Xuyên Thành Nam Thê Bạch Nguyệt Quang Của Nhà Giàu Số Một

Chương 31

Hôi Kiếm Như Vũ

17/03/2022

Edit: Điềm Điềm

**********************

Dung Ngọc sau khi kết thúc công việc trở về, đẩy cửa ra phát hiện bên trong nhà tối đen như mực, trước kia mỗi lần trở về, Cố Triều Từ đều đặc biệt để lại cho cậu một cái đèn, người hoặc là ở phòng khách hoặc ở trên lầu, luôn có thể để cho cậu nhìn thấy.

Lần đầu tiên trở lại nơi này mà tối đen như mực, làm cho Dung Ngọc trong lòng chua xót, ngẩng đầu nhìn lên trên, nương theo ánh trăng chiếu vào ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy cửa phòng ngủ Cố Triều Từ mở ra.

Dung Ngọc thay giày xong đi lên lầu, do dự, vẫn là nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ Cố Triều Từ, đợi một hồi lại thấy bên trong không có động tĩnh gì, nghĩ rằng đối phương có thể đã ngủ, liền tính sáng mai nói sau… haizz…

Dung Ngọc đang chuẩn bị trở về phòng thì bị thanh âm đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, theo bản năng đẩy cửa ra liền nhìn thấy người đàn ông ngồi trên giường một tay chống trán, điện thoại di động rơi trên mặt đất.

” Anh không sao chứ?” Cậu xông vào mới ý thức được mình như vậy hình như có chút đường đột, nhưng rời khỏi hình như cũng không nên.

Cố Triều Từ nghe thấy thanh âm, tay chống giường đứng lên, cũng không quản điện thoại di động rơi trên mặt đất, thanh âm mở miệng lộ ra khàn khàn bất thường: ” Không có việc gì, cậu đi ngủ đi.”

Dứt lời người đi ngang qua bên cạnh cậu, đưa tay bật đèn nhà vệ sinh, nhưng khi mở cửa, thân thể lắc lư một chút, bị Dung Ngọc vẫn luôn chú ý tới anh nhìn thấy, theo bản năng đưa tay ra đỡ.

Nhiệt độ tiếp xúc cao đến mức có chút không bình thường, Dung Ngọc nhíu mày: ” Anh sốt à?”

Cố Triều Từ không nhìn cậu trực tiếp mở cửa phòng tắm, mở cổ áo ra: ” Không có việc gì, không cần quản tôi.”

Dung Ngọc chặn cửa không cho anh đóng cửa lại, vừa vặn mượn ánh đèn trong phòng tắm nhìn rõ ràng, sắc mặt người đàn ông tái nhợt, rõ ràng lúc trước ở đoàn làm phim rời đi còn tốt, rốt cuộc anh làm sao làm cho mình thành như vậy, đã làm cái gì?

Cố Triều Từ dựa lưng vào tường nhìn cậu, vì sinh bệnh, khí tràng trên người suy yếu rất nhiều, bị nhìn như vậy, Dung Ngọc có loại ảo giác Cố Triều Từ giống như cầu vuốt ve cầu ôm.

Giống như một chú chó lớn ủy khuất chờ chủ nhân sờ sờ đầu.

Vội vàng đè xuống suy nghĩ không thực tế, Dung Ngọc mở miệng nói: ” Sốt không được tắm rửa, lên giường nằm đi.”

Vốn tưởng rằng Cố Triều Từ sẽ không nghe lời cậu, kết quả chờ cậu đi kéo tay anh cũng không cự tuyệt, liền đi theo cậu từ phòng tắm đi ra, một lần nữa trở lại giường.

Dung Ngọc xoay người đi đến trước tủ quần áo, lấy bộ đồ ngủ bình thường của anh ra, đặt ở bên giường anh: ” Buổi tối anh ăn cơm chưa?”

Cố Triều Từ lắc đầu: ” Cậu không cần phiền toái, tôi không đói.”

” Không phiền phức, tôi vừa vặn cũng đói bụng, anh thay quần áo trước đi.”

Cố Triều Từ ngồi ở bên giường, ánh mắt vẫn đuổi theo cậu đi ra ngoài, thẳng đến khi thân ảnh Dung Ngọc đóng cửa hoàn toàn biến mất, mới quay lại tầm mắt dừng ở bên giường, Dung Ngọc lấy cho anh áo ngủ, trong con ngươi đen giống như đang ấp ủ cái gì đó.

Từ phòng Cố Triều Từ đi ra, Dung Ngọc về phòng mình thay quần áo trước rồi đi phòng bếp dưới lầu, dùng đường phèn nấu một ly nước chanh lớn, lại nấu một nồi cháo trắng, rất khó tưởng tượng, người như Cố Triều Từ, cũng sẽ bị cảm sốt, tuy rằng nói như vậy có chút khoa trương, nhưng đối phương cho cậu cảm giác chính là rất cường hãn.

Nghĩ đến hình ảnh vừa mới ở trong phòng tắm não bổ, Dung Ngọc nhịn không được nhếch khóe môi lên.

Những người bị bệnh thực sự có một chút đáng yêu.

Chỉ là tại sao đột nhiên bị bệnh?

Dung Ngọc nghĩ không ra, nhưng để cho cậu mặc kệ, lại không có khả năng, mặc kệ Cố Triều Từ có giúp cậu hay không, cậu cũng không có khả năng mặc kệ một người sinh bệnh, huống chi cậu còn thiếu nhân tình Cố Triều Từ cũng không biết trả như thế nào.

Sợ Cố Triều Từ chỉ ăn cháo trắng không có mùi vị gì, Dung Ngọc cắt một chút giăm bông cho vào cháo, thuận tiện gửi tin nhắn cho Dung Tuyền, hỏi người bị sốt cần uống thuốc gì.

Dung Tuyền bên kia hỏi thăm tình huống, đem những lưu ý cùng tên thuốc có thể cần gửi tới.

Đem lửa vặn nhỏ, Dung Ngọc đến hiệu thuốc gần đó mở cửa 24/24.

Chờ cậu trở về, liền nhìn thấy Cố Triều Từ đứng ở phòng ăn uống nước.

” Sao anh lại xuống đây?” Dung Ngọc ở cửa chính thay giày xong, đi qua thấy anh uống nước trắng, vội vàng nói, ” Anh đừng uống cái này, tôi có nấu nước chanh.”

Nói xong rót cho anh một ly, thuận tiện giải thích: ” Tôi đi hiệu thuốc gần đây mua nhiệt kế, thuốc hạ sốt, thuốc cảm, trước tiên đo nhiệt độ, lát nữa ăn xong, nếu cần thì uống thuốc hạ sốt.”

Cố Triều Từ ngồi ở chỗ đó, trong tay cầm ly: ” Không cần phiền toái, tôi không sao.”

Dung Ngọc đem cự tuyệt của anh bỏ qua, trực tiếp mở nhiệt kế điện tử ra, hướng về phía đầu anh, đinh một tiếng: ” 39 độ, một hồi cơm nước xong đem thuốc hạ sốt cùng thuốc cảm uống, ngủ một giấc, nếu sáng mai còn sốt, tôi cùng anh đến bệnh viện.”

” Không cần, tôi có thể để cho trợ lý…”

” Chú Cố, người sinh bệnh phải ngoan ngoãn nghe lời.” Dung Ngọc cắt đứt anh: ” Huống chi lúc tôi có bệnh, anh cũng chăm sóc tôi, không có đạo lý khi anh sinh bệnh, tôi mặc kệ anh, tốt xấu gì cũng cho tôi cơ hội báo đáp một chút.”

Dung Ngọc cười nháy mắt với anh, xoay người đem cháo nấu xong tắt lửa, bởi vậy cũng không có chú ý tới, bởi vì những lời này của cậu, ánh sáng trong mắt người đàn ông tối sầm lại.

Cháo trắng thêm giăm bông phát ra mùi thơm, Dung Ngọc múc ra một chén sứ, lại đem rau xanh để lên trên, đặt ở trước mặt người đàn ông: ” Ăn đi, tôi đi tắm rửa một chút, lát nữa lại đây.”

Cố Triều Từ gật gật đầu, không nói lời cự tuyệt.

Dung Ngọc trở về phòng, cầm lấy điện thoại di động đang sạc lại gửi tin nhắn cho Hoa Tự Cẩm: Sáng mai có việc, giúp tôi xin nghỉ.

Hoa Tự Cẩm: Lại xin nghỉ, gần đây cậu xin nghỉ hơi thường xuyên.

Dung Ngọc: Đừng hỏi, ngoan.

Hoa Tự Cẩm: …….

Buông di động, Dung Ngọc vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, lúc xuống lầu Cố Triều Từ đã ăn xong, đem bát đũa bỏ vào trong máy rửa chén, nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn lại.

Dung Ngọc cầm lấy nhiệt kế bên cạnh bàn, hướng về phía đầu anh, lại đinh một cái, rất tốt -_-, 39 độ 6, đem thuốc hạ sốt cùng thuốc cảm lạnh đưa đến trước mặt anh: ” Uống thuốc rồi đi ngủ.”

Cố Triều Từ tiếp nhận ngửa đầu uống, Dung Ngọc bên kia lại rót cho anh một ly nước chanh lớn, nhướng mày, ý bảo anh uống vào.

Làm xong việc này, Dung Ngọc đưa người về phòng, nhìn Cố Triều Từ nằm xuống, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng một chút, xoay người ra khỏi phòng, nhìn thấy cậu rời đi, Cố Triều Từ nằm trên giường, nhắm mắt lại, che đi cô đơn trong mắt.

Chỉ là không bao lâu, lại truyền đến tiếng bước chân, mở mắt ra liền nhìn thấy Dung Ngọc ôm cái gối đầu lại đây: ” Không ngại tôi ngủ một bên chứ.”

Cố Triều Từ phát sốt, cậu thật sự không tiện để anh ngủ một mình, nửa đêm nếu nóng lên, cậu ở cách vách cũng sẽ không biết.

Huống chi phòng này giường lớn như vậy, cũng đủ để hai người ngủ.

Cố Triều Từ nghiêng đầu nhìn cậu: ” Không ngại.”

Dung Ngọc nghe vậy cười rộ lên: ” Anh mau ngủ đi, ngủ thì trên người sẽ không khó chịu.”

Dứt lời, Dung Ngọc tắt đèn đầu giường, đưa lưng về phía người đàn ông nằm xuống.

Trong phòng rất tối, chỉ có một ngọn đèn đêm mờ nhạt dưới giường chiếu sáng, Cố Triều Từ nhìn Dung Ngọc nằm nghiêng bên cạnh giường, trái tim phiền não bất an trong lồng ngực, một khắc này trở nên yên ổn.

Dung Ngọc không thích anh cũng không sao.

Anh có thể làm cho cậu thích anh.

Dung Ngọc nửa đêm tỉnh lại, đưa tay sờ trán người bên cạnh, vẫn rất nóng, còn đổ mồ hôi.

Hiển nhiên Cố Triều Từ lần này sinh bệnh có chút hung mãnh, cũng không phải một viên thuốc hạ sốt là có thể giải quyết.

Xốc chăn lên, đi xuống dưới rót một ly nước chanh trở về, bảo Cố Triều Từ uống xuống, lại đo nhiệt độ cơ thể cho anh, 38 độ 2, nhiệt độ giảm xuống một chút, nhưng vẫn còn đang nóng.

Cố Triều Từ buông ly xuống: ” Cậu ngủ đi, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”

Dung Ngọc nhận lấy ly trong tay anh đặt sang một bên: ” Nhiệt độ giảm xuống một chút, nhưng vẫn còn nóng, sáng mai tôi sẽ cùng anh đến bệnh viện kiểm tra, ngủ đi.”

Nằm xuống một lần nữa, chỉ nghe Cố Triều Từ bên cạnh nói: ” Ngày mai không phải còn phải quay phim sao, để Nguyên Tắc đi cùng tôi là tốt rồi.”

” Xem bệnh xong để nNguyên trợ lý đến đón anh, tôi nhất định phải nhìn thấy anh không có việc gì mới có thể yên tâm đi quay phim.” Dung Ngọc nói lời này, không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đến lúc trái tim cậu đau, Cố Triều Từ vươn tay giúp đỡ cậu, đến phiên Cố Triều Từ sinh bệnh, cậu không thể không tận tâm.

Nhưng mà những lời này nghe vào tai Cố Triều Từ, trong lòng chua xót lại xuất hiện, hiện giờ anh đã biết Dung Ngọc đối với anh cũng không có loại ý nghĩ kia, sẽ không xem những lời như vậy là bởi vì thích anh: ” Cậu đều là dỗ dành người khác như vậy sao?”

” A?” Dung Ngọc không hiểu lời này của anh có ý gì sửng sốt một chút, chỉ là không đợi cậu hỏi, chợt nghe người đàn ông nói, ” Không có gì, ngủ đi.”

Hiển nhiên là không muốn đàm luận chuyện này, Dung Ngọc ở trong bóng tối chớp chớp mắt, Cố Triều Từ hôm nay thật sự có chút quái lạ.

Sáng sớm hôm sau, Dung Ngọc uống một ly sữa, Cố Triều Từ bởi vì buổi sáng muốn kiểm tra cần phải để bụng đói.

Hai người từ trong nhà đi ra, trực tiếp đến bệnh viện Dung Tuyền.

Dung Tuyền đã hẹn trước kiểm tra, cũng không cần xếp hàng, chờ Cố Triều Từ lấy máu, Dung Tuyền nhịn không được nói: ” Chú Cố sao lại bị cảm?”

Dung Ngọc lắc đầu: ” Không biết, bất quá người không thường xuyên sinh bệnh, bệnh lên rất yếu ớt.”

Cậu nói xong thấy Cố Triều Từ đứng lên, không đợi Dung Tuyền phản ứng, người đã qua, nhanh chóng giúp người đàn ông sửa sang lại quần áo, động tác phi thường tự nhiên, phảng phất cũng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này.

Làm cho Dung Tuyền đứng tại chỗ thu một màn này trong lòng căng thẳng, theo bản năng nhìn về phía Cố Triều Từ đang đứng ở nơi đó rũ mắt nhìn Dung Ngọc, trong đôi mắt đen của người đàn ông mang theo ôn nhu rõ ràng.

Cảm giác được tầm mắt của hắn, Cố Triều Từ ngước mắt nhìn lại, ánh mắt nhàn nhạt, làm sao có ôn nhu gì.

Tâm Dung Tuyền dường như bị thứ gì đó nhéo một cái.

Dung Ngọc giúp Cố Triều Từ sửa sang lại ngẩng đầu nói: ” Nguyên trợ lý một hồi lại đây, anh ở bên này chờ một chút.”

Dứt lời lại quay đầu nói với Dung Tuyền: ” Anh hai, một hồi kiểm tra có kết quả, anh gửi qua điện thoại di động của em nha.”

Dung Tuyền trong lòng nặng trịch, gật gật đầu: ” Em muốn kết quả kiểm tra làm gì?”

” Nhìn xem rốt cuộc là vi khuẩn hay là virus…” đang nói, điện thoại di động Dung Ngọc vang lên, là Hoa Tự Cẩm đến đón cậu: ” Em không nói nữa, em phải đi, anh hai anh giúp em chiếu cố anh ấy.”

Nhìn theo Dung Ngọc rời đi, tâm tình Dung Tuyền vô cùng phức tạp.

Cố Triều Từ ngồi xuống ghế: ” Đi làm việc đi, không cần ở với tôi.”

Dung Tuyền nở nụ cười, tiến lại gần: ” Hôm nay không phải là cháu trực ban, cháu cùng chú Cố ở đây chờ, trong khoảng thời gian này, A Ngọc gây thêm phiền toái cho chú Cố rồi.”

” Không phiền phức, em ấy rất ngoan.”

Cố Triều Từ nhẹ nhàng liếc hắn một cái, Dung Tuyền cảm thấy Cố Triều Từ đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn.

Hắn tuy rằng gọi Cố Triều Từ một tiếng chú, nhưng trên thực tế Cố Triều Từ tuổi cũng lớn như Dung Phi, trên người đều bẩm sinh mang theo loại cảm giác áp bách thuộc về thượng vị giả* nên dùng, một ánh mắt, từng câu từng hành động, đều có thể ảnh hưởng đến lòng người.

*Người ở vị trí cao.



Dung Tuyền đè xuống thấp thỏm trong lòng, ra vẻ tự nhiên đắc ý nói: ” Em ấy đã trưởng thành, nhưng dù sao cũng là nhóc con, chú Cố cũng coi em ấy như bé con đi.”

Những lời này là thăm dò, cũng là nhắc nhở.

Cố Triều Từ thông minh như vậy, sao có thể nghe không ra ý tứ trong lời nói của Dung Tuyền.

Vẻ mặt anh vẫn nhìn không ra cảm xúc gì, ánh mắt rơi vào trên người hắn cũng không thay đổi.

Chỉ là Dung Tuyền lại nghe nói: ” Không cần thăm dò, Dung Ngọc đối với tôi mà nói cũng không phải con nít nữa.”

” Vậy là cái gì?”

Dung Tuyền nghe thấy chính mình phát ra thanh âm khô khốc, hắn không muốn biết chân tướng, lại không thể không biết.

” Là đối tượng có thể theo đuổi.” Cố Triều Từ rất thành thật, thành thật đến mức khiến Dung Tuyền cảm thấy tuyệt vọng.

” Chúc Cố, có phải nhầm lẫn hay không, các người thế nào…”

” Em ấy còn không biết, nhưng tôi không ngại cậu nói cho em ấy biết.”

Dung Tuyền: “…”

Không, tôi sẽ không nói với nó đâu.

Nhìn đáy mắt Cố Triều Từ giảo hoạt, Dung Tuyền nhịn không được nghĩ Dung Phi cùng Dung Minh nếu biết bởi vì hắn, nên em trai nhỏ bị sói tha đi, có thể giết hắn hay không?

Càng tuyệt vọng chính là, Dung Ngọc nếu thật sự cùng Cố Triều Từ ở cùng một chỗ, hắn nên gọi em trai hay là thím?

Khi Nguyên Tắc tới, chỉ cảm thấy ông chủ nhà mình cùng Dung gia nhị thiếu phảng phất cách một cái rãnh biển không thể vượt qua.

Cố Triều Từ đọc báo cáo kiểm tra, sau khi kê đơn thuốc, mới từ bệnh viện đi ra, trở lại xe, đem báo cáo kiểm tra sắp xếp xong, lấy điện thoại di động chụp ảnh gửi cho Dung Ngọc.

Nguyên Tắc yên lặng đem tất cả thu vào đáy mắt, lặng lẽ hít sâu một hơi.

Sau đó chợt nghe Thấy Cố Triều Từ mở miệng nói: ” Gần đây Hạ Kinh Hồng đang làm gì vậy?”

” Kinh Hồng thiếu gia gần đây đi kiểm tra chi nhánh phía dưới của Hạ thị.”

” Chờ hắn trở về, hẹn hắn đi quyền quán.”

Nguyên Tắc trong lòng nghẹn lại, nghĩ đến cuộc điện thoại đêm qua, mặt không đổi sắc nói: ” Được ạ.”

Lúc này Hạ Kinh Hồng đang làm việc mạnh mẽ hắt hơi thật mạnh, sờ sờ mũi nhếch khóe môi, nhất định là Bằng Lan lại nhớ hắn.

……

Hoa Tự Cẩm và Dung Ngọc sau khi lên xe đóng cửa lại: ” Mấy ngày nay sao cậu cứ chạy đến bệnh viện vậy, bị bệnh sao?”

” Hôm nay không phải là tôi, là Cố….tiên sinh, hắn bị sốt.”

Do dự một chút, Dung Ngọc vẫn quyết định nói thật, dù sao Hoa Tự Cẩm là người đại diện của cậu, không có gì phải giấu giếm.

Hoa Tự Cẩm vừa nghe lời này, ánh mắt nhất thời trừng lên: ” Cậu nói cho tôi một câu chính xác đi, hai người các cậu rốt cuộc có quan hệ gì, cậu ở trong nhà hắn còn chưa tính, hắn sinh bệnh cậu còn tự mình chăm sóc, cậu không cảm thấy chuyện này đã không thể dùng bạn bè bình thường để giải thích sao?”

Nghĩ đến quan hệ giữa cậu và Cố Triều Từ, Dung Ngọc cũng cảm thấy không thể dùng bạn bè bình thường để giải thích, nhưng thật sự không phải loại như Hoa Tự Cẩm nghĩ, không ngờ Hoa Tự Cẩm luôn hiểu lầm, Dung Ngọc dứt khoát đem chuyện đau tim cùng Hoa Tự Cẩm nói.

Chờ cậu nói xong, chỉ thấy vẻ mặt Hoa Tự Cẩm kiểu ” Mẹ nó đang đùa giỡn cái gì vậy”.

Cậu cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao loại chuyện này bản thân còn không thể tưởng tượng nổi.

Không tin cũng bình thường.

Hoa Tự Cẩm hít sâu một hơi: ” Cho nên hai người thật sự không phải quan hệ yêu đương, nhưng hai người tách nhau quá lâu, trái tim cậu sẽ đau, cho nên không thể không ở cùng một chỗ, thậm chí khi cần thiết, còn phải làm một ít chuyện thân mật?”

Dung Ngọc gật gật đầu: ” Đúng vậy.”

” Thân mật đến mức nào?”

Dung Ngọc hai má nóng lên: “.Ôm một cái…”

” Chỉ là ôm?”

” Khụ, nhiều nhất chính là hôn một cái, đơn thuần hôn thôi!”

Hoa Tự Cẩm che ngực lại: ” Thằng nhóc này, có phải cảm thấy tôi quá dễ lừa gạt không, hai người các cậu đều đã hôn rồi, cậu còn nói cho tôi biết hai người không phải loại quan hệ kia, vậy cái gì mới đúng, phải ngủ qua mới đúng phải không?”

Dung Ngọc tim nghẹn lại, yên lặng quay đầu không nói tiếp, nghĩ thầm đúng là đã ngủ rồi.

Hoa Tự Cẩm ở bên cạnh yên lặng bình phục một hồi lâu, mới tỉnh táo lại: ” Tôi mặc kệ hai người có quan hệ gì, tóm lại nếu hai người có ý công khai, nói trước với tôi, để tôi chuẩn bị tâm lý!”

Dung Ngọc muốn nói chúng tôi thật sự không phải loại quan hệ này, nhưng thấy Hoa Tự Cẩm rất kích động, ngẫm lại vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu: ” Biết rồi.”

Sau đó một đường trở về Hoa Tự Cẩm cũng không có mở miệng nữa, dường như còn đang tiêu hóa chuyện không thể tưởng tượng nổi này, Dung Ngọc cũng không dám quấy rầy hắn.

……

Phân cảnh Thẩm Giác của Dung Ngọc trong đoàn làm phim ” Nhất kiếm thành ma” không còn lại bao nhiêu, còn vài ngày nữa sẽ hơ khô thẻ tre.

Đối với chuyện này Trần Thị Kim còn rất cảm khái, nghĩ Dung Ngọc vừa mới vào tổ làm cho bọn họ đau đầu, trải qua hai tháng tôi luyện nhóc con không chỉ trở nên thành thục, diễn xuất càng tăng mạnh, sắp phải hơ khô thẻ tre rồi, cảm thấy không nỡ.

Đối với việc này Bạch Nguyệt Bán cũng không nỡ, đột nhiên ý thức được Dung Ngọc sắp hơ khô thẻ tre, nhịn không được lén thương lượng với Trần Thị Kim, ngày nhóc con hơ khô thẻ tre trong đoàn làm phim cùng ăn một bữa cơm đi.

Trần Thị Kim không do dự liền đáp ứng, dù sao từ sau khi Cố Triều Từ đầu tư, tiền trong đoàn làm phim của bọn họ dùng không hết.

Chỉ là chuyện này, cũng không có nói trước cho Dung Ngọc, tính toán đến lúc đó cho cậu một kinh hỉ.

Buổi chiều quay cảnh tông chủ Tiên Kiếm tông ngã xuống, trước khi chết hy vọng Thẩm Giác có thể dẫn Thẩm Thanh trở về con đường chính đạo, Thẩm Giác là đại đệ tử của Tiên Kiếm tông, tự nhiên không thể vi phạm lời dặn dò của sư tôn, huống chi y là một người có tính cách coi trọng trách nhiệm hơn so với bất cứ chuyện gì.

Sau khi Thẩm Thanh sa đọa thành ma, thay thế ma tôn lúc trước trở thành ma tôn mới.

Thẩm Giác đứng ở bên bờ sông Ma Thủy, lúc trước y vì cứu Thẩm Thanh đã đến đây, phảng phất vẫn là chuyện ngày hôm qua, nhưng hiện giờ rất nhiều chuyện đã khác.

Lúc trước sư phụ mang tiểu sư đệ về, sa đọa thành ma, ở lập trường của y, không tiện phê phán sai lầm của sư phụ, vẫn là lỗi của sư đệ, nhưng y biết một điểm, tiểu sư đệ tâm tính thuần lương tuyệt đối không thể bởi vậy mà đọa ma, cho dù đánh mất tính mạng, cũng phải ngăn cản hắn.

Kéo hắn trở lại con đường đúng đắn.

” Thẩm Giác, nay không còn như xưa, ngươi còn tới lần khác làm cái gì?” La Kỳ Sinh đứng ở bên kia sông Ma Thủy, nhìn kiếm tu cầm Phong Tuyết kiếm trong tay.

Đều nói kiếm tu là người vô tình nhất thế gian này, bởi vì bọn họ cả đời đều chỉ sống với kiếm, chỉ nhận kiếm đạo.

Thẩm Giác ở trong mắt hắn, chính là một thanh kiếm hàn băng đúc thành, lạnh như băng mà sắc bén, nhưng hết lần này tới lần khác lại mang theo tình nghĩa nóng bỏng.

” Ta muốn gặp Thẩm Thanh.”

” Không có Thẩm Thanh, chỉ có ma tôn!”

Quỷ diện sát lạnh lùng nhắc nhở y, như thể nó có thể làm tổn thương y.

Thẩm Giác nhìn hai người đối diện bờ sông: ” Hắn không đến gặp ta, ta liền đi gặp hắn!”

Dứt lời, chân đạp hư không, băng tuyết trở thành con đường dưới chân y…

Sau cảnh quay này, Dung Ngọc tháo bỏ dây treo trên người, Hoa Tự Cẩm lại nhỏ giọng nói: ” Có muốn bôi chút thuốc mỡ không?”

Dung Ngọc lắc đầu, mấy tháng nay quay phim, đã thích ứng được: ” Không cần, không có việc gì.”

Hoa Tự Cẩm nghe vậy trong lòng nhịn không được cảm thán, trưởng thành đôi khi cần phải mài giũa, cảm thán xong nhớ tới chính sự nói: ” CV liên hệ với tôi, muốn cậu đón quảng cáo quý mới của nhà bọn họ, vừa vặn sau khi bộ phim này hơ khô thẻ tre, tôi muốn tìm một quảng cáo cho cậu, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, cậu nghĩ như thế nào?”

” CV?” Dung Ngọc sửng sốt một chút, sau đó nhớ tới đây là một thương hiệu nội y: ” Tìm tôi đại diện cái gì, không phải là quần lót chứ?”

” Chính là quần lót.” Hoa Tự Cẩm cười gật đầu, ” Sao, cậu còn ghét bỏ đây là thương hiệu nội y à, phải biết rằng CV nhà ấy hàng năm đều có show diễn riêng, người khác muốn phát ngôn còn chưa có cơ hội!”

” Trước tiên nói rõ, phát ngôn có thể, catwalk coi như xong.” Cậu thật sự không muốn mặc quần lót đi dạo trên bệ.

” Cậu muốn đi cũng phải có người đáp ứng mới được, sản phẩm mới nhất, chủ đề phơi hè.”

” Không phải là xuyên thấu chứ?” Nghe được chủ đề này, Dung Ngọc theo bản năng liền nghĩ đến mấy cái như voan mỏng, ren, quần lọt khe, những thứ mát mẻ này không hề…. nhất thời cảm thấy cả người đều không tốt lắm.

Hoa Tự Cẩm nhìn bộ dáng khẩn trương của cậu, nghĩ thầm thằng nhóc này còn rất bảo thủ: ” Yên tâm đi, nếu như loại này tôi cũng sẽ không nhận, dù sao cùng hình tượng của cậu không phù hợp, là quần tứ giác bình thường, bất quá cùng bình thường cũng có chút khác nhau, đến lúc đó cậu liền biết, cậu tin tôi sẽ không hại cậu đâu.”

” Anh nói như vậy, tôi luôn cảm thấy có dự cảm không tốt.”

” Yên tâm, tôi đã lừa cậu khi nào chưa, cứ như vậy đi, bộ phim này hơ khô thẻ tre liền quay quảng cáo này, sau đó cho cậu nghỉ một tuần, đi đâu cũng được, kịch bản quay tiếp tôi cũng giúp cậu tìm được rồi, ừm, cứ quyết định như vậy.”

Nghe Hoa Tự Cẩm nói xong, Dung Ngọc gật gật đầu: ” Vậy thì nghe anh.”

Dù sao Dung Phi đặc biệt mời người tới, cậu vẫn tin tưởng.

Cố Triều Từ bị cảm, uống thuốc do bệnh viện kê ra rất nhanh đã chuyển biến tốt đẹp, Dung Ngọc bởi vậy cũng yên lòng.

Đối với chuyện ngày đó Cố Triều Từ đột nhiên rời đi, Dung Ngọc không hỏi, Cố Triều Từ cũng không nói, hai người ăn ý coi chuyện này như chưa từng xảy ra.

Buổi sáng khi Dung Ngọc từ trong nhà đi ra, Cố Triều Từ đặc biệt hỏi một câu: ” Hôm nay có phải là hơ khô thẻ tre hay không?”

Dung Ngọc gật đầu: ” Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay là cảnh quay cuối cùng, buổi tối hẳn là có thể trở về sớm.”

Cố Triều Từ gật gật đầu không nói nhiều, đưa Dung Ngọc đến chỗ cậu thường xuống xe, nhìn người rời đi, nói với tài xế phía trước: ” Buổi tối cậu có thể tan tầm sớm, không cần quản tôi.”

” Được ạ, tiên sinh.”

Cảnh cuối cùng của Dung Ngọc là dùng cái chết cứu vớt Thẩm Thanh đã hoàn toàn thất vọng với nhân tính ——

Thẩm Thanh đã hoàn toàn đọa ma, muốn dùng tất cả sinh linh huyết tế cừu hận của hắn, Thẩm Giác làm sư huynh của hắn, sau khi biết được, lại một lần nữa giết lên sông Ma Thủy.

Lúc này đây, Thẩm Thanh dùng mười vạn ma chúng ngăn cản y.



Một người một kiếm, một gió một tuyết, khi Thẩm Giác giết hết trùng vây đứng ở trước mặt Thẩm Thanh, đạo bào màu trắng bị máu nhuộm đỏ, nhưng đại sư huynh của hắn vẫn thẳng lưng, không lộ ra chút chật vật nào.

Một đôi mắt đen lạnh lùng như thế, bông tuyết bay trên không trung, phảng phất giờ khắc này, hai người bọn họ còn đứng trên đỉnh Tuyết Sơn.

Không có gì thay đổi.

Thẩm Thanh một thân trường bào màu đen, ánh sáng trong veo nơi đáy mắt đã biến mất, thay vào đó là khói mù không thể xóa sạch.

” Ngươi không nên đến!”

” Ta muốn mang ngươi về nhà.” Những lời này ra khỏi miệng, khóe môi Thẩm Giác tràn ra máu đỏ tươi.

Lấy một người ngăn cản mười vạn ma chúng, vẫn là quá mức miễn cưỡng, cho dù là y hiện giờ có thể đứng ở chỗ này cũng bị thương không nhẹ, nhưng y còn muốn mang sư đệ về nhà.

Không chỉ là bởi vì sư phụ lúc lâm chung dặn dò, mà còn là tâm hướng của y.

Sương mờ trong mắt Thẩm Giác thối lui, y nhìn Thẩm Thanh trước mặt, phảng phất như trở lại ngày đó, sư phụ dắt tiểu sư đệ đến trước mặt y, sư đệ tuổi còn nhỏ khiếp sợ nhìn y, nghe sư phụ giới thiệu y: ” Thanh nhi, đây là đại sư huynh Thẩm Giác của ngươi, sau này ngươi ở bên ngoài bị khi dễ, liền báo tên sư huynh ngươi!”

” Biết, biết ạ.” Thẩm Thanh tuổi còn nhỏ nhìn y, trong mắt mang theo tò mò cùng thấp thỏm, tính tình trời sinh của y lạnh lùng, càng chưa từng ở chung với đứa nhỏ như vậy, cũng không biết ứng phó như thế nào, chỉ tiện tay cầm người tuyết nhỏ nhắn, đưa đến trước mặt hắn, hy vọng hắn thích.

Thẩm Thanh vươn tay đặt ở trong lòng bàn tay y, y thủy chung nhớ rõ loại xúc cảm ấm áp mềm mại này, nhớ rõ Thẩm Thanh đối với y cười.

Tiểu sư đệ của y nên cười như vậy.

” Thẩm Thanh quay đầu lại còn không muộn, sư phụ…”

” Đừng nhắc tới hắn với ta!” Thẩm Thanh giọng khàn khàn lại hung ác gào thét với y, ánh hồng quang nơi đáy mắt càng sâu, Thẩm Giác bởi vậy mà ho khan, từng luồng máu lớn từ trong miệng y tràn ra, nhuộm đỏ bạch y trước ngực y, y lại phảng phất như không có cảm giác, ” Lỗi của hắn, không nên liên lụy đến những người khác, Thẩm Thanh không nên làm chuyện làm cho mình hối hận… ngươi không nên có loại bộ dáng này…”

” Không nên có loại bộ dáng này, ta nên có bộ dáng gì, ta sớm đã không nhớ rõ bộ dáng của ta, chỉ cần ta nhắm mắt lại, phụ thân ta, mẫu thân ta, sẽ không ngừng gào thét, bọn họ trách ta nhận giặc làm cha, bọn họ trách ta không sớm thay bọn họ báo thù rửa hận, ta muốn dùng toàn bộ Tu chân giới huyết tế bọn họ, để cho bọn họ tha thứ cho ta, ta muốn người hại chết bọn họ, nợ máu trả bằng mấu, cái này có cái gì không đúng, ngươi nói cho ta biết chuyện này có cái gì không đúng, Thẩm Giác, đại sư huynh, ngươi không phải là công chính nhất, chính trực nhất sao, giết người đền mạng, cái này có cái gì không đúng !!!!”

” Khụ!” Thẩm Giác dùng kiếm chống đỡ thân thể đang lung lay, không cho mình ngã xuống, sau khi phun ra một cỗ máu, lúc này đây chậm lại thật lâu mới mở miệng, thanh âm khàn khàn: ” Sư đệ, ngươi nên tùy ý, ngươi nên tiêu sái, ngươi nên tự do, ngươi nên cười…”

Thanh âm đến nơi này, Thẩm Giác ngã xuống đất, Phong Tuyết kiếm cắm ở trước y, theo y ngã xuống mà lắc lư phát ra tiếng kêu bi thương.

Đồng tử màu đỏ của Thẩm Thanh co rút, giây tiếp theo đến trước người Thẩm Giác: ” Ngươi đừng tưởng như vậy, ta sẽ mềm lòng, sẽ hồi tâm chuyển ý.”

Thẩm Giác dùng khí lực duy nhất lắc đầu, run rẩy vươn tay, phảng phất muốn nắm bàn tay ấm áp mềm mại của tiểu sư đệ một lần nữa: ” Thanh nhi, buông tha cho mình đi, sư huynh, muốn nhìn Thanh nhi cười a…”

Tay Thẩm Giác lúc sắp chạm vào Thẩm Thanh, ngã xuống…

Trên bầu trời, bông tuyết trắng bay múa, giống như mất đi sự chăm sóc của chủ nhân, mê man phiêu tán trên thế gian.

Thẩm Thanh đứng ở nơi đó, nhìn Thẩm Giác ngã xuống, hung quang màu đỏ từ trong mắt rụt lại, ánh mắt thanh minh chân thật lại xuất hiện, hắn không thể tin được đưa tay chạm vào sư huynh trước mặt, nhưng mà Thẩm Giác chậm rãi trở nên trong suốt, trong nháy mắt hắn đưa tay, vỡ thành nhiều đốm sáng nhỏ, theo gió tuyết, biến mất trên không trung.

Chỉ còn lại một thanh Phong Tuyết kiếm cắm trong tuyết, phát ra tiếng kêu bi thương, vì chủ nhân mà khóc…

” Qua!”

Sau khi Trần Thị Kim hô qua, rất nhiều người còn chưa lấy lại tinh thần từ bi kịch, Bạch Nguyệt Bán đè xuống chua xót trong lòng, mở khóe môi, nở nụ cười: ” Dung Ngọc diễn thật tốt.”

Nói đến phía sau rốt cuộc không nhịn được, lộ ra vài câu nức nở.

Trần Thị Kim quay đầu nhìn gã, chỉ thấy Bạch mập mạp lúc trước, đi theo hắn quay mấy tháng, biến thành Hắc mập mạp, Hắc mập mạp giả vờ mạnh mẽ cũng khó coi: ” Được rồi, nhiều người nhìn như vậy, cậu làm gì vậy?”

Bạch Nguyệt Bán cũng biết mất mặt, miệng cứng rắn nói: ” Tôi không khóc.”

” Ai nói cậu khóc, cậu cười còn khó coi hơn cậu không biết à.”

Bạch Nguyệt Bán: “……….”

Bây giờ tôi thực sự muốn khóc.

” Được rồi, chuyển lực chú ý đi, cậu đi nói cho Dung Ngọc bảo cậu ấy đừng vội đi, ăn cơm đã!”

” Tôi không đi, anh tự mình đi, tôi cười khó coi.”

Trần Thị Kim: “……….”

Thẩm Bằng Lan đỏ mắt đứng lên, đưa tay ôm lấy Dung Ngọc: ” Để tôi ôm một chút, bằng không tôi có thể không diễn được, diễn rất tốt.”

Dung Ngọc cười vỗ vỗ bả vai y: ” Cám ơn Thẩm ca khen ngợi.”

” Không phải khen ngợi, thật sự rất tốt.”

Thẩm Bằng Lan buông cậu ra, nghiêm túc nói: ” Hy vọng còn có cơ hội hợp tác, chúc mừng hơ khô thẻ tre.”

” Ừm.”

Hoa Tự Cẩm ở bên cạnh vụng trộm lau nước mắt, vừa rồi Dung Ngọc ngã xuống, trái tim hắn còn muốn tan vỡ, không biết sau khi phim này phát sóng, sẽ làm tan nát trái tim của bao nhiêu người, lúc ấy hắn thật hận không thể đi lên ôm cậu.

Bộ phim đầu tiên của bọn họ sao lại diễn một nhân vật bi thương như vậy, về sau nói cái gì hắn cũng sẽ không nhận loại này, đạo diễn là ai cũng không nhận!

Ừm, nếu là tổ phim trâu bò, cũng có thể suy nghĩ một chút, không thể nhiều hơn nữa.

Hoa Tự Cẩm yên lặng ở trong lòng chửi bới, ý đồ dời đi lực chú ý, nhưng chờ Dung Ngọc đi tới, nhìn vết máu trước ngực cậu, biết là máu giả, nhưng vẫn không nhịn được rơi nước mắt chua xót như cha già.

” Ây da, sau này chúng ta không nhận loại kịch này nữa, lòng tôi…” Nói xong chỉ chỉ ngực, ” Thật không chịu nổi.”

Nói xong cũng không ngại bẩn, trực tiếp ôm lấy Dung Ngọc, tựa như đang cảm thụ được sự tồn tại của cậu vậy.

Dung Ngọc vốn tâm tình còn chưa bình phục, bị Hoa Tự Cẩm làm như vậy, trong nháy mắt cảm xúc gì cũng biến mất hết, chỉ muốn cười, vỗ vỗ người đại diện khóc như mưa: ” Anh Hoa không sao, tôi ở đây, tôi ở đây!”

Bạch Nguyệt Bán đi tới nhìn thấy Hoa Tự Cẩm khóc thành như vậy, nhất thời cảm thấy mình còn có thể cứu vớt.

Hoa Tự Cẩm lau nước mắt nhìn về phía Bạch Nguyệt Bán: ” Bạch đạo, có chuyện gì vậy?”

Khi mở miệng, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc.

” Đừng vội đi, đoàn làm phim chuẩn bị cho Dung Ngọc bữa tiệc mừng hơ khô thẻ tre, lát nữa đi qua đi.”

Dung Ngọc là nam phụ trong bộ phim này, hơ khô thẻ tre theo lý thuyết nhiều nhất chỉ được an ủi, không nghĩ tới đoàn làm phim còn đặc biệt chuẩn bị tiệc.

Hoa Tự Cẩm biết đây đều là do biểu hiện hai tháng sau của Dung Ngọc kiếm được: ” Bạch đạo anh và Trần đạo quá có tâm rồi, cám ơn.”

Dung Ngọc cũng không nghĩ tới đoàn làm phim còn chuẩn bị cho cậu tiệc hơ khô thẻ tre, nhất thời trong lòng ấm áp không chịu nổi.

Lúc này vừa mới họp xong, Hạ Kinh Hồng chuẩn bị chuyển đến nhà máy tiếp theo thì nhận được tin tức từ Thẩm Bằng Lan, cho rằng bảo bối nhớ hắn, đặc biệt vui vẻ mở ra, kết quả liền nhìn thấy ——

Thẩm Bằng Lan: Em cảm thấy ánh mắt của cậu rất tốt.

Trong lòng Hạ Kinh Hồng căng thẳng, không biết hắn mới đi được hai ngày, Thẩm Bằng Lan sao đột nhiên lại phát ra cảm ngộ như vậy: Bảo bối, đã xảy ra chuyện gì sao?

Thẩm Bằng Lan: Dung Ngọc thật sự rất tốt, diễn xuất của cậu ấy thật sự rất tốt, so với em có cảm xúc hơn, em có chút thích cậu ấy.

Hạ Kinh Hồng:!! Còn anh thì sao!!!!!

Thẩm Bằng Lan: Đạo diễn kêu chúng em đi chúc mừng Dung Ngọc hơ khô thẻ tre, em đi trước, không nói nữa.

Hạ Kinh Hồng:……..

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

……

Quay hơn nửa ngày, lại là một cảnh tràn ngập bi thương như vậy, mỗi người cần một bữa như vậy để chữa trị một chút, Trần Thị Kim không khắc chế bọn họ, quay phim lâu như vậy, khó có được thư giãn, gọi chút bia, đại bộ phận diễn viên trong đoàn làm phim bọn họ đều còn trẻ.

Dung Ngọc ngồi bên cạnh Hoa Tự Cẩm, Bạch Nguyệt Bán giữa rượu và đồ uống, cuối cùng vẫn cầm một chai nước trái cây cho cậu: ” Cậu còn nhỏ, uống đồ uống đi.”

Hoa Tự Cẩm ở bên cạnh gật đầu: ” Đúng, cậu đừng uống rượu.”

Dung Ngọc uống cái gì cũng được, không có yêu cầu gì, ngược lại Trần Thị Kim nhìn thấy sau đó nói: ” Tôi nói hai người các người sao vậy, Dung Ngọc đã không còn là trẻ nhỏ, đừng che chở như vậy, hiện tại không uống sau này cũng phải uống, con trai luyện tập một chút thì có cái gì, uống một chút không có việc gì đâu.”

Hoa Tự Cẩm đưa tay muốn ngăn lại: ” Không phải, Dung Ngọc cậu ấy thật không thể uống…”

” Có cái gì không thể uống, cậu làm người đại diện, về sau còn có thể thời thời khắc khắc đi theo cậu ấy sao, cậu có thể che chở cậu ấy nhất thời còn có thể bảo vệ cả đời sao, luôn có chỗ cậu không bảo vệ được, uống một chút đi.”

Trần Thị Kim lấy cho Dung Ngọc một ly, Hoa Tự Cẩm thở dài, liếc mắt nhìn Dung Ngọc, hy vọng cậu có thể tự giác một chút.

Thế nhưng Dung Ngọc căn bản không chú ý, tiếp nhận rượu đối phương nhét tới, nghe Trần Thị Kim nói: ” Dung Ngọc à, trong khoảng thời gian này tuy rằng vất vả, cậu tiến bộ cũng rất nhanh, đây là chuyện tôi không nghĩ tới, nhưng lại cảm thấy vui mừng nhất, chúc cậu tiền đồ như gấm, cạn.”

Nói xong ngửa đầu uống một ly, Dung Ngọc thấy thế, cũng ngửa đầu uống vào, uống rượu với cậu mà nói, đặt ở trước kia tựa như uống nước, cũng không cảm thấy có cái gì.

Nhưng Hoa Tự Cẩm nhìn cậu uống rượu, trong lòng nhịn không được lộp bộp một chút.

Chỉ là không đợi hắn đưa tay ngăn cản Dung Ngọc tiếp tục, chỉ thấy Cố Triều Từ đi vào.

Bầu không khí liền khác ngay lập tức.

Hoa Tự Cẩm không thể không lùi lại vị trí cho đại lão, làm nhân vật chính của tiệc lần này, Dung Ngọc tự nhiên sẽ không dễ được buông tha, Hoa Tự Cẩm ngồi một bên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

Cố Triều Từ ngồi bên cạnh Dung Ngọc cố ý thay cậu đỡ không ít rượu, mới đầu Dung Ngọc còn có thể cùng anh nói mấy câu, về sau cậu ngoan ngoãn khéo léo ngồi ở một bên, cũng không nói lời nào chỉ cười.

” Dung Ngọc?” Trần Thị Kim kêu một tiếng, Dung Ngọc quay đầu nhìn hắn một cái, cũng không nói lời nào mà cười, nhất thời hiểu được, ” Đây là say rồi đi, uống bao nhiêu rượu mà đã say, một bình không?”

Hắn mở ra bình rượu đặt trên bàn còn một nửa, nói cách khác nhóc con này uống không tới nửa chai, rượu người khác đưa tới hiển nhiên đều vào bụng Cố Triều Từ bên cạnh.

Nhiêu cũng có thể say, mà thôi chút tửu lượng này cũng đủ rồi.

Hoa Tự Cẩm nghe vậy lập tức đứng lên nói: ” A Ngọc say rồi, tôi đưa cậu ấy trở về, Trần đạo các người tiếp tục là được.”

Trần Thị Kim cũng cảm thấy không nên để Dung Ngọc ở bên này khó chịu, sớm một chút trở về nghỉ ngơi cũng tốt, gật đầu nói: ” Được, các người trở về cẩn thận.”

Cố Triều Từ trực tiếp tiếp nhận Dung Ngọc từ tay Hoa Tự Cẩm: ” Tôi đã trả rồi, các người cứ tiếp tục.”

Dứt lời trực tiếp dắt người đi ra ngoài, Hoa Tự Cẩm đi theo phía sau nhìn thằng nhóc ngoan ngoãn đi theo Cố Triều Từ lên xe, trong lòng nhịn không được nghĩ: Chuyển tính sao, ngoan như vậy?

Cố Triều Từ nhét Dung Ngọc vào trong xe, vừa định đóng cửa đi vào ghế lái, chỉ thấy ngón tay trắng nõn mảnh khảnh duỗi qua kéo cà vạt của anh, một giây sau một khuôn mặt tươi cười xinh đẹp phóng đại trước mắt anh, tiếp theo môi mềm nhũn: ” Mỹ nhân, cùng đại gia về nhà sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Nam Thê Bạch Nguyệt Quang Của Nhà Giàu Số Một

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook