Xuyên Thành Nam Phụ Thủ Tiết Độc Ác
Chương 1: Gặp quỷ
Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
06/06/2021
Editor: Chú dê nhỏ (@diepanhd217)
Kỳ Minh tận mắt nhìn thấy linh hồn Tống Côn Lãng từ trong thân thể đã lạnh băng thoát ra, khóe miệng trào phúng, lạnh nhạt nhìn những gì xảy ra ở linh đường.
Kỳ Minh không khỏi xoa xoa hai mắt, hình ảnh trước mắt vẫn nét căng, Tống Côn Lãng không hề biến mất.
Lúc này mới chắc chắn không phải giả vờ than khóc đến độ xuất hiện ảo giác.
Kỳ Minh lùi ra một chút, nỗ lực giảm thấp sự tồn tại, bởi vì anh đang sợ đến độ không kìm được lẩy bẩy cả người.
Ai tới nói cho anh, guây sờ ma thế giới này thế mà lại có quỷ???
Rõ ràng trước đây lúc trợ lý của anh nói qua về nội dung quyển sách này, đâu có nhắc đến bất kì yếu tố thần quái nào!
Kỳ Minh cảm thấy chính mình sắp điên cmnr, không thể hiểu được xuyên vào thế giới trong sách thì thôi đi, lại còn vừa xuyên đến thì ngay ngày đầu đã gặp quỷ.
Gặp quỷ kiểu này thì chắc anh có thể chết thêm phát nữa rồi xuyên trở về hen?
_____________
Đúng vậy, Kỳ Minh là người xuyên việt.
Kiếp trước anh là một diễn viên, vừa mới đạt được giải ảnh đế rực rỡ nhất đời, buổi tối lúc mở tiệc mừng công thì không cẩn thận trúng độc cồn, cứu chữa không kịp cứ thế mà thăng. Anh vốn dĩ cho rằng cả đời này cứ thế mà về với đất mẹ, không nghĩ tới lại xuyên đến một quyển sách, dùng thân phận của nhân vật trùng tên trùng họ Kỳ Minh này sống lại.
Quyển sách này anh chưa đọc, nhưng mà nghe trợ lý nói thì là một quyển sách dựa trên hình tượng của anh nhào nặn ra nhân vật nam phụ ác độc, hào môn hỗn tạp, tiểu thuyết đam mỹ cẩu huyết bối cảnh giới giải trí, chắc đến 99% là do antifan viết.
Thời gian rảnh, trợ lý còn diễn cảm đọc cho Kỳ Minh cốt truyện một lần:
"Kỳ Minh" yêu sâu đậm vai chính công Tống Côn Ngạn, vì có thể tiếp cận Tống Côn Ngạn mà không tiếc gả cho anh trai còn thiếu một hơi nữa là tạch của gã, Tống Côn Lãng để xung hỉ. Vai chính công Tống Côn Ngạn lại thích vai chính thụ Lâm Yến An. Lâm Yến An cùng anh em Tống gia từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lại thích Tống Côn Lãng.
Lúc Kỳ Minh nghe đến đấy, nhịn không được khen ngợi độ cẩu huyết não tàn của antifan nọ, bốn người vừa hay thành một hình tứ giác, không thừa một ai.
Mà cốt truyện sau này cũng cẩu huyết chả kém.
Cho dù có "Kỳ Minh" xung hỉ cho Tống Côn Lãng, Tống Côn Lãng vẫn chẳng sống nổi, "Kỳ Minh" mới gả được ba hôm thì hắn đã say bye cuộc đời.
"Kỳ Minh" từ chối thừa hưởng di sản của Tống Côn Lãng, "Tình ý chân thành" bày tỏ nếu tui gả cho Tống Côn Lãng thì là người của ổng, phải vì ổng thủ tiết, kỳ thật mục đích chính là để có thể tiếp cận Tống Côn Ngạn.
"Kỳ Minh" dùng thân phận vợ goá của Tống Côn Lãng, mỗi ngày giống như một đứa lẳng lơ đê tiện lượn lờ trêu chọc trước mặt Tống Côn Ngạn. Nhưng lúc mới bắt đầu, Tống Côn Ngạn cũng chẳng từ chối. Thậm chí còn cùng "Kỳ Minh" tình tao ý mày zui quên lối về. "Kỳ Minh" vì vậy càng lún càng sâu, cuối cùng vạn kiếp bất phục.
Đến khi "Kỳ Minh" cho rằng mình cùng Tống Côn Ngạn rốt cuộc có thể bên nhau, Tống Côn Ngạn lại đột ngột cùng Lâm Yến An hẹn hò, "Kỳ Minh" lúc này mới biết bản thân bị Tống Côn Ngạn lợi dụng để kích thích Lâm Yến An, là công cụ giúp Lâm Yến An nhận ra tình cảm của mình.
"Kỳ Minh" ăn quả đắng, bắt đầu không ngừng quậy trên trời dưới đất nhưng không ngừng bị vả mặt sml, cuối cùng tự mình tìm đường chết, bị Tống Côn Ngạn cùng Lâm Yến An hợp tác đá vào ngục giam, trong ngục giam chịu dày vò, khổ sở quá chết.
Lúc cùng trợ lý nói về cốt truyện, Kỳ Minh còn lấy làm vui, trêu chọc nói: "Hoá ra anh trong mắt antifan lại là dạng vừa ngu vừa nguy hiểm thế à."
Kết quả không lâu sau, Kỳ Minh liền biến thành cái thằng "đã ngu còn nguy hiểm" mà bản thân nói đến.
Kỳ Minh muốn hỏi trời xanh cũng cạn cmn lời.
Nhưng dù sao cũng xuyên đến rồi, anh còn có thể làm giề? Chết thêm phát nữa xem có về được không? Đừng nói đến mộ của anh ở thế giới cũ cỏ chẳng biết đã mọc cao đến đầu người chưa, nếu mà không về được thì cái mạng này cũng lãng phí đi tong nốt còn gì?
Kỳ Minh bình tâm một lúc, có thể rất nhanh tiếp thu chuyện bản thân xuyên thư, nhưng không có nghĩa là anh chơi lại pha có quỷ này đâu nhớ?
Kỳ Minh anh trời không sợ đất cũng không, nhưng đm quỷ thì sợ vl!
_______
Kỳ Minh trộm liếc nhìn Tống Côn Lãng một cái xong vội vàng cúi đầu, trong lòng mặc niệm: Tuy rằng tui gả cho ông xung hỉ, nhưng hiện tại ông cũng nghẻo cmnr, tui cũng không phải Kỳ Minh bản gốc, chúng ta sòng phẳng, oan có đầu nợ có chủ, ông hẳn là nên đi tìm người hại ông đê, đừng nhìn tui chằm chằm vậy chớ.
Cũng không biết có phải Kỳ Minh tụng kinh trong lòng tác dụng ngược hay không, Kỳ Minh bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt phóng đến trên người mình, ánh mắt kia phảng phất lạnh giá âm ngoan, rõ ràng đang hè nóng nực nhưng lại làm Kỳ Minh cảm thấy lạnh sống lưng, không nhịn được run lẩy bẩy.
Kỳ Minh càng không dám ngẩng đầu, đầu càng lúc càng chúi xuống, cuối cùng gần như vùi luôn vào ngực, tiếng khóc bi thương từ miệng bật ra, nước mắt cứ thế tuôn xuống.
Đúng thật là dùng hết vốn ảnh đế mà khóc, không chỉ diễn ra dáng vẻ mà cả âm thanh cũng "khóc" ra rồi nhớ.
Đưa mắt nhìn lại, cả cái linh đường cũng chỉ có mỗi Kỳ Minh khóc chân thành nhất, ai không biết còn tưởng rằng Kỳ Minh yêu Tống Côn Lãng vl.
Cũng không ai biết lúc này trong lòng Kỳ Minh chính là: Tống oppa, ông xem tui trong lễ tang ông biểu hiện tốt như này ông tha tui đi, tui chỉ là một tiểu nhân vật, không cần ông nhớ thương đâu.
Chắc là khóc xong có tác dụng thật, Kỳ Minh cảm giác được ánh mắt kia đã rời đi, anh vừa định lén hít một hơi, lại bị ánh mắt như lưỡi kiếm lạnh kia trừng trở lại, Kỳ Minh nửa hơi cũng chưa kịp thở, đầu óc choáng váng, mém tí thì xỉu.
Kỳ Minh:...
Khóc tang mà khóc ra trình độ như anh đúng là có 102, thế gian khó tìm.
Nửa tiếng sau, thi thể Tống Côn Lãng bị đẩy vào lò hoả táng, Kỳ Minh còn cố ý nhìn lén biểu cảm của Tống Côn Lãng, làm gì có ai từng tận mắt thấy thân xác mình bị thiêu như này, thế mà trên mặt Tống Côn Lãng chỉ có sự bình tĩnh, cứ như người bị hoả táng kia là thằng nào tau không quen.
Nhưng mà cũng không thể nói hoàn toàn không có cảm xúc gì, ít nhất lúc nhìn mấy người Tống gia, trào phúng trong mắt hắn từ đầu đến cuối vẫn như cũ không biến mất.
Tống Côn Lãng dường như cảm giác được ánh mắt của Kỳ Minh, quay đầu lại, tầm mắt vừa chuẩn eye contact một phát.
Lông tơ cả người Kỳ Minh lập tức dựng đứng, da gà da vịt nổi hết lên, ý thức của ảnh đế xung phong nhảy ra cứu Kỳ Minh, nước mắt lại lần nữa tuôn ra, nhưng anh vẫn quật cường ngẩng đầu, cứ như làm vậy thì nước mắt sẽ không chảy xuống nữa.
Tống Côn Lãng sửng sốt, trong khoảnh khắc khi nhìn vào trong mắt Kỳ Minh, hắn thấy được sự thương tâm cùng cố chấp không muốn buông xuống, thoạt nhìn cực kì bi thương.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, hơi nhếch khoé môi đầy mỉa mai, tới tham dự lễ tang người đông như kiến, thế mà chỉ có người mới quen hắn ba ngày này vì hắn khóc tang, chẳng lẽ là bởi Kỳ Minh thật ra đã sớm biết hắn, hơn nữa còn thích hắn?
Ngẫm lại cũng đúng, lúc ấy người của hắn tìm đến Kỳ Minh, nói với Kỳ Minh ý muốn y xung hỉ cho hắn, Kỳ Minh thậm chí không cần nghĩ đã đồng ý.
Xem ra người vợ này của hắn đúng là yêu hắn sâu đậm lắm đây.
Kỳ Minh: Nố nồ, không phải tui.
Nhưng mà Kỳ Minh không biết tâm lý của Tống Côn Lãng dư nào, anh vẫn luôn đắm chìm trong trạng thái cực kì bi thương, dù cảm thấy ánh mắt của Tống Côn Lãng đã rời đi, anh cũng không dám để lộ ra mình đang diễn, như cũ diễn vai ở goá thảm quá trời thảm.
______
Từ lúc hoả táng đến khi kết thúc lễ tang, tổng cộng qua vài tiếng, chờ đến khi tất cả đều xong xuôi, chân trời đã nhuộm một màu xám xịt.
Kỳ Minh đi theo đại đa số người Tống gia trở về, linh hồn Tống Côn Lãng vẫn luôn đi theo, đến khi tiến vào Tống gia, Kỳ Minh mới không thấy hắn đâu nữa.
Người Tống Gia lúc này đã tụ lại một chỗ, gấp không chờ nổi muốn chia di sản của hắn.
Tống Côn Lãng là một ví dụ tiêu biểu cho tài không đợi tuổi tuổi trẻ tài cao ở Tống gia,
thậm chí so với bậc cha chú còn mạnh hơn, hai năm trước đã đem Tống gia tới nắm trong tay.
Nhưng bởi vì thủ đoạn ngoan tuyệt, làm việc không nhân nhượng, Tống gia sớm đã có kẻ đối với Tống Côn Lãng tràn ngập bất mãn, lần này Tống Côn Lãng bộc phát bệnh nặng, cũng có lời đồn rằng hắn bị người Tống gia hạ độc mới chết.
Kỳ Minh là vợ hợp pháp của Tống Côn Lãng, cũng là người thừa kế thuộc hàng ưu tiên, tất nhiên có thể kế thừa tài sản của Tống Côn Lãng. Cho nên Kỳ Minh vừa tiến vào biệt thự, ánh mắt mọi người trong phòng khách đều dồn dập đổ về phía anh.
Những ánh mắt ấy như lửa nóng, ngấm ngầm uy hiểm, rõ ràng là nếu Kỳ Minh thức thời thì có lẽ còn có thể cho anh thêm một chút tiền. Còn không thật sự tranh nhau di sản của Tống Côn Lãng, Kỳ Minh cũng chỉ có thể nếm trái đắng.
Kỳ Minh cũng không muốn bị cuốn vào trận chiến tranh đoạt này, lập tức tỏ thái độ: "Cái tôi muốn rất đơn giản, chỉ cần lấy đủ phần mà tôi nên có kia, tôi lập tức ôm tiền chạy lấy người, tuyệt đối không dây dưa."
Vừa mới dứt lời, Kỳ Minh đã cảm thấy sau lưng thổi đến một trận gió lạnh.
Kỳ Minh trộm liếc sang bên cạnh, Tống Côn Lãng vừa biến mất chẳng biết từ bao giờ đứng cách anh không xa, lúc này đang khoanh tay trước ngực xem trò cười này.
Chết cmnr! Anh nhất thời quên quỷ hồn chủ sở hữu tài sản còn ở đây.
Kỳ Minh phản ứng rất nhanh, lập tức bổ sung: "Nếu Côn Lãng đã không còn nữa, tôi ở lại Tống gia đã không còn ý nghĩa gì. So với việc ở lại Tống gia nhìn cảnh nhớ người, tôi tình nguyện rời đi nơi đau thương này, phần tài sản mà Côn Lãng để lại có lễ vật cho tôi, cũng là thứ tôi trân quý nhất đời, tôi nhất định phải lấy được."
Kỳ Minh càng nói càng nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi.
Gió lạnh sau lưng biến mất, Kỳ Minh không dấu vết thở một hơi —— đù má nguy hiểm vl!
Thật ra Kỳ Minh suy tính rất đơn giản, anh lấy phần tài sản thuộc về "Kỳ Minh" rời đi, rời xa tranh chấp của Tống gia, cũng té khỏi yêu hận tình thù của vai chính công thụ, quyết định không để bản thân trở thành pháo hôi.
Anh vất vả lắm mới có một cơ hội sống lại, tất nhiên không thể vì mấy cái lông gà vỏ tỏi này mà để lãng phí ở đây được.
Thái độ thức thời của Kỳ Minh làm người Tống gia vô cùng hài lòng, rất nhanh đã quyết định xong phần tài sản mà anh được nhận—— năm ngàn vạn.
Kỳ Minh tận mắt nhìn thấy linh hồn Tống Côn Lãng từ trong thân thể đã lạnh băng thoát ra, khóe miệng trào phúng, lạnh nhạt nhìn những gì xảy ra ở linh đường.
Kỳ Minh không khỏi xoa xoa hai mắt, hình ảnh trước mắt vẫn nét căng, Tống Côn Lãng không hề biến mất.
Lúc này mới chắc chắn không phải giả vờ than khóc đến độ xuất hiện ảo giác.
Kỳ Minh lùi ra một chút, nỗ lực giảm thấp sự tồn tại, bởi vì anh đang sợ đến độ không kìm được lẩy bẩy cả người.
Ai tới nói cho anh, guây sờ ma thế giới này thế mà lại có quỷ???
Rõ ràng trước đây lúc trợ lý của anh nói qua về nội dung quyển sách này, đâu có nhắc đến bất kì yếu tố thần quái nào!
Kỳ Minh cảm thấy chính mình sắp điên cmnr, không thể hiểu được xuyên vào thế giới trong sách thì thôi đi, lại còn vừa xuyên đến thì ngay ngày đầu đã gặp quỷ.
Gặp quỷ kiểu này thì chắc anh có thể chết thêm phát nữa rồi xuyên trở về hen?
_____________
Đúng vậy, Kỳ Minh là người xuyên việt.
Kiếp trước anh là một diễn viên, vừa mới đạt được giải ảnh đế rực rỡ nhất đời, buổi tối lúc mở tiệc mừng công thì không cẩn thận trúng độc cồn, cứu chữa không kịp cứ thế mà thăng. Anh vốn dĩ cho rằng cả đời này cứ thế mà về với đất mẹ, không nghĩ tới lại xuyên đến một quyển sách, dùng thân phận của nhân vật trùng tên trùng họ Kỳ Minh này sống lại.
Quyển sách này anh chưa đọc, nhưng mà nghe trợ lý nói thì là một quyển sách dựa trên hình tượng của anh nhào nặn ra nhân vật nam phụ ác độc, hào môn hỗn tạp, tiểu thuyết đam mỹ cẩu huyết bối cảnh giới giải trí, chắc đến 99% là do antifan viết.
Thời gian rảnh, trợ lý còn diễn cảm đọc cho Kỳ Minh cốt truyện một lần:
"Kỳ Minh" yêu sâu đậm vai chính công Tống Côn Ngạn, vì có thể tiếp cận Tống Côn Ngạn mà không tiếc gả cho anh trai còn thiếu một hơi nữa là tạch của gã, Tống Côn Lãng để xung hỉ. Vai chính công Tống Côn Ngạn lại thích vai chính thụ Lâm Yến An. Lâm Yến An cùng anh em Tống gia từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lại thích Tống Côn Lãng.
Lúc Kỳ Minh nghe đến đấy, nhịn không được khen ngợi độ cẩu huyết não tàn của antifan nọ, bốn người vừa hay thành một hình tứ giác, không thừa một ai.
Mà cốt truyện sau này cũng cẩu huyết chả kém.
Cho dù có "Kỳ Minh" xung hỉ cho Tống Côn Lãng, Tống Côn Lãng vẫn chẳng sống nổi, "Kỳ Minh" mới gả được ba hôm thì hắn đã say bye cuộc đời.
"Kỳ Minh" từ chối thừa hưởng di sản của Tống Côn Lãng, "Tình ý chân thành" bày tỏ nếu tui gả cho Tống Côn Lãng thì là người của ổng, phải vì ổng thủ tiết, kỳ thật mục đích chính là để có thể tiếp cận Tống Côn Ngạn.
"Kỳ Minh" dùng thân phận vợ goá của Tống Côn Lãng, mỗi ngày giống như một đứa lẳng lơ đê tiện lượn lờ trêu chọc trước mặt Tống Côn Ngạn. Nhưng lúc mới bắt đầu, Tống Côn Ngạn cũng chẳng từ chối. Thậm chí còn cùng "Kỳ Minh" tình tao ý mày zui quên lối về. "Kỳ Minh" vì vậy càng lún càng sâu, cuối cùng vạn kiếp bất phục.
Đến khi "Kỳ Minh" cho rằng mình cùng Tống Côn Ngạn rốt cuộc có thể bên nhau, Tống Côn Ngạn lại đột ngột cùng Lâm Yến An hẹn hò, "Kỳ Minh" lúc này mới biết bản thân bị Tống Côn Ngạn lợi dụng để kích thích Lâm Yến An, là công cụ giúp Lâm Yến An nhận ra tình cảm của mình.
"Kỳ Minh" ăn quả đắng, bắt đầu không ngừng quậy trên trời dưới đất nhưng không ngừng bị vả mặt sml, cuối cùng tự mình tìm đường chết, bị Tống Côn Ngạn cùng Lâm Yến An hợp tác đá vào ngục giam, trong ngục giam chịu dày vò, khổ sở quá chết.
Lúc cùng trợ lý nói về cốt truyện, Kỳ Minh còn lấy làm vui, trêu chọc nói: "Hoá ra anh trong mắt antifan lại là dạng vừa ngu vừa nguy hiểm thế à."
Kết quả không lâu sau, Kỳ Minh liền biến thành cái thằng "đã ngu còn nguy hiểm" mà bản thân nói đến.
Kỳ Minh muốn hỏi trời xanh cũng cạn cmn lời.
Nhưng dù sao cũng xuyên đến rồi, anh còn có thể làm giề? Chết thêm phát nữa xem có về được không? Đừng nói đến mộ của anh ở thế giới cũ cỏ chẳng biết đã mọc cao đến đầu người chưa, nếu mà không về được thì cái mạng này cũng lãng phí đi tong nốt còn gì?
Kỳ Minh bình tâm một lúc, có thể rất nhanh tiếp thu chuyện bản thân xuyên thư, nhưng không có nghĩa là anh chơi lại pha có quỷ này đâu nhớ?
Kỳ Minh anh trời không sợ đất cũng không, nhưng đm quỷ thì sợ vl!
_______
Kỳ Minh trộm liếc nhìn Tống Côn Lãng một cái xong vội vàng cúi đầu, trong lòng mặc niệm: Tuy rằng tui gả cho ông xung hỉ, nhưng hiện tại ông cũng nghẻo cmnr, tui cũng không phải Kỳ Minh bản gốc, chúng ta sòng phẳng, oan có đầu nợ có chủ, ông hẳn là nên đi tìm người hại ông đê, đừng nhìn tui chằm chằm vậy chớ.
Cũng không biết có phải Kỳ Minh tụng kinh trong lòng tác dụng ngược hay không, Kỳ Minh bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt phóng đến trên người mình, ánh mắt kia phảng phất lạnh giá âm ngoan, rõ ràng đang hè nóng nực nhưng lại làm Kỳ Minh cảm thấy lạnh sống lưng, không nhịn được run lẩy bẩy.
Kỳ Minh càng không dám ngẩng đầu, đầu càng lúc càng chúi xuống, cuối cùng gần như vùi luôn vào ngực, tiếng khóc bi thương từ miệng bật ra, nước mắt cứ thế tuôn xuống.
Đúng thật là dùng hết vốn ảnh đế mà khóc, không chỉ diễn ra dáng vẻ mà cả âm thanh cũng "khóc" ra rồi nhớ.
Đưa mắt nhìn lại, cả cái linh đường cũng chỉ có mỗi Kỳ Minh khóc chân thành nhất, ai không biết còn tưởng rằng Kỳ Minh yêu Tống Côn Lãng vl.
Cũng không ai biết lúc này trong lòng Kỳ Minh chính là: Tống oppa, ông xem tui trong lễ tang ông biểu hiện tốt như này ông tha tui đi, tui chỉ là một tiểu nhân vật, không cần ông nhớ thương đâu.
Chắc là khóc xong có tác dụng thật, Kỳ Minh cảm giác được ánh mắt kia đã rời đi, anh vừa định lén hít một hơi, lại bị ánh mắt như lưỡi kiếm lạnh kia trừng trở lại, Kỳ Minh nửa hơi cũng chưa kịp thở, đầu óc choáng váng, mém tí thì xỉu.
Kỳ Minh:...
Khóc tang mà khóc ra trình độ như anh đúng là có 102, thế gian khó tìm.
Nửa tiếng sau, thi thể Tống Côn Lãng bị đẩy vào lò hoả táng, Kỳ Minh còn cố ý nhìn lén biểu cảm của Tống Côn Lãng, làm gì có ai từng tận mắt thấy thân xác mình bị thiêu như này, thế mà trên mặt Tống Côn Lãng chỉ có sự bình tĩnh, cứ như người bị hoả táng kia là thằng nào tau không quen.
Nhưng mà cũng không thể nói hoàn toàn không có cảm xúc gì, ít nhất lúc nhìn mấy người Tống gia, trào phúng trong mắt hắn từ đầu đến cuối vẫn như cũ không biến mất.
Tống Côn Lãng dường như cảm giác được ánh mắt của Kỳ Minh, quay đầu lại, tầm mắt vừa chuẩn eye contact một phát.
Lông tơ cả người Kỳ Minh lập tức dựng đứng, da gà da vịt nổi hết lên, ý thức của ảnh đế xung phong nhảy ra cứu Kỳ Minh, nước mắt lại lần nữa tuôn ra, nhưng anh vẫn quật cường ngẩng đầu, cứ như làm vậy thì nước mắt sẽ không chảy xuống nữa.
Tống Côn Lãng sửng sốt, trong khoảnh khắc khi nhìn vào trong mắt Kỳ Minh, hắn thấy được sự thương tâm cùng cố chấp không muốn buông xuống, thoạt nhìn cực kì bi thương.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, hơi nhếch khoé môi đầy mỉa mai, tới tham dự lễ tang người đông như kiến, thế mà chỉ có người mới quen hắn ba ngày này vì hắn khóc tang, chẳng lẽ là bởi Kỳ Minh thật ra đã sớm biết hắn, hơn nữa còn thích hắn?
Ngẫm lại cũng đúng, lúc ấy người của hắn tìm đến Kỳ Minh, nói với Kỳ Minh ý muốn y xung hỉ cho hắn, Kỳ Minh thậm chí không cần nghĩ đã đồng ý.
Xem ra người vợ này của hắn đúng là yêu hắn sâu đậm lắm đây.
Kỳ Minh: Nố nồ, không phải tui.
Nhưng mà Kỳ Minh không biết tâm lý của Tống Côn Lãng dư nào, anh vẫn luôn đắm chìm trong trạng thái cực kì bi thương, dù cảm thấy ánh mắt của Tống Côn Lãng đã rời đi, anh cũng không dám để lộ ra mình đang diễn, như cũ diễn vai ở goá thảm quá trời thảm.
______
Từ lúc hoả táng đến khi kết thúc lễ tang, tổng cộng qua vài tiếng, chờ đến khi tất cả đều xong xuôi, chân trời đã nhuộm một màu xám xịt.
Kỳ Minh đi theo đại đa số người Tống gia trở về, linh hồn Tống Côn Lãng vẫn luôn đi theo, đến khi tiến vào Tống gia, Kỳ Minh mới không thấy hắn đâu nữa.
Người Tống Gia lúc này đã tụ lại một chỗ, gấp không chờ nổi muốn chia di sản của hắn.
Tống Côn Lãng là một ví dụ tiêu biểu cho tài không đợi tuổi tuổi trẻ tài cao ở Tống gia,
thậm chí so với bậc cha chú còn mạnh hơn, hai năm trước đã đem Tống gia tới nắm trong tay.
Nhưng bởi vì thủ đoạn ngoan tuyệt, làm việc không nhân nhượng, Tống gia sớm đã có kẻ đối với Tống Côn Lãng tràn ngập bất mãn, lần này Tống Côn Lãng bộc phát bệnh nặng, cũng có lời đồn rằng hắn bị người Tống gia hạ độc mới chết.
Kỳ Minh là vợ hợp pháp của Tống Côn Lãng, cũng là người thừa kế thuộc hàng ưu tiên, tất nhiên có thể kế thừa tài sản của Tống Côn Lãng. Cho nên Kỳ Minh vừa tiến vào biệt thự, ánh mắt mọi người trong phòng khách đều dồn dập đổ về phía anh.
Những ánh mắt ấy như lửa nóng, ngấm ngầm uy hiểm, rõ ràng là nếu Kỳ Minh thức thời thì có lẽ còn có thể cho anh thêm một chút tiền. Còn không thật sự tranh nhau di sản của Tống Côn Lãng, Kỳ Minh cũng chỉ có thể nếm trái đắng.
Kỳ Minh cũng không muốn bị cuốn vào trận chiến tranh đoạt này, lập tức tỏ thái độ: "Cái tôi muốn rất đơn giản, chỉ cần lấy đủ phần mà tôi nên có kia, tôi lập tức ôm tiền chạy lấy người, tuyệt đối không dây dưa."
Vừa mới dứt lời, Kỳ Minh đã cảm thấy sau lưng thổi đến một trận gió lạnh.
Kỳ Minh trộm liếc sang bên cạnh, Tống Côn Lãng vừa biến mất chẳng biết từ bao giờ đứng cách anh không xa, lúc này đang khoanh tay trước ngực xem trò cười này.
Chết cmnr! Anh nhất thời quên quỷ hồn chủ sở hữu tài sản còn ở đây.
Kỳ Minh phản ứng rất nhanh, lập tức bổ sung: "Nếu Côn Lãng đã không còn nữa, tôi ở lại Tống gia đã không còn ý nghĩa gì. So với việc ở lại Tống gia nhìn cảnh nhớ người, tôi tình nguyện rời đi nơi đau thương này, phần tài sản mà Côn Lãng để lại có lễ vật cho tôi, cũng là thứ tôi trân quý nhất đời, tôi nhất định phải lấy được."
Kỳ Minh càng nói càng nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi.
Gió lạnh sau lưng biến mất, Kỳ Minh không dấu vết thở một hơi —— đù má nguy hiểm vl!
Thật ra Kỳ Minh suy tính rất đơn giản, anh lấy phần tài sản thuộc về "Kỳ Minh" rời đi, rời xa tranh chấp của Tống gia, cũng té khỏi yêu hận tình thù của vai chính công thụ, quyết định không để bản thân trở thành pháo hôi.
Anh vất vả lắm mới có một cơ hội sống lại, tất nhiên không thể vì mấy cái lông gà vỏ tỏi này mà để lãng phí ở đây được.
Thái độ thức thời của Kỳ Minh làm người Tống gia vô cùng hài lòng, rất nhanh đã quyết định xong phần tài sản mà anh được nhận—— năm ngàn vạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.