Xuyên Thành Nam Thê Bạch Nguyệt Quang Của Nhà Giàu Số Một
Chương 58
Hôi Kiếm Như Vũ
17/03/2022
Edit: Điềm Điềm
**********************
Dung Ngọc V: Trong nhà có thêm một thành viên mới, Tiểu Hắc xin chào mọi người ^ – ^…[Ảnh]…
[ Mèo! Ngọc Bảo sau khi có người yêu, lại có mèo, quả nhiên là người chiến thắng trong cuộc sống!!!!! ]
[ Quá hâm mộ, ah ah ah, tui cũng rất muốn có mèo, nhưng kết quả tui cái gì cũng không có!!! ]
[ Ây da, thiệt hâm mộ quá, mà tên Tiểu Hắc thật sao, ha ha ha, đừng vì người ta màu đen mà gọi là Tiểu Hắc chứ, tốt xấu gì cũng là nuôi ở trong nhà của ba Cố giàu nhất, bất quá cũng nên gọi là Nicholas Tiểu Hắc!!! ]
[ Mẹ nó Nicholas, há há há!! ]
[ Cái này gọi là mèo sinh đã là người chiến thắng, người không bằng mèo mà!!!! ]
Lúc trước vừa vì chuyện công khai leo lên hot search, kết quả ngày hôm sau lại bởi vì một con mèo mà lên hot search tiếp.
Rất nhiều người ý thức được, Dung Ngọc hoàn toàn hot đến bỏng tay.
Buổi sáng Dung Ngọc đi qua studio Hoa Tự Cẩm.
Hoa Tự Cẩm đã ở đó chờ cậu, nhìn thấy cậu đi vào, rót cho cậu một ly nước: “Thế nào, nghe nói cậu nuôi mèo?”
Dung Ngọc nâng ly nước lên uống một ngụm, không ngoài ý muốn Hoa Tự Cẩm biết cậu nuôi mèo, cười nói: “Đêm qua không phải mưa lớn sao, lúc Cố Triều Từ đi đóng cửa sổ nhặt được nó, còn chưa cai sữa, một lát nữa tính mang nó đến bệnh viện thú cưng kiểm tra.”
“Biết bây giờ trên mạng đều gọi cậu là cái gì không?”
“Cái gì?” Cậu đăng bài xong thì lái xe tới bên này, còn chưa kịp đọc bình luận.
“Nói cậu là người chiến thắng trong cuộc sống, không chỉ có đàn ông mà còn có mèo.” Hoa Tự Cẩm tự mình nói xong cũng muốn chậc chậc một tiếng, Dung Ngọc lại cười nói: “Mèo chỉ là trùng hợp, không nói cái này nữa, không phải nói có phát ngôn muốn tôi xem sao?”
Hoa Tự Cẩm đã sớm chuẩn bị đồ đạc, đưa cho Dung Ngọc: “Một là son môi CR, một là đồng hồ BK.”
“Son môi?”
Dung Ngọc sửng sốt một chút, sau đó liền thấy Hoa Tự Cẩm gật đầu: “Đúng vậy, hiện tại rất thịnh hành các chàng trai phát ngôn cho son môi, hơn nữa hiệu quả vô cùng tốt!”
Dung Ngọc lật qua lật lại hợp đồng của son CR, sau đó lại lật đến đồng hồ BK, BK là một thương hiệu xa xỉ, hiện đang rất được giới trẻ ưa chuộng.
Hiện tại trên cổ tay cậu đang đeo chiếc đồng hồ Cố Triều Từ tặng cậu.
Trong lòng cậu càng nghiêng về phát ngôn này, chỉ là Hoa Tự Cẩm như nhìn ra suy nghĩ của cậu mở miệng nói: “Tôi càng hy vọng hai phần phát ngôn này cậu đều nhận, dù sao thời gian cũng không quan trọng. “Thái tử” bên kia buổi sáng tôi đã liên hệ với Thi đạo, ông ấy đã tìm người xem lại, kết cấu thiết kế trước đó có vấn đề, đang liên hệ với nhà thiết kế, có lẽ còn phải tốn chút thời gian. Trong khoảng thời gian này lại không thích hợp sắp xếp cho cậu đoàn làm phim khác, phát ngôn thì không giống, thời gian ngắn nhưng hiệu quả nhanh.”
Dung Ngọc vốn còn tưởng Hoa Tự Cẩm đưa ra hai bản hợp đồng phát ngôn là để cho cậu chọn, không nghĩ tới đều muốn cậu nhận.
Cười gật đầu: “Vậy thì đều nhận hết đi.”
Dứt lời lại nghĩ đến cái gì đó: “Thi đạo bên kia nếu có nhu cầu, có thể để cho ông ấy liên lạc với anh ba của tôi.”
Hoa Tự Cẩm nhớ tới tam thiếu của Dung gia hình như chính là làm thiết kế kiến trúc: “Cậu đây có thể giúp Thi đạo thì quá tốt rồi, vừa rồi ông ấy còn hỏi tôi có nhân tài ở phương diện này hay không, bảo tôi tìm cho ông ấy một nhà thiết kế trang phục tôi còn có thể tìm được, kiến trúc tôi thật sự là hai mắt đen kịt, để tôi nói với ông ấy một tiếng.”
Dung Ngọc gật đầu, sau khi ký vào hai bản hợp đồng đứng lên nói: “Vậy tôi đi trước, một hồi tôi sẽ cùng anh ba nói chuyện trước.”
“Tôi đưa cậu nha?”
“Đưa cái gì, tôi lái xe tới, đi đây!”
Dung Ngọc nói xong hướng hắn vẫy tay, xoay người ra khỏi văn phòng Hoa Tự Cẩm, trên đường trở về Dung Ngọc đi siêu thị một chuyến. Hôm nay Cố Triều Từ đi làm, chút nữa cậu dẫn Tiểu Hắc đi khám bác sĩ xong, thuận đường đi Cố thị một chuyến.
Đội mũ, khẩu trang từ trên xe xuống, Dung Ngọc ngẫm lại, lại trở về cầm kính râm đeo lên.
Có thể nói hoàn toàn vũ trang đầy đủ.
Lúc vào siêu thị, cậu rõ ràng phát hiện bảo vệ trước cửa siêu thị nhìn cậu nhiều hơn một lần.
Đi siêu thị kỳ thật là một chuyện đặc biệt gần gũi với cuộc sống, Dung Ngọc trước kia rất thích, tự mình chọn mua thứ mình thích, làm cho cậu có một loại cảm giác sinh mệnh tràn ngập sức sống.
Lúc chọn đồ xong đi ra thanh toán, quần bỗng nhiên bị kéo lại.
Dung Ngọc lúc đầu còn tưởng rằng là bị thứ gì đó vướn lại, kết quả cúi đầu liền đối diện với ánh mắt của một tiểu chính thái*.
*Chỉ những bé trai nhỏ nhắn, đáng yêu.
Đối phương ngửa đầu nhìn cậu chằm chằm, thấy cậu cúi đầu nhìn xuống, giọng mềm mại ngút trời nói: “Chú ơi, chú có chút giống màn hình điện thoại của mẹ cháu.”
Dung Ngọc sửng sốt, sau đó bị đứa nhỏ chọc cười: “Màn hình điện thoại của mẹ cháu như thế nào?”
“Chính là giống chú như vậy nè, bóng lưng chú rất giống anh trai nhỏ, mẹ cháu nói thích anh trai nhỏ Dung Ngọc nhất, còn nói cháu có bộ dạng giống anh ấy!”
Dung Ngọc bị câu nói này chấn động, không nghĩ tới lại dùng hình thức này gặp fan: “Vậy cháu thích anh trai nhỏ Dung Ngọc sao?”
Tiểu chính thái nghiêm túc gật gật đầu: “Cháu thích nha, anh ấy rất đẹp trai.”
Dung Ngọc nhẹ nhàng sờ đầu tiểu chính thái, bị những lời này của bé con chạm trúng điểm manh, nhìn thấy trong tay bé còn cầm một quyển sách ảnh, mượn một cây bút từ chị gái thu ngân trong quầy, chỉ chỉ quyển sách ảnh trong tay đứa nhỏ: “Muốn chú giúp cháu ký tên không?”
Lúc dứt lời, Dung Ngọc ngồi xổm xuống, kéo khẩu trang xuống, tháo kính râm ra, tiểu chính thái nhất thời mở to hai mắt vừa định lên tiếng, chỉ thấy Dung Ngọc giơ ngón tay đặt lên miệng làm một động tác “suỵt”: “Đừng kêu lên nha!”
Sau khi cho bé xem, Dung Ngọc đeo kính râm và khẩu trang lại một lần nữa, nhanh chóng ký tên vào cuốn sách ảnh của bé, sờ sờ đầu bé: “Mẹ cháu đâu?”
Chỉ thấy tiểu chính thái đưa tay chỉ vào một nữ sinh đang chạy tới: “Xin lỗi, gây thêm phiền phức cho cậu.”
“Không sao, bé rất ngoan.”
Dung Ngọc khoát tay nói xong xách đồ của mình đi về phía lối ra.
Chờ cậu đi xa, tiểu chính thái mới đưa cho mẹ mình cuốn sách ảnh: “Mẹ ơi, anh Dung Ngọc ký tên cho con!”
Mẹ đứa bé nghe vậy nở nụ cười, còn tưởng rằng bình thường mình luôn ở bên cạnh bé lẩm bẩm Dung Ngọc, cho nên bé nhớ kỹ, tiếp nhận sách ảnh liền nhìn thấy trên trang đầu ký một cái tên.
Nhìn kỹ giống như chữ ký của Dung Ngọc, vội vàng hỏi: “Đây là vừa rồi…”
“Vừa rồi anh kia chính là anh Dung Ngọc nha, anh ấy tháo khẩu trang cho con xem, là ảnh đó!” Bộ dáng nghiêm túc của tiểu chính thái lộ ra vẻ dễ thương.
Ngay lập tức làm mẹ bé có một cảm giác vừa bỏ lỡ một trăm triệu!
**********************
Dung Ngọc V: Trong nhà có thêm một thành viên mới, Tiểu Hắc xin chào mọi người ^ – ^…[Ảnh]…
[ Mèo! Ngọc Bảo sau khi có người yêu, lại có mèo, quả nhiên là người chiến thắng trong cuộc sống!!!!! ]
[ Quá hâm mộ, ah ah ah, tui cũng rất muốn có mèo, nhưng kết quả tui cái gì cũng không có!!! ]
[ Ây da, thiệt hâm mộ quá, mà tên Tiểu Hắc thật sao, ha ha ha, đừng vì người ta màu đen mà gọi là Tiểu Hắc chứ, tốt xấu gì cũng là nuôi ở trong nhà của ba Cố giàu nhất, bất quá cũng nên gọi là Nicholas Tiểu Hắc!!! ]
[ Mẹ nó Nicholas, há há há!! ]
[ Cái này gọi là mèo sinh đã là người chiến thắng, người không bằng mèo mà!!!! ]
Lúc trước vừa vì chuyện công khai leo lên hot search, kết quả ngày hôm sau lại bởi vì một con mèo mà lên hot search tiếp.
Rất nhiều người ý thức được, Dung Ngọc hoàn toàn hot đến bỏng tay.
Buổi sáng Dung Ngọc đi qua studio Hoa Tự Cẩm.
Hoa Tự Cẩm đã ở đó chờ cậu, nhìn thấy cậu đi vào, rót cho cậu một ly nước: “Thế nào, nghe nói cậu nuôi mèo?”
Dung Ngọc nâng ly nước lên uống một ngụm, không ngoài ý muốn Hoa Tự Cẩm biết cậu nuôi mèo, cười nói: “Đêm qua không phải mưa lớn sao, lúc Cố Triều Từ đi đóng cửa sổ nhặt được nó, còn chưa cai sữa, một lát nữa tính mang nó đến bệnh viện thú cưng kiểm tra.”
“Biết bây giờ trên mạng đều gọi cậu là cái gì không?”
“Cái gì?” Cậu đăng bài xong thì lái xe tới bên này, còn chưa kịp đọc bình luận.
“Nói cậu là người chiến thắng trong cuộc sống, không chỉ có đàn ông mà còn có mèo.” Hoa Tự Cẩm tự mình nói xong cũng muốn chậc chậc một tiếng, Dung Ngọc lại cười nói: “Mèo chỉ là trùng hợp, không nói cái này nữa, không phải nói có phát ngôn muốn tôi xem sao?”
Hoa Tự Cẩm đã sớm chuẩn bị đồ đạc, đưa cho Dung Ngọc: “Một là son môi CR, một là đồng hồ BK.”
“Son môi?”
Dung Ngọc sửng sốt một chút, sau đó liền thấy Hoa Tự Cẩm gật đầu: “Đúng vậy, hiện tại rất thịnh hành các chàng trai phát ngôn cho son môi, hơn nữa hiệu quả vô cùng tốt!”
Dung Ngọc lật qua lật lại hợp đồng của son CR, sau đó lại lật đến đồng hồ BK, BK là một thương hiệu xa xỉ, hiện đang rất được giới trẻ ưa chuộng.
Hiện tại trên cổ tay cậu đang đeo chiếc đồng hồ Cố Triều Từ tặng cậu.
Trong lòng cậu càng nghiêng về phát ngôn này, chỉ là Hoa Tự Cẩm như nhìn ra suy nghĩ của cậu mở miệng nói: “Tôi càng hy vọng hai phần phát ngôn này cậu đều nhận, dù sao thời gian cũng không quan trọng. “Thái tử” bên kia buổi sáng tôi đã liên hệ với Thi đạo, ông ấy đã tìm người xem lại, kết cấu thiết kế trước đó có vấn đề, đang liên hệ với nhà thiết kế, có lẽ còn phải tốn chút thời gian. Trong khoảng thời gian này lại không thích hợp sắp xếp cho cậu đoàn làm phim khác, phát ngôn thì không giống, thời gian ngắn nhưng hiệu quả nhanh.”
Dung Ngọc vốn còn tưởng Hoa Tự Cẩm đưa ra hai bản hợp đồng phát ngôn là để cho cậu chọn, không nghĩ tới đều muốn cậu nhận.
Cười gật đầu: “Vậy thì đều nhận hết đi.”
Dứt lời lại nghĩ đến cái gì đó: “Thi đạo bên kia nếu có nhu cầu, có thể để cho ông ấy liên lạc với anh ba của tôi.”
Hoa Tự Cẩm nhớ tới tam thiếu của Dung gia hình như chính là làm thiết kế kiến trúc: “Cậu đây có thể giúp Thi đạo thì quá tốt rồi, vừa rồi ông ấy còn hỏi tôi có nhân tài ở phương diện này hay không, bảo tôi tìm cho ông ấy một nhà thiết kế trang phục tôi còn có thể tìm được, kiến trúc tôi thật sự là hai mắt đen kịt, để tôi nói với ông ấy một tiếng.”
Dung Ngọc gật đầu, sau khi ký vào hai bản hợp đồng đứng lên nói: “Vậy tôi đi trước, một hồi tôi sẽ cùng anh ba nói chuyện trước.”
“Tôi đưa cậu nha?”
“Đưa cái gì, tôi lái xe tới, đi đây!”
Dung Ngọc nói xong hướng hắn vẫy tay, xoay người ra khỏi văn phòng Hoa Tự Cẩm, trên đường trở về Dung Ngọc đi siêu thị một chuyến. Hôm nay Cố Triều Từ đi làm, chút nữa cậu dẫn Tiểu Hắc đi khám bác sĩ xong, thuận đường đi Cố thị một chuyến.
Đội mũ, khẩu trang từ trên xe xuống, Dung Ngọc ngẫm lại, lại trở về cầm kính râm đeo lên.
Có thể nói hoàn toàn vũ trang đầy đủ.
Lúc vào siêu thị, cậu rõ ràng phát hiện bảo vệ trước cửa siêu thị nhìn cậu nhiều hơn một lần.
Đi siêu thị kỳ thật là một chuyện đặc biệt gần gũi với cuộc sống, Dung Ngọc trước kia rất thích, tự mình chọn mua thứ mình thích, làm cho cậu có một loại cảm giác sinh mệnh tràn ngập sức sống.
Lúc chọn đồ xong đi ra thanh toán, quần bỗng nhiên bị kéo lại.
Dung Ngọc lúc đầu còn tưởng rằng là bị thứ gì đó vướn lại, kết quả cúi đầu liền đối diện với ánh mắt của một tiểu chính thái*.
*Chỉ những bé trai nhỏ nhắn, đáng yêu.
Đối phương ngửa đầu nhìn cậu chằm chằm, thấy cậu cúi đầu nhìn xuống, giọng mềm mại ngút trời nói: “Chú ơi, chú có chút giống màn hình điện thoại của mẹ cháu.”
Dung Ngọc sửng sốt, sau đó bị đứa nhỏ chọc cười: “Màn hình điện thoại của mẹ cháu như thế nào?”
“Chính là giống chú như vậy nè, bóng lưng chú rất giống anh trai nhỏ, mẹ cháu nói thích anh trai nhỏ Dung Ngọc nhất, còn nói cháu có bộ dạng giống anh ấy!”
Dung Ngọc bị câu nói này chấn động, không nghĩ tới lại dùng hình thức này gặp fan: “Vậy cháu thích anh trai nhỏ Dung Ngọc sao?”
Tiểu chính thái nghiêm túc gật gật đầu: “Cháu thích nha, anh ấy rất đẹp trai.”
Dung Ngọc nhẹ nhàng sờ đầu tiểu chính thái, bị những lời này của bé con chạm trúng điểm manh, nhìn thấy trong tay bé còn cầm một quyển sách ảnh, mượn một cây bút từ chị gái thu ngân trong quầy, chỉ chỉ quyển sách ảnh trong tay đứa nhỏ: “Muốn chú giúp cháu ký tên không?”
Lúc dứt lời, Dung Ngọc ngồi xổm xuống, kéo khẩu trang xuống, tháo kính râm ra, tiểu chính thái nhất thời mở to hai mắt vừa định lên tiếng, chỉ thấy Dung Ngọc giơ ngón tay đặt lên miệng làm một động tác “suỵt”: “Đừng kêu lên nha!”
Sau khi cho bé xem, Dung Ngọc đeo kính râm và khẩu trang lại một lần nữa, nhanh chóng ký tên vào cuốn sách ảnh của bé, sờ sờ đầu bé: “Mẹ cháu đâu?”
Chỉ thấy tiểu chính thái đưa tay chỉ vào một nữ sinh đang chạy tới: “Xin lỗi, gây thêm phiền phức cho cậu.”
“Không sao, bé rất ngoan.”
Dung Ngọc khoát tay nói xong xách đồ của mình đi về phía lối ra.
Chờ cậu đi xa, tiểu chính thái mới đưa cho mẹ mình cuốn sách ảnh: “Mẹ ơi, anh Dung Ngọc ký tên cho con!”
Mẹ đứa bé nghe vậy nở nụ cười, còn tưởng rằng bình thường mình luôn ở bên cạnh bé lẩm bẩm Dung Ngọc, cho nên bé nhớ kỹ, tiếp nhận sách ảnh liền nhìn thấy trên trang đầu ký một cái tên.
Nhìn kỹ giống như chữ ký của Dung Ngọc, vội vàng hỏi: “Đây là vừa rồi…”
“Vừa rồi anh kia chính là anh Dung Ngọc nha, anh ấy tháo khẩu trang cho con xem, là ảnh đó!” Bộ dáng nghiêm túc của tiểu chính thái lộ ra vẻ dễ thương.
Ngay lập tức làm mẹ bé có một cảm giác vừa bỏ lỡ một trăm triệu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.