Xuyên Thành Nam Phụ Si Tình Trong Văn Cố Chấp
Chương 6: Duyên phận khó tránh [3]
Mạc Tâm Thương
13/10/2021
Từng giọt mưa nặng trĩu từ trên trời chầm chậm rơi nện thẳng xuống mặt đất, làm phát ra tiếng ầm ầm vang lên.
Mưa hôm nay lớn quá nha, Trang Bạch Hoa đứng ở dưới mái hiên buồn bã nhìn ra bên ngoài.
Hắn gọi điện thoại cho tài xế, trời đột nhiên đổ mưa nên cậu ta quyết định ngồi trong xe luôn, trong khoảng thời gian ngắn xe chắc chắn sẽ chưa sửa xong nên chỉ cách liên hệ Trần Vọng lái xe lại đây.
Trời mưa đường khá trơn trượt, xe cộ đi lại cũng không tiện đi. Phải cần một quãng thời gian xe mới đến được nên hắn chỉ còn có thể đứng chờ ở cửa hàng tiện lợi bên này.
Mưa đổ xuống rầm rầm, trên phố lớn không có nổi một người đi đường,Trang Bạch Hoa thoáng ngẩng đầu lên nặng nề nhìn màn đêm cùng những hạt mưa tuông xuống bên ngoài. Đứng nghiêm, nhìn không khác một pho tượng chút nào.
Từng giọt mưa lất phất từ mái hiên bay vào có làm ướt vài sợi tóc của hắn, chắc cũng tại bây giờ đã là nửa đêm nên từng tia từng tia nước có mang theo cảm giác mát mẻ.
Mặc dù có chút lạnh nhưng Trang Bạch Hoa vẫn kiên quyết không có quay người đi vào bên trong cửa hàng tiện lợi.
Nơi này chỉ còn lại hắn và Trì Nguyệt, Trang Bạch Hoa cảm thấy là mình phải cần tránh được sự hiểu lầm.
Suy nghĩ kỹ một chút, trời mưa đổ có hai người đang bị nhốt ở bên trong một cửa hàng tiện lợi nho nhỏ. Cái này không phải kịch bản điển hình à.
Theo như tính cách của nguyên chủ nếu Trì Nguyệt ở một mình với hắn, sợ rằng sẽ đem Trì Nguyệt thượng ở quầy thu tiền, độc ác nói: "Kêu có rách cổ họng cũng không có ai đến giúp em đâu!"
Vì để cho Trì Nguyệt yên tâm, tốt nhất là Trang Bạch Hoa nên bình tĩnh đứng ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi, chờ xe của hắn đến đón.
Một lát sau, Trang Bạch Hoa nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng vang, bất giác quay đầu lại thì nhìn thấy Trì Nguyệt mở cửa kính ra.
Không khí ấm áp phả thắng vào mặt hắn. Trì Nguyệt đứng trước cửa,không nói gì, cứ thế lẳng lặng mà nhìn Trang Bạch Hoa.
Hắn không hiểu Trì Nguyệt làm vậy là có ý gì.
Trì Nguyệt thấy Trang Bạch Hoa không nhúc nhích liếc nhìn hắn một cái rồi xoay người đưa lưng về phía Trang Bạch Hoa, tới tận bây giờ hắn mới hiểu được là Trì Nguyệt đang mời hắn đi vào.
Trang Bạch Hoa lập tức *thụ sủng nhược kinh, đi theo Trì Nguyệt phía sau đồng thời trở lại cửa hàng tiện lợi bên trong.
[thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo]
Quả nhiên sau khi đi vào thì ấm áp hơn nhiều, cửa hàng tiện lợi này không lớn nên không có chỗ ngồi. Trang Bạch Hoa chỉ còn cách là dựa vào tủ lạnh bên cạnh, suy nghĩ xem là có nên nói chuyện với Trì Nguyệt không.
Hắn suy nghĩ một chút, nhất định là không thể để cho Trì Nguyệt tự hiểu lầm nữa, quay đầu chuẩn bị mở miệng: "Cậu..."
Trì Nguyệt nhanh chóng đánh gãy lời của hắn: "Tôi ở trường, học vẫn tốt."
Trang Bạch Hoa sững sờ một lúc mới mới nhớ ra được. Mỗi lần hắn tình cờ gặp Trì Nguyệt đều sẽ dò hỏi việc học hành, nhiều lúc còn e sợ làm cho Trì Nguyệt cảm thấy phiền.
Trang Bạch Hoa nở nụ cười, nói rằng: "Tốt là được rồi." Hắn đánh giá cửa hàng tiện lợi này lần thứ hai: "Không nghĩ tới là cậu làm thêm ở đây."
Không trách lần trước mới sáng sớm đã tình cờ gặp được Trì Nguyệt, hóa ra là vừa mới tan ca.
Nói đến đây Trang Bạch Hoa biết mình đã hiểu lầm là y vẫn còn làm việc ở club, hắn ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, nói: "Giữ mình an toàn là được, nhất là lúc làm thêm vào buổi tối thì tương đối mệt."
"Nếu trực đêm thì lương sẽ khá cao." Ngày hôm nay Trì Nguyệt có chút lạnh nhạt nên câu trả lời tương đối ngắn gọn, Trang Bạch Hoa khó giải thích được cảm xúc trong lòng, cứ như vậy mà Trì Nguyệt so với trước đây thì có cảm giác ngày càng thân thiết hơn.
Kỳ thực Trang Bạch Hoa có chút muốn giúp đỡ Trì Nguyệt, đứa bé này cũng không cần thiết phải liều mạng giãy giụa vì học phí như vậy, nhưng hắn lại lo lắng vì nếu trực tiếp trả tiền lương thì sẽ bị đồn là bao dưỡng.
( nhắc nhẹ: Trang Bạch Hoa chỉ lớn hơn Trì Nguyệt có 8 tuổi thôi, nhưng vì toàn tiếp xúc với người lớn tuổi hơn nên tính cách khá giống một ông chú)
Trang Bạch Hoa đang nghĩ biện pháp để không vòng vo nữa thì đột nhiên nghe thấy Trì Nguyệt hỏi: "Muốn ăn bánh bao không?"
Trang Bạch Hoa nhìn y chớp chớp mắt.
Trì Nguyệt nói tiếp: "Ngày hôm nay bánh bao không bán hết, ngày mai thì hư rồi, hiện bán nửa giá, muốn ăn không?"
Trang Bạch Hoa mới từ tủ lạnh đứng dậy, đi tới quầy thu tiền bên cạnh, mỉm cười nói: "Lấy hai cái kia."
"Muốn ăn nhân nào?" Trì Nguyệt rũ mắt hỏi.
Trang Bạch Hoa nhìn nhìn cái quầy đựng đồ ăn, chọn lựa: " Lấy cái thịt heo đi."
Trì Nguyệt mở nắp quầy đựng đồ ăn ra trên tay còn cằm một cái túi, lấy bên trong đó ra hai cái bánh bao đưa cho Trang Bạch Hoa.
Trang Bạch Hoa kẹp hai bình nước ở dưới nách, cầm lấy bánh bao, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Trì Nguyệt nói: "Tôi mời anh."
Trang Bạch Hoa kinh ngạc đến trợn mắt, không thể tin vào điều mình vừa nghe được.
Trì Nguyệt nhếch nhếch khóe môi, rốt cục cũng lộ ra nụ cười: "Làm sao, sợ tôi bỏ độc vào trong đó à?"
Trang Bạch Hoa lúc này mới mở ra túi bánh ra, cắn một miếng bánh bao hàm hồ nói: " Không phải."
Hắn tin tưởng tiểu bạch hoa bên trong sách gốc sẽ không làm mấy chuyện như hạ độc.
Trang Bạch Hoa vừa uống nước vừa ăn bánh bao, tuy động tác có chút mạnh nhưng âu phục trên người vẫn thẳng tắp, không mảy may lay động.
Trước đây hắn thường mua bữa sáng tại tiệm bánh bao ở gần cửa tiểu khu,vì ăn bánh bao không cần phải có tác phong quy củ nên cũng không có quan tâm hình tượng của bản thân chút.[ Làm tổng tài vì phải lo giữ hình tượng quá nhiều nên nhiều lúc anh quên thôi ^_^]
Trì Nguyệt không chớp mắt nhìn chằm chằm Trang Bạch Hoa.
Trang Bạch Hoa tranh thủ xin lỗi y rồi cười cười: "Vừa nãy cùng Lạc... Một người bạn uống rượu nên bây giờ có chút đói."
Trì Nguyệt nghe vậy, động tác dừng lại vài giây, thu hồi khóe miệng, dời ánh mắt không tiếp tục nói nữa.
Trang Bạch Hoa không hiểu nổi là mình đã chọc tới chỗ nào của cậu, nghĩ thầm: " tính cách của tiểu bạch hoa này không được tốt lắm nhưng mà so với trong sách thì không khác lắm."
Bên trong sách gốc Trì Nguyệt nhiều lần trốn khỏi nguyên chủ, làm cho nguyên chủ tức giận muốn chết, liên tục phải chơi trò bắt người lại.
Hành vi của nguyên chủ ngày càng quá đáng còn Trì Nguyệt thì xưa nay đều không chịu thỏa hiệp, điều này đã nói lên con người của cậu.
Trang Bạch Hoa vừa ăn bánh bao xong định uống nước thì vừa vặn điện thoại di động vang lên, hắn nhìn nhìn xem thì ra là Trần thư ký gọi tới. Trần thư ký đã lái chiếc xe tiếp theo đến, dò hỏi xem hắn đang đứng ở đâu.
Trang Bạch Hoa báo địa chỉ, hai phút sau thì Trần Vọng cầm dù trong tay kéo cửa kính của cửa hàng tiện lợi ra.
Trần Vọng bị ướt nhẹp toàn bộ từng giọt nước từ từ nhỏ xuống, Trì Nguyệt nhìn cau mày, nói: "Dù để ở cửa."
Trần thư ký nhìn thấy Trì Nguyệt thì sửng sốt, chỉ chỉ hai người ở bên trong cửa hàng tiện lợi: "Hai người..."
"Hai người cái gì." Trang Bạch Hoa nhanh chóng giải thích, "Đều là trùng hợp thôi, cả hai chúng tôi đều gặp gỡ ở đây."
Trần thư ký nghi ngờ nhìn Trì Nguyệt, người này thật là không có theo dõi tổng tài à.[Duyên phận hoi ^_^]
Trước đây không phải chưa từng gặp qua chuyện như thế này, vì Trang Bạch Hoa có tiền và cũng khá anh tuấn nên không ít người có tư tưởng muốn bò lên giường của hắn, liền bắt tay vào đi điều tra lịch trình của Trang Bạch Hoa, ngụy tạo việc tình cờ gặp được trên đường.
Đương nhiên phần lớn những người kia đều bị Trang Bạch Hoa bắt lại ném vào hồ nuôi cá.
Trần thư ký hoài nghi Trì Nguyệt cũng là như thế.
Nếu tổng tài nói là trùng hợp, Trần thư ký chỉ có thể khô cứng cổ họng mà bồi thêm một câu: "Duyên phận a."
Trang Bạch Hoa bỏ vào trong miệng một thanh kẹo cao su mới vừa mua, vỗ vỗ vai thư ký: "Đi thôi."
Trần thư ký lùi tới ngoài cửa, mở dù ra thay cho hắn. Trang Bạch Hoa trước khi đi còn quay đầu nhìn về phía Trì Nguyệt, nói một câu: "Cảm ơn."
Sau đó hai người đồng thời biến mất phía sau màn mưa trong đêm đen.
Trì Nguyệt giật nhẹ khóe môi, cúi đầu sắp xếp lại hàng hóa trên kệ, đột nhiên nhìn thấy có cái gì màu hồng tại quầy thu ngân.
Đó là là tiền giấy.
Hắn đem số tiền đó rút ra, kết quả là một xấp dày.
Trì Nguyệt rũ mắt nhìn số tiền này đến nửa ngày, cười nhạo một tiếng: "Thời đại này ai còn mang nhiều tiền mặt như vậy a, lão già."[Ổng là zợ anh đó (^_^) ]
Nói đến hai người bên ngoài, Trang Bạch Hoa cùng Trần Vọng vừa đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi sau thì mưa lập tức ngừng.
Tốt xấu gì thì diễn kịch cũng phải diễn đến nơi đến chốn a, khí trời quả là diễn rất có tâm.
Từ đó về sau, Trang Bạch Hoa bắt đầu gặp phải Trì Nguyệt nhiều lần hơn, có lúc thì ở trên đường, lúc đi họp cũng có thể đụng phải. Càng kỳ quái hơn chính là có một lần, nhân viên trong phòng tổng tài điên cuồng muốn ăn cùng một loại bánh ngọt, nhưng mà tất cả cửa hàng gần đây đều không có nhưng chỉ có mỗi cửa hàng tiện lợi mà Trì Nguyệt làm thêm là còn, vì vậy mấy vị nhân viên này liền kêu người chạy ra ngoài mua bánh, có thể là trong lúc mua đồ ăn thì có va chạm.
Chắc mấy người nhân viên này không có vận may tốt như Trì Nguyệt nên mới vừa va chạm là tụm vào thành một đám đánh nhau túi bụi ở lối dành cho người đi bộ, song song thì cả đám đó bị hốt vào đồn công an để làm việc.
Vì vậy quản lý của cửa hàng tiện lợi liền sai Trì Nguyệt đi giao bánh ngọt.
Trì Nguyệt mang bộ mặt không thay đổi cầm theo hộp bánh ngọt đi vào công ty của Trang Bạch Hoa, lúc đi vào thì tất cả mọi người dõi theo y.
Trang Bạch Hoa muốn ngửa mặt lên trời hét lớn, nội dung muốn để cho bọn họ gặp mặt quả nhiên là không từ thủ đoạn nào.
Không thể bị động như vậy được, Trang Bạch Hoa suy tư một chút liền gọi Trần Vọng vào. Dặn dò cậu ta một hồi.
Trần thư ký sau khi nghe xong có chút chậm chạp: "Thật sự phải làm như vậy sao?"
Trang Bạch Hoa vung tay lên: "Cứ làm như vậy đi. Đi tìm Trì Nguyệt, hỏi cậu ấy có đồng ý hay không."
Vì vậy Trần Vọng đi tìm Trì Nguyệt, hai người trao đổi một chút, thật là ngoài dự liệu của Trần Vọng, vị thiếu niên này cứ như vậy mà đáp ứng đề nghị của Trang tổng.
Trì Nguyệt nghỉ việc ở cửa hàng tiện lợi và đến công ty của Trang Bạch Hoa làm thực tập sinh.
Đây chính là biện pháp Trang Bạch Hoa nghĩ ra được, ngược lại trước đó hắn cũng muốn giúp đỡ Trì Nguyệt. Không cần phải vòng vo vận mệnh mà nội dung đã an bài cho hai người, trực tiếp đem Trì Nguyệt đặt ở dưới mí mắt luôn cho rồi.
Hắn cũng không tin là đã là đến bước này mà Trì Nguyệt cũng không muốn, chẳng lẽ là muốn bị ấn nằm lên giường mới chịu sao?
Bởi vì là học sinh, Trì Nguyệt được an bài cho vị trí sai vặt ở bộ phận hành chính tổng hợp. Ngày đầu tiên chính thức làm việc, y trực tiếp đeo ba lô đến cửa chính của công ty.
Trì Nguyệt không phải lần đầu tiên bước vào công ty của Trang Bạch Hoa, nhân viên ở đây sớm đã bắt đầu để ý đến y Hơn nữa dung mạo của Trì Nguyệt khá xinh đẹp, làm người khác phải ấn tượng, bảo an ở cửa nhìn y thấy khá quen mắt.
Bảo an tiến lên đón cậu, hỏi: "Hôm nay đến có chuyện gì?"
Âm thanh không lớn cũng không nhỏ.
Trì Nguyệt nhìn chằm chằm bảo an vì tự ti mà cúi đầu xuống, nở nụ cười lóng lánh, nói: "Đến thực tập."
Y nở nụ cười, tựa như ánh nắng mặt trời đầu xuân rơi xuống đừng bông tuyết còn đọng lại trên đầu cành cây, làm cho băng tuyết phải tan đi thành từng giọt nước nhỏ xuống.
Bảo vệ sững sờ.
Tin tức Trì Nguyệt đến đây làm thực tập sinh trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ công ty, tất cả mọi người đều bàn luận rất sôi nổi.
Tổng tài muốn *tuyên dâm ở đây sao, ở bên ngoài bao dưỡng người còn chưa đủ, nhất định là phải mang người đến trong công ty.
[ * Chỗ này trong convert ghi là gì mà mình đọc cũng không hiểu, tra gg cũng không ra nên mình dùng từ này. Thiệt ra chỗ này theo mình hiểu là "làm" nhưng mình nghĩ lại là dùng từ ở trên sẽ dễ hiểu hơn ^_^. Nghĩa cho bạn nào cần: Ngang nhiên làm chuyện dâm loạn. ]
Trì Nguyệt đeo ba lô đi đến văn phòng bộ phận hành chính tổng hợp bên kia, sau lưng có một vài tiếng bàn tán.
"Trang tổng cũng không biết chọn người, chọn ai không chọn mà đi chọn một sinh viên nam."
"Chính là sinh viên nam mới nổi tiếng kia, cậu xem khuôn mặt kia kìa, rất non a."
"Bất kể thế nào, cũng hơi quá đáng rồi đấy, muốn chúng ta phải làm việc với loại nhân viên chỉ biết dựa vào người chống lưng, đang xem thường ai đó?"
"Giả bộ thanh cao chứ gì, nếu có cơ hội sao cậu ta không bò lên giường sếp đi?"[Bò cái con khỉ (¬_¬)]
Từ ngữ tràn ngập ác ý như dao đâm thẳng vào lưng Trì Nguyệt, nhưng biểu cảm trên mặt cậu cũng không biến mất, đi vào khu vực làm việc của bộ phận hành chính tổng hợp, lộ ra nụ cười xán lạn.
"Chào các tiền bối, tôi tên là Trì Nguyệt, đến đây để thực tập, xin mọi người nhiều chỉ giáo."
Không ai để ý tới lời chào hỏi của Trì Nguyệt, mấy nhân viên kỳ cựu cúi đầu bận chuyện của chính mình, chỉ có mấy nhân viên trẻ tuổi lén lút ngẩng đầu lên, nhìn qua vách ngăn chỗ làm việc đánh giá Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt cũng không giận, bộ dạng vẫn như trước.
Không ai chú ý đến Trì Nguyệt, cũng không ai nói cho cậu biết nên ngồi ở chỗ nào, cần phải làm những việc gì.
Mấy người bên cạnh khí thế bận rộn ngất trời, chỉ có Trì Nguyệt đứng yên tại chỗ cũ.
Tôi chào mấy chục lần rồi đó.
Trì Nguyệt trong lòng suy nghĩ: cố nhịn một chút, nếu như không ai để ý đến cậu, cậu sẽ đi.
5... 4... 3... 2...
1.
Trì Nguyệt xoay người định đi ra mới cửa, liền thấy Trang Bạch Hoa vội vội vàng vàng chạy tới.
Trang Bạch Hoa nhìn Trì Nguyệt, thở dốc: "Đến chậm, xin lỗi."
Bởi vì bước có chút nhanh tới nên nút âu phục bị bung ra, lộ ra áo may ô bên trong có chút ngổn ngang, càng làm tăng thêm hương vị nam tính.
Bộ phận hành chính tổng hợp phụ trách công việc hậu cần, nhân viên làm việc ở đây có rất ít cơ hội được gặp mặt tổng tài nhưng hiện tại Trang Bạch Hoa từ tầng cao đi xuống, tất cả mọi người ở khu làm việc đều đứng lên chào hỏi tổng tài.
Thậm chí mấy cô gái trẻ nhanh chóng chỉnh trang lại tóc tai, dung mạo, liều mạng đứng trước mặt hắn.
Trang Bạch Hoa nhìn các nhân viên cười cười, tầm mắt cũng không có dừng lại ở những người này lâu, mà là nhìn về phía Trì Nguyệt, nụ cười chuyển thành hiền lành: "Hoan nghênh gia nhập công ty chúng ta."
Tổng tài đối xử Trì Nguyệt tương đối dễ gần, bên cạnh còn có người nói thầm: "Chỉ là một cái thực tập sinh, làm chi cho long trọng vậy."
"Bớt tranh cãi một tí, không muốn sống nữa à."
Tổng tài tự mình đi ra nghênh đón, hứng thú như thế nào không cần nói cũng biết.
Phần lớn người ở đây cho dù đố kị đến đâu cũng sẽ không nhiều lời, bắt đầu suy nghĩ làm sao để nịnh nọt Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt vốn đã muốn đi rồi nhưng lúc này kinh ngạc nhìn Trang Bạch Hoa, không biết đang suy nghĩ gì.
Trang Bạch Hoa gọi quản lý nội bộ ra, nói: "Sau này nhớ giúp đỡ Trì Nguyệt."
Quản lý là một ông chú tuổi trung niên, mặt mũi thân thiện cười hì hì nói "Không sao, ngài cứ yên tâm đi", trong lòng lại oán giận, tổng tài nhét tiểu tình nhân vào bộ phận của họ, thật là phiền phức.
Trang Bạch Hoa: "Trì Nguyệt đến công ty để thực tập, nhất định phải có hiệu quả, giao công việc cho cậu ấy, dựa theo yêu cầu sát hạch 50% của nhân viên chính thức."
Quản lý sững sờ: "Hắn chỉ là sinh viên, không cần phải yêu cầu cao như vậy."
Ông ta vốn còn muốn đem Trì Nguyệt tùy tiện lừa gạt cho xong việc.
Trang Bạch Hoa mỉm cười: "Đương nhiên. Cậu ấy đáng giá, yêu cầu cao."
Trì Nguyệt nhếch nhếch miệng, rũ mắt xuống.
"Không cần hoàn thành công việc thay cho cậu ấy, mỗi tháng đều phải báo cáo kết quả sát hạch cho tôi, đừng có làm qua loa..." Trang Bạch Hoa nhàn nhạt nhìn lướt qua tất cả mọi người, cuối cùng dời tầm mắt xuống trên người quản lý, nói, "Tôi tin là mọi người sẽ không làm việc qua loa. "
Quản lý xoa xoa giữa trán: "Rõ rồi, Trang tổng."
Bởi vậy, nhân viên bộ phận hành chính tổng hợp phải tiếp nhận Trì Nguyệt, nếu chỉ có thể chân chính làm việc thì Trì Nguyệt chưa đủ tư cách để trở thành một thành viên của công ty.
Trang Bạch Hoa phát biểu xong, nói: "Nhớ giúp Trì Nguyệt, làm cho cậu ấy cảm nhận được tinh thần tập thể. Chúng ta là đại gia đình, đoàn kết hợp tác, tích cực giúp đỡ, muốn cho cậu ấy ở đây như về đến nhà cũng giống nhau, dẫn dắt, dạy dỗ cậu ấy, coi Trì Nguyệt là con trai của tôi đi."
Tất cả mọi người bộ phận hành chính tổng hợp: "???"
Ngài tám tuổi đã có con, có chút lố rồi đó.
Trang Bạch Hoa chậm rãi sửa chữa: "Coi cậu ấy là con của mọi người là được rồi."
Tất cả mọi người bộ phận hành chính tổng hợp: "..."
Xin lỗi, chúng tôi cũng không muốn có đứa con như vậy.
Lảm nhảm: Chương này mình edit khá thoải mái, Trang tổng moe chết đi được. Nhưng chỉ có cái đoạn mọi người trong công ty khinh thường Trì Nguyệt là mình không thích thôi, thôi kệ mai mốt cho mấy người đui mắt ^_^.
Mưa hôm nay lớn quá nha, Trang Bạch Hoa đứng ở dưới mái hiên buồn bã nhìn ra bên ngoài.
Hắn gọi điện thoại cho tài xế, trời đột nhiên đổ mưa nên cậu ta quyết định ngồi trong xe luôn, trong khoảng thời gian ngắn xe chắc chắn sẽ chưa sửa xong nên chỉ cách liên hệ Trần Vọng lái xe lại đây.
Trời mưa đường khá trơn trượt, xe cộ đi lại cũng không tiện đi. Phải cần một quãng thời gian xe mới đến được nên hắn chỉ còn có thể đứng chờ ở cửa hàng tiện lợi bên này.
Mưa đổ xuống rầm rầm, trên phố lớn không có nổi một người đi đường,Trang Bạch Hoa thoáng ngẩng đầu lên nặng nề nhìn màn đêm cùng những hạt mưa tuông xuống bên ngoài. Đứng nghiêm, nhìn không khác một pho tượng chút nào.
Từng giọt mưa lất phất từ mái hiên bay vào có làm ướt vài sợi tóc của hắn, chắc cũng tại bây giờ đã là nửa đêm nên từng tia từng tia nước có mang theo cảm giác mát mẻ.
Mặc dù có chút lạnh nhưng Trang Bạch Hoa vẫn kiên quyết không có quay người đi vào bên trong cửa hàng tiện lợi.
Nơi này chỉ còn lại hắn và Trì Nguyệt, Trang Bạch Hoa cảm thấy là mình phải cần tránh được sự hiểu lầm.
Suy nghĩ kỹ một chút, trời mưa đổ có hai người đang bị nhốt ở bên trong một cửa hàng tiện lợi nho nhỏ. Cái này không phải kịch bản điển hình à.
Theo như tính cách của nguyên chủ nếu Trì Nguyệt ở một mình với hắn, sợ rằng sẽ đem Trì Nguyệt thượng ở quầy thu tiền, độc ác nói: "Kêu có rách cổ họng cũng không có ai đến giúp em đâu!"
Vì để cho Trì Nguyệt yên tâm, tốt nhất là Trang Bạch Hoa nên bình tĩnh đứng ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi, chờ xe của hắn đến đón.
Một lát sau, Trang Bạch Hoa nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng vang, bất giác quay đầu lại thì nhìn thấy Trì Nguyệt mở cửa kính ra.
Không khí ấm áp phả thắng vào mặt hắn. Trì Nguyệt đứng trước cửa,không nói gì, cứ thế lẳng lặng mà nhìn Trang Bạch Hoa.
Hắn không hiểu Trì Nguyệt làm vậy là có ý gì.
Trì Nguyệt thấy Trang Bạch Hoa không nhúc nhích liếc nhìn hắn một cái rồi xoay người đưa lưng về phía Trang Bạch Hoa, tới tận bây giờ hắn mới hiểu được là Trì Nguyệt đang mời hắn đi vào.
Trang Bạch Hoa lập tức *thụ sủng nhược kinh, đi theo Trì Nguyệt phía sau đồng thời trở lại cửa hàng tiện lợi bên trong.
[thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo]
Quả nhiên sau khi đi vào thì ấm áp hơn nhiều, cửa hàng tiện lợi này không lớn nên không có chỗ ngồi. Trang Bạch Hoa chỉ còn cách là dựa vào tủ lạnh bên cạnh, suy nghĩ xem là có nên nói chuyện với Trì Nguyệt không.
Hắn suy nghĩ một chút, nhất định là không thể để cho Trì Nguyệt tự hiểu lầm nữa, quay đầu chuẩn bị mở miệng: "Cậu..."
Trì Nguyệt nhanh chóng đánh gãy lời của hắn: "Tôi ở trường, học vẫn tốt."
Trang Bạch Hoa sững sờ một lúc mới mới nhớ ra được. Mỗi lần hắn tình cờ gặp Trì Nguyệt đều sẽ dò hỏi việc học hành, nhiều lúc còn e sợ làm cho Trì Nguyệt cảm thấy phiền.
Trang Bạch Hoa nở nụ cười, nói rằng: "Tốt là được rồi." Hắn đánh giá cửa hàng tiện lợi này lần thứ hai: "Không nghĩ tới là cậu làm thêm ở đây."
Không trách lần trước mới sáng sớm đã tình cờ gặp được Trì Nguyệt, hóa ra là vừa mới tan ca.
Nói đến đây Trang Bạch Hoa biết mình đã hiểu lầm là y vẫn còn làm việc ở club, hắn ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, nói: "Giữ mình an toàn là được, nhất là lúc làm thêm vào buổi tối thì tương đối mệt."
"Nếu trực đêm thì lương sẽ khá cao." Ngày hôm nay Trì Nguyệt có chút lạnh nhạt nên câu trả lời tương đối ngắn gọn, Trang Bạch Hoa khó giải thích được cảm xúc trong lòng, cứ như vậy mà Trì Nguyệt so với trước đây thì có cảm giác ngày càng thân thiết hơn.
Kỳ thực Trang Bạch Hoa có chút muốn giúp đỡ Trì Nguyệt, đứa bé này cũng không cần thiết phải liều mạng giãy giụa vì học phí như vậy, nhưng hắn lại lo lắng vì nếu trực tiếp trả tiền lương thì sẽ bị đồn là bao dưỡng.
( nhắc nhẹ: Trang Bạch Hoa chỉ lớn hơn Trì Nguyệt có 8 tuổi thôi, nhưng vì toàn tiếp xúc với người lớn tuổi hơn nên tính cách khá giống một ông chú)
Trang Bạch Hoa đang nghĩ biện pháp để không vòng vo nữa thì đột nhiên nghe thấy Trì Nguyệt hỏi: "Muốn ăn bánh bao không?"
Trang Bạch Hoa nhìn y chớp chớp mắt.
Trì Nguyệt nói tiếp: "Ngày hôm nay bánh bao không bán hết, ngày mai thì hư rồi, hiện bán nửa giá, muốn ăn không?"
Trang Bạch Hoa mới từ tủ lạnh đứng dậy, đi tới quầy thu tiền bên cạnh, mỉm cười nói: "Lấy hai cái kia."
"Muốn ăn nhân nào?" Trì Nguyệt rũ mắt hỏi.
Trang Bạch Hoa nhìn nhìn cái quầy đựng đồ ăn, chọn lựa: " Lấy cái thịt heo đi."
Trì Nguyệt mở nắp quầy đựng đồ ăn ra trên tay còn cằm một cái túi, lấy bên trong đó ra hai cái bánh bao đưa cho Trang Bạch Hoa.
Trang Bạch Hoa kẹp hai bình nước ở dưới nách, cầm lấy bánh bao, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Trì Nguyệt nói: "Tôi mời anh."
Trang Bạch Hoa kinh ngạc đến trợn mắt, không thể tin vào điều mình vừa nghe được.
Trì Nguyệt nhếch nhếch khóe môi, rốt cục cũng lộ ra nụ cười: "Làm sao, sợ tôi bỏ độc vào trong đó à?"
Trang Bạch Hoa lúc này mới mở ra túi bánh ra, cắn một miếng bánh bao hàm hồ nói: " Không phải."
Hắn tin tưởng tiểu bạch hoa bên trong sách gốc sẽ không làm mấy chuyện như hạ độc.
Trang Bạch Hoa vừa uống nước vừa ăn bánh bao, tuy động tác có chút mạnh nhưng âu phục trên người vẫn thẳng tắp, không mảy may lay động.
Trước đây hắn thường mua bữa sáng tại tiệm bánh bao ở gần cửa tiểu khu,vì ăn bánh bao không cần phải có tác phong quy củ nên cũng không có quan tâm hình tượng của bản thân chút.[ Làm tổng tài vì phải lo giữ hình tượng quá nhiều nên nhiều lúc anh quên thôi ^_^]
Trì Nguyệt không chớp mắt nhìn chằm chằm Trang Bạch Hoa.
Trang Bạch Hoa tranh thủ xin lỗi y rồi cười cười: "Vừa nãy cùng Lạc... Một người bạn uống rượu nên bây giờ có chút đói."
Trì Nguyệt nghe vậy, động tác dừng lại vài giây, thu hồi khóe miệng, dời ánh mắt không tiếp tục nói nữa.
Trang Bạch Hoa không hiểu nổi là mình đã chọc tới chỗ nào của cậu, nghĩ thầm: " tính cách của tiểu bạch hoa này không được tốt lắm nhưng mà so với trong sách thì không khác lắm."
Bên trong sách gốc Trì Nguyệt nhiều lần trốn khỏi nguyên chủ, làm cho nguyên chủ tức giận muốn chết, liên tục phải chơi trò bắt người lại.
Hành vi của nguyên chủ ngày càng quá đáng còn Trì Nguyệt thì xưa nay đều không chịu thỏa hiệp, điều này đã nói lên con người của cậu.
Trang Bạch Hoa vừa ăn bánh bao xong định uống nước thì vừa vặn điện thoại di động vang lên, hắn nhìn nhìn xem thì ra là Trần thư ký gọi tới. Trần thư ký đã lái chiếc xe tiếp theo đến, dò hỏi xem hắn đang đứng ở đâu.
Trang Bạch Hoa báo địa chỉ, hai phút sau thì Trần Vọng cầm dù trong tay kéo cửa kính của cửa hàng tiện lợi ra.
Trần Vọng bị ướt nhẹp toàn bộ từng giọt nước từ từ nhỏ xuống, Trì Nguyệt nhìn cau mày, nói: "Dù để ở cửa."
Trần thư ký nhìn thấy Trì Nguyệt thì sửng sốt, chỉ chỉ hai người ở bên trong cửa hàng tiện lợi: "Hai người..."
"Hai người cái gì." Trang Bạch Hoa nhanh chóng giải thích, "Đều là trùng hợp thôi, cả hai chúng tôi đều gặp gỡ ở đây."
Trần thư ký nghi ngờ nhìn Trì Nguyệt, người này thật là không có theo dõi tổng tài à.[Duyên phận hoi ^_^]
Trước đây không phải chưa từng gặp qua chuyện như thế này, vì Trang Bạch Hoa có tiền và cũng khá anh tuấn nên không ít người có tư tưởng muốn bò lên giường của hắn, liền bắt tay vào đi điều tra lịch trình của Trang Bạch Hoa, ngụy tạo việc tình cờ gặp được trên đường.
Đương nhiên phần lớn những người kia đều bị Trang Bạch Hoa bắt lại ném vào hồ nuôi cá.
Trần thư ký hoài nghi Trì Nguyệt cũng là như thế.
Nếu tổng tài nói là trùng hợp, Trần thư ký chỉ có thể khô cứng cổ họng mà bồi thêm một câu: "Duyên phận a."
Trang Bạch Hoa bỏ vào trong miệng một thanh kẹo cao su mới vừa mua, vỗ vỗ vai thư ký: "Đi thôi."
Trần thư ký lùi tới ngoài cửa, mở dù ra thay cho hắn. Trang Bạch Hoa trước khi đi còn quay đầu nhìn về phía Trì Nguyệt, nói một câu: "Cảm ơn."
Sau đó hai người đồng thời biến mất phía sau màn mưa trong đêm đen.
Trì Nguyệt giật nhẹ khóe môi, cúi đầu sắp xếp lại hàng hóa trên kệ, đột nhiên nhìn thấy có cái gì màu hồng tại quầy thu ngân.
Đó là là tiền giấy.
Hắn đem số tiền đó rút ra, kết quả là một xấp dày.
Trì Nguyệt rũ mắt nhìn số tiền này đến nửa ngày, cười nhạo một tiếng: "Thời đại này ai còn mang nhiều tiền mặt như vậy a, lão già."[Ổng là zợ anh đó (^_^) ]
Nói đến hai người bên ngoài, Trang Bạch Hoa cùng Trần Vọng vừa đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi sau thì mưa lập tức ngừng.
Tốt xấu gì thì diễn kịch cũng phải diễn đến nơi đến chốn a, khí trời quả là diễn rất có tâm.
Từ đó về sau, Trang Bạch Hoa bắt đầu gặp phải Trì Nguyệt nhiều lần hơn, có lúc thì ở trên đường, lúc đi họp cũng có thể đụng phải. Càng kỳ quái hơn chính là có một lần, nhân viên trong phòng tổng tài điên cuồng muốn ăn cùng một loại bánh ngọt, nhưng mà tất cả cửa hàng gần đây đều không có nhưng chỉ có mỗi cửa hàng tiện lợi mà Trì Nguyệt làm thêm là còn, vì vậy mấy vị nhân viên này liền kêu người chạy ra ngoài mua bánh, có thể là trong lúc mua đồ ăn thì có va chạm.
Chắc mấy người nhân viên này không có vận may tốt như Trì Nguyệt nên mới vừa va chạm là tụm vào thành một đám đánh nhau túi bụi ở lối dành cho người đi bộ, song song thì cả đám đó bị hốt vào đồn công an để làm việc.
Vì vậy quản lý của cửa hàng tiện lợi liền sai Trì Nguyệt đi giao bánh ngọt.
Trì Nguyệt mang bộ mặt không thay đổi cầm theo hộp bánh ngọt đi vào công ty của Trang Bạch Hoa, lúc đi vào thì tất cả mọi người dõi theo y.
Trang Bạch Hoa muốn ngửa mặt lên trời hét lớn, nội dung muốn để cho bọn họ gặp mặt quả nhiên là không từ thủ đoạn nào.
Không thể bị động như vậy được, Trang Bạch Hoa suy tư một chút liền gọi Trần Vọng vào. Dặn dò cậu ta một hồi.
Trần thư ký sau khi nghe xong có chút chậm chạp: "Thật sự phải làm như vậy sao?"
Trang Bạch Hoa vung tay lên: "Cứ làm như vậy đi. Đi tìm Trì Nguyệt, hỏi cậu ấy có đồng ý hay không."
Vì vậy Trần Vọng đi tìm Trì Nguyệt, hai người trao đổi một chút, thật là ngoài dự liệu của Trần Vọng, vị thiếu niên này cứ như vậy mà đáp ứng đề nghị của Trang tổng.
Trì Nguyệt nghỉ việc ở cửa hàng tiện lợi và đến công ty của Trang Bạch Hoa làm thực tập sinh.
Đây chính là biện pháp Trang Bạch Hoa nghĩ ra được, ngược lại trước đó hắn cũng muốn giúp đỡ Trì Nguyệt. Không cần phải vòng vo vận mệnh mà nội dung đã an bài cho hai người, trực tiếp đem Trì Nguyệt đặt ở dưới mí mắt luôn cho rồi.
Hắn cũng không tin là đã là đến bước này mà Trì Nguyệt cũng không muốn, chẳng lẽ là muốn bị ấn nằm lên giường mới chịu sao?
Bởi vì là học sinh, Trì Nguyệt được an bài cho vị trí sai vặt ở bộ phận hành chính tổng hợp. Ngày đầu tiên chính thức làm việc, y trực tiếp đeo ba lô đến cửa chính của công ty.
Trì Nguyệt không phải lần đầu tiên bước vào công ty của Trang Bạch Hoa, nhân viên ở đây sớm đã bắt đầu để ý đến y Hơn nữa dung mạo của Trì Nguyệt khá xinh đẹp, làm người khác phải ấn tượng, bảo an ở cửa nhìn y thấy khá quen mắt.
Bảo an tiến lên đón cậu, hỏi: "Hôm nay đến có chuyện gì?"
Âm thanh không lớn cũng không nhỏ.
Trì Nguyệt nhìn chằm chằm bảo an vì tự ti mà cúi đầu xuống, nở nụ cười lóng lánh, nói: "Đến thực tập."
Y nở nụ cười, tựa như ánh nắng mặt trời đầu xuân rơi xuống đừng bông tuyết còn đọng lại trên đầu cành cây, làm cho băng tuyết phải tan đi thành từng giọt nước nhỏ xuống.
Bảo vệ sững sờ.
Tin tức Trì Nguyệt đến đây làm thực tập sinh trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ công ty, tất cả mọi người đều bàn luận rất sôi nổi.
Tổng tài muốn *tuyên dâm ở đây sao, ở bên ngoài bao dưỡng người còn chưa đủ, nhất định là phải mang người đến trong công ty.
[ * Chỗ này trong convert ghi là gì mà mình đọc cũng không hiểu, tra gg cũng không ra nên mình dùng từ này. Thiệt ra chỗ này theo mình hiểu là "làm" nhưng mình nghĩ lại là dùng từ ở trên sẽ dễ hiểu hơn ^_^. Nghĩa cho bạn nào cần: Ngang nhiên làm chuyện dâm loạn. ]
Trì Nguyệt đeo ba lô đi đến văn phòng bộ phận hành chính tổng hợp bên kia, sau lưng có một vài tiếng bàn tán.
"Trang tổng cũng không biết chọn người, chọn ai không chọn mà đi chọn một sinh viên nam."
"Chính là sinh viên nam mới nổi tiếng kia, cậu xem khuôn mặt kia kìa, rất non a."
"Bất kể thế nào, cũng hơi quá đáng rồi đấy, muốn chúng ta phải làm việc với loại nhân viên chỉ biết dựa vào người chống lưng, đang xem thường ai đó?"
"Giả bộ thanh cao chứ gì, nếu có cơ hội sao cậu ta không bò lên giường sếp đi?"[Bò cái con khỉ (¬_¬)]
Từ ngữ tràn ngập ác ý như dao đâm thẳng vào lưng Trì Nguyệt, nhưng biểu cảm trên mặt cậu cũng không biến mất, đi vào khu vực làm việc của bộ phận hành chính tổng hợp, lộ ra nụ cười xán lạn.
"Chào các tiền bối, tôi tên là Trì Nguyệt, đến đây để thực tập, xin mọi người nhiều chỉ giáo."
Không ai để ý tới lời chào hỏi của Trì Nguyệt, mấy nhân viên kỳ cựu cúi đầu bận chuyện của chính mình, chỉ có mấy nhân viên trẻ tuổi lén lút ngẩng đầu lên, nhìn qua vách ngăn chỗ làm việc đánh giá Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt cũng không giận, bộ dạng vẫn như trước.
Không ai chú ý đến Trì Nguyệt, cũng không ai nói cho cậu biết nên ngồi ở chỗ nào, cần phải làm những việc gì.
Mấy người bên cạnh khí thế bận rộn ngất trời, chỉ có Trì Nguyệt đứng yên tại chỗ cũ.
Tôi chào mấy chục lần rồi đó.
Trì Nguyệt trong lòng suy nghĩ: cố nhịn một chút, nếu như không ai để ý đến cậu, cậu sẽ đi.
5... 4... 3... 2...
1.
Trì Nguyệt xoay người định đi ra mới cửa, liền thấy Trang Bạch Hoa vội vội vàng vàng chạy tới.
Trang Bạch Hoa nhìn Trì Nguyệt, thở dốc: "Đến chậm, xin lỗi."
Bởi vì bước có chút nhanh tới nên nút âu phục bị bung ra, lộ ra áo may ô bên trong có chút ngổn ngang, càng làm tăng thêm hương vị nam tính.
Bộ phận hành chính tổng hợp phụ trách công việc hậu cần, nhân viên làm việc ở đây có rất ít cơ hội được gặp mặt tổng tài nhưng hiện tại Trang Bạch Hoa từ tầng cao đi xuống, tất cả mọi người ở khu làm việc đều đứng lên chào hỏi tổng tài.
Thậm chí mấy cô gái trẻ nhanh chóng chỉnh trang lại tóc tai, dung mạo, liều mạng đứng trước mặt hắn.
Trang Bạch Hoa nhìn các nhân viên cười cười, tầm mắt cũng không có dừng lại ở những người này lâu, mà là nhìn về phía Trì Nguyệt, nụ cười chuyển thành hiền lành: "Hoan nghênh gia nhập công ty chúng ta."
Tổng tài đối xử Trì Nguyệt tương đối dễ gần, bên cạnh còn có người nói thầm: "Chỉ là một cái thực tập sinh, làm chi cho long trọng vậy."
"Bớt tranh cãi một tí, không muốn sống nữa à."
Tổng tài tự mình đi ra nghênh đón, hứng thú như thế nào không cần nói cũng biết.
Phần lớn người ở đây cho dù đố kị đến đâu cũng sẽ không nhiều lời, bắt đầu suy nghĩ làm sao để nịnh nọt Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt vốn đã muốn đi rồi nhưng lúc này kinh ngạc nhìn Trang Bạch Hoa, không biết đang suy nghĩ gì.
Trang Bạch Hoa gọi quản lý nội bộ ra, nói: "Sau này nhớ giúp đỡ Trì Nguyệt."
Quản lý là một ông chú tuổi trung niên, mặt mũi thân thiện cười hì hì nói "Không sao, ngài cứ yên tâm đi", trong lòng lại oán giận, tổng tài nhét tiểu tình nhân vào bộ phận của họ, thật là phiền phức.
Trang Bạch Hoa: "Trì Nguyệt đến công ty để thực tập, nhất định phải có hiệu quả, giao công việc cho cậu ấy, dựa theo yêu cầu sát hạch 50% của nhân viên chính thức."
Quản lý sững sờ: "Hắn chỉ là sinh viên, không cần phải yêu cầu cao như vậy."
Ông ta vốn còn muốn đem Trì Nguyệt tùy tiện lừa gạt cho xong việc.
Trang Bạch Hoa mỉm cười: "Đương nhiên. Cậu ấy đáng giá, yêu cầu cao."
Trì Nguyệt nhếch nhếch miệng, rũ mắt xuống.
"Không cần hoàn thành công việc thay cho cậu ấy, mỗi tháng đều phải báo cáo kết quả sát hạch cho tôi, đừng có làm qua loa..." Trang Bạch Hoa nhàn nhạt nhìn lướt qua tất cả mọi người, cuối cùng dời tầm mắt xuống trên người quản lý, nói, "Tôi tin là mọi người sẽ không làm việc qua loa. "
Quản lý xoa xoa giữa trán: "Rõ rồi, Trang tổng."
Bởi vậy, nhân viên bộ phận hành chính tổng hợp phải tiếp nhận Trì Nguyệt, nếu chỉ có thể chân chính làm việc thì Trì Nguyệt chưa đủ tư cách để trở thành một thành viên của công ty.
Trang Bạch Hoa phát biểu xong, nói: "Nhớ giúp Trì Nguyệt, làm cho cậu ấy cảm nhận được tinh thần tập thể. Chúng ta là đại gia đình, đoàn kết hợp tác, tích cực giúp đỡ, muốn cho cậu ấy ở đây như về đến nhà cũng giống nhau, dẫn dắt, dạy dỗ cậu ấy, coi Trì Nguyệt là con trai của tôi đi."
Tất cả mọi người bộ phận hành chính tổng hợp: "???"
Ngài tám tuổi đã có con, có chút lố rồi đó.
Trang Bạch Hoa chậm rãi sửa chữa: "Coi cậu ấy là con của mọi người là được rồi."
Tất cả mọi người bộ phận hành chính tổng hợp: "..."
Xin lỗi, chúng tôi cũng không muốn có đứa con như vậy.
Lảm nhảm: Chương này mình edit khá thoải mái, Trang tổng moe chết đi được. Nhưng chỉ có cái đoạn mọi người trong công ty khinh thường Trì Nguyệt là mình không thích thôi, thôi kệ mai mốt cho mấy người đui mắt ^_^.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.