Xuyên Thành Nam Phụ Thủ Tiết Độc Ác
Chương 46: Ngưu Ngưu
Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
07/07/2023
Đón nhận ánh mắt đánh giá của Thích Vân, Kỳ Minh còn thật bình tĩnh mà gật đầu với anh ta.
“Tôi đã xem [Võ Lâm], vai Thu Hóa Vũ của cậu làm cho tôi có ấn tượng rất sâu sắc.” Lời này của Thích Vân thật sự không phải chỉ là khen tặng suông mà là ăn ngay nói thật, anh ta là fan điện ảnh của Tưởng Mộc Xuyên, nhân vật có thể khiến anh ta có ấn tượng sâu sắc rất nhiều, nhưng đa số đều là có nội dung cốt truyện cộng hưởng mà thành, còn Kỳ Minh lại là một trong số ít diễn viên thông qua kỹ năng diễn xuất đã khiến anh ta có ấn tượng sâu sắc.
Đứng trước mặt anh ta bây giờ chính là Kỳ Minh, ngoại trừ gương mặt giống nhân vật Thu Hóa Vũ thì không tìm ra quá nhiều điểm tương tự nữa. Điều này chứng tỏ khi diễn vai Thu Hóa Vũ thì Kỳ Minh không phải đã biểu diễn bằng bản sắc của mình, vậy mà lại có thể nắm bắt được tinh túy của nhân vật Thu Hóa Vũ này cực kỳ tốt a.
Kỳ Minh cười nhẹ: “Cảm ơn đã khích lệ.”
Hai người vừa mới gặp hôm nay, lĩnh vực làm việc bất đồng, thật ra cũng không có đề tài gì để nói, nhưng Thích Vân cực kỳ tò mò về Kỳ Minh, bèn cùng cậu trò chuyện về [Võ Lâm].
Trong quá trình trò chuyện, Thích Vân phát hiện thái độ của Kỳ Minh đối với mình rất chừng mực, sẽ không quá xa cách, cũng không quá nhiệt tình. Căn bản là sẽ không vì anh ta là người cầm quyền của QT mà muốn lấy lòng a. Khi thảo luận về nội dung cốt truyện [Võ Lâm], có một số quan điểm của Kỳ Minh cũng cực kỳ đúng ý với Thích Vân. Làm cho Thích Vân ngược lại quên béng mất chuyện quan sát Kỳ Minh, nói từ [Võ Lâm] sang đến những chuyện khác.
Anh ta cho rằng Kỳ Minh còn trẻ tuổi, có một vài quan điểm có lẽ sẽ không quá trưởng thành, nhưng sau một lúc nói chuyện, Thích Vân mới phát hiện hóa ra mình vậy mà lại trông mặt mà bắt hình dong.
Một vài quan điểm của Kỳ Minh không hề giống điều mà một người trẻ tuổi có thể nói ra, ngược lại càng giống như đã bôn ba trong xã hội, đã nhìn thấy hết nhân tình ấm lạnh.
Điều này làm cho Thích Vân cảm thấy có hơi ngạc nhiên, nhưng điều làm anh ta tán thưởng hơn đó là, dù cho Kỳ Minh dường như đã trải qua một vài chuyện không tốt, nhưng ánh mắt của cậu vẫn trong sáng như cũ, không hề cảm thấy thất vọng với cuộc sống này.
Hai người nói chuyện thật sự là vô cùng hợp ý, lại đột nhiên nhìn thấy con trai của Thích Vân là Thích Tử Dục hoảng sợ chạy về phía bọn họ, sau đó nhào vào lòng Thích Vân, cả người đều run rẩy.
Con trai của Thích Vân năm nay mới năm tuổi, tình cảm của Thích Vân và vợ anh ta Trương Nhã vô cùng ngọt ngào, vẫn luôn trải qua thế giới của hai người, mãi đến khi kết hôn được bốn năm, Trương Nhã ngoài ý muốn mang thai thì hai vợ chồng này mới tính đến chuyện có con.
Đối với con trai duy nhất, đương nhiên là hai vợ chồng họ rất mực cưng chiều, nhưng cũng giữ chừng mực, không nuông chiều làm hư con trẻ, Thích Tử Dục có tên ở nhà là Ngưu Ngưu, là một tiểu thân sĩ hiểu lễ phép.
Lúc này tiểu thân sĩ lại vùi đầu vào trong lòng ba mình, thân thể run rẩy.
“Ngưu Ngưu, làm sao vậy?” Thích Vân quay đầu lại cho Kỳ Minh một ánh mắt xin lỗi, nhẹ nhàng vỗ lưng con trai dỗ dành.
Ngưu Ngưu không nói lời nào, gương mặt nhỏ trắng bệch, đồng tử vì sợ hãi mà giãn ra, cả người ngây ngẩn.
Rõ ràng là đã bị dọa sợ.
Thích Vân không nhìn thấy nhưng Kỳ Minh lại thấy rõ rành rành, có một đám bóng đen đi vào cùng Ngưu Ngưu, trong đám bóng đen kia có mấy quỷ hồn xông ra, muốn nhào về phía Ngưu Ngưu, nhưng dường như đã bị thứ gì đó chặn lại, dừng lại cách Ngưu Ngưu khoảng một mét, tựa hồ như không thể nào chạm vào Ngưu Ngưu được.
Thích Vân trấn an Ngưu Ngưu, nhưng dường như Ngưu Ngưu không hề nghe thấy điều gì, cứ mãi núp trong lồng ngực của anh ta, cũng không biết bị làm sao, Thích Vân lo lắng vô cùng.
Đều nói trẻ nhỏ dương khí yếu, dễ dàng nhìn thấy những thứ mà người lớn không nhìn thấy được, hiện tại âm khí trong Thích trạch càng là đã vượt qua chỉ tiêu rồi, đoán chừng là Ngưu Ngưu nhìn thấy đám bóng đen đuổi theo nó nên đã bị dọa rồi.
Kỳ Minh đi tới nói với Thích Vân: “Thích tiên sinh, có thể để tôi ôm Ngưu Ngưu một cái không?”
Theo lý thuyết thì con trai đột nhiên trở nên khác thường như vậy, Thích Vân hẳn là nên đưa con đến bệnh viện khám, nhưng sau khi Kỳ Minh mở lời, Thích Vân lại thật tự nhiên mà đưa con trai qua cho Kỳ Minh ôm.
Sau khi Kỳ Minh ôm Ngưu Ngưu vào lòng thì nhẹ giọng nói bên tai cậu bé: “Ngưu Ngưu đừng sợ, ca ca đuổi bọn chúng đi giúp em nha.”
Nói xong, cậu liền nhân lúc sự chú ý của Thích Vân đặt toàn bộ trên người Ngưu Ngưu thì ném ra một lá bùa về phía đám bóng đen kia. Thích Vân không nhìn thấy nhưng Ngưu Ngưu lại thấy rõ ràng, đám bóng đen kia phát ra âm thành bùm bùm, có ánh sáng mơ hồ không ngừng lập lòe, không bao lâu sau thì đám bóng đen kia đã ảm đạm bỏ chạy.
Đôi mắt của Ngưu Ngưu lập tức mở to, trẻ con vốn mau quên, một giây trước còn sợ muốn chết, bây giờ tận mắt nhìn thấy Kỳ Minh đuổi mấy thứ ô uế đó đi thì sự chú ý đã bị Kỳ Minh hấp dẫn, há to miệng, dùng ngữ khí vô cùng sùng bái nói: “Ca ca, anh thật là giỏi á, vậy mà lại đuổi bọn chúng chạy rồi!”
“Về sau nếu còn nhìn thấy bọn chúng thì không cần sợ hãi, em cứ tới tìm ca ca, ca ca giúp em đuổi bọn chúng đi hết.” Kỳ Minh tiếp tục nhỏ giọng giao lưu cùng Ngưu Ngưu, tuy rằng chính bản thân cậu vẫn chưa hết sợ ma, chỉ là trước mặt một nhóc con bị quỷ dọa sợ thì cậu không thể nào tỏ ra nhút nhát được, bằng không, nhóc con mẫn cảm này có thể sẽ cảm nhận được nỗi sợ hãi của cậu, vì vậy mà sẽ càng thêm sợ hãi.
Đôi mắt của Ngưu Ngưu sáng lấp lánh, tràn đầy sự sùng bái với Kỳ Minh, nhóc gật đầu thật mạnh: “Dạ.”
Do vừa nãy chạy quá nhanh nên miếng ngọc đeo trên cổ của Ngưu Ngưu bị rơi ra, miếng ngọc này là ngọc hòa điền thượng phẩm, hiện ra ánh sáng ấm áp. Kỳ Minh có thể cảm nhận được linh khí phát ra xung quanh miếng ngọc này, có lẽ vì có miếng ngọc này bảo vệ Ngưu Ngưu nên những con quỷ đó mới không tài nào tới gần cậu nhóc được đi.
Kỳ Minh đang muốn đem miếng ngọc nhét trở vào trong áo cho Ngưu Ngưu thì tinh mắt phát hiện ra trên miếng ngọc có một vết nứt, linh khí tràn ra bốn phía, phỏng chừng là không bao lâu nữa, miếng ngọc này sẽ trở nên vô dụng nga.
Kỳ Minh nhíu mày: “Ngưu Ngưu, vừa nãy em mới đi đâu sao?”
Cách đây không lâu hẳn là Ngưu Ngưu đã gặp phải một lần tấn công, miếng ngọc này vì ngăn chặn công kích giùm cậu bé, để Ngưu Ngưu không bị thương, lại làm cho bản thân mình bị hao tổn.
Kỳ Minh vừa hỏi Ngưu Ngưu, đồng thời cũng vừa nhét một lá bùa vào túi quần của cậu nhóc, lá bùa này có thể tạm thời bảo vệ Ngưu Ngưu an toàn.
Ngưu Ngưu suy nghĩ thật lâu, lắc đầu nói: “Em không nhớ.”
Không nhớ cũng tốt, Kỳ Minh bèn không hỏi nữa, trả Ngưu Ngưu lại cho Thích Vân, giơ tay xoa xoa đầu cậu nhóc: “Đừng sợ, có ca ca ở đây.”
Giọng nói trong trẻo của Ngưu Ngưu vang lên: “Dạ.”
Kỳ Minh không che giấu quá nhiều trước mặt Thích Vân, dù sao thì Ngưu Ngưu cũng là con trai của Thích Vân, gặp phải loại chuyện như vậy, người làm cha như Thích Vân nhất định là phải có quyền được biết.
Bất quá, Kỳ Minh sẽ không nói trực tiếp với Thích Vân, miễn cho Thích Vân không tin vào chuyện này, xem cậu như người điên.
Trong lòng Thích Vân đúng là tràn đầy nghi hoặc, khi nhìn Kỳ Minh lần nữa, trong ánh mắt lại tràn ngập sự tìm tòi nghiên cứu.
Kỳ Minh thản nhiên nhìn lại, nói tạm biệt với Ngưu Ngưu rồi rời đi.
Buổi tối, Trương Nhã định tắm rửa cho con trai, mới vừa cởi áo ngoài của Ngưu Ngưu đã phát hiện ra miếng ngọc trên cổ Ngưu Ngưu sai sai, cô lập tức trở nên lo lắng, “Thích Vân, miếng ngọc của Ngưu Ngưu sao lại bị nứt ra?”
Thích Vân đang xem tin tức kinh tế tài chính, nghe Trương Nhã nói như vậy lập tức bỏ điện thoại xuống chạy vào phòng tắm. Quả nhiên, trên miếng ngọc có một vết rạn, lại nhớ tới trạng thái lúc nãy của con trai, trong lòng anh ta sợ hãi bàng hoàng.
Ngưu Ngưu lại như không hề có chuyện gì xảy ra, tò mò nhìn ba mẹ mình.
Thích Vân ôm lấy Ngưu Ngưu, cầm miếng ngọc mà hỏi nhóc: “Ngưu Ngưu, buổi trưa con gặp phải chuyện gì sao?”
Ngưu Ngưu mềm mại dựa vào vai ba ba nói: “Con nhìn thấy có thứ gì đó đuổi theo con, bọn chúng rất đáng sợ, muốn ăn con, con lập tức chạy tới kiếm ba ba. Sau đó ca ca bên cạnh ba ba siêu lợi hại, đã nhanh chóng giúp con đuổi thứ kia đi, còn đưa cho con cái này nè.” Nhóc biết ca ca sẽ giúp nhóc đuổi những thứ đồ ô uế kia đi, cho nên nhóc không sợ hãi nữa.
Thích Vân hiểu rõ con trai, nó sẽ không nói dối. Khó trách buổi trưa Ngưu Ngưu sợ đến như vậy, chẳng qua là sau khi được Kỳ Minh ôm trong chốc lát thì Ngưu Ngưu đã hết sợ rồi, còn biểu hiện ra sự thân thiết với Kỳ Minh.
Anh ta nhìn thấy Ngưu Ngưu lấy ra một lá bùa từ trong túi, có lẽ là khi Kỳ Minh phát hiện ra miếng ngọc của Ngưu Ngưu đã bị nứt cho nên mới tạm thời dùng bùa chú bảo vệ Ngưu Ngưu.
Anh ta và Trương Nhã nhìn nhau, trầm giọng nói: “Em trông Ngưu Ngưu, anh đi đến chỗ cha một chuyến.”
Khó trách cha anh ta nhìn Kỳ Minh bằng con mắt khác, hóa ra nguyên nhân là ở chỗ này.
Cùng lúc đó, Kỳ Minh lại lấy cớ nói chuyện phiếm mà chui vào phòng Tống Nhất.
Nhưng mà lần nãy cũng không xem như lấy cớ, cậu thật sự có việc muốn hỏi Tống Nhất a.
Kỳ Minh nói thẳng vào vấn đề: “Trước đó, tôi có nghe Tĩnh tiên sinh nói Tống Côn Lãng từng giúp Thích lão xử lý một việc, anh có biết việc này là gì không?”
Tống Nhất chính là Tống Côn Lãng, tự nhiên là biết việc lúc ấy là việc gì, nhưng anh ngẫm nghĩ, vì phòng ngừa bị toang mà lót đường trước một chút, “Đoạn thời gian đó đúng lúc tôi vừa đi theo tiên sinh để bảo vệ anh ấy, xem như cũng biết chuyện đã xảy ra.”
“Hẳn là chuyện của 5 năm trước.” Tống Nhất nói.
Năm năm trước, Ngưu Ngưu năm nay vừa tròn 5 tuổi, còn có miếng ngọc trên cổ Ngưu Ngưu, Kỳ Minh lập tức liên tưởng tới: “Là vì chuyện con trai của Thích Vân sao?”
Tống Nhất gật đầu, lại lắc đầu: “Nói đúng hơn là vì chuyện của vợ Thích Vân.”
Tống Nhất cân nhắc cách dùng từ, cố gắng dùng góc nhìn của người xem mà thuật lại chuyện đã xảy ra vào năm đó cho Kỳ Minh nghe.
Trương Nhã mang thai chín tháng, đến ngày dự sinh lại mãi mà không có động tĩnh gì, trước đó làm kiểm tra sức khỏe thì Trương Nhã và đứa trẻ trong bụng đều vô cùng khỏe mạnh, cho nên cô ấy cũng không để trong lòng. Ngược lại là Thích Vân đau lòng cho vợ mình, bèn thuyết phục Trương Nhã đi siêu âm lại lần nữa.
Kết quả siêu âm thật nhanh đã có, mà kết quả này lại làm hai vợ chồng khó có thể tin được - trong bụng Trương Nhã đang mang tử thai (thai chết)!
Rõ ràng là Trương Nhã đã đi siêu âm đúng hạn, mỗi lần kết quả đều nói là thai nhi vô cùng khỏe mạnh, sắp đến ngày sinh rồi sao thai nhi trong bụng lại thành tử thai được.
Tuy rằng đứa nhỏ này tới thật ngoài ý muốn, nhưng vẫn là kết tinh tình yêu của bọn họ, cũng luôn được chờ mong, đột nhiên lại biến thành tử thai, sự đả kích này đối với hai vợ chồng mà nói quả thật là quá lớn, suýt chút nữa thì hai người đã không thể thừa nhận nổi.
Thích lão lúc ấy nghe thấy sự việc thì còn nghĩ nhiều hơn. Một thai nhi đang êm đẹp sao có thể biến thành tử thai? Ông không tin trong này không có chuyện mờ ám.
Vừa đúng lúc ông nhận lời mời của Tống Côn Lãng, là giúp Tống Côn Lãng thiết kế vest nam. Anh thấy ông mất hồn mất vía liền hỏi một câu, lúc ấy ông cũng quá sốt ruột, Tống Côn Lãng vừa hỏi ông đã không chút suy nghĩ mà nói chuyện đó ra.
Thích lão vô cùng biết ơn bản thân lúc ấy quá nóng vội, không ngờ Tống Côn Lãng oai phong một cõi trên thương trường còn có năng lực như vậy, anh chỉ đến chỗ của Trương Nhã nhìn một cái đã nhìn ra có chuyện gì xảy ra - thế mà có người lại mượn bụng của Trương Nhã để sinh quỷ thai!
Nếu Trương Nhã vì cái thai trong bụng đã thành tử thai mà mổ lấy đứa trẻ ra, như vậy đứa nhỏ này sẽ vừa sinh ra đã là một quỷ thai mạnh mẽ, trước tiên sẽ lấy cơ thể mẹ sinh ra nó làm chất dinh dưỡng.
Cũng may là Tống Côn Lãng kịp thời ra tay, bắt âm hồn trốn trong bụng của Trương Nhã ra. Vốn dĩ Tống Côn Lãng đã để Trương Nhã và Thích Vân chuẩn bị tinh thần rằng con của họ không sống được, không ngờ rằng con của họ lại kiên cường đến thế, vẫn còn tồn tại dưới sự cắn nuốt của âm hồn.
Bảy ngày sau, Trương Nhã thành công sinh ra một cậu con trai, tên ở nhà là Ngưu Ngưu, hai vợ chồng hy vọng con mình có thể khỏe mạnh trưởng thành giống như một chú nghé con.
Bởi vì từ trong bụng mẹ đã gặp quỷ nên thể chất của Ngưu Ngưu là cực âm, thật dễ dàng bị quỷ để ý, cho nên Tống Côn Lãng đã tặng cho Ngưu Ngưu một khối ngọc bình an để bảo vệ cậu bé.
“Tôi đã xem [Võ Lâm], vai Thu Hóa Vũ của cậu làm cho tôi có ấn tượng rất sâu sắc.” Lời này của Thích Vân thật sự không phải chỉ là khen tặng suông mà là ăn ngay nói thật, anh ta là fan điện ảnh của Tưởng Mộc Xuyên, nhân vật có thể khiến anh ta có ấn tượng sâu sắc rất nhiều, nhưng đa số đều là có nội dung cốt truyện cộng hưởng mà thành, còn Kỳ Minh lại là một trong số ít diễn viên thông qua kỹ năng diễn xuất đã khiến anh ta có ấn tượng sâu sắc.
Đứng trước mặt anh ta bây giờ chính là Kỳ Minh, ngoại trừ gương mặt giống nhân vật Thu Hóa Vũ thì không tìm ra quá nhiều điểm tương tự nữa. Điều này chứng tỏ khi diễn vai Thu Hóa Vũ thì Kỳ Minh không phải đã biểu diễn bằng bản sắc của mình, vậy mà lại có thể nắm bắt được tinh túy của nhân vật Thu Hóa Vũ này cực kỳ tốt a.
Kỳ Minh cười nhẹ: “Cảm ơn đã khích lệ.”
Hai người vừa mới gặp hôm nay, lĩnh vực làm việc bất đồng, thật ra cũng không có đề tài gì để nói, nhưng Thích Vân cực kỳ tò mò về Kỳ Minh, bèn cùng cậu trò chuyện về [Võ Lâm].
Trong quá trình trò chuyện, Thích Vân phát hiện thái độ của Kỳ Minh đối với mình rất chừng mực, sẽ không quá xa cách, cũng không quá nhiệt tình. Căn bản là sẽ không vì anh ta là người cầm quyền của QT mà muốn lấy lòng a. Khi thảo luận về nội dung cốt truyện [Võ Lâm], có một số quan điểm của Kỳ Minh cũng cực kỳ đúng ý với Thích Vân. Làm cho Thích Vân ngược lại quên béng mất chuyện quan sát Kỳ Minh, nói từ [Võ Lâm] sang đến những chuyện khác.
Anh ta cho rằng Kỳ Minh còn trẻ tuổi, có một vài quan điểm có lẽ sẽ không quá trưởng thành, nhưng sau một lúc nói chuyện, Thích Vân mới phát hiện hóa ra mình vậy mà lại trông mặt mà bắt hình dong.
Một vài quan điểm của Kỳ Minh không hề giống điều mà một người trẻ tuổi có thể nói ra, ngược lại càng giống như đã bôn ba trong xã hội, đã nhìn thấy hết nhân tình ấm lạnh.
Điều này làm cho Thích Vân cảm thấy có hơi ngạc nhiên, nhưng điều làm anh ta tán thưởng hơn đó là, dù cho Kỳ Minh dường như đã trải qua một vài chuyện không tốt, nhưng ánh mắt của cậu vẫn trong sáng như cũ, không hề cảm thấy thất vọng với cuộc sống này.
Hai người nói chuyện thật sự là vô cùng hợp ý, lại đột nhiên nhìn thấy con trai của Thích Vân là Thích Tử Dục hoảng sợ chạy về phía bọn họ, sau đó nhào vào lòng Thích Vân, cả người đều run rẩy.
Con trai của Thích Vân năm nay mới năm tuổi, tình cảm của Thích Vân và vợ anh ta Trương Nhã vô cùng ngọt ngào, vẫn luôn trải qua thế giới của hai người, mãi đến khi kết hôn được bốn năm, Trương Nhã ngoài ý muốn mang thai thì hai vợ chồng này mới tính đến chuyện có con.
Đối với con trai duy nhất, đương nhiên là hai vợ chồng họ rất mực cưng chiều, nhưng cũng giữ chừng mực, không nuông chiều làm hư con trẻ, Thích Tử Dục có tên ở nhà là Ngưu Ngưu, là một tiểu thân sĩ hiểu lễ phép.
Lúc này tiểu thân sĩ lại vùi đầu vào trong lòng ba mình, thân thể run rẩy.
“Ngưu Ngưu, làm sao vậy?” Thích Vân quay đầu lại cho Kỳ Minh một ánh mắt xin lỗi, nhẹ nhàng vỗ lưng con trai dỗ dành.
Ngưu Ngưu không nói lời nào, gương mặt nhỏ trắng bệch, đồng tử vì sợ hãi mà giãn ra, cả người ngây ngẩn.
Rõ ràng là đã bị dọa sợ.
Thích Vân không nhìn thấy nhưng Kỳ Minh lại thấy rõ rành rành, có một đám bóng đen đi vào cùng Ngưu Ngưu, trong đám bóng đen kia có mấy quỷ hồn xông ra, muốn nhào về phía Ngưu Ngưu, nhưng dường như đã bị thứ gì đó chặn lại, dừng lại cách Ngưu Ngưu khoảng một mét, tựa hồ như không thể nào chạm vào Ngưu Ngưu được.
Thích Vân trấn an Ngưu Ngưu, nhưng dường như Ngưu Ngưu không hề nghe thấy điều gì, cứ mãi núp trong lồng ngực của anh ta, cũng không biết bị làm sao, Thích Vân lo lắng vô cùng.
Đều nói trẻ nhỏ dương khí yếu, dễ dàng nhìn thấy những thứ mà người lớn không nhìn thấy được, hiện tại âm khí trong Thích trạch càng là đã vượt qua chỉ tiêu rồi, đoán chừng là Ngưu Ngưu nhìn thấy đám bóng đen đuổi theo nó nên đã bị dọa rồi.
Kỳ Minh đi tới nói với Thích Vân: “Thích tiên sinh, có thể để tôi ôm Ngưu Ngưu một cái không?”
Theo lý thuyết thì con trai đột nhiên trở nên khác thường như vậy, Thích Vân hẳn là nên đưa con đến bệnh viện khám, nhưng sau khi Kỳ Minh mở lời, Thích Vân lại thật tự nhiên mà đưa con trai qua cho Kỳ Minh ôm.
Sau khi Kỳ Minh ôm Ngưu Ngưu vào lòng thì nhẹ giọng nói bên tai cậu bé: “Ngưu Ngưu đừng sợ, ca ca đuổi bọn chúng đi giúp em nha.”
Nói xong, cậu liền nhân lúc sự chú ý của Thích Vân đặt toàn bộ trên người Ngưu Ngưu thì ném ra một lá bùa về phía đám bóng đen kia. Thích Vân không nhìn thấy nhưng Ngưu Ngưu lại thấy rõ ràng, đám bóng đen kia phát ra âm thành bùm bùm, có ánh sáng mơ hồ không ngừng lập lòe, không bao lâu sau thì đám bóng đen kia đã ảm đạm bỏ chạy.
Đôi mắt của Ngưu Ngưu lập tức mở to, trẻ con vốn mau quên, một giây trước còn sợ muốn chết, bây giờ tận mắt nhìn thấy Kỳ Minh đuổi mấy thứ ô uế đó đi thì sự chú ý đã bị Kỳ Minh hấp dẫn, há to miệng, dùng ngữ khí vô cùng sùng bái nói: “Ca ca, anh thật là giỏi á, vậy mà lại đuổi bọn chúng chạy rồi!”
“Về sau nếu còn nhìn thấy bọn chúng thì không cần sợ hãi, em cứ tới tìm ca ca, ca ca giúp em đuổi bọn chúng đi hết.” Kỳ Minh tiếp tục nhỏ giọng giao lưu cùng Ngưu Ngưu, tuy rằng chính bản thân cậu vẫn chưa hết sợ ma, chỉ là trước mặt một nhóc con bị quỷ dọa sợ thì cậu không thể nào tỏ ra nhút nhát được, bằng không, nhóc con mẫn cảm này có thể sẽ cảm nhận được nỗi sợ hãi của cậu, vì vậy mà sẽ càng thêm sợ hãi.
Đôi mắt của Ngưu Ngưu sáng lấp lánh, tràn đầy sự sùng bái với Kỳ Minh, nhóc gật đầu thật mạnh: “Dạ.”
Do vừa nãy chạy quá nhanh nên miếng ngọc đeo trên cổ của Ngưu Ngưu bị rơi ra, miếng ngọc này là ngọc hòa điền thượng phẩm, hiện ra ánh sáng ấm áp. Kỳ Minh có thể cảm nhận được linh khí phát ra xung quanh miếng ngọc này, có lẽ vì có miếng ngọc này bảo vệ Ngưu Ngưu nên những con quỷ đó mới không tài nào tới gần cậu nhóc được đi.
Kỳ Minh đang muốn đem miếng ngọc nhét trở vào trong áo cho Ngưu Ngưu thì tinh mắt phát hiện ra trên miếng ngọc có một vết nứt, linh khí tràn ra bốn phía, phỏng chừng là không bao lâu nữa, miếng ngọc này sẽ trở nên vô dụng nga.
Kỳ Minh nhíu mày: “Ngưu Ngưu, vừa nãy em mới đi đâu sao?”
Cách đây không lâu hẳn là Ngưu Ngưu đã gặp phải một lần tấn công, miếng ngọc này vì ngăn chặn công kích giùm cậu bé, để Ngưu Ngưu không bị thương, lại làm cho bản thân mình bị hao tổn.
Kỳ Minh vừa hỏi Ngưu Ngưu, đồng thời cũng vừa nhét một lá bùa vào túi quần của cậu nhóc, lá bùa này có thể tạm thời bảo vệ Ngưu Ngưu an toàn.
Ngưu Ngưu suy nghĩ thật lâu, lắc đầu nói: “Em không nhớ.”
Không nhớ cũng tốt, Kỳ Minh bèn không hỏi nữa, trả Ngưu Ngưu lại cho Thích Vân, giơ tay xoa xoa đầu cậu nhóc: “Đừng sợ, có ca ca ở đây.”
Giọng nói trong trẻo của Ngưu Ngưu vang lên: “Dạ.”
Kỳ Minh không che giấu quá nhiều trước mặt Thích Vân, dù sao thì Ngưu Ngưu cũng là con trai của Thích Vân, gặp phải loại chuyện như vậy, người làm cha như Thích Vân nhất định là phải có quyền được biết.
Bất quá, Kỳ Minh sẽ không nói trực tiếp với Thích Vân, miễn cho Thích Vân không tin vào chuyện này, xem cậu như người điên.
Trong lòng Thích Vân đúng là tràn đầy nghi hoặc, khi nhìn Kỳ Minh lần nữa, trong ánh mắt lại tràn ngập sự tìm tòi nghiên cứu.
Kỳ Minh thản nhiên nhìn lại, nói tạm biệt với Ngưu Ngưu rồi rời đi.
Buổi tối, Trương Nhã định tắm rửa cho con trai, mới vừa cởi áo ngoài của Ngưu Ngưu đã phát hiện ra miếng ngọc trên cổ Ngưu Ngưu sai sai, cô lập tức trở nên lo lắng, “Thích Vân, miếng ngọc của Ngưu Ngưu sao lại bị nứt ra?”
Thích Vân đang xem tin tức kinh tế tài chính, nghe Trương Nhã nói như vậy lập tức bỏ điện thoại xuống chạy vào phòng tắm. Quả nhiên, trên miếng ngọc có một vết rạn, lại nhớ tới trạng thái lúc nãy của con trai, trong lòng anh ta sợ hãi bàng hoàng.
Ngưu Ngưu lại như không hề có chuyện gì xảy ra, tò mò nhìn ba mẹ mình.
Thích Vân ôm lấy Ngưu Ngưu, cầm miếng ngọc mà hỏi nhóc: “Ngưu Ngưu, buổi trưa con gặp phải chuyện gì sao?”
Ngưu Ngưu mềm mại dựa vào vai ba ba nói: “Con nhìn thấy có thứ gì đó đuổi theo con, bọn chúng rất đáng sợ, muốn ăn con, con lập tức chạy tới kiếm ba ba. Sau đó ca ca bên cạnh ba ba siêu lợi hại, đã nhanh chóng giúp con đuổi thứ kia đi, còn đưa cho con cái này nè.” Nhóc biết ca ca sẽ giúp nhóc đuổi những thứ đồ ô uế kia đi, cho nên nhóc không sợ hãi nữa.
Thích Vân hiểu rõ con trai, nó sẽ không nói dối. Khó trách buổi trưa Ngưu Ngưu sợ đến như vậy, chẳng qua là sau khi được Kỳ Minh ôm trong chốc lát thì Ngưu Ngưu đã hết sợ rồi, còn biểu hiện ra sự thân thiết với Kỳ Minh.
Anh ta nhìn thấy Ngưu Ngưu lấy ra một lá bùa từ trong túi, có lẽ là khi Kỳ Minh phát hiện ra miếng ngọc của Ngưu Ngưu đã bị nứt cho nên mới tạm thời dùng bùa chú bảo vệ Ngưu Ngưu.
Anh ta và Trương Nhã nhìn nhau, trầm giọng nói: “Em trông Ngưu Ngưu, anh đi đến chỗ cha một chuyến.”
Khó trách cha anh ta nhìn Kỳ Minh bằng con mắt khác, hóa ra nguyên nhân là ở chỗ này.
Cùng lúc đó, Kỳ Minh lại lấy cớ nói chuyện phiếm mà chui vào phòng Tống Nhất.
Nhưng mà lần nãy cũng không xem như lấy cớ, cậu thật sự có việc muốn hỏi Tống Nhất a.
Kỳ Minh nói thẳng vào vấn đề: “Trước đó, tôi có nghe Tĩnh tiên sinh nói Tống Côn Lãng từng giúp Thích lão xử lý một việc, anh có biết việc này là gì không?”
Tống Nhất chính là Tống Côn Lãng, tự nhiên là biết việc lúc ấy là việc gì, nhưng anh ngẫm nghĩ, vì phòng ngừa bị toang mà lót đường trước một chút, “Đoạn thời gian đó đúng lúc tôi vừa đi theo tiên sinh để bảo vệ anh ấy, xem như cũng biết chuyện đã xảy ra.”
“Hẳn là chuyện của 5 năm trước.” Tống Nhất nói.
Năm năm trước, Ngưu Ngưu năm nay vừa tròn 5 tuổi, còn có miếng ngọc trên cổ Ngưu Ngưu, Kỳ Minh lập tức liên tưởng tới: “Là vì chuyện con trai của Thích Vân sao?”
Tống Nhất gật đầu, lại lắc đầu: “Nói đúng hơn là vì chuyện của vợ Thích Vân.”
Tống Nhất cân nhắc cách dùng từ, cố gắng dùng góc nhìn của người xem mà thuật lại chuyện đã xảy ra vào năm đó cho Kỳ Minh nghe.
Trương Nhã mang thai chín tháng, đến ngày dự sinh lại mãi mà không có động tĩnh gì, trước đó làm kiểm tra sức khỏe thì Trương Nhã và đứa trẻ trong bụng đều vô cùng khỏe mạnh, cho nên cô ấy cũng không để trong lòng. Ngược lại là Thích Vân đau lòng cho vợ mình, bèn thuyết phục Trương Nhã đi siêu âm lại lần nữa.
Kết quả siêu âm thật nhanh đã có, mà kết quả này lại làm hai vợ chồng khó có thể tin được - trong bụng Trương Nhã đang mang tử thai (thai chết)!
Rõ ràng là Trương Nhã đã đi siêu âm đúng hạn, mỗi lần kết quả đều nói là thai nhi vô cùng khỏe mạnh, sắp đến ngày sinh rồi sao thai nhi trong bụng lại thành tử thai được.
Tuy rằng đứa nhỏ này tới thật ngoài ý muốn, nhưng vẫn là kết tinh tình yêu của bọn họ, cũng luôn được chờ mong, đột nhiên lại biến thành tử thai, sự đả kích này đối với hai vợ chồng mà nói quả thật là quá lớn, suýt chút nữa thì hai người đã không thể thừa nhận nổi.
Thích lão lúc ấy nghe thấy sự việc thì còn nghĩ nhiều hơn. Một thai nhi đang êm đẹp sao có thể biến thành tử thai? Ông không tin trong này không có chuyện mờ ám.
Vừa đúng lúc ông nhận lời mời của Tống Côn Lãng, là giúp Tống Côn Lãng thiết kế vest nam. Anh thấy ông mất hồn mất vía liền hỏi một câu, lúc ấy ông cũng quá sốt ruột, Tống Côn Lãng vừa hỏi ông đã không chút suy nghĩ mà nói chuyện đó ra.
Thích lão vô cùng biết ơn bản thân lúc ấy quá nóng vội, không ngờ Tống Côn Lãng oai phong một cõi trên thương trường còn có năng lực như vậy, anh chỉ đến chỗ của Trương Nhã nhìn một cái đã nhìn ra có chuyện gì xảy ra - thế mà có người lại mượn bụng của Trương Nhã để sinh quỷ thai!
Nếu Trương Nhã vì cái thai trong bụng đã thành tử thai mà mổ lấy đứa trẻ ra, như vậy đứa nhỏ này sẽ vừa sinh ra đã là một quỷ thai mạnh mẽ, trước tiên sẽ lấy cơ thể mẹ sinh ra nó làm chất dinh dưỡng.
Cũng may là Tống Côn Lãng kịp thời ra tay, bắt âm hồn trốn trong bụng của Trương Nhã ra. Vốn dĩ Tống Côn Lãng đã để Trương Nhã và Thích Vân chuẩn bị tinh thần rằng con của họ không sống được, không ngờ rằng con của họ lại kiên cường đến thế, vẫn còn tồn tại dưới sự cắn nuốt của âm hồn.
Bảy ngày sau, Trương Nhã thành công sinh ra một cậu con trai, tên ở nhà là Ngưu Ngưu, hai vợ chồng hy vọng con mình có thể khỏe mạnh trưởng thành giống như một chú nghé con.
Bởi vì từ trong bụng mẹ đã gặp quỷ nên thể chất của Ngưu Ngưu là cực âm, thật dễ dàng bị quỷ để ý, cho nên Tống Côn Lãng đã tặng cho Ngưu Ngưu một khối ngọc bình an để bảo vệ cậu bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.