đã đến, ánh mắt Võ Tự Minh trở nên sâu hơn, biểu cảm dần lạnh nhạt. Võ Tự Minh lấy ra bộ dáng của một tổng tài để bàn việc quan trọng với đối phương.
"Ký chủ rất có phong thái!" Hệ thống một bên âm thầm cổ vũ.
"..." Võ Tự Minh không để ý đến hệ thống đang "khoa tay múa chân", hắn gật đầu xem như chào hỏi với Đỗ Tuấn Kiệt mới đến.
Trên một chiếc bàn vuông, không khí ở đây hơi trầm lặng, Võ Tự Minh ngồi đối diện với Đỗ Tuấn Kiệt, hai người đang yên lặng đánh giá đối phương.
Võ Tự Đức ngồi giữa hai người, thấy hai người không ai lên tiếng gấp không chờ được, ánh mắt như cún con gọi: "Anh...".
Võ Tự Minh liếc cậu một cái, lại tập trung lên người người đối diện. Hắn không quên mục đích hôm nay là gì.
Theo những gì hắn biết, người này là một người chính trực, trong công việc rất nghiêm túc tận lực, làm bạn bè lại rất nghĩa khí, bề ngoài thì anh tuấn. Võ Tự Đức thật có mắt nhìn, hắn rất yên tâm.
Hơi thả lỏng một chút, Võ Tự Minh nói: "Tôi nghĩ phó tổng Đỗ cũng đã biết mục đích của tôi là gì, tôi cũng không muốn vòng vo, chuyện tình cảm tôi không xen vào, Tự Đức có quyền tự do yêu đương của em ấy. Nhưng phó tổng Đỗ hình như không nghĩ vậy. Nếu là vì Tự Đức là em trai tôi, tôi hy vọng phó tổng Đỗ không xen lẫn giữa việc công và việc tư mà xem nhẹ tình cảm của em ấy."
Đỗ Tuấn Kiệt nghe hắn nói vậy, trên mặt lại hiện lên vẻ khinh thường: "Làm gì có đạo lý cùng người của công ty đối thủ kết thân, còn không phải vì muốn lấy được tin tức? Võ tổng ngay cả em trai cũng muốn dùng làm một con cờ sao? Thật vô sĩ."
Bị hiểu lầm như vậy, Võ Tự Đức gấp gáp muốn giải thích: "Không phải như vậy... Anh em không có lợi dụng em, là em thật sự thích anh mới muốn ở cạnh, anh ấy không phải kêu em đến làm nội gián, em cũng không cần tin tức gì trong công ty anh hết. Anh tin em đi."
Võ Tự Minh nhíu mày, hắn không biết hình tượng của mình lại xấu đến như vậy, hơn nữa Đỗ Tuấn Kiệt còn không hiểu ý tứ trong lời nói vừa rồi của hắn.
"Tự Đức, lúc nãy anh đến thấy phía tay phải cách đây hơn trăm mét có một cửa hàng hoa tươi, em đi mua một bó về trưng trong nhà đi."
"Hả?" Võ Tự Đức ngơ ngác, chuyện của cậu còn chưa giải quyết xong, cậu không hiểu tại sao anh lại muốn cậu đi mua hoa ngay lúc này.
Cậu trừng mắt với hắn: "Chuyện của em..."
Võ Tự Minh: "Anh muốn nói chuyện riêng với hắn, em đi mua hoa đi."
Có một số chuyện hắn không muốn để cho em trai biết.
Võ Tự Đức chần chừ không muốn đi, cậu sợ hai người nói chuyện không hợp thì càng làm quan hệ của cậu với Đỗ Tuấn Kiệt thêm tệ. Nhưng dưới sự thúc giục và bảo đảm sẽ nói rõ ràng của anh trai, cậu đành nghe lời đi ra ngoài.
Hiện tại chỉ còn hai người ngồi đối mặt nhau, tuy không đến nổi giương cung bạt kiếm, nhưng cũng không tốt đẹp.
Võ Tự Minh: "Hai công ty làm cùng lĩnh vực khó tránh có xung đột trong việc kinh doanh, nhưng tôi tuyệt đối không lợi dụng em trai mình để trục lợi. Tôi nghĩ phó tổng Đỗ phải phân biệt được đâu là việc công đâu là việc riêng, là một người công tư phân minh. Chuyện của Tự Đức là chuyện riêng, Đỗ Tuấn Kiệt, anh không nên vì chuyện công ty mà làm nó tổn thương."
Võ Tự Minh cảm thấy gọi một tiếng "phó tổng Đỗ" là vì tôn trọng đối phương, nhưng xưng hô này dính đến công việc, cho nên hắn đổi thành gọi thẳng tên đối phương để vạch rõ ranh giới công - tư.
Đỗ Tuấn Kiệt cười lạnh, nói: "Võ Tự Minh, tôi nghĩ anh phải là người rõ nhất, chuyện anh gây sự với Đình Vỹ tôi đều biết rõ, chuyện của cậu ấy cũng là chuyện của tôi, anh là đối thủ của cậu ấy thì cũng là kẻ địch của tôi. Tất cả nên trách người làm anh không ra gì như anh, làm liên lụy đến em trai mình."
Đỗ Tuấn Kiệt gọi thẳng tên của Võ Tự Minh là vì trong mắt hắn, Võ Tự Minh là kẻ thủ đoạn, không biết liêm sĩ cướp bạn gái của bạn thân hắn, hắn xem thường loại người này.
Câu chuyện quanh đi quẩn lại vẫn không thể tách khỏi nhân vật chính, vấn đề cốt lỗi ở đây cũng liên quan đến nhân vật chính. Võ Tự Minh bám theo nữ chính, đối đầu với nam chính, chuyện này đã xảy ra và còn đang tiếp diễn, nếu quyển tiểu thuyết này phát sinh theo đúng quỷ đạo.
Từ lúc bắt đầu, Võ Tự Minh đã xem nhẹ vấn đề này, hắn cho rằng cứ vậy mà sống cho phần mình, không nhìn đến nữ chính là được. Nhưng cái nút này chưa giải, vấn đề vẫn sẽ phát sinh.
Giống như chuyện của Võ Tự Đức, chính là vì chuyện Võ Tự Minh dây vào nữ chính, đây là nhân, kéo theo chuyện của Võ Tự Đức và Đỗ Tuấn Kiệt bị ảnh hưởng, đây là quả.
Có nhân ắt có quả, quả cũng sẽ vì nhân thay đổi mà thay đổi.
Võ Tự Minh: "Nếu là vì chuyện này thì cũng không khó giải quyết, tôi có thể đảm bảo sẽ không làm phiền tình nhân của Phạm Đình Vỹ."
Lần này đến lượt Đỗ Tuấn Kiệt nhíu mày nhìn hắn, xem hắn đang muốn bày mưu tính kế gì.
Hắn cũng cảm thấy nói như vậy không đủ thuyết phục, lại nói: "Thời gian qua tôi cũng đã có một vài cảm nhận mới, lúc trước là do tôi suy nghĩ bốc đồng, không biết nặng nhẹ. Bây giờ tôi đã nhận ra sai lầm của mình, tôi sẽ không đi tranh giành nữ nhân với người khác nữa."
"Anh nói thế nào thì là như vậy sao?"
Thấy Đỗ Tuấn Kiệt vẫn còn nữa tin nữa ngờ Võ Tự Minh cắn răng hạ quyết tâm, thể hiện thành ý: "Dự án công của Hà Thành chắc quý công ty cũng đã nghe nói qua. Nếu xét đến thực lực, công ty của tôi cũng là một đối thủ lớn của Cát Đình, tôi sẽ rút lui trong dự án này."
"Anh nói cái gì?" Đỗ Tuấn Kiệt không tin vào điều mà hắn vừa nghe được. Dự án này tầm ảnh hưởng không nhỏ, công ty lớn nhỏ đều muốn có cơ hội tham gia đấu thầu tranh giành, dù chỉ được một phần. Hắn không tin Võ Tự Minh lại không biết đều này.
Hệ thống đồng thời cũng trấn kinh lên tiếng: "Ký chủ, ngài thật muốn làm như vậy sao? Mặc dù kết quả chính là như vậy, nhưng không phải ngài thua cuộc mà là tự mình nhường a."
"Thua cuộc vinh quang lắm sao? Nếu vậy tự rút lui vẫn tốt hơn chứ." Võ Tự Minh bất động thanh sắc truyền âm với hệ thống.
Thật ra hắn cũng không quá cam tâm, nếu hắn thực sự làm không chừng vẫn có cơ hội thắng. Nhưng kịch bản đã viết hắn thua, dự án này công ty Cát Đình sẽ thắng thầu. Nếu đã như vậy hắn nên tận dụng chút tầm ảnh hưởng của nó tìm kiếm cơ hội cho em trai hắn, bỏ cũng đáng.
Võ Tự Minh nói: "Tôi nói, dự án công xây dựng công viên tự nhiên công ty Minh Thành sẽ không tham gia đấu thầu. Tôi biết với thực lực của các người vẫn có tự tin giành phần thắng, nhưng bớt được một đối thủ cạnh tranh vẫn tốt hơn.
Lấy chuyện công ra đặt điều kiện với chuyện tư, tôi biết không hợp lý lắm, nhưng đây là thành ý của tôi. Hy vọng anh có thể thay đổi cách nhìn nhận về tôi, cũng như cho Tự Đức một cơ hội."
Lần này Đỗ Tuấn Kiệt thật sự không nhìn ra bàn tính trong lòng Võ Tự Minh. Hắn không biết Võ Tự Minh đang bày ra quỷ kế gì, nhưng cái giá này thật sự quá lớn. Nhận thức của hắn về người đối diện đã có một chút thay đổi so với trước đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.