Xuyên Thành Nam Thanh Niên Tri Thức Thập Niên 70
Chương 3: Chụp Mũ
Miêu Tể Yếu Cật Thảo
09/07/2023
Chu Quốc An nhìn Kỳ Vân vài lần, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Khuôn mặt Kỳ Vân rất thanh tú, da cũng trắng nõn, khác với người đàn ông khác, đúng là nó nhẵn mịn hơn không ít.
Chu Quốc An cảm thấy rất có thể người bạn này của mình có gia cảnh không tồi, nếu không cũng sẽ không sợ ánh nắng ngày hè tới thế.
“Ai, chúng ta đột ngột bị phân tới đây như vậy, vẫn nên tranh thủ làm quen mới được, nếu không người chịu khổ vẫn chỉ là bản thân mình.”
Chu Quốc An cố tình khuyên nhủ Kỳ Vân.
Có một người đàn ông đeo mắt kính ngồi cạnh nghe được câu này lại nhíu chặt mày, sau đó cao giọng nói:
“Có một số thanh niên có văn hóa, tư tưởng giác ngộ chưa đủ sâu nha, chúng ta tới đây để chịu khổ sao?”
“Chúng ta tới là để hưởng ứng lời hiệu triệu của chủ tịch, lên núi xuống nông thôn, tiếp nhận tái giáo dục bần nông và trung nông, cống hiến vì sự nghiệp tiêu diệt ba điều khác biệt.”
Hai mươi mấy người trẻ tuổi vốn dang bị xóc nảy làm ngã trái ngã phải nghe vậy, có người nhiệt tình mà vỗ tay khen hay, có người đưa mắt nhìn người vừa tán đồng kia sau đó mới vỗ nhẹ tay phụ họa.
Cho dù thể trạng có cao lớn khỏe mạnh tới đâu, Chu Quốc An cũng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi.
Niên đại này sợ nhất là bị người gắn mác không tuân theo tư tưởng chính trị, năm 1973 còn thuộc giai đoạn mười năm đặc biệt kia.
Tuy không còn dữ dội như khi mới vừa bắt đầu nhưng cũng khiến đáy lòng người ta hoảng hốt bất an, vừa nhắc tới chuyện này đã như hồn lìa khỏi xác, tay chân cứng đờ.
Đối mặt với lời của người đàn ông trước mắt và bao nhiêu người xung quanh, Chu Quốc An đỏ cả cổ, đứng ngồi không yên, chỉ sợ người đàn ông đeo kính tiếp tục chụp mũ chống đối cách mạng cho anh ta.
Kỳ Vân kéo kéo áo khoác trên đầu, quay qua lườm người đàn ông đeo mắt kính kia.
Đối phương thấy mình được mọi người hưởng ứng lại như được lãnh đạo tán thưởng, vui vẻ tới độ mắt sáng lên, định tiếp tục “thảo phạt” thanh niên tri thức tư tưởng có vấn đề này.
“Lãnh đạo từng nói rồi, nhân loại phải kiểm soát bản thân, làm việc phải có kế hoạch rõ ràng.”
“Trước đó chúng ta chỉ ở trường học tập tri thức, hiện tại sắp phải áp dụng những tri thức mình học được trên đồng ruộng, chuyển từ lao động trí óc sang lao động chân tay, có cảm giác khổ cực cũng là điều không thể tránh khỏi.”
“Chỉ cần chúng ta dùng thời gian để dần dần thích ứng với khổ cực do thay đổi mang tới, chúng ta sẽ trưởng thành hơn. Bạn học này vơ đũa cả nắm như vậy, tư tưởng hơi bảo thủ rồi.”
Đối với những người ở thời đại này, có tư tưởng bảo thủ là chuyện đại sự.
Người đàn ông đeo mắt kính bị Kỳ Vân chụp một cái mũ lớn như vậy, sợ tới mặt mũi tái nhợt, căng thẳng nhìn mọi người xung quanh.
Môi anh ta mấp máy muốn nói điều gì, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được cách đối đáp, cuối cùng chỉ có thể rụt cổ lại, hệt như chim cút mà chôn mặt vào túi quần áo, giả vờ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Hừ, mới vừa rồi còn bổ nhào lên như gà chọi, hiện tại lại hóa thành chim cút.”
Chu Quốc An kề sát lại bên tai Kỳ Vân thì thầm, sau đó lại cười ha hả: “Lão Kỳ, cậu thật giỏi, vừa mở miệng đã khiến thằng cháu trai kia không nói được lời nào nữa.”
Lúc này, ngay cả đối thoại trong cuộc sống hằng ngày mọi người cũng phải trích vài lời lãnh đạo nói, nhưng thật ra mọi người chỉ nhớ mấy lời quen tai, không có mấy ai có thể nhớ hết được cả cuốn sách dày cộm kia.
Kỳ Vân cũng vì thường theo ông nội nói chuyện trời đất, nghe ông nội kể về trải nghiệm của bản thân khi xuống nông thôn, còn chia sẻ với Kỳ Vân về hoàn cảnh năm đó.
Trí nhớ của Kỳ Vân cũng không tồi, có thể nói là từng nhìn thấy sẽ không quên được, cho dù năm đó anh chỉ tiện tay lật cuốn sách ra đọc một hồi, đến hiện tại vẫn có thể nhớ được toàn bộ.
Khuôn mặt Kỳ Vân rất thanh tú, da cũng trắng nõn, khác với người đàn ông khác, đúng là nó nhẵn mịn hơn không ít.
Chu Quốc An cảm thấy rất có thể người bạn này của mình có gia cảnh không tồi, nếu không cũng sẽ không sợ ánh nắng ngày hè tới thế.
“Ai, chúng ta đột ngột bị phân tới đây như vậy, vẫn nên tranh thủ làm quen mới được, nếu không người chịu khổ vẫn chỉ là bản thân mình.”
Chu Quốc An cố tình khuyên nhủ Kỳ Vân.
Có một người đàn ông đeo mắt kính ngồi cạnh nghe được câu này lại nhíu chặt mày, sau đó cao giọng nói:
“Có một số thanh niên có văn hóa, tư tưởng giác ngộ chưa đủ sâu nha, chúng ta tới đây để chịu khổ sao?”
“Chúng ta tới là để hưởng ứng lời hiệu triệu của chủ tịch, lên núi xuống nông thôn, tiếp nhận tái giáo dục bần nông và trung nông, cống hiến vì sự nghiệp tiêu diệt ba điều khác biệt.”
Hai mươi mấy người trẻ tuổi vốn dang bị xóc nảy làm ngã trái ngã phải nghe vậy, có người nhiệt tình mà vỗ tay khen hay, có người đưa mắt nhìn người vừa tán đồng kia sau đó mới vỗ nhẹ tay phụ họa.
Cho dù thể trạng có cao lớn khỏe mạnh tới đâu, Chu Quốc An cũng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi.
Niên đại này sợ nhất là bị người gắn mác không tuân theo tư tưởng chính trị, năm 1973 còn thuộc giai đoạn mười năm đặc biệt kia.
Tuy không còn dữ dội như khi mới vừa bắt đầu nhưng cũng khiến đáy lòng người ta hoảng hốt bất an, vừa nhắc tới chuyện này đã như hồn lìa khỏi xác, tay chân cứng đờ.
Đối mặt với lời của người đàn ông trước mắt và bao nhiêu người xung quanh, Chu Quốc An đỏ cả cổ, đứng ngồi không yên, chỉ sợ người đàn ông đeo kính tiếp tục chụp mũ chống đối cách mạng cho anh ta.
Kỳ Vân kéo kéo áo khoác trên đầu, quay qua lườm người đàn ông đeo mắt kính kia.
Đối phương thấy mình được mọi người hưởng ứng lại như được lãnh đạo tán thưởng, vui vẻ tới độ mắt sáng lên, định tiếp tục “thảo phạt” thanh niên tri thức tư tưởng có vấn đề này.
“Lãnh đạo từng nói rồi, nhân loại phải kiểm soát bản thân, làm việc phải có kế hoạch rõ ràng.”
“Trước đó chúng ta chỉ ở trường học tập tri thức, hiện tại sắp phải áp dụng những tri thức mình học được trên đồng ruộng, chuyển từ lao động trí óc sang lao động chân tay, có cảm giác khổ cực cũng là điều không thể tránh khỏi.”
“Chỉ cần chúng ta dùng thời gian để dần dần thích ứng với khổ cực do thay đổi mang tới, chúng ta sẽ trưởng thành hơn. Bạn học này vơ đũa cả nắm như vậy, tư tưởng hơi bảo thủ rồi.”
Đối với những người ở thời đại này, có tư tưởng bảo thủ là chuyện đại sự.
Người đàn ông đeo mắt kính bị Kỳ Vân chụp một cái mũ lớn như vậy, sợ tới mặt mũi tái nhợt, căng thẳng nhìn mọi người xung quanh.
Môi anh ta mấp máy muốn nói điều gì, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được cách đối đáp, cuối cùng chỉ có thể rụt cổ lại, hệt như chim cút mà chôn mặt vào túi quần áo, giả vờ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Hừ, mới vừa rồi còn bổ nhào lên như gà chọi, hiện tại lại hóa thành chim cút.”
Chu Quốc An kề sát lại bên tai Kỳ Vân thì thầm, sau đó lại cười ha hả: “Lão Kỳ, cậu thật giỏi, vừa mở miệng đã khiến thằng cháu trai kia không nói được lời nào nữa.”
Lúc này, ngay cả đối thoại trong cuộc sống hằng ngày mọi người cũng phải trích vài lời lãnh đạo nói, nhưng thật ra mọi người chỉ nhớ mấy lời quen tai, không có mấy ai có thể nhớ hết được cả cuốn sách dày cộm kia.
Kỳ Vân cũng vì thường theo ông nội nói chuyện trời đất, nghe ông nội kể về trải nghiệm của bản thân khi xuống nông thôn, còn chia sẻ với Kỳ Vân về hoàn cảnh năm đó.
Trí nhớ của Kỳ Vân cũng không tồi, có thể nói là từng nhìn thấy sẽ không quên được, cho dù năm đó anh chỉ tiện tay lật cuốn sách ra đọc một hồi, đến hiện tại vẫn có thể nhớ được toàn bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.